Hạ Cánh Bên Em - Ngọc Tự Nhân

Chương 46: Không cần em làm những việc này, anh không có những sở thích kì quái đâu.



Trong tình huống tiếp đất khẩn cấp ở độ cao cực thấp, việc nhảy dù gần như không còn tác dụng gì.
Thẩm Sách gần như rơi thẳng xuống đất như thể nhảy lầu, nếu không có khoảnh khắc cuối cùng được Lâm Dữ Kiêu dùng cánh tay đỡ lấy để giảm chấn, có lẽ cậu ta đã bỏ mạng ngay trên bãi đỗ trực thăng.

Sau hơn bảy tiếng phẫu thuật liên tục, mới tạm thời giữ được hơi thở nhưng không ai dám chắc, trong thời gian theo dõi tại ICU, sẽ không xảy ra vấn đề gì. Bởi lẽ Thẩm Sách không chỉ gãy xương nhiều chỗ, nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng mới là điều chí mạng.

Sáng hôm sau, Lâm Dữ Kiêu đến gặp Mạnh Chiêu, xem kết quả sau ca phẫu thuật của Thẩm Sách. Khi đọc đến phần báo cáo, anh không khỏi nhíu mày, mi tâm chau chặt lại.

“Thùy phổi bị tổn thương…” Anh lẩm bẩm: “Nặng lắm không?”

“Cậu nghĩ sao?” Mạnh Chiêu vừa rít từng hơi thuốc, từng làn khói cuồn cuộn bao phủ quanh ông như một màn sương mờ, chỉ trong một đêm, ông như già đi mười tuổi.

Lâm Dữ Kiêu cảm thấy lồng ngực nghẹn lại.

Cái nghề của họ, yêu cầu thể chất cực kỳ khắt khe, đặc biệt là với phổi. Nếu phổi của Thẩm Sách thật sự có vấn đề… thì e rằng sau này khó mà tiếp tục chịu được cường độ huấn luyện cao.

Mà cái gã đó… xưa nay luôn coi bầu trời xanh là tín ngưỡng.

Nghĩ tới đây, ngón tay cầm tờ báo cáo của Lâm Dữ Kiêu siết chặt hơn.

“Giờ nghĩ nhiều làm gì.” Mạnh Chiêu gảy tàn thuốc, ánh mắt sâu thẳm: “Giữ được mạng đã là điều quan trọng nhất.”

So với tính mạng, những thứ khác đều trở nên nhỏ bé, vụn vặt. Nhưng tương lai của Thẩm Sách, không ai dám cam đoan điều gì, Lâm Dữ Kiêu hiểu rõ ẩn ý trong lời ông.

“Tôi sẽ quay lại Bắc Kinh ngay bây giờ, bên cậu nhớ theo sát tình hình, có gì báo tôi ngay.” Mạnh Chiêu dừng một chút, liếc sang băng vải trên cánh tay Lâm Dữ Kiêu: “Còn cậu, cũng phải nghỉ ngơi cho tử tế.”

“Nói một câu nghe hơi phũ, nhưng đúng: ‘Tiêm Kích Nhất’ (Đội Tiêm Kích J-1) không chịu nổi việc mất thêm những chiến sĩ giỏi nữa đâu.”

“Đội trưởng, em hiểu.” Hiếm khi Lâm Dữ Kiêu nghiêm túc như vậy, không còn vẻ đùa cợt thường ngày: “Em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”

“Tôi để Trịnh Thư Hạ ở lại trông chừng cậu, tôi mới yên tâm được.” Nói đến đây, nụ cười gượng gạo trên mặt Mạnh Chiêu cuối cùng cũng có chút sức sống: “Xem ra, cậu thật sự cưới được một người vợ tốt đấy.”

“Đội trưởng.”
Ngón tay thon dài của Lâm Dữ Kiêu vẫn không chịu yên, nghịch chiếc bật lửa trong tay, giọng lười nhác hỏi: “Thầy mới phát hiện ra vợ em giỏi sao?”

“Tôi không nói đến năng lực trong quân đội, mà là thái độ cô ấy dành cho cậu.” Mạnh Chiêu liếc anh một cái: “Lúc chúng tôi vừa tới Thân Thành, chưa rõ tình hình cụ thể của cậu, cậu biết cô ấy nói gì không?”

Câu nói đó làm Lâm Dữ Kiêu thật sự chú ý, anh nhướng mày, thậm chí ngồi thẳng người lên.

“Trịnh Thư Hạ nói: Chỉ cần cậu còn sống là được.” Giọng Mạnh Chiêu đầy cảm khái: “Chỉ cần cậu còn sống, thì dù tay gãy, chân gãy, hay còn nghiêm trọng hơn, cô ấy cũng không bận tâm.”

Bởi vì chỉ cần người còn sống, là còn có hy vọng, còn là chỗ dựa tinh thần, còn có thể là nguồn sức mạnh vô tận dành cho người yêu thương mình.

Lâm Dữ Kiêu lặng thinh một lúc, quay mặt nhìn ra cửa sổ.

“Vâng…” Khóe môi anh khẽ cong lên, mang theo một chút dịu dàng lặng lẽ: “Cô ấy vốn là người tốt như thế.”

Khi Lâm Dữ Kiêu mang cơm trưa trở lại bệnh viện, Trịnh Thư Hạ đang đứng ngoài phòng ICU, cố rướn người qua ô cửa kính nhỏ để nhìn Thẩm Sách bên trong, người đã bị băng bó thành một “đòn bánh chưng”.

“Không thấy được đâu.” Anh bước tới, tốt bụng nhắc nhở: “Bên trong còn một lớp cửa nữa cơ.”

“Đã qua mười hai tiếng rồi.” Trịnh Thư Hạ nhìn đồng hồ, vẻ mặt đầy lo lắng: “Còn ba mươi sáu tiếng nữa… Nếu vượt qua được, Thẩm Sách sẽ ổn chứ?”

Cô gần như đếm từng phút từng giây để vượt qua khoảng thời gian chờ đợi này.

“Phải đấy.” Lâm Dữ Kiêu dỗ dành cô: “Toán em giỏi mà.”

“……”

“Đừng nghĩ nhiều nữa.” Anh mở hộp cơm, tháo sẵn đũa dùng một lần, đặt ra trước mặt cô: “Ăn cơm đi.”

Dù cả hai đều chẳng có bao nhiêu khẩu vị, nhưng cơm thì vẫn phải ăn.

May thay, đến tối có tin vui, bác sĩ phụ trách theo dõi ICU thông báo rằng Thẩm Sách về cơ bản đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất. Dù vẫn chưa thể chủ quan, nhưng cơ hội sống sót đã cao lên rõ rệt.

Nhân viên y tế không thể nói chắc chắn điều gì, càng không thể đưa ra một con số chính xác, nhưng Lâm Dữ Kiêu và Trịnh Thư Hạ đều không ngốc, họ nghe ra được hàm ý trong câu nói ấy.

Hai người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, trên mặt rốt cuộc cũng nở nụ cười chân thật đầu tiên sau mấy ngày đầy căng thẳng.

Sau khi cảm ơn bác sĩ mấy lần liền, Trịnh Thư Hạ quay lại phòng bệnh, vui vẻ thu dọn đồ đạc.
Với mức độ chấn thương như của Lâm Dữ Kiêu, tất nhiên không cần nằm viện, buổi tối hai người theo xe của đội Thân Thành quay về, ở tạm ký túc xá của đơn vị.

Cô vừa thu dọn hành lý từ đêm trước, vừa nghe điện thoại vừa nhắn tin, bận đến chóng cả mặt.

Chuyện nhiệm vụ xảy ra sự cố, không thể giấu được nhà họ Lâm, nên Triệu Duyên, Giang Xu Nghiên và một loạt người thân đều lo đến phát hoảng, thi nhau gọi điện chất vấn tình hình.

Trước đó Thẩm Sách sống chết chưa rõ, Trịnh Thư Hạ không có tâm trí mà trả lời, bây giờ mới có thể từng người một báo lại tình hình. Kết quả là… lại bị hỏi tới tấp không dứt.

Lâm Dữ Kiêu thẳng thừng bước tới, giúp cô cúp máy luôn.

“……”

“Phí điện thoại đâu rẻ mà hỏi nhiều thế, về rồi hỏi không được à?” Đối với tất cả những người ngoài Trịnh Thư Hạ, anh chỉ có một chữ: “Phiền.”

“Vừa rồi là Đường Tử Lệ gọi đấy, muốn hỏi tình hình của Thẩm Sách.” Trịnh Thư Hạ cười cười, giải thích. Không phải là đám “chị em lắm chuyện” như anh nghĩ đâu.

Lâm Dữ Kiêu im lặng vài giây, vẫn cứng miệng: “Thì cũng về rồi hãy nói.”

Anh còn được mấy ngày để ở lại đây với Trịnh Thư Hạ, thời gian quý giá thế này, sao có thể chia sẻ cho đám “người dưng” ấy được chứ?。

“Được, nghe anh hết.” Trịnh Thư Hạ ngoan ngoãn chiều theo ý anh, tiếp tục thu dọn đồ đạc. Lần này không còn vừa dọn vừa nghe điện thoại nữa, động tác của cô rất gọn gàng, dứt khoát.

Lâm Dữ Kiêu đứng một bên “quan sát”, trong lòng mơ hồ dâng lên một loại kh*** c*m mờ ám khi được ‘ăn bám’. Vì bị thương, Trịnh Thư Hạ nhất quyết không cho anh động tay làm gì, bắt anh phải nghỉ ngơi hoàn toàn, dịu dàng chu đáo đến thế…

Anh liền muốn… nhân cơ hội leo lên luôn.

Về đến ký túc xá mà đội sắp xếp, Lâm Dữ Kiêu đề nghị: “Anh muốn tắm một cái.”

“Với tình trạng hiện giờ…” Trịnh Thư Hạ nhìn cánh tay anh đang được băng bó kỹ càng, hơi ngập ngừng: “Chờ thêm chút nữa đi.”

“Từ mùng 4 đến giờ, mấy ngày rồi chưa tắm, lại còn từng lăn lộn dưới đất…” Lâm Dữ Kiêu chớp chớp đôi mắt đen, lộ vẻ vô tội: “Em không thấy anh bẩn à?”

“Không đâu.” Trịnh Thư Hạ cười tít mắt: “Hôm qua em còn lau mặt cho anh nữa mà?”

Lâm Dữ Kiêu nghe được câu trả lời đúng ý, liền được đà lấn tới: “Ừm, vậy tiếp tục giúp anh đi.”

“……Giúp gì cơ?” Trịnh Thư Hạ thật ra nghe ra anh đang bóng gió, nhưng vẫn ngập ngừng giả vờ không hiểu.

“Tắm cho anh.” Lâm Dữ Kiêu khẽ cười, ngón tay thon dài búng nhẹ lên vành tai đỏ ửng của cô: “Anh không tiện tắm một mình.”

Giọng anh mập mờ, đuôi câu như có móc câu, quấn quýt không dứt.

Không thể không thừa nhận, Trịnh Thư Hạ đã bị anh dụ dỗ.

Sau Tết, cả hai đều không có thời gian đi cắt tóc, tóc mái của Lâm Dữ Kiêu đã dài ra, che mất nửa hàng lông mày, trên người anh là những miếng dán vết thương và băng gạc, trông mang một loại cảm giác “tổn thương đẹp đẽ”.

Nói thật… thật sự rất khó để không bị sắc đẹp mê hoặc, dụ dỗ. Cho dù Lâm Dữ Kiêu cố tình trêu ghẹo cô, cố ý quyến rũ cô, thì quả thực họ cũng đã lâu rồi không thân mật với nhau.

“Được, được rồi.” Trịnh Thư Hạ đảo mắt một vòng, lắp bắp đáp. Trong tiếng cười khẽ của Lâm Dữ Kiêu, cô càng thấy xấu hổ, cúi đầu kéo anh vào phòng tắm.

Chỗ ở đội trưởng Thân sắp xếp điều kiện khá tốt, phòng tắm rộng rãi, có khu tắm riêng biệt. Trịnh Thư Hạ kéo một cái ghế nhựa chống nước vào buồng tắm, để anh ngồi xuống. Cô lại chạy ra thay sang bộ đồ ngủ tiện hành động, dùng túi chống nước bọc cánh tay bị thương cho anh, rồi mới cầm vòi sen bắt đầu tắm rửa giúp.

Chẳng phải lần đầu thân mật thế này, những vết sẹo trên người Lâm Dữ Kiêu cô đều thuộc nằm lòng, nhưng kiểu để anh ngoan ngoãn ngồi yên cho cô “chăm sóc”, thì đúng là lần đầu tiên.

Trịnh Thư Hạ bóp sữa tắm ra tay, động tác nhẹ nhàng mà cẩn thận, khi giúp anh gội đầu, đột nhiên nảy sinh một cảm giác kỳ lạ như đang chải tóc, thay đồ cho búp bê yêu thích hồi nhỏ.

Dù hình tượng Lâm Dữ Kiêu và “búp bê” khác nhau một trời một vực, nếu là mặc đồ nữ thì còn tạm được.

Nghĩ đến đây, cô không nhịn được bật cười.

“Cười gì đấy?” Lâm Dữ Kiêu nhắm mắt để cô thoải mái “tác nghiệp”, vẫn nghe ra tiếng cười khẽ khàng kia, liền cong khóe môi: “Nghĩ chuyện xấu phải không?”

“……Không có.” Trịnh Thư Hạ chột dạ, cúi đầu, vừa xoa đầu anh vừa nghiêm túc dạy dỗ: “Anh đàng hoàng một chút.”

“Tắm thôi mà cần gì đàng hoàng?” Lâm Dữ Kiêu bật cười, đợi cô xả sạch bọt trên tóc mình xong liền mở mắt, trong mắt là ý vị không thể che giấu, đầy tính chiếm đoạt.

Giống như một con dã thú ẩn mình đã lâu… cuối cùng cũng không thèm ngụy trang nữa, lộ ra nanh vuốt.

Ánh mắt của Lâm Dữ Kiêu khiến Trịnh Thư Hạ khẽ rùng mình, vòi sen trong tay cô lại lỡ tay dội cả người anh.

Lâm Dữ Kiêu khẽ cười, tỏ vẻ chẳng mấy bận tâm. Anh đưa cánh tay còn cử động được vòng qua eo cô gái trước mặt, gần như ép Trịnh Thư Hạ dán sát vào mình, một chân nhấc lên, tựa lên đầu gối cô.

“Áo cũng ướt rồi,” anh chạm vào gấu váy ngủ ướt sũng của cô, giọng khàn khàn: “Tụi mình tắm chung đi.”

“Không được…” Trịnh Thư Hạ cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh lan dần trước ngực, nhưng vẫn còn đủ lý trí: “Anh bị thương, không được để nước chạm vào.”

Nhưng Lâm Dữ Kiêu chẳng thèm để tâm, ôm cô siết chặt, hôn nhẹ một cái rồi than thở: “Khó chịu quá.”

Lời than ấy thẳng thắn như một đứa trẻ không được ăn kẹo, đang làm nũng, mang theo một vẻ hồn nhiên và bướng bỉnh rất con trai.

Trịnh Thư Hạ bật cười trước dáng vẻ ấy, ánh mắt cô cũng dịu dàng hơn lúc nào không hay.

Chỗ anh áp sát vào đùi cô đang khẽ run lên, cảm nhận rõ ràng… quả thực chắc là đang rất khó chịu.

Phải làm sao đây? Khiến người ta vừa thương vừa xót.

Cô nghĩ một chút, rồi cúi xuống thì thầm mấy câu bên tai anh.

Lâm Dữ Kiêu lập tức ngẩng đầu nhìn cô.

“Nhưng với điều kiện là… anh phải ngoan một chút.” Cô từ từ trượt xuống, giọng mang theo ý cười quyến rũ: “Không được chống lại em.”

Nếu không, với một “người mới” non nớt như cô, chắc chắn sẽ lóng ngóng mà hỏng việc mất. Đến lúc đó lại thay đổi vị trí khiến cô từ kẻ nắm quyền cao cao tại thượng, chỉ trong chớp mắt, lại rơi vào thế bị anh áp đảo.

Lâm Dữ Kiêu cúi nhìn, trong đôi mắt bừng lên cảm xúc nóng rực, giọng trầm khàn: “Tại sao lại thưởng cho anh?”

Không sai, hành động của cô bây giờ… chính là đang ban cho anh phần thưởng lớn nhất.

“Không cần lý do phức tạp như vậy đâu.” Trịnh Thư Hạ tựa vào đầu gối anh chuẩn bị, mềm mại như một con mèo lười biếng: “Cứ coi như… vì em thích anh.”

Cô nói nửa thật nửa đùa.

Nhưng Lâm Dữ Kiêu lại kéo cô lên, nghiêm túc nói: “Chữ ‘thích’ không thể nói tùy tiện.”

“Em biết mà…” Với chuyện liên quan đến bản thân cô, anh luôn từ bỏ vẻ tùy tiện thường ngày, trở nên cực kỳ coi trọng. Dù chỉ là một chữ “thích” đơn giản, cũng không muốn để cô buông lời cho có.

Trịnh Thư Hạ hiểu rõ lý do, trong lòng lại càng thấy ấm áp. Cô nhìn anh kiên định: “Nhưng em muốn nói là thích. Em thích anh. Như thế… đủ chưa?”

Lâm Dữ Kiêu khựng lại, rồi ngay sau đó cảm nhận được sự mềm mại bao trùm lấy mình.

Ngay lập tức, anh chẳng còn tâm trí so đo nữa.

Cô gái này vụng về và lóng ngóng, hoàn toàn không giống như đang “hầu hạ” ai nhưng anh lại yêu điều đó vô cùng.

Cũng chẳng còn cách nào khác, Trịnh Thư Hạ vốn chỉ cần đứng đó đã khiến anh bị cô hút lấy, huống chi bây giờ… cả người ướt đẫm, mềm mại như một con rắn nhỏ, len lỏi chui vào lòng người ta.

Lâm Dữ Kiêu vốn luôn tự nhận mình là người cực kỳ biết kiềm chế, vậy mà giờ phút này cũng bị cô khơi dậy đến mức khó lòng kiểm soát.

Ngực anh phập phồng, cố đè nén khao khát đang muốn bùng lên, hít sâu một hơi rồi kéo cô lên.

“Không cần em phải làm mấy chuyện này.” Anh dừng lại một chút: “Anh không có mấy sở thích kỳ quái đâu.”

“Anh không thích sao?” Trịnh Thư Hạ chớp đôi mắt long lanh, hơi vô tội: “Có phải em làm vụng về quá không… Âm Âm nói chỉ cần chiêu này là anh sẽ không chịu nổi.”

Cô không có kinh nghiệm gì cả, chuyện này cũng chỉ dám thảo luận với cô bạn thân một chút mà thôi.

Lâm Dữ Kiêu im lặng một lát, cố nhịn cười rồi hôn nhẹ cô một cái.

“Đúng là hơi vụng thật,” anh nói, “về sau đừng nói mấy chuyện đó với Lương Cốc Âm nữa.”

“Đâu phải em muốn nói đâu…” Cô ngượng ngùng níu lấy cúc áo anh: “Là cô ấy cứ ép em trả lời.”

Lương Cốc Âm là kiểu người không kiêng kị gì cả, hễ tò mò chuyện gì là phải hỏi cho ra nhẽ mới thôi.

Trịnh Thư Hạ vốn là cô gái chuyện gì cũng có một kiểu “khó chịu ngấm ngầm”, vừa nghe Lâm Dữ Kiêu nói mình vụng, lập tức trong lòng như có vũ trụ nhỏ bùng cháy dữ dội.

Cô nói: “Cho em thử lại lần nữa đi.”

“…” Lâm Dữ Kiêu bất lực.

Anh còn sợ cô khó chịu mà không cần mấy phần thưởng kiểu này nữa, ai ngờ cô lại cứ muốn “thưởng” anh…

Anh đâu có ngốc.

Làm mấy chuyện như vậy cho Lâm Dữ Kiêu, Trịnh Thư Hạ cũng không cảm thấy quá khó tiếp nhận, chỉ là… có chút ngượng ngùng vô cùng.

Cô đẩy anh ra để anh đi đánh răng rửa mặt, còn mình thì chần chừ mãi mới bước ra ngoài.

Lâm Dữ Kiêu ngồi tựa đầu giường chờ cô, đưa tay ra vẫy nhẹ.

Trịnh Thư Hạ bò lên giường, chui vào lòng anh, còn chưa kịp nói gì thì đã bị những ngón tay thon dài của anh giữ lấy cằm, kéo vào một nụ hôn mềm mại, ướt át, triền miên.

Trịnh Thư Hạ nhận ra… cô đặc biệt thích cảm giác được anh hôn.

Lâm Dữ Kiêu rất giỏi hôn, luôn biết cách khiến cô thoải mái. Trừ những lần đầu bỡ ngỡ và vụng về, gần như lần nào cũng khiến cô chìm đắm trong kh*** c*m.

Đầu ngón chân co lại, chẳng cần làm gì nhiều, chỉ một nụ hôn thôi cũng đủ để cô chạm đến tận cùng cảm giác ấy.

Sau nụ hôn dài, Trịnh Thư Hạ tựa vào vai anh, th* d*c hỏi: “Anh vừa nãy nói… không có sở thích kỳ quái gì, là thật à?”

“Ừ, thật mà. Sao vậy?”

“Vậy thì tốt rồi.” Trịnh Thư Hạ thở phào nhẹ nhõm: “Tại cái kia… mệt lắm…”

Miệng cô tê rần luôn rồi.

Vì tình trạng của Thẩm Sách đã có tiến triển, hai người mới có thể yên tâm mà ngủ một giấc dài thật sự.

Sáng hôm sau, khi tới bệnh viện, bác sĩ nói cần theo dõi thêm một đêm nữa, nếu ổn thì có thể chuyển sang phòng thường. Bệnh nhân do bị tổn thương nội tạng nên chưa thể tỉnh ngay, không cần quá lo, chỉ cần theo đúng quy trình, để hộ lý chăm sóc là được.

Lâm Dữ Kiêu hỏi điều anh quan tâm nhất: “Bác sĩ, xin hỏi vết thương của cậu ấy có để lại di chứng gì không thể hồi phục không?”

Đây là bệnh viện quân khu, bác sĩ tất nhiên hiểu ý anh. Ông do dự một chút rồi đáp: “Hiện tại thì chưa có, nhưng vẫn cần tiếp tục theo dõi tùy theo tốc độ hồi phục.”

Làm nghề bao năm, ông đã thấy nhiều trường hợp tưởng chừng hồi phục rất tốt ngay sau phẫu thuật, nhưng sau đó lại phát sinh vấn đề. Cũng từng gặp không ít người tưởng chừng sẽ để lại di chứng, nhưng cuối cùng hồi phục hoàn toàn. Mọi thứ… đều phải xem vào vận mệnh của từng người.

Bác sĩ vỗ nhẹ vai Lâm Dữ Kiêu: “Thể chất của lính đặc nhiệm vốn đã vượt trội hơn người thường, huống hồ còn là thanh niên trẻ tuổi. Không cần quá lo lắng.”

Lâm Dữ Kiêu hiểu rõ, mỉm cười cảm ơn.

Chờ bác sĩ rời đi, anh bước ra ban công gọi điện thoại, báo tình hình hiện tại của Thẩm Sách cho Mạnh Chiêu.

Nhưng chẳng mấy chốc, sắc mặt anh bắt đầu không được tốt.

Trịnh Thư Hạ không nghe nội dung cuộc gọi, chỉ ngồi trên ghế dài quan sát, cũng có thể đoán được sắc mặt Lâm Dữ Kiêu như thể dự báo thời tiết rõ ràng là từ “nắng chuyển mây mù”.

“Có chuyện gì sao?” Đợi anh quay lại, cô không nhịn được hỏi.

“Đội bảo là Thẩm Sách đã qua cơn nguy hiểm, để mình anh ở lại chăm sóc là được, đợi cậu ấy tỉnh sẽ sắp xếp chuyển viện.” Anh ngập ngừng, vẻ mặt uất ức: “Họ bảo em phải quay về, trở lại đội huấn luyện.”

Phía này đã không còn cần nhiều người túc trực, mà đã không phải kỳ nghỉ thì người trong đơn vị phải nghiêm túc trở lại luyện tập.

Trịnh Thư Hạ không ngờ anh lại vì chuyện này mà không vui. Nhìn dáng vẻ Lâm Dữ Kiêu đang “giận dỗi” một cách thẳng thắn, cô nhịn cười, giả vờ tiếc nuối: “Không còn cách nào rồi.”

“Chỉ đành quay về Bắc Kinh chờ anh thôi, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.”

“Anh cũng là bệnh nhân mà, Lão Mạnh đúng là chẳng hiểu gì hết.” Lâm Dữ Kiêu gõ nhẹ vào lớp thạch cao trên tay: “Anh cũng cần người chăm sóc mà.”

Nói đến đoạn cuối, anh không kiềm được mà để lộ một mặt… “trẻ con khổng lồ” cực kỳ hiếm thấy.

Trịnh Thư Hạ im lặng một lát, thật sự không biết nên nói gì nữa.

Bởi vì Lâm Dữ Kiêu làm việc gì cũng có vẻ nhàn nhã, tự tại, nhất là… trên giường hoàn toàn không giống người cần được chăm sóc chút nào.

Rõ ràng là đang… làm nũng.

“Nếu nhớ em thì gọi video nhé.” Chồng mình thì phải tự dỗ, cô dịu dàng nói: “Chỉ cần em rảnh, nhất định sẽ nghe máy.”

Trước kia mỗi lần gọi video, cô đều đợi đến đêm, lúc không có ai. Nhưng bây giờ, bất cứ lúc nào cũng được.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...