Hạ Cánh Bên Em - Ngọc Tự Nhân

Chương 8: Hôm nay con bé tâm trạng không tốt, cậu hát thêm bài nữa dỗ nó đi.



Chỉ là những chuyện đó, Trịnh Kỳ Xuyên không định nói với Trịnh Thư Hạ lúc này. Anh nhìn cô em gái đang đỏ bừng cả mắt mũi trước mặt, tiện tay cầm bật lửa gõ lên mặt bàn.

“Giờ thì nói được chưa?” Anh hỏi, giọng trầm thấp: “Khóc cái gì mà khóc? Ai bắt nạt em hả?”

Trịnh Thư Hạ chỉ vì nhất thời uất ức nên mới bật khóc. Sự xuất hiện bất ngờ của anh trai đã sớm khiến cô quên mất nỗi buồn lúc trước. Bây giờ anh lại hỏi đến, khiến cô cảm thấy đặc biệt mất mặt.

Dù gì thì cũng lớn rồi, còn khóc lóc như trẻ con ngay giữa quán ăn, vừa ăn vừa rơi nước mắt, đúng là giống mấy câu chuyện “thanh xuân đau thương” quá đỗi sến súa.

Trịnh Thư Hạ không muốn nhắc lại nữa, chỉ qua loa đánh trống lảng: “Không có gì đâu, ai mà bắt nạt được em chứ.”

Câu nói có phần ngạo nghễ, nhưng lại là sự thật. Với năng lực hiện tại của cô, người có thể “bắt nạt” cô thật sự chẳng có mấy ai.

“… Hai tô mì.” Trịnh Kỳ Xuyên cúi đầu liếc bàn ăn còn nguyên dấu vết người thứ hai, khẽ nhướng mày: “Vừa nãy ăn với ai? Là người đó chọc em khóc à?”

“…”

“Con trai hay con gái?”

“Ôi trời ơi, anh ơi…” Trịnh Thư Hạ chịu không nổi, lên tiếng cầu xin: “Anh đừng hỏi nữa được không?”

“Anh biết, em lại định nói đây là chuyện riêng của em đúng không.”

Trịnh Kỳ Xuyên bực mình, châm điếu thuốc nhưng chưa hút, tay kẹp lấy rồi khẽ gõ tàn vào gạt tàn bên cạnh: “Nếu không phải vì thấy em khóc, anh cũng chẳng rảnh mà xen vào.”

“… Là con trai.” Trịnh Thư Hạ cuối cùng cũng ngoan ngoãn thừa nhận.

Trịnh Kỳ Xuyên thấy em gái chịu nói, dập điếu thuốc ngay lập tức, anh vốn không bao giờ hút thuốc trước mặt cô, không để cô hít phải khói.

“Yêu đương rồi?”

“Không có!” Trịnh Thư Hạ vội vàng lắc đầu: “Chỉ là một người bạn thôi.”

Cô không muốn nhắc đến cái tên Tống Lẫm, vì sợ nói ra rồi lại rắc rối thêm.

“Ha, em nói nghe dễ lắm.” Trịnh Kỳ Xuyên cười lạnh: “Bạn bè mà khiến em khóc đến thế à?”

“Ai nói là tại cậu ấy chứ?”
Trịnh Thư Hạ chớp mắt, vẻ vô tội và nghiêm túc: “Là do chuyện khác làm em buồn thôi mà.”

“Chuyện gì?”

“Anh ơi, hỏi nhiều quá không tốt đâu.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tò mò quá là bệnh đó nha.”

Trịnh Kỳ Xuyên thật sự chịu thua. Anh ấy biết con bé này từ nhỏ đã cứng đầu, chuyện không muốn nói thì có tra hỏi thế nào cũng chẳng ra được gì.

Nhưng ít ra Thư Hạ đã nói rõ là “không phải bạn trai”, vậy thì chắc chắn là chưa yêu đương. Chỉ cần biết vậy, anh ấy cũng tạm yên tâm phần nào.

“Biết rồi, không muốn nói thì thôi.” Trịnh Kỳ Xuyên buông lỏng vai, lắc nhẹ chiếc túi bánh sinh nhật trên tay: “Cắt bánh ở đây luôn hay kiếm chỗ khác? Anh ở lại với em.”

Trịnh Thư Hạ vốn định nói ăn ở đây luôn cho nhanh, nhưng nhìn bàn đầy vỏ tôm, vỏ sò lộn xộn, lại nuốt lời. Anh trai cô từ trước đến nay vốn rất kén ăn, không chỉ yêu cầu món ăn phải ngon, mà ngay cả chỗ ngồi cũng phải sạch sẽ, có gu một chút.

Rõ ràng chỗ này không thích hợp để ăn bánh kem.

Ý của Trịnh Kỳ Xuyên là như vậy, anh ấy chỉ hỏi cho có lệ, chưa kịp đợi em gái trả lời đã đứng dậy ngay: “Đi thôi, đổi chỗ khác.”

“Đi đâu vậy ạ?” Trịnh Thư Hạ liếc nhìn đồng hồ, hơi do dự: “Sắp đến giờ quay về đơn vị rồi…”

“Giờ đó ai quy định?” Trịnh Kỳ Xuyên nhướng mày.

Trịnh Thư Hạ đáp: “Giáo quan Lâm.”

“Giáo quan Lâm cái gì chứ.” Trịnh Kỳ Xuyên cười phì một tiếng, chẳng hề coi trọng cách gọi đó: “Em gọi thẳng tên cậu ấy không được à?”

Vừa nói, anh vừa lấy điện thoại ra: “Nhưng mà nếu là Lâm Dữ Kiêu quy định thì… vẫn có cách xử lý.”

“Xử lý sao được ạ?” Trịnh Thư Hạ tò mò. Trong mắt cô, Lâm Dữ Kiêu đâu phải người dễ dãi như vậy.

“Dễ mà.” Trịnh Kỳ Xuyên nghiêm túc như thể đang đưa ra một chiến lược: “Kéo luôn cậu ấy theo là xong. Lôi giáo quan đi cùng mình phạm quy thì có ai nói gì được nữa?”

“…”

Trịnh Thư Hạ thật sự cảm thấy … chẳng trách hai người họ chơi thân với nhau, toàn nghĩ ra mấy chiêu “khó đỡ”.

Nhưng nghĩ đến chuyện ăn bánh kem cùng với Lâm Dữ Kiêu… cô lại cảm thấy hơi kỳ lạ. Tâm lý chưa sẵn sàng, cảm xúc cũng chưa ổn định.

Cô định mở miệng ngăn lại, nhưng vừa hé môi thì Trịnh Kỳ Xuyên đã bắt đầu gọi điện. Chỉ vì do dự trong một khoảnh khắc, cô đã đánh mất cơ hội lên tiếng.

Trịnh Thư Hạ đành ngậm miệng, trong lòng chỉ mong Lâm Dữ Kiêu sẽ thẳng thừng từ chối lời mời “vớ vẩn” này.

Dù sao trông anh cũng đâu phải kiểu người rảnh rỗi đến mức ra ngoài ăn bánh kem cùng người khác. Có lẽ cô đang lo lắng quá mức.

Chỉ tiếc… lời từ chối mà cô mong đợi lại không đến.

Trịnh Kỳ Xuyên cúp máy, quay sang bảo: “Đi thôi. Lâm Dữ Kiêu nói gần đây có một chỗ hát karaoke, không phải sang trọng gì, nhưng ít ra cũng sạch sẽ hơn chỗ này.”

“Hả?” Trịnh Thư Hạ sửng sốt, không kìm được hỏi: “Giáo quan Lâm… anh ấy cũng tới sao?”

“Đã bảo em đừng gọi là ‘giáo quan Lâm’ nữa rồi, có phải đang ở trong đơn vị đâu. Gọi thẳng là ‘anh’ đi.” Trịnh Kỳ Xuyên nhíu mày: “Giỡn à? Anh đích thân gọi điện mời người ta, cậu ta không tới thì còn ra gì?”

Nghe thế sao mà thấy… ngạo mạn thế không biết. Trịnh Thư Hạ nhìn anh trai mình đầy bất lực.

Hai mươi phút sau, ba người gặp nhau tại tầng một của phòng karaoke. Lâm Dữ Kiêu thậm chí còn đến sớm hơn họ một chút, đang ngồi trên ghế sofa ở sảnh chơi điện thoại.

Anh vẫn mặc bộ đồ ban sáng, chân dài duỗi thẳng vắt chéo, mà chỗ này lại không có biển cấm hút thuốc nên anh thoải mái kẹp điếu thuốc giữa ngón tay.

Thấy hai anh em nhà họ Trịnh đi tới, anh mới chịu dụi thuốc.

Lâm Dữ Kiêu liếc Trịnh Kỳ Xuyên một cái, giọng đầy khinh bỉ: “Lái xe gì mà chậm thế?”

“Tớ có quen thuộc như cậu đâu.” Trịnh Kỳ Xuyên nhún vai: “Không mở bản đồ tìm đường thì biết đường nào mà tới?”

Lâu ngày không gặp, hai người bạn chí cốt lập tức châm chọc nhau vài câu như thường lệ.

Sau đó, Lâm Dữ Kiêu mới quay sang nhìn Trịnh Thư Hạ, nghiêm túc nói: “Chúc mừng sinh nhật.”

Lời chúc ấy không hề mang theo sự đùa cợt, từ giọng điệu đến ánh mắt đều rất chân thành.

Trịnh Thư Hạ hơi sững người, rồi vội vàng đáp lại: “Cảm ơn… giáo quan.”

“Không phải trong đơn vị nữa mà.” Lâm Dữ Kiêu khẽ cười: “Đừng gọi giáo quan nghe xa cách thế.”

Chưa dứt lời, anh đã bị Trịnh Kỳ Xuyên khoác vai lôi đi chỗ khác nói chuyện. Hai bóng người cao lớn đùa giỡn qua lại trên nền hành lang, trông chẳng khác gì mấy cậu nhóc lớn xác đang “vật nhau” một cách trẻ con.

Trịnh Thư Hạ đi phía sau, lòng có chút mơ hồ và rối bời.

Cô lờ mờ cảm nhận được, Lâm Dữ Kiêu trước mắt cô lúc này khác với giáo quan Lâm trong đại đội J-1.

Anh bây giờ dường như đã trở lại vai trò “người bạn”, không còn lạnh lùng nghiêm khắc mà trở nên gần gũi, nhẹ nhàng hơn. Vậy có phải… trước đây anh cố ý giữ khoảng cách?

Trịnh Thư Hạ còn đang nghĩ ngợi thì Lâm Dữ Kiêu bất ngờ quay đầu lại.

Cô chưa kịp thu ánh mắt về thì đã đối diện ngay với ánh nhìn của anh. Sững lại một giây, cô chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh, nặn ra một nụ cười.

Thật là ngại chết mất… bị bắt quả tang đang nhìn lén người ta mà.

Nhưng Lâm Dữ Kiêu chẳng nói gì, ngược lại còn khẽ nhếch môi cười: “Vào đi.”

Đến phòng riêng mà họ đã đặt trước.

Hội sở này tuy không thể so với những chỗ cao cấp ở trung tâm Bắc Kinh mà họ hay lui tới, nhưng cũng không đến nỗi “thiếu phong cách”, trang trí ổn, không gian sạch sẽ gọn gàng, nói chung vẫn là một nơi khá được.

Trịnh Kỳ Xuyên đặt bánh kem lên bàn trà bằng đá cẩm thạch, mở đầu luôn: “Hôm nay linh hoạt tí, mọi người về doanh trại muộn một chút chắc không sao chứ?”

“Phí lời.” Lâm Dữ Kiêu hừ nhẹ một tiếng: “Đến cả đây rồi, còn hỏi gì nữa.”

Huống hồ, cái quy định “phải quay về trước năm giờ chiều trong ngày nghỉ” vốn dĩ là do anh đặc biệt tự đặt ra cho Trịnh Thư Hạ, hoàn toàn không phải quy định chính thức gì của đơn vị.

“Vậy thì tốt.” Trịnh Kỳ Xuyên cười, dúi micro vào tay anh: “Làm vài bài không?”

Lâm Dữ Kiêu không phản đối, thong thả bước về phía bàn chọn bài.

“Đù… cậu thực sự hát à? Hôm nay sao dễ dãi thế?” Trịnh Kỳ Xuyên, người đưa ra đề nghị lại bất ngờ nhất, há hốc mồm, rồi lập tức kéo Trịnh Thư Hạ ngồi xuống ghế sofa, phấn khích nói: “Hạ Hạ, nghe kỹ vào nhé!”

Trịnh Thư Hạ không hiểu: “Gì mà nghe kỹ?”

“Anh Dữ Kiêu nhà em hát hay lắm, nhưng hiếm khi chịu cất giọng.” Trịnh Kỳ Xuyên cười hề hề: “Trước đây tụi anh đi karaoke không biết bao nhiêu lần, mà chưa ai ‘mời’ được cậu ta hát. Hôm nay nể mặt dữ lắm rồi, không tranh thủ nghe thì tiếc lắm.”

Thật không vậy? Trịnh Thư Hạ ngạc nhiên, lòng cũng tò mò hơn mấy phần.

Lâm Dữ Kiêu “hừ” một tiếng, cầm micro mắng luôn: “Cậu có thể bớt nói lại không? Lắm chuyện như Đường Tăng đi thỉnh kinh.”

“Được rồi được rồi, tớ im là được chứ gì.” Trịnh Kỳ Xuyên lẩm bẩm: “Tớ đang khen cậu đấy, xấu hổ gì.”

Lâm Dữ Kiêu mà biết xấu hổ á? Ít nhất là từ góc nhìn của Trịnh Thư Hạ, cô chưa thấy điều đó bao giờ.

Trong mắt cô, anh vẫn giữ gương mặt thản nhiên, chọn một bài dân ca hiện đại từng nổi rần rần mấy năm trước… rồi cũng bình thản mà hát xong.

Đúng là rất hay. Giọng anh trong trẻo, mạch lạc, từ đầu đến cuối chỉ dùng giọng nam trung bình đều, mang lại cảm giác như đang chậm rãi kể một câu chuyện. Không sôi nổi, không mãnh liệt, nhưng lại khiến người ta thấy ấm áp và an lòng.

Trịnh Thư Hạ lặng lẽ lắng nghe, trong lòng cũng dần bình tĩnh lại.

“Được đấy! Vẫn còn phong độ ghê.” Trịnh Kỳ Xuyên nhiệt tình vỗ tay, còn hùa theo cổ vũ: “Thêm một bài nữa đi!”

“Biến đi, cậu tưởng tớ đến đây để hát thuê chắc?” Lâm Dữ Kiêu ném micro vào lòng Trịnh Kỳ Xuyên: “Muốn hát thì đến lượt hai người rồi.”

“Thôi thôi, tớ với em gái tớ đều thuộc loại ‘mất gốc nhạc lý’ cả.” Trịnh Kỳ Xuyên liên tục xua tay, rồi kéo luôn Trịnh Thư Hạ qua làm bia đỡ đạn: “Ở đây chỉ có cậu hát hay thôi. Hôm nay con bé tâm trạng không tốt, cậu hát thêm bài nữa dỗ nó đi.”

Nghe thế, Lâm Dữ Kiêu quay đầu nhìn sang.

Ánh mắt ấy quét tới khiến tim Trịnh Thư Hạ giật thót, vội vàng xua tay lia lịa: “Không… em ổn mà! Em vui lắm!”

Cô cũng không hoàn toàn nói dối.

Tình huống trước mắt tuy có hơi kỳ quái, cô không hiểu vì sao lại biến thành một buổi karaoke ba người với anh trai và Lâm Dữ Kiêu, nhưng tâm trạng cô lúc này thật sự khá hơn rất nhiều so với buổi chiều.

Lâm Dữ Kiêu mấp máy môi, như muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này điện thoại trong túi reo lên.
Anh liếc nhìn rồi rút ra nghe, bước ra ngoài phòng.

Nhìn bóng lưng cao gầy dứt khoát của anh khuất dần sau cánh cửa, Trịnh Kỳ Xuyên lẩm bẩm: “Đệt, cậu ta không phải định chuồn luôn đấy chứ.”

Trịnh Thư Hạ: “…”

“Thôi chắc không đâu.” Trịnh Kỳ Xuyên tự nói tự trả lời: “Hồi nãy gọi điện cậu ta còn chưa ăn gì, kiểu gì cũng phải ở lại ăn miếng bánh rồi mới đi.”

Chưa ăn mà vẫn đến? Trịnh Thư Hạ ngẩn ra, cảm thấy có gì đó… không đúng lắm.

Dù anh thân với Trịnh Kỳ Xuyên, với cô cũng coi như quen biết nhiều năm theo kiểu ‘anh em không thân lắm’, nhưng cũng không đến mức bỏ bữa để đến đây dỗ dành tinh thần hai anh em nhà họ, đúng không?

Nghĩ tới đây, cảm giác bất an vẫn âm ỉ trong lòng cô lại lớn thêm một chút. Trịnh Thư Hạ hơi nhíu mày, nhìn về cánh cửa Lâm Dữ Kiêu vừa bước qua, ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: “Anh à… anh Dữ Kiêu, ảnh có bạn gái chưa?”

Trong đầu cô thoáng hiện lên hình ảnh cái hộp màu xanh Tiffany cô thấy sáng nay.

“Hả? Sao lại hỏi cái đó?” Trịnh Kỳ Xuyên lúc này đang loay hoay mở hộp bánh sinh nhật, đầu cũng không ngẩng lên: “Chắc là có.”

Chắc là có? Trịnh Thư Hạ ngẩn người, vội vàng hỏi lại: “Sao anh biết?”

“Vài tháng trước tụi anh tình cờ gặp nhau ở Đông Ngạn, cùng về nhà ăn cơm một bữa. Mẹ bắt đầu bày trò muốn giới thiệu bạn gái cho cậu ta.” Trịnh Kỳ Xuyên khẽ nhún vai: “Em biết mà, mẹ mình xưa nay luôn thích làm ‘bà mai bất đắc dĩ’ ấy.”

Chuyện đó thì Trịnh Thư Hạ biết rõ thật. Giang Xu Nghiên vốn là người nhiệt tình, thêm vào việc nhà họ Lâm và họ Trịnh thân thiết nhiều năm, nên bà lo chuyện riêng cho Lâm Dữ Kiêu cũng chẳng có gì lạ.

“Lâm Dữ Kiêu vừa nghe đã từ chối thẳng. Cũng không nói gì sâu xa đâu, vẫn là mấy lý do quen thuộc như bận công việc. Nhưng cậu ta bảo là đang có người thích rồi, còn đang theo đuổi, chờ cơ hội dẫn về giới thiệu.”

Trịnh Kỳ Xuyên nhếch mép cười: “Cậu ta không phải người hay nói dối. Đã nói vậy chắc là có thật. Chỉ không biết giờ cưa đổ chưa, chứ anh thì chưa thấy đưa ai về cả.”

Nên anh mới nói là “chắc là có”. Với Trịnh Thư Hạ, chỉ bấy nhiêu thôi… đã quá đủ.

Trong lòng cô nhẹ nhõm hẳn, như thể gánh nặng lớn vừa được gỡ bỏ. Nụ cười trên gương mặt cũng tự nhiên và tươi sáng hơn hẳn.

Cô không tò mò gì về cô gái mà Lâm Dữ Kiêu thích là ai, chỉ cần không phải là mình là được.
Nếu cách đây nửa năm, anh đã theo đuổi người khác rồi, thì cô hoàn toàn có thể yên tâm.

Dù sao… trước khi cô vào đội J-1, cách đây hai mươi ngày, hai người họ đã gần hai năm không gặp mặt.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...