Hạ Khiết Dương hậu
Chương 1: Sự ra đi ở kiếp này
“Aaa... aaa… Bệ hạ… người không thể đối xử với thiếp như vậy được… Người không thể... ”
Đằng sau chính điện của Hoàng đế bệ hạ là một khoảng sân trống đầy gạch đá đã được phủ lên bởi một lớp tuyết… Tiếng kêu đau đớn, thất thanh của một phi tần bỗng vang lên trong màn đêm giá rét…Tiết đông dần chuyển mà nàng ta phải chịu cảnh thảm thương dưới lớp tuyết dày như thế…Tiếng roi vót đau thương khiến ai nghe thấy cũng phải đau đớn nhường nào...
“ Lúc nàng giết Hoàng hậu, nàng có nghĩ đến kết cục này không? ” – Hoàng thượng cất tiếng nói lạnh lùng, càng làm Dương phi thêm đau đớn, đau như ngàn mũi dao đâm vào sâu trong tận trái tim…
“Thiếp… thần thiếp không giết hoàng hậu… Bệ hạ hãy tin thần thiếp…”
"Ta làm sao để tin nàng đây..." - Hoàng thượng nói với vẻ lạnh lùng tựa như căm hận, ghét bỏ.
Tiếng khóc cứ như vậy trong màn đêm…Từng dòng máu cứ như vậy chảy ra, nhuộm đỏ màu tuyết… Hoàng thượng Trấn Thiên chẳng mảy may xót thương… Rõ ràng khi xưa, ngài đã sủng ái Dương phi đến như vậy… Từ đâu, từ bao giờ mà lại đem đủ thứ nghi ngờ trút hết lên nàng vậy… Để nàng chịu những nỗi đau ủy khuất như vậy, chàng không một lần thấy đau xót cho nàng sao? Từ bao giờ trái tim chàng trở nên máu lạnh đối với Dương phi như vậy? Vi Hoàng hậu? Hay vì điều gì?
Đã vài canh giờ chịu roi rồi... nước mắt nàng cứ thế... cứ thế chảy xuống khiến tuyết tan ra. Dương phi, nàng đã không chịu được mà suy sụp... Nàng phải chết đi trong cay đắng, không thể tự mình cứu mình... nàng cứ thế rơi vào tuyệt vọng, kiệt sức... dần mất hết đi sức lực.
“Ta đã làm gì sai? Để rồi bị đối xử như ngày hôm này. Kiếp này ta chỉ có kết cục bi thảm như vậy thôi sao? Ta..chỉ mong rằng có một kiếp nữa…Để ta tìm ra người đã hại mình đến kết cục như thế này, bắt buộc... ta phải trả mối thù này. Đã nợ ta máu, vậy cũng trả ta máu đi!" - Tiếng nói đó... dường như bị nhấn chìm bởi những tiếng roi... Hoàng đế Trấn Thiên cũng chỉ biết đứng đó, nhìn nữ nhân oan khuất này chết dần...
"Hoàng đế à hoàng đế… Chàng vì ai? Biết rằng cung đấu sẽ luôn có người mong muốn ngồi lên ghế Hoàng hậu… Biết rằng luôn luôn sẽ có những trận chiến nhuộm màu máu như thế này... Biết rằng rồi cũng sẽ đến lúc từ bỏ tất cả... Nhưng tại sao cơ chứ? Thiếp... đâu có giết tỷ ấy..." - Ý nghĩ lặp đi lặp lại trong đầu nàng... Lặp đi lặp lại đến khi chẳng thể trụ được nữa...
“Aaa…Kiếp này kết thúc chỉ có vậy sao? Bao năm trong Hậu cung này chỉ có vậy sao? Tình yêu thiếp dành cho chàng... cũng chỉ có vậy thôi sao? Thiếp chỉ mong, kiếp sau, nếu thiếp được làm phi của chàng, thiếp mong chàng sẽ đáp trả tình cảm của thiếp bằng một cách chân thành nhất. Hết rồi… Tất cả kết thúc rồi… Cuối cùng, ta vẫn chẳng được gì cả... mặc dù... người sai không phải là ta...” - Tiếng nói của Dương phi...nhỏ dần...nhỏ dần
Rồi nàng trút đi hơi thở cuối… Rời xa kiếp đời này…
Đằng sau chính điện của Hoàng đế bệ hạ là một khoảng sân trống đầy gạch đá đã được phủ lên bởi một lớp tuyết… Tiếng kêu đau đớn, thất thanh của một phi tần bỗng vang lên trong màn đêm giá rét…Tiết đông dần chuyển mà nàng ta phải chịu cảnh thảm thương dưới lớp tuyết dày như thế…Tiếng roi vót đau thương khiến ai nghe thấy cũng phải đau đớn nhường nào...
“ Lúc nàng giết Hoàng hậu, nàng có nghĩ đến kết cục này không? ” – Hoàng thượng cất tiếng nói lạnh lùng, càng làm Dương phi thêm đau đớn, đau như ngàn mũi dao đâm vào sâu trong tận trái tim…
“Thiếp… thần thiếp không giết hoàng hậu… Bệ hạ hãy tin thần thiếp…”
"Ta làm sao để tin nàng đây..." - Hoàng thượng nói với vẻ lạnh lùng tựa như căm hận, ghét bỏ.
Tiếng khóc cứ như vậy trong màn đêm…Từng dòng máu cứ như vậy chảy ra, nhuộm đỏ màu tuyết… Hoàng thượng Trấn Thiên chẳng mảy may xót thương… Rõ ràng khi xưa, ngài đã sủng ái Dương phi đến như vậy… Từ đâu, từ bao giờ mà lại đem đủ thứ nghi ngờ trút hết lên nàng vậy… Để nàng chịu những nỗi đau ủy khuất như vậy, chàng không một lần thấy đau xót cho nàng sao? Từ bao giờ trái tim chàng trở nên máu lạnh đối với Dương phi như vậy? Vi Hoàng hậu? Hay vì điều gì?
Đã vài canh giờ chịu roi rồi... nước mắt nàng cứ thế... cứ thế chảy xuống khiến tuyết tan ra. Dương phi, nàng đã không chịu được mà suy sụp... Nàng phải chết đi trong cay đắng, không thể tự mình cứu mình... nàng cứ thế rơi vào tuyệt vọng, kiệt sức... dần mất hết đi sức lực.
“Ta đã làm gì sai? Để rồi bị đối xử như ngày hôm này. Kiếp này ta chỉ có kết cục bi thảm như vậy thôi sao? Ta..chỉ mong rằng có một kiếp nữa…Để ta tìm ra người đã hại mình đến kết cục như thế này, bắt buộc... ta phải trả mối thù này. Đã nợ ta máu, vậy cũng trả ta máu đi!" - Tiếng nói đó... dường như bị nhấn chìm bởi những tiếng roi... Hoàng đế Trấn Thiên cũng chỉ biết đứng đó, nhìn nữ nhân oan khuất này chết dần...
"Hoàng đế à hoàng đế… Chàng vì ai? Biết rằng cung đấu sẽ luôn có người mong muốn ngồi lên ghế Hoàng hậu… Biết rằng luôn luôn sẽ có những trận chiến nhuộm màu máu như thế này... Biết rằng rồi cũng sẽ đến lúc từ bỏ tất cả... Nhưng tại sao cơ chứ? Thiếp... đâu có giết tỷ ấy..." - Ý nghĩ lặp đi lặp lại trong đầu nàng... Lặp đi lặp lại đến khi chẳng thể trụ được nữa...
“Aaa…Kiếp này kết thúc chỉ có vậy sao? Bao năm trong Hậu cung này chỉ có vậy sao? Tình yêu thiếp dành cho chàng... cũng chỉ có vậy thôi sao? Thiếp chỉ mong, kiếp sau, nếu thiếp được làm phi của chàng, thiếp mong chàng sẽ đáp trả tình cảm của thiếp bằng một cách chân thành nhất. Hết rồi… Tất cả kết thúc rồi… Cuối cùng, ta vẫn chẳng được gì cả... mặc dù... người sai không phải là ta...” - Tiếng nói của Dương phi...nhỏ dần...nhỏ dần
Rồi nàng trút đi hơi thở cuối… Rời xa kiếp đời này…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương