Hạ Khiết Dương hậu
Chương 26: Đàn
Dần thấm mệt, cô nói với Thái hậu mình muốn nghỉ ngơi sớm… Bà liền trở về Từ Ninh cung… biết rằng cô con gái bé bỏng của bà dạo này đã mệt mỏi nhiều… Nhưng trước khi rời đi, bà có nói một câu… “Ta tin con”
Cả đêm, cô chỉ nghĩ về câu nói đó của Thái hậu… Có ngụ ý gì chăng?
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy với cảm giác khá mệt mỏi. Ngoài trời bây giờ thời tiết khá dễ chịu… Ánh nắng vẫn nhẹ nhàng rọi qua cửa sổ, tới bên giường của An Thục… Cô như quá mệt mỏi mà chẳng muốn dậy, bước ra khỏi căn phòng này… Nhưng lại lóe trong đầu một ý nghĩ nào đó…
“Điện hạ, người đã dậy chưa?” – Thiển Nhi đã đứng ở bên ngoài, trong tay chính là giỏ bánh…
An Thục nhẹ nhàng, đứng dậy bước ra khỏi giường. Chẳng có lấy một tiếng bước chân… Nó nhẹ nhàng như lướt đi trong gió. Mở cửa ra, thấy Thiển Nhi cầm trên tay một giỏ bánh… Cô lấy làm ngạc nhiên rồi hỏi “Muội đưa giỏ bánh đến đây làm gì vậy?”
“Muốn đi đâu chơi hay sao?”
Thiển Nhi có lẽ đã để ý, mỗi sáng khi tỉnh dậy, An Thục liền muốn đến Kỷ Diên lầu. Có lẽ chuẩn bị sẵn đồ để không bị mất thời gian quá lâu…
“Hôm nay ta không đến Kỷ Diên lầu đâu.”
“Vậy là… em làm bánh sáng giờ công cốc rồi sao?”
“Cũng không hẳn. Chúng ta đến Ngự hoa viên. Thà đến đó chơi với Tư Yên, Nhất Ngôn và Tư Dục còn hơn đến Kỷ Diên lầu rồi lại gặp lão Triệu vương đáng ghét kia.”
“Vậy em đi chuẩn bị y phục cho người.”
Hôm nay tiết trời đẹp. An Thục mặc bộ y phục màu hồng phấn, có họa tiết mềm mại. Trên tay cô chính là chiếc quạt năm đó đã được tặng. Cài trên đầu chính là chiếc trâm mà tiên đế ban cho. Tuy hôm nay trông nhàn nhã, thanh nhẹ… Nhưng cô lại toát ra khí phách của riêng mình. Một khí phách mạnh mẽ...
Dạo gần đây cô ghé Kỷ Diên lầu đã quá lâu, nên rất ít khi lui đến Ngự hoa viên. Ngắm sen ở Kỷ Diên lầu suốt, rồi lại quên mất ở đây có những nhánh hoa nhài mà cô yêu thích. Ở đó lâu với Triệu vương, lại khiến cô quên đi các huynh tỷ. Rốt cuộc hắn có cái sức hút gì? Tâm trí cô điên đảo khi bên cạnh hắn.
“Haiz… Thiển Nhi à! Chúng ta đi thôi. Chậm chân là hết ngày đó.”
Chỉ hy vọng hôm nay cô không phải chạm mặt hắn nữa. Gặp hắn là gặp họa. Đồ sao chổi!
- oO0Oo-
“Ể… Thục Nhi~ Sao hôm nay lại có tâm trạng đến đây vậy?” – Là Tư Yên. Hàng ngày cô vẫn đến đây uống trà và tản bộ. Dường như không khí ở đây lúc nào cũng yên tĩnh như vậy. Ở nơi này… mọi thứ như trôi qua thật chậm rãi… “Là nhớ tỷ hay sao?”
“Đúng đó. Thục Nhi là nhớ Tư Yên tỷ.”
“Nào nào! Ngồi xuống đây uống trà với tỷ.”
- oO0Oo-
Lúc này tại Kỷ Diên lầu… Không khí u ám, tĩnh mịch… Lão Triệu vương hung tàn đó đang tra hỏi Tô thẩm… Chỉ vì An Thục?
“Hôm nay không tới?” – Qủa nhiên là hắn sẽ đến đó. Tìm An Thục để làm gì? Mục đích là như thế nào?
“Điện hạ. Sáng đến giờ quả thật lão nô vẫn chưa gặp Tiểu Thục Nhi.”
Cô ta không đến đây từ sáng đến giờ sao? Hừ! Vậy có lẽ…
“Huyết Dạ. Chuẩn bị xe, ta đến Ngự hoa viên” - Ả nha đầu đó, với cái tính cách của ả ta, chắc chắn không chịu ở yên trong Kỷ Hoa cung. Kiểu gì ả ta cũng phải chạy đi đâu đó để chơi. Kỷ Diên Lầu này ả ta không đến, chỉ có thể ở Ngự hoa viên… “Nhanh nhanh một chút cho ta.”
“Thuộc hạ tuân lệnh” – Huyết Dạ là thuộc hạ trung thành của Nhất Sinh. Theo hắn đến nay cũng đã sáu năm rồi. Là một trong hai thị vệ thân cận của Nhất Sinh, Huyết Dạ - Thanh Dạ. Võ công của họ đều rất cao, ngang hàng sát thủ chuyên nghiệp chăng?
Hắn phi ngựa rất nhanh… Nhanh đến nỗi người đi đằng sau chỉ có thể hít khói hít bụi từ hắn. Hắn dừng lại ở Ngự hoa viên với trạng thái vô cùng bực tức. Dường như cái không khí vui vẻ, yên bình ở đây bị luồng sát khí bao quanh hắn lấn áp toàn bộ. Có lẽ An Thục cũng đã cảm nhận được chút gì đó mà quay ra nhìn hắn… Ánh mắt ngây thơ, hồn nhiên và vui vẻ bỗng dần lạnh lẽo đến đáng sợ… Hai ánh mắt sát khí đối nhau…
“Tại sao không tới?” – Hắn hỏi. Ánh mắt chẳng hề rời khỏi cô. Vẻ ngoài trông cứ lạnh lùng đến như vậy, bên trong là đùng đùng lửa giận.
Liệu An Thục có để ý đến việc đó không? Chỉ một chút nữa là đến đỉnh điểm. Chẳng ai biết hắn tức giận sẽ làm ra loại truyện gì. Trước đây hắn tức giận chẳng bao giờ bộc lộ ra ngoài, chỉ có cái ánh mắt sắc và lạnh của hắn như đang nảy lửa.
“Tại sao ta phải tới?”
An Thục ương bướng, lại còn đỏng đảnh. Trước cô làm phi tần, hoàn toàn hiền dịu. Nay cô làm công chúa, như thể là con người khác.
Hẳn cô nghĩ rằng trả lời như vậy, hắn sẽ không muốn gặp cô nữa chăng? Nhưng mà thật ra… cô sai rồi!
“Ta yêu cầu, cô phải đến.”
“Ta không đến.”
Chắc hai người chẳng để ý đến Tư Yên đang ngồi bên cạnh… Cả người cô ấy toát mồ hôi lạnh… Chỉ muốn thoát nhanh khỏi thế giới của hai người này.
“Hai… hai người nói chuyện tiếp đi. Tỷ có việc.” - Ả chuồn lẹ. Làm sao mà ở đây xem trận chiến của hai người này được.
Hai người đó vẫn trừng trừng nhìn nhau.
“Hồi hai vị điện hạ, trời sắp mưa. Hai người có thể vào trong.” – Lão thái giám đứng bên cạnh đã lâu. Lão dốc hết can đảm thốt ra khỏi miệng hai câu đó. Hắn nói xong lạnh sống lưng, trán đầm đìa mồ hôi. Hắn sợ đến mức tay chân run rẩy. Hắn sợ thốt ra câu này xong, đầu mình lìa khỏi cổ lúc nào chẳng hay.
- Đến Triệu vương phủ với ta
- Ta sao ta lại phải đến đó?
- Vì ta yêu cầu cô phải đến đó.
- Ta mặc kệ, ta không đến.
- Người đâu, lôi cô ta về Triệu vương phủ cho ta.
- Ngươi dám?
- Có gì ta không dám?
- Hừ.
- Đi hay để ta cho người lôi cô đi?
- Ngươi… Ta có chân ta tự đi.
Ngồi trên cùng một ngựa với hắn… cô chỉ nghĩ đến việc trốn khỏi đây. Chẳng muốn đến đó với hắn chút nào. Nhưng thật sự, trốn khỏi hắn bây giờ khó hơn việc mò kim đáy bể. Dù không ai thấy, xung quanh hắn có tận bốn ám vệ. Rồi còn hai thị vệ phía sau hắn.
Cuối cùng cũng đến Triệu vương phủ. Hắn xuống ngựa rồi đi thẳng vào trong. Cũng vừa đúng lúc, trời bắt đầu mưa.
Tên thị vệ của Triệu vương là Thanh Dạ, lấy ô che cho cô đi vào bên trong. Còn Hoàng Nhất Sinh, hắn đã đi vào trong đó ngồi rồi.
Triệu vương phủ này nhìn bề ngoài trông rất ảm đạm, thô sơ. Ở đây ít cây cỏ… Chỉ có cái ao cá cảnh bắt mắt nhất mà thôi. Phía kia là Âm Hàn Các, chắc là nơi hắn làm việc. Nghe nói ở đây không có lấy một cung nữ, vì hắn cực kì ghét nữ nhân. Nay lại đưa An Thục về phủ, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
- Ngươi đưa ta đến đây làm gì?
- Đàn ta nghe.
- Hơ… vậy ngươi cần làm quá vậy không?
- Có.
- Ngươi… Vậy được, đàn ta đâu?
- Đợi chút
- Đàn cho ngươi ta được gì?
- Ngôi vị Triệu vương phi còn chưa đủ?
- Ngươi nghĩ ta cần.
Mặt mày Nhất Sinh tối sầm lại, chưa có ai từng nói với hắn như vậy. Bây giờ ở Đại Lam, thử hỏi có bao nhiêu người nguyện làm Triệu vương phi, chí ít cũng đến nghìn người. Làm Triệu vương phi dù có thất sủng, nhưng lại một bước lên mây, giàu sang, sống trong vải lụa. Đi đến đâu ai ai cũng đều phải ngước nhìn cung kính. Nhưng đối với An Thục, cô chẳng cần. Làm công chúa yên bình vậy là đủ. Nhưng… lúc này, cô chợt nhớ đến câu nói của Thái hậu đêm qua… Cô vẫn chưa nghĩ đến ngụ ý sâu bên trong.
“Chủ nhân, đàn đã được mang đến.”
Cô cầm lấy chiếc đàn… Nhìn Triệu vương một cái rồi lướt nhẹ từng ngón tay trên dây đàn… Khúc nhạc nghe êm tai, nhẹ nhàng như thể đưa con người ta vào giấc mộng. Nó giống như khúc đàn ngày xưa Dương phu nhân vào cung đàn cho Tiên Hoàng hậu nghe. Người đời truyền tai nhau bà ấy là một người vô cùng tài giỏi, lại có sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành. Có lẽ An Thục được thừa hưởng từ bà, cả về nhan sắc, cả về tài năng đàn múa.
Tiếng đàn kết thúc với thanh âm nhẹ cuối. Cô quay sang phía Triệu vương xem có tán thưởng gì không. Hóa ra cũng chỉ nhận được một nụ cười ranh mãnh.
- Không khen ta một chút sao?
- Hay.
- Chỉ có vậy?
- Cô còn muốn gì?
- Bỏ đi.
Trời ngoài kia cũng đã nhá nhem tối. Đã đến lúc cô về Kỷ Hoa cung. Bây giờ mưa cũng đã tạnh. Cũng chẳng còn cái cớ gì để cô ở lại đây nữa. Người cũng đã đến, đàn cũng đã nghe. Triệu vương không thể giữ cô lại nữa rồi.
- Trả đàn cho ngươi.
- Tặng cô.
- Hơ… Sao lại tặng ta?
- Coi như thưởng cho cô.
- Hừm… vậy đa tạ lòng thành của Triệu vương.
Cô nói như vậy, nhận được một nụ cười nhẹ của Nhất Sinh. Cũng chẳng bận tâm lắm, cô quay bước ra khỏi phủ. Hắn đã chuẩn bị sẵn xe để cô hồi cung rồi.
Sau này nhất định ta hạn chế tới đây. Nhất định là như vậy.
Hồi cung giờ cũng đã mệt. Chẳng muốn làm gì, cô chỉ muốn leo ngay lên trên giường rồi vào giấc mộng… Nhưng cô cũng đã quá đói, cả ngày chẳng có gì lấp bụng. Ưu Ly lấy trong bếp ra bánh quế hoa và trà cho cô ăn nhẹ một chút. An Thục cũng chẳng có cái tâm trạng mà ăn tối nữa rồi.
- An Thục tỷ tỷ, hôm nay người đi đâu cả ngày vậy?
- Ta… ta…
- Kỷ Diên lầu tỷ không đến, Ngự hoa viên cũng chẳng thấy tỷ đâu. Rốt cuộc tỷ đã đi đâu?
- Ta…
- Hừm… Tỷ đi đâu mau nói đi.
- Ta đến Triệu vương phủ.
- Tỷ đến đó làm gì?
- Ta muốn đến đâu chứ?
- Vậy sao tỷ đến đó?
- Ta bị ép đến.
- Ai ép?
- Triệu vương.
- Vậy đến đó rồi tỷ làm gì?
- Chơi đàn cho hắn nghe
- Hả?
- Rồi tỷ được hắn tặng cái đàn nè.
Rồi cô chẳng nói nữa. Lên giường đi ngủ sớm. Bày mưu tính kế như thế nào, cô cũng chẳng thoát khỏi tay hắn. Cải trang nam cô đã thử, không đến Kỷ Diên lầu lại Ngự hoa viên. Còn nơi nào cô có thể đi?
Chẳng thể trốn khỏi hắn. Rốt cuộc giờ ta phải làm gì?
Như thể đã quá mệt mỏi, chẳng thể nghĩ thêm điều gì nữa. Cô dần chìm vào giấc ngủ...
Cả đêm, cô chỉ nghĩ về câu nói đó của Thái hậu… Có ngụ ý gì chăng?
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy với cảm giác khá mệt mỏi. Ngoài trời bây giờ thời tiết khá dễ chịu… Ánh nắng vẫn nhẹ nhàng rọi qua cửa sổ, tới bên giường của An Thục… Cô như quá mệt mỏi mà chẳng muốn dậy, bước ra khỏi căn phòng này… Nhưng lại lóe trong đầu một ý nghĩ nào đó…
“Điện hạ, người đã dậy chưa?” – Thiển Nhi đã đứng ở bên ngoài, trong tay chính là giỏ bánh…
An Thục nhẹ nhàng, đứng dậy bước ra khỏi giường. Chẳng có lấy một tiếng bước chân… Nó nhẹ nhàng như lướt đi trong gió. Mở cửa ra, thấy Thiển Nhi cầm trên tay một giỏ bánh… Cô lấy làm ngạc nhiên rồi hỏi “Muội đưa giỏ bánh đến đây làm gì vậy?”
“Muốn đi đâu chơi hay sao?”
Thiển Nhi có lẽ đã để ý, mỗi sáng khi tỉnh dậy, An Thục liền muốn đến Kỷ Diên lầu. Có lẽ chuẩn bị sẵn đồ để không bị mất thời gian quá lâu…
“Hôm nay ta không đến Kỷ Diên lầu đâu.”
“Vậy là… em làm bánh sáng giờ công cốc rồi sao?”
“Cũng không hẳn. Chúng ta đến Ngự hoa viên. Thà đến đó chơi với Tư Yên, Nhất Ngôn và Tư Dục còn hơn đến Kỷ Diên lầu rồi lại gặp lão Triệu vương đáng ghét kia.”
“Vậy em đi chuẩn bị y phục cho người.”
Hôm nay tiết trời đẹp. An Thục mặc bộ y phục màu hồng phấn, có họa tiết mềm mại. Trên tay cô chính là chiếc quạt năm đó đã được tặng. Cài trên đầu chính là chiếc trâm mà tiên đế ban cho. Tuy hôm nay trông nhàn nhã, thanh nhẹ… Nhưng cô lại toát ra khí phách của riêng mình. Một khí phách mạnh mẽ...
Dạo gần đây cô ghé Kỷ Diên lầu đã quá lâu, nên rất ít khi lui đến Ngự hoa viên. Ngắm sen ở Kỷ Diên lầu suốt, rồi lại quên mất ở đây có những nhánh hoa nhài mà cô yêu thích. Ở đó lâu với Triệu vương, lại khiến cô quên đi các huynh tỷ. Rốt cuộc hắn có cái sức hút gì? Tâm trí cô điên đảo khi bên cạnh hắn.
“Haiz… Thiển Nhi à! Chúng ta đi thôi. Chậm chân là hết ngày đó.”
Chỉ hy vọng hôm nay cô không phải chạm mặt hắn nữa. Gặp hắn là gặp họa. Đồ sao chổi!
- oO0Oo-
“Ể… Thục Nhi~ Sao hôm nay lại có tâm trạng đến đây vậy?” – Là Tư Yên. Hàng ngày cô vẫn đến đây uống trà và tản bộ. Dường như không khí ở đây lúc nào cũng yên tĩnh như vậy. Ở nơi này… mọi thứ như trôi qua thật chậm rãi… “Là nhớ tỷ hay sao?”
“Đúng đó. Thục Nhi là nhớ Tư Yên tỷ.”
“Nào nào! Ngồi xuống đây uống trà với tỷ.”
- oO0Oo-
Lúc này tại Kỷ Diên lầu… Không khí u ám, tĩnh mịch… Lão Triệu vương hung tàn đó đang tra hỏi Tô thẩm… Chỉ vì An Thục?
“Hôm nay không tới?” – Qủa nhiên là hắn sẽ đến đó. Tìm An Thục để làm gì? Mục đích là như thế nào?
“Điện hạ. Sáng đến giờ quả thật lão nô vẫn chưa gặp Tiểu Thục Nhi.”
Cô ta không đến đây từ sáng đến giờ sao? Hừ! Vậy có lẽ…
“Huyết Dạ. Chuẩn bị xe, ta đến Ngự hoa viên” - Ả nha đầu đó, với cái tính cách của ả ta, chắc chắn không chịu ở yên trong Kỷ Hoa cung. Kiểu gì ả ta cũng phải chạy đi đâu đó để chơi. Kỷ Diên Lầu này ả ta không đến, chỉ có thể ở Ngự hoa viên… “Nhanh nhanh một chút cho ta.”
“Thuộc hạ tuân lệnh” – Huyết Dạ là thuộc hạ trung thành của Nhất Sinh. Theo hắn đến nay cũng đã sáu năm rồi. Là một trong hai thị vệ thân cận của Nhất Sinh, Huyết Dạ - Thanh Dạ. Võ công của họ đều rất cao, ngang hàng sát thủ chuyên nghiệp chăng?
Hắn phi ngựa rất nhanh… Nhanh đến nỗi người đi đằng sau chỉ có thể hít khói hít bụi từ hắn. Hắn dừng lại ở Ngự hoa viên với trạng thái vô cùng bực tức. Dường như cái không khí vui vẻ, yên bình ở đây bị luồng sát khí bao quanh hắn lấn áp toàn bộ. Có lẽ An Thục cũng đã cảm nhận được chút gì đó mà quay ra nhìn hắn… Ánh mắt ngây thơ, hồn nhiên và vui vẻ bỗng dần lạnh lẽo đến đáng sợ… Hai ánh mắt sát khí đối nhau…
“Tại sao không tới?” – Hắn hỏi. Ánh mắt chẳng hề rời khỏi cô. Vẻ ngoài trông cứ lạnh lùng đến như vậy, bên trong là đùng đùng lửa giận.
Liệu An Thục có để ý đến việc đó không? Chỉ một chút nữa là đến đỉnh điểm. Chẳng ai biết hắn tức giận sẽ làm ra loại truyện gì. Trước đây hắn tức giận chẳng bao giờ bộc lộ ra ngoài, chỉ có cái ánh mắt sắc và lạnh của hắn như đang nảy lửa.
“Tại sao ta phải tới?”
An Thục ương bướng, lại còn đỏng đảnh. Trước cô làm phi tần, hoàn toàn hiền dịu. Nay cô làm công chúa, như thể là con người khác.
Hẳn cô nghĩ rằng trả lời như vậy, hắn sẽ không muốn gặp cô nữa chăng? Nhưng mà thật ra… cô sai rồi!
“Ta yêu cầu, cô phải đến.”
“Ta không đến.”
Chắc hai người chẳng để ý đến Tư Yên đang ngồi bên cạnh… Cả người cô ấy toát mồ hôi lạnh… Chỉ muốn thoát nhanh khỏi thế giới của hai người này.
“Hai… hai người nói chuyện tiếp đi. Tỷ có việc.” - Ả chuồn lẹ. Làm sao mà ở đây xem trận chiến của hai người này được.
Hai người đó vẫn trừng trừng nhìn nhau.
“Hồi hai vị điện hạ, trời sắp mưa. Hai người có thể vào trong.” – Lão thái giám đứng bên cạnh đã lâu. Lão dốc hết can đảm thốt ra khỏi miệng hai câu đó. Hắn nói xong lạnh sống lưng, trán đầm đìa mồ hôi. Hắn sợ đến mức tay chân run rẩy. Hắn sợ thốt ra câu này xong, đầu mình lìa khỏi cổ lúc nào chẳng hay.
- Đến Triệu vương phủ với ta
- Ta sao ta lại phải đến đó?
- Vì ta yêu cầu cô phải đến đó.
- Ta mặc kệ, ta không đến.
- Người đâu, lôi cô ta về Triệu vương phủ cho ta.
- Ngươi dám?
- Có gì ta không dám?
- Hừ.
- Đi hay để ta cho người lôi cô đi?
- Ngươi… Ta có chân ta tự đi.
Ngồi trên cùng một ngựa với hắn… cô chỉ nghĩ đến việc trốn khỏi đây. Chẳng muốn đến đó với hắn chút nào. Nhưng thật sự, trốn khỏi hắn bây giờ khó hơn việc mò kim đáy bể. Dù không ai thấy, xung quanh hắn có tận bốn ám vệ. Rồi còn hai thị vệ phía sau hắn.
Cuối cùng cũng đến Triệu vương phủ. Hắn xuống ngựa rồi đi thẳng vào trong. Cũng vừa đúng lúc, trời bắt đầu mưa.
Tên thị vệ của Triệu vương là Thanh Dạ, lấy ô che cho cô đi vào bên trong. Còn Hoàng Nhất Sinh, hắn đã đi vào trong đó ngồi rồi.
Triệu vương phủ này nhìn bề ngoài trông rất ảm đạm, thô sơ. Ở đây ít cây cỏ… Chỉ có cái ao cá cảnh bắt mắt nhất mà thôi. Phía kia là Âm Hàn Các, chắc là nơi hắn làm việc. Nghe nói ở đây không có lấy một cung nữ, vì hắn cực kì ghét nữ nhân. Nay lại đưa An Thục về phủ, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
- Ngươi đưa ta đến đây làm gì?
- Đàn ta nghe.
- Hơ… vậy ngươi cần làm quá vậy không?
- Có.
- Ngươi… Vậy được, đàn ta đâu?
- Đợi chút
- Đàn cho ngươi ta được gì?
- Ngôi vị Triệu vương phi còn chưa đủ?
- Ngươi nghĩ ta cần.
Mặt mày Nhất Sinh tối sầm lại, chưa có ai từng nói với hắn như vậy. Bây giờ ở Đại Lam, thử hỏi có bao nhiêu người nguyện làm Triệu vương phi, chí ít cũng đến nghìn người. Làm Triệu vương phi dù có thất sủng, nhưng lại một bước lên mây, giàu sang, sống trong vải lụa. Đi đến đâu ai ai cũng đều phải ngước nhìn cung kính. Nhưng đối với An Thục, cô chẳng cần. Làm công chúa yên bình vậy là đủ. Nhưng… lúc này, cô chợt nhớ đến câu nói của Thái hậu đêm qua… Cô vẫn chưa nghĩ đến ngụ ý sâu bên trong.
“Chủ nhân, đàn đã được mang đến.”
Cô cầm lấy chiếc đàn… Nhìn Triệu vương một cái rồi lướt nhẹ từng ngón tay trên dây đàn… Khúc nhạc nghe êm tai, nhẹ nhàng như thể đưa con người ta vào giấc mộng. Nó giống như khúc đàn ngày xưa Dương phu nhân vào cung đàn cho Tiên Hoàng hậu nghe. Người đời truyền tai nhau bà ấy là một người vô cùng tài giỏi, lại có sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành. Có lẽ An Thục được thừa hưởng từ bà, cả về nhan sắc, cả về tài năng đàn múa.
Tiếng đàn kết thúc với thanh âm nhẹ cuối. Cô quay sang phía Triệu vương xem có tán thưởng gì không. Hóa ra cũng chỉ nhận được một nụ cười ranh mãnh.
- Không khen ta một chút sao?
- Hay.
- Chỉ có vậy?
- Cô còn muốn gì?
- Bỏ đi.
Trời ngoài kia cũng đã nhá nhem tối. Đã đến lúc cô về Kỷ Hoa cung. Bây giờ mưa cũng đã tạnh. Cũng chẳng còn cái cớ gì để cô ở lại đây nữa. Người cũng đã đến, đàn cũng đã nghe. Triệu vương không thể giữ cô lại nữa rồi.
- Trả đàn cho ngươi.
- Tặng cô.
- Hơ… Sao lại tặng ta?
- Coi như thưởng cho cô.
- Hừm… vậy đa tạ lòng thành của Triệu vương.
Cô nói như vậy, nhận được một nụ cười nhẹ của Nhất Sinh. Cũng chẳng bận tâm lắm, cô quay bước ra khỏi phủ. Hắn đã chuẩn bị sẵn xe để cô hồi cung rồi.
Sau này nhất định ta hạn chế tới đây. Nhất định là như vậy.
Hồi cung giờ cũng đã mệt. Chẳng muốn làm gì, cô chỉ muốn leo ngay lên trên giường rồi vào giấc mộng… Nhưng cô cũng đã quá đói, cả ngày chẳng có gì lấp bụng. Ưu Ly lấy trong bếp ra bánh quế hoa và trà cho cô ăn nhẹ một chút. An Thục cũng chẳng có cái tâm trạng mà ăn tối nữa rồi.
- An Thục tỷ tỷ, hôm nay người đi đâu cả ngày vậy?
- Ta… ta…
- Kỷ Diên lầu tỷ không đến, Ngự hoa viên cũng chẳng thấy tỷ đâu. Rốt cuộc tỷ đã đi đâu?
- Ta…
- Hừm… Tỷ đi đâu mau nói đi.
- Ta đến Triệu vương phủ.
- Tỷ đến đó làm gì?
- Ta muốn đến đâu chứ?
- Vậy sao tỷ đến đó?
- Ta bị ép đến.
- Ai ép?
- Triệu vương.
- Vậy đến đó rồi tỷ làm gì?
- Chơi đàn cho hắn nghe
- Hả?
- Rồi tỷ được hắn tặng cái đàn nè.
Rồi cô chẳng nói nữa. Lên giường đi ngủ sớm. Bày mưu tính kế như thế nào, cô cũng chẳng thoát khỏi tay hắn. Cải trang nam cô đã thử, không đến Kỷ Diên lầu lại Ngự hoa viên. Còn nơi nào cô có thể đi?
Chẳng thể trốn khỏi hắn. Rốt cuộc giờ ta phải làm gì?
Như thể đã quá mệt mỏi, chẳng thể nghĩ thêm điều gì nữa. Cô dần chìm vào giấc ngủ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương