Hạ Khiết Dương hậu
Chương 45: Tang hay Hỉ?
Những ngày qua chẳng phải là giản đơn và nhẹ nhàng gì, đó đều là những ngày tiêu hao cả sức lực lẫn tinh thần. An Thục và Nhất Sinh hôm nay đều dành thêm nửa ngày để ngủ.
Sau khi ngủ dậy lại được chính tay Thiết Ưu Ly làm bánh dâng lên, đó là một loại bánh có hương hoa nhài vô cùng độc lạ, lại được trang trí đẹp bắt mắt. Trà cũng không giống mọi khi, đây lại là một loại trà thảo dược.
“Ly Nhi, hôm nay sao không phải món trà bánh thường lệ vậy?” An Thục hai mắt tròn xoe ngơ người vừa nếm thử vừa hỏi Ưu Ly
“Hì, tỷ tỷ, muội hôm trước có đi xem bói. Họ nói rằng nhìn qua thì thấy muội như một nữ tử bình thường, nhưng lại mạnh mẽ quá rồi, cũng cần có chút tay nghề bếp núc, sau này mới gả đi được” Ưu Ly vừa nói lại vừa ngượng ngùng.
An Thục phì cười nhìn Ưu Ly, rồi lại quay sang nhìn Nhất Sinh, ánh mắt như có điều muốn nói. Nhất Sinh kia đương nhiên cũng nhận ra điều đó, dịu dàng xoa đầu cô rồi hỏi
- Nàng muốn nói gì sao?
- Hôm nay dù gì cũng rảnh, hay chúng ta đến Từ Ninh cung thăm mẫu hậu một chuyến
- Cũng không tồi. Bao giờ đi nào?
- Ngay bây giờ!
Chuyện gì mà gấp đến vậy?
Nhất Sinh nhìn An Thục, gấp gáp vậy sao? Chiều chiều mát mẻ rồi đi mà chẳng được. Nhưng rồi hắn lại thở dài, xoa đầu cô rồi khẽ gật đầu
- oO0Oo-
Dáng vẻ thường ngày của Từ Ninh cung quả nhiên vẫn chẳng có chút gì gọi là thay đổi, chỉ có thân phận của An Thục là sắp thay đổi mà thôi
“Thục Nhi, Sinh Nhi, hôm nay hai con đều đến đây là có chuyện gì quan trọng sao?” Thái hậu lúc nào cũng vậy, chỉ cần nghe tin An Thục đến đều trực tiếp ra tiếp đón. Bà dẫn An Thục và Nhất Sinh đến hoa viên Từ Ninh cung, nơi đây cảnh sắc không tệ, hoa sen, hoa nhài đều nở rộ
An Thục nhấp trà một ngụm nhỏ. Trà này cả hương thơm lẫn mùi vị đều không hề tệ. Mùi vị nhạt thanh, hương thơm thoang thoảng.
“Mẫu hậu chọn giúp nhi tử ngày lành tháng tốt” Nhất Sinh nghiêm túc nhìn Thái hậu. “Con muốn nhanh chóng lập Thục Nhi làm vương phi của con”
Thục Nhi sao? Haha… Từ lúc nào lại xưng hô thân mật như thế chứ? Dù sớm muộn gì Thục Nhi cũng là Triệu vương phi, nhưng con nghĩ ta giao con bé ra dễ dàng vậy sao? Con nghĩ một mình con là con ta chắc, Thục Nhi còn được Ai gia sủng ái hơn con đó ha…
Thái hậu Tử Sa vừa nhìn Nhất Sinh tủm tỉm cười, nhưng trông nụ cười không hề đơn thuần như vậy, bà ấy muốn thách thức Triệu vương?
“Người hãy tin con! Đời này, dù là người hay ma, con trong lòng vẫn chỉ có mình Thục Nhi, đến chết cũng không thay lòng đổi dạ” Triệu vương đặt tay lên ngực, nghiêm túc nhìn Thái hậu tựa như một lời thề
An Thục nhìn dáng vẻ này của Nhất Sinh, trong lòng cười thầm. Cô mau chóng tựa vào lòng Thái hậu
“Mẫu hậu, người đây là chưa hẳn tác thành cho chúng con sao a~ Người xem tâm ý của Triệu vương đại nhân kìa! Người còn chưa tin sao?” An Thục vừa nói vừa liếc sang nhìn Nhất Sinh, hắn cũng như vậy mà trong lòng vui vẻ
“Hầy, nếu Thục Nhi bé bỏng của ta đã nói vậy rồi! Thì hai ngày sau lập tức cử hành hôn lễ đi.” Thái hậu bất lực nhìn An Thục và Nhất Sinh. Thở dài một hồi rồi nói “Người đâu, truyền ý chỉ của Ai gia, chuẩn bị sính lễ và y phục, hai ngày sau hôn lễ của Triệu vương và Lam Thục công chúa sẽ diễn ra. Mọi thứ phải thật hoàn hảo và linh đình”
Bọn hạ nhân lập tức lui xuống chuẩn bị. An Thục và Nhất Sinh lại nhìn nhau cười mãn nguyện. Nhưng dường như lúc nào trong An Thục lại đang vui vẻ, thì cái độc Liệt Tử của Nhất Sinh lại hiện lên trong đầu cô
Hầy, vui vẻ được bao lâu chứ? Hôn lễ diễn ra càng sớm, thì chúng ta xa nhau càng nhanh
Trên khuôn mặt kia của An Thục, mới thoáng một hồi còn vui vẻ, bây giờ lại như đang đau buồn. Nhất Sinh cảm nhận được trong lòng cô đang nặng trĩu, hắn nhỏ lời thì thầm bên tai cô
- Vì độc Liệt Tử của ta?
- Huynh đoán được rồi sao? Lộ rõ vậy sao?
- Ta lại không hiểu nàng sao… Đừng lo!
- …
Trò chuyện một hồi đã đến chiều muộn. Đôi phu thê chưa cưới kia rời Từ Ninh cung, nhưng lại chưa về Kỷ Hoa cung. Họ đến Kinh thành dạo chơi, coi như giúp An Thục cảm nhận nốt những ngày vui vẻ còn lại bên ngày mình yêu
- oO0Oo-
Thấm thoát hai ngày sau cũng đã đến. Triệu vương phủ đông đúc người ra vào. Trong khuê phòng nơi mà An Thục đang sửa soạn không hề ít những tỳ nữ. Họ giúp cô mặc y phục rồi trang điểm
“Công chúa điện hạ, à không, Vương phi, hôm nay người thật đẹp a~” Một tỳ nữ tên là Lạc Lạc giúp cô chỉnh tóc, cứ tầm hai phút lại khen lấy khen để.
An Thục nghe xong, khuôn mặt nở nụ cười tươi. Lúc đó, Nhất Sinh từ bên ngoài đẩy cửa bước vào. Hắn nhìn An Thục với vẻ thật hài lòng
“Tham kiến Triệu vương gia!” Tất cả tỳ nữ, hạ nhân bên trong đều cúi đầu. Nhất Sinh chỉ phất tay rồi lại đến bên An Thục, đặt lên trán nàng một nụ hôn
“Vương phi của ta, hôm nay nàng thật đẹp a~” Triệu vương nhìn An Thục, lại là nụ cười ranh mãnh đó “Nào! Ra ngoài thôi”
Hai người họ bước khỏi phòng, mọi ánh mắt đều ngước nhìn. Thật là một đôi trai tài gái sắc. Triệu vương gia văn võ song toàn, Lam Thục công chúa lại sở hữu sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành
Hôm nay đến dự lễ thành thân của hai người còn có Tích Lịch Thượng Thiên, Tư Yên, Tư Dục, Nhất Ngôn, và còn cả Huyết Xà Tinh môn chủ Tề Tử Hy.
- Chúc phúc cho hai người – Tích Lịch Thượng Thiên là người đầu tiên nâng rượu chúc mừng
- Ngươi phải bảo vệ chu toàn cho muội muội bảo bối của ta đó nghe chưa. Nếu Hoàng Nhất Ngôn ta biết được ngươi làm Thục Nhi buồn lòng thì ta giết ngươi.
- Thục Nhi, chúc mừng tiểu muội muội của ta – Tư Yên chúc phúc cho đôi uyên ương kia, tặng cho An Thục một chiếc vòng vàng thật tuyệt mĩ
Lần lượt những hoàng huynh, hoàng tỷ, rồi hoàng đệ chúc phúc. Cuối cùng cũng đến lượt hai người mà An Thục tin tưởng và yêu thương nhất
“Mẫu thân, phụ thân, chúc mừng hôn lễ của hai người” Hoàng thượng Trấn Lâm đương nhiên cũng tới chúc mừng. Vẻ mặt cậu ấy tươi cười rạng rỡ khi được nhìn thấy mẫu thân mà cậu yêu nhất được hạnh phúc.
“Thục Nhi, Sinh Nhi, Ai gia chúc phúc cho hai con” Bà ấy nói rồi ra hiệu cho một hang cung nữ mang lễ vật ra “Đây là vải gấm Đại Nam thượng hạng, còn đây là trang sức được làm từ ngọc bích, vàng, bạc”
Những sính vật đắt đỏ đó khiến ai dự lễ thành thân của An Thục và Nhất Sinh đều phải ngước nhìn ghen tỵ
“Thái hậu đại nhân, người quên phần của con rồi sao?” Triệu vương cũng đang ghen tỵ, đâu phải chỉ mình An Thục là con của bà ấy đâu
Thái hậu nhìn dáng vẻ của Nhất Sinh, phì cười. Bà sai người đưa ra một con bạch mã và một cây kiếm
“Đây là Bạch mã và Diệu Lăng kiếm. Cây kiếm kia là Ai gia cho người đi kiếm khắp bốn cường quốc láng giềng của Đại Lam mới có về cho ngươi đấy” Thái hậu vừa nói, nhìn ngoài như đang tức giận, nhưng thực ra bà ấy đang vui lắm
Nhất Sinh cúi nhận lễ phẩm, An Thục lại chạy tới, khuôn mặt rạng rỡ nói với hắn ta, giọng như đang rất vui
- Sinh Nhi, ta biết cách giải độc cho chàng rồi!
- Hửm? Thật sao?
- Phải! Mau theo ta
An Thục dẫn Nhất Sinh vào phòng tân hôn. Nơi đây đã được trang trí rất đẹp, màu đỏ thẫm, như… máu vậy
- Nàng sẽ giải độc cho ta như thế nào chứ?
- Lên giường, cởi bỏ y phục
Nhất Sinh hoàn toàn không tin vào tai mình. Hắn lấy hai tay che ngực, mắt liếc hướng khác, hai má và hai tai hắn đỏ lên. Hắn đang tự hỏi An Thục muốn làm gì sao?
- Chàng đang nghĩ cái gì vậy hả?
- …
- Ta sẽ loại bỏ tất cả độc tố ra ngoài, nhưng không phải cái cách mà chàng đang nghĩ
Nhất Sinh nghe theo An Thục chỉ dẫn, ngồi ngay ngắn đối diện với cô trên giường. An Thục bắt đầu luyện công rồi đẩy toàn bộ tiên khí sang cho Nhất Sinh. Chợt lúc này, cuộc nói chuyện với Ngọc đế lại hiện lên trong đầu cô
- -------------
“Lam An Thục, ngươi thực sự muốn dung tất cả tiên khí của mình để cứu hắn sao?” Ánh mắt của Ngọc hoàng Đại đế nhìn An Thục có chút thất vọng
“Xin bệ hạ cho thần nữ được toại nguyện” An Thục khấu đầu cung kính
Ngọc hoàng chỉ có thể nhìn An Thục bất lực.
“Hầy, vì người là ân nhân của Thiên giới, ta sẽ giúp ngươi thành thần. Nhưng muốn trùng sinh để ở bên kẻ ngươi yêu, thì sẽ không còn là thân phận An Thục này nữa. Ngươi phải tự lực”
An Thục nghe xong, trong lòng nhẹ nhõm, còn có thể bên cạnh huynh ấy, lao xuống biển lửa cô cũng làm. Nhưng là loại thân phận gì? Có dễ dàng đạt mong muốn không, còn là do ở cô
- --------------
Truyền tiên khí đã được nửa canh giờ rồi, chỉ một khắc nữa là xong, độc tố sẽ bị loại bỏ hết. Nhưng lúc đó An Thục sẽ…
Nhất Sinh tuy là người phàm nhân, nhưng không phải không biết tới chuyện nếu một Thượng vị tiên nữ bị mất hết tiên khí, sẽ chẳng còn đường sống.
Hơn nửa canh giờ trôi qua, quả nhiên Nhất Sinh cũng nhận ra sức lực của An Thục đang cạn kiệt, cố một chút nữa là sẽ cứu được Nhất Sinh, nhưng còn An Thục thì sao?
“Thục Nhi, mau dừng lại, dừng lại cho ta” Triệu vương hét lớn trong vô vọng, nhưng An Thục lúc này không hề nghe thấy “Ta không cho phép nàng tiếp tục nữa! Dừng lại!”
Qúa muộn rồi… An Thục bây giờ trong thân thể kia chỉ còn lại thân xác và thần hồn, tiên khí hoàn toàn bị tiêu tán. Cô gục xuống, rồi hộc ra máu tươi. Hơi thở cũng chẳng còn nữa
“Thục Nhi! Mau tỉnh lại, ta không cho phép nàng bỏ ta đi như thế” Nhất Sinh ôm An Thục, trong lòng gào thét, nước mắt chảy thành dòng “Tỉnh lại đi, ta xin nàng! Tại sao lại vì ta mà hi sinh cả mạng sống như thế chứ?”
Linh hồn của An Thục bay khỏi xác, trước khi đi cô còn ngoảnh lại, hạ xuống ôm hắn, nhưng hắn đương nhiên chẳng thể nhận ra
“Sinh Nhi, ta xin lỗi”
Mọi người bên ngoài náo nhiệt, nhưng tiếng hét của Nhất Sinh lại bị thu hút. Thái hậu đẩy cửa bước vào, hoàn toàn không thể tin được vào mắt mình. Bà bước lại lay người An Thục, vô vọng, tất cả chỉ là vô vọng mà thôi
“Thục Nhi, tại sao con lại ra đi đột ngột như vậy…?”
"Mẫu thân, sao người lại rời bỏ hài nhi? Hài nhi còn chưa báo đáp ơn dưỡng dục người kia mà" Hoàng thường quỳ xuống bên thân thể An Thục, dù gì đi chẳng nữa, ngài ấy vẫn còn là một đứa trẻ, chứng kiến mẫu thân mình chết ngay trước mắt, cậu làm sao mà chịu cho được?
Bầu không khí trong Triệu vương phủ bỗng chốc yên lặng, gió cũng đã ngừng thổi. Ai cũng bắt đầu rơi lệ…
Sau khi ngủ dậy lại được chính tay Thiết Ưu Ly làm bánh dâng lên, đó là một loại bánh có hương hoa nhài vô cùng độc lạ, lại được trang trí đẹp bắt mắt. Trà cũng không giống mọi khi, đây lại là một loại trà thảo dược.
“Ly Nhi, hôm nay sao không phải món trà bánh thường lệ vậy?” An Thục hai mắt tròn xoe ngơ người vừa nếm thử vừa hỏi Ưu Ly
“Hì, tỷ tỷ, muội hôm trước có đi xem bói. Họ nói rằng nhìn qua thì thấy muội như một nữ tử bình thường, nhưng lại mạnh mẽ quá rồi, cũng cần có chút tay nghề bếp núc, sau này mới gả đi được” Ưu Ly vừa nói lại vừa ngượng ngùng.
An Thục phì cười nhìn Ưu Ly, rồi lại quay sang nhìn Nhất Sinh, ánh mắt như có điều muốn nói. Nhất Sinh kia đương nhiên cũng nhận ra điều đó, dịu dàng xoa đầu cô rồi hỏi
- Nàng muốn nói gì sao?
- Hôm nay dù gì cũng rảnh, hay chúng ta đến Từ Ninh cung thăm mẫu hậu một chuyến
- Cũng không tồi. Bao giờ đi nào?
- Ngay bây giờ!
Chuyện gì mà gấp đến vậy?
Nhất Sinh nhìn An Thục, gấp gáp vậy sao? Chiều chiều mát mẻ rồi đi mà chẳng được. Nhưng rồi hắn lại thở dài, xoa đầu cô rồi khẽ gật đầu
- oO0Oo-
Dáng vẻ thường ngày của Từ Ninh cung quả nhiên vẫn chẳng có chút gì gọi là thay đổi, chỉ có thân phận của An Thục là sắp thay đổi mà thôi
“Thục Nhi, Sinh Nhi, hôm nay hai con đều đến đây là có chuyện gì quan trọng sao?” Thái hậu lúc nào cũng vậy, chỉ cần nghe tin An Thục đến đều trực tiếp ra tiếp đón. Bà dẫn An Thục và Nhất Sinh đến hoa viên Từ Ninh cung, nơi đây cảnh sắc không tệ, hoa sen, hoa nhài đều nở rộ
An Thục nhấp trà một ngụm nhỏ. Trà này cả hương thơm lẫn mùi vị đều không hề tệ. Mùi vị nhạt thanh, hương thơm thoang thoảng.
“Mẫu hậu chọn giúp nhi tử ngày lành tháng tốt” Nhất Sinh nghiêm túc nhìn Thái hậu. “Con muốn nhanh chóng lập Thục Nhi làm vương phi của con”
Thục Nhi sao? Haha… Từ lúc nào lại xưng hô thân mật như thế chứ? Dù sớm muộn gì Thục Nhi cũng là Triệu vương phi, nhưng con nghĩ ta giao con bé ra dễ dàng vậy sao? Con nghĩ một mình con là con ta chắc, Thục Nhi còn được Ai gia sủng ái hơn con đó ha…
Thái hậu Tử Sa vừa nhìn Nhất Sinh tủm tỉm cười, nhưng trông nụ cười không hề đơn thuần như vậy, bà ấy muốn thách thức Triệu vương?
“Người hãy tin con! Đời này, dù là người hay ma, con trong lòng vẫn chỉ có mình Thục Nhi, đến chết cũng không thay lòng đổi dạ” Triệu vương đặt tay lên ngực, nghiêm túc nhìn Thái hậu tựa như một lời thề
An Thục nhìn dáng vẻ này của Nhất Sinh, trong lòng cười thầm. Cô mau chóng tựa vào lòng Thái hậu
“Mẫu hậu, người đây là chưa hẳn tác thành cho chúng con sao a~ Người xem tâm ý của Triệu vương đại nhân kìa! Người còn chưa tin sao?” An Thục vừa nói vừa liếc sang nhìn Nhất Sinh, hắn cũng như vậy mà trong lòng vui vẻ
“Hầy, nếu Thục Nhi bé bỏng của ta đã nói vậy rồi! Thì hai ngày sau lập tức cử hành hôn lễ đi.” Thái hậu bất lực nhìn An Thục và Nhất Sinh. Thở dài một hồi rồi nói “Người đâu, truyền ý chỉ của Ai gia, chuẩn bị sính lễ và y phục, hai ngày sau hôn lễ của Triệu vương và Lam Thục công chúa sẽ diễn ra. Mọi thứ phải thật hoàn hảo và linh đình”
Bọn hạ nhân lập tức lui xuống chuẩn bị. An Thục và Nhất Sinh lại nhìn nhau cười mãn nguyện. Nhưng dường như lúc nào trong An Thục lại đang vui vẻ, thì cái độc Liệt Tử của Nhất Sinh lại hiện lên trong đầu cô
Hầy, vui vẻ được bao lâu chứ? Hôn lễ diễn ra càng sớm, thì chúng ta xa nhau càng nhanh
Trên khuôn mặt kia của An Thục, mới thoáng một hồi còn vui vẻ, bây giờ lại như đang đau buồn. Nhất Sinh cảm nhận được trong lòng cô đang nặng trĩu, hắn nhỏ lời thì thầm bên tai cô
- Vì độc Liệt Tử của ta?
- Huynh đoán được rồi sao? Lộ rõ vậy sao?
- Ta lại không hiểu nàng sao… Đừng lo!
- …
Trò chuyện một hồi đã đến chiều muộn. Đôi phu thê chưa cưới kia rời Từ Ninh cung, nhưng lại chưa về Kỷ Hoa cung. Họ đến Kinh thành dạo chơi, coi như giúp An Thục cảm nhận nốt những ngày vui vẻ còn lại bên ngày mình yêu
- oO0Oo-
Thấm thoát hai ngày sau cũng đã đến. Triệu vương phủ đông đúc người ra vào. Trong khuê phòng nơi mà An Thục đang sửa soạn không hề ít những tỳ nữ. Họ giúp cô mặc y phục rồi trang điểm
“Công chúa điện hạ, à không, Vương phi, hôm nay người thật đẹp a~” Một tỳ nữ tên là Lạc Lạc giúp cô chỉnh tóc, cứ tầm hai phút lại khen lấy khen để.
An Thục nghe xong, khuôn mặt nở nụ cười tươi. Lúc đó, Nhất Sinh từ bên ngoài đẩy cửa bước vào. Hắn nhìn An Thục với vẻ thật hài lòng
“Tham kiến Triệu vương gia!” Tất cả tỳ nữ, hạ nhân bên trong đều cúi đầu. Nhất Sinh chỉ phất tay rồi lại đến bên An Thục, đặt lên trán nàng một nụ hôn
“Vương phi của ta, hôm nay nàng thật đẹp a~” Triệu vương nhìn An Thục, lại là nụ cười ranh mãnh đó “Nào! Ra ngoài thôi”
Hai người họ bước khỏi phòng, mọi ánh mắt đều ngước nhìn. Thật là một đôi trai tài gái sắc. Triệu vương gia văn võ song toàn, Lam Thục công chúa lại sở hữu sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành
Hôm nay đến dự lễ thành thân của hai người còn có Tích Lịch Thượng Thiên, Tư Yên, Tư Dục, Nhất Ngôn, và còn cả Huyết Xà Tinh môn chủ Tề Tử Hy.
- Chúc phúc cho hai người – Tích Lịch Thượng Thiên là người đầu tiên nâng rượu chúc mừng
- Ngươi phải bảo vệ chu toàn cho muội muội bảo bối của ta đó nghe chưa. Nếu Hoàng Nhất Ngôn ta biết được ngươi làm Thục Nhi buồn lòng thì ta giết ngươi.
- Thục Nhi, chúc mừng tiểu muội muội của ta – Tư Yên chúc phúc cho đôi uyên ương kia, tặng cho An Thục một chiếc vòng vàng thật tuyệt mĩ
Lần lượt những hoàng huynh, hoàng tỷ, rồi hoàng đệ chúc phúc. Cuối cùng cũng đến lượt hai người mà An Thục tin tưởng và yêu thương nhất
“Mẫu thân, phụ thân, chúc mừng hôn lễ của hai người” Hoàng thượng Trấn Lâm đương nhiên cũng tới chúc mừng. Vẻ mặt cậu ấy tươi cười rạng rỡ khi được nhìn thấy mẫu thân mà cậu yêu nhất được hạnh phúc.
“Thục Nhi, Sinh Nhi, Ai gia chúc phúc cho hai con” Bà ấy nói rồi ra hiệu cho một hang cung nữ mang lễ vật ra “Đây là vải gấm Đại Nam thượng hạng, còn đây là trang sức được làm từ ngọc bích, vàng, bạc”
Những sính vật đắt đỏ đó khiến ai dự lễ thành thân của An Thục và Nhất Sinh đều phải ngước nhìn ghen tỵ
“Thái hậu đại nhân, người quên phần của con rồi sao?” Triệu vương cũng đang ghen tỵ, đâu phải chỉ mình An Thục là con của bà ấy đâu
Thái hậu nhìn dáng vẻ của Nhất Sinh, phì cười. Bà sai người đưa ra một con bạch mã và một cây kiếm
“Đây là Bạch mã và Diệu Lăng kiếm. Cây kiếm kia là Ai gia cho người đi kiếm khắp bốn cường quốc láng giềng của Đại Lam mới có về cho ngươi đấy” Thái hậu vừa nói, nhìn ngoài như đang tức giận, nhưng thực ra bà ấy đang vui lắm
Nhất Sinh cúi nhận lễ phẩm, An Thục lại chạy tới, khuôn mặt rạng rỡ nói với hắn ta, giọng như đang rất vui
- Sinh Nhi, ta biết cách giải độc cho chàng rồi!
- Hửm? Thật sao?
- Phải! Mau theo ta
An Thục dẫn Nhất Sinh vào phòng tân hôn. Nơi đây đã được trang trí rất đẹp, màu đỏ thẫm, như… máu vậy
- Nàng sẽ giải độc cho ta như thế nào chứ?
- Lên giường, cởi bỏ y phục
Nhất Sinh hoàn toàn không tin vào tai mình. Hắn lấy hai tay che ngực, mắt liếc hướng khác, hai má và hai tai hắn đỏ lên. Hắn đang tự hỏi An Thục muốn làm gì sao?
- Chàng đang nghĩ cái gì vậy hả?
- …
- Ta sẽ loại bỏ tất cả độc tố ra ngoài, nhưng không phải cái cách mà chàng đang nghĩ
Nhất Sinh nghe theo An Thục chỉ dẫn, ngồi ngay ngắn đối diện với cô trên giường. An Thục bắt đầu luyện công rồi đẩy toàn bộ tiên khí sang cho Nhất Sinh. Chợt lúc này, cuộc nói chuyện với Ngọc đế lại hiện lên trong đầu cô
- -------------
“Lam An Thục, ngươi thực sự muốn dung tất cả tiên khí của mình để cứu hắn sao?” Ánh mắt của Ngọc hoàng Đại đế nhìn An Thục có chút thất vọng
“Xin bệ hạ cho thần nữ được toại nguyện” An Thục khấu đầu cung kính
Ngọc hoàng chỉ có thể nhìn An Thục bất lực.
“Hầy, vì người là ân nhân của Thiên giới, ta sẽ giúp ngươi thành thần. Nhưng muốn trùng sinh để ở bên kẻ ngươi yêu, thì sẽ không còn là thân phận An Thục này nữa. Ngươi phải tự lực”
An Thục nghe xong, trong lòng nhẹ nhõm, còn có thể bên cạnh huynh ấy, lao xuống biển lửa cô cũng làm. Nhưng là loại thân phận gì? Có dễ dàng đạt mong muốn không, còn là do ở cô
- --------------
Truyền tiên khí đã được nửa canh giờ rồi, chỉ một khắc nữa là xong, độc tố sẽ bị loại bỏ hết. Nhưng lúc đó An Thục sẽ…
Nhất Sinh tuy là người phàm nhân, nhưng không phải không biết tới chuyện nếu một Thượng vị tiên nữ bị mất hết tiên khí, sẽ chẳng còn đường sống.
Hơn nửa canh giờ trôi qua, quả nhiên Nhất Sinh cũng nhận ra sức lực của An Thục đang cạn kiệt, cố một chút nữa là sẽ cứu được Nhất Sinh, nhưng còn An Thục thì sao?
“Thục Nhi, mau dừng lại, dừng lại cho ta” Triệu vương hét lớn trong vô vọng, nhưng An Thục lúc này không hề nghe thấy “Ta không cho phép nàng tiếp tục nữa! Dừng lại!”
Qúa muộn rồi… An Thục bây giờ trong thân thể kia chỉ còn lại thân xác và thần hồn, tiên khí hoàn toàn bị tiêu tán. Cô gục xuống, rồi hộc ra máu tươi. Hơi thở cũng chẳng còn nữa
“Thục Nhi! Mau tỉnh lại, ta không cho phép nàng bỏ ta đi như thế” Nhất Sinh ôm An Thục, trong lòng gào thét, nước mắt chảy thành dòng “Tỉnh lại đi, ta xin nàng! Tại sao lại vì ta mà hi sinh cả mạng sống như thế chứ?”
Linh hồn của An Thục bay khỏi xác, trước khi đi cô còn ngoảnh lại, hạ xuống ôm hắn, nhưng hắn đương nhiên chẳng thể nhận ra
“Sinh Nhi, ta xin lỗi”
Mọi người bên ngoài náo nhiệt, nhưng tiếng hét của Nhất Sinh lại bị thu hút. Thái hậu đẩy cửa bước vào, hoàn toàn không thể tin được vào mắt mình. Bà bước lại lay người An Thục, vô vọng, tất cả chỉ là vô vọng mà thôi
“Thục Nhi, tại sao con lại ra đi đột ngột như vậy…?”
"Mẫu thân, sao người lại rời bỏ hài nhi? Hài nhi còn chưa báo đáp ơn dưỡng dục người kia mà" Hoàng thường quỳ xuống bên thân thể An Thục, dù gì đi chẳng nữa, ngài ấy vẫn còn là một đứa trẻ, chứng kiến mẫu thân mình chết ngay trước mắt, cậu làm sao mà chịu cho được?
Bầu không khí trong Triệu vương phủ bỗng chốc yên lặng, gió cũng đã ngừng thổi. Ai cũng bắt đầu rơi lệ…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương