Hạ Khiết Dương hậu
Chương 50: Kịch hay chóng tàn
***
Ngồi tán gẫu một hồi với Tư Yên. Đương nhiên cô phải kể lại cái hành trình mình đi tham quan nơi thành Lưu Yến. Rồi còn thăng bậc Vương giả và nhiều thứ nữa. Chuyện này phi lý đấy, nhưng cũng thật hợp lý. Hiện tượng chết đi sống lại chắc chỉ có mỗi An Thục mới làm được thôi.
- oO0Oo-
“Ngươi được lắm!” An Thục bỗng nhớ tới Lãnh Huyết. Cô lại chợt tức giận trách hắn
“Hả? Ta làm gì?” Đang thản nhiên ngồi nhâm nhi tách trà. Bỗng chợt hắn giật mình. Hắn đắc tội gì cô nương này rồi sao?
“Hừ! Ngươi chắc chắn có biết ta sẽ sớm sống lại. Vậy mà không hề nói cho ta”
À thì ra là chuyện này. Nói thật thì hắn cũng có biết cái gì đâu. Tuy hắn danh lớn quyền cao thì đã sao? Mấy cái chuyện sinh tử này sao mà hắn đoán được. Nếu nói nhìn thấu thân phận còn dễ. Chứ đoán bao giờ cô sống lại, hắn đâu phải thần tiên.
“Ta cũng đâu có biết chuyện đấy đâu. Chỉ biết rồi không lâu sau cô sẽ sống lại thôi! Cô đừng kiếm chuyện với ta vậy chứ” Hắn ta bất lực, lắc đầu nhìn An Thục. Nhưng khi cô ấy giận dỗi cũng đáng yêu đấy chứ.
An Thục giận dỗi chẳng thèm nói với hắn ta nữa. Cô bây giờ với thân phận Triệu vương phi cũng nên ra ngoài tản bộ với phu quân của mình chỉ nhỉ? Trước kia luôn né tránh, giờ thì cũng nên cho người đời biết ai mới là nữ chủ nhân của Triệu vương phủ.
Mà khoan đã! Bây giờ chưa phải là lúc công khai. An Thục trở về Triệu vương phủ, nhưng không phải để sửa sang tựa như một mỹ nữ. Cô ấy lại dở trò gì sao?
- Thiển Nhi, Thiển Nhi
- Chủ tử cho gọi tiểu nữ
- Mau kiếm cho ta một y phục nam nhân
- Hơ… Triệu vương phi, bây giờ người đâu phải né tránh vương gia nữa đâu. Đáng lẽ người phải sửa sang cho ra dáng một vương phi chứ?
- Không không. Cho ta nghịch ngợm nốt hôm nay đi
Thiển Nhi cũng phải bó tay với An Thục. Thôi cũng chỉ đành nhận lệnh mà đi tìm một bộ y phục. Lúc đầu Thiển Nhi đưa ra một bộ y phục thật tầm thường
- Không, không phải bộ này. Phải chọn cho ta một bộ thật cao sang, phải làm từ vải thượng hạng. Thế mới xứng đi cạnh Triệu vương gia.
- Nô tỳ đã hiểu
Thế là Thiển Nhi lại đi vào bên trong, đưa ra một bộ y phục có thể nói xứng ngang với y phục của Triệu vương. Là loại vải vô cùng cao cấp. Nhưng nhìn An Thục lại như chưa vừa ý.
- Không ổn. Tìm cho ta một bộ phải hơn cả y phục của Triệu vương.
Y phục của Triệu vương đã là cao cấp nhất rồi. Kiếm đâu ra loại hơn nữa chứ? Nhìn Nhất Sinh vậy thôi nhưng cũng thuộc dạng người khoa trương. Y phục thôi cũng không tầm thường. Chi bằng…
- Chi bằng muội lấy y phục cao cấp nhất, đắt đỏ nhất của Nhất Sinh đưa cho ta.
- Chủ tử…
Cãi lời cũng không nổi nữa. Thiển Nhi biết Triệu vương vô cùng cưng sủng An Thục, chắc không trách giận gì đâu. Nên ngay sau đó, An Thục đã được Thiển Nhi đưa đến trước mắt bộ y phục độc nhất vô nhị của Nhất Sinh.
An Thục khoác bộ y phục đó lên người. Chải chuốt mái tóc, sửa sang lại giống như một quý tử hoàng tộc. Cô bây giờ người ngoài nhìn có khi chức trách còn cao hơn cả Triệu vương nữa.
Triệu vương đang ngồi ở hoa viên chờ An Thục. Nhưng khi cô bước ra thật sự làm hắn choáng ngợp. Không phải vì xinh đẹp tựa như tiên nữ giáng trần. Không phải vì lãng tử, tuấn tú. Mà là vì… cái bộ y phục cô đang khoác trên người. Cái bộ đó dù là quý tộc giàu có nhất Đại Lam cũng không mua nổi. Từ khi Nhất Sinh mua về còn chưa mặc lên người lần nào… Vậy mà…
- Nàng… nàng…
- Ra đường nhớ phối hợp diễn cho tốt đấy!
Nhất Sinh cũng chỉ đành bất lực mà thuận theo ý của An Thục. Dù sao tính tình cô cũng vốn đã ương bướng sẵn rồi. Nói thế nào đi chăng nữa, chắc gì cô đã nghe theo. Nhưng hắn cũng muốn thử xem, lần này cô bày ra thể loại trò gì.
- oO0Oo-
Nơi kinh thành cũng đông đúc quá, cô cũng chẳng mấy xa lạ nữa. Dạo chơi một hồi, đi được một đoạn. May mắn lần này không còn gặp “trà xanh” nữa. Nhưng rồi bất chợt cô nhìn thấy một nữ nhân thật xinh đẹp, cô ấy ánh mắt hướng về phía Nhất Sinh và cô. Cô ấy nhẹ nhàng bước đến
Sao đây? Lại muốn đến giật phu quân của ta sao? Đừng mơ!
Nhưng không ngờ rằng, cô ta không đứng trước mặt Nhất Sinh, mà là An Thục. Khoan, khoan đã! Chẳng lẽ… cô ta nghĩ An Thục là nam nhân thật sao? Lại có chuyện hay để xem rồi.
- Công tử, có thể cho ta biết danh phận hay không?
Cô ta nhìn An Thục, cô ta đang tăm tia về của cải hay về nhan sắc? Nhưng nói gì thì nói, hôm nay An Thục cũng cải trang giống thật. Y như một vị thiếu gia vọng tộc giàu có nào đó.
- Tiểu thư, ta… họ Tần, tên Minh Mặc.
- Tần Minh Mặc? Nhìn y phục khoác trên người huynh đâu phải những quý tộc thường có được chứ?
Cô ta săm soi của cải y phục của ta sao? Nhìn bề ngoài cô ta chắc cũng đâu phải dạng thiếu thốn gì kia mà!
- Vậy có thể cho ta biết danh của cô không?
Lần này, tuy là An Thục hỏi vị tiểu thư kia, nhưng nha hoàn của cô ta lại nhanh nhảu đáp. Tuy cũng chẳng thiệt hại gì, nhưng cô lại cảm thấy hơi bực bội. Cảm giác như cô ta thuộc loại “chảnh”, tự mình có miệng không đáp, lại để bọn hạ nhân trả lời. Cô ta chí ít cũng tự đoán được y phục này loại quý tộc bình thường không mua được. Có khi phải là hoàng tộc mới có thể mua. Vậy ít nhất cũng phải đoán được An Thục thân thế hiểm hách không bình thường chứ?
- Chủ tử nhà ta họ Vân, tên là Thủy Thiên. Là thiên kim tiểu thư phủ Hộ bộ Thượng thư. Là muội muội ruột của Vân phi Vân Mộc Nhiên hoàng cung.
Nhất Sinh lần này không xen nhiều vào chuyện nữ nhân. Vì tình địch của hắn không phải nam tử, mà là nữ tử. Vân Thủy Thiên này, cô ta đang hiểu lầm gì đó, đợi khi hết hiểu lầm là tự rời bỏ mà thôi.
Ồ thì ra là muội muội của Vân phi. Vân Mộc Nhiên kiếp trước đối xử không tệ với ta, nói chung cũng là tỷ muội tốt. Tùy từng trường hợp để xem vị muội muội này như nào đã.
- À, phải rồi! Cũng đã muộn, ta và vị huynh đệ này về trước.
- Khoan, khoan đã!
- Vân tiểu thư còn có chuyện gì?
- Ta có thể tìm huynh ở đâu
- Cô đến Triệu vương phủ đi.
Triệu… Triệu vương phủ?? Công tử này, thân thế có thể nhìn qua bộ y phục. Nhưng lại là người quen biết của Triệu vương gia đó sao? Triệu vương đã có vương phi, Vân gia ta không muốn mang tiếng. Nhưng Tần Minh Mặc này, ta phải có cho bằng được. – Vân Thủy Thiên đang suy xét toan tính.
Xem ra là Vân Thủy Thiên này cũng không phải là người xấu. Nhưng mà dã tâm cũng không phải tầm thường. Nên cẩn trọng!
An Thục nắm tay Nhất Sinh bước đi về Triệu vương phủ. Trong lòng cô đang rất vui. Lại có trò hay để nghịch, thỏa mãn thú vui của An Thục rồi.
- oO0Oo-
Trong khi An Thục đang chạy qua chạy lại để chuẩn bị cho vở kịch của mình, Nhất Sinh cũng chỉ đờ người mà nhìn cô với vẻ thật bất lực.
- Nàng muốn chơi đến bao giờ nữa?
- Hì, chàng yên tâm đi. Ta chơi vài ngày thôi.
Chuẩn bị cũng rất lâu, sau đó An Thục cũng bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Xem nào, cô sẽ diễn một vai công tử tuấn tú, lãng tử. Hay một tên thiếu gia đào hoa, khiến bao cô phải xiêu lòng nhỉ? Nghĩ đến thôi cũng thật háo hức.
- ----------
“Tần công tử, Tần công tử!”
Mới sáng sớm, An Thục và Nhất Sinh đã bị đánh thức bởi một giọng nói của nữ nhân. Cô ta không nói nhẹ nhàng mà lại hét lớn.
An Thục mắt lờ mờ bước ra, quên mất mình phải vào vai Tần Minh Mặc
- Vân tiểu thư mới sáng sớm đã đến đây rồi sao?
- Tiểu nữ Vân Thủy Thiên khấu kiến Triệu vương phi. Mong người thứ lỗi cho sự vô ý của tiểu nữ
Triệu vương phi? À, phải rồi! Ta đã cải trang gì đâu. May mà chưa bị lộ, không thì hỏng hết kế hoạch.
- À à à… Thôi ta có việc đi trước. Nãy cái tên Tần Minh Mặc có nói với ta nếu cô đến tìm cứ bảo cô ra hoa viên đợi hắn. Thiển Nhi, dẫn cô ấy đi đi
- Triệu vương phi đi thong thả.
An Thục nhanh chóng chuồn lẹ. Đợi Thiển Nhi về rồi chọn đại bộ nào cao sang chút để ra tiếp khách. May mà sáng nay cái miệng hư của cô chưa thốt ra lời nào, không thì…
Lần này không phải bộ y phục lần trước. An Thục mặc một bộ y phục của Nhất Sinh có màu trắng thuần khiết. Hắn ta đang ở ngoài đợi, lại bày ra bộ mặt thật bất lực
- Sau này có lẽ ta phải mua hẳn cho nàng một tủ quần áo y phục của nam nhân nhỉ?
- Ồ đúng rồi! Một ý kiến hay a~ Đúng là tướng công tốt của ta.
An Thục tán thưởng cho hắn bằng một cái thơm nhẹ ở má. Rồi vội đi gặp Vân Thủy Thiên mà không nói thêm lời nào. May cho nàng Vân tiểu thư, vì nàng ta là nữ nhân. Gặp phải nam nhân mà lại để An Thục vội vàng đến tìm mà bỏ rơi Nhất Sinh như thế này thì xác định đi là vừa.
- -Trong hư không—
“Cẩn thận chút đi cô nương. Cô dạo này để cái tên mặt lạnh kia ăn giấm ghen hơi nhiều đấy” À đúng ha. Dạo gần đây yên bình, chẳng cần đến mấy cái công pháp kia nên An Thục xém chút nữa quên luôn Lãnh Huyết. Hắn ta cũng không có phận sự chi nhiều nên cũng chẳng lên tiếng.
“Đa tạ lời nhắc của huynh. Ta sẽ thật cẩn thận” Hai chữ “cẩn thận” kia An Thục nhấn thật mạnh. Vừa đi cô vừa cười hào hứng.
Dù hoa viên Vương phủ này vốn u ám, lạnh lẽo. Nhưng hôm nay sao vui đến lạ thường. Không ngờ rằng bầy chim cũng kéo đến đậu trên mấy cành cây. Xem như là cổ vũ cho vở kịch của An Thục.
- Vân tiểu thư đợi ta đã lâu chưa?
- Ta… ta cũng vừa mới…
Cô ta nhìn An Thục với vẻ si mê. Hình như trông cô bây giờ cũng “đẹp trai” ấy chứ nhỉ?
Chàng… chàng ấy đẹp quá đi! Ta chắc chắn phải làm Tần phu nhân. – Gì đây? Muốn làm Tần phu nhân? Nếu biết An Thục không phải nam nhân thì sao??
Bỗng bầu không gian này chìm vào tĩnh lặng. An Thục đang trong vai rất tốt. Cô nhâm nhi tách trà, phong thái toát lên thật hoàn mỹ.
Rồi tự dưng, Vân Thủy Thiên đứng dậy bước đến trước mắt cô. Cô ta khẽ cúi xuống định đặt lên môi cô một nụ hôn, nhưng liền bị cô đẩy ra. Cô ta nhận ra hành động của mình, liền vội vàng yên phận trên ghế
- A… Ta xin lỗi
- Không… Không sao!
Trời ơi, đương nhiên là có sao rồi!? Suýt chút nữa ta vừa hôn nữ nhân đấy!!!
Bầu không khí trong hoa viên lúc này thật khó nói. Triệu vương đúng lúc đi vào, bỗng chợt Vân Thủy Thiên đứng bật dậy, lấy tay đặt mạnh lên bàn.
- Này Tần Minh Mặc, ta thích ngươi. Ta muốn làm phu nhân của ngươi.
- Hả… hả??
Lúc này Nhất Sinh cũng đúng lúc vừa nghe thấy câu nói đó của Vân Thủy Thiên. Hắn và An Thục toát mồ hôi lạnh. Trời ơi cô ta đang nói cái quái gì vậy??
- Hôn sự là chuyện không thể nói dễ dàng vậy được. Tiểu thư mời suy nghĩ lại.
- Không suy nghĩ gì nữa hết. Chuẩn bị sính lễ đi, ta sẽ nói cha chuẩn bị ngày thành thân.
- Khoan khoan đã.
Cô ta định quay bước đi, lại bị An Thục quay lại. Không may lại khiến cô ta vấp ngã. An Thục cứ thế cũng bị kéo theo. Hai người, một người trên một người dưới, cảnh tượng thật khó nhìn.
Vân Thủy Thiên nâng đầu lên một chút. Gì đây? Dã tâm muốn chiếm tiện nghi của An Thục trong cô ta vẫn chưa bị dập tắt sao?
Suýt chút nữa thì môi chạm môi. May thay, An Thục được Nhất Sinh kéo lên. Kéo bỏ bộ tóc giả đó xuống. Bây giờ lại nhận ra được đó là An Thục. Hóa ra thay đổi mắt nhìn chỉ với mái tóc thôi sao?
- Triệu… Triệu vương phi sao?
- Được rồi! Nếu cô biết được thân phận của ta rồi buông tha cho ta đi.
- Khoan, khoan đã! Tiểu nữ biết nói chuyện này hơi vô lí, nhưng… nhưng…
- Cô cứ nói đi
- Nhưng tiểu nữ lỡ thích người rồi
Cô ta hét lớn. Không ngờ lại có thể xảy ra cả thứ chuyện này. Cứ tưởng chuyện tình “bách hợp” sẽ không diễn ra ở thời này chứ?
- Cô… cô… Người đâu mau tiễn khách
- Vương phi, khoan đã…
An Thục không tin được chuyện này. Nhất Sinh nhìn cô mà bật cười hả hê
- Nàng thấy kết cục của vở kịch này vừa ý nàng chưa?
- Chàng… chàng còn trêu ta nữa
An Thục đi vào phòng rồi đóng sầm cửa lại, cô vùi đâu vào chăn rồi suy nghĩ. Nghĩ mãi không thông rồi cô đi ngủ luôn. Bỏ bữa trưa mà đi nghỉ luôn, dẫu rằng giờ còn mới ngủ dậy chưa lâu
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương