Hạ Khiết Dương hậu
Chương 55: Câu nói không ngờ
***
Buổi sáng của An Thục, bốn bề xung quanh đều thật đỗi im ắng. Nhưng An Thục rõ ràng là muốn thế. Yên tĩnh và thư giãn. Con người hồn nhiên và ngây thơ trước kia của An Thục gần như đã chết rồi. Thâm tâm cô giờ chỉ muốn trả thù, không mặc định đó là ai.
An Thục thường ngày sẽ mặc một bộ y phục màu đồng đều và hơi nhạt. Nhưng hôm nay lại khác, một bộ màu đen, đen huyền bí, lạnh lẽo và vô cảm như màu mắt của cô.
- -Trong hư không—
“Tiểu khả ái, cô ngồi vậy chán phải không? Ta ra chơi với cô” Thật sự không khí quanh đây quá im ắng rồi, thậm chí còn hơn cả Triệu vương phủ trước kia. An Thục bây giờ có trái tim sắt đá, lạnh lẽo như đã được đóng băng. Cô lại vô cảm, hoàn toàn chỉ nghĩ đến trả thù mà thôi.
Huyết ngồi nguyên khí chui ra khỏi ngọc bội. Ánh mắt hắn nhìn An Thục với vẻ có chút thương cảm. Cô đang uống trà, nhưng trong ánh mắt của cô đọng chút đau buồn. Vì sao chứ? Cô đã quên hết thứ tình cảm trước kia rồi mà… Hay là vì vừa mất đi người thân?
Hắn vô thức bước đến xoa đầu cô như một đứa trẻ. Nhưng đổi lại với sự cảm kích, An Thục lại trừng mắt nhìn Huyết.
- Ai cho ngươi lá gan xoa đầu ta?
- Ta… Không cần phải căng thẳng thế chứ?
Nếu trước đây được xoa đầu, An Thục sẽ cảm nhận được phần nào đó sự an ủi. Vậy mà giờ cô lại nói như thế hay sao? Quên thì quên, chứ sao lại khiến thay đổi bản chất con người vốn có của cô thế này?
An Thục đứng dậy, đặt chén trà đang uống dở xuống rồi lặng lẽ quay bước đi. Huyết cũng cảm nhận không có chuyện gì để nói và cũng không nói thêm được gì nên chui vô ngọc bội.
À phải rồi! Nếu An Thục quên đi những chuyện cũ trước kia, có lẽ cũng chẳng còn nhớ mình còn có các huynh tỷ ở hoàng cung Đại Lam đâu chỉ? Cũng vô tình quá rồi. Ở đó còn có Ưu Ly và Thiển Nhi mà.
“Thiếu chủ! Bạch Tiểu thư và Tề môn chủ đang ở chỗ Hỏa Thiên hồ đợi người.” Một nha hoàn vội vã chạy đến bẩm báo. Có lẽ hai người kia bị cho ra rìa từ qua đến giờ nên đang giục giã
- -Tại Hỏa Thiên hồ--
An Thục nhẹ bước đến, Bạch Tuyết Lam và Tề Tử Hy đều đang ngồi ở bán trà. Hồ nước ở đây trong xanh mát mẻ. Cũng là địa điểm khá lí tưởng để thư giãn.
- An Thục! – Cả hai đều đồng thanh gọi cô.
Đáp lại với câu nói đó, trong ánh mắt An Thục dường như cảm nhận được cô đang khó chịu. Cô không còn như trước đây nữa rồi mà! Rất phân biệt cấp bậc. Nhưng rồi cô chỉ thở dài một hơi rồi ngồi xuống trò chuyện với hai nữ nhân kia.
- Thứ lỗi cho ta vì để hai người đợi.
- Ừm không sao!
Chợt như An Thục nhận ra điều gì đó. Cô liền đứng dậy rồi quay bước đi, trước đó có để lại cho hai nữ nhân kia một câu nói lạnh lùng
- Người đâu! Tiễn khách!
An Thục đây chẳng phải là trực tiếp đuổi người hay sao? Dù gì đi chăng nữa, nhưng như thế cũng quá vô tình rồi
Bạch Tuyết Lam thấy An Thục thật kì lạ, vội vàng chạy đến hỏi nha hoàn đang đi sau cô ấy.
- Tiểu cô nương, thiếu chủ của các người bị gì vậy?
- Bạch Tiểu thư có lẽ chưa biết. Thiếu chủ nhà ta đã uống Khứ Tử dược.
Đây quả là một cơn chấn động với hai nữ nhân kia. Hai người họ chưa nhìn qua lọ dược tên Khứ Tử, chưa từng uống và sử dụng, nhưng không có nghĩa họ chưa từng nghe qua. Loại Khứ Tử dược này cũng còn một loại tên khác, đó là Tuyệt Tình. Đúng với tác dụng với nó quá rồi mà…
Bạch Tuyết Lam và Tề Tử Hy, dù sao cũng nghe thấy rồi nên cũng không nói gì thêm. Thay vì bị đuổi, hai người chủ động rời đi.
“Triệu Lạc, ngươi còn đứng đó làm gì?” An Thục bước được dăm bước, quay đầu lại gọi Triệu Lạc
Sau khi đến đây và chính thức nhận vai trò Thiếu chủ Hỏa tộc, An Thục dường như đã quên hết những người đã theo mình từ thời còn bé, những người thân nơi Đại Lam. Triệu Lạc chính là ám vệ thân cận mới của An Thục.
- Thiếu chủ! Bây giờ chúng ta đến…
- Đến Quang tộc!
An Thục lại muốn đến Quang tộc? Cô nghĩ Nhất Sinh sẽ đến đó cầu trợ giúp hay sao? Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng có thể lắm, nhưng có cần nhất thiết phải như vậy hay không?
An Thục cũng không muốn phải tiêu tốn nhiều thời gian nên dùng trận pháp dịch chuyển đi di chuyển đến ngay trước ngưỡng cửa lãnh địa Quang tộc.
Lãnh địa Quang tộc cũng gần giống Hỏa tộc, có thể dễ nhầm lẫn, nhưng Quang tộc lại có lãnh địa nhỏ hơn. Có lẽ là do thế lực chưa phải lớn nhất.
An Thục bước đến trước cánh cổng to lớn của Quang tộc. Cô bị chặn bởi hai tôn giả. Không hề sợ hãi, cô cũng chỉ liếc qua một cặp mắt sắc lạnh. Tuy bây giờ An Thục cũng mới chỉ là Vương giả Trung giai, nhưng Triệu Lạc – tân ám vệ thân cận của cô – thì lại hơn cả thế. Cậu ta tư chất phi phàm, tuy chỉ hơn An Thục hai tuổi, nhưng đã đạt đến mức Tôn giả Cao giai.
Triệu Lạc khươ tay một cái, như một luồng khí phóng đánh văng hai cái tên gác kia ra. An Thục lại cứ như vậy ngang nhiên bước vào.
Nhưng đâu dừng lại ở đó. Khi cô bước vào, lập tức lại thêm một đội quân nữa chặn đường, mỗi tên đều là Tôn giả Sơ giai. Lần này thì không được. Hai tên cũng tiêu hao không ít pháp lực rồi, nếu đánh cả bọn người không dưới mười tên này, sợ đuối sức cũng không vào được.
- Hóa ra người Quang tộc gan lại to đến thế!
Đứng trước mặt An Thục bây giờ là ba tên. Bọn chúng lần lượt phóng thích, may mắn cho cô Triệu Lạc nhanh chóng lập kết giới.
Một tên nữa lao tới, có ý định phá bỏ kết giới. Nhưng rồi lại bị một giọng nói vang lên từ phía sau khiến hắn khựng lại thu đao.
- Dừng tay! Các ngươi thật to gan. Đúng là có mặt mà như mù
- Nhị trưởng lão, hai người nay tự ý xông vào lãnh địa của chúng ta…
- Thế ngươi có biết đây là ai không?
- Đây…
Tên kia chưa kịp nói gì, Triệu Lạc lại nhanh miệng nói trước, cắt ngang lời hắn
- Hay lắm! Các ngươi hôm nay lại dám động thủ với chủ tử nhà ta. Ngươi có biết đây là thiếu chủ tôn quý của Hỏa tộc bọn ta hay không?
Cái tên kia vừa nghe đến hai chữ “Hỏa tộc”, mặt mày tái xanh. Hắn quỳ xuống cúi gập đầu, sợ đến toát mồ hôi lạnh, không ngóc nổi đầu lên: “Tiểu nhân đúng là có mắt không thấy Thái Sơn. Đại nhân người không chấp tiểu nhân a”
An Thục vẫn nhìn hắn bằng cái ánh mắt sắc lạnh đến rợn người. Miệng cười tựa như kì thị, khinh bỉnh. Qủa thật… không giống với cô trước đây, dù chỉ 1 chút!
- Hỏa thiếu chủ… mời vào ngồi a
An Thục không nói gì, cứ thế bước đi. Cô lạnh thật, chẳng giống với cái danh phận Hỏa tộc gì cả. Tại sao ư? Hỏa đương nhiên là một loại nóng, cô bây giờ lạnh lùng thế này, tiếc thay không thuộc dòng Băng tộc.
_ Tại chính viện Quang tộc _
Ở đây được gọi đến gồm có Đại trưởng lão và Tam trưởng lão. Chính viện này thật im ắng quá. Không khí nó có gì đó thật lạ lẫm. Ba vị trưởng lão Quang tộc đều đang run sợ, còn An Thục lại thản nhiên ngồi uống tách trà được dâng lên.
- Hỏa thiếu chủ… Không biết ngọn gió nào đưa cô tới đây? – Không khí này quá đáng sợ rồi. Tam trưởng lão lại phải nhanh chóng mở lời.
- Nói! Thiếu chủ của các người đang ở đâu?
- Cái này… - Tam trưởng lão khó xử. Hắn ta ở đâu ông ta làm sao biết. Cái người chục năm chưa hề bén mảng về Quang tộc…
- Một lời gian dối, giết không tha!
- Aiyo thật sự a~ Cái tiểu tử đó đã rất lâu rồi chưa hề về đây.
An Thục trước sau đều nghi hoặc.
Keng…!
Choang…!!
“Tiếng gì vậy?” An Thục ngước mắt nhìn ra ngoài. Hình như tiếng động phát ra từ ngoài kia
Cô cũng hơi tò mò, hiếu kì một chút. Liền đứng dậy ra xem
Vừa bước ra ngoài. Hóa ra là hai người đang đấu võ kiếm sao?
Ta vừa mới đi tìm ngươi, vậy mà ngươi cũng đã chủ động mò về rồi.
Là Nhất Sinh! Hắn về Quang tộc này làm gì? Chẳng phải hắn luôn không muốn về nơi đây hay sao?
Cơ mà… Hắn đang đấu kiếm với ai kia?
An Thục nhìn kĩ xem đó là ai. Qủa thực là hai người này di chuyển quá nhanh, động tác vô cùng uyển chuyển đến hoàn mỹ
“Duyệt Cơ!” Nhị trưởng lão bước ra từ đằng sau An Thục, chạy đến ngăn cản.
“Trưởng lão, hôm nay là ngày gì lại liên tục bị hai lần tự ý xông vào Quang tộc” Duyệt Cơ kia hình như vừa mới được duyệt gia nhập đội quân thị vệ của Quang tộc, hắn ta tuổi còn khá nhỏ, cũng mới vào chắc chưa biết được hắn đang đấu kiếm với ai đâu nhỉ?
“Ngươi… Ngươi mau dừng lại”
Duyệt Cơ kia vẫn đánh không ngừng, hắn ta nhìn vậy cũng đã là một Tôn giả. Hơn nữa hắn rất liều, tuy bị đánh không lại nhưng vẫn muốn cố giữ chân.
“Ngươi không nghe ta nói hay sao?” Nhị trưởng lão lúc này hét lớn. Ông ta vô cùng hoang mang “Dừng lại ngay!”
Có điều, Duyệt Cơ kia lại chẳng hề quan tâm.
An Thục đứng đó nãy giờ, cảm thấy lại vô cùng chướng mắt. Cô lao ra đỡ lấy thanh kiếm của Duyệt Cơ, đoán chừng nếu không nhanh thì thanh kiếm đó có thể đâm xuyên tim Hoàng Nhất Sinh. Cô hồi nguyên khí, dùng lực đẩy hắn ra một bên. Tuy cấp bậc đấu khí của cô chưa bằng cái người tên Duyệt Cơ kia, nhưng cô có thể dùng Hỏa lực của Hỏa tộc để đánh bại hắn.
Qủa nhiên, hắn lại ngay lập tức bị văng ra xa, người đập mạnh vào tường. Lúc này hắn mới chịu dừng lại.
- Tên ngốc kia! Ngươi có biết ngươi vừa đấu kiếm với chủ nhân của mình hay không hả? – Nhị trưởng lão bất lực. Cái người kia trung thành, quả cảm, lại liều đến mức chưa biết là ai nhưng vẫn lao vào đánh tới tấp.
- Chủ nhân sao?
- Đó là Hoàng Nhất Sinh, thiếu chủ Quang tộc ta.
Cái lúc này, Duyệt Cơ mới bước đến trước mặt Nhất Sinh để mà xin tha thứ.
Nhất Sinh lại không quan tâm đến hắn. Hắn ta bước đến trước mặt An Thục, nở một nụ cười hạnh phúc.
Hắn cho rằng An Thục đã nhớ lại rồi chăng? Cô đã nhớ lại kỉ niệm và rồi lao ra đỡ đao cho hắn?
- Nàng… nhớ ra rồi sao? Nàng nhớ lại những kỉ niệm đẹp, tình yêu của chúng ta rồi sao?
An Thục cứ như vậy, lại đáp trả bằng một ánh mắt lạnh và sắc. Cô mỉm cười, nhưng là một nụ cười như coi thường.
- Nhớ cái gì? Ta nói cho ngươi biết! Ngươi, đang là kẻ thù của ta. Và chỉ có ta mới được giết ngươi. Từ nay nếu có một ai dám động đến một sợi tóc của ngươi, thì ta cho kẻ đó đi chầu Diêm vương sớm. Nhớ lấy!
Nói rồi cô cùng Triệu Lạc quay đầu đi. Không ngoảnh lại nhìn Nhất Sinh đang tuyệt vọng đằng sau…
Chẳng lẽ… câu chuyện tình tuyệt đẹp cứ ngỡ vừa khởi đầu đã phải kết thúc sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương