Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?
Chương 7: Hạ nhi come out
Hạ Nhi chạy như bay, vừa chạy vừa thở hổn hển, tay cô xách chiếc giày chợt nghĩ... hình ảnh của cô bây giờ có chút quen — giống như cô bé lọ lem đánh rơi chiếc giày.
Hạ Nhi cảm phục bản thân lúc này còn có thể suy nghĩ được như vậy.
Cô đi vòng qua hoa viên rồi rẽ vào lối ra của buổi tiệc, chợt cô nghe tiếng Lương Hạ gọi.
Hạ Nhi vội bước nhanh tới, Lương Hạ đang cầm ly rượu trái cây liền bỏ xuống chạy tới bên người cô ríu rít cả lên.
"Cậu đi đâu nãy giờ? Tớ tìm cậu muốn điên lên đó. Mặt cậu làm sao vậy? Sao lại đỏ bừng thế kia? Giày? Cậu làm mất giày hả?"
Hạ Nhi lấy tay xoa trán:
"Lương Hạ, cậu hỏi liên tiếp mấy câu như vậy, tớ trả lời câu nào trước cho cậu bây giờ?"
"Thì cậu trả lời từng câu, mặt sao đấy?"
Nói rồi Lương Hạ khẽ vươn tay sờ lên mặt cô:
"Nóng như vậy? Cậu bị bỏ thuốc à?" Lương Hạ cuốn quýt.
Hạ Nhi nghiêng người né tránh tay Lương Hạ.
Ta là bị con mẹ nó đồ khốn Khương Tình bỏ thuốc!!!
Lời này lại chả thể nói.
Hạ Nhi cúi đầu uỷ khuất.
"Hạ Nhi!!!" Cao Vỹ Quang lên tiếng gọi.
Phía sau hắn có vài người đi cùng, Bối Lạc và Khanh Long, còn có cả Hạnh Nhân.
Cao Vỹ Quang tư thái như một quý công tử nhẽ nhếch môi cười đầy bí hiểm, ánh mắt nhìn cô tràn ngập cảm xúc phức tạp, lại quay sang Lương Hạ lễ độ nghiêm giọng:
"Chào em, cô bé cam đảm."
Lương Hạ bĩu môi tựa hồ có chút ghét bỏ.
Hạ Nhi liền kéo tay Lương Hạ về phía sau mình, cô lạnh giọng:
"Muốn gì?"
Cao Vỹ Quang không để ý liền cười, trầm giọng trêu đùa:
"Khen cô bé tí thôi mà."
Nói đoạn lại cúi nhìn xuống chân cô, tiếp tục:
"Giày của em mất rồi? Định dự tiệc với đôi chân trần sao?"
Hạ Nhi nhếch môi cười khinh bỉ, hừ lạnh nói:
"Không mặc anh quan tâm."
"Sao lại không chứ? Cả trường này đều biết em là người của Vỹ Quang thái tử tôi, mặt mũi của tôi cũng rất quan trọng đó."
Vỹ Quang dứt lời liền quay sang bên cạnh đưa tay ra hiệu.
Phía sau có người ngay lập tức cung kính chạy tới.
"Thiếu gia!"
Người trung niên mặt bộ vest thanh lịch khẽ cúi đầu chào rồi thấp giọng.
Cao Vỹ Quang hắng giọng, hạ lệnh:
"Tìm cho tôi một đôi giày cho tiểu thư này"
"Vâng! Thiếu gia."
Hạ Nhi ngay lập tức lao tới, cản đường vị quản gia kia lại, ánh mắt đanh thép hiện rõ sự tức giận không nhẹ:
"Tôi đã bảo không cần!"
Vị quản gia nhìn về phía Cao Vỹ Quang tựa hồ trưng cầu ý kiến.
Chỉ thấy Cao Vỹ Quang phất tay, vị quản gia hiểu ý lui một bước rồi xoay người đi một mạch.
"Tôi đã nói rồi, em phải là của tôi." Cao Vỹ Quang mặt đầy kiêu ngạo.
Hạ Nhi cắn răng, vẻ mặt tràn đầy căm tức, dự định nhào lên cho tên khốn kiếp này một trận.
Lương Hạ trông thấy vội vã vươn tay kéo cô lại, khẽ thì thầm bên tai cô:
"Cậu đánh nhau ở đây không tốt đâu, địa bàn nhà người ta."
Hạ Nhi tức đến thở hổn hển, giọng rít ra từ kẽ răng:
"Tớ mặc xác, hôm nay nhất định tớ phải cho cái tên khốn kiếp này một trận."
Vừa nói đã định xách váy bóp cổ tay nhào lên.
"Mọi người tụ tập ở đây đông vui thế?" Giọng nói trầm thấp ôn hoà dịu dàng vang lên phía sau cánh cửa.
Hạ Nhi ngay lập tức xìu như bong bóng xì hơi, vội rụt cổ xoay người trốn ra sau lưng Lương Hạ, đầu cũng chả thấy đâu nữa.
Lương Hạ vẻ mặt ngạc nhiên, vừa nhìn về phía giọng nói phát ra, khuôn mặt nhỏ phút chốc liền ửng hồng, khẽ thấp giọng gọi một tiếng:
"Chị Tình!"
Bên cạnh Lương Hạ cũng đồng loạt có vài thanh âm vang lên, là của Khanh Long và Hạnh Nhân.
"Tình Tỷ!"
"Khương Tình!"
Cao Vỹ Quang quay đầu nhìn ra sau, cười cười bước nhanh tới.
Khương Tình bước chân chậm rãi, tựa hồ mỗi bước chân đều rất chăm chú, tao nhã lại thanh lãnh cao ngạo, toàn thân khí chất toát ra vô cùng quý khí lại trầm tĩnh, đột nhiên Khương Tình khẽ nghiêng đầu nhìn về phía sau Lương Hạ, thấy đầu nhỏ Hạ Nhi rụt lại.
Phút giây ấy, Khương Tình bỗng cười rộ lên, tiếng cười như tiếng chuông bạc thanh thuý, vừa êm tai lại vừa dễ nghe.
"Tình Tình, nãy giờ cậu không có ở đây, ai cũng hỏi cậu đi đâu. Cậu đã đi đâu vậy?"
Bối Lạc bước tới khẽ hỏi.
"À, tớ hóng mát một chút, không khí ở đây nóng quá!"
Khương Tình dịu giọng, ánh mắt nâu sẫm liếc về phía Hạ Nhi có chút ám chỉ mập mờ không rõ.
Hạ Nhi nghe thấy, toàn thân khẽ run run.
Cao Vỹ Quang bĩu môi một cái, thấp giọng bất mãn:
"Tớ mở toàn bộ điều hoà khu vực này, ai cũng bảo lạnh, có mỗi cậu lại bảo nóng."
Khương Tình không đáp, khẽ đưa tay lên, trên bàn tay trắng nõn tinh xảo đang cầm một chiếc giày, là chiếc cùng một đôi với giày trên chân Hạ Nhi.
Mọi người trong buổi tiệc nhìn lại đây trông thấy liền ngẩn ra.
Cao Vỹ Quang nhìn chằm chằm chiếc giày kia, bật thốt:
"Tình Tình, cậu đi nhặt giày cho Hạ Nhi à?"
Hạ Nhi: "... "
Ta không biết gì cả.
Đừng để ý đến ta.
Khương Tình bước chậm rãi về phía Lương Hạ.
Khẽ nghiêng người đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô kéo về phía mình.
Thao tác trôi chảy nhanh gọn lại vô cùng mạnh mẽ, dứt khoát vươn tay lấy chiếc giày trong tay Hạ Nhi rồi chùn gối xuống trước mặt cô.
Hành động vô cùng lịch thiệp, có chút... soái khí ngập trời.
Hạ Nhi cảm giác mặt mình nóng bừng lên.
Xung quanh khán phòng bất chợt im bặt.
Mọi người đang loay hoay uống rượu hoặc tán tỉnh, khiêu vũ,... đều lập tức dừng lại.
Nhìn về cảnh tượng bên này, một cô gái mặc vest trắng vẻ mặt lãnh đạm, đang khẽ chùn gối, một tay cầm đôi giày nhỏ màu đen, tay còn lại tao nhã đưa vào túi rút ra một chiếc khăn tay, sau đó chậm rãi đưa tay nắm lấy bàn chân nhỏ của cô gái đối diện, dùng khăn ưu nhã cẩn thận lau gót chân cho cô gái rồi mang giày vào cho cô.
Vẻ mặt Hạ Nhi lúc này lại vô cùng bình tĩnh, chỉ chăm chăm cúi đầu nhìn từng hành động của Khương Tình.
Thế nhưng hình ảnh xinh đẹp của hai người lại khiến xung quanh mọi người trở nên im ắng, lâm vào trầm lặng.
Vẻ mặt Hạ Nhi bình thản, nhưng trái tim lại đập loạn xạ rất nhanh, cúi đầu nhìn Khương Tình mà trong lòng không biết là tư vị gì.
Đây là lần đầu tiên trong đời có người tự tay lau chân rồi mang giày cho cô.
Khương Tình thuần thục làm xong mọi thứ rồi đứng dậy, đối mặt với Hạ Nhi, khuôn mặt tuyệt sắc mỹ lệ nhẹ nhàng mỉm cười, vươn tay vuốt nhẹ một lọn tóc nâu nhạt xoã bên sườn mặt cô, vén ra sau tai.
Hành động dịu dàng pha lẫn ý yêu chiều không rõ.
Lương Hạ há hốc mồm, trái tim quanh đi quẩn lại câu nói của Khương Tình ban nãy — Khương Tình bảo thích một cô gái.
Và giờ với giác quan của một người trong giới lâu năm, Lương Hạ có thể khẳng định người Khương Tình nói là ai.
Mặt Hạ Nhi nóng lên, cô không hiểu Khương Tình đang nghĩ gì, trong đầu cô toàn là rối loạn.
Cao Vỹ Quang lúc này mới hoàn hồn bước nhanh tới.
"Cậu và Hạ Nhi thân thiết từ bao giờ thế? Tớ vừa gọi quản gia đi mang tới cho cô ấy một đôi..."
Lời chưa nói hết, Hạ Nhi lúc này liền quay đầu bước tới chỗ Cao Vỹ Quang.
"Hôm nay tớ sẽ nói rõ với cậu một lần, cũng như mọi người ở đây."
Hạ Nhi cao giọng lạnh lùng.
Xung quanh mọi người bàn tán xôn xao.
"Không phải lại từ chối Vỹ Quang thái tử chứ?"
"Có lẽ lắm, Hạ Nhi lạnh lùng khó gần như vậy, thái tử vẫn một mực thích cô ấy, tớ thật không hiểu nổi?"
"Không thích Hạ Nhi chã lẽ thích con nhỏ xấu xí là cậu à?"
"Cậu nói gì"
"Không ai thấy cảnh Tình tỷ mang giày cho Hạ Nhi siêu soái giống ta sao?"
"Tớ thấy, tớ thấy, woaaahh siêu cấp đẹp trai luôn, Tình Tỷ mà cong nhất định tớ sẽ không bao giờ thẳng."
"Sao tớ cứ thấy Tình Tỷ đối xử với Hạ Nhi có chút... đặc biệt."
"...."
Mọi người nghị luận đến mức hỗn loạn.
Cao Vỹ Quang vươn tay ra hiệu mọi người im lặng.
Quay đầu nhìn Hạ Nhi cười nhẹ, thấp giọng:
"Cậu muốn nói gì?"
Hạ Nhi nhìn thẳng vào mắt Cao Vỹ Quang, không một chút do dự mở miệng:
"Tớ đồng tính. Tớ là lesbian."
Hạ Nhi thản nhiên nói.
ĐOÀNG!!!!
Xung quanh như có một tiếng nổ mạnh.
Lời Hạ Nhi vừa nói khiến cả khán phòng ngỡ ngàng, sững sờ đến một hơi thở nhỏ xíu cũng có thể nghe thấy.
"Cậu hiểu lý do tớ không thích cậu chưa?" Hạ Nhi nhìn thẳng Cao Vỹ Quang.
Miệng Cao Vỹ Quang lúc này có thể nhét vừa cả một quả trứng gà.
Hắn ấp úng:
"Cậu... cậu... tớ biết cậu không thích tớ, nhưng cũng không nên đả kích tớ như vậy chứ?"
"Tớ không đả kích cậu, tớ nói sự thật."
Dứt lời Hạ Nhi lạnh nhạt nói tiếp:
"Tớ chơi với Lương Hạ, cậu ấy là một lesbian, cậu ấy làm chứng!"
Hạ Nhi quay sang nắm lấy tay Lương Hạ kéo tới trước mặt mình, ra lệnh:
"Cậu nói đi!."
Lương Hạ khẽ run rẩy, cô không ngờ Hạ Nhi lại chơi lớn như thế, trước giờ Hạ Nhi luôn giấu ghiếm không muốn cho ai biết, giờ đột nhiên làm ra trận ra trò như vậy, khiến cô không biết phải làm sao, chỉ có thể phụ hoạ:
"Hạ Nhi nói không sai, cậu ấy giống tớ."
Vỹ Quang ngay lập tức hét lên:
"Cậu nói dối!!! Tớ không tin!!!"
Hạnh Nhân trố mắt đầy kinh ngạc vì lượng thông tin vừa nhận được, tình địch mà bản thân cho là không thể đánh bại lại đang tự nhận bản thân đồng tính.
Không biết nên vui hay nên buồn.
Vui vì người ta chưa từng để ý người mình thích, hay buồn vì người ta chưa từng coi cô là đối thủ.
Bối Lạc khẽ cúi đầu, bàn tay nắm chặt.
Khanh Long hơi trầm mặc.
"Tôi tin." Giọng nói ôn nhuận mang đậm ý cười vang lên.
Khương Tình ngay giờ phút này thêm một câu có lực sát thương không kém.
Cả khán phòng ngay lập tức vỡ oà.
"Cậu nghe thấy điều tớ nghe không? Hạ Nhi.. cậu ấy les."
"Tớ cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại."
"Tớ nghi ngờ từ lúc Hạ Nhi thân thiết với Lương Hạ rồi."
"Vỹ Quang phải làm sao đây?"
"..."
Cao Vỹ Quang lúc này thật sự không cam tâm:
"Khương Tình, cậu đừng nghe bọn họ nói bậy, Hạ Nhi là không thích mình.."
Khương Tình cười khẽ ngắt lời:
"Hạ Nhi chỉ có cảm giác với con gái, tớ xác nhận điều đó."
Thanh âm băng lãnh lại ôn nhuận.
Cao Vỹ Quang mặt tái ngắt.
"Cậu..."
Khương Tình xoay người bước đến gần Hạ Nhi, vô cùng tao nhã cười dịu dàng nói:
"Nếu cậu vẫn một mực không tin, tớ cho cậu thấy."
Dứt lời, Khương Tình đưa tay ra sau gáy Hạ Nhi kéo mạnh tới, cúi đầu xuống chuẩn xác áp môi mình lên môi cô.
Hạ Nhi đột nhiên bị hôn, lại lần nữa mất phản ứng, đôi mắt hổ phách khẽ mở to.
Đồ khốn này... lại tới nữa.
Khương Tình thấy cô đang mở to mắt nhìn mình, ánh mắt nâu sẫm hiện lên ý cười, kéo đầu cô sát hơn, sau đó vuốt nhẹ một đường xuống lưng cô.
Thân thể Hạ Nhi cứng đờ, cánh môi Khương Tình hồng nhuận thoang thoảng hương vị như lan như sương lành lạnh.
Hạ Nhi không hề chống cự, rèm mi dài chớp động đẹp không tả xiết.
Rất nhanh liền buông ra. Khương Tình lui về sau một bước.
Hạ Nhi thở có chút loạn.
Khương Tình cúi đầu cười khẽ, rồi quay đầu nhìn về phía Cao Vỹ Quang đang bị đả kích đến hoá đá ngay tại chỗ, nhẹ giọng nói:
"Thấy rõ chưa?"
Cao Vỹ Quang hoảng cả hồn.
"Cậu... cậu..."
"Tớ thế nào?" Khương Tình lạnh nhạt rồi như chợt nhớ ra: "À, về nụ hôn phải không? Tớ là đang giúp Hạ Nhi chứng minh."
Khanh Long đứng phía sau vẻ mặt thâm trầm đầy lạnh lẽo. Nắm tay run rẩy.
Lương Hạ mồm vẫn còn há hốc.
Cao Vỹ Quang tất nhiên không tin lời Khương Tình, quát khẽ:
"Cậu nói chứng minh, chứng minh mà cậu nhất định phải hôn Hạ Nhi sao? Cậu nói thật đi, cậu có ý gì?"
Khương Tình cười rộ lên, giọng nói hết sức đương nhiên:
"Tớ giúp Hạ Nhi chứng minh cô ấy có cảm giác với con gái, và người ấy là tớ! Cậu ấy vốn dĩ chỉ có cảm giác với tớ!"
Cao Vỹ Quang sửng sốt, cảm thấy nếu còn ở đây thêm phút giây nào nữa, hắn nhất định sẽ phát bệnh tim.
Dù không có bệnh cũng sẽ có.
Hạ Nhi liếc mắt nhìn Khương Tình.
Cô quay đầu nắm tay Lương Hạ kéo đi về phía cổng.
Không quay đầu nhìn lại.
Trên xe về Hạ gia.
"Chuyện hồi nãy..."
Lương Hạ ấp úng:
"Tình tỷ hôn cậu, cậu có thể nói cho tớ biết là chuyện gì xảy ra không?"
Hạ Nhi lạnh mặt:
"Khương Tình có hứng thú với tớ, còn thích tớ hay không thì tớ không chắc."
Lương Hạ há hốc mồm, sau đó lại mở miệng hỏi tiếp:
"Tình tỷ làm vậy có phải là muốn cho mọi người biết cậu là người của Tình tỷ không? Việc hôn cậu ấy?"
Hạ Nhi quay phắt lại nhìn Lương Hạ, gằn giọng:
"Cậu nói cái gì thế, người của ai, ai là người của chị ta?"
Lương Hạ giật mình, bất chợt nhìn thấy trên cổ Hạ Nhi có dấu vết hồng nhạt, làn da Hạ Nhi trắng nõn nên dấu vết ấy phá lệ rõ ràng.
Lương Hạ đưa tay chỉ lên.
"Cái dấu này, cổ cậu..." Nói rồi loay hoay lấy túi tìm giương: "Cậu xem đi."
Hạ Nhi liếc nhẹ Lương Hạ rồi cầm giương soi lên vùng da Lương Hạ chỉ, thấy một dấu hôn hồng nhạt, cực kì ám muội, ngay lập tức khuôn mặt cô trở nên hồng rực, thập phần tức giận, còn giận đến nghiến răng ken két.
Lương Hạ nhìn kĩ, đưa tay lên cằm tựa hồ đang suy luận rồi thấp giọng:
"Theo kinh nghiệm tớ có được, đảm bảo cái này là dấu hôn, khai mau. Đã có chuyện gì xảy ra."
Lương Hạ chống nạnh phồng má lên.
Hạ Nhi buộc miệng bịa: "Muỗi cắn"
Lương Hạ nhất định không bỏ qua: "Còn dám nói dối, muỗi nào mà to như thế chứ, với ở đó tuyệt đối không có muỗi."
Hạ Nhi trầm giọng ngang ngược cãi bừa:
"Tớ bảo có!"
Lương Hạ bắt đầu phát giận:
"Cậu có xem tớ là bạn không?" Nói xong lại giở trò khóc thút thít: "Cái gì tớ cũng nói với cậu..."
Hạ Nhi đưa tay lên mi tâm day nhẹ.
Khương Tình!!!! Đồ khốn kiếp.
Ta phải nói cái gì đây?
Nói là ta bị Tình tỷ của ngươi chiếm tiện nghi, vừa bị hôn vừa bị bóp, dấu trên cổ là do Tình tỷ của ngươi không kiềm được mà để lại à???
Ta đúng là con nhóc số khổ.
Lương Hạ vẫn thút thít, càng lúc càng có khuynh hướng khuyến đại hơn.
Hạ Nhi tức giận nhỏ giọng chịu thua nói: " Là Khương Tình để lại. Tớ chỉ có thể nói như vậy, mai tớ sẽ nói cho cậu nghe toàn bộ."
Lương Hạ ngay lập tức nín khóc, giương mặt không chút nước mắt cười hì hì, vẻ mặt háo hức đòi ăn dưa:
"Nhớ đấy! Mai thành thật khai báo cho bổn cô nương. Dám nuốt lời.." Lương Hạ làm dấu cắt cổ.
Hạ Nhi rùng mình khẽ xoa hai cánh tay.
Tới Hạ gia, Hạ Nhi bước xuống xe đi vào cổng.
Lương Hạ dù bao nhiêu lần tới nơi này để đón Hạ Nhi vẫn không thể ngừng choáng ngợp trước căn biệt thự xa hoa lộng lẫy nhà họ Hạ.
Chả hiểu sao sinh ra một cô tiểu thư có mọi thứ trong tay, được ông trời ưu ái đến như vậy, lại...
Nghĩ đến bản thân cũng không khác gì, Lương Hạ bật cười.
Hạ Nhi vừa vào tới cổng chính thì điện thoại reo, là một dãy số lạ, nhưng số rất đẹp.
Hạ Nhi nghe máy.
Giọng nói như u lan dịu dàng khẽ vang lên.
[Là tôi!]
"Sao chị biết số tôi?" Hạ Nhi không lạnh không nhạt hỏi.
[Muốn biết thì sẽ biết.]
Khương Tình cười khẽ bổ sung thêm một câu:
[Đã về tới nhà chưa?]
"Vừa tới, chị gọi để hỏi vậy thôi đúng không? Vậy tôi tắt.."
Chưa nói xong, Khương Tình đã ngắt lời:
[Ngày mai tôi muốn gặp em.]
"Tôi không..."
Từ 'rảnh' từ miệng cô còn chưa nói ra, đã nghẹn nuốt trở về.
[Em muốn tôi gặp một lần hôn một lần hay chúng ta đàng hoàng gặp gỡ một cách bình thường, em đừng nghĩ tôi không dám.]
Khương Tình ngắt ngang lời cô, lạnh nhạt thản nhiên nói.
Bên kia điện thoại cô còn nghe thấy tiếng sột soạt, có vẻ như đang thay đồ.
Hạ Nhi đỏ mặt.
"Gặp ở đâu?" Giọng cô tràn đầy bất đắc dĩ.
[Giờ ăn, sân vườn sau thư viện.] Khương Tình lưu loát đáp.
"Được rồi! Ngày mai em tới."
Hạ Nhi dịu giọng.
Khương Tình hài lòng cười khẽ, dịu dàng nói:
[Ngoan! Nhớ ngủ sớm.]
Hạ Nhi tắt máy luôn.
Nhìn hàng số trên màn hình, cô cố gắng nhịn xúc động muốn kéo đen, khẽ gõ bàn phím lưu lại.
Hạ Nhi mở cửa bước vào nhà.
Phòng khách vang tiếng ti vi đang chuyển kênh.
Hạ Minh Phát nghe tiếng mở cửa liền nói:
"Bữa tiệc có vui không? Sao con về sớm vậy?
Hạ Nhi hơi tức giận nên lạnh giọng:
"Không về chã lẽ con cắm cái lều trên đó ngủ luôn à?"
Hạ Minh Phát: "...."
Ai lại chọc ôn thần này nữa rồi.
Biết điều nên im lặng không hỏi câu nào nữa.
Hạ Nhi đi lên phòng, đi ngang qua phòng ông Hạ liền ló đầu nhìn vào, thấy ông đã ngủ, cô cười khẽ rồi khép cửa.
Ngã lên chiếc giường êm ái, Hạ Nhi nhớ lại khoảng khắc lúc Khương Tình dùng ánh mắt đầy dục vọng hôn cô, trái tim lại đập liên hồi, từng nhịp từng nhịp mạnh mẽ.
Hạ Nhi khẽ vỗ lên mặt, cầm khăn và quần áo đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, vừa lau tóc vừa bước ra thì điện thoại vang tin nhắn.
Hạ Nhi khẽ nhíu mày, cô mở lên đọc.
[Ngủ ngon! Tôi có chút nhớ em.]
Tin nhắn của Khương Tình.
Hạ Nhi bất giác bật cười.
Cô không trả lời, bỏ điện thoại lên bàn.
Leo lên giường trùm chăn lại, có lẽ hôm nay quá mệt mỏi nên cô vừa nằm xuống đã thiếp đi.
Hạ Nhi cảm phục bản thân lúc này còn có thể suy nghĩ được như vậy.
Cô đi vòng qua hoa viên rồi rẽ vào lối ra của buổi tiệc, chợt cô nghe tiếng Lương Hạ gọi.
Hạ Nhi vội bước nhanh tới, Lương Hạ đang cầm ly rượu trái cây liền bỏ xuống chạy tới bên người cô ríu rít cả lên.
"Cậu đi đâu nãy giờ? Tớ tìm cậu muốn điên lên đó. Mặt cậu làm sao vậy? Sao lại đỏ bừng thế kia? Giày? Cậu làm mất giày hả?"
Hạ Nhi lấy tay xoa trán:
"Lương Hạ, cậu hỏi liên tiếp mấy câu như vậy, tớ trả lời câu nào trước cho cậu bây giờ?"
"Thì cậu trả lời từng câu, mặt sao đấy?"
Nói rồi Lương Hạ khẽ vươn tay sờ lên mặt cô:
"Nóng như vậy? Cậu bị bỏ thuốc à?" Lương Hạ cuốn quýt.
Hạ Nhi nghiêng người né tránh tay Lương Hạ.
Ta là bị con mẹ nó đồ khốn Khương Tình bỏ thuốc!!!
Lời này lại chả thể nói.
Hạ Nhi cúi đầu uỷ khuất.
"Hạ Nhi!!!" Cao Vỹ Quang lên tiếng gọi.
Phía sau hắn có vài người đi cùng, Bối Lạc và Khanh Long, còn có cả Hạnh Nhân.
Cao Vỹ Quang tư thái như một quý công tử nhẽ nhếch môi cười đầy bí hiểm, ánh mắt nhìn cô tràn ngập cảm xúc phức tạp, lại quay sang Lương Hạ lễ độ nghiêm giọng:
"Chào em, cô bé cam đảm."
Lương Hạ bĩu môi tựa hồ có chút ghét bỏ.
Hạ Nhi liền kéo tay Lương Hạ về phía sau mình, cô lạnh giọng:
"Muốn gì?"
Cao Vỹ Quang không để ý liền cười, trầm giọng trêu đùa:
"Khen cô bé tí thôi mà."
Nói đoạn lại cúi nhìn xuống chân cô, tiếp tục:
"Giày của em mất rồi? Định dự tiệc với đôi chân trần sao?"
Hạ Nhi nhếch môi cười khinh bỉ, hừ lạnh nói:
"Không mặc anh quan tâm."
"Sao lại không chứ? Cả trường này đều biết em là người của Vỹ Quang thái tử tôi, mặt mũi của tôi cũng rất quan trọng đó."
Vỹ Quang dứt lời liền quay sang bên cạnh đưa tay ra hiệu.
Phía sau có người ngay lập tức cung kính chạy tới.
"Thiếu gia!"
Người trung niên mặt bộ vest thanh lịch khẽ cúi đầu chào rồi thấp giọng.
Cao Vỹ Quang hắng giọng, hạ lệnh:
"Tìm cho tôi một đôi giày cho tiểu thư này"
"Vâng! Thiếu gia."
Hạ Nhi ngay lập tức lao tới, cản đường vị quản gia kia lại, ánh mắt đanh thép hiện rõ sự tức giận không nhẹ:
"Tôi đã bảo không cần!"
Vị quản gia nhìn về phía Cao Vỹ Quang tựa hồ trưng cầu ý kiến.
Chỉ thấy Cao Vỹ Quang phất tay, vị quản gia hiểu ý lui một bước rồi xoay người đi một mạch.
"Tôi đã nói rồi, em phải là của tôi." Cao Vỹ Quang mặt đầy kiêu ngạo.
Hạ Nhi cắn răng, vẻ mặt tràn đầy căm tức, dự định nhào lên cho tên khốn kiếp này một trận.
Lương Hạ trông thấy vội vã vươn tay kéo cô lại, khẽ thì thầm bên tai cô:
"Cậu đánh nhau ở đây không tốt đâu, địa bàn nhà người ta."
Hạ Nhi tức đến thở hổn hển, giọng rít ra từ kẽ răng:
"Tớ mặc xác, hôm nay nhất định tớ phải cho cái tên khốn kiếp này một trận."
Vừa nói đã định xách váy bóp cổ tay nhào lên.
"Mọi người tụ tập ở đây đông vui thế?" Giọng nói trầm thấp ôn hoà dịu dàng vang lên phía sau cánh cửa.
Hạ Nhi ngay lập tức xìu như bong bóng xì hơi, vội rụt cổ xoay người trốn ra sau lưng Lương Hạ, đầu cũng chả thấy đâu nữa.
Lương Hạ vẻ mặt ngạc nhiên, vừa nhìn về phía giọng nói phát ra, khuôn mặt nhỏ phút chốc liền ửng hồng, khẽ thấp giọng gọi một tiếng:
"Chị Tình!"
Bên cạnh Lương Hạ cũng đồng loạt có vài thanh âm vang lên, là của Khanh Long và Hạnh Nhân.
"Tình Tỷ!"
"Khương Tình!"
Cao Vỹ Quang quay đầu nhìn ra sau, cười cười bước nhanh tới.
Khương Tình bước chân chậm rãi, tựa hồ mỗi bước chân đều rất chăm chú, tao nhã lại thanh lãnh cao ngạo, toàn thân khí chất toát ra vô cùng quý khí lại trầm tĩnh, đột nhiên Khương Tình khẽ nghiêng đầu nhìn về phía sau Lương Hạ, thấy đầu nhỏ Hạ Nhi rụt lại.
Phút giây ấy, Khương Tình bỗng cười rộ lên, tiếng cười như tiếng chuông bạc thanh thuý, vừa êm tai lại vừa dễ nghe.
"Tình Tình, nãy giờ cậu không có ở đây, ai cũng hỏi cậu đi đâu. Cậu đã đi đâu vậy?"
Bối Lạc bước tới khẽ hỏi.
"À, tớ hóng mát một chút, không khí ở đây nóng quá!"
Khương Tình dịu giọng, ánh mắt nâu sẫm liếc về phía Hạ Nhi có chút ám chỉ mập mờ không rõ.
Hạ Nhi nghe thấy, toàn thân khẽ run run.
Cao Vỹ Quang bĩu môi một cái, thấp giọng bất mãn:
"Tớ mở toàn bộ điều hoà khu vực này, ai cũng bảo lạnh, có mỗi cậu lại bảo nóng."
Khương Tình không đáp, khẽ đưa tay lên, trên bàn tay trắng nõn tinh xảo đang cầm một chiếc giày, là chiếc cùng một đôi với giày trên chân Hạ Nhi.
Mọi người trong buổi tiệc nhìn lại đây trông thấy liền ngẩn ra.
Cao Vỹ Quang nhìn chằm chằm chiếc giày kia, bật thốt:
"Tình Tình, cậu đi nhặt giày cho Hạ Nhi à?"
Hạ Nhi: "... "
Ta không biết gì cả.
Đừng để ý đến ta.
Khương Tình bước chậm rãi về phía Lương Hạ.
Khẽ nghiêng người đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô kéo về phía mình.
Thao tác trôi chảy nhanh gọn lại vô cùng mạnh mẽ, dứt khoát vươn tay lấy chiếc giày trong tay Hạ Nhi rồi chùn gối xuống trước mặt cô.
Hành động vô cùng lịch thiệp, có chút... soái khí ngập trời.
Hạ Nhi cảm giác mặt mình nóng bừng lên.
Xung quanh khán phòng bất chợt im bặt.
Mọi người đang loay hoay uống rượu hoặc tán tỉnh, khiêu vũ,... đều lập tức dừng lại.
Nhìn về cảnh tượng bên này, một cô gái mặc vest trắng vẻ mặt lãnh đạm, đang khẽ chùn gối, một tay cầm đôi giày nhỏ màu đen, tay còn lại tao nhã đưa vào túi rút ra một chiếc khăn tay, sau đó chậm rãi đưa tay nắm lấy bàn chân nhỏ của cô gái đối diện, dùng khăn ưu nhã cẩn thận lau gót chân cho cô gái rồi mang giày vào cho cô.
Vẻ mặt Hạ Nhi lúc này lại vô cùng bình tĩnh, chỉ chăm chăm cúi đầu nhìn từng hành động của Khương Tình.
Thế nhưng hình ảnh xinh đẹp của hai người lại khiến xung quanh mọi người trở nên im ắng, lâm vào trầm lặng.
Vẻ mặt Hạ Nhi bình thản, nhưng trái tim lại đập loạn xạ rất nhanh, cúi đầu nhìn Khương Tình mà trong lòng không biết là tư vị gì.
Đây là lần đầu tiên trong đời có người tự tay lau chân rồi mang giày cho cô.
Khương Tình thuần thục làm xong mọi thứ rồi đứng dậy, đối mặt với Hạ Nhi, khuôn mặt tuyệt sắc mỹ lệ nhẹ nhàng mỉm cười, vươn tay vuốt nhẹ một lọn tóc nâu nhạt xoã bên sườn mặt cô, vén ra sau tai.
Hành động dịu dàng pha lẫn ý yêu chiều không rõ.
Lương Hạ há hốc mồm, trái tim quanh đi quẩn lại câu nói của Khương Tình ban nãy — Khương Tình bảo thích một cô gái.
Và giờ với giác quan của một người trong giới lâu năm, Lương Hạ có thể khẳng định người Khương Tình nói là ai.
Mặt Hạ Nhi nóng lên, cô không hiểu Khương Tình đang nghĩ gì, trong đầu cô toàn là rối loạn.
Cao Vỹ Quang lúc này mới hoàn hồn bước nhanh tới.
"Cậu và Hạ Nhi thân thiết từ bao giờ thế? Tớ vừa gọi quản gia đi mang tới cho cô ấy một đôi..."
Lời chưa nói hết, Hạ Nhi lúc này liền quay đầu bước tới chỗ Cao Vỹ Quang.
"Hôm nay tớ sẽ nói rõ với cậu một lần, cũng như mọi người ở đây."
Hạ Nhi cao giọng lạnh lùng.
Xung quanh mọi người bàn tán xôn xao.
"Không phải lại từ chối Vỹ Quang thái tử chứ?"
"Có lẽ lắm, Hạ Nhi lạnh lùng khó gần như vậy, thái tử vẫn một mực thích cô ấy, tớ thật không hiểu nổi?"
"Không thích Hạ Nhi chã lẽ thích con nhỏ xấu xí là cậu à?"
"Cậu nói gì"
"Không ai thấy cảnh Tình tỷ mang giày cho Hạ Nhi siêu soái giống ta sao?"
"Tớ thấy, tớ thấy, woaaahh siêu cấp đẹp trai luôn, Tình Tỷ mà cong nhất định tớ sẽ không bao giờ thẳng."
"Sao tớ cứ thấy Tình Tỷ đối xử với Hạ Nhi có chút... đặc biệt."
"...."
Mọi người nghị luận đến mức hỗn loạn.
Cao Vỹ Quang vươn tay ra hiệu mọi người im lặng.
Quay đầu nhìn Hạ Nhi cười nhẹ, thấp giọng:
"Cậu muốn nói gì?"
Hạ Nhi nhìn thẳng vào mắt Cao Vỹ Quang, không một chút do dự mở miệng:
"Tớ đồng tính. Tớ là lesbian."
Hạ Nhi thản nhiên nói.
ĐOÀNG!!!!
Xung quanh như có một tiếng nổ mạnh.
Lời Hạ Nhi vừa nói khiến cả khán phòng ngỡ ngàng, sững sờ đến một hơi thở nhỏ xíu cũng có thể nghe thấy.
"Cậu hiểu lý do tớ không thích cậu chưa?" Hạ Nhi nhìn thẳng Cao Vỹ Quang.
Miệng Cao Vỹ Quang lúc này có thể nhét vừa cả một quả trứng gà.
Hắn ấp úng:
"Cậu... cậu... tớ biết cậu không thích tớ, nhưng cũng không nên đả kích tớ như vậy chứ?"
"Tớ không đả kích cậu, tớ nói sự thật."
Dứt lời Hạ Nhi lạnh nhạt nói tiếp:
"Tớ chơi với Lương Hạ, cậu ấy là một lesbian, cậu ấy làm chứng!"
Hạ Nhi quay sang nắm lấy tay Lương Hạ kéo tới trước mặt mình, ra lệnh:
"Cậu nói đi!."
Lương Hạ khẽ run rẩy, cô không ngờ Hạ Nhi lại chơi lớn như thế, trước giờ Hạ Nhi luôn giấu ghiếm không muốn cho ai biết, giờ đột nhiên làm ra trận ra trò như vậy, khiến cô không biết phải làm sao, chỉ có thể phụ hoạ:
"Hạ Nhi nói không sai, cậu ấy giống tớ."
Vỹ Quang ngay lập tức hét lên:
"Cậu nói dối!!! Tớ không tin!!!"
Hạnh Nhân trố mắt đầy kinh ngạc vì lượng thông tin vừa nhận được, tình địch mà bản thân cho là không thể đánh bại lại đang tự nhận bản thân đồng tính.
Không biết nên vui hay nên buồn.
Vui vì người ta chưa từng để ý người mình thích, hay buồn vì người ta chưa từng coi cô là đối thủ.
Bối Lạc khẽ cúi đầu, bàn tay nắm chặt.
Khanh Long hơi trầm mặc.
"Tôi tin." Giọng nói ôn nhuận mang đậm ý cười vang lên.
Khương Tình ngay giờ phút này thêm một câu có lực sát thương không kém.
Cả khán phòng ngay lập tức vỡ oà.
"Cậu nghe thấy điều tớ nghe không? Hạ Nhi.. cậu ấy les."
"Tớ cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại."
"Tớ nghi ngờ từ lúc Hạ Nhi thân thiết với Lương Hạ rồi."
"Vỹ Quang phải làm sao đây?"
"..."
Cao Vỹ Quang lúc này thật sự không cam tâm:
"Khương Tình, cậu đừng nghe bọn họ nói bậy, Hạ Nhi là không thích mình.."
Khương Tình cười khẽ ngắt lời:
"Hạ Nhi chỉ có cảm giác với con gái, tớ xác nhận điều đó."
Thanh âm băng lãnh lại ôn nhuận.
Cao Vỹ Quang mặt tái ngắt.
"Cậu..."
Khương Tình xoay người bước đến gần Hạ Nhi, vô cùng tao nhã cười dịu dàng nói:
"Nếu cậu vẫn một mực không tin, tớ cho cậu thấy."
Dứt lời, Khương Tình đưa tay ra sau gáy Hạ Nhi kéo mạnh tới, cúi đầu xuống chuẩn xác áp môi mình lên môi cô.
Hạ Nhi đột nhiên bị hôn, lại lần nữa mất phản ứng, đôi mắt hổ phách khẽ mở to.
Đồ khốn này... lại tới nữa.
Khương Tình thấy cô đang mở to mắt nhìn mình, ánh mắt nâu sẫm hiện lên ý cười, kéo đầu cô sát hơn, sau đó vuốt nhẹ một đường xuống lưng cô.
Thân thể Hạ Nhi cứng đờ, cánh môi Khương Tình hồng nhuận thoang thoảng hương vị như lan như sương lành lạnh.
Hạ Nhi không hề chống cự, rèm mi dài chớp động đẹp không tả xiết.
Rất nhanh liền buông ra. Khương Tình lui về sau một bước.
Hạ Nhi thở có chút loạn.
Khương Tình cúi đầu cười khẽ, rồi quay đầu nhìn về phía Cao Vỹ Quang đang bị đả kích đến hoá đá ngay tại chỗ, nhẹ giọng nói:
"Thấy rõ chưa?"
Cao Vỹ Quang hoảng cả hồn.
"Cậu... cậu..."
"Tớ thế nào?" Khương Tình lạnh nhạt rồi như chợt nhớ ra: "À, về nụ hôn phải không? Tớ là đang giúp Hạ Nhi chứng minh."
Khanh Long đứng phía sau vẻ mặt thâm trầm đầy lạnh lẽo. Nắm tay run rẩy.
Lương Hạ mồm vẫn còn há hốc.
Cao Vỹ Quang tất nhiên không tin lời Khương Tình, quát khẽ:
"Cậu nói chứng minh, chứng minh mà cậu nhất định phải hôn Hạ Nhi sao? Cậu nói thật đi, cậu có ý gì?"
Khương Tình cười rộ lên, giọng nói hết sức đương nhiên:
"Tớ giúp Hạ Nhi chứng minh cô ấy có cảm giác với con gái, và người ấy là tớ! Cậu ấy vốn dĩ chỉ có cảm giác với tớ!"
Cao Vỹ Quang sửng sốt, cảm thấy nếu còn ở đây thêm phút giây nào nữa, hắn nhất định sẽ phát bệnh tim.
Dù không có bệnh cũng sẽ có.
Hạ Nhi liếc mắt nhìn Khương Tình.
Cô quay đầu nắm tay Lương Hạ kéo đi về phía cổng.
Không quay đầu nhìn lại.
Trên xe về Hạ gia.
"Chuyện hồi nãy..."
Lương Hạ ấp úng:
"Tình tỷ hôn cậu, cậu có thể nói cho tớ biết là chuyện gì xảy ra không?"
Hạ Nhi lạnh mặt:
"Khương Tình có hứng thú với tớ, còn thích tớ hay không thì tớ không chắc."
Lương Hạ há hốc mồm, sau đó lại mở miệng hỏi tiếp:
"Tình tỷ làm vậy có phải là muốn cho mọi người biết cậu là người của Tình tỷ không? Việc hôn cậu ấy?"
Hạ Nhi quay phắt lại nhìn Lương Hạ, gằn giọng:
"Cậu nói cái gì thế, người của ai, ai là người của chị ta?"
Lương Hạ giật mình, bất chợt nhìn thấy trên cổ Hạ Nhi có dấu vết hồng nhạt, làn da Hạ Nhi trắng nõn nên dấu vết ấy phá lệ rõ ràng.
Lương Hạ đưa tay chỉ lên.
"Cái dấu này, cổ cậu..." Nói rồi loay hoay lấy túi tìm giương: "Cậu xem đi."
Hạ Nhi liếc nhẹ Lương Hạ rồi cầm giương soi lên vùng da Lương Hạ chỉ, thấy một dấu hôn hồng nhạt, cực kì ám muội, ngay lập tức khuôn mặt cô trở nên hồng rực, thập phần tức giận, còn giận đến nghiến răng ken két.
Lương Hạ nhìn kĩ, đưa tay lên cằm tựa hồ đang suy luận rồi thấp giọng:
"Theo kinh nghiệm tớ có được, đảm bảo cái này là dấu hôn, khai mau. Đã có chuyện gì xảy ra."
Lương Hạ chống nạnh phồng má lên.
Hạ Nhi buộc miệng bịa: "Muỗi cắn"
Lương Hạ nhất định không bỏ qua: "Còn dám nói dối, muỗi nào mà to như thế chứ, với ở đó tuyệt đối không có muỗi."
Hạ Nhi trầm giọng ngang ngược cãi bừa:
"Tớ bảo có!"
Lương Hạ bắt đầu phát giận:
"Cậu có xem tớ là bạn không?" Nói xong lại giở trò khóc thút thít: "Cái gì tớ cũng nói với cậu..."
Hạ Nhi đưa tay lên mi tâm day nhẹ.
Khương Tình!!!! Đồ khốn kiếp.
Ta phải nói cái gì đây?
Nói là ta bị Tình tỷ của ngươi chiếm tiện nghi, vừa bị hôn vừa bị bóp, dấu trên cổ là do Tình tỷ của ngươi không kiềm được mà để lại à???
Ta đúng là con nhóc số khổ.
Lương Hạ vẫn thút thít, càng lúc càng có khuynh hướng khuyến đại hơn.
Hạ Nhi tức giận nhỏ giọng chịu thua nói: " Là Khương Tình để lại. Tớ chỉ có thể nói như vậy, mai tớ sẽ nói cho cậu nghe toàn bộ."
Lương Hạ ngay lập tức nín khóc, giương mặt không chút nước mắt cười hì hì, vẻ mặt háo hức đòi ăn dưa:
"Nhớ đấy! Mai thành thật khai báo cho bổn cô nương. Dám nuốt lời.." Lương Hạ làm dấu cắt cổ.
Hạ Nhi rùng mình khẽ xoa hai cánh tay.
Tới Hạ gia, Hạ Nhi bước xuống xe đi vào cổng.
Lương Hạ dù bao nhiêu lần tới nơi này để đón Hạ Nhi vẫn không thể ngừng choáng ngợp trước căn biệt thự xa hoa lộng lẫy nhà họ Hạ.
Chả hiểu sao sinh ra một cô tiểu thư có mọi thứ trong tay, được ông trời ưu ái đến như vậy, lại...
Nghĩ đến bản thân cũng không khác gì, Lương Hạ bật cười.
Hạ Nhi vừa vào tới cổng chính thì điện thoại reo, là một dãy số lạ, nhưng số rất đẹp.
Hạ Nhi nghe máy.
Giọng nói như u lan dịu dàng khẽ vang lên.
[Là tôi!]
"Sao chị biết số tôi?" Hạ Nhi không lạnh không nhạt hỏi.
[Muốn biết thì sẽ biết.]
Khương Tình cười khẽ bổ sung thêm một câu:
[Đã về tới nhà chưa?]
"Vừa tới, chị gọi để hỏi vậy thôi đúng không? Vậy tôi tắt.."
Chưa nói xong, Khương Tình đã ngắt lời:
[Ngày mai tôi muốn gặp em.]
"Tôi không..."
Từ 'rảnh' từ miệng cô còn chưa nói ra, đã nghẹn nuốt trở về.
[Em muốn tôi gặp một lần hôn một lần hay chúng ta đàng hoàng gặp gỡ một cách bình thường, em đừng nghĩ tôi không dám.]
Khương Tình ngắt ngang lời cô, lạnh nhạt thản nhiên nói.
Bên kia điện thoại cô còn nghe thấy tiếng sột soạt, có vẻ như đang thay đồ.
Hạ Nhi đỏ mặt.
"Gặp ở đâu?" Giọng cô tràn đầy bất đắc dĩ.
[Giờ ăn, sân vườn sau thư viện.] Khương Tình lưu loát đáp.
"Được rồi! Ngày mai em tới."
Hạ Nhi dịu giọng.
Khương Tình hài lòng cười khẽ, dịu dàng nói:
[Ngoan! Nhớ ngủ sớm.]
Hạ Nhi tắt máy luôn.
Nhìn hàng số trên màn hình, cô cố gắng nhịn xúc động muốn kéo đen, khẽ gõ bàn phím lưu lại.
Hạ Nhi mở cửa bước vào nhà.
Phòng khách vang tiếng ti vi đang chuyển kênh.
Hạ Minh Phát nghe tiếng mở cửa liền nói:
"Bữa tiệc có vui không? Sao con về sớm vậy?
Hạ Nhi hơi tức giận nên lạnh giọng:
"Không về chã lẽ con cắm cái lều trên đó ngủ luôn à?"
Hạ Minh Phát: "...."
Ai lại chọc ôn thần này nữa rồi.
Biết điều nên im lặng không hỏi câu nào nữa.
Hạ Nhi đi lên phòng, đi ngang qua phòng ông Hạ liền ló đầu nhìn vào, thấy ông đã ngủ, cô cười khẽ rồi khép cửa.
Ngã lên chiếc giường êm ái, Hạ Nhi nhớ lại khoảng khắc lúc Khương Tình dùng ánh mắt đầy dục vọng hôn cô, trái tim lại đập liên hồi, từng nhịp từng nhịp mạnh mẽ.
Hạ Nhi khẽ vỗ lên mặt, cầm khăn và quần áo đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, vừa lau tóc vừa bước ra thì điện thoại vang tin nhắn.
Hạ Nhi khẽ nhíu mày, cô mở lên đọc.
[Ngủ ngon! Tôi có chút nhớ em.]
Tin nhắn của Khương Tình.
Hạ Nhi bất giác bật cười.
Cô không trả lời, bỏ điện thoại lên bàn.
Leo lên giường trùm chăn lại, có lẽ hôm nay quá mệt mỏi nên cô vừa nằm xuống đã thiếp đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương