Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu
Chương 26: Vương Gia Chơi Xỏ Lá 3
Suy tư một hồi, nàng nhẹ giọng khạc ra ba chữ: "Không biết!" Không để ý đối phương trong nháy mắt ảm đạm xuống, nàng ngay sau đó lại thuận miệng tiếp một câu, "Chưa từng nghe qua!" Nam nhân mang mặt nạ trên trán liền thể hiện ba cây hắc tuyến, lòng tự ái nghiêm trọng bị tổn thương, gấp gáp một tay mò lên trên bàn trà, uống một hơi cạn sạch, lại đem ly trà nặng nề ném vào trên bàn. ( Dan:Bình tĩnh bình tĩnh)Nhớ, hắn đường đường Thập Tam vương gia nước Tây Diễm, là vương tử tiên hoàng sủng ái nhất tín nhiệm nhất , thời niên thiếu đã rất có danh tiếng, nổi tiếng ngất trời, mặc dù sau lại bởi vì có chút duyên cớ tránh Ly vương cung, ru rú trong nhà, từ từ phai dần ấn tượng với mọi người, nhưng thân là người Đô thành, khẳng định hoặc nhiều hoặc ít cũng phải biết đến thập tam vương gia này chứ.Nữ nhân này thật là ghê gớm, một lần lại một lần đả kích hắn. ( Dan: hắc hắc, không sao không sao, còn ổn)"Lần này tạm thời không so đo với nàng, nhưng lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa." Hắn đột nhiên nâng lên chiếc cầm nảh khảnh của nàng, bốn mắt nhìn nhau, xuyên thấu qua hai mắt xinh đẹp của nàng, giọng cực kỳ bá đạo, "Biện dục, tên của ta, hảo hảo mà nhớ. Tựa như mười năm trước. Hôm nay, ta nhớ kỹ nàng kia——"âm thanh êm dịu kéo thật dài, cả người bắt đầu phát ra hơi thở lạnh lùng .Ánh mắt của hắn trở nên thật là sắc bén, Mộc Thuần Thuần thình lình đưa cổ tay từ trong tay hắn rút trở lại, ngồi xuống ở cái bàn bên kia, hai người tạm thời tách rời khoảng cách ra một chút."Lời của ngươi nói kỳ kỳ quái quái , ta nghe không hiểu." Hắn làm gì chợt nhắc tới mười năm trước rồi chuyện hôm nay, nói được giống như bọn họ đã gặp mặt, mà nàng rõ ràng nhớ ngày đó là sinh nhật nàng bảy tuổi, căn bản không có bước ra Mộc phủ nửa bước, cũng chưa từng gặp qua người nào, trừ Nhị nương cùng đại ca ra."Lời của ngươi nói kỳ kỳ quái quái , ta nghe không hiểu." Hắn làm gì chợt nhắc tới mười năm trước rồi chuyện hôm nay, nói được giống như bọn họ đã gặp mặt, mà nàng rõ ràng nhớ ngày đó là sinh nhật nàng bảy tuổi, căn bản không có bước ra Mộc phủ nửa bước, cũng chưa từng gặp qua người nào, trừ Nhị nương cùng đại ca ra."Không cần phải gấp gáp, tiểu đồ chơi của ta, ngươi sẽ từ từ hiểu." Hắn mỉm cười nói, khóe miệng nở rộ một nụ nụ cười cuồng quyến , hình dáng gương mặt ở ánh nến chiếu rọi, hiện ra đường cong anh tuấn hoàn mỹ.Mộc Thuần Thuần có chút nhìn ngây ngô, có rất nhiều nam nhân dáng dấp so người nam nhân trước mắt này đẹp hơn, nàng cũng đã gặp qua không ít, cảm giác chưa từng mạnh mẽ như hôm nay vậy, có lẽ là bởi con mắt của hắn sâu không thấy đáy, tựa như loại cổ ăn người sâu thẳm ánh mắt.Người này thật rất kỳ quái, luôn miệng kêu nàng là tiểu đồ chơi, tiểu đồ chơi ,có hỏi qua sự đồng ý của nàng sao? Mộc Thuần Thuần liếc liếc về cái miệng nhỏ nhắn, đối với sự xưng hô này rất là để ý, mới vừa cố gắng mở miệng kháng nghị hết sức, mắt thấy được lúc này xuất hiện ở trên bàn một cái đồ vật.Không khỏi đột nhiên cảm giác quen thuộc, nàng chợt mở trừng hai mắt, đợi thấy rõ ràng món đồ kia sau, sắc mặt chợt biến đổi, khẽ nhếch miệng, một bộ dáng không thể tin .Ấy là cái chai, mười năm trước nàng đã từng thấy qua một lần, từ đó khắc sâu trong trí nhớ. Bởi vì, đóa hoa phù dung kia vô cùng đẹp, nàng phải nhớ rõ rõ ràng ràng.Giờ phút này, trên thân bình có đóa hoa phù dung đối diện tầm mắt nàng, cũng như mười năm trước ở giữa không trung vô cùng xinh đẹp không kể xiết, trong nháy mắt gợi lại trí nhớ của nàng đối với chiếc bình này. Chẳng qua là ——"Cái bình này. . . . . . Tại sao lại ở chỗ ngươi ?""Cái bình này. . . . . . Tại sao lại ở chỗ ngươi ?""Rất tốt, thì ra là nàng còn nhớ rõ nó." Nam nhân mang mặt nạ nói lên lời lạnh như băng, trong ánh mắt có gì đó chợt lóe lên, làm như gợi lên trí nhớ hắn.Hắn tại trên cái ghế ngồi đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, đứng chắp tay, bên ngoài khoảng không gian đen kịt, trong trẻo lạnh lùng ánh trăng núp ở phía sau tầng mây thật dầy , khiến cho bóng đêm hôm nay càng phát toát ra vẻ quỷ mị, lạnh lẽo. Ánh mắt của hắn như lửa, tầm mắt không biết bị nhìn về nơi nào mà vô cùng chuyên chú, rất tập trung.Chuyên chú đến khiến Mộc Thuần Thuần không dám tùy ý mở miệng đánh vỡ sự im lặng lúc này , nàng nhìn bóng lưng hắn cao lớn rắn rỏi, cảm giác quen thuộc tỏa ra như trong mộng, nàng mỗi lần nhìn thấy đều là hình ảnh này, không khỏi làm cho người ta cảm thấy một hồi lạnh sống lưng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương