Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Chương 49: Đạo Cao Một Thước 3



Edit: Như Nguyện

"Yên tâm đi, Mộc Như Ý mạng lớn, tránh được một kiếp, không chỉ có nàng không sao, Ngột Thần cũng còn sống. "Phượng Nương đem tin tức có thể tin hôm nay nghe được một chữ cũng đều nói cho Mộc Thuần Thuần nghe, "Lại nói, hai người bọn họ còn phải cảm tạ con."

"Là thế nào?" Mộc Thuần Thuần gương mặt mờ mịt, lý trí hồ đồ .

"Bọn họ ngày hôm qua đi Dục Vương phủ tham gia hôn lễ của ngươi cùng Thập Tam vương gia, nghe nói Ngột Thần ở trong tiệc rượu không biết phát thần kinh cái gì, uống rượu mãnh liệt, uống đến rối tinh rối mù, cuối cùng bị đuổi về Mộc phủ nghỉ ngơi, chưa có trở về phủ tướng quân. Hai người lúc này mới tránh thoát một kiếp."

"Hô! Thật là may thật là may." Mộc Thuần Thuần vỗ vỗ lồng ngực, nặng nề thở ra một hơi, chân mày níu chặt rốt cuộc buông ra, "May mà không có chết, nếu không nàng làm Quỷ Hồn nhất định sẽ quấn ta thật chặt, tìm ta lấy mạng." Hù dọa, suy nghĩ một chút liền sợ, thân nổi lên một tầng da gà.

Vừa nói, còn vừa làm ra mặt quỷ bị quỷ nhéo ở cổ, vừa le lưỡi vừa trợn mắt trắng, Nhân Nhân ở một bên vẫn chưa tỉnh hồn thấy thế, không khỏi che miệng mà cười, bị vẻ mặt khoa trương của Mộc Thuần Thuần chọc vui.

"Ngừng, ngừng, ngừng, ta còn tưởng rằng con thật quan tâm sinh tử của muội muội con, nói nửa ngày, là sợ sau khi nàng chết, oan hồn sẽ tìm con tính sổ, con a, thật không biết nên nói ngươi vô tình hay là máu lạnh." Phượng Nương lắc đầu một cái thở dài nói, đồng thời vươn tay ngăn lại động tác Mộc Thuần Thuần đang chuẩn bị uống trà, nhìn chằm chằm nàng.

"Thế nào? Phượng Nương, người dùng cái loại ánh mắt này nhìn con, con rất có áp lực." Muốn nói cái gì hãy nói đi, làm gì không để cho nàng uống trà a, nàng hiện tại muốn uống trà định thần.

"Thế nào? Phượng Nương, người dùng cái loại ánh mắt này nhìn con, con rất có áp lực." Muốn nói cái gì hãy nói đi, làm gì không để cho nàng uống trà a, nàng hiện tại muốn uống trà định thần.

"Chẳng lẽ con không phát hiện hai án diệt môn này có cùng chung nguyên nhân gì sao?" Phượng Nương nhắc nhở, nàng tin tưởng, lấy thông minh tài trí của Mộc Thuần Thuần, sẽ không phải không phát giác.

"Người muốn nói Thụy Vương phủ cùng Trấn Đông Tướng Quân phủ đều là nhà chồng ‘tương lai’ tiền nhậm của con sao?" Nàng đặc biệt cường điệu hai chữ tương lai, tỏ rõ bản thân mình cùng hai nhà kia căn bản không có bất kỳ quan hệ gì.

"Đây không phải cũng quá trùng hợp đi? Thụy Vương phủ cùng Trấn Đông Tướng Quân phủ là hai đại quan số một của Đô thành, ai có khả năng lớn, chỉ trong một đêm đem người của hai phủ đuổi tận giết tuyệt? Thật sự quá độc ác." Phượng Nương suy nghĩ một chút cũng cảm thấy cả người sợ hãi.

"Ai nha, những thứ kia đều là chuyện của người khác, con không muốn phí tâm tư nghĩ đâu, quan trường đen thế kia, ai biết bọn họ đắc tội người nào. Con hiện tại có một chuyện quan trọng hơn ——" Mộc Thuần Thuần hai mắt ngưng lửa giận, giống như là có thâm cừu đại hận với ai, tay nắm chặt đến sít sao, nói xong cắn răng nghiến lợi.

Phượng Nương thấy thế, khóe miệng không tự chủ giơ lên, nàng rất tò mò, rốt cuộc là ai có khả năng lớn, đem Mộc Thuần Thuần lạnh nhạt tỉnh táo xưa nay chọc cho nổi trận lôi đình như thế.

Ha ha, nàng cũng muốn hảo hảo nghe một chút, Thuần Thuần đến tột cùng xảy ra chuyện gì.

****************

Trên một gian sương phòng xa hoa rất khác biệt trong “Tiêu Hồn Lâu”, trong lò hương một luồng khói mảnh lượn lờ bay, một cỗ hương gỗ đàn thanh u thanh nhã mơ hồ bay khắp trong không khí, hai người đàn ông trong sương phòng vẻ mặt nghiêm nghị, không khí đột nhiên trở nên ngưng trọng.

Trên một gian sương phòng xa hoa rất khác biệt trong “Tiêu Hồn Lâu”, trong lò hương một luồng khói mảnh lượn lờ bay, một cỗ hương gỗ đàn thanh u thanh nhã mơ hồ bay khắp trong không khí, hai người đàn ông trong sương phòng vẻ mặt nghiêm nghị, không khí đột nhiên trở nên ngưng trọng.

"Dục, chuyện này ngươi thấy thế nào?" Liên Cảnh như cũ vẫn mặc một bộ áo bào màu trắng, trên người mang vẻ nho nhã âm nhu, hắn lười biếng nằm nghiêng trên giường gỗ đỏ thẫm, bộ dáng Lưu manh u nhã xưa nay không đổi, khóe mắt bao phủ một tầng ảm đạm khó nói lên lời .

Biện Dục tự hớp một hớp trà xanh, tâm tình lạnh nhạt, chân mày tự nhiên buông lỏng, đối với tin tức mới vừa biết được biểu hiện lại rất bình tĩnh, mặt nạ màu vàng kim lạnh như băng bị vứt một bên, thời điểm chỉ có hai người bọn họ, hắn không cần những thứ ngụy trang kia.

Thấm giọng, cánh môi mỏng từ từ mở ra, "Rất đơn giản, có người cố ý đem chuyện này làm lớn, mục đích là muốn cho Thập Tam vương gia gần đây thu được chú ý trở thành bia."

"Chậc chậc, nhìn ngươi một bộ điềm nhiên như không có việc gì, đừng quên, ngươi chính là cái Thập Tam vương gia bị lấy làm bia." Nếu không hiểu rõ tác phong làm việc hung ác lãnh đạm của hắn, Liên Cảnh cũng sẽ cho rằng não hắn bị hư, cư nhiên lấy tình cảnh nguy hiểm của chính mình mà bỏ qua, tựa như nói đến là chuyện nhà người khác.

"Nghe rất thú vị." Biện Dục môi trái cong lên, trêu đùa nổi lên, mi gian nhanh chóng dấy lên một cỗ nhẫn nại cùng hứng thú hiếm thấy, khóe môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt, tà mị suy tư, "Dù sao, người đáng chết cũng còn thiếu một!"
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...