Hai Con Người, Một Cuộc Đời
Chương 170: Pháo hôi
Thế Huân giơ cổ tay lên nhìn thời gian, còn không đến một tiếng nữa sẽ tan ca, sau khi tan tầm sẽ cùng Lộc Hàm đi chợ mua thức ăn, về đến nhà giúp Lộc Hàm làm cơm, thuận tiện có thể sờ mó một chút, cơm nước xong xem TV một lát, rồi mới liền… Thế Huân đắc chí cười ngây ngô trong một lát, lại nhanh chóng cúi đầu tiếp tục làm việc, làm xong sớm sẽ đi đến chỗ hẹn chờ Lộc Hàm trước. Quan hệ của hai người ở trong công ty vẫn như cũ là bí mật, Lộc Hàm mỗi ngày đi làm cũng chỉ để Thế Huân lái xe đến địa điểm lân cận công ty. Tuy nói là Lộc Hàm là vì lo lắng cho công việc của mình nên mới không muốn công khai quan hệ của hai người, nhưng Thế Huân vẫn cảm thấy đau lòng cùng băn khoăn.“Thế Huân Thế Huân!”“Quan… Quan thiếu gia, Ngô tổng đang bận, cậu chờ một chút…”Ngoài phòng đột nhiên truyền đến thanh âm ồn ào, sau đó cửa cũng nhanh chóng bị đẩy ra.“Quan Lâm!” Thế Huân ngẩng đầu, giật mình nhìn người vừa mới xông vào.“Ngô tổng, thực… thực xin lỗi, Quan thiếu gia cậu ấy…” Thư ký cũng theo vào, cục xúc bất an nói xin lỗi.“Không sao, cô đi ra ngoài đi.” Thế Huân khoát tay, thư ký vội nhanh ly khai văn phòng.“Thế Huân!” Quan Lâm vẻ mặt kích động chạy đến trước mặt Thế Huân, nếu không có bàn làm việc ngăn cách, phỏng chừng Quan Lâm đã sớm nhào đến rồi.“Em đột nhiên đến tìm tôi có chuyện gì không!?” Thế Huân biểu tình đạm mạc hỏi, thậm chí chỉ ngẩn đầu, căn bản là không có ý tứ đứng dậy.“Mẹ của em không có bị bệnh, lúc trước bà vì muốn em kết hôn với phụ nữ nên mới gạt em. Bất quá hiện tại đã bị em phát hiện, Thế Huân, chúng ta lại có thể ở cùng một chỗ!” Quan Lâm nhiệt tình tăng vọt, hoàn toàn không chú ý tới biểu tình của Thế Huân, lại đề cao thanh âm hưng phấn ồn ào.“Thực xin lỗi, anh hiện tại đã có người yêu, hơn nữa rất hạnh phúc, cũng chúc em sớm ngày tìm được hạnh phúc!” Thế Huân lịch sự rồi lại không chút nào lưu tình cự tuyệt nói.“Thế… Thế Huân, anh còn vì chuyện chia tay lúc trước mà tức giận phải không, anh đang gạt em đúng không!?” Biểu tình hưng phấn kích động của Quan Lâm lập tức cứng lại, thần tình không thể tin trừng mắt nhìn Thế Huân.“Chuyện trước kia cùng cuộc sống hiện tại của chúng ta không có bất kỳ liên hệ nào, hy vọng sau này gặp lại vẫn là bạn bè. Anh hết giờ làm việc rồi, em nếu không còn việc gì khác, đi thong thả, không tiễn.” Thế Huân dứt khoát hạ lệnh đuổi khách, bất quá cũng thực đứng dậy, mặc áo khoác vào chuẩn bị rời đi.“Thế Huân!” Thế Huân theo bàn làm việc đi ra, Quan Lâm chưa từ bỏ ý định ôm trụ cánh tay anh.“Làm phiền em buông tay.” Thế Huân quay đầu nhìn Quan Lâm, biểu tình từ đạm mạc trở nên có chút không kiên nhẫn.“Thế… Thế Huân…” Quan Lâm trước kia khi cùng Thế Huân kết giao, đều là được anh phủ trong lòng bàn tay mà yêu thương. Hắn chưa từng gặp qua loại biểu tình chán ghét này của anh, làm bị dọa đến nhanh buông lỏng tay ra.“Anh phải đi, em cũng nên đi đi.” Thế Huân lại một lần nữa bảo Quan Lâm rời đi, chính mình cũng trực tiếp ra khỏi phòng làm việc.Quan Lâm không dám nói thêm gì nữa, đành phải theo sau Thế Huân ra khỏi văn phòng.“Em đi trước đi, anh cùng thư ký còn có một số việc muốn nói.” Thế Huân nhìn Quan Lâm nhắm mắt theo đuôi mình, nhíu nhíu mày tìm lý do để cho hắn đi trước.Quan Lâm nhìn thấy anh đi đến một bên cùng thư ký nói công sự, chính mình đứng ngơ ngác một chỗ cũng không biết nên làm cái gì, đành phải ly khai.“Trọng đại tin tức! Trọng đại tin tức! Mọi người biết tại sao gần đây tính tình Ngô tổng đột nhiên tốt lên không, còn luôn một bộ bộ dáng cười tủm tỉm, thái độ đối với chúng ta cũng hòa ái dễ gần hơn rất nhiều!?” Một đồng sự vọt vào phòng tài chính lớn tiếng ồn ào.“Tại sao!? Tại sao!?” Mọi người lặp tức vây quanh lại.“Ân…” Người nọ còn cố ý ngập ngừng.“Nói mau a! Tại sao!?” Tính nhiều chuyện của mọi người bị khơi lên, đều khẩn cấp truy vấn.“Đương nhiên là tình yêu làm dịu a! Mọi người còn nhớ rõ Quan Lâm không, chính là tiểu tình nhân xinh đẹp gia thế lại hảo của Ngô tổng, hai người trước kia khi còn hẹn hò ở ngay tại công ty ân ân ái ái, sau đó không biết vì lý do gì mà chia tay, bất quá hiện tại lại tái hợp. Tôi vừa mới nhìn thấy Quan Lâm đi lên lầu tìm Ngô tổng nè.”Người nọ vẻ mặt háo hức, hưng phấn tuyên bố đáp án.“Đương” một tiếng, tựa hồ là vật gì đó rơi xuống đất đổ bể, làm cho còn mọi người đang háo hức thảo luận giật mình hoảng sợ.“Lộc quản lí, anh không sao chứ!?” Mọi người nhìn về chỗ vừa phát ra thanh âm, thấy chính là phòng của quản lý, Lộc Hàm đang cuối người nhặt lên mấy mảnh thủy tinh trên đất.“Không sao không sao, không cẩn thận làm rớt cái ly mà thôi, tự tôi thu dọn là được rồi.” Lộc Hàm luống cuống tay chân đi thu dọn, trong lòng lại càng loạn.Quan Lâm tại sao đột nhiên lại đến tìm Thế Huân!?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương