Hai Đồ Đệ Tranh Nhau Làm Đạo Lữ Của Ta
Chương 8: Ngươi chính là nghĩ quá nhiều....
Editor: Jenny Thảo
Beta: LinhNhi
Lời xin lỗi của Du Án còn chưa nói xong thì một đạo sát khí đã xông thẳng lên trán nàng, trong lòng nàng cả kinh, nháy mắt từ trên mặt đất văng ra xa, mới vừa đứng vững, nhìn qua chỗ nàng vừa ngồi bị đánh ra một hố lớn và sâu. Nếu như nàng tránh né không kịp, chỉ sợ chuyện xảy ra với cái hố này chính là kết cục của nàng.
Mới vừa rồi hai người còn đang nói chuyện rất tốt, không nghĩ đến trong nháy mắt hắn có thể hạ đòn sát thủ như vậy, Du Án lập tức chán nản: "Ngươi thay đổi thất thường như vậy, ngày sau ai dám cùng ngươi lui tới!"
Lời còn chưa nói xong, lại có thêm một đạo kình phong đánh úp đến, Du Án nghiêng người né tránh, suýt chút nữa đã đụng vào tảng đá.
Nàng lập tức tức giận đến mức mặt đỏ lên, chỉ là không đợi nàng đánh trả, bên ngoài đã truyền đến tiếng di chuyển, nàng chạy nhanh nhào đến bên người Tống Giác.
Tống Giác thấy nàng chạy về phía mình, còn tưởng nàng muốn động thủ, lòng bàn tay ngay lập tức hội tụ một mảng hắc khí, sau đó trong nháy mắt cảm nhận được một hơi thở không bình thường ở ngoài động, trong giây lát chần chừ, Du Án đã chui vào trong lồng ngực hắn.
"Áo choàng!" Giọng nói nhỏ của nàng liên tục nhắc nhở.
Tống Giác lập tức lấy áo choàng từ trong túi Càn Khôn ra, chặt chẽ che phủ lên hai người, cơ hồ là cùng lúc đó, hơi thở của đại yêu đã bao vây cả sơn động.
Không nghĩ đến Xà Yêu đã đi còn quay lại, Du Án và Tống Giác đều bất động, an phận chờ ở trong áo choàng, cho đến khi hơi thở một lần nữa biến mất, hai người mới chui ra.
Bị Xà Yêu đuổi chạy một hồi, Du Án cũng không còn tâm tư tranh chấp với Tống Giác, dựa lưng vào tảng đá ngồi nghỉ tạm. Tống Giác nhìn nàng một cái, cúi đầu xếp áo choàng lại chỉnh tề, sau đó cất vào trong túi Càn Khôn.
Du Án thấy hắn nghiễm nhiên đem túi Càn Khôn trở thành vật sở hữu của chính mình, ngay lập tức cạn lời, nhưng biết chính mình không thể đoạt lại được nên chỉ có thể không đoạt đi, đem đề tài quay lại chuyện chính.
"Chúng ta nói một cách phóng khoáng đi, ngươi muốn cái gì mới bằng lòng cho ta vài giọt Tâm Đầu Huyết? Chỉ cần ta có thể, ta đều cho ngươi."
Tống Giác nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chuyên tâm ngồi sửa sang lại túi Càn Khôn.
Du Án không nhịn được cúi người lại gần hắn: "Lấy Tâm Đầu Huyết và lấy đi đan không giống nhau. Tuy có tổn thương đến cơ thể, nhưng ngoại trừ lúc lấy có đau một chút thì khi xong việc chỉ cần điều dưỡng là tốt trở lại, sẽ không để lại di chứng. Ngươi tốt nhất nên nghĩ kỹ, chỉ cần chịu đau một lúc, thì có thể đạt được rất nhiều đồ vật từ chỗ của ta, chuyện mua bán như vậy chẳng lẽ không đủ lời sao?"
Ma tu trời sinh tính tình đa nghi tàn bạo, không có khả năng vô cớ đưa đồ vật cho nàng, nàng chỉ có thể hứa cho lãi nặng, xem có thể đả động hắn hay không.
Du Án luyên thuyên nói một tràng, nhưng Tống Giác vẫn như cũ không dao động, nàng không khỏi cảm thấy nhụt chí: "Ngươi rốt cuộc muốn gì? Chẳng lẽ ngươi không muốn gì sao?"
Tống Giác dừng một lúc, đôi mắt cuối cùng cũng chịu nhìn nàng.
Du Án tinh thần chấn động: "Thế nào, nghĩ ra muốn cái gì rồi sao?"
Tống Giác suy tư một lúc, dưới cái nhìn chờ mong của nàng nghiêm túc nói: "Muốn ngươi câm miệng."
Du Án: "..."
Có lẽ biểu tình trên mặt Du Án quá mức thú vị, khóe môi Tống Giác hiện lên một độ cong khó thấy rõ, thu hồi lại túi Càn Khôn rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Du Án chưa từ bỏ ý định đi theo sau, vừa đi vừa hỏi: "Ngươi thật sự không suy nghĩ một chút sao? Bảo bối ở chỗ ta có rất nhiều, nhiều hơn ngươi nghĩ nhiều, cái túi Càn Khôn đó không đáng kể chút nào, chỉ cần ngươi chịu cho ta Tâm Đầu Huyết, ta liền..."
"Câm miệng."
"...."
Đề tài bị Tống Giác mạnh mẽ chấm dứt, Du Án đành phải yên tĩnh lại, đi theo hắn chậm rì rì đi ra ngoài. Tuy đại yêu đã rời đi, nhưng hơi thở còn lưu lại nơi này, trong phạm vi mười dặm không có con yêu thú nào dám tới gần. Hai người một trước một sau đi trên đường, xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ.
Chân phải của Du Án tuy đã dùng linh lực chữa trị qua nhưng vẫn còn ẩn ẩn đau, đi không được bao lâu thì đau âm ỉ biến thành vô cùng đau đớn, nhưng Phách Hồn đao còn ở chỗ của Tống Giác, nàng không nghĩ sẽ dùng sức đi trên gió, chỉ có thể cọ tới cọ lui đi phía sau Tống Giác.
Không biết đã đi được bao lâu, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa, sau đó biểu tình trên mặt Tống Giác bất thiện quay đầu lại: "Ngươi muốn chạy?"
"... Ngài nhìn cái chân này của ta đi, còn có thể chạy sao?" Du Án tức giận hỏi lại.
Tống Giác nghe thấy nàng không muốn chạy, biểu tình trên mặt tốt lên không ít, nhưng khi Du Án nhìn thì cảm thấy hắn vẫn xụ mặt như cũ.
Hắn quá lãnh đạm, Du Án liền chủ động đánh vỡ sự trầm mặc: "Chân của ta càng ngày càng đau, ngươi có thể đưa Phách Hồn đao cho ta hay không, ta muốn ngự kiếm đi, như vậy có thể nhẹ nhàng hơn một ít."
Tống Giác với khuôn mặt không biểu tình nhìn nàng.
"... Nếu không thì ngươi tới đỡ ta đi?" Du Án tự sa ngã nói nhiều thêm một câu.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Tống Giác giống như một tiểu ma đầu, một cây đao đã rỉ sắt cũng không muốn đưa cho nàng, nói gì đến đỡ... Ân? Không chờ nàng tự bổ não xong, Tống Giác đi nhanh đến bên nàng, trực tiếp bế người nàng lên.
Du Án ngựa quen đường cũ hai tay ôm cổ hắn, đang muốn nói gì đó nhưng sau khi đối diện với tầm mắt của hắn thì ngay lập tức thức thời im miệng, thành thật tùy ý hắn ôm đi.
Nàng không cần đi đường cho nên thân thể và đầu óc đều rất rảnh rỗi, từ dưới ngước lên nhìn Tống Giác, đột nhiên nhớ đến lần gặp gỡ đầu tiên với tiểu đồ đệ.
Lúc đó cha mẹ nàng vì bảo vệ tông môn mà qua đời, nàng vừa mới kế thừa vị trí phong chủ của Điểu Ngữ Phong từ cha mình, cùng với toàn bộ linh lực của cha mẹ trực tiếp đạt tới Kim Đan, chỉ tiếc nàng không có thiên phú trong mảng tu luyện, nhiều năm như vậy không chỉ không tiến bộ lên chút nào mà còn không thể vận dụng linh lực của cha mẹ một cách tự nhiên.
Một người không có thiên phú tu luyện gì đột nhiên đạt tới cấp Kim Đan, còn kế thừa địa vị và Linh Khí của cha mẹ, có rất nhiều người bên trong tông môn tâm sinh ra ghen ghét đối với nàng. Ngày thường có không ít người ngáng chân nàng. Tính tình của nàng có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, hàng ngày gian nan thì gian nan vậy, với nàng mà nói thì cũng không sao cả, chỉ là nàng không thích cô độc, mà trong Điểu Ngữ Phong chỉ có một mình nàng ở.
Còn Tổng Cẩn Giác, là người trong lúc nàng cô độc nhất đi đến bên nàng. Nhớ lại lúc trước khi chính mình nhặt được hắn ở ngọn núi sau Điểu Ngữ Phong, hắn vẫn còn là một tiểu oa nhi (*) chưa được ba tuổi, nàng không nhịn được khóe môi khẽ cong lên.
(*) Tiểu oa nhi: đứa trẻ nhỏ.
Tống Giác cúi đầu, thì nhìn thấy môi nàng có ý cười, hắn trầm mặc trong giây lát: "Ngươi cố ý giả bộ đau chân để khiến ta ôm ngươi?"
"Không có mà, sao ngươi lại có suy nghĩ như vậy?" Du Án sau khi hoàn hồn thì vẻ mặt hiện lên tia nghi hoặc.
Đôi mắt Tống Giác híp lại: "Bởi vì ngươi đang cười."
".... Ta cười là vì ta đang nhớ lại một ít chuyện cũ, ngươi làm người có thể không cần âm u như vậy được không?" Du Án cạn lời, đang muốn dạy dỗ hắn vài câu thì cảm giác được tay hắn đang có xu thế buông ra, nàng sợ tới mức nhanh tay ôm chặt lấy cổ hắn.
Cho đến khi bị ôm chặt lại một lần nữa, Tống Giác mới đạm mạc thoáng liếc nhìn nàng một cái, tốc độ nhanh hơn tiếp tục đi trên đường.
Dưới tình huống Tống Giác tăng tốc đi, hai người rất nhanh đã đến phụ cận Hàn Đàm. Càng gần tới Hàn Đàm, không khí xung quanh sẽ càng thấp, tuy Du Án sẽ không bị lạnh, nhưng vẫn yên lặng kéo xiêm y lại một chút.
Cuối cùng Tống Giác mang nàng đến sơn động gần Hàn Đàm, khi nhìn thấy bên trong góc sơn động có một mảnh da thú dày, Du Án đoán chừng đây chính là chỗ ở của Tống Giác.
... Không ngờ sau khi hắn được mười tuổi thì không còn ở trong căn nhà cỏ nàng sửa cho hắn nữa, lại chạy đến cái địa phương quỷ quái này ở.
Du Án đánh giá cái sơn động khó coi này một lượt, không khỏi buông tiếng thở dài.
"Ngươi vẫn luôn ở đây sao?" Nàng đối với sinh hoạt sau khi hắn dọn đi có chút tò mò.
Tống Giác nhìn nàng một cái, không nói một lời nhặt mấy cành cây khô trong sơn động gom lại thành một đống, ở chính giữa sơn động nổi lên một ngọn lửa, trong sơn động rất nhanh đã trở nên ấm áp sáng ngời.
Du Án thấy hắn không nói chuyện với mình, dứt khoát cũng không để ý đến hắn, như quen thuộc tự đi đến 'giường' của hắn ngồi xuống, nhàn tản thong dong dựa lưng vào thành động, tia ấm áp truyền đến từ đống lửa làm nàng bắt đầu cảm thấy mệt rã rời.
Tống Giác ngồi bên cạnh đống lửa, cách một đoạn thời gian lại ném nhánh cây vào bên trong, sau một lúc ném thì ngẩng đầu nhìn về phía Du Án, nhìn thấy nàng nửa nằm nửa ngồi nghỉ ngơi trên giường hắn, ánh lửa ánh lên khiến mặt nàng phiếm hồng.
Hắn ở trong địa cung của Xà Yêu có thấy qua một loại đồ vật gọi là Đào Hoa phấn nộn, là một loại thực vật mảnh mai. Hắn cảm thấy nữ nhân trước mắt này có chút giống với nó.
Tống Giác trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới đột nhiên đánh một chiêu về phía nàng, Du Án dựa vào bản năng tránh khỏi, đôi môi hiện lên tia kinh sợ thậm chí còn mang chút ủ rũ: "Ngươi lại làm gì?!"
"Giết ngươi." Tống Giác trả lời.
Du Án mở to hai mắt: "Tại sao muốn giết ta?!" Nàng rõ ràng không trêu chọc hắn!
"Bởi vì ngươi giống Đào Hoa." Tống Giác rũ mắt tiếp tục chọc vào đống lửa.
Du Án: "?"
Sau khi bị hắn không đầu không đuôi tập kích, Du Án không dám ngủ tiếp, vẻ mặt cảnh giác ngồi ở trong góc, trong đầu hiện lên hình ảnh lần này và sau khi gặp mặt Tống Giác.
Sau đó nàng phát hiện, Tống Giác nhiều lần vô duyên vô cớ muốn giết nàng.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Tống Giác mặc dù trời sinh tính thích giết chóc, thế nhưng cũng không phải là một người có ý chí của mãnh thú, không nên tại thời điểm ở chung hài hòa với nàng mà động thủ giết người, trừ khi... trừ khi trong tiềm thức của hắn cảm thấy nàng đối với hắn mà nói là một mối nguy hiểm, cho nên không nhịn được muốn ra tay diệt trừ nàng.
Nghĩ đến loại khả năng này, trái tim Du Án chậm rãi trầm xuống, hai tay cũng dần nắm chặt thành nắm đấm. Nếu trong tiềm thức của Tống Giác nổi lên tia sát ý với nàng, như vậy vĩnh viễn sẽ không tín nhiệm nàng, mà nàng cũng vĩnh viễn không có khả năng khiến hắn tự nguyện đưa Tâm Đầu Huyết cho nàng.
Du Án hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, mày nhăn càng ngày càng chặt, cho đến khi ngửi được mùi thịt nướng bị cháy, nàng mới theo bản năng ngẩng đầu lên.
Là Tống Giác, không biết hắn lấy đâu ra một khối thịt máu me nhầy nhụa, xiên nó vào cành cây rồi nướng. Ngọn lửa rất lớn, thịt bên ngoài đã bị nướng đến cháy khét, có mấy chỗ bị vỡ ra toàn là màu đỏ, thậm chí còn đang chảy máu.
Du Án nhìn chằm chằm vào khối thịt một lúc lâu, sau đó mới dò hỏi Tống Giác: "Đây là... ngươi muốn ăn?"
"Không phải." Tống Giác trả lời.
Du Án nháy mắt thấy yên tâm, nàng đã nói mà, Tống Giác là một nửa đồ đệ của nàng, ít nhiều cũng nên có một chút thiên phú nấu nướng của đồ đệ nàng, mặc dù không làm tốt như A Cẩn, nhưng cũng không nên như thế này.
Như vậy vấn đề là...
"Nếu không ăn, tại sao ngươi lại nướng?"
Tống Giác liếc nhìn nàng một cái, đang muốn trả lời câu hỏi của nàng thì đột nhiên ghé mắt nhìn về phía cửa động. Du Án theo tầm mắt của hắn nhìn qua, nhìn thấy hai con Thỏ Manh thú đang tung tăng nhảy nhót bước vào.
Cái gọi là Thỏ Manh thú, nghĩa như tên, chính là một loại tiểu yêu thú, so với mấy con thỏ bình thường thì mượt mà và đáng yêu hơn nhiều, ngay cả tu tiên giới luôn đối lập với yêu ma cũng rất thích nuôi làm sủng vật.
Chỉ là Thỏ Manh thú là yêu thú cấp thấp, tuy lớn lên trông rất đáng yêu nhưng lại không có lực lượng gì, thường xuyên thành thức ăn trong mâm của mấy yêu thú khác, cho nên mặc dù người tu tiên rất thích nhưng cũng rất khó để tìm thấy.
Đây là lần đầu tiên Du Án nhìn thấy hai con yêu thú kết bạn đi với nhau, tung tăng nhảy nhót khiến tâm nàng muốn mềm nhũn.
"Thật là đáng yêu." Du Án ôm tay, vẻ mặt hiền từ nhìn hai con thỏ đi vào trong sơn động, sau đó dừng lại ở bên người Tống Giác.
Tống Giác mặt không biểu tình ném miếng thịt đen tuyền đến trước mặt hai con thỏ, Thỏ Manh thú ngay lập tức ăn từng miếng nhỏ.
Du Án nhìn hai cái bánh bao nhỏ, trong lòng càng thấy càng thích, ánh mắt nhìn về phía Tống Giác lộ ra ý cười: "Chúng nó là sủng vật của ngươi sao?"
Tống Giác liếc nhìn nàng một cái, nắm một con lên rắc một cái bẻ rớt đầu.
Du Án: "!!!"
"Là thức ăn." Tống Giác trả lời một cách lãnh đạm, sau đó dứt khoát lưu loát lột da rút gân, cột nó vào cành cây rồi nướng.
Du Án: "..."
Thỏ Manh thú trí thông minh không cao, sau khi nhìn thấy bạn của mình bị giết chết thì việc đầu tiên làm là sửng sốt, tiếp theo đó là tiếp tục ăn thức ăn, sau khi ăn no thì tung tăng nhảy nhót rời đi, động tác vẫn nhẹ nhàng đáng yêu như cũ, nhưng Du Án chỉ cảm thấy buồn nôn.
... Ọe.
Du Án yên lặng thuận khí cho bản thân, yên lặng ngồi co lại thành một cục. Nàng bây giờ muốn về nhà, rất muốn về nhà. Nàng và mấy tên tà ma mọc tràn lan trong vực sâu này không hợp nhau.
Trong lúc Du Án đang thương xuân thu buồn(*) thì Tống Giác đã nướng thịt xong, sau đó dứt khoát đưa tới trước mặt nàng: "Ăn."
(*) Thương xuân thu buồn: một câu thành ngữ miêu tả cảm xúc buồn do sự thay đổi của cảnh vật.
Hương vị tươi ngon quanh quẩn ở ngay chóp mũi, Du Án... càng cảm thấy buồn nôn.
"... Ngươi ăn đi, ta không đói bụng." Nàng không còn hơi sức nào để nói.
Tống Giác quét mắt nhìn nàng một cái, dứt khoát thu thịt nướng về, ăn từng miếng từng miếng.
Du Án nhìn dáng vẻ lúc ăn của hắn, nhịn không được nhắc nhở: "Kỳ thật lấy tu vi hiện tại của ngươi, mặc dù không ăn gì cũng sẽ không cảm thấy đói."
"Ta biết." Tống Giác trả lời.
Du Án dừng một chút: "Nếu vậy, vì sao còn muốn tốn thời gian đi dụ dỗ Thỏ Manh thú... vì thèm ăn sao?"
Mới vừa hỏi xong, Tống Giác liền nhìn nàng, nàng ngay lập tức phủ nhận lý do này.
Tống Giác giống với A Cẩn, đều không phải là người thèm ăn.
"Cho nên tại sao nhất định phải ăn nó?" Du Án nhiệt tình hỏi.
Tống Giác quét mắt liếc nhìn nàng một cái: "Giết chết rồi không ăn, lãng phí."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
"... Vậy ngươi không giết chết nó là được rồi, không phải sao?" Du Án cạn lời.
"Không được."
"Tại sao lại không được?"
Tống Giác trầm mặc, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt trả lời: "Nó đáng yêu."
Du Án: "?"
"Nên phải giết chết." Tống Giác nói tiếp một câu.
Du Án: "..."
Sau khi Tống Giác trả lời xong, một lúc lâu trong sơn động chỉ truyền đến âm thanh nhánh cây bị thiêu đốt, cho đến khi Tống Giác ăn con Thỏ Manh thú xong, Du Án mới có ý muốn hắn giải thích lời nói lúc nãy của hắn... Ngươi là vì cảm thấy nó quá đáng yêu nên mới muốn giết chết nó, đúng không? Nếu vậy khi ngươi nhìn thấy một đứa trẻ mới sinh, cảm thấy nó đáng yêu thì cũng sẽ muốn véo nó một cái sao."
Tống Giác liếc nhìn nàng một cái, cam chịu.
Du Án giải thích ở góc độ của hắn xong, vẫn cảm thấy không hiểu như cũ, vì thế theo thói quen muốn lấy góc độ của sư tôn đi dạy dỗ hắn, chỉ là lời nói còn chưa nói ra, lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác...
"Ngươi động một chút là muốn giết ta, là vì cũng cảm thấy ta đáng yêu sao?"
Tống Giác dừng một chút, đôi mắt đen kịt nhìn về phía nàng: "Ngươi không bằng Thỏ Manh thú."
Du Án: "..." Cho nên ta còn phải cảm ơn ngươi có phải hay không?
Du Án ở trong lòng tức giận mắng một câu, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Lại đây."
Đống lửa đốt ở trong sơn động phủ lên mặt nàng một tầng ánh sáng khiến nàng càng thêm nhu hòa, Tống Giác nhìn nàng một cái, sát tâm lại nổi lên.
"... Thỏ Manh thú có rất nhiều, nhưng Du Án chỉ có một. Nếu như ngươi giết ta, sau này sẽ khó tìm được ta thứ hai." Du Án nhạy bén cảnh cáo.
Tống Giác trầm mặc đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng, lặp lại tên nàng một lần: "Du Án?"
"Không tồi, Du Án là tên của ta, nhưng ta lớn tuổi hơn ngươi, ngươi gọi ta như vậy không lễ phép." Du Án cười tủm tỉm nhìn hắn: "Không bằng ngươi gọi ta là... Du đạo hữu đi."
Nàng vốn dĩ muốn hắn gọi là sư tôn, nhưng nghĩ đến bản thân nàng chưa bao giờ đối xử tử tế với hắn, danh nghĩa sư tôn nói thế nào cũng thấy đuối lý, dứt khoát nghĩ đến cái xưng hô tương đối xa cách này.
Sau khi nghe nàng nói cách gọi Du đạo hữu xong, Tống Giác nhìn chằm chằm vào mặt nàng, nhìn đến mức Du Án dần cảm thấy sợ hãi trong lòng, đang muốn nói chút gì đó thì nghe thấy hắn chậm rãi lên tiếng: "Du Án."
Du Án: "..." Gọi đi, ngươi thấy vui là được.
Nàng buông tiếng thở dài, sau đó nhìn thấy có lá cây rơi xuống tóc hắn, dứt khoát vươn tay gạt xuống. Tống Giác theo bản năng cầm lấy tay nàng, còn bởi vì động tác quá lớn kéo Du Án giật một cái, mặt Du Án không kịp đề phòng bất ngờ tiến vào trong lòng hắn, không khỏi thấy xấu hổ, buồn bực ngẩng đầu lên: "Ngươi làm..."
Lời còn chưa nói xong, liền đối diện với đôi mắt như bầu trời sao của Tống Giác.
Khuôn mặt của tiểu đồ đệ nhà nàng sinh ra thật tốt, mặc dù đã nhìn nhiều năm nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ cảm thấy kinh diễm.
Trong giây phút trầm mặc, dưới đáy mắt Tống Giác hiện lên một tia hiểu rõ: "Ngươi quả nhiên muốn cùng ta song tu."
Du Án: "..." Rất không muốn, cảm ơn.
Tác giả có lời muốn nói:
Du Án: Thích cái đẹp là sai sao?
Tống Giác: Đúng.
Tống Cẩn: Đúng vậy.
Beta: LinhNhi
Lời xin lỗi của Du Án còn chưa nói xong thì một đạo sát khí đã xông thẳng lên trán nàng, trong lòng nàng cả kinh, nháy mắt từ trên mặt đất văng ra xa, mới vừa đứng vững, nhìn qua chỗ nàng vừa ngồi bị đánh ra một hố lớn và sâu. Nếu như nàng tránh né không kịp, chỉ sợ chuyện xảy ra với cái hố này chính là kết cục của nàng.
Mới vừa rồi hai người còn đang nói chuyện rất tốt, không nghĩ đến trong nháy mắt hắn có thể hạ đòn sát thủ như vậy, Du Án lập tức chán nản: "Ngươi thay đổi thất thường như vậy, ngày sau ai dám cùng ngươi lui tới!"
Lời còn chưa nói xong, lại có thêm một đạo kình phong đánh úp đến, Du Án nghiêng người né tránh, suýt chút nữa đã đụng vào tảng đá.
Nàng lập tức tức giận đến mức mặt đỏ lên, chỉ là không đợi nàng đánh trả, bên ngoài đã truyền đến tiếng di chuyển, nàng chạy nhanh nhào đến bên người Tống Giác.
Tống Giác thấy nàng chạy về phía mình, còn tưởng nàng muốn động thủ, lòng bàn tay ngay lập tức hội tụ một mảng hắc khí, sau đó trong nháy mắt cảm nhận được một hơi thở không bình thường ở ngoài động, trong giây lát chần chừ, Du Án đã chui vào trong lồng ngực hắn.
"Áo choàng!" Giọng nói nhỏ của nàng liên tục nhắc nhở.
Tống Giác lập tức lấy áo choàng từ trong túi Càn Khôn ra, chặt chẽ che phủ lên hai người, cơ hồ là cùng lúc đó, hơi thở của đại yêu đã bao vây cả sơn động.
Không nghĩ đến Xà Yêu đã đi còn quay lại, Du Án và Tống Giác đều bất động, an phận chờ ở trong áo choàng, cho đến khi hơi thở một lần nữa biến mất, hai người mới chui ra.
Bị Xà Yêu đuổi chạy một hồi, Du Án cũng không còn tâm tư tranh chấp với Tống Giác, dựa lưng vào tảng đá ngồi nghỉ tạm. Tống Giác nhìn nàng một cái, cúi đầu xếp áo choàng lại chỉnh tề, sau đó cất vào trong túi Càn Khôn.
Du Án thấy hắn nghiễm nhiên đem túi Càn Khôn trở thành vật sở hữu của chính mình, ngay lập tức cạn lời, nhưng biết chính mình không thể đoạt lại được nên chỉ có thể không đoạt đi, đem đề tài quay lại chuyện chính.
"Chúng ta nói một cách phóng khoáng đi, ngươi muốn cái gì mới bằng lòng cho ta vài giọt Tâm Đầu Huyết? Chỉ cần ta có thể, ta đều cho ngươi."
Tống Giác nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chuyên tâm ngồi sửa sang lại túi Càn Khôn.
Du Án không nhịn được cúi người lại gần hắn: "Lấy Tâm Đầu Huyết và lấy đi đan không giống nhau. Tuy có tổn thương đến cơ thể, nhưng ngoại trừ lúc lấy có đau một chút thì khi xong việc chỉ cần điều dưỡng là tốt trở lại, sẽ không để lại di chứng. Ngươi tốt nhất nên nghĩ kỹ, chỉ cần chịu đau một lúc, thì có thể đạt được rất nhiều đồ vật từ chỗ của ta, chuyện mua bán như vậy chẳng lẽ không đủ lời sao?"
Ma tu trời sinh tính tình đa nghi tàn bạo, không có khả năng vô cớ đưa đồ vật cho nàng, nàng chỉ có thể hứa cho lãi nặng, xem có thể đả động hắn hay không.
Du Án luyên thuyên nói một tràng, nhưng Tống Giác vẫn như cũ không dao động, nàng không khỏi cảm thấy nhụt chí: "Ngươi rốt cuộc muốn gì? Chẳng lẽ ngươi không muốn gì sao?"
Tống Giác dừng một lúc, đôi mắt cuối cùng cũng chịu nhìn nàng.
Du Án tinh thần chấn động: "Thế nào, nghĩ ra muốn cái gì rồi sao?"
Tống Giác suy tư một lúc, dưới cái nhìn chờ mong của nàng nghiêm túc nói: "Muốn ngươi câm miệng."
Du Án: "..."
Có lẽ biểu tình trên mặt Du Án quá mức thú vị, khóe môi Tống Giác hiện lên một độ cong khó thấy rõ, thu hồi lại túi Càn Khôn rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Du Án chưa từ bỏ ý định đi theo sau, vừa đi vừa hỏi: "Ngươi thật sự không suy nghĩ một chút sao? Bảo bối ở chỗ ta có rất nhiều, nhiều hơn ngươi nghĩ nhiều, cái túi Càn Khôn đó không đáng kể chút nào, chỉ cần ngươi chịu cho ta Tâm Đầu Huyết, ta liền..."
"Câm miệng."
"...."
Đề tài bị Tống Giác mạnh mẽ chấm dứt, Du Án đành phải yên tĩnh lại, đi theo hắn chậm rì rì đi ra ngoài. Tuy đại yêu đã rời đi, nhưng hơi thở còn lưu lại nơi này, trong phạm vi mười dặm không có con yêu thú nào dám tới gần. Hai người một trước một sau đi trên đường, xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ.
Chân phải của Du Án tuy đã dùng linh lực chữa trị qua nhưng vẫn còn ẩn ẩn đau, đi không được bao lâu thì đau âm ỉ biến thành vô cùng đau đớn, nhưng Phách Hồn đao còn ở chỗ của Tống Giác, nàng không nghĩ sẽ dùng sức đi trên gió, chỉ có thể cọ tới cọ lui đi phía sau Tống Giác.
Không biết đã đi được bao lâu, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa, sau đó biểu tình trên mặt Tống Giác bất thiện quay đầu lại: "Ngươi muốn chạy?"
"... Ngài nhìn cái chân này của ta đi, còn có thể chạy sao?" Du Án tức giận hỏi lại.
Tống Giác nghe thấy nàng không muốn chạy, biểu tình trên mặt tốt lên không ít, nhưng khi Du Án nhìn thì cảm thấy hắn vẫn xụ mặt như cũ.
Hắn quá lãnh đạm, Du Án liền chủ động đánh vỡ sự trầm mặc: "Chân của ta càng ngày càng đau, ngươi có thể đưa Phách Hồn đao cho ta hay không, ta muốn ngự kiếm đi, như vậy có thể nhẹ nhàng hơn một ít."
Tống Giác với khuôn mặt không biểu tình nhìn nàng.
"... Nếu không thì ngươi tới đỡ ta đi?" Du Án tự sa ngã nói nhiều thêm một câu.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Tống Giác giống như một tiểu ma đầu, một cây đao đã rỉ sắt cũng không muốn đưa cho nàng, nói gì đến đỡ... Ân? Không chờ nàng tự bổ não xong, Tống Giác đi nhanh đến bên nàng, trực tiếp bế người nàng lên.
Du Án ngựa quen đường cũ hai tay ôm cổ hắn, đang muốn nói gì đó nhưng sau khi đối diện với tầm mắt của hắn thì ngay lập tức thức thời im miệng, thành thật tùy ý hắn ôm đi.
Nàng không cần đi đường cho nên thân thể và đầu óc đều rất rảnh rỗi, từ dưới ngước lên nhìn Tống Giác, đột nhiên nhớ đến lần gặp gỡ đầu tiên với tiểu đồ đệ.
Lúc đó cha mẹ nàng vì bảo vệ tông môn mà qua đời, nàng vừa mới kế thừa vị trí phong chủ của Điểu Ngữ Phong từ cha mình, cùng với toàn bộ linh lực của cha mẹ trực tiếp đạt tới Kim Đan, chỉ tiếc nàng không có thiên phú trong mảng tu luyện, nhiều năm như vậy không chỉ không tiến bộ lên chút nào mà còn không thể vận dụng linh lực của cha mẹ một cách tự nhiên.
Một người không có thiên phú tu luyện gì đột nhiên đạt tới cấp Kim Đan, còn kế thừa địa vị và Linh Khí của cha mẹ, có rất nhiều người bên trong tông môn tâm sinh ra ghen ghét đối với nàng. Ngày thường có không ít người ngáng chân nàng. Tính tình của nàng có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, hàng ngày gian nan thì gian nan vậy, với nàng mà nói thì cũng không sao cả, chỉ là nàng không thích cô độc, mà trong Điểu Ngữ Phong chỉ có một mình nàng ở.
Còn Tổng Cẩn Giác, là người trong lúc nàng cô độc nhất đi đến bên nàng. Nhớ lại lúc trước khi chính mình nhặt được hắn ở ngọn núi sau Điểu Ngữ Phong, hắn vẫn còn là một tiểu oa nhi (*) chưa được ba tuổi, nàng không nhịn được khóe môi khẽ cong lên.
(*) Tiểu oa nhi: đứa trẻ nhỏ.
Tống Giác cúi đầu, thì nhìn thấy môi nàng có ý cười, hắn trầm mặc trong giây lát: "Ngươi cố ý giả bộ đau chân để khiến ta ôm ngươi?"
"Không có mà, sao ngươi lại có suy nghĩ như vậy?" Du Án sau khi hoàn hồn thì vẻ mặt hiện lên tia nghi hoặc.
Đôi mắt Tống Giác híp lại: "Bởi vì ngươi đang cười."
".... Ta cười là vì ta đang nhớ lại một ít chuyện cũ, ngươi làm người có thể không cần âm u như vậy được không?" Du Án cạn lời, đang muốn dạy dỗ hắn vài câu thì cảm giác được tay hắn đang có xu thế buông ra, nàng sợ tới mức nhanh tay ôm chặt lấy cổ hắn.
Cho đến khi bị ôm chặt lại một lần nữa, Tống Giác mới đạm mạc thoáng liếc nhìn nàng một cái, tốc độ nhanh hơn tiếp tục đi trên đường.
Dưới tình huống Tống Giác tăng tốc đi, hai người rất nhanh đã đến phụ cận Hàn Đàm. Càng gần tới Hàn Đàm, không khí xung quanh sẽ càng thấp, tuy Du Án sẽ không bị lạnh, nhưng vẫn yên lặng kéo xiêm y lại một chút.
Cuối cùng Tống Giác mang nàng đến sơn động gần Hàn Đàm, khi nhìn thấy bên trong góc sơn động có một mảnh da thú dày, Du Án đoán chừng đây chính là chỗ ở của Tống Giác.
... Không ngờ sau khi hắn được mười tuổi thì không còn ở trong căn nhà cỏ nàng sửa cho hắn nữa, lại chạy đến cái địa phương quỷ quái này ở.
Du Án đánh giá cái sơn động khó coi này một lượt, không khỏi buông tiếng thở dài.
"Ngươi vẫn luôn ở đây sao?" Nàng đối với sinh hoạt sau khi hắn dọn đi có chút tò mò.
Tống Giác nhìn nàng một cái, không nói một lời nhặt mấy cành cây khô trong sơn động gom lại thành một đống, ở chính giữa sơn động nổi lên một ngọn lửa, trong sơn động rất nhanh đã trở nên ấm áp sáng ngời.
Du Án thấy hắn không nói chuyện với mình, dứt khoát cũng không để ý đến hắn, như quen thuộc tự đi đến 'giường' của hắn ngồi xuống, nhàn tản thong dong dựa lưng vào thành động, tia ấm áp truyền đến từ đống lửa làm nàng bắt đầu cảm thấy mệt rã rời.
Tống Giác ngồi bên cạnh đống lửa, cách một đoạn thời gian lại ném nhánh cây vào bên trong, sau một lúc ném thì ngẩng đầu nhìn về phía Du Án, nhìn thấy nàng nửa nằm nửa ngồi nghỉ ngơi trên giường hắn, ánh lửa ánh lên khiến mặt nàng phiếm hồng.
Hắn ở trong địa cung của Xà Yêu có thấy qua một loại đồ vật gọi là Đào Hoa phấn nộn, là một loại thực vật mảnh mai. Hắn cảm thấy nữ nhân trước mắt này có chút giống với nó.
Tống Giác trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới đột nhiên đánh một chiêu về phía nàng, Du Án dựa vào bản năng tránh khỏi, đôi môi hiện lên tia kinh sợ thậm chí còn mang chút ủ rũ: "Ngươi lại làm gì?!"
"Giết ngươi." Tống Giác trả lời.
Du Án mở to hai mắt: "Tại sao muốn giết ta?!" Nàng rõ ràng không trêu chọc hắn!
"Bởi vì ngươi giống Đào Hoa." Tống Giác rũ mắt tiếp tục chọc vào đống lửa.
Du Án: "?"
Sau khi bị hắn không đầu không đuôi tập kích, Du Án không dám ngủ tiếp, vẻ mặt cảnh giác ngồi ở trong góc, trong đầu hiện lên hình ảnh lần này và sau khi gặp mặt Tống Giác.
Sau đó nàng phát hiện, Tống Giác nhiều lần vô duyên vô cớ muốn giết nàng.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Tống Giác mặc dù trời sinh tính thích giết chóc, thế nhưng cũng không phải là một người có ý chí của mãnh thú, không nên tại thời điểm ở chung hài hòa với nàng mà động thủ giết người, trừ khi... trừ khi trong tiềm thức của hắn cảm thấy nàng đối với hắn mà nói là một mối nguy hiểm, cho nên không nhịn được muốn ra tay diệt trừ nàng.
Nghĩ đến loại khả năng này, trái tim Du Án chậm rãi trầm xuống, hai tay cũng dần nắm chặt thành nắm đấm. Nếu trong tiềm thức của Tống Giác nổi lên tia sát ý với nàng, như vậy vĩnh viễn sẽ không tín nhiệm nàng, mà nàng cũng vĩnh viễn không có khả năng khiến hắn tự nguyện đưa Tâm Đầu Huyết cho nàng.
Du Án hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, mày nhăn càng ngày càng chặt, cho đến khi ngửi được mùi thịt nướng bị cháy, nàng mới theo bản năng ngẩng đầu lên.
Là Tống Giác, không biết hắn lấy đâu ra một khối thịt máu me nhầy nhụa, xiên nó vào cành cây rồi nướng. Ngọn lửa rất lớn, thịt bên ngoài đã bị nướng đến cháy khét, có mấy chỗ bị vỡ ra toàn là màu đỏ, thậm chí còn đang chảy máu.
Du Án nhìn chằm chằm vào khối thịt một lúc lâu, sau đó mới dò hỏi Tống Giác: "Đây là... ngươi muốn ăn?"
"Không phải." Tống Giác trả lời.
Du Án nháy mắt thấy yên tâm, nàng đã nói mà, Tống Giác là một nửa đồ đệ của nàng, ít nhiều cũng nên có một chút thiên phú nấu nướng của đồ đệ nàng, mặc dù không làm tốt như A Cẩn, nhưng cũng không nên như thế này.
Như vậy vấn đề là...
"Nếu không ăn, tại sao ngươi lại nướng?"
Tống Giác liếc nhìn nàng một cái, đang muốn trả lời câu hỏi của nàng thì đột nhiên ghé mắt nhìn về phía cửa động. Du Án theo tầm mắt của hắn nhìn qua, nhìn thấy hai con Thỏ Manh thú đang tung tăng nhảy nhót bước vào.
Cái gọi là Thỏ Manh thú, nghĩa như tên, chính là một loại tiểu yêu thú, so với mấy con thỏ bình thường thì mượt mà và đáng yêu hơn nhiều, ngay cả tu tiên giới luôn đối lập với yêu ma cũng rất thích nuôi làm sủng vật.
Chỉ là Thỏ Manh thú là yêu thú cấp thấp, tuy lớn lên trông rất đáng yêu nhưng lại không có lực lượng gì, thường xuyên thành thức ăn trong mâm của mấy yêu thú khác, cho nên mặc dù người tu tiên rất thích nhưng cũng rất khó để tìm thấy.
Đây là lần đầu tiên Du Án nhìn thấy hai con yêu thú kết bạn đi với nhau, tung tăng nhảy nhót khiến tâm nàng muốn mềm nhũn.
"Thật là đáng yêu." Du Án ôm tay, vẻ mặt hiền từ nhìn hai con thỏ đi vào trong sơn động, sau đó dừng lại ở bên người Tống Giác.
Tống Giác mặt không biểu tình ném miếng thịt đen tuyền đến trước mặt hai con thỏ, Thỏ Manh thú ngay lập tức ăn từng miếng nhỏ.
Du Án nhìn hai cái bánh bao nhỏ, trong lòng càng thấy càng thích, ánh mắt nhìn về phía Tống Giác lộ ra ý cười: "Chúng nó là sủng vật của ngươi sao?"
Tống Giác liếc nhìn nàng một cái, nắm một con lên rắc một cái bẻ rớt đầu.
Du Án: "!!!"
"Là thức ăn." Tống Giác trả lời một cách lãnh đạm, sau đó dứt khoát lưu loát lột da rút gân, cột nó vào cành cây rồi nướng.
Du Án: "..."
Thỏ Manh thú trí thông minh không cao, sau khi nhìn thấy bạn của mình bị giết chết thì việc đầu tiên làm là sửng sốt, tiếp theo đó là tiếp tục ăn thức ăn, sau khi ăn no thì tung tăng nhảy nhót rời đi, động tác vẫn nhẹ nhàng đáng yêu như cũ, nhưng Du Án chỉ cảm thấy buồn nôn.
... Ọe.
Du Án yên lặng thuận khí cho bản thân, yên lặng ngồi co lại thành một cục. Nàng bây giờ muốn về nhà, rất muốn về nhà. Nàng và mấy tên tà ma mọc tràn lan trong vực sâu này không hợp nhau.
Trong lúc Du Án đang thương xuân thu buồn(*) thì Tống Giác đã nướng thịt xong, sau đó dứt khoát đưa tới trước mặt nàng: "Ăn."
(*) Thương xuân thu buồn: một câu thành ngữ miêu tả cảm xúc buồn do sự thay đổi của cảnh vật.
Hương vị tươi ngon quanh quẩn ở ngay chóp mũi, Du Án... càng cảm thấy buồn nôn.
"... Ngươi ăn đi, ta không đói bụng." Nàng không còn hơi sức nào để nói.
Tống Giác quét mắt nhìn nàng một cái, dứt khoát thu thịt nướng về, ăn từng miếng từng miếng.
Du Án nhìn dáng vẻ lúc ăn của hắn, nhịn không được nhắc nhở: "Kỳ thật lấy tu vi hiện tại của ngươi, mặc dù không ăn gì cũng sẽ không cảm thấy đói."
"Ta biết." Tống Giác trả lời.
Du Án dừng một chút: "Nếu vậy, vì sao còn muốn tốn thời gian đi dụ dỗ Thỏ Manh thú... vì thèm ăn sao?"
Mới vừa hỏi xong, Tống Giác liền nhìn nàng, nàng ngay lập tức phủ nhận lý do này.
Tống Giác giống với A Cẩn, đều không phải là người thèm ăn.
"Cho nên tại sao nhất định phải ăn nó?" Du Án nhiệt tình hỏi.
Tống Giác quét mắt liếc nhìn nàng một cái: "Giết chết rồi không ăn, lãng phí."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
"... Vậy ngươi không giết chết nó là được rồi, không phải sao?" Du Án cạn lời.
"Không được."
"Tại sao lại không được?"
Tống Giác trầm mặc, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt trả lời: "Nó đáng yêu."
Du Án: "?"
"Nên phải giết chết." Tống Giác nói tiếp một câu.
Du Án: "..."
Sau khi Tống Giác trả lời xong, một lúc lâu trong sơn động chỉ truyền đến âm thanh nhánh cây bị thiêu đốt, cho đến khi Tống Giác ăn con Thỏ Manh thú xong, Du Án mới có ý muốn hắn giải thích lời nói lúc nãy của hắn... Ngươi là vì cảm thấy nó quá đáng yêu nên mới muốn giết chết nó, đúng không? Nếu vậy khi ngươi nhìn thấy một đứa trẻ mới sinh, cảm thấy nó đáng yêu thì cũng sẽ muốn véo nó một cái sao."
Tống Giác liếc nhìn nàng một cái, cam chịu.
Du Án giải thích ở góc độ của hắn xong, vẫn cảm thấy không hiểu như cũ, vì thế theo thói quen muốn lấy góc độ của sư tôn đi dạy dỗ hắn, chỉ là lời nói còn chưa nói ra, lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác...
"Ngươi động một chút là muốn giết ta, là vì cũng cảm thấy ta đáng yêu sao?"
Tống Giác dừng một chút, đôi mắt đen kịt nhìn về phía nàng: "Ngươi không bằng Thỏ Manh thú."
Du Án: "..." Cho nên ta còn phải cảm ơn ngươi có phải hay không?
Du Án ở trong lòng tức giận mắng một câu, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Lại đây."
Đống lửa đốt ở trong sơn động phủ lên mặt nàng một tầng ánh sáng khiến nàng càng thêm nhu hòa, Tống Giác nhìn nàng một cái, sát tâm lại nổi lên.
"... Thỏ Manh thú có rất nhiều, nhưng Du Án chỉ có một. Nếu như ngươi giết ta, sau này sẽ khó tìm được ta thứ hai." Du Án nhạy bén cảnh cáo.
Tống Giác trầm mặc đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng, lặp lại tên nàng một lần: "Du Án?"
"Không tồi, Du Án là tên của ta, nhưng ta lớn tuổi hơn ngươi, ngươi gọi ta như vậy không lễ phép." Du Án cười tủm tỉm nhìn hắn: "Không bằng ngươi gọi ta là... Du đạo hữu đi."
Nàng vốn dĩ muốn hắn gọi là sư tôn, nhưng nghĩ đến bản thân nàng chưa bao giờ đối xử tử tế với hắn, danh nghĩa sư tôn nói thế nào cũng thấy đuối lý, dứt khoát nghĩ đến cái xưng hô tương đối xa cách này.
Sau khi nghe nàng nói cách gọi Du đạo hữu xong, Tống Giác nhìn chằm chằm vào mặt nàng, nhìn đến mức Du Án dần cảm thấy sợ hãi trong lòng, đang muốn nói chút gì đó thì nghe thấy hắn chậm rãi lên tiếng: "Du Án."
Du Án: "..." Gọi đi, ngươi thấy vui là được.
Nàng buông tiếng thở dài, sau đó nhìn thấy có lá cây rơi xuống tóc hắn, dứt khoát vươn tay gạt xuống. Tống Giác theo bản năng cầm lấy tay nàng, còn bởi vì động tác quá lớn kéo Du Án giật một cái, mặt Du Án không kịp đề phòng bất ngờ tiến vào trong lòng hắn, không khỏi thấy xấu hổ, buồn bực ngẩng đầu lên: "Ngươi làm..."
Lời còn chưa nói xong, liền đối diện với đôi mắt như bầu trời sao của Tống Giác.
Khuôn mặt của tiểu đồ đệ nhà nàng sinh ra thật tốt, mặc dù đã nhìn nhiều năm nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ cảm thấy kinh diễm.
Trong giây phút trầm mặc, dưới đáy mắt Tống Giác hiện lên một tia hiểu rõ: "Ngươi quả nhiên muốn cùng ta song tu."
Du Án: "..." Rất không muốn, cảm ơn.
Tác giả có lời muốn nói:
Du Án: Thích cái đẹp là sai sao?
Tống Giác: Đúng.
Tống Cẩn: Đúng vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương