Hai Kiếp Chuộc Tội
Chương 3
Có một số việc không thể tha thứ một lần là xong, mà là mỗi khi nhớ tới lại phải tha thứ thêm lần nữa.
Ta vĩnh viễn khắc ghi cái ngày mẹ ta qua đời. Vân Tú ôm búp bê vải, chảy nước mắt tỏ ra tủi thân, được cha ta ôm vào lòng an ủi.
Cha quay lưng về phía ta, nhẹ giọng dỗ dành nàng như sợ hòn ngọc quý trong tay ông vỡ vụn: “Thôi, thôi, một ả nô tỳ chết thì chết, A Tú đừng sợ.”
Rõ ràng ta mới là người mất đi mẹ ruột, cha lại đỗ A Tú đừng sợ hãi.
Hoàng hôn hôm đó ngả về Tây, chiếu sáng thân hình cao lớn đó, tạo ra một bóng ma kéo dài đến vô tận. Một bóng mma lúc nào cũng bao phủ lấy ta ở mọi cơn ác mộng.
Ta biết mẹ mình không được yêu thương. Nhưng bà không thể, ít nhất là không nên sống đến hèn nhát như thế.
Ta bắt đầu hận chính bản thân ta, tại sao hôm đó ta lại muốn ngủ trưa chứ? Con vợ lẽ thôi mà, còn là một nô tỳ không được coi trọng thì học đòi ra vẻ tiểu thư làm gì? Chỉ cần không ngủ trưa thì mẹ ta đã không xung đột với Vân Tú, cũng sẽ không chết chìm.
Mẹ ta là người tốt nhất trên thế gian này, bà là người duy nhất để ý đến ta. Mọi ngôn từ đẹp đẽ nhất trần đời có chất thành núi cao cũng không thể sánh bằng bà. Thậm chí bà còn báo mộng cho ta hay. Bà không cho phép ta áy náy, bảo ta phải sống cho thật tốt.
Ta không chỉ muốn sống tốt, ta còn muốn Vân Tú trả giá đắt. Ta muốn bắt tất cả những ai từng ức hiếp mẹ ta không được yên thân, muốn sống không được, muốn chết không xong.
Sáng sớm hôm sau ta vừa tỉnh lại, còn chưa kịp chải đầu thì Ôn Trường Phong đã xuất hiện ở sảnh ngoài. Cha đóng cửa, nói chuyện với hắn rất lâu ở thư phòng.
Giữa trưa, bọn họ gọi ta đến ăn cơm chung. Khi đó Vân Tú và Ôn Trường Phong đã ngồi xuống, sóng vai nói cười vui vẻ. Sau khi ta vào thì sắc mặt họ thay đổi, ngừng lại cuộc trò chuyện giữa chừng.
Cha ta nâng cằm, ý bảo ta ngồi xuống.
“Vân Nhị cô nương...” Ôn Trường Phong vội vàng đứng lên, chắp tay hành lễ với ta.
Vân Tú liếc mắt, hờn dỗi lôi kéo cánh tay hắn: “Trường Phong, đều là người một nhà mà, không cần khách sáo vậy đâu.”
Ta ngồi xuống, không nói một lời.
Đúng như dự đoán, cha muốn ta giải trừ hôn ước, thốt ra một câu nhẹ tênh: “Khiến con chịu uất ức rồi.”
Kế tiếp mọi người cầm đũa ăn cơm. Ý tứ đây là mọi chuyện đã xong, ta không có quyền lợi từ chối.
Xưa nay luôn là thế, ý muốn của Vân Tú là đệ nhất, hôn sự của ta, tôn nghiêm của ta, cái chết và thanh danh của mẹ ta không bao giờ thắng nổi niềm vui của Vân Tú.
Trên bàn cơm, Vân Tú hết gắp đồ ăn thì tới châm trà cho Ôn Trường Phong. Nàng ân cần đến độ làm sắc mặt hắn lúng túng, tay chân luống cuống hết cả lên.
Ta vốn nên là người bị mất mặt nhất trên cái bàn này, ta đáng lẽ nên cực kỳ tức giận, vậy mà ta cứ làm như chẳng hề có việc gì.
Ôn Trường Phong thường xuyên đánh giá sắc mặt ta.
Ăn xong rồi thì ta đứng dậy rời đi, Vân Tú thì vui vẻ đến thư phòng cùng cha để bàn luận chuyện đại hôn.
Ôn Trường Phong thấy bốn bề vắng lặng, đuổi theo ta nhỏ giọng gọi: “Vân Nhị cô nương, tại hạ có chuyện muốn nói.”
Hôm nay hắn mặc một thân áo xanh gọn gàng dễ nhìn, thấy ta dừng lại thì nhanh chân bước tới cạnh ta.
Hắn xấu hổ nói: “Khoan dung cho tại hạ, ta muốn gửi lời xin lỗi đến Vân Nhị cô nương, ta đã phụ tấm lòng nàng. Thật ra tại hạ...”
Ta không kiên nhẫn nhíu mày: “Không cần.”
Ta không tỏ ra khổ sở hay nhục nhã, giận dữ như hắn đoán. Ta còn không thèm chờ hắn giải thích, nhấc chân định rời đi ngay. Hắn đứng dại ra tại chỗ, nhìn ta đi xa rồi cũng không muốn đuổi theo.
Nếu đã bỏ rơi ta, cần gì phải giả vờ bày ra cái bộ dạng bất đắc dĩ đáng thương như thế? Thật sự cho rằng ta sẽ đau lòng khó sống hay sao?
Sau khi hôn sự của ta bị hủy, Vân Tú được gả đi trong vô vàn náo nhiệt.
Tin tức nàng gả thấp cho Ôn Trường Phong, một tên quan thất phẩm nhỏ nhoi được truyền đi khắp nơi. Vì tránh hiềm nghi, Vân Tú ra lệnh bắt ta giao ra thư từ từng viết cho Ôn Trường Phong. Tất cả quà cáp trước đó đều vứt hết, lúc ra ngoài cũng bảo ta phủ nhận việc từng đính thân với hắn, nếu không thì thể diện nàng sẽ bị bôi nhọ.
“Nói ra thì chẳng khác gì bảo ta đoạt chồng của con vợ lẽ, để người khác cười ta rụng răng à?”
Nàng có gan làm bậy nhưng không cho phép người ta nói nửa câu.
Vân Tú huênh hoang lắm, thậm chí còn bắt đầu ra vẻ bản thân là phu nhân phủ Thừa tướng. Nàng còn tự xưng là “con cưng của trời”.
Chuyện trùng sinh đúng là quái lạ thật. Nếu như nàng không phải “nhân vật chính” của thế giới này, vậy thì còn có ai đủ tư cách nữa đây? Thế nên lần này nàng nhất định sẽ yêu đúng người, trải qua quãng đời vinh quang vô hạn.
Ta muốn cười từ tận đáy lòng, chẳng lẽ kiếp trước nàng chưa từng mơ tưởng giống vậy à? Kiếp trước nàng cũng cho rằng tình yêu của nàng là đáng giá nhất hay sao?
Một đời này bám lấy cái cớ “trùng sinh” thì có thể cho rằng cuộc sống còn đáng giá hơn nữa?
Chẳng lẽ nàng không rõ lòng người dễ thay đổi, người ta một khắc trước nói yêu, một khắc sau đã có thể vứt bỏ nhân tình vì lợi ích.
Vân Tú không vui sướng được bao lâu thì tin tức xấu kéo đến.
Triệu Khâm Thần phát giác hắn bị nàng vứt bỏ. Công tử phủ Thừa tướng không cần, vậy mà lựa chọn một tên vô danh tiểu tốt không biết chui từ đâu ra. Mặt mũi hắn mất hết, không nhịn được nên truyền bá tin đồn nhảm nhí ra ngoài.
Hắn nói Vân Tú quyến rũ hắn không thành nên mới tức giận muốn gả cho người khác. Hắn nói có sách, mách có chứng. Chuyện là vào hôm hai người hẹn hò, Vân Tú có đánh rơi trâm cài tóc cùng với khăn tay có mùi thơm.
Vân Tú cuống cuồng vội kiểm tra lại một lần, xác thật là lúc trước nàng đánh mất chúng trong lúc mây mưa.
“Đồ đê tiện!” Nàng nổi giận đùng đùng chạy đến chỗ ta.
“Chát” một tiếng vang dội đánh lên mặt, ta đang đọc sách nên không kịp phòng ngừa cái tát ấy.
“Tiện nhân! Ngươi nói đi, có phải ngươi tung tin ra ngoài không?” Nàng khó thở, khuôn mặt nhỏ lúc trắng lúc hồng.
“Ngươi ghen ghét ta, thấy ta cướp người trong lòng ngươi nên chịu không nổi đúng không?”
Ta áp lửa giận xuống, để sách sang một bên rồi nghiêm túc nói: “Tiểu thư, ta nào dám làm vậy.”
“Ngươi không dám?” Nàng chỉ tay vào mặt ta, cười lạnh hai tiếng: “Sự tình đã truyền đi khắp nơi, nếu Trường Phong nổi lòng nghi ngờ, có khúc mắc với ta thì làm sao ta có thể gả cho hắn được!”
“Vân Hà, ta mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì. Hiện tại, ngay lập tức, không được chậm trễ, ra ngoài thừa nhận ngươi trộm quần áo ta, cài trâm của ta, giả mạo ta đi quyến rũ Triệu Khâm Thần!”
Vân Tú rất sợ hãi, ngón tay nàng đang run rẩy kia kìa. Dường như nàng đang sợ hãi hạnh phúc sẽ một đi không trở lại.
Ta ra vẻ nhịn nhục chịu đựng: “Nhưng mà cho dù ta có thừa nhận chuyện này, chờ đến đêm hai người đại hôn, nếu Ôn Trường Phong phát hiện không có lạc hồng...”
Đêm đó khi trèo tường ra ngoài nếm thử trái cấm, Vân Tú đã định phải trả giá rất lớn.
Vân Tú sửng sốt. Nàng cắn môi, đáy mắt hiện ra một tia sáng quái dị: “Yên tâm, cha và ta đã bàn bạc xong xuôi, đến lúc đó ta chuốc say hắn. Ngươi và ta giống nhau sáu bảy phần, tắt đèn rồi thì ngươi thay thế ta, hắn sẽ không phát hiện đâu. Sau khi mọi chuyện thành công, ngươi rơi xuống lạc hồng thì lấy cớ rời đi, sau đó đến lượt ta.”
“Chỉ cần trên nguyên mạt (!) có máu là xong chuyện.”
Ta chớp mắt, thì ra cha con họ đã thương lượng kỹ càng: “Còn ta thì sao? Nếu như ta không phải xử nữ, sau này lúc xuất giá phải làm sao đây?”
Nàng cười nhạo, đuôi mắt cong lên: “Vân Hà, hy sinh cho nhà họ Vân là phúc phận lớn nhất của ngươi rồi đấy.”
Nói xong, nàng trừng mắt cảnh cáo ta, xoay người rời đi.
Ta che lại gương mặt nóng rát, tỳ nữ ở bên cạnh quen tay hay việc đi lấy trứng gà lăn cho ta.
Đợi đến khi xung quanh tĩnh lặng ta mới vừa lòng cười thành tiếng.
Thật là tốt quá, Vân Tú trùng sinh một đời vẫn y như cũ. Làm nàng cắn câu dễ như trở bàn tay.
Ta lấy giấy bút ra, dùng tay trái viết chữ: “Tiếp tục phát tán tin đồn. Ra tay xong thì chuẩn bị kế hoạch thoát thân. Mặt khác, điều tra hình mẫu Ôn Trường Phong yêu thích, dùng số tiền lớn dạy dỗ, bất chấp chi phí.”
Viết xong mật thư, ta cẩn thận đóng lại, huýt sáo gọi bồ câu mang tin bay ra ngoài.
Vân Tú không đoán sai. Ta đúng là người lan truyền tin tức ra ngoài để ép nàng bắt ta chịu trách nhiệm. Chỉ khi nào ta gánh lấy tội danh này, khi đó ta mới có thể chuẩn bị đường thoát thân về sau.
Tuy ta đã âm thầm sắp xếp người bên cạnh Triệu Khâm Thần, tính toán đợi đến lúc Vân Tú gả qua đó mới chậm rãi tra tấn nàng. Nào ngờ lại xảy ra chuyện “trùng sinh” bất thình lình.
Ta vốn còn lo lắng không thôi. Không biết kiếp trước Vân Tú có phát giác chuyện ta đứng đằng sau giật dây hay không. May mà nàng vẫn ngu xuẩn không hề thay đổi.
Ta yên tâm, nếu nàng không thích Triệu Khâm Thần, vậy mấy oanh oanh yến yến mà ta dùng tiền mua được không cần bám lên người hắn nữa.
Mục tiêu kế tiếp là Ôn Trường Phong.
Vân Tú nói rất đúng. Ta mang mệnh nghèo hèn, tham tài giống như người mẹ đã chết. Ta có thể vì tiền không màng tất cả.
Nhưng mà... có tiền thì ma quỷ cũng phải nghe lời.
Ta còn có thể để đám ma quỷ kia bổ nhào vào người Vân Tú, để chúng gặm nhấm từng khối huyết nhục trên người nàng như tằm ăn rỗi, ăn đến xương vụn cũng không chừa.
Ta vĩnh viễn khắc ghi cái ngày mẹ ta qua đời. Vân Tú ôm búp bê vải, chảy nước mắt tỏ ra tủi thân, được cha ta ôm vào lòng an ủi.
Cha quay lưng về phía ta, nhẹ giọng dỗ dành nàng như sợ hòn ngọc quý trong tay ông vỡ vụn: “Thôi, thôi, một ả nô tỳ chết thì chết, A Tú đừng sợ.”
Rõ ràng ta mới là người mất đi mẹ ruột, cha lại đỗ A Tú đừng sợ hãi.
Hoàng hôn hôm đó ngả về Tây, chiếu sáng thân hình cao lớn đó, tạo ra một bóng ma kéo dài đến vô tận. Một bóng mma lúc nào cũng bao phủ lấy ta ở mọi cơn ác mộng.
Ta biết mẹ mình không được yêu thương. Nhưng bà không thể, ít nhất là không nên sống đến hèn nhát như thế.
Ta bắt đầu hận chính bản thân ta, tại sao hôm đó ta lại muốn ngủ trưa chứ? Con vợ lẽ thôi mà, còn là một nô tỳ không được coi trọng thì học đòi ra vẻ tiểu thư làm gì? Chỉ cần không ngủ trưa thì mẹ ta đã không xung đột với Vân Tú, cũng sẽ không chết chìm.
Mẹ ta là người tốt nhất trên thế gian này, bà là người duy nhất để ý đến ta. Mọi ngôn từ đẹp đẽ nhất trần đời có chất thành núi cao cũng không thể sánh bằng bà. Thậm chí bà còn báo mộng cho ta hay. Bà không cho phép ta áy náy, bảo ta phải sống cho thật tốt.
Ta không chỉ muốn sống tốt, ta còn muốn Vân Tú trả giá đắt. Ta muốn bắt tất cả những ai từng ức hiếp mẹ ta không được yên thân, muốn sống không được, muốn chết không xong.
Sáng sớm hôm sau ta vừa tỉnh lại, còn chưa kịp chải đầu thì Ôn Trường Phong đã xuất hiện ở sảnh ngoài. Cha đóng cửa, nói chuyện với hắn rất lâu ở thư phòng.
Giữa trưa, bọn họ gọi ta đến ăn cơm chung. Khi đó Vân Tú và Ôn Trường Phong đã ngồi xuống, sóng vai nói cười vui vẻ. Sau khi ta vào thì sắc mặt họ thay đổi, ngừng lại cuộc trò chuyện giữa chừng.
Cha ta nâng cằm, ý bảo ta ngồi xuống.
“Vân Nhị cô nương...” Ôn Trường Phong vội vàng đứng lên, chắp tay hành lễ với ta.
Vân Tú liếc mắt, hờn dỗi lôi kéo cánh tay hắn: “Trường Phong, đều là người một nhà mà, không cần khách sáo vậy đâu.”
Ta ngồi xuống, không nói một lời.
Đúng như dự đoán, cha muốn ta giải trừ hôn ước, thốt ra một câu nhẹ tênh: “Khiến con chịu uất ức rồi.”
Kế tiếp mọi người cầm đũa ăn cơm. Ý tứ đây là mọi chuyện đã xong, ta không có quyền lợi từ chối.
Xưa nay luôn là thế, ý muốn của Vân Tú là đệ nhất, hôn sự của ta, tôn nghiêm của ta, cái chết và thanh danh của mẹ ta không bao giờ thắng nổi niềm vui của Vân Tú.
Trên bàn cơm, Vân Tú hết gắp đồ ăn thì tới châm trà cho Ôn Trường Phong. Nàng ân cần đến độ làm sắc mặt hắn lúng túng, tay chân luống cuống hết cả lên.
Ta vốn nên là người bị mất mặt nhất trên cái bàn này, ta đáng lẽ nên cực kỳ tức giận, vậy mà ta cứ làm như chẳng hề có việc gì.
Ôn Trường Phong thường xuyên đánh giá sắc mặt ta.
Ăn xong rồi thì ta đứng dậy rời đi, Vân Tú thì vui vẻ đến thư phòng cùng cha để bàn luận chuyện đại hôn.
Ôn Trường Phong thấy bốn bề vắng lặng, đuổi theo ta nhỏ giọng gọi: “Vân Nhị cô nương, tại hạ có chuyện muốn nói.”
Hôm nay hắn mặc một thân áo xanh gọn gàng dễ nhìn, thấy ta dừng lại thì nhanh chân bước tới cạnh ta.
Hắn xấu hổ nói: “Khoan dung cho tại hạ, ta muốn gửi lời xin lỗi đến Vân Nhị cô nương, ta đã phụ tấm lòng nàng. Thật ra tại hạ...”
Ta không kiên nhẫn nhíu mày: “Không cần.”
Ta không tỏ ra khổ sở hay nhục nhã, giận dữ như hắn đoán. Ta còn không thèm chờ hắn giải thích, nhấc chân định rời đi ngay. Hắn đứng dại ra tại chỗ, nhìn ta đi xa rồi cũng không muốn đuổi theo.
Nếu đã bỏ rơi ta, cần gì phải giả vờ bày ra cái bộ dạng bất đắc dĩ đáng thương như thế? Thật sự cho rằng ta sẽ đau lòng khó sống hay sao?
Sau khi hôn sự của ta bị hủy, Vân Tú được gả đi trong vô vàn náo nhiệt.
Tin tức nàng gả thấp cho Ôn Trường Phong, một tên quan thất phẩm nhỏ nhoi được truyền đi khắp nơi. Vì tránh hiềm nghi, Vân Tú ra lệnh bắt ta giao ra thư từ từng viết cho Ôn Trường Phong. Tất cả quà cáp trước đó đều vứt hết, lúc ra ngoài cũng bảo ta phủ nhận việc từng đính thân với hắn, nếu không thì thể diện nàng sẽ bị bôi nhọ.
“Nói ra thì chẳng khác gì bảo ta đoạt chồng của con vợ lẽ, để người khác cười ta rụng răng à?”
Nàng có gan làm bậy nhưng không cho phép người ta nói nửa câu.
Vân Tú huênh hoang lắm, thậm chí còn bắt đầu ra vẻ bản thân là phu nhân phủ Thừa tướng. Nàng còn tự xưng là “con cưng của trời”.
Chuyện trùng sinh đúng là quái lạ thật. Nếu như nàng không phải “nhân vật chính” của thế giới này, vậy thì còn có ai đủ tư cách nữa đây? Thế nên lần này nàng nhất định sẽ yêu đúng người, trải qua quãng đời vinh quang vô hạn.
Ta muốn cười từ tận đáy lòng, chẳng lẽ kiếp trước nàng chưa từng mơ tưởng giống vậy à? Kiếp trước nàng cũng cho rằng tình yêu của nàng là đáng giá nhất hay sao?
Một đời này bám lấy cái cớ “trùng sinh” thì có thể cho rằng cuộc sống còn đáng giá hơn nữa?
Chẳng lẽ nàng không rõ lòng người dễ thay đổi, người ta một khắc trước nói yêu, một khắc sau đã có thể vứt bỏ nhân tình vì lợi ích.
Vân Tú không vui sướng được bao lâu thì tin tức xấu kéo đến.
Triệu Khâm Thần phát giác hắn bị nàng vứt bỏ. Công tử phủ Thừa tướng không cần, vậy mà lựa chọn một tên vô danh tiểu tốt không biết chui từ đâu ra. Mặt mũi hắn mất hết, không nhịn được nên truyền bá tin đồn nhảm nhí ra ngoài.
Hắn nói Vân Tú quyến rũ hắn không thành nên mới tức giận muốn gả cho người khác. Hắn nói có sách, mách có chứng. Chuyện là vào hôm hai người hẹn hò, Vân Tú có đánh rơi trâm cài tóc cùng với khăn tay có mùi thơm.
Vân Tú cuống cuồng vội kiểm tra lại một lần, xác thật là lúc trước nàng đánh mất chúng trong lúc mây mưa.
“Đồ đê tiện!” Nàng nổi giận đùng đùng chạy đến chỗ ta.
“Chát” một tiếng vang dội đánh lên mặt, ta đang đọc sách nên không kịp phòng ngừa cái tát ấy.
“Tiện nhân! Ngươi nói đi, có phải ngươi tung tin ra ngoài không?” Nàng khó thở, khuôn mặt nhỏ lúc trắng lúc hồng.
“Ngươi ghen ghét ta, thấy ta cướp người trong lòng ngươi nên chịu không nổi đúng không?”
Ta áp lửa giận xuống, để sách sang một bên rồi nghiêm túc nói: “Tiểu thư, ta nào dám làm vậy.”
“Ngươi không dám?” Nàng chỉ tay vào mặt ta, cười lạnh hai tiếng: “Sự tình đã truyền đi khắp nơi, nếu Trường Phong nổi lòng nghi ngờ, có khúc mắc với ta thì làm sao ta có thể gả cho hắn được!”
“Vân Hà, ta mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì. Hiện tại, ngay lập tức, không được chậm trễ, ra ngoài thừa nhận ngươi trộm quần áo ta, cài trâm của ta, giả mạo ta đi quyến rũ Triệu Khâm Thần!”
Vân Tú rất sợ hãi, ngón tay nàng đang run rẩy kia kìa. Dường như nàng đang sợ hãi hạnh phúc sẽ một đi không trở lại.
Ta ra vẻ nhịn nhục chịu đựng: “Nhưng mà cho dù ta có thừa nhận chuyện này, chờ đến đêm hai người đại hôn, nếu Ôn Trường Phong phát hiện không có lạc hồng...”
Đêm đó khi trèo tường ra ngoài nếm thử trái cấm, Vân Tú đã định phải trả giá rất lớn.
Vân Tú sửng sốt. Nàng cắn môi, đáy mắt hiện ra một tia sáng quái dị: “Yên tâm, cha và ta đã bàn bạc xong xuôi, đến lúc đó ta chuốc say hắn. Ngươi và ta giống nhau sáu bảy phần, tắt đèn rồi thì ngươi thay thế ta, hắn sẽ không phát hiện đâu. Sau khi mọi chuyện thành công, ngươi rơi xuống lạc hồng thì lấy cớ rời đi, sau đó đến lượt ta.”
“Chỉ cần trên nguyên mạt (!) có máu là xong chuyện.”
Ta chớp mắt, thì ra cha con họ đã thương lượng kỹ càng: “Còn ta thì sao? Nếu như ta không phải xử nữ, sau này lúc xuất giá phải làm sao đây?”
Nàng cười nhạo, đuôi mắt cong lên: “Vân Hà, hy sinh cho nhà họ Vân là phúc phận lớn nhất của ngươi rồi đấy.”
Nói xong, nàng trừng mắt cảnh cáo ta, xoay người rời đi.
Ta che lại gương mặt nóng rát, tỳ nữ ở bên cạnh quen tay hay việc đi lấy trứng gà lăn cho ta.
Đợi đến khi xung quanh tĩnh lặng ta mới vừa lòng cười thành tiếng.
Thật là tốt quá, Vân Tú trùng sinh một đời vẫn y như cũ. Làm nàng cắn câu dễ như trở bàn tay.
Ta lấy giấy bút ra, dùng tay trái viết chữ: “Tiếp tục phát tán tin đồn. Ra tay xong thì chuẩn bị kế hoạch thoát thân. Mặt khác, điều tra hình mẫu Ôn Trường Phong yêu thích, dùng số tiền lớn dạy dỗ, bất chấp chi phí.”
Viết xong mật thư, ta cẩn thận đóng lại, huýt sáo gọi bồ câu mang tin bay ra ngoài.
Vân Tú không đoán sai. Ta đúng là người lan truyền tin tức ra ngoài để ép nàng bắt ta chịu trách nhiệm. Chỉ khi nào ta gánh lấy tội danh này, khi đó ta mới có thể chuẩn bị đường thoát thân về sau.
Tuy ta đã âm thầm sắp xếp người bên cạnh Triệu Khâm Thần, tính toán đợi đến lúc Vân Tú gả qua đó mới chậm rãi tra tấn nàng. Nào ngờ lại xảy ra chuyện “trùng sinh” bất thình lình.
Ta vốn còn lo lắng không thôi. Không biết kiếp trước Vân Tú có phát giác chuyện ta đứng đằng sau giật dây hay không. May mà nàng vẫn ngu xuẩn không hề thay đổi.
Ta yên tâm, nếu nàng không thích Triệu Khâm Thần, vậy mấy oanh oanh yến yến mà ta dùng tiền mua được không cần bám lên người hắn nữa.
Mục tiêu kế tiếp là Ôn Trường Phong.
Vân Tú nói rất đúng. Ta mang mệnh nghèo hèn, tham tài giống như người mẹ đã chết. Ta có thể vì tiền không màng tất cả.
Nhưng mà... có tiền thì ma quỷ cũng phải nghe lời.
Ta còn có thể để đám ma quỷ kia bổ nhào vào người Vân Tú, để chúng gặm nhấm từng khối huyết nhục trên người nàng như tằm ăn rỗi, ăn đến xương vụn cũng không chừa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương