Hải Nhân Ngoại Truyện

Chương 11 : Chính Thức Dành Lại Chủ Quyền



Bạch Lạc Nhân kéo tay Tô Lệ lại với ánh mắt cảnh cáo, ai cho cô nhận xằng vậy. Tại sao cô lại ở đây, hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu cậu. Thật sự cậu chưa thấy một cô gái nào mặt dày hơn Tô Lệ.

"Cô đi theo tôi." - Bác sĩ nhìn Tô Lệ nói.

Trước sự thúc giục của Bác sĩ , Bạch lạc Nhân đành để Tô Lệ đi và cậu cũng theo vào phòng. Xem giấy tờ nhập viện, ngay cả cam kết phẫu thuật cũng đều là Tô Lệ kí với danh nghĩa vợ Cố Hải. Bạch Lạc Nhân rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Tại sao Cố Hải lại bị tai nạn ở đây ? Tại sao Tô Lệ lại là người kí giấy tờ ? Tại sao cậu lại là người biết muộn nhất ? 

"Tại sao cô lại ở đây?"

"Cậu đi theo tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết." - Dưới cái nhìn như thiêu như đốt của Bạch Lạc Nhân, Tô Lệ kí xong đành nói.

Bạch Lạc Nhân quay lại phòng hậu phẫu nhìn Cố Hải qua tấm kính, đến giờ bác sĩ vẫn chưa cho người nhà vào trong. Cố Hải, đợi tí nữa thôi tôi sẽ vào với cậu, rồi theo Tô Lệ ra ngoài. Hôm nay cậu cần phải rõ ràng với Tô Lệ, cậu muốn cho cô ta biết dù cô ta có cố gắng thế nào Cố Hải vẫn là của cậu, điều đó sẽ không bao giờ thay đổi được.

"Cậu muốn biết vì sao Cố Hải bị tai nạn, đúng không?"

"Tôi muốn biết tất cả." - Bạch Lạc Nhân nhìn thẳng vào mắt Tô Lệ.

" Cố Hải bị tai nạn là do cậu. Chính cậu đã đẩy Cố Hải vào hoàn cảnh bi đát như thế này."

Bạch Lạc Nhân không biết Tô Lệ lại định giở trò gì, cô ta có quyền gì mà chỉ trích cậu, cô ta không phải đang là người phá vỡ hạnh phúc gia đình cậu sao? 

"Cô có ý gì?" - Lúc này Bạch lạc Nhân đang rất loạn, cái cậu quan tâm bây giờ là lúc nào được vào trong cùng Cố Hải, lúc nào Cố Hải tỉnh lại, cậu không muốn đôi co cùng Tô Lệ nhưng cậu cũng muốn biết vì sao cô ta lại ở đây. Cố Hải vì sao lại bị tai nạn. Cậu chờ đợi lời giải thích của Tô Lệ.

"Cậu nói là tôi không hiểu Cố Hải, nhưng chính bản thân cậu cũng không hiểu anh ấy. Cậu có biết tại sao Cố Hải bị tai nạn ở đây không, là vì anh ấy đi Thượng Hải tìm cậu. Cậu giận dỗi bỏ đi chỉ vì Cố Hải đi công tác cùng một người phụ nữ. Cậu quá ích kỉ khi tự cho phép mình giận dỗi Cố Hải, chẳng phải Cố Hải làm tất cả chỉ vì công việc thôi sao."

Bạch lạc Nhân không thể nói được gì nữa, Cố Hải đi Thượng Hải tìm cậu sao, cái tên ngốc này...Bây giờ hắn mà tỉnh lại cậu phải đấm cho hắn mấy cái, sao cứ làm cậu đau lòng thế này.

"Tôi thích Cố Hải nhưng anh ấy một lòng một dạ với cậu, ngay cả nhìn tôi một lần anh ấy cũng không. Trong khi đó anh ấy hủy cả chuyến đi Hàn, lái xe đêm hôm đến Thượng Hải vì muốn cậu nguôi giận. Tôi thấy tiếc cho Cố Hải vì đã yêu si mê một người không có trái tim như cậu."

Nói rồi mắt Tô Lệ cũng nhòe đi. Nhìn thấy biểu tình trên mặt Tô Lệ, Bạch lạc Nhân nhận ra rằng cô ấy đã lo lắng cho Cố Hải như thế nào. Có lẽ so với cậu tình yêu Tô Lệ dành cho Cố Hải chẳng kém là bao.

"Cậu thắc mắc tại sao tôi lại nhận là vợ Cố Hải chứ gì. Tại vì tôi là người đầu tiên đến đây khi Cố Hải cần làm phẫu thuật, nếu tôi không nói là vợ anh ấy thì đâu có đủ tư cách để kí vào bản cam kết. Tôi nói cho cậu biết, tôi không hối hận vì việc mình đã làm."

Trong lòng Bạch lạc Nhân lúc này rất phức tạp, Cố Hải đi Thượng Hải tìm cậu, ngay cả trong mơ cậu cũng không nghĩ Cố Hải làm vậy. Chẳng phải chuyến đi Hàn Quốc rất quan trọng với công ty Hải Nhân sao ? Tại sao cậu ta lúc nào cũng ngông cuồng vậy chứ, tại sao cậu ta làm cậu thấy có lỗi thế này. Bạch lạc Nhân nhìn Tô Lệ , có lẽ Tô Lệ nói đúng, cậu là người gắn bó với Cố Hải bao nhiêu năm, cả hai trải qua biết bao khổ ải để đến với nhau, cả hai đã trải qua tám năm xa cách mà vẫn không thay lòng đổi dạ. Vậy lí do gì chỉ người con gái thích Cố Hải mà cậu lại đi nghi ngờ Cố Hải . Cậu nông nổi quá rồi. Nhưng lúc này đây ân hận cũng không lấy lại được gì nữa, quan trọng là Cố Hải tỉnh lại. Chỉ cần khi Cố Hải tỉnh lại, Cố Hải nói gì cậu cũng nghe, Cố Hải làm gì cậu cũng chấp nhận. Thấy Bạch lạc Nhân không nói gì, Tô Lệ tiếp tục tấn công.

"Tôi không ân hận vì đã yêu Cố Hải và tôi sẽ theo Cố Hải đến cùng. Có thể cậu thấy tôi hồ đồ, thấy tôi vô lí, nhưng để có được Cố Hải, tôi bất chấp." - Tô Lệ nói với vẻ mặt đầy cương quyết.

Đến nước này Bạch lạc Nhân không còn gì để nói với Tô lệ nữa, Cố Hải đang nằm đó, hắn ta cần cậu và cậu cần ở bên Cố Hải lúc này, bất kể ai, bất kể chuyện gì cậu cũng không quan tâm nữa. Với Tô Lệ cậu thấy thương hại cô ta hơn là giận. Cô xinh đẹp, tài giỏi vậy mà lại si mê điên cuồng một người đàn ông chẳng hề để ý đến mình. Trong tình yêu giữa Cố Hải và Tô Lệ có điểm giống nhau, cả hai đều si mê đến mức mù quáng. Việc Cố Hải hủy chuyến đi Hàn chỉ để đến Thượng Hải với cậu mà cũng không làm Tô Lệ tỉnh ngộ thì lúc này đây nói gì với cô ta cũng vô ích.

"Tô Lệ, cảm ơn cô đã đến kịp lúc Cố Hải nguy hiểm, ơn này tôi sẽ trả. Nhưng cô nghe rõ đây, tôi và Cố Hải đã kết hôn, tôi ở đây rồi mọi việc của Cố Hải tôi sẽ chịu trách nhiệm. Cô đừng phí công vì một người không yêu cô, làm vậy người chịu thiệt thòi chỉ có cô thôi. Nếu cô nghĩ có thể tranh chấp Cố Hải với tôi thì đó là thứ ảo tưởng tự cô nghĩ ra thôi. Vì với tôi Cố Hải không phải là đồ có thể tranh chấp được." - Bạch lạc Nhân tiến lại gần Tô Lệ. Nhìn thẳng vào mắt cô ta nói với giọng dứt khoát. 

Lời Bạch Lạc Nhân nói rất bình tĩnh và rõ ràng làm cho Tô Lệ có chút bối rối, phải rồi Bạch lạc Nhân mới là người Cố Hải cần, cậu ta ở đây rồi thì mình còn giá trị gì nữa. Dù sự thật là vậy cô vẫn không muốn về, cô muốn thấy Cố Hải tỉnh lại cô mới yên tâm. Bạch Lạc Nhân nhìn Tô Lệ với ánh mắt thương hại rồi tiến vào phòng hậu phẫu. Đến giờ vẫn chưa ai được vào trong, chỉ có thể nhìn Cố Hải qua khung cửa kính. Hô hấp của Cố Hải nặng nề làm Bạch lạc Nhân cũng như chính mình bị tai nạn. Cậu ân hận về việc mình đã làm. Biết Cố Hải hay hành động ngông cuồng để có được cậu vậy mà cậu vẫn làm Cố Hải buồn. Trong lúc chờ được vào thăm Cố Hải, Cố Uy Đình muốn tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao đêm hôm Cố Hải lại lái xe đến đây, tại sao Bạch lạc Nhân không hề hay biết. Điều này ông phải tìm hiểu.

"Bạch lạc Nhân, nói chuyện với ta được không?"

Biết Cố Uy Đình muốn hỏi mình điều gì, Bạch lạc Nhân cũng muốn nói với Cố Uy Đình lời xin lỗi. Tai nạn trước đây cậu còn có thể hận Cố Uy Đình nhưng lần này cậu lại hận chính bản thân mình. Cố Uy Đình đã bỏ qua mọi định kiến, bỏ qua chấp niệm của bản thân để tán thành hôn nhân của cậu và Cố Hải. Ông đã giao cho cậu đứa con trai duy nhất, đứa con mà ông đặt bao nhiêu kì vọng. Nhưng chính cậu lại làm cho ông lo lắng rồi.

"Ba, con xin lỗi , Cố Hải tai nạn lần này là do lỗi của con."

"Có thể nói cho ta biết hai đứa có chuyện gì không?" - Cố Uy Đình cũng hiểu mang máng là có chuyện gì đó, nhưng cụ thể là gì thì ông muốn biết.

" Không có chuyện gì nghiêm trọng. Là con hiểu lầm chút thôi. Con xin lỗi."

Để nói được lời xin lỗi này, Bạch lạc Nhân đã lấy rất nhiều can đảm. Trước mặt Cố Uy Đình cậu vẫn không thấy thoải mái, nhưng lúc này này đây cậu cần thành thật với ông. Cố Uy Đình cũng đã khác trước, cái nhìn của ông với cậu cũng thiện cảm hơn.

" Có nhớ hai đứa kết hôn ta đã nói gì không?"

Tất nhiên Bạch Lạc Nhân nhớ rất rõ, khi chấp nhận cuộc hôn nhân này, Cố Uy Đình đã nói : Hai đứa phải sống thật hạnh phúc, không thì quay về ta sẽ cắt cả hai. Câu nói đó Bạch lạc Nhân xem như một lời chúc phúc đặc biệt. Hai người đàn ông ngồi trầm lặng không nói gì, có lẽ ai cũng hiểu nỗi đau của người còn lại, Cố Uy Đình yêu Cố Hải như thế nào Bạch lạc Nhân hiểu, còn Bạch lạc Nhân yêu Cố Hải như thế nào thì thời gian đã chứng minh. Đây có lẽ là thời khắc để họ hiểu nhau hơn, để tình cảm gia đình của họ gắn bó hơn.

"Ta không trách con vì ta biết tính Cố Hải, nhưng ta chỉ muốn nhắc nhở con một điều rằng, chỉ cần việc liên quan đến con Cố Hải thường hành động rất bộc phát, tình yêu nó dành cho con là không giới hạn. Vì vậy nếu hai đứa có chuyện gì, con có thể nhường nó một chút không?"

Bạch Lạc Nhân không ngờ Cố Uy Đình lại nói với mình như vậy, khi nói chuyện với Cố Uy Đình cậu đã chuẩn bị trước tâm lí bị trách mắng. Nhưng bất ngờ quá lớn này làm Bạch lạc Nhân cực kì xúc động. cậu không nói được gì nữa, chỉ nhìn Cố Uy Đình bằng ánh mắt biết ơn ngấn nước. Lần đầu tiên Bạch lạc Nhân cảm nhận được Cố Uy Đình đã xem mình như một người con. Giờ thăm bệnh nhân đã được thông báo, cả bốn người vào phòng Cố Hải nằm. Cậu ta vẫn chưa tỉnh. Ai cũng lộ rõ sự mệt mỏi trên gương mặt, may mà mọi nguy hiểm rồi cũng qua. Không ai muốn rời bệnh viện lúc này. Nhưng dưới sự cương quyết của Bach Lạc Nhân thì cuối cùng Cố Uy Đình và Khương Viên cũng chịu rời bệnh viện về nhà nghỉ ngơi. 

Phòng thăm bệnh chỉ còn bạch lạc Nhân và Tô Lệ, không ai nói gì chỉ chăm chú nhìn Cố Hải. Đầu băng bó, bờ môi tái nhợt, mắt nhắm nghiền. Bạch Lạc Nhân bất giác tưởng tượng ra vụ tai nạn 12 năm trước chắc Cố Hải cũng như thế này, toàn thân băng bó, nằm bất động. Khi ấy cậu đã không dám đến nhìn Cố Hải một lần, sợ rằng cậu sẽ không ra đi được. Bây giờ nhìn thấy Cố Hải lại trong tình trạng ấy, cậu thật đau lòng. Cậu tự hứa với lòng mình rằng cậu sẽ chăm sóc bù lại cho Cố Hải cả tai nạn lần trước, cậu sẽ cho Cố Hải thấy cậu cũng yêu Cố Hải nhường nào.Trong đời này để tìm thấy nhau đâu phải dễ, để được ở bên nhau lại càng khó hơn, vậy lí gì mà lại làm nhau đau lòng chứ. Bạch Lạc Nhân nhìn sang phía Tô Lệ, cô ấy đã ngủ từ lúc nào. Cậu cả đêm không ngủ định chợp mắt, nhưng nghĩ đến lỡ Cố Hải đột nhiên tỉnh lại thì sao, Bạch lạc Nhân muốn mình là người đầu tiên cậu ấy nhìn thấy. Đang định cúi xuống hôn lên đôi môi nhợt nhạt kia cậu giật mình, bàn tay Cố Hải cử động, mắt dần dần mở ra nhìn thẳng khuôn mặt đang cúi sát của Bạch lạc Nhân. Mừng rớt nước mắt, nụ cười nở trên môi, Bạch Lạc Nhân khẽ gọi.

" Cố Hải, cậu tỉnh rồi."

" Cố Hải, có nhìn thấy tôi không?" - Đôi mắt ấy vẫn nhìn cậu chằm chằm, không chớp cũng không đáp lại. Bạch Lạc Nhân hốt hoảng.

Cố Hải vẫn nhìn cậu, không chớp mắt, khuôn mặt không cảm xúc. Bạch lạc Nhân lo sợ định chạy đi tìm bác sĩ thì đôi bàn tay yếu ớt của Cố Hải nắm lấy tay cậu, miệng mỉm cười. Mắt Bạch lạc Nhân nhòe đi

" Đồ thần kinh, hù chết tôi rồi." -  Nói xong Bạch Lạc Nhân đưa tay Cố Hải lên miệng mình, trong lòng nức nở vì vui sướng. Chỉ cần cậu tỉnh lại, mọi việc cứ để tôi lo.

Tô Lệ tỉnh dậy vừa lúc nhìn thấy khung cảnh cô không muốn thấy chút nào. Bàn tay nắm chặt bàn tay, ánh mắt say trong mắt, miệng cả hai nở nụ cười hạnh phúc. Nhìn cảnh này bất giác làm cô bối rối. Hai con người này, thật biết làm người khác đau lòng.

..

.

[ Hết Chương 11 ] 
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...