Hải Nhân Ngoại Truyện
Chương 29: Gặp Người Lạ
Cảnh Du tiến gần lại chỗ Ngụy Châu, miệng mỉm cười ánh mắt nhìn cậu ấy đắm đuối. Ngụy Châu vẫn nhìn anh không chớp mắt, cậu không thấy thoải mái chút nào, tại sao Cảnh Du lại sánh đôi cùng Hoa Hoa xuống đây chứ? không lẽ hai người đợi nhau cùng xuống sao? Lòng Ngụy Châu bực bội. Mấy đứa cùng phòng với Ngụy Châu hỏi rất tự nhiên.- Hai anh chị đến đây để hẹn hò đấy à?Nói xong chúng cười rôm rả. Cảnh Du đưa mắt nhìn Ngụy Châu, cậu bật cười khi thấy em mình mặt xị xuống, thằng quỷ của cậu đang ghen, vui thật. Ngụy Châu chưa kịp nói gì thì đã bị một đứa bạn đứng bên cạnh kéo cậu chạy nhanh ra biển. Cảnh Du dướn người định với theo nhưng Ngụy Châu đã ra xa hòa vào đám học sinh đang nô đùa dưới nước.Hoa Hoa đứng bên cạnh Cảnh Du mắt mơ màng nhìn ra biển, cô hỏi Cảnh Du.- Cảnh Du, nếu cậu cùng người yêu đứng trước cảnh đẹp như thế này cậu sẽ nói gì với cô ấy.Cảnh Du vẫn đang nhìn theo bóng Ngụy Châu đang ngụp lặn dưới nước, trả lời rất thành thật.- Cần phải nói sao, chỉ nhìn nhau là đủ.Hoa Hoa nhìn sang Cảnh Du, mắt cô rưng rưng, cô tưởng tượng cậu nói đó là câu nói Cảnh Du dành cho mình. Trong lòng cô xáo trộn, lúc này cô chỉ muốn ôm lấy Cảnh Du thật chặt, cô không muốn lãng phí buổi chiều tươi đẹp như thế này bằng việc chỉ đứng đây nhìn ra. Cảnh Du vẫn không để ý đến sự xúc động của Hoa Hoa, cậu vẫn đang nhìn Ngụy Châu bị đám bạn xô đẩy ở phía xa kia, lòng cậu thầm nhủ " Chơi vui đi em trai, anh yêu em rất nhiều"Khi nô đùa đã thỏa thích, tất cả bắt đầu được thưởng thức những đặc sản nơi đây. Cảnh Du bị các thầy kéo lên ngồi với họ, cậu đã từ chối nhưng không được. Cả buổi ăn Cảnh Du cứ nhấp nha nhấp nhổm, các thầy thi nhau chúc tụng hỏi han khiến Cảnh Du không thể rời khỏi bàn mà chỉ thi thoảng liếc sang bàn Ngụy Châu xem em mình ăn uống như thế nào thôi. Hoa Hoa ngồi cùng Ngụy Châu thi thoảng thấy Cảnh Du lại liếc sang bàn mình mặt cô bỗng đỏ lên, cô nghĩ rằng Cảnh Du đã để ý đến cô nhưng còn ngại. Lòng cô gái trẻ rồn ràng, mắt thi thoảng lại liếc nhìn Cảnh Du đầy e thẹn. Ngụy Châu ngồi ăn toàn món ngon nhưng cậu thật sự không có khẩu vị, hôm nay mọi người rất vui nhưng cậu chẳng thấy vui tí nào.Kéo tay Ngụy Châu, Hoa Hoa hỏi.- Ngụy Châu, anh Cảnh Du có hay ngượng ngùng trong việc bộc lộ tình cảm với người khác không?Ngụy Châu không hiểu ý của Hoa Hoa nên hỏi lại.- Ý chị là gì ạ?Hoa Hoa ngồi sát lại chỗ Ngụy Châu thì thầm.- Ý chị là có khi nào anh ấy thích ai đó mà ngại không dám thổ lộ không?Ngụy Châu nhìn sang phía Cảnh Du rồi gật đầu.- Có.Hoa Hoa ánh mắt mơ màng, trong lòng tràn trề hi vọng. Cô chắc Cảnh Du đã chú ý đến mình rồi, cậu ấu đã nhận quà của mình, đứng chơi cùng mình trên biển, bây giờ thi thoảng lại liếc sang nhìn mình. Vậy không phải đã thích thì gọi là gì. Ngụy Châu mỉm cười, trong lòng trách móc " Anh trai, lại có gái đang chết vì anh rồi kìa, em cũng muốn hỏi anh đến đây để đi chơi hay đi câu gái đó, thật bực mình." Vừa đưa miếng cơm vào miệng Ngụy Châu giật nảy mình khi thấy Hạ Phi bê bát đến ngồi ngay cạnh mình. Ngồi mắc kẹt giữa hai cô gái Ngụy Châu được chăm sóc như hoàng thượng ngồi giữa hai quý phi, cô thì nịnh cậu để lấy lòng ông anh cô thì chăm cậu để mong cậu chú ý đến mình. Ngụy Châu không thể nào nuốt nổi, cậu cầu cho bữa ăn này nhanh kết thúc để cậu được giải thoát khỏi hai cô gái xinh đẹp này.Cảnh Du liếc nhìn sang thấy bên cạnh Ngụy Châu xuất hiện thêm một cô gái thì phát tiết lên mặt. Cậu xin phép các thầy sau đó tiến thẳng lại bàn Ngụy Châu.Đứng tì tay vào sau ghế của Ngụy Châu Cảnh Du ghé sát xuống mặt tai em nói kiểu hờn trách.- Em trai, có phải em tham quá không, một mình hai cô sẽ rất mệt đấy.Ngụy Châu không nói gì, hai cô gái ngồi bên cạnh tỏ ra e thẹn. Mấy đứa trẻ cùng bàn mời mọc ân cần.- Anh Cảnh Du, ngồi cùng tụi em đi..Cảnh Du vỗ vỗ vai Ngụy Châu rồi vui vẻ ngồi xuống, mặc kệ các thầy đang gọi, chỗ nào có Ngụy Châu thì chỗ đó là chỗ cậu ngồi.Ăn cơm xong, tất cả lại reo hò trên bãi biển. Ngụy Châu và Cảnh Du ngồi gần nhau, hai cô gái yêu kiều vẫn bám sát bên họ khiến hai anh em muốn tình cảm với nhau một chủ cũng không được.Dù không khí đang rất tưng bừng náo nhiệt nhưng Cảnh Du vẫn nhớ đến mảnh giấy trong túi áo mình. Cậu ghé sát vào tai Ngụy Châu nói nhỏ.- Em ngồi chơi cùng các bạn nhé, anh đi một lát.Ngụy Châu túm chặt lấy tay Cảnh Du, mặt lo lắng.- Anh đi đâu?Cảnh Du mỉm cười gõ lên đầu Ngụy Châu.- Nhìn em kìa, lo lắng gì thế? Anh đến gặp thầy giáo để chuẩn bị cho chuyến vào rừng ngày mai thôi. Tí anh quay lại, nhớ để dành chỗ này cho anh đó, có cô nào ngồi vào là anh sẽ xử tội em.Ngụy Châu thả tay anh ra tiếp tục quay vào trong hòa cùng đám bạn. Cảnh Du lặng lẽ rời đi. Hoa Hoa quay sang hỏi Ngụy Châu.- Anh Cảnh Du đi đâu thế?Ngụy Châu lắc đầu.- Em không biết, anh ấy nói lát quay lại.Cảnh Du chạy vội về phòng lấy tờ giấy bỏ vào túi rồi vội vã đi theo địa chỉ ghi trên giấy. Khi đến nơi cậu mới phát hiện ra chỗ người ta hẹn gặp cậu ngay kế bên khách sạn cậu ở. Theo địa chỉ số phòng tìm lên, Cảnh Du ngỡ ngàng khi thấy người đàn ông hay theo dõi mình đứng ngay ở cửa. Đứng nhìn anh ta một phút Cảnh du nghĩ thầm " Anh được lắm, theo dõi tôi lâu nay bây giờ hẹn tôi trong khách sạn sang trọng này, xem như cũng có tâm a." Nghênh ngang đi lại chỗ người đàn ông lạ, Cảnh Du bực dọc nói.- Anh hẹn tôi đúng không?Người đàn ông lắc đầu, cậu ta chỉ vào phía trong.- Người gặp cậu trong này, mời cậu vào.Cảnh Du không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, người đàn ông thường xuyên theo dõi cậu không gặp cậu, vậy người gặp cậu là ai, có máu mặt cỡ nào mà đi khách sạn cũng phải có hai vệ sĩ canh gác như quan chức cấp cao thế.Vì nôn nóng muốn biết người gặp mình là ai nên Cảnh Du cũng không thèm quan tâm đến người đàn ông theo dõi cậu nữa. Cậu bước vào phòng, trong lòng có chút e ngại.Trước mặt Cảnh Du là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi trên ghế, ông ta đang rất trầm tư. Nhìn thấy Cảnh Du ông ta liền đứng dậy, thái độ cso vẻ hơi luống cuống. Cảnh Du tiến lại gần hơn lễ phép hỏi.- Bác muốn gặp cháu sao?Người đàn ông chỉ gật đầu. Cảnh Du cảm giác người ông ta đang hơi run, tay ông ấy cứ thả lỏng ra, mắt nhìn cậu không chớp mắt. Nghĩ rằng ông ấy không nghe mình hỏi nên Cảnh Du hỏi lại.- Bác muốn gặp cháu sao?Lúc này người đàn ông mới giật mình đưa tay lên đẩy đẩy gọng kính để che đi sự xúc động trong lòng. Mời Cảnh Du ngồi xuống, ông ta vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu. Cảnh Du đưa tay lên xoa xoa mặt mình xem có dính gì không. Người đàn ông hít một hơi sâu rồi nói.- Cháu ngồi xuống đi.Cảnh Du tò mò hỏi lại.- Sao bác biết cháu sẽ đến đây mà hẹn gặp, vậy cái người hay theo dõi cháu ngoài kia là do bác cử đến sao?Người đàn ông vừa rót nước cho Cảnh Du vừa gật đầu, cậu nhận thấy tay ông ấy run run. Mắt ông ấy hình như ngân ngấn nước, cậu không rõ ông ấy khóc hay là bị bệnh về mắt nữa. Ngồi thêm một lúc ông ta vẫn chỉ nhìn cậu mà không nói thêm gì, bực quá Cảnh Du hỏi to.- Rốt cuộc vì sao bác lại muốn gặp cháu?Người đàn ông uống vội một ngụm nước, tay lại tiếp tục đưa lên đẩy đẩy gọng kính, giọng nghẹn ngào.- Ta muốn hỏi thăm cháu một chút thôi.Cảnh Du hỏi ngay.- Chuyện gì ạ?Ngập ngừng một lúc người đàn ông mới nói.- Cháu đến Cô nhi viện Hải Nhân lâu chưa?Cảnh Du không biết ông ta muốn hỏi chuyện đó để làm gì và cậu cũng không muốn trả lời nên cậu nói thẳng.- Nếu bác gặp cháu vì chuyện này thì cháu xin lỗi, cháu không trả lời được. Cháu xin phép.Cảnh Du vừa đứng lên người đàn ông đã nói vội vàng.- Ta muốn tìm lại bố mẹ cho cháu.Nghe hai từ " bố mẹ" Cảnh Du nghẹn đắng trong cổ họng, mười tám năm nay cậu đã từng khao khát được nghe nhưng chưa có ai đến gặp cậu để nói cho cậu nghe từ đó, cậu đã từng khát khao một lần được gặp bố mẹ mình, nhưng đó là chuyện của trước đây. Còn bây giờ cậu không cần nữa thì lại nghe nói về họ, thật trớ trêu. Không thể bình tĩnh hơn Cảnh Du quay thẳng lại đối diện với người đàn ông, nói rõ ràng.- Cháu không có bố mẹ, cháu là người từ trên trời rơi xuống, vì vậy nếu bác muốn tìm bố mẹ cho cháu thì cháu xin lỗi, bác phí công rồi. Cháu xin phép.Nói xong Cảnh Du chạy một mạch ra khỏi phòng, cổ họng cậu nghẹn đắng, mắt cậu nhòa đi, tim cậu như có ai đó bóp nghẹt.Cảnh Du chạy thẳng đến bãi biển mà không hề dừng lại, bước chân cậu không hiểu sao không thể dừng. Khi gần đến nơi các bạn mình đang đốt lửa trại Cảnh Du mới đổ sụp xuống, cầm hầm hừ trong trong cổ họng " Bố mẹ sao? Bố mẹ là cái quái gì thế? mình cũng có bố mẹ sao? Chuyện hoang đường?"Nước mắt cậu rơi, cậu không biết vì sao mình lại khóc nữa. Mười tám năm nay cậu đã khao khát đến cháy bỏng được gặp bố mẹ một lần, để hỏi họ xem vì sao họ lại bỏ rơi cậu, hỏi xem cậu đã mắc phải tội lỗi gì khi sinh ra trên đời này đến nỗi họ phải vứt đi. Nhưng đến lúc cậu đã quên đi khao khát ấy thì lại có người nói muốn tìm bố mẹ cho mình, cậu cần gì họ nữa chứ, chẳng phải cậu đang có một gia đình sao, chẳng phải cậu đã có những người cậu yêu thương rồi sao, cậu cần gì bố mẹ nữa mà tìm. Cảnh Du đấm liên tục vào trong cát, cậu thấy bức bối trong lòng, tim cậu đau thắt.Đứng một lúc để trấn tĩnh lại, Cảnh Du cố gắng hít thở thật sâu để bình ổn cảm xúc trong lòng, cậu không muốn cho Ngụy Châu biết nỗi đau mà cậu vừa trải qua, em ấy rất nhạy cảm nên Cảnh Du phải thật cố gắng để em ấy không nghi ngờ.Ngụy Châu ngồi giữa đám bạn đang hò reo nhảy múa xung quanh đống lửa nhưng cậu không thể vui được, thi thoảng cậu lại nhìn ra phía ngoài xem Cảnh Du về chưa, thật sự nếu không có Cảnh Du ở đây tất cả quá nhạt nhẽo đối với cậu. Vừa quay mặt lại phía sau Ngụy Châu bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Cảnh Du. Ghé sát vào tai em mình Cảnh Du thì thầm.- Nhớ anh rồi sao?( Hôm nay là FMT thứ 2 của con tui. Nó làm tui xúc động quá. Ôi mẹ ơi " VƯỢT ĐẠI DƯƠNG..." Tui lại bị nó làm cho điên rồi.)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương