Hải Nhân Ngoại Truyện

Chương 67: Cố Hải Nổi Điên



Ngụy Châu lao nhanh vào tranh lấy vòi nước của Cố Hải, cậu cứ thế phun về hướng Bạch Lạc Nhân. Ban đầu Bạch Lạc Nhân và Cố Hải thấy vui vì có thêm lực lượng tham chiến. Nhưng chỉ được một lúc sau cả hai thấy lạ, Ngụy Châu có gì đó không giống thường ngày, nhìn cậu ấy giống như đang tức giận điều gì đó và tìm cớ để xả nỗi bực dọc đang tích tụ trong lòng.

Sau một phút điên cuồng phun về phía Bạch Lạc Nhân Ngụy Châu bỗng quay ngoắt đầu vòi nước lại xả thẳng vào mặt mình.

Ngụy Châu dập vòi nước xuống đứng nhìn. Cố Hải cũng thẫn thờ nhìn theo.Ngụy Châu như không thèm để ý đến hai cặp mắt đang nhìn cậu một cách khó hiểu, cậu cứ vậy đưa nước xả từ đỉnh đầu mình xuống sau đó lại phun từ dưới lên.

Cố Hải đi lại chỗ Bạch Lạc Nhân hỏi nhỏ.

- Có phải thằng nhỏ đang có chuyện gì không?

Bạch Lạc Nhân mắt vẫn nhìn Ngụy Châu, lắc đầu trả lời Cố Hải.

- Tôi không rõ.

Cả hai đứng nhìn sự điên cuồng của Ngụy Châu thêm vài phút, họ chắc chắn Ngụy Châu đang có chuyện gì đó vô cùng khó chịu. Đã một tuần nay họ bận nên không đến Cô nhi viện, chỉ gọi điện đến hỏi thăm và được thông báo lại là mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường nên cả hai thấy yên tâm. Định bụng chiều nay sẽ đến đó để ăn cơm nhưng hai người họ không ngờ Ngụy Châu lại đến chơi với hại vào buổi sáng. Thông thường mỗi khi Ngụy Châu muốn đến sẽ gọi điện báo trước vài tiếng, hôm nay đột ngột đến thăm như thế này quả là không bình thường mà.

Khi thấy Ngụy Châu không chịu dừng mà cứ phun thẳng vòi nước vào mặt mình Cố Hải chạy lại giật vòi nước từ tay cậu ra, miệng quát lớn.

- Ngụy Châu, con đang làm trò gì thế?

Ngụy Châu nhìn Cố Hải vài giây sau đó lại giật vòi nước về phía mình tiếp tục hành động điên rồ như cũ. Cố Hải bực quá đẩy Ngụy Châu xuống cầm vòi nước lăng đi đi chỗ khác. Bạch Lạc Nhân vội vàng chạy khóa vòi lại, cả hai thấy khó hiểu với Ngụy Châu.

Khi không còn nước để nghịch nữa Ngụy Châu ngồi thụp xuống sân, mặt thẫn thờ. Bạch Lạc Nhân đi lại gần hỏi nhỏ.

- Ngụy Châu, con có chuyện gì phải không?

Ngụy Châu vẫn không trả lời, mắt cậu nhìn sang hướng khác để tránh ánh mắt tò mò của ba. Bạch Lạc Nhân vẫn cố gặng hỏi nhưng Ngụy Châu vẫn im lặng. Cố Hải đứng bên cạnh bực quá quát lên.

- Em không cần phải hỏi nữa, nó không còn xem chúng ta là ba của nó nữa rồi.

Lúc này Ngụy Châu mới quay lại ôm lấy Bạch Lạc Nhân, giọng cậu nghẹn đắng.

- Ba, ba giúp con đi, con không biết phải làm gì lúc này.

Câu nói của Ngụy Châu đã làm tim của Cố Hải và Bạch Lạc Nhân đập loạn lên. Họ đưa Ngụy Châu vào nhà, lấy quần áo khô cho con mặc. Khi tâm trạng của Ngụy Châu đã tốt hơn Cố Hải mới hỏi.

- Bây giờ thì con nói cho ba biết có chuyện gì được rồi chứ?

Bạch Lạc Nhân ngồi bên cạnh Cố Hải nhắc nhở.

- Đừng nóng thế, con nó đang có chuyện mà.

Cả ba im lặng trong vài phút. Khi đã ổn định lại tinh thần Ngụy Châu mới ngước lên nhìn ba.

- Ba, con đã gây nên tội rồi.

Câu nói của Ngụy Châu lại làm Cố Hải và Bạch Lạc Nhân đang ngồi bỗng nảy bật lên, là chuyện gì đã xảy ra mà khiến mặt con trai họ nhìn nghiêm trọng đến vậy. Ngụy Châu lấy hết can đảm kể cho ba nghe, cậu vừa kể vừa thở. Nhìn Ngụy Châu lúc này rất tội nghiệp, họ biết con trai họ đã chịu ủy khuất như thế nào.

Mím môi lại, đứng thẳng lên tiến ra cửa sổ, Cố Hải phải ngửa mặt lên trời để thở. Bạch Lạc Nhân ngồi im không nhúc nhích, khuôn mặt lộ ra căng thẳng và lo lắng. Chuyện Ngụy Châu kể đúng là khó rồi. Ngụy Châu không nhớ được gì không có nghĩa là cậu có thể phủ nhận hoàn toàn mình không làm chuyện đó. Cả hai đều biết con trai họ là đứa sống có trách nhiệm, một khi chuyện đó đã xảy ra dù thật hay không cũng sẽ khiến cậu ấy không tha thứ cho bản thân mình. Vấn đề bây giờ là giúp Ngụy Châu làm rõ vụ này, giúp con trai họ chứng minh mình trong sạch. Nhưng phải giúp như thế nào cả Cố Hải và Bạch Lạc Nhân cũng chưa nghĩ ra.

Bạch Lạc Nhân ngồi im một lúc sau rồi hỏi thẳng.

- Vậy ý con bây giờ thế nào?

Ngụy Châu thở dài thườn thượt, cậu đáp một cách nặng nề.

- Con vẫn nghĩ con không làm, nhưng con không có cách nào khác là phải chấp nhận Hạ Phi thôi, con không có cách nào chứng minh cho mình cả.

Cố Hải nghe Ngụy Châu nói bực quá quát lên.

- Không làm sao phải nhận, con làm luật sư để đi nhận bừa vậy à!

Bạch Lạc Nhân điên tiết với Cố Hải, Ngụy Châu đang khổ sở mà hắn chỉ biết quát to thôi. Cậu ném ánh mắt tức giận về phía hăn nói to.

- Vậy cậu nghĩ cách giúp con đi, chỉ nói to là giỏi.

Ngụy Châu cúi mặt xuống đáp lại lời của Bạch Lạc Nhân.

- Con biết ba lo cho con, ba cứ để con tự giải quyết chuyện này đi. Con xin lỗi đã làm ba buồn.

Cố Hải thở dài nhìn Ngụy Châu, cậu vừa thương vừa giận, đã không uống được rượu còn cố uống làm gì, xảy ra chuyện này chẳng phải người đau lòng nhất sẽ là Ngụy Châu sao. Bạch Lạc Nhân nhìn thẳng vào mắt Ngụy Châu hỏi.

- Mẹ con đã nói gì?

Ngụy Châu không đáp, cậu không muốn nhắc lại lời của mẹ mình. Ngụy Châu hiểu bà không phải muốn ép cậu nhưng bà đã từng trải qua chuyện bị làm nhục và bị bỏ rơi, bà chỉ là đồng cảm với Hạ Phi nên mới muốn cậu chịu trách nhiệm. Thực ra Ngụy Châu vẫn có thể từ chối, vẫn có thể không chấp nhận Hạ Phi, nhưng cậu không muốn mình sống mà phải để người khác mang hận trong lòng, cậu không muốn mình trở thành kẻ đê tiện. Hạ Phi không phải là người xấu, nếu cô ấy có vì chuyện này mà ép cậu thì cũng chỉ là cô ấy quá yêu cậu mà thôi.

Bạch Lạc Nhân thấy Ngụy Châu không muốn nói nên cũng không hỏi thêm, cậu vỗ vai con mình an ủi.

- Lẽ ra con phải nói với ba chuyện này sớm hơn, con quên chúng ta cũng là gia đình của con sao, con xảy ra chuyện chúng ta cũng là người phải gánh trách nhiệm. Yên tâm đi, chiều ba sẽ đến gặp mẹ con, ba tin mọi chuyện sẽ không quá xấu như con nghĩ đâu, đừng lo lắng quá.

Ngụy Châu buồn rầu nhìn ba, cậu thấy hận mình khi chưa đền đáp được gì cho ba lại khiến họ phải buồn lòng rồi.

Cố Hải đang đứng nhìn ra vườn cây bỗng phán một câu xanh rờn.

- Đem nó đi kiểm tra trinh tiết là biết liền.

Bạch Lạc Nhân và Ngụy Châu nhìn Cố Hải ngạc nhiên, không biết hắn nghĩ gì mà nói ra câu đó nữa. Cố Hải quay lại nói một cách khinh bỉ.

- Hai cha con nhìn cái gì, chẳng phải cả hai đều nói không làm sao, vậy đem Hạ Phi đi kiểm tra xem còn trinh hay không thì biết liền. Nếu nó còn thì có nghĩa là nói nói dối, nếu nó mất lâu rồi cũng có nghĩa là nó nói dối. Chẳng phải đó là cách duy nhất để chứng minh Ngụy Châu không làm gì sao.

Bạch Lạc Nhân đáp lại lời Cố Hải.

- Không được đâu, như vậy thì tần nhẫn quá.

Cố Hải đấm mạnh tay xuống ghế gầm lên.

- Tàn nhẫn sao, em nghĩ được là tàn nhẫn với nó nhưng em có nghĩ chính nó đang tàn nhẫn với con mình không. Nếu con chấp nhận lấy Hạ Phi thì Cảnh Du sẽ ra sao đây, nó yêu Ngụy Châu như thế nào em là người hiểu rõ quá mà.

Bạch Lạc Nhân và Ngụy Châu không dám nói gì thêm, cậu biết ba lo cho mình nên mới nói vậy. Nhưng làm theo ý ba Cố thì cậu phải nói thế nào với Hạ Phi đây, không lẽ cậu nói "cô đi kiểm tra trinh tiết đi, nếu đúng thì tôi sẽ lấy cô" à. Như vậy thì chẳng khác nào đang hạ nhục cô ấy, cậu làm sao có thể làm thế được, còn chấp nhận lấy Hạ Phi thì đúng là cậu sẽ kết thúc nụ cười của mình từ đây.

Đang im lặng bỗng nhiên Cố Hải lại quát lên.

- Còn Cảnh Du nữa, lúc này mà nó đi Mỹ làm gì, không lẽ nó lại muốn bỏ đi như bảy năm trước sao, thật khó chịu quá.

Ngụy Châu nghe Cố Hải nói thế liền nhảy dựng lên.

- Không phải đâu ba, anh đi vì công việc mà, lần trước vì cứu con và ba nên anh mới làm thế.

Câu nói đó vừa thoát ra khỏi miệng Ngụy Châu cậu bỗng giật nảy người lên, cậu vừa nói gì thế, cậu đã hứa với Cảnh Du là không cho ba biết rồi mà.

Cố Hải và Bạch Lạc Nhân trợn tròn mắt lên trước câu nói của Ngụy Châu. Lừ lừ tiến sát lại mặt cậu ấy Cố Hải nghiến răng lại nói.

- Con vừa nói cái gì, nhắc lại cho ba.

Mặt Ngụy Châu đỏ bừng lên, chân tay cậu run lập cập. Ba Cố mà biết chuyện này thì thể nào cũng xảy ra chuyện, Cảnh Du lại đang không ở đây, nếu ba Cố đi gặp Thẩm Điềm thì sao, hậu quả như thế nào ai mà lường trước được.

Cố Hải vẫn trừng mắt lên nhìn Ngụy Châu, hắn quát lớn.

- Nhắc lại ba nghe, vì cứu ba là sao, nói nhanh lên.

Ngụy Châu biết không thể giấu thêm được nữa, cậu lắp bắp đáp.

- Ba, con...ba đừng nóng giận, con sẽ nói...

Cố Hải đứng thẳng lên để Ngụy Châu bớt căng thẳng, giọng hắn dịu lại.

- Con nói đi, nói thật rõ ràng cho ba nghe.

Ngụy Châu nói về vụ thỏa thuận của Thẩm Điềm và Cảnh Du bảy năm về trước, nói lí do vì sao trong bảy năm đó Cảnh Du không thể về nhà. Cố Hải và Bạch Lạc Nhân nghe rõ từng từ, tim cả hai thắt lại. Họ không thể ngờ Cảnh Du vì họ mà phải sống nín nhịn khổ sở bảy năm với cái thỏa thuận điên rồ đó. Vì lo lắng cho mọi người mà con họ không chịu nói ra, con họ chấp nhận bị hiểu lầm chứ nhất quyết không chịu nói thật. Cả hai thấy đau, đau cho Cảnh Du và đau cho chính bản thân mình. Cảnh Du đã vì cả nhà mà ra đi, vì cả nhà mà nhẫn nhịn. Sự thật này đúng là khiến người làm cha như họ thấy đau lòng.

Đứng bất động mấy giây, Cố Hải đưa tay với cái áo khoác đi ra phía cửa, Bạch Lạc Nhân chạy theo ngăn lại.

- Cậu định đi đâu?

Cố Hải không nói thêm gì, vằng tay Bạch Lạc Nhân ra khỏi cánh tay mình, mặt hầm hầm tiến ra nhà xe. Bạch Lạc Nhân và Ngụy Châu chạy theo, cả hai định chui vào trong xe cùng Cố Hải nhưng bị hắn ngăn lại.

Trừng mắt lên nhìn vợ và con, Cố Hải nói.

- Hai cha con vào nhà đi.

Bạch Lạc Nhân biết Cố Hải muốn đi đâu nên cố gắng nài nỉ.

- Để tôi đi với cậu.

Đôi mắt có lửa của Cố Hải mở to ra, miệng quát lớn.

- Anh nói hai cha con vào nhà!

Bạch Lạc Nhân và Ngụy Châu không dám nhúc nhích, Cố Hải đang giận, lúc này làm trái ý hắn chỉ làm mọi việc thêm căng thẳng hơn thôi.

Cố Hải phóng xe ra cửa, Ngụy Châu và Bạch Lạc Nhân đứng nhìn theo. Khuôn mặt cả hai méo mó, tim đập liên hồi. Hai cha con họ biết rằng chuyện gì sắp xảy ra.

( Chương 160k, nó ngược nên tui ko gọi là phúc lợi được.)
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter; Bongdaso; Bongdapro; Keonhacaivip; W88; NEW88; NEW88;
Tele: @erictran21
Loading...