Hải Nhân Ngoại Truyện
Chương 75: Mất Mặt
Ngụy Châu thở không ra hơi, cậu không bị đau mà mặt tái mét hơn cả người đang đau đớn nằm trên giường. Nhìn thấy máu vẫn rỉ ra Ngụy Châu đưa tay sờ vào mông Cảnh Du. Tay Ngụy Châu vừa đụng vào cảm giác đau nhói đến tận đỉnh đầu khiến Cảnh Du không chịu được mà rít lên.- Đừng...đụng...vào...Ngụy Chây vội vàng rụt tay lại, Cảnh Du kêu lên là do bị đau nhưng Ngụy Châu lại nghĩ anh đang ghét mình nên không cho sờ vào người. Vậy là cậu chỉ dám đứng cách xa Cảnh Du cả mét, mắt nhìn xót xa.Cố Hải đang ngủ thì thấy Ngụy Châu gọi, giọng đầy hốt hoảng. Hắn lay lay Bạch Lạc Nhân.- Nhân tử, dậy đi, có chuyện rồi.Bạch Lạc Nhân đang mắt nhắm mắt mở nghe Cố Hải nói có chuyện rồi liền bật ngay dậy, mặt ngây ra.- Chuyện gì?Cố Hải tung chăn ra, lại tủ lấy quần áo ném cho Bạch Lạc Nhân. Cả hai vội vàng mặc quần áo vào. Vừa đi ra nhà xe Bạch Lạc Nhân vừa hỏi.- Chuyện gì thế?Cố Hải nói vội vàng.- Anh cũng không biết, Ngụy Châu nói đến cứu anh, có lẽ chúng đánh nhau.Bạch Lạc Nhân thở hắt ra.- Đánh nhau á, lớn chuyện rồi.Nửa đêm cả hai phóng xe đến nhà Cảnh Du. Cảnh Du vẫn đang nằm dán người vào ga giường, cảm giác đau buốt mỗi lúc một rõ ràng hơn. Ngụy Châu vẫn tồng ngồng đứng bên cạnh, cậu lo lắng đến độ quên cả mặc quần áo vào. Nhìn thấy mặt Cảnh Du xanh lét, cậu muốn sờ vào người anh nhưng lại sợ anh giận nên cứ đưa tay ra lại rụt lại. Cảnh Du hé một phần mười con mắt ra nhìn Ngụy Châu, cậu bật cười với hình ảnh của Ngụy Châu lúc này nhưng không sao cười nổi. Hễ cử động chỉ một múi cơ thôi cũng khiến cậu đau đến tê dại cả người. Máu ở hậu môn của Cảnh Du vẫn chảy, không nhiều nhưng cũng đủ khiến Ngụy Châu đau xé ruột. Khi chuông cửa reo lên Ngụy Châu vội vàng chạy ra. Cảnh Du nhìn thấy chỉ kịp hét lên một câu.- Quần...Ngụy Châu cuống cuồng nhìn xuống, cậu lại lật đật chạy lại xỏ vội cái quần vào người, với cái áo định chạy đi. Cảnh Du cắn răng lại hét lên lần nữa.- Em ...không được cho ba vào, nhớ... chưa?Ngụy Châu không hiểu ý Cảnh Du, cậu đang rất sợ. Nhìn thấy Cảnh Du đau đớn, máu chảy ra từ hậu môn như thế, anh lại không cho mình sờ vào người cậu không biết làm gì ngoài việc cầu xin có ai đó giúp Cảnh Du đỡ đau hơn. Cảnh Du vẫn nắm chặt lấy ga giường Ngụy Châu, ánh mắt cầu xin.- Không...không cho ba vào.Ngụy Châu đầu gật gật nhưng chỉ một giây sau liền chạy đi ngay. Cảnh Du vùi mặt vào gối kêu gào " Thằng quỷ, em tính làm gì hả, em giết anh luôn đi cho rồi."Cố Hải và Bạch Lạc Nhân thấy khuôn mặt xanh lét của Ngụy Châu thì hỏi gấp gáp. - Hai đứa có chuyện gì?Ngụy Châu nhăn mặt lại chỉ chỉ vào trong.- Anh...anh bị thương.Cố Hải đẩy Ngụy Châu đi thẳng vào, Ngụy Châu chạy theo kéo ba lại. Nhưng vì lo lắng quá mức nên chân cả ba người nhanh hơn cái miệng. Chỉ một phút sau ba đôi mắt đã xuất hiện ngay cửa phòng ngủ.Cảnh Du đang nằm dính lấy giường, cậu muốn cựa người mà không cựa nổi, miệng tự lẩm nhẩm " Cái quái gì mà đau thế này, đau chết mất." Biết rằng ba sẽ vào cậu chỉ muốn làm gì đó để cho đỡ mất mặt nhưng toàn thân cậu như vừa bị cứa ra từng mảnh, hễ cựa một chút là đau đến nước mắt trực trào ra.Đang định cắn răng lại để nhấc người lên Cảnh Du chợt nghe tiếng bước chân chạy vội vào, cậu nhăn nhó gào trong cổ họng " Cố Ngụy Châu, em sẽ biết tay anh, muốn anh phải giấu mặt đi đâu đây hả"Vào đến cửa phòng ngủ, hình ảnh trước mắt khiến Cố Hải và Bạch lạc Nhân há miệng ra ngạc nhiên. Cảnh Du đang nằm úp trên giường, một mảnh chăn mỏng đắp ngang thắt lưng. Không cần nhìn Cảnh Du cũng có thể thấy khuôn mặt của ba Cố và ba Bạch đang nhìn mình với ánh mắt như thế nào. Cậu vùi mặt mình vào trong gối, miệng lẩm nhẩm " Ba, không phải như ba nghĩ đâu, đừng hiểu lầm con"Bạch lạc Nhân và Cố Hải chạy lại nâng chăn lên, thấy máu ở mật đạo của Cảnh Du vẫn đang rỉ ra. Mặt cả hai tái mét. Bạch Lạc Nhân khẽ rùng mình, sự đau đớn ngày trước trở về ngấm vào da thịt cậu, từng lỗ chân lông của Bạch Lạc Nhân dựng đứng lên. Cố Hải thở không ra hơi bấm số gọi cho bác sĩ riêng của mình..Nghe Cố Hải gọi điện, Cảnh Du cắn răng lại than trời " Ba, con xin ba, con đủ mất mặt lắm rồi, ba còn muốn bao nhiêu người nhìn thấy nữa đây."Bạch Lạc Nhân vẫn thở hồng hộc, cậu biết Cảnh Du đang rất đau, từng trải qua cảm giác này rồi nên cậu hiểu rất rõ. Ngụy Châu đứng như tượng bên cạnh Cảnh Du, nhịp thở của cậu chạy đúng theo nhịp thở của anh mình. Khi Cảnh Du nén thở để chịu cảm giác đau bất giác Ngụy Châu cũng nín lại. Bạch Lạc Nhân quay lại hỏi Ngụy Châu.- Lần đầu hả?Ngụy Châu lúc này chẳng còn nghĩ được gì, ai hỏi cái gì cậu cũng gật gật. Cảnh Du không chịu nỗi nhục này, cậu muốn kêu lên mà không kêu được, muốn ngồi dậy thanh minh với ba mà toàn thân cậu rã rời đau buốt. Bên cạnh cậu Bạch Lạc Nhân vẫn vừa lấy khăn mềm lau vết máu vừa nói với Ngụy Châu.- Sao con bạo lực thế, đau lắm đấy.Ngụy Châu lại gật gật. Cảnh Du vừa đau vừa xấu hổ nên không dám quay mặt ra, cậu chỉ muốn lúc này có lỗ nứt nào chui tọt xuống đó cho đỡ mất mặt. Cố Hải đứng nhìn Cảnh Du, mặt hắn vẫn ngây ra, hắn không nghĩ Cảnh Du lại bị Ngụy Châu đè ra đến nông nỗi này. Thật là ngoài sức tưởng tượng của hắn. Cảnh Du lúc này chỉ muốn bật dậy đạp cả ba người ra ngoài, đóng chặt cửa lại cho đỡ cảm thấy nhục nhã.Một lúc sau chuông cửa lại reo lên, Cố Hải đang định chạy ra ngoài mở cửa thì Cảnh Du hét lớn.- Đừng...mở...Cố Hải trấn an.- Không sao đâu, ông ấy quen rồi. Con nằm đợi ba một chút.Khi bác sĩ vào Cố Hải đuổi Bạch Lạc Nhân và Ngụy Châu ra ngoài, Cảnh Du lúc này chỉ muốn chết quách đi cho xong, tại sao mình lại rơi vào tình cảnh này chứ, có nằm mơ chắc cái loại ác mộng này cũng không bao giờ đến . Xấu hổ, mất mặt, đau đớn đã khiến cậu thở không ra hơi, chỉ biết nằm im vậy cắn răng chịu đừng để ai mặc ai muốn làm gì thì làm.Khi mọi việc đã xong xuôi, bác sĩ căn dặn một số thứ rồi ra về. Cảnh Du vẫn vùi mặt vào trong gối, cậu không dám ló mặt ra để nhìn ai, không thể tả nổi cảm giác của cậu lúc này.Bác sĩ đi rồi. Ngụy Châu và Bạch Lạc Nhân lại chui vào trong phòng. Cố Hải bật cười nhìn Cảnh Du, cậu biết con đang xấu hổ nên cố tình châm chọc.- Ngoài sức tưởng tượng của ba đó...hahaha...Cảnh Du điên tiết quát lên.- Ra ngoài cả đi...!Cố Hải và Bạch Lạc Nhân vẫn cười rúc rích, Ngụy Châu thì mặt tái xanh. Mỗi lần Cảnh Du hét lên là một lần cậu nghĩ anh đang ghét mình. Ngụy Châu vừa thương Cảnh Du vừa hận bản thân, có lẽ bây giờ anh sẽ không muốn nhìn thấy mặt mình nữa, mình đúng thằng đê tiện mà.Trời đã gần sáng, Cảnh Du cũng đã ngủ Cố Hải và Bạch Lạc Nhân giao Cảnh Du lại cho Ngụy Châu trở về nhà.Trên đường đi Cố Hải luôn bày ra bộ mặt rất khó hiểu. Bạch Lạc Nhân nhìn hắn mỉm cười, cậu đoán chắc hắn đang có cả một đống câu hỏi trong đầu muốn hỏi cậu. Vừa về đến nhà Bạch lạc Nhân liền nói ngay.- Cậu muốn nói gì thì nói đi, làm bộ mặt đăm chiêu đến khó chịu.Cố Hải được lời của Bạch lạc Nhân thì không ngần ngại, hắn ôm lấy Bạch lạc Nhân hỏi nhỏ.- Nhân tử, anh đang thắc mắc, không lẽ ngày đến giờ chúng ta đã lầm rồi à?Bạch lạc Nhân biết thừa Cố Hải đang muốn nói gì, cậu giả vờ hỏi lại.- Nhầm chuyện gì?Cố Hải cố gắng cắt nghĩa.- Là, anh nghĩ Ngụy Châu là...À, mà Cảnh Du...Bạch Lạc Nhân đá cho Cố Hải một cái, giọng giễu cợt.- Đôi lúc cái mình nhìn thấy chưa chắc đã đúng như mình nhìn thấy đâu, đừng nghĩ nhiều. Mà tôi phát hiện ra Ngụy Châu nó bạo lực chẳng kém gì cậu.Cố Hải nhăn mặt lại.- Sao em nhắc mãi chuyện đó thế ?Bạch Lạc Nhân đáp thản nhiên.- Chẳng sao cả, chỉ là đòn đau nhớ lâu thôi.Cố Hải ôm Bạch Lạc Nhân đi vào phòng ngủ, trong đầu hắn vẫn không ngừng thắc mắc, hắn nghĩ Cảnh Du phải như hắn cơ, không ngờ con trai hắn lại thê thảm thế này, thật là một sự nhầm lẫn lớn.Cảnh Du ngủ đến hơn bảy giờ sáng thì tỉnh dậy. Cậu hé mắt ra nhìn, ánh mắt cậu bỗng dừng lại khi thấy Ngụy Châu đang ngồi cách xa cậu cả mét, gục đầu lên thành ghế để ngủ. Cảnh Du nhìn Ngụy Châu đầy yêu thương. Chắc thẳng quỷ này mệt lắm rồi, hùng hục như trâu vậy không mệt sao được. Muốn dịch người dậy để nhìn rõ hơn mặt Ngụy Châu nhưng Cậu vừa khẽ cựa mình cảm giác đau buốt lại bao trùm toàn giác quan. Cực chẳng đã Cảnh Du đành nằm im đưa mắt nhìn đỉnh đầu của Ngụy Châu. Nhìn một lúc Cảnh Du khẽ gọi.- Ngụy Châu. Ngụy Châu đang ngủ nhưng nghe tiếng Cảnh Du liền giật mình tỉnh dậy. Cậu bối rối khi thấy Cảnh Du đang nhìn mình. Ngụy Châu đứng thẳng lên hỏi nhỏ.- Anh...anh cần gì sao ?Cảnh Du gượng cười méo mó, nhìn Ngụy Châu lo lắng mà cậu cảm giác như chính em ấy đang bị đau vậy. Cảnh Du cố hít một hơi nói khó nhọc thều thào.- Đưa anh cái điện thoại, tìm số của trợ lí cho anh luôn.Ngụy Châu vẫn đang thấy rất có lỗi, cậu không dám đứng sát lại chỗ Cảnh Du, cậu sợ anh ấy lại hét lên, cậu sợ anh ấy sẽ xua đuổi mình. Ngụy Châu lấy điện thoại, mở sẵn số của trợ lí đưa cho Cảnh Du, mắt cậu nhìn chăm chú nhưng vẫn giữ khoảng cách so với giường Cảnh Du cả mét.Cảnh Du biết mình phải nghỉ vài hôm nên gọi điện cho trợ lí.- Tâm trạng tôi không được tốt, chắc đi đâu đó chơi vài ngày. Cậu giải quyết công việc hộ tôi, nếu cần kí gì đến chỗ ba tôi nhé. Gấp quá thì gửi qua mail cho tôi cũng được. Nhớ dặn mọi người không ai được làm phiền tôi.Ngụy Châu thấy bật cười với lời nói dối của Cảnh Du nhưng cậu không dám để lộ. Cảnh Du vẫn đang phải nằm úp, cảm giác đau buốt vẫn bao trùm toàn thân. Cậu nằm vậy nhìn Ngụy Châu, một lúc sau mới hỏi.- Em không đi làm sao?Ngụy Châu lắc đầu, mắt cậu vẫn nhìn Cảnh Du đầy vẻ hối lỗi. Cảnh Du bật cười trong cổ họng, thằng quỷ này hay thật, lúc thì lạnh lùng đến phát sợ, lúc thì nhoi nhoi như một đứa trẻ, lúc lại yêu đuối như đàn bà, lúc lại mạnh mẽ như mãnh hổ. Chẳng biết đâu mà lần. Ở với nó không biết mình sẽ bị nó xoay vần đi hướng nào đây.Đang định tiếp tục ngồi xuống ghế điện thoại của Ngụy Châu reo, là cuộc gọi của Hạ Phi. Ngụy Châu giật mình nhớ ra hôm nay mình có hẹn với khách hàng. Cậu đưa mắt nhìn Cảnh Du sau đó trả lời Hạ Phi.- Nói Mễ Vy hủy lịch hẹn cho tớ, hôm nay tớ có việc rồi. Một phút sau Mễ Vy lại gọi lại.- Không hủy được đâu, ông ấy là khách hàng lâu năm của thầy, hủy là có chuyện đó.Cảnh Du biết Ngụy Châu đang có việc nên nói ngay.- Em đi làm đi.Ngụy Châu không nói gì, cậu lại tiếp tục ngồi xuống ghế. Không muốn vì mình mà Ngụy Châu mất việc nên Cảnh Du lại quát lên.- Đi làm đi!Ngụy Châu nghe Cảnh Du quát thì giật mình đứng bật ra khỏi ghế, mặt cậu ngây ra nhìn Cảnh Du, Ngụy Châu nghĩ Cảnh Du vẫn đang rất giận mình nên hỏi lại như một đứa trẻ.- Anh không muốn nhìn thấy mặt em nữa đúng không?Cảnh Du không biết phải nói gì với Ngụy Châu lúc này, cậu đành nói bừa để Ngụy Châu yên tâm mà đi làm, dẫu sao em ấy ngồi nhìn mình như vậy thấy cũng tội. Cảnh Du gật đầu.- Ừ, anh không muốn thấy em ở đây, em đi làm đi. Làm xong nhớ quay lại nhé.Ngụy Châu cúi mặt xuống tỏ vẻ suy nghĩ, cậu vẫn không chịu bước đi. Cảnh Du điên tiết quát lên.- Đi đi cho anh ngủ!Ngụy Châu đứng thêm một lúc rồi lặng lẽ đi ra khỏi phòng. Cảnh Du nhìn theo bóng Ngụy Châu khẽ nhếch mép lên cười, cậu không biết phải làm gì với đứa em này nữa, nó mắc bệnh nghĩ nhiều, cái bệnh này quả là khiến người khác đau đầu với nó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương