Hải Nhân Ngoại Truyện

Chương 77 : Quyết Định Khó Khăn



Nhịp thở vẫn đầu đều, cơ thể đều bất động. Ngụy Châu nghĩ Cảnh Du đã ngủ còn Cảnh Du thì không dám cựa sợ làm thức giấc em mình. Rất lâu sau cả hai cứ giả vờ ngủ một cách hoàn hảo như thế. Đên lúc nhịn không được nữa,những suy nghĩ trong lòng cứ dày vò Ngụy Châu, cậu khẽ gọi.

- Anh.

Cảnh Du đáp khẽ.

- Ừ.

Im lặng một lúc Ngụy Châu mới nói tiếp.

- Có thật anh biết mẹ mình bị bệnh gì không ?

Cảnh Du vẫn cầm bàn tay của Ngụy Châu úp vào miệng mình nói nhỏ.

- Anh thấy bác sĩ bảo bà bị rất nhiều bệnh, toàn bệnh mãn tính thôi.

Ngụy Châu lại im lặng. Cảnh Du vẫn nằm quay lưng về phía Ngụy Châu. Một lúc sau không thấy Ngụy Châu nói gì cậu bèn hỏi lại.

- Ngụy Châu, em trả lời thành thật với anh. Tại sao em lại nghĩ nhiều như thế. Anh không sợ gì cả, anh chỉ sợ cái suy nghĩ thất thường của em thôi.

Ngụy Châu rúc mặt sau lưng Cảnh Du, cậu đáp rất thẳng thắn.

- Em cũng không muốn như thế, em đã nghĩ em sẽ ở bên anh, sẽ cùng anh vượt qua bất cứ khó khăn nào. Nhưng anh nghĩ xem, chúng ta đều đã xa bố mẹ từ rất nhỏ, chúng ta đã sống mà khao khát được gặp bố mẹ mình để đền đáp công ơn. Bây giờ họ đang hiện diện trước mặt chúng ta, những suy nghĩ của họ tác động trực tiếp đến chúng ta. Em không sợ mối thâm thù của mẹ, em không sợ ánh mắt khinh bỉ của ba anh. Nhưng em lại sợ cái nhìn đầy hạnh phúc của mẹ anh khi bà ấy nói về anh. Em không đủ nghị lực để bỏ qua điều đó.

Cảnh Du xoay người lại, cảm giác đau nhói phần giữa thân vẫn còn. Nhưng cậu thấy Ngụy Châu nghĩ nhiều quá. Cảnh Du lật Ngụy Châu nằm ngửa ra, cậu nâng nửa người trên lên nhìn thẳng vào mắt em mình.

- Ngụy Châu, em nghe anh nói. Mẹ anh là mẹ anh, anh là anh. Chúng ta đã sống với anh từ nhỏ, anh không thể sống thiếu mẹ nhưng anh cũng không thể sống thiếu em. Đừng nghĩ nhiều như thế, hãy cùng anh vượt qua tất cả những suy nghĩ phức tạp của em có đực không.

Ánh mắt Ngụy Châu vẫn rất cương nghị.

- Anh, anh chưa biết mẹ anh có một khối u trong não đúng không? Anh chưa biết bà đang từ chối làm phẫu thuật chỉ vì muốn sống thêm một thời gian để nhìn thấy anh kết hôn đúng không?

Cảnh Du ngây người ra, cậu hỏi lại lắp bắp.

- Em vừa nói gì?

Ngụy Châu ngồi thẳng dậy, cậu nói liên hồi.

- Là thế đấy, mẹ anh bị khôi u lớn trong não, bà đã giấu anh, bà không muốn làm phẫu thuật vì sợ thất bại. Bà chỉ muốn được sống thêm một thời gian nữa để được nhìn thấy anh kết hôn. Mẹ anh đã nói với em như vậy đấy, bà khao khát có cháu, bà muốn nhìn thấy nó trước khi lìa cõi đời này. Anh có thể không để ý nhưng em thì không thể. Anh đã không có cha mẹ trong gần hai mươi năm, em không muốn bây giờ anh lại có thể sắp không còn mẹ. Chỉ nghĩ thôi em cũng thấy đau, em không muốn anh tiếp tục lại thành trẻ mồ côi. Chúng ta mồ côi chừng đó là đủ rồi. Bây giờ chúng ta có thể làm gì đó để ba mẹ chúng ta ở cùng chúng ta lâu hơn thì nên cố mà làm, em đã nghĩ như thế đấy.

Cảnh Du mím chặt môi lại, dịch người xuống khỏi giường, cậu đi lại tủ quần áo chọn bộ quần áo rộng nhất mặc vào. Ngụy Châu chạy xuống đứng trước mặt Cảnh Du, thở hổn hển.

- Anh định đến bệnh viện sao?

Cảnh Du gật đầu sau đó lấy chìa khóa đưa cho Ngụy Châu, vừa đi vừa nói.

- Chở anh đến bệnh viện.

Ngụy Châu thấy bước đi của Cảnh Du vẫn còn rất khó khăn nên ngăn lại.

- Để đến sáng đi, bây giờ chắc mẹ anh đang ngủ rồi.

Cảnh Du chân vẫn bước, Ngụy Châu chạy theo. Cả hai lái xe đến bệnh viện.

Cảnh Du và Ngụy Châu đến phòng bệnh khi mẹ Cảnh Du vẫn đang ngủ, bên cạnh bà là cô giúp việc đang trong tư thế nửa nằm nửa ngồi. Cảnh Du nhẹ nhàng mở cửa đi vào, Ngụy Châu đứng bên ngoài đợi. Đứng nhìn mẹ mình một lúc, sau đó Cảnh Du đi ra ngoài gọi điện cho Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm từ bệnh viện trở về, ông đang nằm thư thái hưởng thụ sự chăm sóc của cô giúp việc. Cô giúp việc và Thẩm Điềm đã có quan hệ bất chính cả chục năm nay nhưng dường như vẫn chỉ nằm trong bí mật. Vợ ông đau ốm quanh năm, ông làm sao có thể sống như vậy được. Vì giữ vị thế của của tập đoàn Thẩn Hoàng Gia trong mắt bạn bè nên ông không thể lấy thêm vợ bé cũng không thể để lộ mình lăng nhăng. Trong mắt đối tác của ông ông vẫn là người chồng yêu vợ hết mực, mọi người nể phục ông đã chung thủy với người vợ đau yếu quanh năm như thế.

Nhưng đã là đàn ông không ai có thể sống mà ăn chay cả đời, vì vậy cô giúp việc đã trở thành vợ bé bí mật của Thẩm Điềm gần mười năm nay.

Về việc Thẩm Điềm có quan hệ bất chính với cô giúp việc Cảnh Du cũng lờ mờ nhận ra, nhưng nghĩ ông cũng là con người, mẹ cậu không thể đáp ứng được nhu cầu sinh lí cho ông ta nên việc ông ta tìm một người để giải tỏa cũng là chuyện có thể thông cảm được. Để ông quan hệ với một người lâu dài còn hơn là để ông lăng nhăng hết chỗ này đến chỗ nọ.

Thẩm Điềm thấy cuộc gọi từ Cảnh Du, ông hầm hừ trong cổ họng.

- Con cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi sao, ta tưởng con đi chơi với thiên hạ mà quên đi cái gia đình này rồi chứ?

Cảnh Du nghiến răng lại nói đầy tức tối.

- Ba đến bệnh viện ngay đi, con đợi ba ở đây.

Thẩm Điềm quát um lên.

- Thần kinh con có bình thưởng không hả, bây giờ là mấy giờ rồi?

Cảnh Du điên tiết hét lên.

- Ba đến đây ngay đi, hay là để con đến nhà bắt quả tang ba mới vừa lòng hả?

Thẩm Điềm giọng ấp úng.

- Con nói cái gì?

Cảnh Du nói đầy khinh bỉ.

- Nói cái gì thì ba tự hiểu. Nếu ba không đến thì con sẽ nói chuyện này ra, khi đó ba có muốn hối cũng không kịp đâu.

Thẩm Điềm gạt tay cô giúp việc ra, mặc quần áo chạy vội vàng đến bệnh viện. Cảnh Du gọi điện xong cho Thẩm Điềm quay lại nói với Ngụy Châu.

- Em về nghỉ đi, nhớ đi cẩn thận nhé.

Ngụy Châu nói cương quyết.

- Em ở đây với anh.

Cảnh Du quát lên.

- Anh đang có việc, em về nghỉ đi. Khi anh chưa gọi thì đừng có đến đây nữa.

Ngụy Châu vẫn đứng im, Cảnh Du bực quá đi lại đẩy lưng cậu ấy ra khỏi cửa sau đó hậm hực đi vào.

Một lúc sau Thẩm Điềm đến bệnh viện. Hai cha con ra ngoài hiên nói chuyện. Cảnh Du không giữ được bình tĩnh mà hét lên.

- Ba biết mẹ con bị khối u trong não đúng không, ba biết lâu rồi đúng không?

Thẩm Điềm trợn mắt lên ngạc nhiên.

- Ai nói cho con biết.

Cảnh Du nhìn Thẩm Điềm bằng đôi mắt có lửa.

- Chuyện đó giờ quan trọng lắm sao, ba trả lời con đi, ba biết mẹ con bị khối u lâu rồi đúng không?

Thẩm Điềm thừa nhận.

- Đúng.

Cảnh Du giọng nghẹn đắng.

- Tại sao ba biết mà không nói cho con , tại sao? Ba muốn để mẹ con chết đi để ba công khai mà rước cô ta về nhà chứ gì, ba đê tiện trên cả mức con nghĩ rồi có biết không hả?

Thẩm Điềm nói trong tiếng thở.

- Không phải, là mẹ con không cho ta nói. Bà ấy sợ phẫu thuật không thành công, bà ấy muốn sống thêm một thời gian nữa để được nhìn thấy con cưới vợ.

Cảnh du nghiến răng lại ghé sát vào mặt Thẩm Điềm.

- Thẩm Điềm, ông đúng là tồi tệ. Mẹ tôi là người bệnh, bà có thể nghĩ không thông. Nhưng ông là chồng bà ấy, ông là kẻ lành lặn mà sao ông lại cũng có suy nghĩ như người bệnh thế hả. Bà ấy không chịu phẫu thuật thì sẽ sống được bao lâu nữa, tại sao ông lại có thể giấu tôi. Tôi nói cho ông biết, bà ấy mà có mệnh hệ gì tôi sẽ không tha cho ông đâu, ông nhớ lấy.

Đẩy Thẩm Điềm ra Cảnh Du chạy thẳng vào phòng mẹ. Thẩm Điềm đứng nhìn theo bóng Cảnh Du, ông không nghĩ là Cảnh Du biết mối quan hệ bất chính của mình. Bây giờ thì to chuyện rồi, con trai ông là đứa ương ngạnh, nó nói là nó làm, chuyện này mà lộ ra danh tiếng của ông sẽ bị hủy hoại.

Cảnh Du vào phòng mẹ ngồi nhìn , nước mắt cậu trực trào ra. Nhìn mẹ nằm thoi thóp trên giường bệnh mà lòng cậu đau thắt. Bấy lâu nay cậu vẫn tin mẹ mình là bệnh mãn tính, cậu vẫn nghĩ bà dùng thuốc là có thể kéo dài được sự sống. Nhưng bây giờ bệnh mẹ cậu không còn đơn giản thế nữa, bà cần phải phẫu thuật, dù cơ hội thành cô chỉ là vài phần trăm cậu cũng quyết phải thử, cậu không thể để mẹ mình chết dần chết mòn như thế được.

Gần sáng mẹ Cảnh Du tỉnh dậy, thấy con trai đang ngồi ngay bên cạnh mình bà vui rơi nước mắt. Cầm lấy bàn tay Cảnh Du, mặt bà rạng rỡ hẳn lên.

- Thẩm Quân, con về rồi sao, sao không gọi mẹ dậy?

Cảnh Du đưa bàn tay gầy guộc của mẹ áp lên miệng, giọng ghẹn ngào.

- Mẹ, con xin lỗi mẹ, con xin lỗi ...

Mẹ Cảnh Du mở to mắt ra nhìn cậu, có chuyện gì với con bà thế này, nhìn tinh thần nó tệ quá. Đưa mắt nhìn thẳng vào mặt Cảnh Du, mẹ cậu lắp bắp hỏi.

- Con có chuyện gì sao?

Cảnh Du mím môi lại lắc đầu, cậu thấy đau lòng quá. Mẹ cậu từ lúc sinh cậu ra đã phải chịu đau đớn, buồn tủi cho đến khi tìm thấy cậu, bà đã phải chịu đau đớn quá lâu khiến sức khỏe của bà không thể trở lại bình thường được. Bây giờ gặp cậu rồi cậu lại rất hững hờ với mẹ, cậu thương bà nhưng lại không thể hiện rõ tình thương của mình cho bà biết. Cảnh Du tự mắng mình là đứa con bất hiếu, thật sự rất bất hiếu. Bây giờ thì cậu hiểu tại sao Ngụy Châu gặp mẹ cậu lại quyết định rời xa cậu rồi, em ấy đã bị khát khao của bà ám ảnh, em ấy bị bệnh tình của bà làm em ấy đau. Thật sự nếu bây giờ mẹ cậu có mệnh hệ nào chính cậu cũng không thể tha thứ cho mình.

Để biết rõ hơn bệnh tình của mẹ Cảnh Du đã đến hỏi thẳng bác sĩ. Bác sĩ thông báo mẹ cậu cần phẫu thuật gấp, để càng lâu tỉ lệ thành công càng thấp. Tỉ lệ thành công bây giờ là khoảng ba mươi phần trăm nhưng chỉ nửa tháng nữa thôi tỉ lệ này chỉ còn khoảng mười phầm trăm.

Cảnh Du trở về phòng bệnh, cậu quyết định thuyết phục mẹ mình.

- Mẹ, chúng ta làm phẫu thuật nhé, con hỏi bác sĩ rồi, tỉ lệ thành công là rất cao. Phẫu thuật xong sức khỏe của mẹ sẽ bình thường trở lại.

Mẹ Cảnh Du đang ngồi bỗng nằm xuống quay mặt vào trong, bà đáp cương quyết.

- Mẹ không làm phẫu thuật đâu. Trước sau gì cũng chết, để cho mẹ được nhìn thấy con thêm một thời gian nữa đi, mẹ đã xa con quá lâu rồi.

Đã mấy ngày liền Cảnh Du nói thế nào mẹ cậu cũng cương quyết không làm phẫu thuật. Cuối cùng cậu điên lên hỏi thẳng.

- Được rồi, mẹ nói đi, con phải làm gì mẹ mới chịu làm phẫu thuật, mẹ nói đi con sẽ làm, chỉ cần mẹ chịu làm phẫu thuật thì chuyện gì con cũng sẽ nghe mẹ. Mẹ nói đi.

Mẹ Cảnh Du nghe con nói vậy, nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời.

- Được, nếu con chịu đính hôn thì mẹ sẽ đồng ý làm phẫu thuật. Nhà Lam Lam vẫn đang đợi câu trả lời của con, chỉ cần con đồng ý mẹ sẽ làm phẫu thuật ngay. Phẫu thuật có thể thành công hay không không còn quan trọng nữa, chỉ cần thấy con được hạnh phúc là mẹ vui rồi. Con sẽ đồng ý chứ.

Cảnh Du nhìn mẹ cậu, mặt nhăn nhó.

- Tại sao mẹ cứ phải ép con đính hôn. Mẹ biết con không yêu Lam Lam mà.

Mẹ cậu lại nằm xuống quay mặt vào trong. Bà biết con mình không yêu Lam Lam nhưng bà không còn thời gian để chờ đợi nữa, Lam Lam yêu con trai bà và bà tin con bé sẽ là người vợ tốt. Ngày trước nhiều người lấy nhau mà có yêu nhau đâu, họ vẫn sống hạnh phúc đó thôi. Huống chi Lam Lam đã đợi con trai bà mấy năm nay, gia đình con bé lại môn đăng hộ đối với gia đình bà, con trai bà có thể tìm được đám nào tốt hơn như thế nữa.

Cảnh Du đau đầu với cái suy nghĩ " bệnh tật" của mẹ mình. Nhưng lúc này không phải lúc để cậu đôi co với mẹ, mẹ cậu phẫu thuật, chậm một ngày thì tỉ lệ sẽ thành công sẽ thấp đi vài phần. Nhìn ánh mắt cương quyết của mẹ mình Cảnh Du không thể làm gì khác hơn ngoài câu trả lời.

- Con đồng ý.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter; Bongdaso; Bongdapro; Keonhacaivip; W88; NEW88; NEW88;
Tele: @erictran21
Loading...