Hải Nhân Ngoại Truyện
Chương 20 : Kẻ Phá Bĩnh
Cố Hải tiến lại chỗ Bạch Lạc Nhân xúc động không nói nên lời, dang rộng vòng tay ôm cậu thật chặt. Bao nhiêu nỗi nhớ dồn nén, bao nhiêu khát khao dồn nén, giờ đây lại được tận hưởng hơi ấm cơ thể quen thuộc, được nhìn gương mặt quen thuộc, sự xúc động làm Cố Hải thở cũng thấy có chút khó khăn. Bạch Lạc Nhân cũng ôm lại hắn, rúc đầu vào ngực hắn, nghe nhịp đập từ trái tim hắn. Sau bao ngày đau khổ, giây phút này là lúc họ tận hưởng hạnh phúc ngọt ngào. Ôm nhau thật lâu để cân bằng lại cảm xúc, Cố Hải mới thì thầm lên tiếng : "Nhân tử, về sao không báo với anh. Sao lại không bật điện ? Để tối vậy hù dọa anh à ?"Vừa dứt lời Bạch Lạc Nhân nắm chặt lấy tay Cố Hải ,tay lạnh lẽo như sắt, tức thời đau lòng."Cậu lại không mặc ấm rồi."Cố Hải không nói , cứ như vậy yên lặng nhìn vợ hắn. Nhìn bộ dáng này của Bạch Lạc Nhân , liền biết khẳng định cậu ta chưa ăn cơm : "Đi , vào bếp anh làm mấy thứ cho em ăn ."Bạch Lạc Nhân vẫn đứng yên , không hề nhúc nhích cũng không hề nới lỏng vòng tay . Tâm tình đóng băng mười mấy ngày nay tại giây phút này lập tức triệt để tan chảy , hóa thành một bãi nước. Nghĩ tới ở nơi đêm dài tĩnh lặng cả hai cô đơn một mình , Bạch Lạc Nhân chỉ muốn ôm Cố Hải chặt hơn nữa, muốn khảm hắn vào người. Thật khó khăn mới đến được với nhau vậy mà vì một hiểu lầm không đáng có, họ đã làm đau nhau trong nửa tháng trời. Vẫn rúc đầu vào ngực Cố Hải, Bạch Lạc Nhân thủ thỉ : "Đại Hải, từ nay về sau chúng ta đừng vì chuyện không đáng có mà giận nhau nữa , cũng đừng bao giờ bỏ mặc đối phương ở một mình trong nhà nữa , được không?"Bàn tay Cố Hải xoa lấy cổ Bạch Lạc Nhân, một luồng khí lạnh theo động mạch trên cổ chảy xuôi xuống trái tim hắn :"Ừm , từ nay sẽ không hiểu lầm nhau nữa, sẽ không để em chịu ủy khuất vì anh nữa."Bạch Lạc Nhân nở nụ cười . Tâm Cố Hải nháy mắt như mê như say , ánh mắt nhìn thẳng tắp nhìn Bạch Lạc Nhân, giống như chung quanh tất cả đều biến mất , chỉ có đôi mắt của cậu ấy , mũi cậu ấy, môi cậu ấy ... Ở trong lòng khắc sâu như thế rõ ràng.Tay Cố Hải dùng một chút sức , đem đầu Bạch Lạc Nhân hơi ngửa về phía sau. Mới đầu chỉ là nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước , sau đó là nụ hôn tinh tế ngọt ngào , những ngày dồn nén cảm xúc họ đã trao cho nhau trong nụ hôn tràn đầy yêu thương bất tận . Cạy ra khóe môi , mở ra khớp hàm , cảm thụ ẩm ướt trên đầu lưỡi cùng rung động . Tay Cố Hải ôm lấy mái tóc Bạch Lạc Nhân ,bàn tay Bạch Lạc Nhân ôm lấy hai má Cố Hải , cả hai trao cho nhau thâm tình nồng đượm , nhung nhớ đậm sâu. Cố Hải tách môi ra nhìn Bạch Lạc Nhân, hắn muốn nhìn cho thỏa những ngày xa cách. Thấy Cố Hải nhìn mình không chớp mắt. "Này, bị thôi miên hả?" - Bạch lạc Nhân lấy tay huơ huơ trước mặt cậu.Nói xong liền cười khanh khách.Lần này đúng Cố Hải bị thôi miên thật, Bạch Lạc Nhân cười rất đẹp. Cố Hải muốn giữ mãi nụ cười này. Hắn lại ôm Bạch lạc Nhân thật chặt, phả hơi nóng vào vành tai cậu: "Nhân Tử, anh yêu em."Bạch Lạc Nhân lại cười, cái người này bệnh cũ lại phát tác, đáng yêu thật."Đói không? Để anh nấu cơm.""Tôi nấu xong rồi."Nghe Bạch Lạc Nhân nói vậy, Cố Hải liền kéo tay cậu chạy nhanh xuống bếp. Nhà bếp sạch sẽ, thức ăn đã được bày trên bàn. Cố Hải lại ôm Bạch Lạc Nhân vào lòng hôn khắp mặt cậu. Nhân tử à, em bớt đáng yêu đi được không, cứ vậy anh ngộp thở mà chết mất. Khi Cố hải có dấu hiệu thiếu đứng đắn liền bị Bạch lạc Nhân ngăn lại : "Ăn cơm hay không?"Lúc này Cố Hải không muốn ăn gì hết, chỉ muốn ôm lấy vợ hắn mà yêu thương. Nhưng nghĩ đến việc Bạch Lạc Nhân cả tuần nay vất vả nơi xa mạc, giờ này chưa ăn chắc cũng đói rồi. Cố Hải kéo Bạch lạc Nhân ngồi xuống, gắp thức ăn ăn thử. Hôm nay Bạch lạc Nhân chỉ làm hai món, vậy cũng đủ thấy cậu ấy đã cố gắng như thế nào. Chưa ngon nhưng cũng không đến nỗi tệ như lần trước. Lần này không bị mặn hay nhạt quá nữa vì Bạch lạc Nhân đã thử trước rồi. Nhìn đống đồ ăn nham nhở trong thùng rác, đống bát đĩa đã được rửa sạch sẽ trong tủ chứng tỏ Bạch lạc Nhân hôm nay về sớm và làm việc đã rất lâu rồi. Cố Hải ăn mà khóe mắt cay cay, cậu xúc động quá. Với Cố Hải chỉ cần một cử chỉ chủ động âu yếm của Bạch lạc Nhân thôi cũng đủ làm cậu ta rơi nước mắt. Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải cười, người này thú vị thật, cái gì cũng khóc được. Cậu nghĩ nếu để nhân viên công ty của hắn biết vị Tổng giám đốc cao lãnh soái khí ngời ngời rơi nước mắt thì sao nhỉ. Trong khi Cố Hải đang cảm động vì tấm chân tình của vợ thì bên đây vợ hắn lấy điện thoại ra chụp hình ảnh chỉ có cậu mới được thưởng thức này.Cố Hải quay lại thấy Bạch Lạc Nhân đang giơ điện thoại với nụ cười đầy ẩn ý liền xông tới ôm ngang người Bạch Lạc Nhân : " Bảo bối, tính trêu anh hả?"Bạch lạc Nhân tay vẫn giữ điện thoại, miệng cười khanh khách : "Tôi muốn cho mọi người thấy một vị Tổng tài khóc sẽ như thế nào" Nói rồi cậu lại giơ điện thoại lên mặt Cố Hải. Cố Hải bị chọc quê liền một tay ôm vợ, một tay chọc quấy khắp người cậu ấy. Bị nhột Bạch Lạc Nhân quằn quại như con cá trạch trong vòng tay Cố Hải. Nháo loạn một hồi cả hai thở hổn hển nằm trên thảm nhà bếp. Cố Hải đè lên người Bạch lạc Nhân, giọng nói nhẹ nhàng pha chút kích thích : " Nhân tử, anh yêu em."Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải bằng ánh mắt nhu tình. Cố Hải lúc này thật đẹp, mỗi ngày nhìn Cố Hải Bạch lạc Nhân lại thấy hình như mình chưa nhìn kĩ người này, có cái gì đó vừa quen vừa lạ. Có lẽ chính vì vậy mà đời sống vợ chồng họ chưa bao giờ bị rơi vào nhàm chán. Thấy Bạch lạc Nhân nhìn mình đắm đuối, hô hấp của Cố Hải hỗn loạn, cậu muốn nghe Nhân tử nói câu "Em yêu anh" biết nhường nào. Trong mắt Cố Hải thể hiện rõ khát khao đó."Nhân tử, sao không nói yêu anh. " - Cố Hải nhìn vợ với ánh mắt chờ đợi.Bạch lạc Nhân hôm nay tâm tình khá tốt, Những tưởng đoạn tình cảm này đã kết thúc rồi, giờ đây đã được lấy lại. Cậu hào phóng nói lời yêu thương xem như là món quà gặp lại sau nhiều ngày xa nhau : " Cố Hải, em yêu anh."Nghe câu đó thốt ra từ miệng Bạch lạc Nhân, Cố Hải ngây ngất, vội vàng cởi bỏ quần áo Bạch Lạc Nhân, chỉ sợ thời gian đêm nay là không đủ. Bạch Lạc Nhân đầu lưỡi đánh khẽ lên môi Cố Hải, đôi mắt nửa nhắm nửa mở nhìn về phía Cố Hải, thấy rõ trong mắt cậu lửa tình đang bừng cháy. Cố Hải hai tay nhẹ nhàng xoa bóp tấm lưng trần của Bạch Lạc Nhân , dọc theo đường cong cơ thể hướng về dưới khe rãnh, sau đó lại rút tay về, cứ lặp lại liên hồi cho đến khi hô hấp của Bạch Lạc Nhân trở nên gấp gáp, nhìn ánh mắt đầy hưng phấn say mê. Bạch Lạc Nhân đưa tay tìm điểm nhô trước ngực Cố Hải mân mê , sau đó lật người Cố Hải lại trực tiếp dùng miệng ngậm, nhẹ nhàng liếm lên 2 điểm trước ngực trêu đùa đến khi Cố Hải không kiềm chế nổi phải rên lên. Cố Hải hai chân đưa xuống dưới quần lót Bạch Lạc Nhân kẹp lấy tiểu nhân tử, mạnh mẽ dùng mu bàn chân điểm đến các vị trí mẫn cảm của Bạch Lạc Nhân, đầu ngón nhân chọc vào đỉnh tiểu nhân tử cho đến khi hô hấp của Bạch Lạc Nhân dồn dập, cổ họng không tự chủ phát ra tiếng rên.Hai người đối diện nhau, ánh mắt nhìn nhau si mê, đôi bàn tay dày vò các điểm nhạy cảm của đối phương không ngừng. Cố Hải ngồi dậy đặt Bạch Lạc Nhân ngồi lên hai chân mình, để tiểu hải tử xâm nhập vào trong cơ thể cậu, cổ họng Bạch lạc Nhân rít lên một tiếng đầy dục cảm, miệng cắn lên xương quai xanh và ngực Cố Hải. Cố Hải liền đem Bạch Lạc Nhân ôm đỡ lên đùi mình, nâng cái eo nhạy cảm, nhìn Bạch Lạc Nhân nhấp nhổm, tiểu hải tử và tiểu cúc không ngừng đưa ra đút vào, trong miệng phát ra âm thanh mê người , hơi thở đầy gấp gáp."Cố Hải..." - Bạch Lạc Nhân thét lên một tiếng, đem tinh hoa bắn lên người Cố Hải.Cố Hải nhẹ nhàng nâng mông Bạch Lạc Nhân lên, hướng tiểu cúc đâm sâu vào, điên cuồng "cày cấy""Vợ yêu...Anh yêu em" - Cố Hải ngọt ngào kêu, hàm răng gặm cắn hai má và ngực Bạch Lạc Nhân như muốn đem hắn nuốt vào trong bụng.Sau đó đâm sâu thêm một cái, Bạch Lạc Nhân cắn chặt răng, ngửa cổ ra sau, một luồng chất lỏng nóng rực trực tiếp đi vào trong cơ thể, hai người run rẩy quấn lấy nhau. Xong cuộc, cả 2 ôm nhau, Cố Hải lấy tay lau mồ hôi trên trán Bạch Lạc Nhân, lẳng lặng nhìn ngắm thỏ thẻ : "Nhân tử à, cảm ơn em nhiều lắm". Bạch lạc Nhân cũng xúc động không kém, dướn người lên cắn nhẹ vào môi dưới của Cố Hải. Ánh mắt nhìn Cố Hải thì thầm, tôi cũng cảm ơn cậu nhiều lắm vì cậu đã đến bên tôi trong cuộc sống này.Khi cả hai đã tắm rửa xong, nhìn mâm cơm còn chưa được đụng đũa, Cố Hải quay sang Bạch Lạc Nhân : "Đói không?"Bạch Lạc Nhân chỉ cười, trong lòng nghĩ tôi có phải là gấu ngủ đông đâu mà không đói, chưa ăn gì đã đành, có bao sức lực chiến đấu hết rồi, nếu không đói thì không phải là người a. Cố Hải đem đồ ăn hâm nóng lại, tay xào nấu nhưng mắt không rời vợ mình. Với Cố Hải yêu thương Bạch Lạc Nhân bao nhiêu cũng là không đủ, ngắm nhìn cậu bao nhiêu cũng thấy chưa thỏa lòng. Tình yêu của Cố Hải dành cho Bạch lạc Nhân là không giới hạn. Cả hai đang dạt dào tình cảm sau bao ngày xa cách, muốn có một đêm trọn vẹn bên nhau thì nghe tiếng chuông cửa.Cố Hải dừng tay đi ra mở cửa, nhân vật xuất hiện làm hắn giật mình. Trong lòng mắng chửi, Cố Dương, anh đúng là kẻ phá đám trong truyền thuyết đây mà....[Hết Chương 20]
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương