Hải Nhân Ngoại Truyện

Chương 26 : Đại Hải Nổi Điên



Cả đêm Bạch Lạc Nhân không ngủ, ôm Cố Hải một hồi lâu sau đó cậu đứng lên đi dọn dẹp. Nhìn đống bát đĩa xếp trong bồn rửa, Bạch Lạc Nhân tưởng tượng Cố Hải đang vừa rửa bát vừa cười với mình. Nhìn đống đồ ăn còn bỏ dở, Bạch Lạc Nhân lại thấy Cố Hải vừa bỏ vào hộp vừa lải nhải trong miệng.

Ngày thường tất cả những việc làm của Cố Hải đều được Bạch Lạc Nhân thu vào tầm mắt, ngắm Cố Hải làm việc là thú vui khó cưỡng của Bạch Lạc Nhân. Giờ đây cậu muốn tự tay làm tất cả những việc Cố Hải đã làm, vừa làm trong lòng vừa đau xót xin lỗi Cố Hải. Xả nước xoay từng cái bát, nước mắt Bạch Lạc Nhân cũng chảy thành dòng theo. Giờ phút này cậu mới thấy công việc hàng ngày của Cố Hải làm quả là chứa trong đó tình yêu dành cho cậu vô cùng lớn. Khi người ta đặt chút tình cảm vào công việc mình làm thì những công việc ấy dù khó đến mấy cũng trở nên dễ dàng.

Bạch Lạc Nhân cứ thế làm hết việc này sang việc khác, cậu muốn làm tất cả những việc trước đây cậu chưa từng làm cho Cố Hải. Cậu muốn khi Cố Hải ngủ dậy đầu tiên là nở nụ cười.

Cố Hải do bị Bạch Lạc Nhân cho uống thuốc ngủ nên mãi gần trưa mới tỉnh, đầu đau như búa bổ. Hé mắt nhìn ra ánh sáng ngoài cửa sổ, Cố Hải mới tá hỏa, đã gần trưa rồi, sao Bạch lạc Nhân không gọi mình dậy nhỉ.

Xuống giường ra phòng khách, trong lòng Cố Hải hi vọng Bạch Lạc Nhân vẫn còn ở nhà, nhìn quanh không thấy đâu, Cố Hải định đi vào nhà vệ sinh, ngang qua nhà bếp như không tin vào mắt mình nữa. Trên bàn đồ ăn sáng đã bày sẵn, được đậy cẩn thận. Trong lòng Cố Hải khấp khởi mừng thầm, Bạch Lạc Nhân hôm nay lại ăn sáng cơ đấy. Lại xem Bạch lạc Nhân nấu gì cho mình, Cố Hải nhìn thấy một mẩu giấy nhỏ: ĐẠI HẢI, TÔI ĐI LÀM TRƯỚC, ĂN SÁNG RỒI ĐI NHÉ! TÔI YÊU CẬU! – Bạch Lạc Nhân.

Miệng Cố Hải bị kéo ra đến tận mang tai, cuộc sống quá đãi ngộ với hắn rồi, bảo bối , anh yêu em không giới hạn. Đến công ty, Cố Dương đã đợi Cố Hải ở đó.

Vừa thấy Cố Hải, Cố Dương nhảy bổ lên : "Cái công ty này phát triển được là nhờ giám đốc như cậu sao?"

Cố Hải trong lòng đang phơi phới, không thèm để ý đến cái trò phát tiết của Cố Dương, miệng cười cười hỏi : "Anh đang khen đấy hả."

Cố Dương bị cho leo cây mấy tiếng đồng hồ, lại được câu trả lời không đâu với đâu, càng trở nên phát tiết : "Mày hẹn anh mày mấy giờ có nhớ không?"

Cố Hải lắc đầu, nhìn Cố Dương với ánh mắt thông cảm : "Đền cho anh cái gì để bù lại đây?"

"Thôi bỏ đi, vào việc chính." - Cố Dương gạt tay.

Qua bàn bạc công ty Cố Dương và Cố Hải có hợp tác làm ăn với một công ty khác ở Hồng Công. Thực ra Cố Hải không mặn mà lắm với hợp đồng này, nhưng nghĩ làm lần này là vì Cố Dương, xem như giúp Cố Dương mở rộng mối quan hệ nên Cố Hải đồng ý. Công ty Cố Hải sẽ chịu trách nhiệm sản xuất, nhiệm vụ chung chuyển sẽ do Cố Dương đảm nhiệm. Mọi giấy tờ đứng tên công ty Hải Nhân.

Giờ ăn trưa, Cố Hải gọi điện cho Bạch Lạc Nhân, hỏi xem có đi ăn cùng hắn được không. Gọi mấy cuộc vẫn không liên lạc được. Cố Hải lòng nóng như lửa đốt. Giờ này nếu họp cũng phải tan rồi chứ, sao lại tắt máy. Cố Hải gọi điện cho Cố Uy Đình.

Nhìn thấy điện thoại của Cố Hải, Cố Uy Đình có chút giật mình. Lại bị hành hạ bởi cái thằng quỷ này rồi.

Cố Uy Đình không trả lời câu hỏi của Cố Hải mà hẹn Cố Hải đến nhà nói chuyện. Trong lòng Cố Hải dự điều gì đó không ổn, hắn phóng xe vội đến nhà Cố Uy Đình. Chưa kịp chào hỏi, Cô Uy Đình đã ôn tồn bảo : "Ngồi xuống nói chuyện."

Cố Hải không giữ được bình tĩnh nữa, nhìn Cố Uy Đình giọng chất vấn : "Sao ba không trả lời con, Bạch lạc Nhân đi làm nhiệm vụ rồi, đúng không?"

"Ừ. "- Cố Uy Đình thừa nhận.

"Quân đội của các người làm ăn kiểu gì thế, nói mấy hôm nữa mới đi sao hôm nay đã đi rồi. Lịch trên trời rơi xuống à." - Cố Hải hét lên.

Cố Uy Đình biết Bạch Lạc Nhân nói dối Cố Hải nên trấn an : "Lịch đột xuất, hôm nay họp nó cũng mới biết nên đi luôn."

Cố Hải ôm đầu, hai hàm răng cắn chặt : " Ba không cần phải vòng vo, cậu ấy đi làm nhiệm vụ gì, chỉ cần ba nói cho con biết là được."

Cố Uy Đình nhún vai : "Ta không biết. Lệnh chia theo đơn vị, ta không trực tiếp quản lí vụ này."

Lời nói của Cố Uy Đình không thể giấu được nỗi bất an trong lòng ông. Cố Hải thấy cha mình nói rất ấp úng nên không muốn hỏi nữa, trong lòng gầm gừ. Ông không nói tôi đây sẽ tự đi tìm hiểu.

Thấy Cố Hải định đi, Cố Uy Đình ngăn lại : "Mày định đi đâu?"

Cố Hải nhìn Cố Uy Đình với ánh mắt đầy cương nghị : "Ba không muốn nói thì con sẽ tự đi tìm hiểu."

Biết rằng nếu bây giờ để Cố Hải đi là hắn sẽ đến đơn vị Bạch Lạc Nhân làm loạn, chi bằng ông bịa ra nhiệm vụ nào đó để trấn an Cố Hải thì hơn. Nếu Bạch Lạc Nhân xảy ra chuyện thì đằng nào người Cố Hải oán hận đầu tiên sẽ là ông. Tính Cố Hải khi điên lên không nghĩ được việc gì tử tế cả.

" Ngồi xuống đây nghe ta nói."

Cố Hải ngồi xuống, trong mắt vẫn giữ nguyên ngọn lửa.

"Con có biết vì sao Bạch Lạc Nhân không muốn nói cho con biết nó đi làm nhiệm vụ gì không?"

Cố Hải không trả lời, hắn hiểu chắc chắn là công việc nguy hiểm nên Bạch lạc Nhân không nói, cậu ấy luôn sợ hắn lo lắng mà làm những việc không nên làm.

"Nếu Bạch Lạc Nhân đã không muốn nói thì hà tất gì con phải cố mà tìm hiểu."

Cố Hải không còn đủ bình tĩnh nữa, giọng lạc đi : "Chắc các người lại đem cậu ấy ném vào chảo lửa chứ gì."

Cố Uy Đình không phủ nhận cũng không thừa nhận, ông tìm cách lựa làm sao để Cố Hải tin.

"Thực ra nhiệm vụ lần này của nó cũng như những lần trước, là huấn luyện bay thôi. Nhưng khác lần trước là huấn luyện bay trên biển."

" Vậy sao cậu ấy phải giấu con?"

"Ta đã nói rồi, là hôm nay mới biết đi gấp nên không kịp báo. Con cũng từng lăn lộn trong quân đội chẳng phải con không hiểu sao, lệnh thường đột xuất để đảm bảo tính an toàn mà.Đại Hải à, bây giờ không còn là thời 18 đôi mươi nữa, muốn làm việc gì cũng suy nghĩ kĩ chút đi. Nếu con làm khó người khác chính là đang làm khó Bạch lạc Nhân đấy."

Cố Hải không nói, không phải cậu không hiểu mà là cậu lo lắng quá thôi. Việc bây giờ hắn nghĩ là làm sao để liên lạc được với Bạch lạc Nhân, chỉ cần mỗi ngày được nghe giọng cậu ấy, biết được cậu ấy vẫn bình an là được rồi.

" Đại Hải, điện thoại của Bạch lạc Nhân đã bị tịch thu, con có gọi cho nó cũng vô ích, đợi khi xong nhiệm vụ nó sẽ về thôi."

Cố Hải nhìn cha mình với ánh mắt cầu xin : "Ba, có cách nào để con liên lạc với cậu ấy mỗi ngày không. Con chỉ cần nghe cậu ấy nói, biết cậu ấy vẫn bình yên là được rồi."

Cố Uy Đình biết rất rõ, nếu không làm theo yêu cầu của Cố Hải chẳng phải đang giết dần giết mòn con ông sao. Ông tự thấy ân hận khi chấp nhận cuộc hôn nhân này. Công việc trong quân đội không phải muốn an toàn là được an toàn. Cứ như vậy con ông phải đối mặt với nhiệm vụ của Bạch lạc Nhân bằng cách nào đây. Lệnh lần này đi những người tham chiến không được liên lạc với người nhà.

Nhưng với lãnh đạo cấp trên thì được. Rất may Cố Uy Đình nằm trong ban chỉ đạo tác chiến, ông có thể hàng ngày gọi qua địa đàm của đơn vị cho Bạch Lạc Nhân. Nhưng phiền một nỗi, chỉ gọi cho Bạch Lạc Nhân khi nào cậu ấy nghỉ. Cố Hải và Cố Uy Đình không ở cùng nhà, lúc gọi cho Bạch Lạc Nhân được cho Bạch lạc Nhân mà Cố Hải không rảnh thì sao. Hơn nữa giờ gọi không thể cố định được, có thể vào bất cứ giờ nào trong ngày, không kể sáng trưa chiều tối.

Vậy muốn cho Cố Hải nghe điện của Bạch Lạc Nhân chẳng phải rất khó sao. Cố Hải vẫn nhìn cha hắn với ánh mắt chờ đợi: "Cha có cách đúng không?"

Cố Uy Đình nhìn con trai ông trong lòng đau xót, sao lại có cái thằng lụy tình đến vậy chứ, không lẽ Bạch lạc Nhân là lí do duy nhất để hắn sống trên đời này sao. Thật đau lòng cho người cha như ông mà. Không nỡ từ chối Cố Hải, nhưng ông cũng phải cho hắn biết muốn nói chuyện với Bạch Lạc Nhân sẽ khó khăn như thế nào. Hi vọng Cố Hải thấy khó mà nghĩ lại.

"Đại Hải, muốn nói chuyện với Bạch Lạc Nhân hàng ngày cũng được, con thì không thể gọi nhưng ta thì có thể. Chỉ có điều khi nào Bạch Lạc Nhân nghỉ mới gọi được. Vì vậy con có thể sẵn sàng nghe vào bất cứ giờ nào không?"

Cố Hải nghe cha hắn nói như người chết đuối vớ được cọc, có gì mà không thể chứ, chỉ cần nói chuyện được với bảo bối hàng ngày, biết cậu ấy vẫn bình an thì có bảo hắn nhảy vào chảo lửa hắn cũng cam lòng.

Vậy là hằng ngày đi làm, Cố Hải luôn trong tình trạng chờ điện thoại, hễ Cố Uy Đình báo là có thể gọi điện cho Bạch Lạc Nhân Cố Hải liền lập tức chạy đến, dù nắng hay mưa, dù đêm hay ngày. Cố Hải từ hôm có thể gọi điện cho Bạch Lạc Nhân thông qua Cố Uy Đình liền không về nhà nữa, chuyển hẳn sang nhà cha hắn. Hắn sợ nửa đêm có thể gọi được cho Bạch Lạc Nhân, lỡ hắn ngủ quên không gọi được thì không phải chẳng uổng phí lắm sao. Mỗi lần gọi cũng chỉ được vài phút, hỏi dăm ba câu, nói nhớ thương dăm ba điều. Chỉ vậy thôi cũng đủ làm Cố Hải có thể dựa vào đó mà sống qua ngày. Một tuần trôi qua, Bạch Lạc Nhân vẫn bình an vô sự, Cố Hải cầu trời khấn phật cho thời gian trôi qua nhanh để hắn có thể đón vợ hắn trở về. 

Hôm nay vẫn vừa làm việc vừa chờ có thể gọi điện cho Bạch Lạc Nhân, công ty Cố Hải gặp họa mà hắn không hề hay biết.

Nghe tiếng gõ cửa phòng làm việc Cố Hải vẫn thản nhiên mời vào. Hắn tá hỏa khi thấy tiến vào là ba đồng chí công an trong đội điều tra đặc biệt, Diêm Nhã Tĩnh, Đông Triệt và Cố Dương. Không hiểu vì sao công an điều tra lại đến đây, không hiểu sao cả Cố Dương đang ở Hồng Công cũng về đây, dự là có chuyện chẳng lành. Tuy nhiên là chuyện gì thì Cố Hải không thể hiểu được.

"Cố tổng, phiền anh theo chúng tôi một chuyến, công ty anh có dích líu đến vụ buôn bán vũ khí xuyên quốc gia."

Đầu Cố Hải muốn nổ tung, chuyện quái gì đang diễn ra thế, công ty Cố Hải có sản xuất vũ khí chỉ phục vụ cho các doanh trại trong nước, hợp tác với nước ngoài chỉ là sản xuất đồ quân nhân thường ngày. Nhưng đã có lệnh bắt thì không thể là vu khống được, Cố Hải lấy hết sức bình tĩnh nói với công an điều tra.

"Tôi sẽ theo các anh đi, nhưng xin cho tôi thêm hai tiếng giải quyết nốt việc còn lại ở đây được không?"

Thân phận của Cố Hải cũng khá đặc biệt nên đã được tạo điều kiện. Mọi hành động của Cố Hải trong hai tiếng đó đều nằm dưới sự giám sát của công an.

Cố Hải gọi điện cho Cố Uy Đình : "Ba, con có chút chuyện, ba gọi cho Bạch Lạc Nhân giúp con."

Cố Uy Đình thấy giọng Cố Hải khá gấp gáp, nhưng cũng không hiểu là có chuyện gì, bây giờ Bạch Lạc Nhân đang tham chiến, đâu có thể gọi được.

Cố Hải vẫn rất khẩn thiết : "Ba, con chỉ có hai tiếng đồng hồ. Trong vòng hai tiếng đó, ba tìm cách gọi cho Bạch lạc Nhân giúp con. Bây giờ con không thể đến đó được, vậy ba có thể đem điện thoại qua cho con được chứ."

Trong lòng Cố Uy Đình trống đánh thùm thụp : "Cố Hải, xảy ra chuyện gì?"

"Công ty con gặp chút chuyện, con sẽ nói sau, nếu gọi được cho Bạch lạc Nhân ba báo con một tiếng."

Vừa giao lại việc công ty cho cấp dưới, Cố Hải vừa thấp thỏm chờ điện từ Bạch Lạc Nhân. Một tiếng đã trôi qua vẫn chưa có tin tức gì, Cố Hải trong lòng hỗn độn. Bản thân hắn đang đối mặt với nguy hiểm nhưng hắn không hề nghĩ đến, việc hắn nghĩ đến duy nhất lúc này là gọi điện được cho Bạch lạc Nhân, hắn muốn trấn an Bạch Lạc Nhân nếu trong những ngày tới hắn không thể gọi cho cậu ấy thì cậu ấy vẫn yên tâm làm nhiệm vụ. Ba mươi phút nữa trôi qua, Cố Hải như muốn phát điên, nếu hôm nay không gọi được cho vợ hắn, có ở trong tù hắn cũng phải trốn ra bằng được. Rất may Cố Uy Đình đến.

Nhìn thấy xe của đội điều tra đặc biệt, ông biết có chuyện chẳng lành. Vừa nhìn thấy Cố Uy Đình, cố Hải thở phào nhẹ nhõm, vậy là trước khi đi, hắn có thể gặp bảo bối rồi. Không kịp để Cố Uy Đình hỏi han gì, Cố Hải cầm lấy điện thoại từ tay cha hắn.

"Ba, con cảm ơn ba."

Sau đó gọi cho Bạch lạc Nhân. Cố hết sức lấy giọng bình tĩnh để Bạch lạc Nhân không phát hiện ra chuyện bất thường : "Nhân tử, em vẫn ổn chứ."

Bạch lạc Nhân không thấy có điều gì bất ổn trong giọng nói của Cố Hải nên cũng vui vẻ trả lời : "Tôi không sao, may mà hôm nay nghỉ sớm."

"Nhân tử, nghe anh nói. Công ty anh có chút việc cần đi nước ngoài một thời gian. Vậy nên có thể trong thời gian đó anh không gọi điện cho em được. Nhưng em nhớ cho anh một điều, chỉ cần em bình an thì anh cũng sẽ bình an. Sự sống của anh anh giao vào tay em đó. Nhân tử, bảo trọng."

Không để Bạch Lạc Nhân nói thêm, Cố Hải ngắt máy giao lại cho Cố Uy Đình.

"Ba, con gặp phải chút chuyện rắc rối, cần đi vài ngày. Nếu nhân tử gọi điện lại, ba nói cho cậu ấy yên tâm. Con sẽ sớm quay về."

Nói rồi Cố Hải lên xe công an điều tra trước con mắt ngạc nhiên lẫn xúc động của tất cả mọi người.

.

.

.

[ Hết Chương 26 ]

Xin lỗi mọi người vì đăng trễ đến giờ này. Tần bận chút chuyện nên mị đăng thay nhưng đến giờ mới nhớ ra. Thật xin lỗi ạ ~
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...