Hải Nhân Ngoại Truyện
Chương 55 : Đến Thảo Nguyên
Ngày hôm sau, hai người lên phà đi ra ra đảo xem bờ cát vàng. Vì là đang mùa đông nên du khách du lịch khá thưa thớt. Cố Hải đưa ánh mắt gian tà trêu chọc Bạch Lạc Nhân: "Anh đem theo lều cắm trại rồi nhé."Bạch Lạc Nhân" xì "một tiếng trong họng, nheo mắt nhìn Cố Hải: "Thời gian không làm cho não cậu lớn lên được chút nào sao?"Cố Hải cười rất tươi khi thấy Bạch lạc Nhân có chút e thẹn, hắn túm lấy cổ cậu xoa xoa cái ót đầy gợi cảm: "Cái gì cần lớn anh đã cho nó lớn hết cỡ rồi. " ( Ý Cố Hải muốn nói về cái gì mọi người tự hiểu nhá) ( edit 2 : móa =))))))))) )Bạch Lạc Nhân huých vào hông Cố Hải một cái đau điếng sau đó bước nhanh về phía trước. Cố Hải nghiêng người ôm cái hông vừa bị tổn thương giọng nói khổ sở : " Em không biết chỗ đó anh nhạy cảm nhất sao!"Vừa nói vừa chạy theo Bạch Lạc Nhân như đứa trẻ sợ bị lạc.Đứng trước biển mênh mông, ngửa mặt lên cho gió thỏa thích đùa giỡn, Bạch Lạc Nhân đang hưởng thụ trọn vẹn niềm hạnh phúc trong lòng. Nước biển so với trước kia càng thêm trong suốt, hạt cát vàng càng thêm sạch sẽ nhẵn nhụi. Bạch Lạc Nhân đạp chân lên bờ cát, giống như đạp trên một lớp bông mềm mại. Thời gian qua đi đã khá lâu nhưng cảm giác tươi mới như ngày đầu đến đây vẫn còn nguyên trong lòng cậu.Cố Hải chạy lại ôm từ phía sau Bạch Lạc Nhân, gió biển làm mắt hắn hơi nheo lại. Bao năm đã trôi qua, khi trở lại đây kí ức lại ùa về. Thời gian càng dài càng chứng minh tình yêu của họ là bất diệt. Ngoại cảnh có thể thay đổi nhưng tình cảm của hai cậu bé mười tám năm nào bây giờ đã trở nên sâu đậm hơn.Hai người tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, bàn tay Bạch Lạc Nhân sờ sờ đi tìm đồ vật quen thuộc của nhiều năm về trước. Tay cậu đụng đến một cái vỏ sò nhỏ, đưa lên lung la lung lay trước mắt Cố Hải, sau đó ném trở về trong biển, làm bắn lên từng đợt sóng nhỏ tung tóe.Cố Hải nhìn vợ như bị thôi miên, hình ảnh Bạch Lạc Nhân mười tám tuổi của năm nào lại hiện ra trong đầu hắn. Cố Hải cũng cúi xuống nhặt một viên sỏi nhỏ ném theo đợt sóng đang còn lay động sau cú ném của Bạch Lạc Nhân.Bạch Lạc Nhân cũng quay lại nhìn Cố Hải. Không hề báo trước, Bạch Lạc Nhân kêu lên một tiếng, tiếng kêu xuất phát từ trong đáy lòng: "Cố Hải, em yêu anh!"Mặc kệ ánh nhìn của những người chung quanh, Bạch Lạc Nhân vẫn đưa đôi mắt nhìn Cố Hải say đắm.Bị bất ngờ trước hành động của Bạch Lạc Nhân, Cố Hải bất động mất vài giây, hắn như chưa thẩm thấu được hạnh phúc bất ngờ mà vợ hắn mang lại. Rất lâu sau đó sau đó Cố Hải đứng lên đối với mặt biển rộng lớn cất cao giọng hét lên: "Hạnh phúc của tôi mang tên Bạch Lạc Nhân, nhân tử, anh yêu em!"Tiếng thét của hai người hòa lẫn trong tiếng sóng, niềm hạnh phúc ánh lên trong đôi mắt họ. Những người chung quanh hầu như đều bị hạnh phúc của Cố Hải và Bạch lạc Nhân tràn qua, họ nhìn hai vợ chồng Cố Hải bằng ánh mắt tò mò và ngưỡng mộ.Buổi tối hôm nay gió biển phất phơ, trăng sáng ở trên trời, bên dưới bờ cát có hai con người hạnh phúc ngồi tựa lưng vào nhau, hơi thở hòa chung làm một. Tiếng gió hòa lẫn tiếng sóng tạo thành bản tình ca chúc phúc cho hai người.Sáng sớm hôm sau, cả hai rời Thanh Đảo tiếp tục hành trình từ hôn. Đoạn đường đi đến thảo nguyên quả thật vất vả, Cố Hải vừa đi vừa xót xa trong lòng: "Bảo bối, khi em bị tai nạn, họ đã làm thế nào để đưa em đến bệnh viện."Bạch Lạc Nhân nhìn khuôn mặt đang lo lắng xen lẫn tò mò của Cố Hải thầm cười trong cổ họng.Tôi không biết.Cố Hải trong đầu nghĩ, hắn hỏi câu này thật vô duyên. Bạch Lạc Nhân lúc đó đang hôn mê biết làm sao được. Nhìn đoạn đường vừa xa xôi vừa gập ghềnh Cố Hải thầm cảm ơn trong lòng. Hắn cảm ơn gia đình đã chăm sóc vợ hắn, cảm ơn họ đã vì vợ hắn mà vất vả trong một thời gian dài. Bây giờ Cố Hải chỉ muốn gặp họ thật nhanh để đền đáp công ơn đó.Lòng đang tràn ngập sự biết ơn ngay lập tức Cố Hải lại bị hình ảnh cô gái xinh đẹp đã có giao ước cưới xin với vợ hắn làm cho giật mình.Dừng xe lại, Cố Hải quay sang Bạch Lạc Nhân tỏ vẻ lo lắng: "Nhân tử, anh hay em sẽ nói từ hôn."Bạch lạc Nhân suy nghĩ một lát, sau đó quả quyết: "Để tôi nói.""Hay là hai ta cùng nói."Bạch Lạc Nhân ném cho Cố Hải ánh mắt khó hiểu: "Cậu làm như chúng ta đến đó để xin kết hôn không bằng. Hôn ước là của tôi liên quan gì đến cậu."Cố Hải trườn sang ghé sát mặt Bạch Lạc Nhân: "Sao lại không liên quan, hôn ước là của vợ anh với người con gái khác, vậy mà em nói không liên quan sao."Bạch Lạc Nhân bóp chóp mũi của Cố Hải, phì hơi vào mặt cậu: "Để tôi nói, cậu không được nói linh tinh đâu đấy."Cố Hải đưa tay kéo hai má Bạch Lạc Nhân rộng ra, ánh nhìn giận dữ: "Linh tinh cái gì, với anh việc này còn quan trọng hơn cả lúc xin cưới em nha."Bạch Lạc Nhân không nói gì thêm, trong đầu cậu nghĩ có lẽ Cố Hải nói đúng. Bây giờ phải nói làm sao để từ hôn một cách nhanh chóng nhất mà không làm tổn thương ân nhân của họ đây, làm sao để họ chấp nhận mà không nghĩ Bạch Lạc Nhân là kẻ hai lòng đây. Tuy là ở đó đã hai năm nhưng phong tục tập quán của cư dân trên thảo nguyên Bạch Lạc Nhân cũng chưa rõ lắm, nhất là việc cưới hỏi.Con đường đến thảo nguyên vừa nhỏ hẹp vừa gập ghềnh, lại mới bị trận mưa hôm qua hỏi thăm nên đường trở nên trơn trượt. Cố Hải tay cầm lái mà toát mồ hôi hột, hai người ngồi trên xe ô tô mà tưởng mình đang bị ném vào một trò chơi mạo hiểm không có điểm dừng. Nhìn sang Bạch Lạc Nhân Cố Hải đau xót: "Bảo bối, mệt không?"Bạch Lạc Nhân biết Cố Hải còn mệt gấp mấy lần mình, để điều khiển được chiếc xe trên đoạn đường như thế này đâu phải dễ. Lau từng giọt mồ hôm đang chảy dài trên trán Cố Hải Bach Lạc Nhân đưa ra ý kiến: " Hay ta để xe lại đây đi bộ vào."Cố Hải nhìn Bạch Lạc Nhân nghi ngại: "Em nói thật sao, khó đi đến vậy a."Bạch Lạc Nhân thật thà: "Đoạn đường cũng không còn xa lắm nhưng nếu đi xe thồ tự chế của những người dân trên thảo nguyên sẽ dễ dàng hơn chiếc xe này nhiều."Cố Hải bật cười, tưởng tượng ra cảnh Bạch Lạc Nhân ngồi xe tự chế vi vu trên thảo nguyên, hắn nghĩ chắc là đến đó hắn phải bắt Bạch Lạc Nhân thực hiện cảnh này cho hắn quay lại làm kỉ niệm mới được.Cả hai quyết định để xe lại đây, đi bộ đến thảo nguyên. Toàn bộ đồ cá nhân Cố Hải dành lấy mang hết vào mình. Bạch Lạc Nhân nhìn hắn oán trách: "Cậu đang xem tôi là bà thím già nua ốm yếu đấy à."Sau đó Bạch Lạc Nhân không thèm nói thêm, giật lấy ít đồ từ Cố Hải khoác lên người mình. Hành trình từ hôn tiếp tục.Trên đường đi Cố Hải hỏi đủ thứ chuyện, nào là trong hai năm đó Bạch lạc Nhân ra khỏi thảo nguyên mấy lần, nào là có bao nhiêu cô gái thích cậu, nào là cậu có chọc ghẹo cô gái nào không...Bạch lạc Nhân bực quá, đạp cho Cố Hải một cái, quát vào mặt hắn: "Cậu mang đồ nhẹ quá hóa rồ phải không, vậy mang cả đi."Ném cho Cố Hải đống đồ mình vừa mang, Bạch lạc Nhân không nói gì thêm băng băng tiến lên phía trước. Cố Hải ngẩn ra một lúc rồi ôm đống đồ chạy theo, miệng lải nhải không ngừng: "Anh nói gì sai , chỉ là muốn biết vợ mình làm gì trong hai năm ở cái nơi lạ hoắc lạ huơ này thôi mà."Bạch Lạc Nhân vẫn cứ im lặng đi về phía trước, mặc cho Cố Hải lải nhải phía sau. Cậu nghĩ thầm, mười mấy năm rồi mà cái tính đa nghi vẫn không hề thay đổi, không lẽ đấm cho mấy phát cho cái đầu chứa đầy suy diễn kia tỉnh ra.Hai người đi bộ thêm mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến được thảo nguyên xinh đẹp.Nhìn từ xa, thảo nguyên mông mênh với màu xanh mướt của những cánh cánh đồng cỏ trải dài như bất tận. Những đàn dê trắng đang nhởn nhơ như những bông hoa trắng muốt nở trên nền cỏ xanh. Những ngôi nhà hình tròn được thêu các hoa văn trang trí đẹp mắt. Hình ảnh những người du mục thanh thản đuổi dê về nhà trong bóng chiều tà. Tất cả thu vào tầm mắt Cố Hải như chốn thiên đường trong mơ mà cậu vẫn hằng mơ thấy.Miệng há tròn, mắt chớp chớp không ngừng. Cố Hải không nghĩ rằng nơi đây đẹp đến vậy. Hắn cứ nghĩ nó sẽ là một nơi u tối như những bộ lạc sống trong rừng sâu .Bạch lạc Nhân đi lại phía Cố Hải, nhìn biểu hiện ngạc nhiên của hắn liền châm chọc: "Đừng nói là cậu muốn ở đây luôn đấy nhé."Cố Hải ôm lấy vợ, hôn Bạch lạc Nhân một cái vào má, cọ cọ cằm vào vai Bạch Lạc Nhân: "Nhân tử, hai năm qua em sống ở chỗ tươi đẹp như thế này sao?"Bạch Lạc Nhân hít một hơi thật dài, mắt cậu cũng đang chiêm ngưỡng vẻ quen thuộc mà cậu đã gắn bó hai năm nay. Quả thật cuộc sống nơi đây tuy cách xa lối sống văn minh nơi đô thị nhưng nó đem lại cho con người ta cảm giác yên bình. Hai năm sống ở đây Bạch Lạc Nhân đã vô cùng thích thú.Hai vợ chồng họ cứ đứng ôm nhau nhìn cảnh thanh bình yên ả, trong lòng cảm thấy êm ái lại thường. Giữa bộn bề bon chen nơi đô thị, đây chính là nơi đem lại cho ta cảm giác bình yên. Cảnh đẹp đã làm cho họ quên đi mệt mỏi của một chuyến đi dài.Hoàng hôn bắt đầu buông xuống, những đàn dê đã được lùa về nhà. Cố Hải vẫn ôm Bạch Lạc Nhân đứng nhìn không chớp mắt. Giọng nói mang vẻ thiếu đứng đắn: "Hay là chúng ta dựng lều ngủ lại đây đêm nay."Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải cười: "Nếu cậu không muốn chó sói ăn thịt thì cứ làm vậy đi."Cố Hải rùng mình, kéo Bạch lạc Nhân lại chỗ đống đồ, ánh mắt nghi ngại: "Vào làng thôi. "Bạch lạc Nhân cười khanh khách đi theo Cố Hải. Nhìn dáng bộ của hắn cậu thấy hạnh phúc ngập trong lòng. Với cậu không cần biết đang ở rừng thẳm hay đèo cao, không cần biết hang sâu hay vực thẳm, nơi đâu có Cố Hải thì nơi đó chính là chốn dừng chân.Vào đến làng khi trời đã nhá nhem tối. Mọi người thấy Bạch Lạc Nhân thì mừng vui ra mặt. A Sử nhảy lên ôm lấy cổ cậu: "A Quý của chúng ta đã về."A Châu nhìn Bạch Lạc Nhân e thẹn, hai má ửng hồng càng làm vẻ đẹp của cô gái mới lớn tăng lên bội phần.A Sử vừa thả Bạch Lạc Nhân ra A Châu chạy lại ôm chặt lấy cậu, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúcCố Hải đặt đống đồ trên vai xuống nhìn cảnh mọi người ôm vai bá cổ vợ mình trong lòng mắng chửi, con mẹ nó, các người ôm ấp vợ tôi đủ chưa.Thương thay cho Cố Hải, không ai để ý đến vẻ mặt đang dồn lại một đống của hắn, mọi người vẫn ôm vai bá cổ Bạch Lạc Nhân thỏa thích nói cười. ...[ Hết Chương 55 ] Nay đăng sớm .... 5p nhá :v Mãi êu ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương