Hải Nhân Ngoại Truyện
Chương 58 : Từ Hôn
Thấy hai người đàn ôm đang ôm vai bá cổ, vẻ mặt đầy hưng phấn tiến lại phía mình, A Sử rất khó chịu. Hai con người này thật lạ, sao từ lúc đến đây họ luôn dính lấy nhau, nhìn hành động chẳng bình thường chút nào.Đợi Bạch Lạc Nhân lại gần hơn, A Sử kéo tay cậu, mắt nhìn sang Cố Hải: "A Quý, em có chuyện muốn hỏi anh."Bạch lạc Nhân gật đầu, lấy tay đẩy Cố Hải về phía trước: "Cậu vào trước đi."Cố Hải liếc mắt sang A Sử bất ngờ hôn một cái lên má Bạch lạc Nhân, nháy mắt tinh nghịch: "Tuân lệnh . Anh vào trước nhé."A Sử ngạc nhiên đến không khép được miệng lại, cậu đứng gần như bất động nhìn theo bóng lưng Cố Hải, mắt chớp chớp không ngừng. Bạch Lạc Nhân biết đã đến lúc mình phải nói sự thật cho mọi người rồi, chắc chắn sẽ rất khó khăn nhưng cậu phải nói thôi.Cậu nắm lấy vai A Sử, hơi thở có chút không bình thường: "Cậu đã nhìn thấy và nghe thấy cái không muốn thấy rồi phải không?"A Sử hất tay Bạch Lạc Nhân ra, hét thẳng vào mặt cậu: "Vậy có nghĩa là sao ? Anh và anh ta là gì của nhau ?"Bạch Lạc Nhân ăn ngay nói thật: "Anh và Cố Hải đã kết hôn."A Sử trợn tròn đôi mắt đỏ ngầu, miệng há to hết cỡ. Cậu lùi ra phía sau vài bước, người hơi khom lại, giọng nói gay gắt: "Anh đang nói cái quái gì thế. Chuyện hoang đường à ?"Bạch Lạc Nhân hiểu tâm trạng của A Sử lúc này, với cậu ấy chuyện Bạch Lạc Nhân vừa nói là cú sốc quá lớn, ở cái thảo nguyên bao la này con trai với con trai kết hôn đúng là chuyện hoang đường. Nhưng Bạch Lạc Nhân không thể làm khác, sự thật này mọi người cần phải biết càng sớm càng tốt .Bạch Lạc Nhân tiến lại gần A Sử, nhưng phản ứng của A Sử làm cậu có chút tổn thương: "Anh tránh xa tôi ra, đồ biến thái, đồ vô lương tâm."Nói rồi A Sử chạy nhanh ra phía đồng cỏ, Bạch Lạc Nhân chạy theo A Sử, trong lòng cậu thấy vô cùng khó chịu.Lâu không thấy Bạch Lạc Nhân vào, Cố Hải ra ngoài tìm vợ hắn, nhìn thấy bóng dáng hai người đang chạy tít đằng xa Cố Hải biết đã xảy ra chuyện. Hắn hộc tốc chạy theo. Đến nơi đúng lúc A Sử tặng cho Bạch Lạc Nhân một cú đấm vào mặt.Không cần biết xảy ra chuyện gì, ai dám đụng đến vợ hắn thì người đó chính là kẻ thù của hắn. Cố Hải nhảy vào quật ngã A Sử, đè cả hai chân lên người cậu ta, nắm đấm giơ trước mặt. Bạch Lạc Nhân vội vàng ôm lấy tay Cố Hải: "Đừng làm vậy Đại Hải."Cố Hải vẫn rất tức giận đẩy tay Bạch Lạc Nhân ra, mắt nhìn A Sử như muốn thiêu sống cậu ấy.Bạch Lạc Nhân ôm chặt lấy Cố Hải từ phía sau, ghì chặt đầu mình vào vai Cố Hải: "Là lỗi của tôi, cậu dừng lại ngay đi."Cố Hải buông tay đứng dậy nhưng không quên ném cho A Sử một lời đe dọa: "Tôi nói cho cậu biết,không ai được phép làm tổn thương Bạch Lạc Nhân, kể cả ân nhân như cậu."A Sử đau khổ lăn đi lăn lại trên đám cỏ, miệng khóc lóc kêu gào: "Anh nói anh là chồng A Quý, vậy A Châu nhà chúng tôi phải làm sao đây. Chị ấy sẽ sống sao đây hả ?"Bạch Lạc Nhân chạy lại ôm lấy A Sử vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành cậu ấy: "A Sử, là lỗi của anh, về nhà chúng ta sẽ nói chuyện."A Sử đau khổ gạt nước mắt nhìn hai người đàn ông trước mặt vẻ hằn học: "Các người có biết người con gái trên thảo nguyên này bị từ hôn sẽ phải sống sao không.Tôi xem các người sẽ nói thế nào với bố mẹ tôi."Cố Hải nghệt mặt ra không hiểu, không lấy nữa thì từ hôn, có chuyện gì mà ghê gớm vậy. Bạch Lạc Nhân kéo Cố Hải đi. Cả ba tiến thẳng về nhà.Gần đến cửa,Cố Hải kéo Bạch Lạc Nhân lại, mặt đối mặt, hắn thẳng thắn: "Nhân tử, mọi việc cứ để anh nói, em chỉ cần im lặng thôi nha."Bạch Lạc Nhân đấm nhẹ vào ngực Cố Hải, thở một hơi thật dài: "Việc này là của tôi, tôi sẽ tự biết cách giải quyết, làm khó cho cậu rồi."Cố Hải kéo đầu Bạch Lạc Nhân áp vào vai mình, đưa tay giữ chặt ót cậu, vỗ vỗ nhẹ lên đầu động viên: "Anh sẽ không chịu được nếu họ làm gì đó tổn thương em."Bạch Lạc Nhân cắn nhẹ vào xương xanh Cố Hải, sau đó đẩy hắn ra nhìn thẳng vào mắt hắn: "Đây là ân nhân của chúng ta, dù họ làm gì cậu cũng không được lỗ mãng, hứa nhé."Cố Hải nhìn sâu trong đôi mắt vợ gật đầu nhưng trong họng lẩm nhẩm, các người cứ làm tổn thương vợ tôi xem tôi sẽ không khách khí đâu.Hai người tiến vào nhà, trên giường cỏ chính giữa người cha đang ngồi chễm chệ ở đó, hai bên là người mẹ và A Châu. A Sử vừa thấy hai người họ bước vào, miệng liền la lớn: "Ba, họ đến đây không phải để kết hôn mà là để từ hôn."Người cha trừng mắt nhìn A Sử: "Con có im miệng đi không?"A Sử không lên tiếng nữa nhưng trong lòng vẫn vô cùng ấm ức, cậu đứng không yên một chỗ mà liên tục xoay ngược xoay xuôi. A Châu mắt đã đỏ hoe từ lúc nào.Bạch Lạc Nhân quỳ trước mặt người cha, mắt nhìn thẳng vào ông ấy, giọng khẩn cầu: "Bác, con xin tạ tội với cả nhà, đúng là con đến đây để từ hôn."Người cha vẫn ngồi bất động, thật sự việc này nằm ngoài suy nghĩ của ông. Từ hôn sao, ở cái thảo nguyên này cụm từ " từ hôn" không khác nào lấy mạng người khác. Trong quan niệm của cả làng, cô gái bị từ hôn là cô gái bị chồng chê chồng bỏ, điều đó đồng nghĩa với người con gái bỏ đi, sẽ chẳng có chàng trai nào ngó ngàng đến một cô gái như vậy nữa. Nếu muốn sống tiếp mà tránh sự chê bai của dân làng chỉ còn nước bỏ làng đi biệt xứ. Con gái ông bị từ hôn thì cả nhà ông sẽ sống sao trong sự dè bỉu của mọi người đây, nó có chỗ nào không tốt chứ.Thấy khuôn mặt bất động của người cha, vẻ tức giận của người mẹ và A sử, sự đau khổ đến tột cùng của A Châu Bạch Lạc Nhân đau khổ trong lòng. Họ là ân nhân của cậu, nếu không có họ chắc chắn cậu không còn sống đến ngày hôm nay. Giờ đây chính cậu lại làm cho những người đem lại cuộc sống lần thứ hai cho cậu phải đau khổ.Thấy Bạch Lạc Nhân vẫn quỳ vậy, Cố Hải không chịu được. Kéo cậu ấy đứng lên, tự mình quỳ xuống: "Chú, tất cả là lỗi của con. Con đã chăm sóc Nhân tử không tốt để cậu ấy phải làm phiền mọi người trong hai năm. Nhưng chúng con đã kết hôn đó là sự thật. Cậu ấy do không còn kí ức nên đã nhận lời lấy A Châu. Nhưng bây giờ con đã ở đây, con xin cúi đầu tạ ơn hai năm qua gia đình ta đã chăm sóc Nhân Tử rất vất vả, nếu có thể làm gì đền đáp công ơn này con sẽ làm hết sức. Còn về việc kết hôn với A Châu là điều không thể, chúng con xin gia đình ta hãy hủy cuộc hôn nhân này. Muốn phạt muốn trách chú cứ trách phạt con, Bạch Lạc Nhân không có lỗi gì cả."Nghe Cố Hải nói A Châu càng khóc to hơn, A Sử thì mắm môi mắm lợi, người cha bày ra bộ mặt không hiểu gì. Ông đang nghĩ chỉ vì muốn từ hôn mà Bạch Lạc Nhân phải nhờ Cố Hải nói ra những việc trái luân thường đạo lí đó sao. Bạch Lạc Nhân ở lại Bắc Kinh có mấy hôm đã chê con ông rồi, không lẽ ông đã nhìn nhầm người.Đưa mắt nhìn Bạch Lạc Nhân đầy vẻ tức giận, người cha nhẹ nhàng nói với Cố Hải: "Cậu ra ngoài cho tôi nói chuyện riêng với A Quý được không?"Cố Hải đứng lên chắn ngay trước mặt Bạch Lạc Nhân, vẻ sốt sắng: "Không được, chú muốn nói gì cứ nói trước mặt cháu. Việc từ hôn là điều không thể không làm, nếu có trách phạt gì cháu xin chịu hoàn toàn trách nhiệm."Bạch Lạc Nhân kéo Cố Hải sang một bên: "Cậu ra ngoài đi."Cố Hải vẫn đứng lì một chỗ không nhúc nhích. Bạch Lạc Nhân phải đẩy mãi cậu mới chịu bước ra, khi sắp ra khỏi cửa, Cố Hải còn quay lại dặn vợ: "Anh đứng ngay phía ngoài, nếu có chuyện gì anh sẽ lại vào đó."Bạch Lạc Nhân ném cho Cố Hải ánh mắt đe dọa: " Cậu cứ ở yên đó cho tôi."Ngồi trước mặt ân nhân, Bạch Lạc Nhân rất khó sử, họ đã vì cậu mà trải qua bao vất vả, vì cậu mà yêu thương cậu như con cái trong nhà. Vậy mà giờ đây cậu làm gì với họ thế này. Cậu thấy hổ thẹn với lương tâm.Người cha rời giường cỏ đến ngồi sát Bạch Lạc Nhân, ông nắm lấy vai cậu từ tốn hỏi: "Nếu A Châu có gì không tốt con cứ nói để nó sửa, còn việc từ hôn là không thể."Bạch Lạc Nhân giọng rất điềm tĩnh: "Không ạ, A Châu rất tốt, nhưng con và Cố Hải đã kết hôn, con không thể lấy A Châu được. Do con mất đi kí ức nên đã làm khổ tất cả mọi người rồi. Tất cả là lỗi ở con."A Quý đang đứng nhảy dựng lên: "Anh nói cái quỷ gì thế, con trai với con trai mà kết hôn được à."Bạch Lạc Nhân không biết nói thế nào cho mọi người hiểu cái sự thật ấy, trong tâm trí của người dân nơi đây họ cho việc con trai yêu con trai là chuyện hoang đường.Biết có nói gì mọi người cũng không thể hiểu nên Bạch Lạc Nhân cũng không nói thêm, cậu tha thiết xin người cha cho cậu hủy hôn với A Châu.Người cha sau một hồi suy nghĩ, ông quyết định hạ mình: "A Quý à, việc từ hôn là việc không thể, phong tục ở đây cô gái nào mà bị từ hôn thì chỉ còn nước tự tử mà thôi. Con không muốn lấy A Châu cũng được nhưng hãy kết hôn với nó để che mắt thiên hạ, kết hôn xong con có thể đi."Bạch Lạc Nhân đau xót trong lòng, làm sao cậu có thể làm thế được. Nếu cậu đồng ý với yêu cầu của người cha chẳng phải cậu đang làm tổn thương rất nhiều người sao, dù là giả cũng không được phép. Còn A Châu nữa, nếu kết hôn xong cậu trở lại Bắc Kinh chẳng phải cô ấy sẽ phải sống cô quạnh vậy cả đời ở đây à.Bạch Lạc Nhân nhìn người cha nói giọng cương quyết: "Dù là giả cũng không thể kết hôn với A Châu được. Con mong bác suy nghĩ lại."Lúc này người cha không bình tĩnh được nữa, ông hét vào mặt Bạch Lạc Nhân: "Vậy cậu muốn cả làng này người ta chê cười con gái ta, cậu muốn cả làng này người ta phỉ nhổ vào gia đình ta phải không?"Đứng ở ngoài nghe giọng người cha hét lớn, Cố Hải xông thẳng vào. Nhìn thấy Cố Hải người cha càng tức giận: "Cậu nói đi, sao con trai với con trai lại có thể kết hôn mà không chịu kết hôn cùng con gái ta chứ, làm cái việc không giống ai thế cũng làm được à?"Cố Hải chưa kịp phản ứng trước lời nói của người cha thì mắt cậu trợn lên khi nhìn thấy A Châu đang cầm con dao nhỏ đưa lên ngang cằm. Đẩy Bạch Lạc Nhân ra Cố Hải xông lại đó, con dao A Châu vung lên sượt qua vai hắn, máu đỏ thấm ướt ra tận áo ngoài. ...[ Hết Chương 58 ] ( Thông báo nhỏ: Do các cháu nó bận học quá nên thi thoảng lịch up truyện không được đều, để mọi người phải hóng thật ngại. Từ hôm nay trở đi người up truyện sẽ là chính tác giả để đỡ phần việc cho các cháu. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Bác cảm ơn hai cháu Tần Và Vy rất rất nhiều.)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương