Hải Nhân Ngoại Truyện

Chương 65: Cố Hải Bị Đẩy Vào Hoàn Cảnh Khó Xử



Bạch Lạc Nhân và bác sĩ trao đổi khá lâu, tỉ lệ tương thích giữa thận Bạch Lạc Nhân và Cố Uy Đình cũng không đủ tiêu chuẩn để cậu có thể hiến cho ông ấy. Nhưng vì tính nông nổi của Cố Hải nên bác sĩ muốn trao đổi riêng với Bạch Lạc Nhân, nói chuyện với người điềm tĩnh dễ hơn nhiều.

Đứng ngoài phòng xét nghiệm Cố Hải như phát điên, hắn hết đứng lại ngồi, hết đi lại đứng. Hơi thở của hắn đập lộn xộn, miệng không ngừng lẩm nhẩm. Hắn đang lo, lo đến muốn tắt thở vì hắn nghĩ chắc rằng Bạch Lạc Nhân đã được chọn. Bây giờ không thể cản vợ hắn được nữa rồi. Trong lòng Cố Hải chỉ oán hận bác sĩ, đã nói là không báo cho cậu ấy, đã nói là tương thích cũng xem như không rồi, vậy làm còn làm thế, thật là vô lương tâm.

Bác sĩ đâu biết được Bạch Lạc Nhân lại quan trọng với Cố Hải đến vậy, cậu ấy còn quan trọng hơn cả người cha đang nằm chờ ghép thận của mình. Nói như thế nghe có vẻ hơi bất hiếu nhưng sự thật đúng là như vậy. Bạch Lạc Nhân là ánh mặt trời của Cố Hải, là nguồn sống của hắn, là người duy nhất để Cố Hải thấy mình cần phải có trách nhiệm sống vui sống khỏe trên cõi đời này. Một cái nhăn mặt của Bạch Lạc Nhân cũng làm Cố Hải đau đến thắt tim vậy thì hắn chịu đựng làm sao khi vợ hắn mất đi một quả thận.

Cố Hải đã chuẩn bị tinh thần, phải bán cả gia tài để cứu cha hắn hắn cũng sẽ làm nhưng để vợ hắn đau là điều không được phép. Vẫn biết rằng cha hắn bây giờ đã làm rất nhiều việc cho Bạch Lạc Nhân nhưng những gì trước kia Bạch Lạc Nhân phải chịu đựng bởi sự độc đoán của ông ấy Cố Hải vẫn ghi nhớ. Bạch Lạc Nhân là người rộng lượng không tính chuyện thiệt hơn nhưng nếu để cậu ấy hi sinh vì gia đình mình thêm một lần nữa là việc Cố Hải không thể làm. Vì danh vọng của Cố Uy Đình, vì sự bình yên của Cố Hải Bạch Lạc Nhân đã chịu sống không bằng chết tám năm trong quân đội, cậu ấy đã từ bỏ ước mơ vào đại học của mình để Cố Hải có thể làm việc mà hắn muốn làm, vì sự hòa thuận của cha con Cố Hải mà Bạch Lạc Nhân đã chấp nhận tính mạng mình bị đe dọa...Cố Hải nguyện suốt đời này sẽ đem toàn bộ sinh mệnh của mình ra để bảo vệ Bạch Lạc Nhân. Với Cố Hải vợ hắn là để yêu thương không ai được phép làm tổn thương dù chỉ là vô tình.

Bạch Lạc Nhân vừa bước ra Cố Hải đã chạy nhanh lại, hơi thở đứt đoạn hỏi dồn dập.

- Nhân tử, bác sĩ bảo sao, của em không được phải không?

Bạch Lạc Nhân im lặng một lúc sau đó nắm chặt tay Cố Hải đưa lên miệng mình.

- Tôi không sao đâu, đừng lo lắng quá như thế.

Cố Hải vẫn rất căng thẳng, miệng hỏi không ngừng.

- Nhưng mà bác sĩ bảo không được, đúng không?

Bạch Lạc Nhân mỉm cười, cậu biết nói ra việc cả cậu và Cố Hải đều không tương thích sẽ làm Cố Hải lo lắng thêm. Khoác tay lên vai Cố Hải kéo đi Bạch Lạc Nhân hôn vào má hắn một cái để an ủi. Những ngày tới Cố Hải sẽ vất vả nhiều rồi.

Sau khi Bạch Lạc Nhân nói thận của mình cũng không dùng được Cố Hải vừa vui lại vừa buồn. Hắn vui vì vợ hắn không bị mất đi một quả thận nhưng hắn lại lo sợ không biết lấy đâu ra thận để cứu cha mình. Những giằng xé nội tâm khiến Cố Hải như muốn điên lên. Suốt ngày hắn chạy khắp các bệnh viện lớn nhỏ tìm thận để ghép cho Cố Uy Đình, nhưng mỗi ngày qua đi lại là một ngày thất vọng.

Sức khỏe của Cố Uy Đình ngày càng yếu. Tất cả những người thân quen với Cố Uy Đình và Cố Hải có ý định hiến thận cho ông đều đã được làm xét nghiệm. Hàng mấy chục người mà không tìm ra ai tương thích để có thể ghép cho ông.

Cố Uy Đình lúc này đã biết rõ bệnh tình của mình, nhìn Cố Hải và Bạch Lạc Nhân lo lắng đến mất ăn mất ngủ vì ông ông cũng không cam lòng. Khương Viên thì suốt ngày khóc lóc như là ông sắp chết đến nơi rồi ấy.

Gọi vợ và hai con mình vào Cố Uy Đình nói rất bình tĩnh.

- Bà và các con đừng lo lắng quá, sống chết tại số. Tôi xông pha trận mạc mấy chục năm có chết được đâu. Lần này bệnh nếu không thể chữa được xem như là số tôi đến đây là hết rồi. Chỉ cần bà và hai đứa vui vẻ khỏe mạnh thì tôi sống được ngày nào vui ngày ấy.

Khương Viên khóc nước nở, Cố Hải và Bạch Lạc Nhân nắm tay truyền sức mạnh cho nhau, Bạch Lạc Nhân thấy tay Cố Hải run run chứng tỏ hắn đang rất hoảng sợ. Mà cũng đúng thôi, Cố Uy Đình là cha hắn, là người thân duy nhất còn lại của Cố Hải lúc này. Tuy hai cho con có bất đồng quan điểm nhưng cũng chỉ vì muốn tốt cho nhau nên những cuộc cãi vã mới xảy ra. Lúc này Bạch Lạc Nhân chỉ ước cậu có thể làm gì đó để cứu Cố Uy Đình, chỉ cần cứu được ông ấy thì yêu cầu cậu làm gì cũng được, kể cả việc phải xa Cố Hải cậu cũng sẽ làm. Bạch Lạc Nhân không muốn nhìn thấy Cố Hải đau khổ, không muốn nhìn thấy Cố Hải mất đi thêm một người thân. Đã từng chứng kiến Cố Hải vì cái chết của mẹ hắn mà hắn sống thu mình lại, trở thành đứa bé cô độc trong chính căn nhà của mình, vậy bây giờ cha hắn mà ra đi khi còn trẻ nữa thì Cố Hải chắc sẽ đau lòng lắm. Bạch Lạc Nhân không muốn Cố Hải lại đau lòng thêm lần nữa.

Cố Hải nghẹn ngào không thể lên tiếng. Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải, nắm chặt hơn bàn tay đang run rẩy của hắn sau đó nói với Cố Uy Đình.

- Ba yên tâm đi, kiểu gì chúng con cũng tìm được người hiến thận cho ba. Điều cần nhất bây giờ là ba cố gắng tĩnh dưỡng cho khỏe lên thì phẫu thuật mới thành công được.

Cố Uy Đình mỉm cười nhìn Bạch Lạc Nhân, ông khoát tay nói hai đứa đi về, ông muốn nghỉ.

Cố Hải ngồi ngoài ghế chờ tinh thần hoàn toàn suy sụp. Đã tìm rất nhiều người làm xét nghiệm mà không được, không lẽ hắn đành nhìn cha hắn chết dần hay sao. Vẫn biết Cố Uy Đình có thể kéo dài thêm sự sống nhờ vào chạy thận nhưng Cố Hải không muốn nhìn thấy ba hắn suốt ngày phải lấy bệnh viện làm nhà. Ông là con người của công việc, cả đời chinh chiến tung hoành khắp nơi, bây giờ nằm một chỗ làm sao ông chịu được.

Cố Hải bàn với Bạch Lạc Nhân hắn sẽ đi đến tất cả các bệnh viện lớn ở Trung Quốc xem những người hiến thận trước khi qua đời có thể giúp được cha hắn không, bây giờ "còn nước còn tát" không thể chần chừ được nữa.

Hôm nay công ty Cố Hải có chút việc quan trọng, hắn phải đến đó để giải quyết. Khương Viên ở trong bệnh viện đã lâu nên Bạch Lạc Nhân khuyên bà về nhà nghỉ ngơi. Mình Bạch Lạc Nhân ở lại với Cố Uy Đình.

Tuy rất đau nhưng Cố Uy Đình vẫn cố gắng tỏ ra bình thản. Hai cha con nói chuyện rất lâu, chuyện đơn vị, chuyện làm ăn của Cố Hải, chuyện về những người thân trong gia đình...Chưa bao giờ Cố Uy Đình và Bạch Lạc Nhân lại thẳng thắn với nhau đến như vậy. Hình như lúc người ta biết mình sẽ ra đi bao giờ người ta cũng nói những lời thật lòng nhất. Cố Uy Đình đã nói với Bạch Lạc Nhân ông rất vui khi Cố Hải và cậu sống hạnh phúc nhưng dù vậy ông vẫn còn một gánh nặng trong lòng mà không thể nói ra.

Nghe Cố Uy Đình nói như vậy Bạch Lạc Nhân gặng hỏi.

- Ba cứ nói ra đi, nếu có thể làm gì đó để giúp ba con sẽ làm bằng mọi cách.

Cố Uy Đình mỉm cười, hai mắt ông nhắm lại, ông nói rất nhỏ nhưng cũng đủ để Bạch Lạc Nhân nghe.

- Điều ba muốn hai đứa không làm được đâu.

Nói xong ông chìm vào giấc ngủ. Bạch Lạc Nhân ngồi nhìn Cố Uy Đình, cậu hiểu ông muốn nói gì. Thì ra bấy lâu nay cậu nghĩ rằng ông đã không nghĩ đến nữa, cậu nghĩ rằng ông vui vì hạnh phúc của con mình. Mà đúng là ông vui thật, nhìn cách ông thay đổi vì cậu và Cố Hải cũng đủ cho thấy ông đã yêu thương hai người bọn họ như thế nào. Nhìn cách ông hạ mình cầu xin Tô Lệ và Lâm Ngọc để có thể giúp cậu cũng đủ thấy ông đã chấp nhận cậu như một người con.

Từ trước đến nay Bạch Lạc Nhân nghĩ chỉ có mình mới phải chịu đựng nhưng không ngờ những người làm cha như ông cũng đang phải gồng mình chịu đựng vì hạnh phúc của con. Cố Uy Đĩnh đã từng phản đối Cố Hải và Bạch Lạc Nhân kết hôn chỉ vì ông muốn có người nối dõi. Những tưởng thời gian qua đi ông đã quên ý định đó rồi. Nhưng hôm nay Bạch Lạc Nhân triệt để hiểu rằng bấy lâu nay ông không nói ra là vì ông muốn Cố Hải và cậu không phải suy nghĩ, ông muốn các con mình được sống bình yên. Đến hôm nay khi cận kề với cái chết ông mới lấp lửng nói ra khát khao mà bấy lâu nay ông giấu kín.

Bạch Lạc Nhân đã tự trách mình, cậu và Cố Hải quá ích kỉ, vì hạnh phúc của mình mà bỏ qua cảm nhận của người thân, cái gì gọi là yêu thương nhất? cái gì gọi là tốt nhất? suy nghĩ nung nấu trong đầu cha hắn bấy lâu nay mà cả Cố Hải và cậu có nhận ra đâu.

Cầm bàn tay xương xương gầy guộc của Cố Uy Đình Bạch Lạc Nhân nhắn nhủ " Ba, con biết ba muốn nói gì, bấy lâu nay con đã cướp đi niềm vui rất đời thường ấy của ba, con đã cướp đi người con rất ưu tú của ba. Bây giờ chỉ cần ba sống, chỉ cần ba khỏe mạnh con sẽ trả lại ba tất cả, con hứa đấy, vì vậy ba phải cố gắng sống để con thực hiện lời hứa của mình nha"

Cố Uy Đình ngủ rất say, có lẽ cuộc nói chuyện với Bạch Lạc Nhân đã làm ông thoải mái tinh thần nên ông mới ngủ say đến vậy. Những lời ông nói ra sau cùng với Bạch Lạc Nhân chắc hẳn ông cũng không nhớ vì lúc ông nói ra những lời ấy chỉ là lời nói vô thức trong lúc trạng thái tinh thần đã đi vào giấc ngủ rồi.

Nhưng câu nói tưởng như vô tình ấy của Cố Uy Đình đã để lại trong tâm trí Bạch Lạc Nhân nỗi day dứt khó tả. Và có lẽ cậu sẽ làm gì đó để nỗi day dứt này vơi đi.

Vài ngày nữa trôi qua, Cố Hải vẫn chưa tìm được người có thể hiến thận cho cha hắn. Tinh thần của cả Cố Hải và Bạch Lạc Nhân đã quá mệt mỏi rồi.

Vào viện thăm Cố Uy Đình xong hai vợ chồng Bạch Lạc Nhân đang định ra về thì Cố Hải nhận được cuộc gọi của Linh Linh. Cô là đối tác làm ăn với Cố Hải trong dự án khu du lịch sinh thái trên thảo nguyên.

Giọng đứt quãng, hơi thở gấp gáp Linh Linh làm Cố Hải giật mình.

- Linh Linh, có chuyện gì thế, nói tôi nghe.

Linh Linh vẫn nức nở không nói nên lời, cô khóc mỗi ngày một to hơn làm Cố Hải cũng cuống lên.

- Có chuyện gì cô nói đi!

Linh Linh vẫn khóc rất to không nói . Cố Hải đành dỗ dành cô.

- Được rồi, cô đang ở đâu, cứ ở yên tôi sẽ đến đó.

Linh Linh khó nhọc nói địa chỉ cho Cố Hải, cô vẫn khóc mãi không thôi.

Cố Hải quay lại dặn dò Bạch Lạc Nhân.

- Nhân tử, em về nhà nghỉ đi, anh đi có chút chuyện.

Bạch Lạc Nhân thấy Cố Hải có vẻ lo lắng nên cậu cũng trở nên lo lắng theo, mặc dù không biết là chuyện gì nhưng Bạch Lạc Nhân không thể để Cố Hải đi một mình lúc này. Túm lấy tay Cố Hải Bạch Lạc Nhân quả quyết.

- Chúng ta cùng đi.

Cố Hải nhìn Bạch lạc Nhân vài giây sau đó gật đầu. Hai vợ chồng họ đến bệnh viện nơi Linh Linh đang ở đó.

Vừa nhìn thấy Cố Hải Linh Linh đã chạy lại ôm chầm lấy cậu khóc nấc lên. Cố Hải nhìn sang Bạch lạc Nhân có chút ngượng ngùng. Nhưng lúc này không thể đẩy Linh Linh ra được, cô ấy đang quá xúc động, Cố Hải cũng chưa rõ là chuyện gì nhưng Linh Linh khóc nấc lên như thế này chứng tỏ chuyện không hề nhỏ.

Bạch Lạc Nhân mỉm cười nhìn Cố Hải và gật đầu, ý cậu là Cố Hải cứ thoải mái đi, cậu không ghen đâu. Linh Linh vẫn áp khuôn mặt ướt đẫm nước mắt vào ngực Cố Hải, đôi vai cô run rẩy, toàn thân như không còn chút sức lực nào.

Để Linh Linh bình tĩnh một chút Cố Hải mới nhẹ nhàng hỏi.

- Nào, bây giờ thì nói tôi xem có chuyện gì?

Linh Linh vẫn ôm chặt Cố Hải, giọng nói khó khăn.

- Tiều Tùng...Tiểu Tùng... đang ở trong đó, nó bị...bị... tai nạn ô tô.

Hơi thở Cố Hải lặng đi, ánh mắt nhìn vào phòng cấp cứu. Đỡ Linh Linh ngồi xuống ghế Cố Hải chạy đi tìm bác sĩ. Toàn bộ bác sĩ đang trong phòng cấp cứu cho Tiểu Tùng, Cố Hải cũng không hỏi thăm được gì thêm. Một tiếng đồng hồ qua đi, bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, mồ hôi trên áo ướt đẫm. Ông nhìn Linh Linh lắc đầu.

- Chúng tôi đã cố hết sức, xin lỗi cô.

Linh Linh nhìn bác sĩ vài giây sau đó đổ sụp xuống, cô ngã vào lòng Cố Hải và ngất đi.

(ÚP SỚM KO TỐI VỀ SAY LẠI QUÊN. TUI ĐI LIÊN HOAN KHAI GIẢNG ĐÂY, CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ.)

( Thính chương 66: ...Cố Hải lại nhìn sang Bạch Lạc Nhân, vẻ mặt đầy thống khổ, ở đây chỉ có hai người đàn ông Bạch Lạc Nhân nhận là anh họ của cô ấy rồi không lẽ chồng là đang nói đến Cố Hải sao. Bạch Lạc Nhân mỉm cười nhìn Cố Hải sau đó đi theo bác sĩ. Cố Hải đứng lặng người không biết làm gì lúc này. Cô ý tá thúc giục.

- Chồng bệnh nhân Linh Linh vào phòng bệnh nhân có chút việc ạ.

Lúc này Cố Hải mới miễn cưỡng bước đi, miệng không ngừng xin lỗi " Nhân tử, anh không cố ý nha, không được suy nghĩ gì đâu đó. Anh chỉ là chồng em thôi."

Bạch lạc Nhân vừa bước đi vừa liếc mắt nhìn sang phía Cố Hải, bóng hắn nhanh chóng khuất sau cánh cửa phòng bệnh khiến Bạch Lạc Nhân có chút đắng nghẹn trong lòng...)
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...