Hải Nhân Ngoại Truyện
Chương 71: Nỗi Lòng Bạch Lạc Nhân
Vừa ra đến xe Cố Hải nhận được điện thoại của Bạch Lạc Nhân, cậu báo sẽ về khá muộn vì có một số vấn đề cần giải quyết ở đơn vị, vậy nên Bạch Lạc Nhân muốn gia đình cứ ăn cơm trước đi.Cố Hải bực dọc ném điện thoại xuống ghế xe, miệng lẩm nhẩm "Cái gì vậy bảo bối,từ sáng đến giờ anh chưa nhìn thấy mặt em đâu đó. Mấy ông lãnh đạo của em đúng là đồ không biết điều."Đứng tựa cửa xe một lúc để xả nỗi bực dọc, Cố Hải nặng nề bước vào nhà. Cố Uy Đình đang ngồi rất thoải mái trên ghế, khuôn mặt hiện lên sự vui vẻ. Ông đang hài lòng với những gì mình có, nhìn Khương Viên và Linh Linh vừa nấu ăn vừa tíu tít nói chuyện Cố Uy Đình thấy cuộc sống của ông thêm màu sắc mới rồi, xem như tuổi già của ông đã được ông trời ưu ái.Ngồi đối diện với Cố Uy Đình, Cố Hải bày ra bộ mặt khó chịu. Cố Uy Đình đã được Bạch Lạc Nhân báo là sẽ về muộn nên ông hiểu Cố Hải buồn bực vì chuyện gì. Là người trong quân đội ông biết khá rõ cuộc họp hôm nay quan trong với Bạch Lạc Nhân như thế nào. Lần này ông và một số lãnh đạo cấp cao sẽ về hưu, đơn vị sẽ có đợt thay đổi lãnh đạo trên cục diện lớn, nếu làm không khéo chuyện đấu đá nhau để giành vị trí tốt rất có thể xảy ra. Cố Uy Đình có chút lo lắng cho Bạch Lạc Nhân nhưng khi nhìn bộ mạt đen kịt của Cố Hải ông bật cười trong cổ họng, thằng con này của ông hay thật. Từ khi gặp Bạch Lạc Nhân đến giờ đã là gần hai mươi năm nhưng Cố Hải vẫn giữ cho mình một thói quen làm người khác khó chịu đó là nơi nào không có Bạch Lạc Nhân thì Cố Hải xem như nơi đó là vương quốc không có nụ cười. Ông tự hỏi nếu không gặp Bạch Lạc Nhân Cố Hải sẽ như thế nào nhỉ? Chắc con trai ông vẫn là một đứa trẻ ương ngạnh và hay nói những lời làm tổn thương người khác như trước khi gặp Bạch Lạc Nhân Cố Hải thường làm với ông.Khẽ e hèm gây sự chú ý của Cố Hải, Cố Uy Đình nói mỉa mai.- Ngoài vợ anh ra không ai đáng để anh cười nữa à, sao vắng nó cái là ba cũng không thấy cái chữ " cười" trên mặt anh nữa vậy.Cố Hải nhìn cha hắn ngạc nhiên, hôm nay ông cũng biết nói đùa cơ đấy, có phải thay thận của người trẻ vào nên tâm tính ông cũng trẻ ra không, điều này đáng quan ngại a.Cố Hải cười ùng ục trong cổ họng đáp lại Cố Uy Đình cũng bằng giọng mỉa mai không kém.- Có phải ba của con không đấy, con sắp không nhận ra nữa rồi.Cố Uy Đình ngước lên nhìn Cố Hải bằng ánh mắt coi thường, ta nói không đúng hay sao, nhìn bộ mặt con bây giờ đi xem nó ra cái dạng gì rồi, còn bày đặt.Lần đầu tiên hai cha con Cố Hải ngồi nói chuyện với nhau vui vẻ đến thế, cha nói mỉa con con đá mỉa lại cha. Nghe như đang nghiêm túc nhưng lại chả nghiêm túc tí nào.Khương Viên từ trong bếp đi ra thấy Cố Hải vẫn còn ở nhà thì khá ngạc nhiên.- Chẳng phải con nói đi đón Nhân tử sao?Cố Hải nhắm mắt lại đưa tay gãi gãi lên trán, giọng buồn nản.- Cậu ấy về muộn.Đúng lúc này cả nhà Bạch Hán Kỳ đến, hai ông thông gia vừa nhìn thấy nhau đã tay bắt mặt mừng.- Cố đại ca, anh từ cõi chết trở về vậy bây giờ phải sống thật lâu đấy nhé.Cố Uy Đình vỗ vai Bạch Hán Kỳ cười đùa.- Tôi sống lâu quá tụi nó không thích đâu.Có thêm A Sử và A Châu bước vào nữa thì căn nhà đã thành cái chợ, kẻ nói người cười, kẻ hỏi người han như những người lâu ngày mới gặp nhau. Sự vui vẻ lan tỏa ra từng ngóc ngách của căn nhà.Ngồi vào bàn ăn, Cố Hải càng không vui. Những lúc đông đủ như thế này lại thiếu đúng vợ hắn, thật là khiến hắn đau lòng mà. Linh Linh cố tình lượn lờ qua lại rồi ngồi ngay cạnh phía bên trái của Cố Hải. Cố Hải quay sang nhìn cô tỏ vẻ không bằng lòng, chỗ đó là chỗ của Bạch Lạc Nhân, trong tất cả bữa ăn Bạch Lạc Nhân bao giờ cũng ngồi phía bên trái hắn. Cố Hải muốn như thế, hắn đã nói với Bạch Lạc Nhân rằng bất cứ ở đâu Bạch Lạc Nhân cũng phải ngồi gần tim hắn để biết tim hắn yêu thương cậu ấy như thế nào. Nghe Cố Hải nói vậy Bạch Lạc Nhân nói hắn thần kinh nhưng vẫn thuận theo ý hắn mà làm, điều đó làm Cố Hải vô cùng hạnh phúc. Hôm nay vị trí đó là một người khác ngồi nên Cố Hải không thích, hắn nhìn Linh Linh đầy trách móc nhưng Linh Linh không hề nhận ra, cô đang mắc thể hiện sự dịu dàng với người bên cạnh.Cố Uy Đình giới thiệu với mọi người về Linh Linh và cũng nói luôn từ nay sẽ xem cô như con cái trong nhà làm Linh Linh rất xúc động. Cô đứng lên chào hỏi cảm ơn mọi người, ai cũng tỏ ra khá yêu mến cô. Mà một cô gái xinh đẹp, tài giỏi và khéo léo như thế này ai mà không thích cho được. Phải nói rằng tài nấu ăn của Linh Linh cũng rất khá, món nào mọi người nếm thử đều tấm tắc khen ngợi. Linh Linh cố ý quan sát xem Cố Hải có phản ứng ra sao nhưng tuyệt nhiên trên mặt Cố Hải không có chút cảm xúc. Những lúc hắn lạnh lùng như vậy càng thu hút Linh Linh hơn. Suốt bữa ăn Linh Linh cố gắng làm thân với mọi người, gắp thức ăn vào bát họ, nói những lời rất mát ruột cho họ nghe. Sự dịu dàng đằm thắm của Linh Linh toát ra từ "chân tơ kẽ tóc". Cô đã rất thành công trong việc chinh phục những người thân của Cố Hải rồi.Khi bữa ăn đã kết thúc, Bạch Lạc Nhân vẫn chưa về, Cố Hải được cử một nhiệm vụ khá quan trọng- Đưa ân nhân về nhà. Thực sựu lúc này Cố Hải đang rất khó chịu, hắn định bụng đưa Linh Linh về sau đó sẽ qua đơn vị chờ Bạch Lạc Nhân, vợ hắn về muộn như thế này không tốt chút nào.Vừa bước ra đến cửa khuôn mặt thay đôi đột ngột của Cố Hải khiến Linh Linh hết hồn. Cô không thể ngờ Cố Hải lại có thể thay đổi nét mặt từ trạng thái này sang trạng thái khác chỉ trong một giây như thế. Ông bà ta nói quá đúng, quả là " Đi một ngày đàng học một sàng khôn", Linh Linh hôm nay đã được mở rộng tầm mắt.Một chiếc xe từ từ tiến vào cổng, Cố Hải đang đi cùng với Linh Linh bỗng bước nhanh lên phía trước, bộ mặt lạnh lùng lúc giờ của Cố Hải giãn ra, toàn bộ múi cơ trên mặt như đang nhảy múa, miệng hắn đã xuất hiện nụ cười.Bạch Lạc Nhân vừa mở cửa xe ra bắt gặp ngay khuôn mặt vừa vui vừa khó chịu của Cố Hải. Hắn đứng tựa cửa xe nhìn Bạch Lạc Nhân, môi khẽ nhếch lên trách móc.- Anh còn tưởng hôm nay em ngủ lại trong đơn vị rồi.Bạch Lạc Nhân buồn cười với giọng điệu hờn rỗi giống như trẻ con của Cố Hải, chẳng phải cậu đã báo là về rất muộn rồi sao, bây giờ trách móc cái nỗi gì. Thực ra Bạch Lạc Nhân cũng không định về muộn như thế nhưng hôm nay đơn vị cậu có cuộc họp quan trọng- Cuộc họp thay đổi nhân sự. Một số lãnh đạo cấp cao sẽ về hưu và một số khác sẽ lên thay vị trí đó. Vì vậy cuộc họp này rất căng thẳng với tất cả mọi người. Hơn nữa từ khi Linh Linh tỏ ra chăm sóc quá chu đáo cho Cố Uy Đình và luôn nhìn Cố Hải bằng ánh mắt yêu thương thì Bạch Lạc Nhân nghĩ về muộn cũng tốt, khỏi phải thấy người phụ nữ khác nhìn chồng mình với ánh mắt thèm thuồng. Điều đó chẳng dễ chịu chút nào.Thực ra mấy đêm nay Bạch Lạc Nhân đã suy nghĩ khá nhiều. Cố Uy Đình đã khỏe lại, Bạch Lạc Nhân biết chỉ cần còn thở thì khát khao rất đời thường kia của ông sẽ còn tồn tại. Chắc chắn Cố Uy Đình sẽ không bao giờ nói ra điều đó, ông lại sẽ nén nó trong lòng và nhìn con cháu gia đình nhà khác với ánh mắt ngưỡng mộ và đầy ghen tị. Bạch Lạc Nhân không muốn ông sống mà phải chịu đựng như thế nữa, Cố Hải có đầy đủ điều kiện để đáp ứng khát khao cháy bỏng đó của ông, có hàng tá cô gái sẵn sàng sinh con cho Cố Hải vậy thì cớ sao phải để đấng sinh thành nhìn người khác mà chạnh lòng lòng. Trước đây Bạch Lạc Nhân không nghĩ nhiều đến thế, cậu yêu Cố Hải và ý muốn độc chiếm Cố Hải vẫn luôn luôn là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu. Bạch Lạc Nhân có ghen không? Có. Cậu còn tự nhận mình còn ghen hơn cả Cố Hải, chẳng qua là cậu và Cố Hải tính cách khác nhau, cậu ghen đến không muốn thở nhưng vẫn làm bộ mặt ta đây không thèm. Nhìn các cô gái vây quanh Cố Hải Bạch Lạc Nhân chỉ muốn đem Cố Hải về nhà nhốt hắn lại để tránh những ánh mắt đang nhìn Cố Hải đầy khát khao. Nhiều lúc Bạch Lạc Nhân còn ghen với cả làn gió mơn trớn qua người Cố Hải, ghen với cả những hạt bụi vương trên áo hắn...Có điều cái ghen của Bạch Lạc Nhân chỉ mình cậu biết còn cái ghen của Cố Hải thì cả thiên hạ đều nhìn thấy.Cậu quyết định để Cố Hải sinh con nối dõi vậy cậu có yêu hắn nữa không? Yêu. Bạch Lạc Nhân yêu Cố Hải không kém gì tình yêu Cố Hải dành cho cậu. Cố Hải vì cậu mà chống lại người thân, cậu cũng sẵn sàng làm vậy. Cố Hải vì cậu mà quên đi bản thân mình, cậu cũng làm vậy. Cố Hải vì cậu mà sống mỗi ngày một tốt hơn, cậu cũng làm vậy. Cố Hải sợ cậu bị tổn thương Bạch Lạc Nhân cũng không muốn làm tổn thương Cố Hải dù chỉ một giây...Tám năm xa nhau Cố Hải sống chỉ có phần xác mà không có phần hồn Bạch lạc Nhân cũng chẳng thua kém gì.Bạch Lạc Nhân sẽ không bao giờ muốn để Cố Hải gần gũi bất cứ ai nếu không chứng kiến hắn đau đớn đến phát điên khi tìm cách để cứu sống cha hắn, cậu sẽ không nhường Cố Hải cho bất cứ ai nếu không nghe lời nói được cất sâu trong tận đáy lòng của Cố Uy Đình cả chục năm trời.Cố Uy Đình đã vì hai người họ mà hi sinh đi niềm hạnh phúc được làm ông vậy thì cớ sao Bạch Lạc Nhân lại không thể hi sinh đi hạnh phúc của mình để cho tuổi già của ông được sống vui vẻ. Cuộc đời của cậu còn dài, biết đâu ngày mai cậu sẽ thay đổi vậy thay đổi ngay hôm nay chẳng phải có lợi cho rất nhiều người sao.Khi nghĩ đến việc này Bạch Lạc Nhân có nghĩ đến Cố Hải không? Có. Cậu nghĩ rất nhiều, trở ngại lớn nhất để kế hoạch của cậu không thành công chính là Cố Hải. Hắn sẽ không bao giờ đồng ý, có chết hắn cũng không làm điều này. Sống với Cố Hải nhiều năm Bạch Lạc Nhân không chỉ yêu mà còn trân trọng Cố Hải vì tấm chân tình của hắn. Những việc khác Bạch Lạc Nhân muốn Cố Hải làm theo ý mình không khó nhưng riêng việc này cậu làm không cẩn thận Cố Hải sẵn sàng làm những việc rất tồi tệ để giữ cậu ở bên mình.Khi còn là một cậu thiếu niên Cố Hải đã dám thuê người bắt cóc cậu thì bây giờ việc hắn tức giận lên mà giam cầm cậu là điều rất có thể xảy ra. Mà Cố Hải có không làm vậy chỉ cần cả ngày hắn bày ra bộ mặt đau khổ, ăn không chịu làm không xong thì Bạch lạc Nhân cũng không đành lòng.Khi nghĩ đến việc này Bạch Lạc Nhân đã tự hỏi mình có đau không, có sống nổi không. Nhưng Bạch Lạc Nhân bây giờ không còn là cậu bé của mười mấy năm về trước, suy nghĩ của cậu đã trưởng thành hơn, đau cũng cố gằng chịu đựng.Khi mới mười tám tuổi Bạch lạc Nhân đã vì Cố Hải mà sống không bằng chết trong vòng tám năm, nhớ hắn đến phát điên mà không dám gặp, Bạch lạc Nhân đã gửi tình yêu và nỗi khát khao được gần Cố Hải vào trong những giấc mơ và cậu vẫn sống qua được khoảng thời gian đó vậy thì bây giờ có gì là không thể.Thấy Bạch Lạc Nhân nhìn mình một cách khó hiểu Cố Hải khều tay vào ngực vợ, giọng nói vẫn nguyên sự hờn giận.- Sao, mới một ngày mà đã quên mặt ông chồng đáng yêu này rồi à.Ghé sát mặt mình vào khuôn mặt đang tức giận của Cố Hải, Bạch Lạc Nhân trêu đùa.- Chẳng phải tạo điều kiện cho cậu thân mật hơn với ân nhân sao, còn tỏ vẻ.Cố Hải lật người Bạch Lạc Nhân ấn xuống cửa xe, cắn vào khuôn mặt đang giương giương tự đắc kia một cái, để người ta đợi đến ăn cũng không vô vậy mà còn nói cái giọng này, lâu ngày chưa thao cho lên bờ xuống ruộng nên chưa ngấm đòn phải không, hôm nay về nhà em sẽ biết thế nào là cố ý trêu chọc trên nỗi buồn của người khác nhé.Bạch Lạc Nhân đưa tay kéo hai má Cố Hải định đền cho sự chờ đợi của hắn bằng một nụ hôn sâu chuộc lỗi thì tim cậu bỗng giật nảy lên, Cố Hải lại bị đẩy ra xa mấy mét. Ánh mắt Bạch Lạc Nhân bắt gặp ánh mắt đang trợn lên nhìn ngạc nhiên của một cách cao độ của Linh Linh. Cố Hải lại được một phen đau điếng mà không hiểu đã xảy ra chuyện gì. ( thính chương 72: ...Hai đôi môi dính chặt lấy nhau, làn nước ấm đã bắt đầu mơn man cơ thể họ. Giữ chặt hai má Bạch Lạc Nhân Cố Hải đưa đầu lưỡi của mình tiến sâu vào bên trong khoang miệng cậu ấy, nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt. Nụ hôn của Cố Hải bắt đầu đánh tan tâm tình đang khá phức tạp của Bạch lạc Nhân lúc này.Khi ngọn lửa tình đã được đốt cháy, Bạch lạc Nhân đưa tay lần mò cởi từng nút áo của Cố Hải, động tác nhẹ nhàng nhưng cực kì dứt khoát. Chỉ trong chốc lát hai thân thể trần truồng đã áp chặt vào nhau, làn da được vuốt vẻ bởi làn nước ấm đã tăng phần kích thích nay lại chạm phải một làn da ấm nóng khác nên sự kích thích tăng lên bội phần...)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương