Hải Nhân Ngoại Truyện

Chương 78: Ngủ Riêng



Cố Hải tự mắng mình, hắn đúng là đã quên Bạch lạc Nhân là một người đàn ông, hắn đã vì quá yêu thương cậu ấy mà quên đi điều đó. Chuyện này không phải là chuyện nhỏ a. Cố Hải giải quyết không khéo thì hắn có thể mất vợ như chơi. Vì vậy Cố Hải tự dặn lòng phải hết sức bình tĩnh, lúc này không thể nóng giận với Bạch Lạc Nhân, phải làm sao để tâm tình phức tạp của cậu ấy vơi bớt.

Bạch Lạc Nhân ở trong phòng cực kì khó chịu. Cậu không muốn nói ra điều đó, cậu không muốn tí nào. Nhưng giờ đã nói ra rồi có lấy lại cũng không được nữa. Tự cậu thấy ân hận, nói ra với ý định muốn xả những ấm ức trong lòng nhưng rõ ràng cậu đang làm tổn thương Cố Hải, cậu tự mắng chửi bản thân mình, đúng là được yêu thương quá đã hóa điên.

Cố Hải gõ cửa phòng ngủ, Bạch Lạc Nhân vẫn nằm im. Thật sự lúc này Cố Hải đang rất buồn, hắn không biết phải làm gì bây giờ. Không phải tự nhiên vợ hắn nói với hắn như vậy, kết hôn đã mười năm có bao giờ cậu ấy nhắc đến chuyện này đâu.

Đứng ở cửa rất lâu đợi Bạch Lạc Nhân nhưng phía bên trong vẫn không hề nhúc nhích. Cố Hải lúc này không hề thấy giận Bạch Lạc Nhân mà lại thấy thương vợ vô hạn, vợ hắn chắc trong lòng cũng đang khó chịu chẳng kém gì hắn, khi nói ra những lời đó Cố Hải biết Bạch Lạc Nhân đã phải suy nghĩ rất nhiều, cậu ấy sẽ không bao giờ nói nếu không bị thôi thúc bởi một tác động bên ngoài.

Cố Hải hiểu rất rõ Bạch Lạc Nhân, cậu ấy cực kì nhạy cảm. Chính sự nhạy cảm của Bạch Lạc Nhân nhiều lúc đã tự làm cậu ấy ngược chính bản thân mình. Cố Hải hiểu nên càng yêu vợ, để sống với hắn vợ hắn đã phải chịu đựng khá nhiều.

Cố Hải đứng ở ngoài nói vọng vào, từng tiếng rõ ràng và chắc chắn.

- Nhân tử, em nghe cho rõ đây. Khi kết hôn anh đã nói với em rất rõ ràng, em chính là con anh, cả đời này anh yêu mình em là đủ. Sinh một đứa con ở thời buổi này có gì là khó chứ nhưng anh không muốn, ngàn lần không muốn. Tất cả tình yêu anh có anh dành hết cho em rồi vậy khi sinh con ra anh lấy gì để cho nó. Nếu em muốn có con em có thể sinh nó ra, anh sẽ yêu con em như yêu chính em vậy, tất cả những gì liên quan đến em anh đều có thể yêu hết lòng. Đừng tự ngược mình nữa bảo bối, cuộc đời này không dài, anh gặp được em là anh đã nguyện cả đời này sống tích đức để cảm ơn trời phật. Anh chỉ xin em một điều, em nói gì cũng được, em nghĩ gì cũng được nhưng đừng lạnh lùng với anh, anh không chịu nổi điều đó đâu.

Mắt Cố Hải rưng rưng, tưởng rằng cuộc sống của bọn họ chỉ cần như thế này là đủ, tưởng rằng Cố Hải chỉ toàn tâm toàn ý yêu thương Bạch Lạc Nhân là đủ. Nhưng cuộc sống mà, mọi chuyện không phải mình cứ muốn là được. Họ không sống nơi đảo hoang để không bị tác động của những người xung quanh. Vợ hắn vẫn bị cái tư tưởng Á Đông của những người lớn tuổi tác động, cậu ấy vẫn bị cái tính ngạo kiều vốn có của mình hành hạ bản thẩn. Cậu ấy vẫn không thể bình bình an an mà sống bên hắn.

Cố Hải thấy thương Bạch Lạc Nhân, thương chính sự nhạy cảm của cậu ấy đã làm cậu ấy khổ. Hắn sẽ phải làm gì đó để vợ hắn yên lòng, phải làm gì đó để vợ hắn có thể sống bên hắn mà không còn gì để lo nghĩ. Nhưng lúc này đây chính tâm tình của Cố Hải cũng đang rối loạn, hắn cũng không biết chính xác là mình phải làm gì.

Phía bên trong vẫn không có tiếng động, Bạch Lạc Nhân vẫn không mở cửa. Cố Hải nước mắt chảy dài, giọng nói nghẹn đắng.

- Bảo bối, người ta nợ em bao nhiêu yêu thương em cứ gom lại đây cho anh, anh sẽ trả hết lại cho em. Kiếp này trả không xong kiếp sau anh trả tiếp. Bảo bối à, nhớ phải ở bên anh cho đến khi nào anh trả nợ hết yêu thương của thiên hạ cho em, em phải ở bên anh cho đến khi anh không còn thở nữa. Nhớ điều đó, hãy nhớ rõ điều đó nhé."

Cố Hải quay ra cửa đứng một phút nhìn vào trong, Bạch Lạc Nhân vẫn không ra ngoài. Hắn ngậm ngùi lái xe đến công ty. Hôm nay hắn muốn cả hai có thời gian để suy nghĩ lại.

Dự án du lịch trên thảo nguyên sắp chính thức đi vào hoạt động, Cố Hải phải chuẩn bị cho ngày khai trương, vì việc của cha hắn nên hắn chưa làm được gì cả, tất cả khâu chuẩn bị đều do phía Linh Linh làm. Cố Hải lao vào làm việc cả đêm để quên đi sự bất đồng vừa rồi của vợ chồng hắn, hắn không muốn nghĩ ngợi, càng nghĩ hắn càng thấy đau lòng thôi.

Nhưng những suy nghĩ trong đầu Cố Hải không cho hắn làm việc, thực sự lời nói của Bạch Lạc Nhân khiến hắn không thể thờ ơ được. Hắn và Bạch lạc Nhân đã sống với nhau đủ để hiểu và thông cảm tất cả cho nhau.Cố Hải tưởng rằng mình đã hiểu Bạch Lạc Nhân đến tận chân tơ kẽ tóc, nhưng không phải vậy, hắn không hiểu cậu ấy và thực sự không hề hiểu. Bấy lâu nay hắn hành động theo ý mình, hành động theo cái mình cho là đúng mà quên đi rằng vợ hắn cũng là một thằng con trai, cũng có những khao khát, những yêu thương như hắn giống như hắn. Sự quan tâm bao bọc quá mức của hắn khiến cậu ấy thấy mình giống như một đứa trẻ đang sống trong vòng tay cha mẹ hơn là sống với một người chồng.

Đi lại phía cửa sổ, phóng tầm mắt ra xa nhìn Bắc Kinh tráng lệ về đêm Cố Hải thấy lòng trống trải. Hắn yêu Bạch Lạc Nhân và tình yêu ấy tăng dần theo ngày tháng, cậu ấy đã nói đúng có lẽ tình yêu quá lớn của hắn đã khiến cậu ấy ngột ngạt, khiến cậu ấy bị tổn thương.

Cố Hải tự cười mình " Mày đúng là đồ đần, yêu thương là để cho người khác cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy vui vẻ đằng này mày yêu thương lại làm người khác cảm thấy ngột ngạt, cảm thấy tổn thương. Tưởng rằng yêu nhiều là tốt sao, tưởng rằng hi sinh nhiều là rốt sao, cái gì cũng có ngưỡng của nó, vượt qua cái ngưỡng ấy đi lại là chuyện xấu rồi. Mày yêu thương vợ mà cũng không biết cách thì còn muốn làm việc gì nữa hả, mày yêu thương vợ mà khiến cậu ấy bị tổn thương mày còn muốn lên mặt với ai hả. So với Đông Triệt mày có lẽ còn tồi tệ hơn, cậu ấy làm tổn thương vợ hắn bằng cách đi cặp bồ còn mày làm tổn thưởng vợ mày bằng cách ôm cậu ta quá chặt. Ở đời, cái gì quá cũng không tốt mà."

Những làn xe nối đuôi nhau trên đường phố Bắc Kinh tạo thành những vệt sáng trải dài như muốn kéo theo sự trống trải trong lòng Cố Hải cứ dài ra mãi. Hắn cứ đứng vậy nhìn, uống một ngụm rượu rồi lại cười. Đã đến lúc hắn tự kiểm điểm lại bản thân, đến lúc hắn học cách yêu thương đúng đắn. Hắn không thể sống thiếu Bạch Lạc Nhân nhưng vẫn tiếp tục sống như thế này việc cậu ấy rời xa hắn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Bạch Lạc Nhân ngồi trong phòng ngủ, cậu cứ thế tựa lưng vào thành giường ngồi bất động. Những lời Cố Hải khiến tim cậu đau nhói. Nỗi đau của sự ân hận, nỗi đau của sự dày vò. Nỗi đau này không đến từ phía Cố Hải mà đến từ chính nội tâm của cậu. Cậu cũng như Cố Hải, tất cả tình yêu cậu có đều dành cho Cố Hải hết rồi, sinh con nữa lấy gì cho nó. Cậu cũng nguyện cả đời này chỉ cần yêu Cố Hải thôi, tình yêu đối với Cố Hải không còn một khe hở trong tim cậu . Cậu muốn Cố Hải sinh con để đáp lại nỗi khát khao của Cố Uy Đình, cậu cũng sẽ nguyện yêu con Cố Hải như cậu đã yêu hắn, tất cả những gì liên quan đến Cố Hải cậu đều có thể yêu hết lòng. Đang yên đang đẹp tự cậu đã làm cho mọi việc rối tung, thật là xấu mặt.

Hôm nay hai vợ chồng họ ngủ riêng, Bạch Lạc Nhân nghĩ rằng Cố Hải ngủ ở phòng ngoài nên không mở cửa, cậu cần có thời gian suy nghĩ và cần có thời gian để tự sỉ vả mình. Cố Hải thì bận chuẩn bị cho việc khai trương và cậu cũng muốn cho Bạch Lạc Nhân có chút không gian riêng. Vậy là họ như hai người đang giận nhau mà tách nhau ra nhưng thực chất vì họ nghĩ cho nhau nên làm như vậy.

Sáng sớm Bạch Lạc Nhân từ từ mở cửa, hé mắt nhìn ra phía phòng khách, không thấy bóng dáng Cố Hải đâu. Cậu chạy xuống phòng bếp, bếp lạnh tanh. Cậu vào nhà vệ sinh, vẫn không có. Trống ngực Bạch Lạc Nhân đập thình thịch, Cố Hải đi đâu giờ này, không lẽ cả đêm qua hắn đi ra ngoài không thèm về sao. Không có chuyện gì xảy ra chứ. Ám ảnh về vụ tai nạn Cố Hải lái xe trong lúc vội vã đi tìm cậu đã bóp nghẹt trái tim Bạch Lạc Nhân.

Lấy điện thoại ra gọi cho Cố Hải, Bạch Lạc Nhân trong lòng cầu trời khấn phật đừng xảy ra chuyện gì.

Cố Hải không ngủ cả đêm nên có chút mệt mỏi. Ngồi suy nghĩ một lúc hắn thấy chuyện này không thỏa đáng, vợ hắn đang buồn phiền tại sao hắn lại ở đây , lẽ ra hắn phải ở nhà để an ủi cậu ấy chứ. Cố Hải gõ gõ đầu mình nghĩ xem hắn có giận Bạch lạc Nhân không nhưng nghĩ mãi mà hắn không tìm ra được một chút giận nào. Trong lòng hắn bỗng thấy lo lắng, Bạch Lạc Nhân ở nhà một mình với tâm trạng phức tạp như vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ. Cái chứng lo lắng quá đà cho cậu ấy của Cố Hải vẫn còn nguyên, hắn lại trở về với tình yêu Bạch Lạc Nhân quá mức như cũ.

Cuống cuồng định lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Lạc Nhân xem cậu ấy có sao không chưa Bạch Lạc Nhân gọi đến. Cố Hải cười thầm, em đúng là đồ gan lì, chồng đi cả đêm mà bây giờ mới gọi điện kiểm tra, không sợ anh sẽ giống Đông Triệt sao, chưa cho em một vố em sẽ không biết sợ là gì.

Mở máy ra nghe, Cố Hải nói bằng giọng mũi đùa giỡn Bạch lạc Nhân, hắn muốn thử xem vợ hắn sẽ nghĩ gì khi biết hắn đang ở cùng người đàn ông khác. Cố gắng chỉnh giọng cho thật lạ, Cố Hải bình tĩnh trả lời.

- Tôi nghe, ai đấy .

Bạch Lạc Nhân giơ điện thoại ra nhìn, không lẽ mình nhầm số, giọng ai mà lạ hoắc thế này. Cậu tắt đi gọi lại. Cố Hải bật cười, giọng chồng mình cũng không nhận ra, em quả là đáng thao cho một trận phạt tội. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Cố Hải nói kiểu này Bạch Lạc Nhân mà nhận ra thì mới có chuyện lạ a. Sử dụng giọng mũi lại còn chỉnh âm trong điện thoại, trò này chắc vui, tự nhiên nghĩ đến việc Bạch Lạc Nhân sẽ ghen mọi ưu phiền trong lòng Cố Hải tan biến hết.

Bạch Lạc Nhân lại gọi đến, Cố Hải trả lời Bạch Lạc Nhân nhưng trong lòng niệm chú "Nhân tử, ghen đi, em ghen đi anh xem nào."

- Alo, sao gọi đến mà không nói gì?

Bạch Lạc Nhân điên lên, cái quái gì thế này, ai cầm máy của Cố Hải, cả đêm hắn đi đâu mà để người khác cầm điện thoại .Cơn ghen ùn ùn kéo đến, cậu nghiến răng lại hỏi từng tiếng.

- Cố Hải đâu?

Cố Hải bịt miệng cười ùng ục, vợ hắn đang ghen. Cái ghen của Bạch Lạc Nhân đã làm cho sự mệt mỏi trong lòng Cố Hải tan biến, đã vậy hắn chọc vợ một lát xem sao, cái giọng ghen tuông của Bạch Lạc Nhân cũng làm Cố Hải thấy như mình được một sự đãi ngộ lớn vậy. Bạch Lạc Nhân rất ít khi thể hiện sự ghen tức ra bên ngoài. Hôm nay Cố Hải muốn xem.

Vẫn dùng giọng mũi Cố Hải nói rất rõ ràng.

- Cậu ta đang ngủ, hôm qua cậu ấy buồn nên uống hơi nhiều.

Bạch Lạc Nhân rít lên.

- Cậu ta đang ở đâu?

Cố Hải hơi lúng túng, nói là ở đâu được nhỉ. Định nói ở khách sạn nào đó nhưng hắn lại sợ vợ hắn lặn lội đến đó mất công, nói là ở nhà ai đó cũng không được, hắn sợ vợ hắn tức giận mà đau lòng. Đành nói đang ở công ty vậy.

Cố Hải đáp lại rất từ tốn nhưng cũng đủ khiến máu chạy lên ứ nghẹn trong đại não Bạch Lạc Nhân.

- Cậu ấy đang ở công ty, cậu ấy nói có ai gọi đến không cần nghe máy cũng được?

Bạch Lạc Nhân không thèm nói gì nữa, miệng lẩm bẩm " Đồ chết tiệt, cậu tính lừa tôi phải không, cậu lại coi tôi là thằng đần à, sống với cậu bao lâu nay mà còn tính lừa tôi sao, đã vậy cứ thoải mái với thú vui của cậu đi, tôi xem cậu giả vờ được đến bao giờ."

Lấy xe lái thẳng đến Hải Nhân, những ấm ức trong lòng Bạch Lạc Nhân tan biến, không biết vì đã nói ra được nỗi lòng của mình hay vì trò đùa chả mấy thú vị của Cố Hải làm Bạch Lạc Nhân vui. Cậu chỉ biết rằng lúc này cậu muốn ôm Cố Hải, muốn được hắn vỗ về. Có lẽ cả đời này cái ước muốn trở lại là người đàn ông đầy ngạo kiều trước kia của Bạch Lạc Nhân trước mặt Cố Hải sẽ không bao giờ thực hiện được nữa, có một người hết lòng yêu thương mình chẳng tốt hơn sao.

Sau một đêm tối tăm hôm nay bầu trời Bắc Kinh lại trong xanh trở lại.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...