Hải Nhân Ngoại Truyện

Chương 86: Mạnh Thông Thiên Gặp Chuyện



Sáng sớm Cố Hải thức dậy, không khí êm dịu tỏa ra khắp căn phòng. Liếc sang bên cạnh Bạch Lạc Nhân vẫn đang ôm lấy tay của hắn ngủ rất say. Cố Hải từ từ ngồi dậy, nhẹ nhàng gỡ tay Bạch Lạc Nhân ra đi lại phía cửa sổ. Kéo dèm cửa ra nhìn, cảnh vật trên thảo nguyên như bức tranh tươi đẹp hiện ra trước mắt. Cố Hải đứng yên một lúc sau đó quay lại nhìn Bạch lạc Nhân. Vợ hắn vẫn đang say giấc, bao giờ cũng vậy ở bên Cố Hải Bạch Lạc Nhân luôn ngủ rất ngon. Đi lại ngồi bên cạnh Bạch lạc Nhân, Cố Hải đưa tay vuốt ve gò má cậu ấy, trong lòng hắn khát khao cuộc sống mãi bình yên như thế này, Bạch lạc Nhân luôn vững tin khi ở bên hắn như lúc này.

Từ khi mẹ mất cho đến khi gặp Bạch Lạc Nhân  cuộc sống của Cố Hải luôn cô quạnh và buồn tẻ nhưng sau khi gặp Bạch Lạc Nhân cuộc sống của hắn thêm đủ màu sắc, mỗi ngày hắn đều thấy tươi mới hơn. Bạch Lạc Nhân chính là niềm vui, là động lực, là lí do hắn thấy mình cần phải sinh ra trên cõi đời này. Nhiều lúc Cố Hải nghĩ mọi vật sinh ra đều có nguyên do của nó, hắn sinh ra là để bảo vệ Bạch Lạc Nhân, để yêu thương cậu ấy. Ngoài lí đo đó ra Cố Hải không tìm được một lí do nào hợp lí hơn.

Chuông điện thoại reo, Cố Hải kéo chăn lại cho Bạch Lạc Nhân sau đó rời khỏi phòng.

Tô Lệ đang đứng ở đại sảnh đợi Cố Hải, công việc sau khai trương rất thuận lợi, chỉ có điều một số chỗ liên quan đến công ty phía Linh Linh Tô Lệ còn chút băn khoăn. Cố Hải cũng định sáng nay sẽ họp bàn lại một lần nữa, mọi công việc quản lí khu du lịch sẽ giao lại bên phía Linh Linh.

Sau sự thất vọng tràn trề đêm qua Linh linh thần sắc xấu hẳn, cô luôn muốn tìm mọi cơ hội để có thể gần gũi Cố Hải, cô muốn xin hắn một đứa con. Nhưng Linh Linh càng cố hình như cô càng bị bẽ bàng. Cố Hải luôn chỉ nhìn cô bằng ánh mắt dành cho bạn làm ăn, mỗi lúc gần bên hắn cô không hề cảm nhận được chút sự quan tâm cần thiết. Mọi chuyện có lẽ sẽ chấp nhận được với một người đàn ông lạnh lùng như Cố Hải nhưng Linh linh không thể nhận ra Cố Hải khi hắn ở bên cạnh Bạch lạc Nhân. Một vị tổng tài cao lãnh, lạnh lùng lại trở thành một người đàn ông ấm áp chu đáo khi ở cạnh cậu ấy.

Linh linh ghen, đúng, cô ghen. Cũng không hiểu cô lấy tư cách gì để ghen nhưng chỉ biết rằng mỗi khi thấy Cố Hải quan tâm Bạch Lạc Nhân trong lòng cô luôn cảm thấy nghẹn đắng, cảm giác này nó giống như cô vợ bé nhỏ nhìn thấy chồng mình đi với tình nhân. Nhiều lúc Linh Linh cũng nhận ra sự vô lí của mình nhưng cô không thể nào ngăn được cảm xúc ấy, nó dày vò cô, hành hạ tinh thần cô khiến cô chỉ muốn xông vào cắn xé Bạch Lạc Nhân cho bõ sự bức bối trong lòng.

Đợi Linh linh gần ba mươi phút đồng hồ không thấy cô xuất hiện Cố Hải lấy điện thoại ra gọi cho cô ấy. Nhìn thấy số điện thoại của Cố Hải nước mắt Linh Linh lại trào ra, hình ảnh hắn ôm ấp Bạch Lạc Nhân trước mặt cô cứ hiện lên, thân hình đầy hấp dẫn của Cố Hải ám ảnh cô. Rất lâu sau Linh Linh mới đứng dậy chuẩn bị đến cuộc họp. Nhìn dáng điệu của cô lúc này Cố Hải cũng không muốn nói thêm gì, hắn biết tại sao Linh Linh như thế. Nhưng kệ, Cố Hải là người rất rõ ràng, đã không yêu thì hắn sẽ không cho ai một tia hi vọng nào cả. Hắn chưa có một ngoại lệ nào trong đời mình.

Cuộc họp xong xuôi Cố Hải vào nhà ăn trong khu nghỉ dưỡng, tự tay hắn nấu những món Bạch Lạc Nhân thích ăn nhất, cả đêm qua vợ hắn không ăn gì, ngủ đến bây giờ còn chưa dậy, hắn lo vợ hắn vì đói mà sinh ra mệt mỏi.

Bạch Lạc Nhân hé mắt ra nhìn, những tia nắng giữa ngày đã chiếu qua khung cửa kính tràn ngập căn phòng. Đưa mắt nhìn quanh không thấy Cố Hải đâu, Bạch Lạc Nhân với điện thoại xem giờ, cậu chợt giật mình, đã 10 giờ trưa, mình ngủ ghê thật.

Đang định xuống giường đi tìm Cố Hải, cánh cửa phòng mở toang, Cố Hải mặt tươi hớn hở xách hai hộp thức ăn vào. Thấy Bạch Lạc Nhân vẫn còn trên giường Cố Hải đặt vội thức ăn xuống nhảy bổ lên giường ôm lấy Bạch Lạc Nhân, miệng không quên trêu ghẹo hai gò má vợ.

- Bảo bối, đói không?

Bạch lạc Nhân lại kéo chăn nằm xuống, tuy bụng đói cồn cào nhưng hơi ấm của cơ thể Cố Hải lại khiến cậu không muốn rời ra, Bạch Lạc Nhân lười biếng kéo Cố Hải áp vào người mình, mắt hơi nhắm lại.

Cố Hải nhăn mặt dựng Bạch Lạc Nhân dậy, cõng cậu trên lưng đi thẳng vào phòng tắm. Đặt vợ xuống trước gương hắn kéo hai má Bạch Lạc Nhân bạnh ra, cằm đạt lên vai cậu ấy mà trêu đùa.

- Em nhìn xem lúc này em giống con mèo lười chưa.

Bạch Lạc Nhân thúc nhẹ cùi trỏ vào hông Cố Hải, quay mặt lại cắn vào mũi hắn một cái, sau đó đẩy hắn ra ngoài.

- Ra cho tôi đi vệ sinh.

Cố Hải cười thành tiếng, ánh mắt hắn đầy vẻ ngạc nhiên, miệng bắt đầu phát ra những lời thiếu đứng đắn.

- Em như cô gái mới về nhà chồng vậy hả. Anh còn chưa được thấy cái gì nữa sao mà sợ, nhìn cái sự giả vờ của em mà tức cười.

Bạch Lạc Nhân bực dọc xông thẳng vào người Cố Hải, cố tình phun đầy bọt kem đánh răng vào người hắn. Cố Hải tìm cách né tránh nhưng trong lòng vui vẻ không ngờ. Những lúc Bạch Lạc Nhân xù lông lên với hắn là những lúc hắn thấy thú vị nhất.

Đang bày thức ăn ra cho Bạch lạc Nhân, điện thoại của cậu ấy reo không ngớt. Cố Hải đi lại nhìn xem ai gọi, là điện thoại của Bạch Hán Kỳ. Đem điện thoại lại cửa phòng tắm cho Bạch Lạc Nhân hắn nói to.

- Ba kiểm tra xem có phải em trốn nhà theo trai không này.

Bạch Lạc Nhân đang đi vệ sinh nên kêu Cố Hải nghe xem có chuyện gì không.

Vừa bật máy lên giọng thím Trâu lạc đi trong điện thoại khiến Cố Hải giật mình.

- Nhân tử, Mạnh Thông Thiên bị nhốt rồi, chúng đòi người đến chuộc. Thím không biết phải làm sao bây giờ.

Cố Hải không hiểu thím Trâu đang nói gì, chẳng phải Mạnh Thông thiên đang đi làm sao, ai nhốt cậu ấy, làm gì mà phải chuộc người. Thím Trâu vẫn nức nở nói câu được câu không. Cố Hải trấn an thím.

- Thím à, là con đây, Nhân tử đang bận chút. Thím nói rõ cho con nghe xem nào.

Thím Trâu nghe tiếng Cố Hải càng gào to hơn.

- Đại Hải, cứu con thím với, chúng đánh đập nó, nói không có người nhà đến chuộc nó sẽ bị đánh đến chết.

Cổ họng Cố Hải nghẹn ứ, không rõ là chuyện gì nhưng chắc chắn Mạnh Thông Thiên đã đắc tội với một đại ca nào đó. Hắn hứa với thím Trâu hẹn bọn người đó chiều tối nay sẽ đến chuộc người.

Bạch lạc Nhân từ phòng tắm đi ra thấy mặt Cố Hải có biểu hiện lạ nên hỏi.

- Ba nói gì?

Cố Hải giật mình, chuyện này có vẻ nghiêm trọng nhưng bây giờ việc hắn muốn làm là để Bạch lạc Nhân ăn cái đã, cậu ấy chắc đói lắm rồi, đoạn đường từ đây về Bắc Kinh khá xa, cậu ấy không ăn chắc sẽ không chịu nổi.

Thấy Cố Hải không trả lời Bạch lạc Nhân giật lấy điện thoại từ tay hắn, miệng trách móc.

- Lại tính làm mật thám tiếp sao?

Cố Hải cầm lại điện thoại sau đó ấn Bạch Lạc Nhân ngồi xuống, mặt cố tỏ ra không có chuyện gì.

- Ba hỏi xem lúc nào về. Bây giờ ăn đã. Anh đói quá rồi.

Mùi thức ăn xông thẳng vào mũi Bạch lạc Nhân, cậu cũng không nghi ngờ gì lời nói của Cố Hải, lúc này cái dạ dày của cậu đang kêu gào. Bạch lạc Nhân vui vẻ ngồi xuống nhanh chóng ăn hết số thức ăn mà Cố Hải đã tận lực nấu nướng cho cậu.

Sau khi đã no nê Bạch Lạc Nhân đưa tay ra vươn vai một cách thoải mái, mắt cậu nhìn Cố Hải trêu đùa.

- Có vẻ ở đây hợp với tôi đó, hay là chúng ta chuyền nhà đến đây luôn đi.

Cố Hải ngập ngừng vài giây sau đó hắn thú thật với Bạch Lạc Nhân.

- Nhân tử, chúng ta phải về Bắc Kinh ngay, Mạnh Thông thiên gặp chuyện.

Bạch Lạc Nhân đang ngồi rất thoải mái thì bật ngay dậy, trừng mắt nhìn Cố Hải.

- Sao bây giờ cậu mới nói.

Cố Hải vẫn không nói gì, đứng lên kéo Bạch Lạc Nhân đi thu dọn đồ đạc. Bạch Lạc Nhân đập mạnh vào vai Cố Hải trách móc.

- Cậu vẫn giữ cái thói giấu tôi mọi chuyện sao?

Tay vừa dọn đồ miệng vừa thanh minh.

- Không phải anh giấu mà anh đang phán đoán xem sẽ giải quyết chuyện này như thế nào. Chuyện thím Trâu nói không rõ ràng lắm nên phải đợi về Bắc Kinh mới biết được.

Mọi việc ở đây Cố Hải giao lại phía Linh Linh, hắn cùng Bạch lạc Nhân và Tô Lệ rời thảo nguyên xinh đẹp.

Trên đường về, lòng Bạch lạc Nhân nóng như lửa đốt, Mạnh thông Thiên tuy không phải cùng ba mẹ sinh ra nhưng cậu xem nó như em ruột của mình, nó lại ở với gia đình cậu từ nhỏ vì vậy có thể nói Mạnh Thông Thiên xảy ra chuyện Bạch Lạc Nhân thấy mình phải có trách nhiệm cực kì lớn.

Cố Hải lái xe thi thoảng lại liếc sang Bạch Lạc Nhân, hắn biết vợ hắn đang nghĩ gì nhưng thực chất sự việc như thế nào hắn cũng chưa nắm rõ, có lo lắng bây giờ cũng chỉ là cái lo để đấy mà thôi.

Về đến Bắc Kinh trời đã gần tối Cố Hải dặn dò Tô Lệ vài thứ sau đó hai người đến thẳng nhà Bạch Hán Kỳ.

Vừa nhìn thấy Cố Hải và Bạch Lạc Nhân thím Trâu đã khóc nức nở, miệng nói không ra tiếng.

- Các con về rồi, thím không biết phải làm sao...huhu...

Bạch Hán Kỳ nhắc nhở.

- Bà cứ từ từ, kể rõ ràng cho con nó nghe .

Cố Hải đỡ thím Trâu ngồi xuống, thái độ của hắn lúc này rất bình tĩnh.

- Thím nói rõ cho con nghe xem nào.

Thím Trâu lấy trong túi ra cái ảnh của Mạnh Thông Thiên đưa cho Cố Hải. Trong ảnh cậu ta bị đánh máu me chảy khắp mặt, chân tay bị trói nằm úp trên nền nhà. Vừa khóc thím Trâu vừa nói.

- Tụi nó đưa cho thím cái ảnh này nói nếu không đến chuộc người thì chúng sẽ đánh nó đến chết.

Cầm lại chiếc ảnh trên tay máu trên mặt Cố Hải và Bạch Lạc Nhân dồn lên đỏ lừ, cái thể loại người nào mà hành hạ em họ ra nông nỗi này. Lật đằng sau tấm ảnh có ghi lại số điện thoại cần liên lạc. Cố Hải tức giận bấm số, trong lòng mắng chửi, con mẹ nó, mày hành hạ em tao, để tao gặp mày sẽ cho mày biết tay.

Điện thoại vừa reo đã có người bắt máy ngay, giọng nói nghe rất chối tai.

- Cuối cùng cũng muốn đến chuộc người hả, tôi tưởng không cần cái mạng của thằng ranh này nữa rồi.

Cổ họng Cố Hải nghẹn ứ, trên mắt phát ra những tia máu giận dữ.

- Mày chỉ chỗ đi, tao sẽ đến chuộc người.

Hàn Đông giơ điện thoại ra trước mặt nhìn, giọng nói này nghe cực kì hấp dẫn, trầm, ấm và đầy uy lực nhưng lại có sức hút kinh khủng đối với người nghe. Trong lòng hắn chợt vui vẻ lạ thường, hắn muốn gặp người này, hắn muốn xem dung mạo của người có giọng nói khá đặc biệt này như thế nào. Sự tò mò về người có giọng nói ngay những từ đầu tiên đã thu hút được hắn khiến Hàn Đông muốn nhanh chóng gặp mặt.

Đọc địa chỉ cho Cố Hải xong Hàn Đông cắn môi dưới nhìn lên trần nhà, mắt hắn lim dim, trong lòng tự nhủ " Có kịch hay để xem rồi ".

( Thính chương 87:

...Khi tên vệ sĩ đưa tay lần mò khắp người Bạch Lạc Nhân khám xét, máu nóng trong người Cố Hải bốc lên, hắn giơ chân đá mạnh một phát vào người tên vệ sĩ khiến hắn ngã dúi dụi ra nền đất, trên mặt Cố Hải lửa giận tràn cả ra không khí xung quanh.

- Ai cho phép mày sờ vào người cậu ấy.

Mấy tên vệ sĩ ở đâu bất ngờ ập đến vây quanh Cố Hải và Bạch Lạc Nhân, trên mặt chúng hàn khí toát ra như những xác chết...)
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Tele: @erictran21
Loading...