Hải Nhân Ngoại Truyện

Chương 90 : Trả Lại Món Nợ Cho Hàn Đông



Hàn Đông sau khi cho người điều tra về Cố Hải hắn cực kì bị kích thích khi biết Cố Hải làm kinh doanh bên lĩnh vực đã đem lại cho hắn khối tài sản khổng lồ. Công ty Hàn Đông lấy danh nghĩa sản xuất và kinh doanh lĩnh vực quân tư trang cho quân đội nhưng thực chất công ty của hắn là công ty buôn lậu xuyên quốc gia. Dựa vào uy danh của bố mình Hàn Đông đã qua tất cả các khâu kiểm tra và các cửa khẩu một cách dễ dàng. Số tiền thu được từ buôn lậu của hắn hàng năm lên đến cả tỉ đô la.

Tiền nhiều, Hàn Đông dùng nó để mua chuộc những cán bộ cấp cao trong bộ máy nhà nước Trung Quốc. Chính vì quyền của cha hắn và tiền của hắn nên dù làm ăn phi pháp nhưng Hàn Đông vẫn thong dong qua bất cứ khâu kiểm tra nào. Càng ngày hắn càng trở nên lộng hành. Tính đến thời điểm hiện tại Hàn Đông đang buôn bán các mặt hàng cấm như vũ khí, quân trang, thuốc lá và ma túy. Số tiền hắn thu được là con số cực kì khổng lồ, hắn rải tiền bịt miệng lãnh đạo ở khắp nơi.

Hàn Đông tự mắng mình, tại sao đến bây giờ hắn mới biết Cố Hải, đúng là Bắc Kinh rộng lớn quá rồi.

Tự nghĩ tự cười, Hàn Đông thấy không hiểu nổi một người như Cố Hải lại sống với một nam nhân, nam nhân của hắn không ai khác lại chính là người đến đây cùng hắn, là người mà hắn vừa gặp cũng đã mê.

Có một điều làm Hàn Đông hơi khó chịu một chút là Bạch Lạc Nhân làm trong quân đội, mà Hàn Đông rất ghét những người làm trong quân đội. Sự pha trộn giữa yêu và ghét đã khiến Hàn Đông càng muốn săn được hai con mồi này, săn để yêu thương và săn để hành hạ.

Chập tối Hàn Đông tìm đến nhà Cố Hải, lúc này trong nhà chỉ có mình Bạch Lạc Nhân , cố Hải vẫn đang ở nhà Cố Uy Đình.

Nghe tiếng chuông cửa Bạch Lạc Nhân nghĩ là Cố Hải về nên trong lòng bật cười, cậu đúng là lắm trò, hôm nay còn bày đặt gọi cửa, chẳng phải cậu tự tin nói với tôi rằng cậu không bao giờ quên chìa khóa sao.

Cửa cổng vừa mở ra, Hàn Đông xuất hiện trước mặt khiến Bạch Lạc Nhân ngạc nhiên cao độ. Hắn không thèm nói lời nào mà tiến thẳng lại trước mặt Bạch Lạc Nhân, nhìn cậu bằng ánh mắt cực kì dâm dục.

Trên người Bạch Lạc Nhân lúc này đang mặc bộ quần áo thể thao, dáng dấp cân đối, thân hình khỏe mạnh cộng thên khuôn mặt anh tuấn của Bạch Lạc Nhân kích thích con mắt của Hàn Đông. Hắn nhìn cậu như nhìn một món ngon mà hắn đang thèm bấy lâu nay và sắp được thưởng thức.

Bạch Lạc Nhân cũng nhìn lại Hàn Đông. Mối hận vì hắn dám cho người đánh lão công của cậu vẫn còn cháy nguyên trong lòng. Bạch Lạc Nhân nghĩ, mày được lắm, hôm nay tự vác xác đến đây, ở nhà mày mày cậy những tên đánh thuê mặt không có hơi ấm của con người nhưng một khi đã bước vào đây mày đừng bao giờ nghĩ rằng có cơ hội đó lần hai. Hôm nay tao không dạy cho mày một bài học thì mày chắc không biết thế nào là « gieo nhân nào gặp quả ấy »

Tuy nghĩ như vậy nhưng Bạch lạc Nhân vẫn hết sức lịch sự hỏi Hàn Đông.

- Cậu đến đây có việc gì ?

Hàn Đông nghiêng đầu nhìn Bạch Lạc Nhân đầy dâm tà.

- Chẳng có việc gì cả, tôi nhớ hai người nên đến thăm thôi.

Bạch Lạc Nhân vẫn đứng tựa cửa nhìn hắn, ánh mắt cậu lộ rõ sự căm ghét đối với Hàn Đông. Nghe Hàn Đông nói xong Bạch Lạc Nhân khẽ cong môi trên lên đầy khiêu khích.

- Vậy thì tốt, mày nhìn thấy tao rồi đấy, hết nhớ chưa ? Không tiễn nhé.

Đang định đóng cửa lại thì Hàn Đông vọt lên phía trước ngăn lại.

- Sao, khách đến nhà mà không mời nổi chén trà sao ?

Bạch Lạc Nhân trong lòng đắc ý, mày được lắm, tao đang chờ câu đó của mày đây. Cậu giơ hai ngón tay ra trước mặt mình khẽ cử động ra hiệu cho Hàn Đông vào trong và không quên lời nhắc nhở.

- Muốn uống trà thì một mình cậu thôi, tôi không thích những bóng ma kia xuất hiện trong nhà tôi.

Quay lại nhìn mấy tên vệ sĩ phía sau Hàn Đông ra hiệu cho bọn chúng ở ngoài còn hắn theo Bạch Lạc Nhân vào nhà.

Vừa bước qua cửa chính Hàn Đông đã có chút ngạc nhiên, khi tìm hiểu về Cố Hải và Bạch Lạc Nhân hắn đã nghĩ hai thằng đàn ông sống với nhau thì sẽ rất bừa bộn, hắn biết Cố Hải không bao giờ thuê người làm và người lạ cũng ít khi được xuất hiện trong nhà hắn. Trong đầu Hàn Đông phán đoán chắc do nhà quá lộn xộn nên Cố Hải mới không mời khách về nhà thôi. Nhưng hắn thấy mình triệt để đã lầm. Căn nhà quá gọn gàng, đồ đạc được sắp xếp hợp lí, cách bài trí căn nhà cho thấy đây đúng là tổ ấm thật sự mà hắn muốn có.

Nhìn những bức ảnh treo trên tường, nhìn nụ cười mãn nguyện của Cố Hải và Bạch Lạc Nhân Hàn Đông có chút ghen tị. Thì ra hai thằng đàn ông sống với nhau cũng toát ra hạnh phúc tràn ngập căn nhà, cái cảm giác hạnh phúc như thế này hắn chưa bao giờ được cảm nhận.

Từ nhỏ đến giờ Hàn Đông luôn cảm thấy cô đơn, hắn cô đơn ngay chính trong căn nhà của mình, cô đơn ngay cả khi vây quanh hắn là một đám tình nhân nịnh bợ. Ba mẹ hắn đến giờ trên danh nghĩa vẫn là vợ chồng nhưng thực chất họ đã ly thân từ rất lâu. Ba hắn ra ngoài lúc nào cũng thể hiện sự đạo mạo của một quân nhân nhưng thực chất lại là một tên dâm ô điên loạn. Ông ta có cả chục cô bồ nhí nhưng lúc nào cũng tỏ ra là người chính trực đàng hoàng để răn dạy hắn. Mẹ hắn vốn là người phụ nữ của gia đình nhưng vì bất mãn với cha hắn nên bà cũng bỏ mặc hắn để tìm thú vui khác cho mình. Vậy là Hàn Đông lớn lên trong sự thờ ơ của bố mẹ, hắn luôn ghen tị với đám bạn mình vì được bố mẹ yêu thương. Có lẽ vì thiếu tình thương từ nhỏ nên Hàn Đông luôn muốn tìm tình yêu ấy bên đám tình nhân, khổ cho hắn càng nhiều nhân tình hắn lại càng cảm thấy cô đơn, vì chán ghét cha mẹ nên hắn chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thật sự của bất cứ người nào dành cho hắn.

Đặt chén nước trước mặt Hàn Đông, Bạch Lạc Nhân nói khẩy.

- Cậu uống trà đi, tôi không có ý định tiếp cậu nhưng vì cậu khát một chén trà mà tôi phải phá lệ thôi. Uống xong thì ra khỏi đây cho tôi nhờ.

Hàn Đông nhìn Bạch lạc Nhân tỏ vẻ khinh bỉ.

- Anh làm trong quân đội đúng không ?

Bạch Lạc Nhân trừng mắt lại nhìn hắn.

- Biết rồi sao còn hỏi.

Hàn Đông đứng lên đi ra phía sau lưng cậu, ghé sát vào tai cậu thì thầm.

- Anh có biết tôi đã giúp bao nhiêu quân nhân được thăng chức không, nếu anh muốn tôi cũng có thể giúp.

Nghe giọng điệu nhầy nhụa của Hàn Đông Bạch Lạc Nhân chỉ muốn đấm ngay vào cái miệng thối của hắn cho hắn câm ngay họng lại, cậu vẫn không rõ Hàn Đông là ai nhưng cách nói của hắn cậu đoán gia đình hắn là người có thế lực.

Đặt chén nước trên tay xuống bàn, Bạch Lạc Nhân mỉm cười.

- Cảm ơn, nhưng tôi không cần.

Hàn Đông đứng thẳng dậy nhìn Bạch Lạc Nhân, giọng nói vô cùng khó chịu.

- Anh tỏ ra thanh cao gì chứ, quân nhân các anh toàn là đồ giả tạo thôi. Ra bên ngoài tỏ vẻ đạo mạo uy nghi nhưng thực ra trong lòng dâm ô ác độc chẳng khác gì tên bạo chúa. Tôi nói cho anh biết, chỉ cần thỏa mãn tôi một tiếng đồng hồ thôi tôi sẽ giúp anh tăng thêm một sao mà không tốn một chút công sức nào.

Cơn giận của Bạch lạc Nhân đã kéo lên đến cổ họng nhưng cậu vẫn cố nín nhịn nói với Hàn Đông.

- Cảm ơn, nhưng tôi không cần. Nếu cậu uống xong rồi thì có thể về được rồi đấy. Cố Hải về thấy cậu ở đây thì sẽ không hay đâu.

Hàn Đông ngửa mặt lên trần nhà cười sằng sặc.

- haha...tôi đang chờ hắn đây, tôi còn muốn cho hắn xem tôi thao nam nhân nhà hắn như thế nào cơ. Anh không phải tỏ ra đạo mạo với tôi, quân nhân các anh tôi hiểu quá rõ.

Lúc này Bạch lạc Nhân không thể lịch sự thêm được nữa cậu đứng dậy đem con mắt có lửa nhìn Hàn Đông.

- Tao nói cho mày biết, mày đừng nghĩ mày có người nâng đỡ, có đám mặt lạnh vây quanh mày muốn làm gì thì làm. Đây là nhà tao, nếu mày còn ăn nói lộn xộn thì đừng trách tao không khách khí.

Hàn Đông chớp chớp chớp con mắt, giương cái mặt dâm tà của hắn sát lại mặt Bạch lạc Nhân, giọng nói vô cùng thiếu đánh.

- Anh sợ không giữ mình nổi trước gợi ý hấp dẫn của tôi chứ gì. Quân nhân các anh là một đám giả tạo. Tôi không úp mở nữa. Tôi muốn thao anh, tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của anh sau đó, anh là người đầu tiên tôi đề nghị đó, những kẻ khác phải quỳ gối cầu xin tôi mới có được ân sủng này của tôi cơ.

Vừa dứt lời một cú đấm trời giáng tông thẳng vào mặt Hàn Đông, ngay lập tức hắn bị vật xuống dưới sàn. Toàn bộ cơ thể Bạch lạc Nhân đè lên người hắn nặng như một tảng đá, giọng nói mang theo sự tức giận của Bạch Lạc Nhân làm cho Hàn Đông có chút bất ngờ.

- Hàn Đông, mày nên nhớ rằng cái gì cũng có giới hạn của nó, cú đấm hôm nay là tao trả lại cho Cố Hải. Còn cú đấm này là tao trả lại cho chính tao. Mày đừng nghĩ một tay mày có thể che cả bầu trời, với tao mày chỉ là đồ rác rưởi.

Bạch Lạc Nhân nói xong một cú đấm tiếp theo trúng ngay vào mép miệng Hàn Đông, máu trong miệng hắn chảy ra vẩy lên cả bộ quần áo thể thao Bạch Lạc Nhân đang mặc.

Hàn Đông là con nhà lính nên cũng không phải dạng vừa, hắn bật dậy đè Bạch lạc Nhân dưới thân, hai người vật qua vật lại. Hàn Đông liên tục tung cú đấm về phía Bạch lạc Nhân nhưng do Bạch Lạc Nhân quá nhanh và Hàn Đông bị hai cú đấm bất ngờ từ phía Bạch lạc Nhân nên hơi choáng, hắn chỉ đấm được vào không khí còn trên người hắn Bạch Lạc Nhân ban tặng thêm cho vài vết thương nữa.

Tuy đã bị đau nhưng Hàn Đông vẫn cố gắng chống trả, hắn lại đè được Bạch Lạc Nhân xuống dưới. Cái miệng đầy máu của hắn nhe ra nhìn cậu với vẻ dâm tà.

- Cơ thể săn chắc đấy, anh quân nhân, tôi rất thích...haha...

Bạch Lạc Nhân cố gắng đẩy khuôn mặt Hàn Đông đang cúi dần xuống mặt mình, cậu co đầu gối lại nâng hắn lên sau đó dùng đầu gối húc mạnh vào bộ hạ của hắn. Hàn Đông thống khổ cong người lại giống lên một tiếng, mặt hắn tím tái đi vì đau. Hắn lăn qua lăn lại trên nền nhà như con cá trạch gặp muối. Bạch Lạc Nhân cười thầm « Mày muốn thao ai hả, mày có tin tao thiến luôn cái của nợ của mày không, đồ rác rưởi »

Cơn giận đã thỏa, Bạch lạc Nhân mạnh như hổ tống Hàn Đông ra ngoài, sau đó nhanh chóng đóng cửa cổng. Mấy tên vệ sĩ định nhảy vào trong thì bị Hàn Đông ngăn lại, hắn chưa bao giờ bị đối sử như thế này, nếu ai dám đụng vào một cọng lông của hắn có nghĩa là người đó đã chán sống. Hôm nay hắn bị Bạch lạc Nhân tặng cho thương tích đầy người, bộ hạ quý gái của hắn bị húc cho sắp biến dạng. Nếu là những người khác thì có lẽ hắn đã cho đám vệ sĩ dần cho nát xương nhưng với Bạch Lạc Nhân hắn muốn trả thù bằng cách khác, trả thù làm sao để cậu ta phải quỳ xuống cầu xin hắn mới thôi. Càng bị đánh Hàn Đông càng tỏ ra hứng thú với Cố Hải và Bạch Lạc Nhân.

Đưa tay lên gạt vết máu trên mép, xoa xoa bộ hạ đang đau, Hàn Đông nhìn vào phía trong nhà Cố Hải, lòng hắn rống lên từng tiếng rõ ràng « Cố Hải, Bạch Lạc Nhân, xem như tôi đã gặp được hai con mồi biết tự vệ, cuộc săn đuổi này đáng giá đây . Hai người được lắm, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, cứ chờ đấy, Hàn Đông này sẽ cho người biết vì sao trên mười năm nay không ai dám đụng vào thằng này. »

Bạch Lạc Nhân sau khi tống Hàn Đông ra khỏi cửa vội vàng chạy vào nhà lau vết máu của Hàn Đông rơi xuống nền nhà, cậu sợ Cố Hải về sẽ phát hiện ra, nếu để hắn biết hôm nay Hàn Đông đến đây thì sẽ vô cùng rắc rối.

Hì hục lau vếu máu, tẩy cho hết mùi tanh, Bạch Lạc Nhân xem như thở phào nhẹ nhõm. Cậu sắp đặt mọi thứ ngăn nắp trở lại sau đó ngồi trên ghế chờ Cố Hải về. Trong lòng cậu lúc này vô cùng vui vẻ, cậu biết Hàn Đông sẽ không tha cho cậu dễ dàng vậy đâu nhưng ít ra cậu đã đòi lại được những vết thương trên người mà hắn đã gây ra cho Cố Hải, chuyện ngày mai như thế nào để ngày mai tính thôi.

Đang vươn vai thể hiện sự thoải mái trong lòng thì Bạch Lạc Nhân phát hiện ra vết máu trên quần áo mình, đúng lúc này cậu nghe có tiếng mở cửa.

( Hú hú...các mẹ nhanh và mạnh gớm. Tui nhanh và mạnh cg ko kém nà. Cuộc chiến không cân sức này vui phết. Hôm nay đến đây thôi. Hôm nào rảnh ta chơi tiếp. Các mẹ đọc một ngày 3 chap chắc cg chán rồi...khà khà...)

Có bạn hỏi fab của tui, đây là Avata fab tui nhá, nó biến thái ko kém gì tính cách tui...

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...