Hải Nhân Ngoại Truyện
Chương 97: Manh Mối
Lý Thư đứng lên định chạy ra phía có tiếng bước chân, Cố Hải nhận thấy cơ hội này khó mà có thêm được nữa. Sợi dây đã được nới lỏng, tự hắn sẽ lo thoát ra, bây giờ hắn muốn nhờ Lý Thư gọi điện báo cho Bạch Lạc Nhân biết, một tuần qua hắn mất tích chắc vợ hắn lo phát điên lên rồi. Cố Hải nhìn Lý Thư bằng ánh mắt cầu khẩn, giọng nói đứt đoạn.- Em... gọi điện vào số này hộ anh, nói là... anh vẫn còn sống.Chàng trai ghi nhớ nhanh trong đầu rồi rời đi. Vừa bước được hai bước tên mặt lạnh xuất hiện trước mặt.- Mày xuống đây làm gì, anh Hàn đang tìm mày đấy.Lý Thư nói thản nhiên.- Khi nãy tôi thấy tên này rất hoang mang, sợ hắn làm càn cắn lưỡi tự tử nên xuống để bịt miệng hắn lại. Tên mặt lạnh quay lại nhìn Cố Hải, thấy buộc dây trong tay và chân Cố Hải vẫn còn nguyên, miệng hắn vẫn chưa bị bịt nên nhắc nhở. - Vậy bịt nhanh đi, chúng ta lại phải đi rồi.Lý Thư vừa quay lại chỗ Cố Hải, lấy cuộn băng dính xé ra một miếng vừa hỏi tên mặt lạnh.- Chúng ta đi đâu?Tên mặt lạnh liếc lên phía trên, giọng nói có chú khó chịu.- Đi gặp đối tác, hình như tối nay sẽ xuất hàng.Câu nói của tên mặt lạnh làm tim của Lý Thư và Cố Hải đập loạn lên, cả hai bị bất ngờ. Nếu tối nay xuất hàng thì thời gian không còn cho họ nữa, phải báo ngay cho Bạch Lạc Nhân, nếu để Hàn Đông xuất hàng đi xem như cơ hội tống hắn vào tù lại trở về con số không rồi. Lý Thư tay run run đưa tấm băng dính lại gần miệng Cố Hải, ánh mắt hai người gặp nhau. Cố Hải cố gắng thì thầm lặp lại số điện thoại của Bạch Lạc Nhân cho Lý Thư một lần nữa. Bản thân Cố Hải cũng đang run lên. Lý Thư gật gật đầu sau đó đưa băng keo bịt kín miệng Cố Hải lại, hỏi thêm tên mặt lạnh một câu nữa.- Sao nói hai ngày nữa mới xuất hàng mà.Tên mặt lạnh vẫn đáp lại bằng giọng chán nản..- Anh Hàn nói có động nên xuất sớm. Mày làm nhanh lên, tối nay chúng ta không được thở đâu.Công việc xong xuôi Lý Thư đi theo tên mặt lạnh, Cố Hải nhìn theo với ánh mắt tin tương, Lý Thư lại gật đầu trấn an. Lúc này Cố Hải thấy trong lòng trộn rộn, một tia hi vọng đã được thắp lên , hắn đã có một tí niềm vui sau một tuần tuyệt vọng rồi.Khi bước chân của hai người vừa khuất thì Cố Hải lại nghe một đám bước chân khác rầm rầm tiến lại gần. Hàn Đông cùng mấy tên mặt lạnh xuất hiện, trong đó có cả em họ Lý Thước.Tiến lại gần Cố Hải Hàn Đông nhếch mép lên lộ vẻ gian tà.- Xin lỗi nhé Cố tổng, tôi phải đi có việc rồi nên không phục vụ anh được. Đừng nôn nóng, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.Cố Hải nhìn xoáy vào mặt Hàn Đông, ánh mắt như muốn đốt cháy khuôn mặt hắn. Hàn Đông lại đưa tay ra vuốt cằn Cố Hải một cách yêu chiều. Bất ngờ hắn cười sằng sặc tỏ vẻ khoái chí, giọng nói đầy mỉa mai.- Nhìn anh kìa, đang nôn lắm hả, một tuần nay không được khai thông nên có chút thèm thuồng chứ gì. Đợi tôi vài tiếng nữa thôi, đảm bảo anh sẽ được sung sướng...haha...Nói xong hắn quay chân bước đi, bỏ lại sau lưng một tràng cười đê tiện. Cố Hải đưa chân gạt mạnh vào chân Lý Thư làm cậu ấy ngã ngay dưới chân mình. Lý Thư bị bất ngờ nên nhìn Hàn Đông lo sợ. Hàn Đông quay lại quát tháo.- Mày bị mù à, đi với đứng.Lý Thư rối rít xin lỗi đứng lên, Cố Hải dướn người gần sát chỗ cậu ta trao cậu ta một cái nhìn cầu khẩn. Lý Thư gật gật rồi chạy nhanh theo đám người Hàn Đông đi đi phía trước.Một tuần trôi qua, vẫn không có tin tức gì của Cố Hải khiến Bạch Lạc Nhân gầy rộc đi, cậu vừa phải lo việc ở công ty vừa chạy khắp nơi tìm manh mối. Cố Uy Đình đang bệnh sau vụ của con trai sức khỏe của ông suy sút hẳn. Mọi mối lo đổ hết lên đầu Bạch Lạc Nhân. Cả ngày cậu như con thoi chạy đi chạy lại, manh mối để tìm Cố Hải gần như đi vào ngõ cụt khiến Bạch Lạc Nhân cảm thấy lo sợ. Một con người tại sao biến mất không hề có dấu vết gì vậy, chẳng phải muốn dọa chết người ta sao.Lý Thư cùng Hàn Đông đến một khách sạn khá sang trọng, đây là nơi Hàn Đông thường gặp gỡ đối tác để bàn công việc làm ăn. Đối tác của Hàn Đông lần này là hai người nước ngoài, họ bàn trong phòng kín. Trong phòng chỉ có Hàn Đông, hai đối tác, trợ lí của hai bên. Lý Thư đứng canh ngoài cửa, cậu hết sức lo lắng không biết phải làm sao để có thể báo cho số điện thoại mà Cố Hải nhờ, một phần cậu lo cho Cố Hải đang ở dưới hầm, nếu Cố Hải không thể thoát khỏi sợi dây, đến lúc Hàn Đông quay lại xem như hắn thảm rồi. Cuộc trao đổi của Hàn Đông lên tới gần hai tiếng, khi ra về họ tay bắt mặt mừng. Hàn Đông đang rất vui vẻ. Nhìn hắn lúc này Lý Thư đoán lô hàng này sẽ đem lại cho hắn số tiền khổng lồ.Ra đến đại sảnh Hàn Đông gặp một bạn làm ăn lâu năm nên hai bên lại nán lại chuyện trò. Lý Thư nghe được Hàn Đông nói với trợ lí gọi điện cho Linh Linh, lô hàng tối nay sẽ xuất sớm hơn hai ngày so với dự định bởi tình hình có chút căng thẳng. Tim Lý Thư đập loạn lên, làm cách nào để báo cho người của Cố Hải đây? thời gian bây giờ không còn nhiều, điện thoại của tất cả các vệ sĩ đều là điện thoại của công ty phát và tất cả các cuộc gọi đi và đến đều bị công ty theo dõi. Lý Thư không biết làm gì lúc này, từ giờ đến tối hắn sẽ phải theo sát Hàn Đông, điện thoại của hắn lại không thể gọi được, ra khỏi khác sạn xem như hết cơ hội rồi.Thấy Lý Thư cựa quậy không yên tên vệ sĩ đứng bên cạnh hỏi nhỏ.- Mày sao thế?Lý Thư nhăn nhó một cách đau khổ.- Bụng tôi có chút vấn đề, muốn đi vệ sinh nhưng không dám xin.Tên mặt lạnh thấy thương tình mạnh dạn đi lại chỗ Hàn Đông.- Anh Hàn, Lý Thư bị chột dạ, anh cho phép hắn đi vệ sinh chút có được không?Hàn Đông hôm nay đang vui vì lô hàng xuất sớm hơn dự tính và gặp bạn bè lâu ngày nên tinh thần rất thoải mái, hắn không nghi ngờ gì cả mà chỉ gật đầu nhắc nhở.- Bảo hắn nhanh lên.Lý Thư nhanh chóng tiến về nhà vệ sinh khách sạn, cậu tìm cơ hội để gọi điện hộ Cố Hải. Nhưng gọi bằng cách nào là điều cần phải cân nhắc, nếu để Hàn Đông biết được thì xem như mạng của Hắn mà Cố Hải ra đi, lại còn " Bứt dây động rừng" nữa thì hỏng hết chuyện.Rất may khi Lý Thư gần đến nhà vệ sinh thì có một cô gái cũng tiến về phía đó, bằng nghiệp vụ của mình Lý Thư nhanh chóng khống chế cô gái kéo nhanh vào trong, may hơn nữa là nhà vệ sinh nam lúc này không có người nên không gây náo loạn. Cố gái bị Lý Thư kéo vào thì giãy giụa không ngừng. Lý Thư nói trong hơi thở gấp gáp.- Xin lỗi cô, tôi không có ý xấu. Tôi muốn nhờ cô giúp cho một việc, cô cho tôi mượn điện thoại một chút thôi, tôi cần phải gọi điện để cứu một người.Cố gái run lẩy bẩy trong tay Lý Thư nhưng và ngoan ngoãn móc điện thoại ra đưa cho hắn. Lý Thư gọi điện cho Bạch Lạc Nhân bằng điện thoại của cô gái kia. Không có nhiều thời gian nên cậu nói rất ngăn gọn, nếu lâu một chút để Hàn Đông nghi ngờ thì công toi.- Alo, Cố Hải đang dưới tầng hầm trong công ty của Hàn Đông, tối nay họ sẽ xuất hàng, mau đến đên cứu anh ấy.Bạch Lạc Nhân nghe cuộc gọi của Lý Thư mà nghĩ mình đang nằm mơ, miệng cậu cứng lại chưa kịp hỏi thêm gì thì điện thoại đã tắt máy. Bạch Lạc Nhân liên tục gọi lại số đó mà không ai nghe. Lý Thư sau khi gọi điện xong cho Bạch Lạc Nhân thì quỳ xuống trước mặt cô gái cầu xin.- Xin lỗi cô, tôi cần phải cứu một người nên đã mạo phạm. Xin cô hãy giữ bí mật giúp tôi, cả đời này tôi sẽ không quên ơn cô.Mặc dù cô gái đang run lẩy bẩy nhưng thấy Lý Thư không có ý sàm sỡ mình mà do hắn cần điện thoại gấp nên mới hành động như thế nên cũng không nói gì thêm, cô chỉ gật gật và nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài. Rất may bên ngoài không có ai, tiến về chỗ cũ mặt cô vẫn tái mét, bạn cô hỏi cô chỉ ậm ừ nói cho qua.Bạch Lạc Nhân sau khi nhận được điện báo cậu như không tin vào tai mình, gọi lại liên tục vào số điện thoại đó thì vẫn không có người nghe máy. Bạch lạc Nhân gọi điện cho Tử Long.Tử Long gặp Bạch Lạc Nhân, cả hai đều hết sức căng thẳng. Cuộc gọi vẻn vẹn chỉ có chừng ấy câu, không biết thực hư thế nào. Bạch Lạc Nhân dù đang rất mừng vì cuối cùng cũng có một chút manh mối nhưng trong lòng cậu lại băn khoăn. Cuộc gọi quá bất ngờ, nội dung cuộc gọi lại chỉ địa điểm quá rõ ràng. Đây có thể là sự thật cũng có thể là cái bẫy do Hàn Đông dựng lên. Hành động không cần thận thì Bạch Lạc Nhân sẽ tự chui vào bẫy của hắn thì xem như tất cả mọi người đều vô cùng thê thảm. Bạch Lạc Nhân nhìn Tử Long bằng ánh mắt lo lắng.- Cậu có nghi ngờ gì cuộc gọi này không? Dừng lại suy nghĩ vài giây sau đó Tử Long hỏi lại.- Anh nghi ngờ là cuộc gọi giả sao?Bạch Lạc Nhân gật đầu, cậu đưa ra giả thuyết trong lòng mình nói cho Tử Long biết. Mặt Tử Long tỏ ra rất nghiêm trọng. Cậu ngồi xuống suy nghĩ, nếu là cuộc gọi thật thì tối nay họ sẽ xuất hàng vậy hành động không thể chậm trễ, còn nếu cuộc gọi này là do Hàn Đông dựng lên để gài bẫy Bạch Lạc Nhân và Tử Long thì là hắn đang muốn tiêu diệt hai người để trừ hậu họa. Nếu Bạch Lạc Nhân và Tử Long điều quân đến đó mà không có Cố Hải cũng không có hàng cấm gì thì chắc chắn cả cậu và Tử Long sẽ không tránh khỏi bị kỉ luật. Như vậy Hàn Đông sẽ loại trừ được hai mối nguy và hắn lại tiếp tục thong dong. Khi cả Tử Long và Bạch Lạc Nhân đều bị bắt, sự nghi ngờ từ phía Hàn Đông sẽ được rũ bỏ vậy ai sẽ là người tìm Cố Hải đây.Bạch Lạc Nhân bình tĩnh ngồi suy nghĩ, cậu nghĩ không nên mạo hiểm lúc này. Dù rất muốn tin cuộc gọi đó là thật nhưng khả năng cuộc gọi đó là giả cũng rất cao. Bạch Lạc Nhân quyết định mình mình mạo hiểm trước, cậu sẽ đến đó thăm dò sau đó sẽ báo cho Tử Long. Tử Long sẽ trong tư thế sẵn sàng khi nhận được điện thoại của Bạch Lạc Nhân sẽ xuất quân đến đó ngay lập tức. Sau khi bàn bạc với Tử Long xong Bạch Lạc Nhân qua nhà Cố Uy Đình, cậu đang nghỉ phép nên không thể điều quân, cậu nhờ ông đến đơn vị điều quân trong tư thế sẵn sàng khi nào cậu báo sẽ cho người đến ứng cứu.Khi kế hoạch bàn bạc đã xong xuôi Bạch Lạc Nhân chuẩn bị mọi vật dụng cần thiết vào người để vào hang cọp. Nhưng đi được vài bước cậu mới nhớ liền quay lại gặp Tử Long.- Tử Long, việc này đừng báo với lãnh đạo của cậu, sẽ có tay chân của Hàn Đông trong đó, nếu qua chín giờ thấy tôi không gọi lại thì có nghĩa là tôi đã gặp chuyện, nhanh chóng hành động nhé.Tử Long gật đầu, hai người nhìn nhau như hai người bạn đang từ biệt nhau để đi vào chiến trận. Trên mặt họ sự căng thẳng hằn lên từng múi cơ.( Mọi người đang muốn đọc thì tôi chiều. Chúc đọc truyện không bị căng thẳng theo bạn Nhân)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương