Hàn Môn Kiêu Sĩ
Chương 150: Phong Ba Ở Trọ.
- Hai người này đều là học sinh Thái Học kinh thành, từng là đồng môn của huynh trưởng ta.Lý Diên Khánh mới biết, hóa ra hai sĩ tử này không phải học sinh Huyện Học, mà là học sinh Thái Học.- Dường như họ không cần tham gia thi huyện!- Đương nhiên, họ đều là phượng hoàng trên trời, luôn coi thường những đồ nhà quê chúng ta, khinh thường làm bạn với chúng ta!Nói đến đây, miệng Trương Hiển bĩu ra một cái, hiển nhiên vừa rồi gã cảm nhận rất sâu sắc sự ngạo mạn của đối phương.Chẳng qua Trương Hiển luôn tốt tính, gã lại thấp giọng nói:- Năm nay đám người từ kinh thành tới này thực lực mỗi người đều rất mạnh, hai người vừa rồi đều là nhân vật đều là trúng cử đứng đầu năm nay.Lúc này, đằng sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Lý Diên Khánh vừa quay đầu lại, liền thấy hai sĩ tử vừa rồi đuổi kịp họ, trên mặt mang theo nụ cười dối trá, một người nói với Trương Hiển:- Hóa ra là đầu bảng thi huyện ở nơi này, tiểu đệ sao không giới thiệu cho chúng ta một chút?Trương Hiển bất đắc dĩ đành phải giới thiệu cho Lý Diên Khánh:- Hai vị học trưởng này là Vương Văn Hoan và Dương Vũ trấn Dũ Lý, học sinh Thái Học kinh thành.Người dáng dấp cao là Vương Văn Hoan, người hơi thấp là Dương Vũ. Hai người đều chừng hai mươi tuổi, dáng dấp rất anh tuấn, chẳng qua ở kinh thành lâu, có một loại cảm giác ưu việt tự nhiên không thể che giấu được.- Ngươi chính là Lý Diên Khánh!Vương Văn Hoan giọng điệu ngạo mạn, ta từng nhìn qua bài thi của ngươi ở huyện thành, làm cũng tạm được, chẳng qua Thang Âm là địa phương nhỏ, bai thi kia của ngươi coi như cầm tới Thái Học, đoàn chừng sẽ bị người khác cầm đi làm lót chén trà.Lý Diên Khánh cười cười, văn nhân khinh nhau, từ xưa đã thế, chỉ là những người này cố gắng gièm pha mình là có ý gì?- Đúng vậy! Tiểu đệ tài sơ học thiển, chỉ là may mắn lên bảng, nếu như hai vị huynh trưởng tham gia thi huyện, chỉ sợ ngay cả bảng Ất tiểu đệ cũng không lên được rồi.- Lời này của ngươi… là có ý gì?Hai người đưa mắt nhìn nhau hỏi.- Không có gì!Lý Diên Khánh nghiêm túc nói:- Tiểu đệ thuộc trâu, phía dưới gió quá lớn, chỉ sợ tiểu đệ ở trên bảng sẽ không nhịn được rồi.Tần Lượng bên cạnh cười ha ha, Vương Văn Hoan và Dương Vũ tức giận đỏ bừng khuôn mặt, trừng mắt nhìn Lý Diên Khánh, không để ý tới hắn, hai người tăng tốc lao vụt về hướng bắc.Trương Hiển lại hơi lo lắng nói với Lý Diên Khánh:- Thái Học lần này về Tương Châu thi có bốn mươi người, huynh trưởng đắc tội hai người này, chẳng khác nào đắc tội toàn bộ đám Thái Học, chỉ sợ trong huyện sẽ không yên ổn!Lý Diên Khánh thản nhiên nói:- Rời khỏi nhà tranh không dễ dàng, sợ cái này lại sợ cái kia, hiện giờ lại sợ đắc tội với người, dứt khoát về nhà làm ruộng, cả đời không rời quê, vậy thì cái gì cũng không cần phải sợ.Trương Hiển bị nói một câu liền im lặng. Tần Lượng thấy bầu không khí không đúng, vội đổi chủ đề nói với Lý Diên Khánh:- Lão Lý, khoa cử còn hạn chế tuổi tác sao?Lý Diên Khánh khẽ mỉm cười nói:- Đương nhiên phải hạn chế, thi tỉnh là mười lăm tuổi! Mười lăm tuổi trở lên mới có thể tham gia thi tỉnh, thi giải thì phải mười hai tuổi trở lên, ta và Hiển ca nhi vừa vặn qua cửa này, rất may mắn.Ba người tiến về phía bắc, nửa đường ở lại trấn Bình An một đêm. Giữa trưa ngày tiếp theo, ba người rốt cuộc tới huyện An Dương. Lúc này huyện An Dương đã là nơi anh tài tụ hội, thi giải mỗi năm một lần đã mở màn.Tương Châu lịch sử lâu đời, địa linh nhân kiệt, từ xưa chính là khu vực giáo dục cực kỳ phát đạt tại phương bắc. Nhất là Đại Tống cực kỳ trọng văn tài, phong trào đọc sách ở các nơi Tương Châu rất thịnh hành, gia đình bình thường đều sẽ để con cái đọc sách.Điều này dẫn tới khoa cử Tương Châu cạnh tranh cực kỳ kịch liệt, nhất là cải cách thi giải năm nay, danh ngạch thi giải giảm bớt tới mười lăm người, canh tranh càng gay cấn.Mặc dù trải qua thi huyện một lần, đào thải phần lớn sĩ tử, nhưng vẫn có năm trăm bảy mươi sĩ tử nhận được tư cách thi vòng hai, tranh đoạt mười lăm danh ngạch thi giải này.Đại khái muốn đỗ phải bốn mươi chọn một, cho nên có thể đỗ thi giải tại Tương Châu là một loại vinh quang to lớn.Vì cổ vũ người đọc sách tham gia khoa cử, Tống Chân Tông còn đặc biệt viết một bài Khuyến Học Thi nổi danh, lưu truyền hơn ngàn năm, đến nay vẫn còn sức sống ngoan cường.Nhà giàu chẳng phải mua ruộng tốt,Trong sách tự có ngàn bồ thóc;An cư chẳng phải xây nhà cao,Trong sách tự có nhà lầu vàng;Lấy vợ chẳng hận không người mối,Trong sách tự có người như ngọc;Ra đường chẳng hận không tùy tùng,Trong sách xe ngựa nhiều vô khối;Làm trai muốn thỏa chí tang bồng,Bên cửa chuyên cần đọc ngũ kinh.Khoa cử Đại Tống có sức hấp dẫn mãnh liệt đối với kẻ sĩ, đặc biệt là đệ tử hàn môn. Nó đang thay đổi một cách bất giác dẫn dắt và cải biến giá trị quan điểm và tâm tính văn hóa của kẻ sĩ.Với Lý Diên Khánh cũng như thế, tâm tư mâu thuẫn khoa cử triều Tống ban đầu hắn vừa tới triều Tống, cũng dựa theo tuổi tác phát triển mà tan thành mây khói, hắn biết rõ mình nên làm gì. Nếu muốn thay đổi vận mệnh Đại Tống, biện pháp tốt nhất là dung nhập vào quy tắc của nó, cũng am hiểu quy tắc đó, đi lên thượng tầng trong quy tắc đó. Tham gia khoa cử là một con đường tắt đi lên bên trên.Mặc dù cách thi giải còn một tháng nữa, nhưng huyện An Dương đã xuất hiện không khí đặc biệt trước khoa cử, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều có thể thấy người đọc sách nho bào màu xanh, đầu đội khăn vuông.Các loại quà vặt cũng lấy tên mang tới may mắn, ví dụ như bánh ngọt đường đỏ bình thường cũng đổi tên là bánh ngọt trung cao, đọc ngược lại là cao trung (đỗ cao), còn có thịt gà Tam Nguyên, thịt dê Cống Sĩ, canh đậu đỏ Bảng Nhãn, đường hoa hồng Thám Hoa, quán rượu bắt đầu bán Trạng Nguyên Hồng, khách sạn mở phòng Cao Thăng, ngay cả kỹ viện thanh lâu cũng sử dụng vũ khí bí mật câu dẫn sĩ tử: Chọn hoa khôi.Huyện An Dương vốn phồn hoa hơn nhiều huyện Thang Âm, là thành lớn thứ hai mạn tây Hà Bắc, nhân khẩu đông đảo, thương nghiệp phồn hoa, dưới sự thúc đẩy của kinh tế khoa cử, trên thị trường càng thêm ồn ào náo nhiệt, trong vài chục tòa câu lan ngõa tứ (diễn kịch) đầu người chen chúc, bầu không khí cực kỳ nhiệt liệt.Lý Diên Khánh không từ chối thiện ý của Thang Hoài, đã đặt khách sạn trước một tháng, tiến vào thành, hắn liền trực tiếp mang theo Trương Hiển và Tần Lượng tới khách sạn Thang Ký trên đường phố Cổ Nghiệp phía bắc thành.Lý Diên Khánh để Trương Hiển và Tần Lượng tạm thời trông ngựa ngoài tiệm, hắn bước nhanh vào trong tiệm. Đại sảnh khách sạn cực kỳ náo nhiệt, bên trái là tiệm cơm tự thân kinh doanh của khách sạn, khách nhân ngồi đầy mười mấy bàn.Bên phải là một quầy hàng thật dài dựa vào tường, nơi này chính là chỗ ghi danh ở trộ. Một đám sĩ tử đang ồn ào phía trước, cảm xúc kích động, Chưởng quỹ đang khổ sở thuyết phục họ đi nơi khác tìm nơi nghỉ trọ.Thời gian thi giải và thi chiêu sinh của Châu Học Tương Châu gần như cùng lúc, hai cuộc thi chỉ cách nhau mười ngày, cho nên không chỉ sĩ tử tham gia khoa cử chạy tới Tương Châu, còn có rất nhiều học sinh tới tham gia thi chiêu sinh của Châu Học đến đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương