Hãn Phu

Chương 228



Sáng sớm Đới Mạo vừa mới nhắc tới Tào quân sư, hiện giờ tào tháo đã tới đây. Vương Thạch Tỉnh nhìn Đới Mạo, chẳng lẽ là vì Vương Chi Tùng? Hắn vén rèm, Đới Mạo và Tào quân sư hành lễ xong thì tiến vào.

"Vương Thiệu chính quân."

"Đới tướng quân, Tào quân sư, chào buổi sáng."

Hổ ca nâng mí mắt, an tĩnh nằm trên giường, cái bụng mềm mại che chở tiểu thái tử và tiểu Hành Dực đang ngủ say. Thấy Thiệu Vân An muốn đi pha trà, Tào quân sư lập tức nói. "Không dám làm phiền chính quân. Kẻ hèn tiến vào là có việc muốn cầu."

Tào quân sư là thân tín của Đại Minh Vinh, nhưng trong quân doanh không có chức quan quân sư chính thức, cho nên y càng phải thận trọng hơn Đới Mạo khi đối mặt với Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Lúc y nói lời này, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An rất kinh ngạc, chuyện gì đã khiến Tào quân sư phải tới "cầu"? Vương Thạch Tỉnh lập tức hỏi. "Không biết Tào quân sư có chuyện gì?"

Tào quân sư đầu tiên chắp tay thi lễ, sau đó giải thích ý định của mình. Hóa ra thứ Tào quân sư cầu không phải là "sự", mà là "người."

Tưởng Mạt Hi, Vương Thanh và Ni tử đi dạo quanh doanh trại, lúc đi ngang qua trại thủ công, Thạch Cường không có ý định dẫn bọn nhỏ vào bên trong tham quan. Vương Thanh và Ni tử thì không sao, nhưng Tưởng Mạt Hi không rời đi. Tưởng Mạt Hi là phường chủ tư vụ phường, chỉ liếc mắt một cái liền biết nơi này là gì. Trại thủ công không phải là nơi bí mật gì trong Dực Hổ quân, hơn nữa chỉ là một bộ phận nhỏ, bộ phận chính đặt ở trong thành. Thạch Cường không dẫn bọn nhỏ vào trại là vì bên trong chỉ có phụ binh thấp hèn, thợ thủ công, tạp dịch, rất bẩn thỉu và lộn xộn, sao có thể đưa ba vị tiểu quý nhân đi vào.

Tuy nhiên, Tưởng Mạt Hi vừa nhấc chân đã bước vào trong, không thèm hỏi liệu có thể vào được hay không. Vương Thanh và Ni tử nghe lời đại ca cứ như thiên lôi sai đâu đánh đó, hai đứa nhỏ vào theo. Ba vị tiểu quý nhân bước vào, trại thủ công nháy mắt rối loạn. Đô úy trại thủ công vội vàng chạy tới chào hỏi, nhưng Tưởng Mạt Hi không thèm nhìn đối phương, đi thẳng vào chỗ đội ngũ thủ công đang bận rộn. Đô úy sắc mặt khó coi, nhưng không dám phát tác.

Vương Thanh và Ni tử không ngại dơ, chủ yếu là tò mò, nhưng Tưởng Mạt Hi thì bất đồng, sau khi xem xét trại thủ công một vòng, Tưởng Mạt Hi yêu cầu Thạch Cường dẫn Vương Thanh và Ni tử ra ngoài, nhóc muốn ở lại. Vương Thanh và Ni không chịu rời đi, Tưởng Mạt Hi không nói nhiều, cuốn tay áo, sai người đi lấy giấy bút.

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không biết Tưởng Mạt Hi đã học được những tri thức gì, nhưng việc tư vụ phường thành công chế tạo thuốc súng, kiếm saber, trường đao, nỏ nhẹ, nỏ hạng nặng, nỏ liên hoàn, rất nhiều "vũ khí tiên tiến" là sự thật. Đây là bí mật không thể tiết lộ, nhưng không thể gạt nổi Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Vương Thạch Tỉnh không tham gia vào các sự vụ của tư vụ phường, toàn bộ do Tưởng Mạt Hi và Đại lão tướng quân phụ trách. Phường chủ tư vụ phường tự mình chỉ đạo, kết quả, có thể tượng tượng được.

Sau khi Tưởng Mạt Hi vẽ ra phác thảo chủy thủ, Đô Uy vốn còn bất mãn không còn dám ôm tâm tư đó nữa, vội vàng phái người tới bẩm báo đại soái, nhưng đại soái đã chạy, thiếu soái lại tới Dạ Lệ quan, người có thể làm chủ tạm thời chỉ có Tào quân sư. Tào quân sư nhận được tin lập tức tới trại thủ công, sau đó lập tức hạ lệnh cho thợ thủ công vào trại, không cho phép ra ngoài, còn y thì chạy tới đây "mượn người."

"Quốc công, kẻ hèn khẩn cầu quốc công chấp thuận cho Tưởng thiếu gia chỉ điểm vài điều cho trại thủ công." Tào quân sư hành đại lễ. Khi Tào quân sư tới thì Đới Mạo đã biết mục đích của y. Tất nhiên, y cũng hiểu Tưởng Mạt Hi có ý nghĩa như thế nào đối với Dực Hổ quân. Đợi Tào quân sư nói xong, Đới Mạo lập tức lên tiếng. "Quốc công, chính quân, Tưởng thiếu gia tuổi trẻ tài cao, Dực Hổ quân rất cần nhân tài, Tưởng thiếu gia chỉ cần đi qua chỉ điểm một vài cái là được."

Vương Thạch Tỉnh vung tay ý bảo Đới Mạo đừng nóng lòng, nói. "Hi nhi nguyện ý tới trại thủ công, bổn công tùy ý hắn. Chỉ là việc này không nên lộ ra, Hi nhi là thần đồng, hoàng thượng cực kỳ coi trọng hắn, an toàn của hắn không thể xảy ra sơ xuất."

Tào quân sư cùng Đới Mạo lập tức kích động. Đới Mạo vỗ ngực cam đoan. "Mạt tướng lấy tính mạng đảm bảo an toàn cho Tưởng thiếu gia! Quốc công, chính quân đại nghĩa, xin nhận của mạt tướng một bái!"

Vương Thạch Tỉnh vội vàng đưa tay ngăn cản, nói. "Không dối gạt tướng quân, bổn công cũng rất tò mò về trại thủ công, không biết có thể tới xem hay không?"

"Mạt tướng cầu còn không được!"

Đới Mạo nói gió chính là bão, mang Vương Thạch Tỉnh đi, Tào quân sư cũng đi theo. Thiệu Vân An mỉm cười hài lòng, thời gian thực sự trùng hợp, ngay vừa lúc Tỉnh ca muốn cải thiện tình hình trong quân doanh, Tào quân sư đã đưa trại thủ công tới. Có rất nhiều thợ thủ công toàn diện trong trại, có Hi nhi, nói không chừng, Tỉnh ca thực sự có thể đạt được những điều mong muốn.

Loại chuyện này, Thiệu Vân An đành bất lực, nhờ Hổ ca ra ngoài canh giữ, Thiệu Vân An vào không gian, đi phân loại mấy quyển sách mà Vương Thạch Tỉnh và Tưởng Mạt Hi có thể sử dụng.

Vương Thạch Tỉnh và Tưởng Mạt Hi vừa đi là tới tối mới trở về. Vương Thanh không thấy bóng dáng, chỉ có Ni tử trở về ăn cơm trưa. Thiệu Vân An làm xong cơm trưa, nhờ người đưa tới trại thủ công cho ba phụ tử, hắn còn đặc biệt làm một nồi canh thịt thái lát bự, thêm đồ ăn cho nhóm thợ thủ công.

Dực Hổ quân trên dưới đều kính trọng phu phu Trung Dũng công, chỉ có Vương Thiệu chính quân mới tự tay nấu ăn cho bọn họ. Vương Thạch Tỉnh không rảnh tìm bằng hữu cũ trò chuyện, cùng Tưởng Mạt Hi lao đầu vào trại thủ công. Mặc dù Vương Thanh không hiểu kỹ thuật cho lắm, nhưng vẫn ở lại trại thủ công để học tập. Đối với người đọc sách mà nói, địa vị thợ thủ công rất thấp. Vương Thanh thân là thế tử Trung Dũng công phủ mà có quyết tâm học tập, điều này khiến mọi người có thêm nhiều hảo cảm.

Buổi tối, Vương Thạch Tỉnh, Tưởng Mạt Hi cùng Vương Thanh trở về, ngồi ăn không thèm ngẩng đầu, ăn xong lập tức yêu cầu tiến vào không gian. Thiệu Vân An đã sớm kéo mành cửa, tỏ ý muốn được nghỉ ngơi sớm, đưa mọi người (hổ) vào không gian, một mình hắn ở lại bên ngoài, đợi sáng hôm sau hắn sẽ đón mọi người ra. Có Vương Thạch Tỉnh trong không gian, không cần lo không có ai chăm sóc tiểu thái tử và tiểu Hành Dực.

Đại soái tiếp tục "mất tích", Thiệu Vân An và Ni tử biến thành người nhàn nhã nhất. Thạch Cường biến thành bảo mẫu, mỗi ngày mang Ni tử dạo chơi khắp quân doanh, mang bé đi cưỡi ngựa. Thạch Cường không hề cảm thấy bất hạnh chút nào, ngược lại y khá vui vẻ. Không nói tới việc Ni tử vô cùng ngoan ngoãn, bé còn sẵn lòng chia sẻ đồ ăn vặt trong túi cho y nữa. Không có hai ca ca bên cạnh, Ni tử không hề buồn, bé ngoan ngoãn giúp cha nhỏ chăm sóc hai đệ đệ, giúp cha nhỏ nấu cơm, còn phải luyện cầm, học bài, làm bài tập, rất là nhiều việc.

Bảy ngày sau, đại soái mất tích Đại Minh Vinh trở về, hốc mắt sâu hoắm, bộ râu xồm xoàm dưới cằm lâu ngày chưa được cạo, sắc mặt đói ăn không biết bao nhiêu bữa, bộ dáng kia khiến đám binh sĩ suýt chút nữa bị dọa chết. Tuy nhiên, ánh mắt Đại Minh Vinh lại tỏa sáng hơn bao giờ hết, trở về lập tức đi tìm nhi tử. Sau khi hai phụ tử lẩm nhà lẩm nhẩm một hồi, Đại Minh Vinh gọi thân vệ của mình tới, đưa cho y một chiếc hộp gỗ có khóa, yêu cầu y dùng tốc độ nhanh nhất giao tới tận tay đại tướng quân Đại Minh Quân ở Dạ Lệ quan.

Đới Mạo cùng vài vị tướng lĩnh cao cấp đang chờ gặp tướng quân. Bởi vì tướng quân không có mặt, cho nên quân nhu đưa tới lần này vẫn còn duy trì nguyên dạng, không có ai dám động. Những vũ khí bí mật mà Đại Chiến Kiêu mang về lần trước được cất giữ ở nơi an toàn, chỉ có Đại Minh Vinh và Đại Chiến Kiêu biết. Lần này, Đại Minh Vinh giữ lại vài vị tướng lĩnh đã gắn bó với ông nhiều năm, đóng cửa mở họp kín.

Một ngày này, Thiệu Vân An không hề nhìn thấy mặt phụ soái, Đới Mạo cùng các tướng lĩnh khác. Đêm khuya, Đới Mạo dẫn đầu một trăm lính tinh nhuệ rời khỏi doanh trại, kéo ba mươi cỗ xe ngựa rời khỏi quân doanh, chẳng biết đi đâu. Hôm sau, Vương Thạch Tỉnh cầu kiến Đại Minh Vinh, nhạc phụ cũng nữ tế đóng cửa trao đổi kín cả ngày. Sau đó, Đại Minh Vinh lại tổ chức một cuộc họp kín khác với các tướng lĩnh. Đợi Đại Chiến Kiêu trở về từ Dạ Lệ quan, Đại Minh Vinh ra lệnh tất cả đội quân, bao gồm quân tiên phong tham gia thi đấu toàn quân, chọn ra một nghìn người ưu tú nhất, thành lập một tiểu đội đặc chủng do Đại Chiến Kiêu thống lĩnh. Đội quân tiên phong tạm thời giao cho phó quan của Đại Chiến Kiêu, ca ca của Thạch Cường là Thạch Tráng chỉ huy.

Tiểu đội đặc chủng thành lập xong, Đại Chiến Kiêu thống lĩnh tiểu đội rời khỏi doanh trại Dực Hổ quân. Vương Thạch Tỉnh đi cùng đội quân. Đồng thời, một tài liệu bí mật về đội hình và kế hoạch huấn luyện của tiểu đội đặc chủng cũng được gửi tới Dạ Lệ quan. Đại tướng quân Đại Minh Quân dùng phương pháp tương tự chọn ra một nghìn người từ trong Phi Ưng quân, thành lập tiểu đội đặc chủng do đường ca của Đại Chiến Kiêu và Thiệu Vân An, trưởng tử của Đại Minh Quân là Đại Chiến Lệ thống soái.

Tại kinh thành, mật tín khẩn cấp từ biên quan đều được chuyển tới Đông Lâm Điện, trên án thư của Vĩnh Minh Đế. Mỗi lần xem xong, tâm trạng Vĩnh Minh Đế có thể sảng khoái tới mấy ngày. Lúc này, trời sắp tối, Hổ Hành quan cấp tấu, Vĩnh Minh Đế đang dùng bữa với quân hậu không kịp lau miệng, vội vàng đứng dậy tới Đông Lâm điện. Một lát sau, thái giám đi tới Cảnh U cung, hoàng thượng mời quân hậu mau đi qua.

Ngay khi quân hậu bước vào Đông Lâm điện đã nghe thấy giọng nói đầy phấn khích của Vĩnh Minh Đế. "Tề Du, đến đây xem, Phiêu kỵ tướng quân tặng cho trẫm một phần đại lễ!"

Vĩnh Minh Đế cao hứng gọi tên quân hậu, quân hậu bước nhanh tới. "Lễ gì khiến hoàng thượng vui mừng như vậy?"

Vĩnh Minh Đế dùng hai tay cầm lấy một cây gậy có độ dày khác nhau, đưa cho quân hậu. "Mau xem."

Quân hậu nhận đồ vật, nghi ngờ hỏi. "Đây là cái gì?" Cây sáo ư? Rõ ràng là không giống.

"Xem cái này nè." Vĩnh Minh Đế chạm tay vào cây gậy, chỉ chỗ cần xem cho quân hậu. Quận hậu cầm cây gậy giơ lên, vẻ mặt khó hiểu, cây gậy thì có gì đẹp chứ?

Vĩnh Minh Đế chậm rãi xoay phần dưới của cây gậy, ánh mắt quân hậu vốn mờ mịt nháy mắt trở nên rõ ràng, sau đó, hắn nặng nề kinh hô một tiếng, quay đầu. "Hoàng thượng!"

Vĩnh Minh Đế nở nụ cười tự mãn, quân hậu kéo tay Vĩnh Minh Đế ra, làm động tác nhắm, học theo cách xoay tròn của Vĩnh Minh Đế vừa nãy. Sau khi hiểu rõ ý nghĩa của thứ này, hắn không nén nổi kích động, chạy tới bên cửa sổ, đẩy mạnh cửa sổ rồi giơ "gậy" lên. Vĩnh Minh Đế đi tới phía sau quân hậu, vòng tay qua eo hắn, ghé vào tai hắn, nói. "Tề Du, ngươi có nhìn thấy tường thành cung điện không?"

Quân hậu kích động không nói nên lời, không biết mấy cây đuốc hắn nhìn thấy có phải tường thành hay không, nhưng đảm bảo là có thể nhìn xa!

Buông tay, quân hậu quay đầu, người từng lãnh binh đánh giặc đương nhiên lập tức minh bạch thứ này có bao nhiêu quan trọng.

"Hoàng thượng! Cái này, cái này!"

"Tề Du, đừng kích động, đừng kích động." Vĩnh Minh Đế sẽ không nói cho quân hậu biết vừa nãy hắn kích động tới mức nào, tùy ý cười nói. "Trẫm biết ngươi nghĩ tới cái gì. Ha ha, không ngờ phu phu Trung Dũng công tới biên quan còn có thể mang đến cho trẫm kinh hỉ cỡ này!" Hạ giọng, Vĩnh Minh Đế thì thào. "Đây là vật phẩm do Vương Thạch Tỉnh và Tưởng Mạt Hi nghiên cứu ra, gọi là thiên lý nhãn. Vương Thạch Tỉnh thượng tấu, hắn muốn ở lại Hổ Hành quan thêm một đoạn thời gian, trẫm, chuẩn."

Hai chữ cuối cùng, Vĩnh Minh Đế có chút lo lắng nói. Vương Thạch Tỉnh ở biên quan càng lâu, có nghĩa là thái tử sẽ càng về trễ. Vĩnh Minh Đế rất nhớ thái tử, nhưng so với một số chuyện, việc thái tử hồi kinh trễ hay không không quan trọng.

Quân hậu lắc đầu. "Hoàng thượng, nhiều năm như vậy ngài vẫn không hiểu thần sao? Cho dù thái tử ở Hồ Hành quan năm năm, mười năm, chỉ cần là có lợi cho Đại Yến, thần sẽ không nói hai lời!"

Vĩnh Minh Đế ôm chặt quân hậu, ôm chặt ái nhân duy nhất trên đời này. "Ta biết Tề Du có thể lý giải. Tề Du, trẫm, thật cao hứng, thật cao hứng."

"Hoàng thượng..."

Hai người ôm chặt lấy nhau.

Năm ngày sau, Ngự sử đài ngự sử thượng tấu lên hoàng thượng, bờ đê Giang Nam bị sụp, nước sông tràn vào một thôn trang phụ cận, không gây tổn thất gì lớn. Ngự sử bẩm tấu nói, Công Bộ xây dựng đê thất trách. Vĩnh Minh Đế xưa nay chưa từng điều tra rõ Công Bộ, nhưng trong vòng mười ngày, hơn một chục quan viên, bao gồm cả Công Bộ Thượng Thư và Thị Lang đều bị giáng chức, cắt chức.

Nguyên Lễ bộ thị lang Khang Thụy chuyển sang Công bộ, đảm nhận vị trí Công bộ thượng thư.

Cứ như vậy, sau lần thanh trừng này, một nhóm tân tiến sĩ thông qua tiến cử, tuyển chọn, tiến vào Công bộ, bổ khuyết chỗ trống cho các quan viên Công bộ. Vĩnh Minh Đế khẩn cấp bổ nhiệm tri phủ Sắc Nam phủ Tưởng Khang Ninh thành Hộ bộ thượng thư, đích trưởng tử của Lỗ quốc công là Túc Cẩn An đảm nhiệm chức vụ tri phủ Sắc Nam phủ, nguyên Hộ bộ thượng thư điều tới Nội các. Sau khi tất cả các quan viên nhận chức, Vĩnh Minh Đế triệu kiến Công bộ thượng thư, Binh bộ thượng thư, Hộ bộ thượng thư. Hộ hộ xuất bạc, Binh bộ hợp tác, Công bộ thượng thư nhận một đống bản vẽ lớn bé trong tay Vĩnh Minh Đế, yêu cầu trong thời gian sớm nhất chế tạo thành thành phẩm theo như bản vẽ.

Cuối tháng bảy, Hồ Cáp Nhĩ quốc kịch liệt yêu cầu Đại Minh Vinh làm theo hiệp định, trao đổi Kha Thấm Vương. Giữa tháng tám, Vương Thạch Tỉnh lấy thân phận Trung Dũng công, trao đổi Kha Thấm Vương tại một nơi cách Hổ Hành quan hai mươi dặm. Hồ quốc trả ba nghìn tấm da dê, da bò; các loại gia súc như bò, ngựa dê, tổng cộng là năm nghìn, bạc trắng hai trăm vạn lượng, và vô số đặc sản khác của Hồ quốc để đổi lấy Kha Thấm Vương.

Cũng giữa tháng tám, Hồ Cáp Nhĩ quốc hướng Yến quốc xuất binh. Cùng tháng đó, Ô Chân công chúa thống lĩnh năm vạn dũng sĩ bộ lạc Đại Sơn tới chi viện Hổ Hành quan.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...