Hãn Phu
Chương 61
*Gia gia của Tưởng Khang Thần và Tưởng Khang Ninh từng là đại thần trong phủ nội các. Tiên đế lúc tuổi già không còn minh mẫn, nên Tưởng gia bị liên luỵ. Tuy có Ông lão tương trợ vẫn không thể cứu được gia gia cùng phụ thân của Tưởng Khang Ninh, Tưởng gia từ đó dần suy bại. Mọi người trong nhà họ Tưởng phân tán khắp nơi. Tưởng Khang Thần và Tưởng Khang Ninh thì được Ông lão chiếu cố. Thời điểm khi Tưởng gia còn hưng thịnh, Tưởng Khang Thần đính hôn cùng Võ Giản, là An quốc công phủ tam công tử con vợ cả. Tưởng Khang Thần cùng Võ Giản thật tâm yêu nhau, nhưng từ sau khi Tưởng gia xảy ra chuyện, An quốc công phủ trở mặt không muốn thừa nhận mối hôn sự này nữa, đặc biệt là mẫu thân Võ Giản, Võ Vương thị. Lúc đó, Tưởng Khang Ninh đã có công danh. Hơn nữa, vì liên quan đến thanh danh An quốc công phủ cùng thân phận của Ông lão nên việc hôn sự này vẫn cử hành đúng hạn. Nhưng đây cũng chính là sự khởi đầu cho chuỗi những tháng ngày đau khổ trắc trở của Tưởng Khang Thần. Thế gia vốn không thích nam thê, Võ Giản lại là con chính thê, Tưởng gia thì suy tàn. Tưởng Khang Thần gả vào An quốc công phủ không đến ba tháng, Võ Vương thị liền ép buộc Võ Giản cưới bình thê, nạp thiếp. Võ Giản lấy cớ mới tân hôn nên cự tuyệt, Võ Vương thị quay sang đối phó Tưởng Khang Thần. Trước đó vì sự kiện trong nhà mà cả thân thể và tinh thần Tưởng Khang Thần đều gặp đả kích, tân hôn xong lại bị mẹ chồng gây khó dễ, tâm tình càng trở nên trầm trọng. Thành thân một năm, Tưởng Khang Thần vẫn chưa có thai. Võ Vương thị ngày càng thúc ép nặng nề hơn, thậm chí không chơ nhi tử đồng ý đã lựa chọn thêm hai người thiếp cho nhi tử. Võ Giản yêu thích Tưởng Khang Thần thật lòng, ngay cả khi mẫu thân nạp thiếp y vẫn không từ bỏ. Nhưng Võ Giản không phải ngày nào cũng ở nhà, Võ Vương thị mang toàn bộ bất mãn hất lên người Tưởng Khang Thần. Không có nhà mẹ đẻ để dựa dẫm, Tưởng Khang Thần còn bị tam di nương châm chọc mỉa mai. Cứ như vậy trầm mặc ở quốc công phủ sinh sống ba năm, Tưởng Khang Thần rốt cuộc có thai. Nhưng điều này chưa thể chấm dứt những ngày đau khổ của y. Võ Vương thị để ý đích nữ nhà Binh bộ thị lang, nàng ta cũng ái mộ Võ Giản. Võ Vương thị lấy cớ Tưởng Khang Thần có thai không thể hầu hạ phu quân, Võ Giản thì không chịu đụng vào hai người thiếp, nên bà lần nữa ép y cưới bình thê. Đương nhiên Võ Giản không chịu, nên Võ Vương thị lại đi gặp Tưởng Khang Thần, kêu y khuyên bảo nhi tử, còn nói thêm nam nhi khó sinh sản, nếu Tưởng Khang Thần không chịu làm, vậy chính là muốn Võ gia bọ họ tuyệt hậu. Tưởng Khang Thần làm sao có thể nguyện ý phu quân mình cưới bình thê, nhưng lại không thể phản kháng, tâm tình trầm cảm cực độ đến nỗi hài tử suýt chút nữa không giữ được. Võ Giản vì vậy nổi trận lôi đình. Võ Vương thị bị trượng phu quở trách, bởi vậy mới tạm thời buông tha ý định nạp bình thê. Tưởng Khang Thần cuối cùng cũng sinh hạ một nam hài nhi. Có người nối dõi, Tưởng Khang Thần và Võ Giản cho rằng mọi thứ sẽ sóng êm biển lặng. Nhưng không ngờ khi hài tử dần lớn lên, lại phát hiện ra điều không bình thường: Đứa bé không cười. Cho đến khi lớn hơn một chút, bé không những không cười, mà còn không nói lời nào, đối với mọi thứ xung quanh không hề có phản ứng. Hài tử giống như không có tâm hồn, cả ngày có thể ngồi im một chỗ bất động. Võ Giản nhờ gia gia ra mặt thỉnh ngự y. Sau khi ngự y chẩn bệnh xong mới biết hài tử bị bị bệnh tâm thần, bệnh này không có thuốc trị. Vì vậy, Võ Vương thị hoàn toàn có lý do ép Võ Giản lại thành thân. Lúc này không phải cưới bình thê nữa. Võ Vương thị mượn cớ Tưởng Khang Thành sinh hạ quái thai, làm An quốc công phủ mất hết thể diện, bức Võ Giản hưu thê, hoặc là hạ Tưởng Khang Thần xuống làm thiếp. Nói chung là buộc Võ Giản phải thành thân thêm lần nữa. Vừa nghe hài tử bị tâm thần, lại bị mẹ chồng bức ép nhiều năm, tinh thần Tưởng Khang Thần sụp đổ. Ông lão sau khi biết việc thì trực tiếp ra mặt. Tưởng Khang Ninh là đồ đệ của ông, đồng thời là nghĩa tử. Ban đầu Ông lão cũng muốn nhận Tưởng Khang Thần làm nghĩa tử nhưng Tưởng Khang Thần uyển chuyển từ chối. Với thân phận hiện tại của y, nếu nhận làm nghĩa tử của Ông lão sợ lại đụng vào điểm kiêng kị của An quốc công phủ. Nhưng chỉ với mối quan hệ giữa Ông lão và Tưởng Khang Ninh, Ông lão đến tìm An quốc công, từ An quốc công làm chủ, Tưởng Khang Thần và Võ Giản hoà ly. Võ Giản không muốn hoà ly, nhưng y biết, nếu để Tưởng Khang Thần tiếp tục ở lại An quốc công phủ, chỉ sợ kết quả cuối cùng sẽ hại chết y. Võ Giản thâm ái Tưởng Khang Thần, lại không cách nào phản kháng gia quy và cái mũ hiếu đạo từ mẫu thân. Y đem một nửa số cửa hàng, đồng ruộng trên danh nghĩa của mình giao cho Tưởng Khang Thần. Đến cả nhi tử duy nhất, Võ Mạt Hi cũng để cho Tưởng Khang Thần chăm sóc, cũng cho phép Tưởng Khang Thần sửa tên hài tử thành Tưởng Mạt Hi. Quốc công phủ không đồng ý. Dù đứa nhỏ có phải là phế nhân hay không cũng là người của Quốc công phủ. Võ Giản lấy hôn sự ra bức ép, nếu cha nương không chịu, y sẽ không thành thân, trực tiếp cạo đầu đi tu. Với lại có Ông lão ra mặt An quốc công phủ cuối cùng nhượng bộ. Tưởng Khang Thần mang theo hài tử khờ khạo rời khỏi Quốc công phủ. Ba tháng sau, Võ Giản nghênh thú đích nữ của Binh bộ thị lang. Đoạn thời gian đó, Tưởng Khang Ninh luôn luôn túc trực bên cạnh huynh trưởng. Ngày Võ Giản thành thân, Tưởng Khang Thần đột ngột té xỉu, sau đó liên tục đau bệnh, tới một năm sau mới dần dần hồi phục. Vì nhi tử, vì đệ đệ, Tưởng Khang Thần ép bản thân tỉnh lại. Y không hề trả lại số cửa hàng và ruộng đất mà Võ Giản để lại. Dù Võ Giản với y hoà li, cưới người khác, nhưng y hiểu rõ Võ Giản thực bất đắc dĩ. Y khó chịu, Võ Giản so với y càng không dễ chịu. Có cửa hàng và ruộng đất, cuộc sống tương lai của Tưởng Khang Thần cũng không quá khổ sở. Nhưng cũng bởi vì số cửa hàng và ruộng đất đó, tân thê mới cưới của Võ Giản, Liễu thị cùng với Võ Vương thị càng căm ghét Tưởng Khang Thần. Tuy phía sau Tưởng Khang Thần có Ông lão chống đỡ, nhưng Ông lão rốt cuộc chỉ là nghĩa phụ của Tưởng Khang Ninh, không phải chuyện gì cũng nhờ đến Ông lão. Quốc công phủ nhiều quyền nhiều thế. Ngay cả khi tiên đế không còn minh mẫn cũng chẳng mảy may ảnh hưởng gì đến địa vị của Quốc công phủ. Võ Vương thị cùng Võ Liễu thị ý định đoạt lại cửa hàng và ruộng đất. Nhưng nói thế nào Võ Giản cũng không chịu thoái nhượng. Y càng bảo hộ Tưởng Khang Thần càng khiến Võ Vương thị và Võ Liễu thị thêm vạn phần căm hận. Tưởng Khang Thần không muốn Võ Giản bị làm khó, trả lại phần lớn cửa hàng và đất ruộng, chỉ giữ lại hai gian cửa hàng và hai, ba mươi mẫu đất. Thân thể tiên đế ngày càng suy bại, cuộc chiến tranh đoạt đế vị ngày càng gay gắt, Quốc công phủ cũng bị lôi kéo vào cơn mưa bão. Võ Vương thị và Võ Liễu thị mới tạm thời ngừng tay. Tưởng Khang Thần mới có thêm thời gian tịnh tâm. Sau đó thái tử thuận lợi đăng cơ, trong đó có công lao rất lớn từ Ông lão. Quốc công phủ lại từng chọn sai chiến tuyến, nên Võ Vương thị và Võ Liễu thị không dám bức bách Tưởng Khang Thần như trước nữa. Tưởng Khang Thần trả lại hầu hết các cửa hàng và đất ruộng, Võ Vương thị không tìm hắn gây chuyện nữa, nhưng Võ Liễu thị không biết là bởi vị ghen ghét hay bởi vì từ khi thành thân không được ở gần Võ Giản mà khắp mọi nơi chống lại Tưởng Khang Thần. Mấy chuyện này Tưởng Khang Thần và Tưởng Khang Ninh tất nhiên không đi tìm Ông lão. Tưởng Khang Ninh ra kinh làm quan, một mình Tưởng Khang Thần càng nhận thêm nhiều uỷ khuất, Tưởng Khang Thần cùng Võ Giản hoà li sáu năm. Cho tới bây giờ, thỉnh thoàng Tưởng Khang Thần vẫn bị Võ Liễu thị gây khó dễ. Không phải cửa hàng bị phá thì chính là hoa màu ngoài ruộng bị huỷ. Có đôi khi sẽ có người trực tiếp đến cửa gây sự. Võ Liễu thị không dám đụng đến mạng người, chỉ dùng mấy trò gây sự đến kinh tởm. Mấy việc nhỏ này làm sao có thể nhờ Ông lão ra mặt. Có đôi khi Ông lão biết được, liền đón hai phụ tử vào phủ ở mấy ngày. Võ Liễu thị liền yên ổn một thời gian. Nhưng hễ Tưởng Khang thần về nhà, không lâu sau đó nàng lại cho người tới phá. Sở dĩ Tưởng Khang Ninh tới hiện tại còn chưa thú thê, là vì không bỏ xuống được trách nhiệm với huynh trưởng và ngoại sanh. Huynh trưởng một ngày không an bình, y một ngày không cưới. Ở huyện học gặp Thiệu Vân An, đối phương cũng bị nhà trượng phu khinh rẻ, nhưng hắn không chịu yên phận mà chạy đến huyện học tìm phu tử phân xử. Hoàn cảnh của Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh khiến Tưởng Khang Ninh thấy đồng cảm y như bản thân mình, cũng nể trọng tính kiên quyết của Thiệu Vân An. Đồng thời tiếc nuối, Thiệu Vân An có thể đứng lên phản kháng lại nhà chồng, nhưng đại ca y, đối mặt với thế lực khổng lồ ở quốc công phủ, chỉ có thể từng bước thoái nhượng, nhẫn nại, chờ đến khi y có thể từng bước lên cao, ca ca y mới có thể tránh xa những đau khổ. Tâm nguyện lớn nhất đời này của Tưởng Khang Ninh chính là làm cho cuộc sống của ca ca trở về bình thường, có một gia đình hạnh phúc. Cho nên khi gặp phải hoàn cảnh tương tự ca ca của Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, y không ngần ngại ra tay giúp đỡ. Hành động của Vương lão thái cực kỳ giống Võ Vương thị, hai người lại đều họ Vương. Vương Quách Chiêu thì giống Vương Liễu thị, cho nên Tưởng Khang Ninh không hề mềm lòng phạt Vương lão thái ba mươi đại bản, bắt Vương Quách Chiêu vào lao. Có thể nói, y là giận chó đánh mèo. Cháu trai biến thành tình trạng như vậy, nguyên nhân lớn nhất chính là bị Võ Vương thị hãm hại. Ngay cả thời điểm huynh trưởng mang thai cũng không buông tay. Không biết bao nhiêu lần Tưởng Khang Ninh tưởng tượng đánh bản tử vào Võ Vương thị. Những hành động của Võ Liễu thị Tưởng Khang Ninh đều nhớ kỹ, sau này y nhất định đòi trở lại. Tưởng Khang Ninh đang nói đến tình cảnh của huynh trưởng, mặc dù bình tĩnh, nhưng trong mắt tràn đầy tơ máu phẫn hận. Huynh trưởng tuy lớn hơn y hai tuổi, nhưng rất yêu quý y. Huynh trưởng nhẫn nại, chịu đựng An quốc công phủ khinh nhục chủ yếu vẫn là vì y. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh nghe xong cực kỳ xúc động, Vương Thạch Tỉnh nắm chặt tay Thiệu Vân An. Nếu không phải tức phụ hắn cường hãn, dù hắn kiên cường đến mấy, đối diện với thân nương, quá lắm hắn chỉ phân gia, làm sao có thể đến được như ngày hôm nay, làm sao có thể chặt đứt quan hệ với nhà nọ. Thiệu Vân An pha chén trà nóng cho Tưởng Khang Ninh, đặt vào tay y, hỏi. "Hi nhi giống như Thiên Bảo hay sao?" Tưởng Khang Ninh thở dài, lắc đầu. "Không giống. Nó giống như không có tâm. Cho nó... đồ chơi gỗ, nó có thể ngồi chơi cả ngày, nhưng không nói chuyện với bất cứ ai. Nó có thể nghe, nhưng nói chuyện với nó, nó lại không để ý. Nó có thể tự mình mặc quần áo, ăn cơm, nhưng lại... ngay cả tiếng "cha" cũng chưa từng hô. Cả ngày nó chỉ ngồi ở một chỗ, nhìn chằm chằm đồ chơi gỗ hay mấy đồ vật khác trong tay." Thiệu Vân An trầm ngâm. "Chẳng lẽ là... bệnh tự kỷ?" "Vân An?" Sắc mặt Tưởng Khang Ninh căng thẳng, "Ngươi biết bệnh này?" Thiệu Vân An chậm rãi gật đầu. "Ta chưa gặp Hi nhi, khó nói được. Nó có biểu hiện khờ khạo không?" Tưởng Khang Ninh vội vã hô lên. "Không khờ khạo! Ta mua cho nó cửu liên hoàn, nó chơi rất hay, tốc độ gỡ đồ còn nhanh hơn ta! Đồ vật nó thích nhất chính là cửu liên hoàn!"(Hình tham khảo)Thiệu Vân An vỗ tay. "Tám phần là bệnh tự kỷ. Cái này không phải gọi là bệnh tâm thần. Bệnh tự kỷ chính là sống trong thế giới của chính mình, không giao lưu với mọi người, không tiếp xúc với bên ngoài. Hi nhi thích cửu liên hoàn, chứng tỏ nó rất có năng khiếu." Tưởng Khang Ninh tức khắc kích động hỏi. "Có thể trị hay không?" Thiệu Vân An nói. "Có thể trị hay không ta không đảm bảo, nhưng nếu bệnh trạng không nghiêm trọng, có khả năng lớn vẫn trị được. Nó thích cửu liên hoàn, chứng minh trí lực không thấp, cho dù không khỏi hẳn, nhưng thông qua định... trị liệu cũng có thể khôi phục một ít, nhiều nhất chính là không thích nói chuyện với người ngoài, Đây có thể xem như là tình trạng tốt nhất của bệnh tự kỷ." Nghĩ nghĩ, hắn nói thêm, "Thật ra tình trạng Hi nhi như vậy có liên quan rất lớn đến quá trình Khang Thần đại ca mang thai, tâm tình vẫn luôn hậm hực. Nếu thời điểm mang thai tâm tình Khang Thần đại cả thoải mái, lúc sinh hạ hài tử phải đảm bảo không gian xung quanh an tĩnh, ấm áp. Hi nhi có lẽ không bị chứng tự kỷ. Cho nên nói đến cùng nguyên nhân vẫn là vì Quốc công phủ." Tưởng Khang Ninh nắm chặt tay, cắn răng. "Ta cũng suy đoán vậy!" Thiệu Vân An nói. "Võ Liễu thị chuyên gây chuyện, việc trị liệu cho Hi nhi sẽ không được tốt. Nếu Khang Thần đại ca bỏ được, không bằng đưa Hi nhi đến chỗ ta. Trong thôn không khí an lành, hoàn cảnh đơn giản, trong nhà lại có hai tiểu đồng bọn, Thanh nhi và Ni tử, còn có các hài tử khác chơi với nó. Ta sẽ chăm sóc nó. Đổi hoàn cảnh, nói không chừng bệnh tình có thể khởi sắc. Khang Thần đại ca hiện tại bận rộn lo chuyện sinh ý, đem Hi nhi qua đây, có đại ca ngươi, ừm, cữu cữu bên cạnh, Khang Thần đại ca không cần lo lắng." Tưởng Khang Ninh càng nghe càng cảm thấy đề nghị của Thiệu Vân An rất tốt. Y kích động nói. "Ta ngay lập tức viết thư cho gia huynh. Vân An, đại ca lại nợ ngươi một phần nhân tình." "Đại ca quá khách khí! Chuyện của Khang Thần đại ca và Hi nhi ai nghe xong cũng đều khó chịu, huống chi ta và phu quân. Nếu Khang Thần đại ca đồng ý, không bằng thừa dịp trước tết đem Hi nhi qua đây. Nếu Khang Thần đại ca không nỡ xa Hi nhi, có thể cùng nhau lại đây mừng năm mới. Ta sẽ làm mấy món ngon cho Hi nhi. Nói không chừng ăn được món yêu thích, tình trạng sẽ tốt lên." Tưởng Khang Ninh cười. "Ta sẽ viết thư ngay." Vương Thạch Tỉnh đi lấy giấy bút, Thiệu Vân An nói. "Vừa lúc. Ta để lại ít cố nguyên cao, định đưa cho Sầm lão, đại ca cứ lấy đưa cho Khang Thần đại ca, ta lại làm thêm sau." Tưởng Khang Ninh cảm kích nói. "Vân An, đại ca liền không nói lời cảm tạ." "Ngàn vạn lần đừng. Chữ "đại ca" cũng không phải nói không." Tưởng Khang Ninh bật cười. Chuyện trong nhà, Tưởng Khang Ninh đều nói cho Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, không hề dấu giếm quan hệ giữa y và Ông lão. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đương nhiên là có qua có lại. Có thể giúp Tưởng Khang Ninh, bọn họ nhất định sẽ giúp. Nếu không có linh tuyền và linh nhũ, Thiệu Vân An sao dám mời Hi nhi lại đây. Hắn không biết linh nhũ và linh tuyền có giúp chữa được bệnh tự kỷ hay không, nhưng ít ra vẫn có thể giảm bớt một ít. Mà Tưởng Khang Thần hiện tại bận rộn việc kinh thương, quốc công phủ lại chuyên đi gây chuyện. Thiệu Vân An không chắc quân hậu có hay không ra mặt, nhưng nếu để Tưởng Mộc Hi đến đây, Tưởng Khang Thần cũng bớt phải lo lắng ưu tư. Cùng ngày, Tưởng Khang Ninh phái người cưỡi ngựa mang thư cùng một bình nhỏ cố nguyên cao và rượu hoa điêu (rượu gạo) lên kinh thành cho đại ca. Tưởng Khang Ninh uống xong một hớp rượu hoa điêu thì lập tức bị nghiện. Thiệu Vân An không dám nói hắn còn rất nhiều, chỉ nói bây giờ còn dư lại đủ một lần làm cố nguyên cao. Chờ sau này hắn ủ thêm sẽ đưa cho Tưởng Khang Ninh. Hoa điêu phải dùng gạo, không thể giống như dương nãi tửu mà mang đi bán. Lương thực hiện tại chỉ đảm bảo đủ ăn. Nhưng Tưởng Khang Ninh nhờ Thiệu Vân An làm nhiều hơn một chút, không phải để bán, là để làm quà tặng, ít nhất phải có Sầm lão, Ông lão và hoàng thượng. Thiệu Vân An đồng ý. Nhất định phải ôm chặt chân hai vị đại thần, Sầm lão đương nhiên cũng phải ôm Tưởng Khang Ninh cả ngày chưa được nghỉ ngơi, tối nay ở lại chỗ Thiệu Vân An. Buổi tối, Thiệu Vân An chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn, còn lấy ra bình dương nãi tửu hắn cố ý tồn lại. Tưởng Khang Ninh uống tới hơi men chếnh choáng. Có lẽ do nói ra áp lực trong lòng bấy lâu nay, cũng có lẽ do cảm thấy bệnh tình nội sanh có thể tiến triển tốt, cả bình rượu cơ hồ một mình y uống. Thiệu Vân An không uống, chỉ có Vương Thạch Tỉnh bồi y.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương