Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 377-3: Sư tử đại khai khẩu (2)



Trở lại Trác huyện, nhìn đến đại trạch Lưu phủ to lớn, tâm tư Lưu Sấm có chút hỗn độn. Hắn về đến nhà, trước là để thăm người vợ Mi Hoán đã mang thai sáu tháng, rồi sau là để hỏi thăm tình hình của đám người Gia Cát Linh. Việc khiến hắn vui mừng chính là, Gia Cát Linh và Cam phu nhân không ngờ cũng đã mang thai.

Đặc biệt là Cam phu nhân, theo Ngô Hổ chẩn đoán, rất có thể là sinh đôiLưu Sấm vui mừng khôn tả, vội dặn dò nữ tỳ trong nhà phải chăm sóc thật cẩn thận. Sau khi thăm mấy người này, hắn liền một mình đi vào trong nội viện sau hậu trạch. Còn chưa kịp vào trong, liền thấy hai chú gấu ngựa lao tới, đúng là đã khiến Lưu Sấm kinh hãi một phen.

Hai chú gấu ngựa này đã được hơn hai tuổi, thể trạng cực kỳ kinh người. Bởi ngày thường chúng cũng ăn rất khỏe, nên nhìn qua là thấy rất mập, tròn trùng trục.

Lưu Sấm giơ tay lên võ vào đầu Đại hắc, sờ lên đầu Tiểu hắc, rồi đi vào trong nội viện.

- Hiến nương tử, người cứ tiếp tục thế này sao được?

Còn chưa đi vào đến nhà, Lưu Sấm chợt nghe thấy có tiếng nói chuyện từ trong phòng truyền ra.

Nghe thanh âm, người nói chuyện là Triệu Diễm, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng nói: - Chuyện giữa phu quân và Tư Không, là sự nghiệp của đàn ông. Bọn họ đi đến bước này, cũng là không còn cách nào nữa rồi. Phu quân là Hoàng Thúc đại Hán, nhận ủy thác từ Thiên Tử, nếu Tư Không không có ý làm phản, thì đã có thể sống hòa bình với nhau. Loại chuyện này, nhưng người như chúng ta không thể can dự vào được, lại càng không thể thay đổi được gì.

Muội rầu rĩ không vui như vậy, ta cũng biết là vì lo lắng cho phu quân và Tư Không. Nhưng chuyện đã như vậy, cuối cùng muôi vẫn phải đưa ra một sự lựa chọn, nếu không phu quân cũng sẽ phải chịu sự đau khổ. Muội là con gái của Tào gia, nhưng giờ lại là người trong nhà họ Lưuta tin rằng dù muội có quyết định thế nào, phu quân cũng sẽ không có trách cứ gì.

Lưu Sấm hơi nhăn mày lại, trong lòng thở dài, tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa.

- Ai!

- Nha nhi, mở cửa!

Trong phòng truyền đến một âm thanh bối rối, chỉ chốc lát sau thấy Triệu Diễm mở cửa phòng ra.

- Phu quân, sao chàng lại đến đây?

- Ta có một số việc muốn nói cùng Ngọc Oa. Lưu Sấm cất bước tiến vào phòng, đã thấy Tào Hiến có chút sợ hãi. Mấy ngày nay không gặp Tào Hiến, xem ra nàng ấy đã gầy đi rất nhiều, Lưu Sấm thấy thế không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một tiếng.

- Nha Nhi, nàng ra ngoài một lát, ta có vài lời muốn nói với Ngọc Oa.

- Phu quân

- Nha Nhi yên tâm, ta không có ý làm khó nàng ấy. Đúng như nàng nói, có một số việc cuối cùng nàng ấy cũng phải đưa ra sự chọn lựaNgọa Oa, nàng tự làm khổ bản thân mình như vậy thì có tác dụng gì, ta đây trong lòng cũng rất buồn.

Triệu Diễm lặng yên lui ra khỏi phòng, còn Lưu Sấm thì ngồi xuống.

Tào Hiến có chút bối rối, chân tay luống cuống đứng ở một bên.

- Những lời vừa rồi Nha Nhi nói cùng nàng, ta đều nghe thấy. Lưu Sấm ra hiệu cho Tào Hiến ngồi xuống, trầm ngâm một lát nói: - Ta biết rằng hiện giờ nàng rất khó xử. Nhưng ta cũng nghĩ như Nha Nhi vậy, giữa ta và Tào Tư Không không hề có tư oán, giữa chúng ta chỉ là sự tranh đấu lợi ích.

Ta là Hoàng Thúc Đại Hán, là dòng họ Hán thất, mọi việc ta làm, đều là vì Hán thất hết. Tào Tư Khôngcó lẽ cũng là công tâm, nhưng lập trường của chúng ta không giống nhau, cũng đã biết trước là sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chiến trận. Chuyện này ngại nói với nàng, tin rằng trong lòng nàng cũng hiểu rõ. Nếu không phải, nàng cũng sẽ không phải khổ tâm như bây giờ. Hiện giờ, Tào Tư Không đại thắng Quan Độ, tất sẽ bắc thượng Ký Châu. Mà nay cướp lấy U Châu, ít ngày nữa sẽ cướp Tịnh châu. Sau khi Tịnh U nằm trong tay rồi, ta chắc chắn sẽ xuôi nam. Đến lúc đó, Giữa ta với Tư Không nhất định sẽ có một trận tử chiến. Ta và Tư Không đều không thể lui được.

Ta nói những điều này, không phải là muốn nàng với phụ thân đoạn tuyệt quan hệ. Chỉ là muốn nói với nàng rằng, nếu tương lai là ta thắng, ta sẽ bảo vệ Tào thị; nhưng nếu ta thua

Không đợi Lưu Sấm nói xong, Tào Hiến đột nhiên ngẩng đầu. Trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: - Nếu phu quân thua, thiếp cũng sẽ đi cùng phu quân.

- Nha đầu ngốc!

Lưu Sấm nhịn cười không được, đưa tay ôm lấy đầu của Tào Hiến: - Nếu như ta thua, thì nàng càng phải sống. Chỉ có như vậy mới có thể giúp huyết mạch của Lưu thị không bao giờ đứt.

- Thiếp

Nước mắt của Tào Hiến tuôn trào không ngớt.

- Thôi nào, nàng đừng suy nghĩ lung tung nữa. Hoán Hoán thì càng ngày càng nặng hơn, Nhị nương tử và Cam nương tử cũng đều đã có mang. Lần này ta trở về, cũng không ở lại được lâu, ít ngày nữa là phải đến Bình Cương, núi Tiên Ti. Lúc ta không ở nhàm nàng phải sống hòa thuận với Linh Đang, đừng để xảy ra tranh cãi. Ừm, mấy ngày nữa Tuân gia thúc phụ trở lại Hứa Đô. Nếu như nàng có chuyện gì muốn nói, thì hãy viết một bức thư gửi về, để mẫu thân có thể an tâm.

Tào Hiến gật đầu, đôi mắt đẹp kia ướt đầm nước mắt, lại càng khiến cho Lưu Sấm thấy đau lòng.

Giữa tháng ba năm Kiến An thứ sáu, sau khi Viên Thiệu nhận được tin tứ lộ đại quân đã thất bại, cũng trở nên trầm mặc.

Sau khi cân nhắc kĩ, Thiệu Công đã quyết định nghị hòa với Lưu Sấm, đúng như lời Gia Cát Lượng dự đoán.

- Chủ công, sao có thể bỏ qua Lưu Sấm một cách dễ dàng như vậy?

Quách Đồ lòng đầy căm phẫn lớn tiếng nói trong nha huyện.

Tân Bình lại cười nói: - Công Tắc nghĩ phải làm thế nào? Đừng thấy Quách Đồ và Tân Bình đều là Viên Đàm nhất hệ, nhưng hai bên không được hòa thuận cho lắm. Về nguyên nhân, hai người tuy rằng đều xuất thân từ Dĩnh Xuyên, nhưng Tân Bình và Tuân Kham có mối quan hệ chặt chẽ, đều không thích hành vi của Quách Đồ cho lắm. Quách Đồ này lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, cho nên đắc tội không ít người. Mặc dù hai người đều là người Dĩnh Xuyên, nhưng phẩm tính của Tân Bình lại không thể chịu nổi Quách Đồ.

Chủ công, năm lộ đại quân cùng tiến, mà nay đã tổn thất hai lộ, còn ba lộ kia thì đang bị sa vào tay giặc. Điều này đã chứng minh Lưu Hoàng Thúc không phải là không chịu nổi một đòn. Nhưng kẻ địch hàng đầu hiện giờ của ngài là Tào Tháo, nếu chủ công lại dùng binh với U Châu, vừa không thể chấm dứt chiến sự trong thời gian ngắn, Tào Tháo lại thừa cơ bắc thượng, đến lúc đó xuất hiện hai mặt thù địch, khi đó muốn đàm phán cũng e rằng khó mà thành công.

Nay chủ công quyết ý hòa đàm cùng Lưu Sấm, tuyệt nhiên không phải do ngài sợ tên Lưu Hoàng Thúc kia. Mà là do chủ công suy nghĩ cho đại cục, vứt bỏ vinh nhục cá nhânĐợi chủ công đánh bại được Tào Tháo rồi, chúng ta sẽ quay đầu giao chiến với Lưu Sấm, khi đó sẽ bớt được chút phiền toái.

Đám người Phùng Kỷ đứng một bên nhẹ nhàng gật đầu.

Còn Viên Thiệu thì lộ ra vẻ tán thưởng, mở miệng nói: - Trọng Trị, ngươi cho rằng Lưu Sấm khi có thực sự muốn hòa đàm hay không?

Tân Bình trầm ngâm một chút, nói: - Theo tin tức truyền đến từ U Châu, Lưu Hoàng Thúc đang điều binh khiến tướng, ý muốn quyết chiến với Tiên Ti. Vì thế, đại tướng dưới trướng hắn một nửa đã đều hướng về Bắc Cương, bởi vậy có thể thấy được Lưu Hoàng Thúc đã xác định chiến trận này cùng Tiên TiTrong tình huống như vậy, chỉ sợ hắn cũng không còn có lòng dạ nào mà tái chiến cùng chủ công, thậm chí là không muốn trọc tức ngài. Nếu không, sau khi hắn đoạt được Nhạn Môn thì đã tốc hành giành Thái Nguyên rồi. Nhưng hắn lại đóng quân ở Cú Chú sơn, không muốn đi xuống phía nam nữa, điều này nói lên hắn cũng có chút sợ hãi đối với chủ công. Tuy nhiên, hắn luôn phiên đại thắng, sĩ khí đang thời vượng, nếu chủ công hòa đàm cùng hắn, e rằng không tránh khỏi sẽ mang cho hắn rất nhiều lợi ích

Viên Thiệu nheo mắt lại, sau một lúc lâu đột nhiên lành lạnh cười: - Nhường cho chúng có một chút lợi ích thì làm sao? Cái gì là của ta thì kẻ nào cũng không thể cướp đi được. Đợi sau khi ta đánh bại Tào Tháo, sẽ tính sổ với hắn, đến lúc đó, những gì hắn đã lấy đi của ta đều phải ngoan ngoãn mà nôn ra.

Dứt lời, Viên Thiệu vươn người đứng dậy.

- Việc này quyết định như vậy đi, hãy để cho Trọng Trị chủ trì việc hòa đàm này, xem tên Lưu Sấm kia có thể dở chiêu trò gì.

Tân Bình vội vàng khom mình kính lễ: - Kẻ hèn này sẽ không phụ sự ủy thác của chủ công

Theo sau, Viên Thiệu hạ lệnh triệu tập binh mã, tập kết ở Nguyên thành, cũng lệnh cho Viên Đàm suất bộ tụ tập ở thành Ngũ Lộc, chuẩn bị hợp binh một chỗ, xuôi nam lần nữa. Tuy nhiên lần này, Viên Thiệu đã nhận được bài học từ trận Quan Độ. Y không còn liều lĩnh nữa, mà tập kết bảy vạn quân, chuẩn bị một cách từ từ.

Trong khoảng thời gian này, không khí chiến tranh ở Hà Bắc trở nên dày đặc, nhất là sau khi Viên Thiệu ra lệnh, toàn bộ Hà Bắc cũng trở nên vô cùng náo nhiệt

Sau khi Tân Bình nhận được sứ mệnh đi hòa đàm, liền không còn chú ý đến những việc khác nữa.

Y chuẩn bị ở Nghiệp thành một chút, rồi mang theo tùy tùng đi đến Cao Dương.

Cùng lúc đó, Tân Bình phái người đi tới U Châu thông báo cho Lưu Sấm, hy vọng có thể tiến hành hội đàm với Lưu Sấm.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...