Tại hành tinh tình yêu.
Tất cả mọi người đều có chút hoảng hốt. Bọn họ biết Hòa Ngọc thông minh, nhưng như thế này có phải hơi thông minh quá rồi không? Hơn nữa, cậu ta càng ngày càng thông minh.
Mỗi khi bọn họ cảm thấy đã đuổi kịp tư duy của Hòa Ngọc, thì cậu ta lập tức nhảy vọt một khoảng lớn, bỏ xa bọn họ.
Cây sinh mệnh có được đặc tính "sinh linh", nó bình tĩnh, lãnh đạm, lại dường như có thể nhìn thấu tất cả. Nó giống như một ông lão nhìn đứa trẻ cố tình gây sự, chỉ lặng lẽ thở dài.
"Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì, nhưng sứ mệnh của ta là nhất định phải g**t ch*t ma quỷ. Nó chà đạp hành tinh tình yêu. Nếu như không có nó, hành tinh của ta, con dân của ta đều vẫn còn."
Lời này của cây sinh mệnh thật sự là đang thẳng thắn chỉ trích Hòa Ngọc xen vào chuyện của người khác.
Biểu cảm của Hòa Ngọc không thay đổi: "Nếu như ông thật sự là cây sinh mệnh, vốn dĩ thời kỳ cường thịnh cũng không có sinh linh, thời kỳ suy yếu cũng không có sinh linh, thế mà bây giờ lại đột nhiên có sinh linh. Tôi đã nói rồi, đừng có diễn kịch nữa, đừng coi tôi là đồ ngốc."
Lời vừa dứt, biểu cảm của tất cả mọi người đều thay đổi, họ trừng to mắt.
Seattle thì thào: "Trời ạ..."
Không phải vì lời nói của Hòa Ngọc, mà là lúc cậu nói, thanh trường kiếm chỉ lên trời xuất hiện biến hóa.
Trường kiếm như tỏa ra ánh sáng mặt trời, tác dụng đặc biệt "lóe mù mắt chó" đáng chết kia thực sự khiến người khác muốn sụp đổ, nhưng họ lại không thể rời mắt, chỉ vì có vô số năng lượng vô hình đang hội tụ ở thanh kiếm.
Không thể nhìn thấy năng lượng kia, nhưng mây đen bị lượng lớn năng lượng gột rửa, hình thành từng vệt khí đen hướng về phía trường kiếm. Thông qua những vệt khí đen này, dường như bọn họ có thể cảm nhận được năng lượng khổng lồ đang hội tụ.
Mà sấm sét vốn không đánh xuống trực diện, cũng hội tụ ở mũi kiếm, bị trường kiếm trực tiếp nuốt chửng, không gây tổn thương cho người cầm kiếm.
Ngay cả sấm sét cũng có thể nuốt chửng, thanh trường kiếm Hòa Ngọc rèn ra thật sự là đồ bỏ đi sao?
Không. Sáu điểm năng lực chiến đấu là thuộc tính của nguyên liệu, cậu không hề thay đổi bất cứ thứ gì. Điều đó có nghĩa, đây thực ra là một thanh trường kiếm rỗng.
Một thanh trường kiếm của Hòa Ngọc có khả năng hấp thụ và chuyển hóa năng lượng xung quanh nó.
Cậu giơ cao trường kiếm, đứng trên đám mây.
Như có bản nhạc nền hào hùng vang lên, giữa trời và đất, chỉ có một mình cậu giằng co với đại thụ.
Năng lượng điên cuồng cuồn cuộn về phía trường kiếm, sấm sét dẫn vào trong kiếm, mây đen xung quanh cuồn cuộn hướng về phía kiếm. Trường kiếm như bừng bừng, tỏa ánh sáng rực rỡ, chói mắt.
Áp lực!
Áp lực đến từ thanh kiếm và Hòa Ngọc.
Cây sinh mệnh cảm nhận được điều đó. Nó cũng không còn vẻ bình tĩnh ban nãy, tán cây rung lắc, tựa như chuẩn bị nghênh chiến bất cứ lúc nào, giọng nó căng thẳng: "Nhân loại, ngươi không muốn rời khỏi đây sao? g**t ch*t ma quỷ mới có thể rời đi. Ta đang giúp ngươi đó!"
Hòa Ngọc cười: "Giúp tôi? Xin lỗi, tôi không cần. Muốn giết, cũng là tự tôi ra tay."
Nói xong, trường kiếm giương cao, chém mạnh xuống. Trong nháy mắt, trường kiếm vung xuống như vạn kiếm cùng phát, chồng chất, hội tụ thành một thanh kiếm lớn kinh thiên, chém mạnh xuống đám mây gió đang cuồn cuộn. Trường kiếm gào thét, thế không thể đỡ.
Một kiếm chém xuống, một kiếm lại tới.
"Kiếm thứ nhất, tôi chém kẻ lừa gạt tôi."
"Kiếm thứ hai, tôi chém kẻ có ý đồ lừa gạt tôi."
"Kiếm thứ ba, tôi chém kẻ khác khống chế quy tắc và trật tự."
Giọng nói lạnh lẽo khàn khàn, lại mang theo sự tự tin và ngạo khí đặc biệt mà chỉ cậu có.
Hòa Ngọc, chỉ tuân thủ quy tắc do chính cậu đặt ra.
Nếu chỉ kẻ mạnh mới có thể quy định quy tắc, thì cậu sẽ làm kẻ mạnh. Nếu chỉ có Thần mới có thể quy định quy tắc, vậy thì cậu sẽ làm Thần.
Cánh cửa thế giới này, vũ trụ này, không ai có thể khiến cậu cúi đầu.
Chết và huy hoàng, cậu chỉ chọn một.
Ba kiếm lên, ba kiếm xuống. Kiếm thứ nhất chém đứt bên trái cây sinh mệnh, kiếm thứ hai chém đứt bên phải, kiếm thứ ba trực tiếp gọt sạch ngọn cây sinh mệnh.
"Ầm!"
Cây sinh mệnh dũng mãnh, cao lớn kia trong chớp mắt chỉ còn lại thân cây trụi lủi.
Hòa Ngọc cười khẩy: "Quả nhiên là thùng rỗng kêu to. Ông mà là cây sinh mệnh ư? Không hề có lực cố thủ. Ông chỉ vừa mới được tạo ra, tiến vào chương trình NPC cây sinh mệnh thôi."
Một NPC tiến vào vai cây sinh mệnh, diệt cây mây khô ma quỷ, cho bọn họ và người xem một lời giải thích. Đây chính là nhiệm vụ của nó.
Nó đương nhiên không có lực phản kháng. Nó chỉ ở trong cây sinh mệnh, mà không phải là cây sinh mệnh.
Cây mây khô ma quỷ bị rút lấy sức sống, bị hung hăng cắn nuốt, đây là bị hệ thống điều khiển, bị người bên ngoài cưỡng ép xóa bỏ.
Bọn họ có muốn g**t ch*t cậu trước mặt khán giả hay không? Dù muốn, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu vạch trần sự thật, g**t ch*t thứ gọi là cây sinh mệnh này.
Bọn họ muốn một tấm màn che, Hòa Ngọc càng muốn lột tấm màn che đó.
