Ánh mắt Cách Đới lóe lên, cánh tay máy đặt trên thanh đao hung ác chém thẳng về phía đầu Hòa Ngọc. Bạc Kinh Sơn rút dao Khuyết Nguyệt ra tay, gắt gao chống đỡ.
Eugene nháy mắt ra hiệu cho Cách Đới hành động, gã cũng lao tới, Trấn Tinh lập tức ngăn lại.
Cách Đới phẫn nộ gầm gừ: "Các người bị điên sao mà lại để mặc cậu ta tiếp tục mạnh lên vậy? Các người cũng sẽ chết đấy!"
Nhưng Eugene không hề tỏ ra thẹn quá hóa giận, chỉ thu hồi cánh tay máy, lùi lại hai bước, thở dài: "Haizz, đánh lén không thành công, chỉ có thể hành động vào lần sau."
Gã căn bản không che giấu ý định muốn giết Hòa Ngọc.
Chẳng qua, cũng chẳng có gì tốt để che giấu.
Tất cả mọi người đều muốn g**t ch*t những người khác, không g**t ch*t người khác thì người chết chính là mình. Hòa Ngọc là mối đe dọa lớn nhất trước mắt, muốn giết cậu ta mới là đúng.
Bạc Kinh Sơn và Trấn Tinh đều im lặng, chỉ đứng hai bên Hòa Ngọc, che chở cho cậu.
Ngược lại, Vạn Nhân Trảm lại không ra tay. Thậm chí, vào lúc Cách Đới và Eugene hành động, gã còn tiến lên phía trước hai bước, vô thức muốn cứu Hòa Ngọc. Đương nhiên, Bạc Kinh Sơn và Trấn Tinh đã nhanh hơn gã một bước.
Vạn Nhân Trảm nhìn hai người bọn họ đứng ở hai bên Hòa Ngọc, ba người cực kỳ hài hòa. Gã không nhịn được mà mỉa mai: "Động tĩnh huyên náo lớn như thế, chẳng qua chỉ giết một cây sinh mệnh không thể phản kháng thôi mà."
Ánh mắt gã đảo qua thanh trường kiếm gãy làm đôi trên mặt đất, vẻ mặt ghét bỏ ra mặt: "Đây chính là trang bị mày rèn ra? Một lần ra tay là một lần hỏng, cũng chẳng có tác dụng gì lớn nhỉ. Muốn rèn lần thứ hai không? Nếu mày có thể nói lời hữu ích, tao có thể tặng vật liệu rèn đúc tốt cho mày."
Đây không phải là lời ghét bỏ và mỉa mai, chỉ cần một câu nói là có thể thay đổi vật liệu rèn đúc.
Đây quả là chuyện tốt trời ban.
Cả mặt Đoàn Vu Thần tràn đầy đau lòng nhìn trang bị bị gãy mất. Nghe vậy, anh ta thật sự không nhịn được mà lườm Vạn Nhân Trảm một cái, trong lòng xác định tên này chắc chắn đã gia nhập phe Hòa Ngọc, bán đứng bọn họ rồi.
Ngu xuẩn, nhu nhược!
Hòa Ngọc đưa tay, chậm rãi lau đi vết máu tươi nơi khóe miệng. Cậu cong môi: "Trang bị tôi rèn tương đối đặc biệt, phương thức sử dụng cũng rất đặc biệt. Vật liệu rèn đúc bình thường làm ra trang bị không đủ cứng, đúng thật là không chịu nổi."
Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía Vạn Nhân Trảm: "Rèn đúc lần hai, tôi cần vật liệu cứng hơn. Trên người anh đúng thật là có thứ tôi có thể dùng để làm vật liệu rèn đúc trang bị."
Động tác cậu lau vết máu đi thực sự rất đẹp, bên trong vẻ tà khí lại ẩn chứa sự lười biếng, dường như có thể khiến người khác "phát cuồng".
Vạn Nhân Trảm cũng đã sớm nhìn đến ngây người. Nghe vậy, gã nuốt một ngụm nước bọt, vô thức hỏi lại: "Cái gì cơ?"
Hòa Ngọc yếu ớt lên tiếng: "Xương sống lưng đã trải qua các loại mài giũa trên người anh."
Vạn Nhân Trảm: "..."
Mặc dù Hòa Ngọc nhìn qua vô cùng bình tĩnh, nhưng không hiểu sao lưng gã bắt đầu lạnh run.
Mẹ nó, đây là cái quái gì chứ!
