Hạnh Hoa Thôn Phục Hận
Chương 17: Xâm nhập hạnh hoa thôn (2)
Mạc Tuyết Lan gạt Ngọc Lan và bọn cận vệ xuống hết dưới địa đạo rồi, liền thi hành ngay kế hoạch đã định. Nàng không quên lấp con đường phía sau lưng mình để Ngọc Lan và bọn cận vệ quân không theo được. Xong xuôi, Mạc Tuyết Lan chạy nhanh trong địa đạo để trở lại gặp Anh Kiệt, Hoa Mai sớm chừng nào hay chừng nấy Bắt được Ngọc Lan lần nầy, Mạc Tuyết Lan tin tưởng phái Hạnh Hoa sẽ tha thứ hết những lỗi lầm của mình ngày trước và biết chừng đâu người yêu cùa nàng Mạc Tồn tráng sĩ, cũng sẽ hiểu thấu lòng nàng. Mạc Tuyết Lan đi hết con đường hầm, sắp lên mặt đất, chợt nghe tiếng vó câu dồn dập từ xa. Mười phần chắc không phải quân Tàu vì ít khi chúng lảng vảng tới đây. Mà nếu là quân kỵ của Hạnh Hoa Thôn thì nàng cần phải gặp để nhờ họ tiếp tay với Anh Kiệt, Hoa Mai để bắt sống Ngọc Lan và cả bọn. Mạc Tuyết Lan nghĩ thế nên ra khỏi địa đạo. Nàng có ngờ đâu cánh quân đó lại là của Lục Ôn Hầu, hắn đang đi tìm Ngọc Lan. Mạc Tuyết Lan vừa thấy dạng bọn chúng vội vàng lánh mặt, nhưng đã trễ. Lục Ôn Hầu mắt sáng như sao, giục ngựa lướt tới: - Đứng lại Ồ Mạc Tuyết Lan Đồ phản bội mi làm gì ở đây ? Mạc Tuyết Lan biết mình không thể không ứng chiến được nên tuốt gươm ra khỏi vỏ: - Lục Ôn Hầu Đã gặp nhau cứ giao đấu cần gì phải hỏi cho dài dòng. Lục Ôn Hầu cười nói: - Khá khen cho đó Mi vẫn giữ được vẻ trầm tĩnh trước giờ sắp chết, thật đáng khen. Nhưng sợ không lâu đâu. Ta chỉ hơi buồn là một người như mi, được lòng tin yêu của Ngọc Lan tiểu thư lại đi bội phản Nếu không mi lo gì không có tước vị cao sang. - Thôi Đừng đem cái trò đó mà khuyến dụ ta nữa. Đến như Ngọc Lan rồi cũng không sống được đâu Sau này sẽ tới bọn bây. - Mạc Tuyết Lan Mi muốn nói gì ? - Thôi đi Lục Ôn Hầu Ni đừng giả bộ không hay biết gì cả. Chính mi đang đi tìm Ngọc Lan đó chớ gì Hiện nàng đang ở trong tay ta, sống chết tùy ta định liệu. Nàng nói xong, ung dung tra kiếm vào vỏ, tiếp: - Bây giờ mi đã nghe rõ rồi chứ ? Cứ tự tiện giết ta đi, rồi thì cháu mi cũng chỉ còn là cái xác không hồn. Lục Ôn Hầu cả giận vì Mạc Tuyết Lan hiểu thấu tim đen của mình. Hắn nạt lớn: - Tiện tì khốn khiếp Đừng liều lĩnh, rồi sẽ được chết theo ý nguyện. Mạc Tuyết Lan ngang nhiên bước tới trước: - Đây, mi cứ xuống gươm. Một tên do thám rất giỏi võ nghệ, độ chừng bắt sống được Mạc Tuyết Lan, tra tấn sẽ tìm biết được nơi Ngọc Lan bị giam giữ. Hắn nghĩ thế nên khi Mạc Tuyết Lan vừa bước ngang qua, bất thình lình nhảy xuống ôm chầm lấy nàng. Mạc Tuyết Lan thấy dạng hắn đã né tránh sang bên, rồi đá phóc vào hông hắn. Tên do thám té nhào dưới chân ngựa, máu họng trào ra. Quân kỵ toan ra tay thì Lục Ôn Hầu đã thét lớn: - Hãy khoan Lui ra hết. Ông cau mặt, bảo Mạc Tuyết Lan: - Mạc Tuyết Lan Mi đừng tưởng đang nắm lợi thế rồi giở giọng xấc xược Số phận của mi đang nằm trong tay của ta đó. Muốn sống hãy chỉ chỗ Ngọc Lan mà đổi mạng. Ta thề danh dự sẽ thả mi ra. Mạc Tuyết Lan ngó Lục Ôn Hầu, đôi mày tằm dựng ngược: - Lục Ôn Hầu Mi tưởng ta sợ chết lắm sao ? Cứ việc giết ta đi. Lục Ôn Hầu giận đến tím gan, tím ruột. Ông vung kiếm chém bổ vào đầu Mạc Tuyết Lan: - Con tiện tì ngạo mạn đến thế là cùng. Mạc Tuyết Lan né sang bên, rồi rút kiếm chém vào đôi chân Lục Ôn Hầu đang kẹp bên hông tuấn mã. Lục Ôn Hầu kinh hãi rút chân lên. lưỡi kiếm phạt sâu vào bụng ngựa, máu vọt ra có vòi. Tuấn mã hí vang trời, phóng tới như cuồng điên. Lục Ôn Hầu cố siết giây cương cũng không kềm vững được. Quân kỵ đều tuốt kiếm ra khỏi vỏ, định phen nầy băm vằm Mạc Tuyết Lan mới đã nư giận. Nhưng chúng chưa kịp tiến tới thì từ các lùm cây bụi rậm, tên bay vun vút và tiếng reo hò tở mở. Mạc Tuyết Lan chưa rõ quân phía bên nào, nhưng sợ trúng tên liền nằm rạp xuống và nàng chú ý thấy hàng trăm nghĩa quân Hạnh Hoa Thôn từ trên ngọn cây nhảy xuống, đao kiếm sáng ngời chém xả vào đầu, vào mình quân kỵ. Bọn kia bị tấn công bất thình lình, phản ứng không kịp nên bị tàn sát như kẻ tay không Hàng ngũ phút chốc đã tan, kẻ nào may mắn thoát chết liền bỏ chạy đi không cần có lệnh rút quân. Mạc Tuyết Lan nhìn quanh quẩn không thấy Lục Ôn Hầu và con tuấn mã bị thương đâu cả, chắc là trong lúc hỗn loạn hắn ta đã thoát chạy đi rồi !? Đằng kia, quân binh Hạnh Hoa Thôn đã gom trở lại, hướng dần về phía Mạc Tuyết Lan. Từ trên ngọn cây gần đó, một bóng người nhảy vụt xuống trước mặt nàng. Mạc Tuyết Lan nhìn ra Phi Hồng Yến thì ngồi dậy kêu lên: - Kìa Phi Hồng Yến cô nương. - Mạc Tuyết Lan Thế mà tôi tưởng cô bị nguy rồi. Mạc Tuyết Lan liền hỏi Phi Hồng Yến: - Sao cô nương biết tôi bị nạn nơi đây mà giải cứu ? Thật may mắn vô cùng. Phi Hồng Yến đáp: - Nơi đây là ải địa đầu vào vùng Hạc Sơn, quân ta vẫn có mặt thường trực Họ thấy Mạc Tuyết Lan bị vây ênn về báo cho tôi rõ. - À ra thế Cô nương có bắt được Lục Ôn Hầu chăng ? - Không Hắn một mình một ngựa thoát chạy xa rồi. Tuyết Lan sao lại ở đây ? - Em từ dưới địa đạo lên thì gặp ngay bọn Lục Ôn Hầu ! - Trời Nếu vậy chúng đã biết ? - Không Chúng vẫn chưa biết em từ đâu đến ! - Cô nương làm gì ở dưới địa đạo ? Tôi đã đưa các ca nữ về đây hết rồi. - Dạ. Em có biết điều đó Em gặp Anh Kiệt và Hoa Mai bàn mưu nhốt Ngọc Lan và đám cận vệ quân dưới địa đạo. - Ủa Đã bắt được con bé Ngọc Lan rồi sao ? Còn chị Hoa Mai và Vũ huynh ở đâu hiện giờ ? Mạc Tuyết Lan tóm tắt mọi chuyện cho Phi Hồng Yến hiểu rõ tình hình, rồi nói: - Hiện tại Anh Kiệt và chị Hoa Mai đang trông chừng chỗ nắp hầm. Hai người đợi em trở lại để bắt sống Ngọc Lan. - Nếu vậy để tôi kéo quân đến tiếp tay với mọi người. - Trời còn sáng, chúng ta kéo quân lên đồi sẽ bại lộ ngay. Chi bằng chị chờ đêm tối đã. Để em về chỗ hẹn kẻo Anh Kiệt và chị Hoa Mai trông tin. Phi Hồng Yến nghe Mạc Tuyết Lan nói có lý, nên gật đầu: - Được rồi Mạc Tuyết Lan nhớ bảo cho Vũ huynh rõ là quân ngũ đã sẵn sàng. Chị Lệ Hồng và anh Tiểu Lý Bá chỉ chờ hội ý với anh ấy là kéo đi ngay. Mạc Tuyết Lan vâng dạ, trở lại Hạnh Hoa Thôn. Nàng đến ngôi nhà cũ của Vũ Anh Tùng thì gặp ngay Anh Kiệt, Hoa Mai. Đôi bên mừng rỡ trước sự thắng lợi đầu tiên. Mạc Tuyết Lan báo tin cho hai người biết là nhờ Phi Hồng Yến mà mình thoát khỏi tay Lục Ôn Hầu. Anh Kiệt bỗng nói: - Chúng ta nên bắt Ngọc Lan trước đã. Bọn ấy đang tìm đủ cách để thoát thân đó Nắp hầm bị xô đi mấy lần. Hoa Mai ngó Anh Kiệt hỏi: - Anh định thế nào ? Bắt sống chúng ư ? - Nhất định như vậy rồi. Bọn cận vệ quân thì giết chúng làm gì ? - Nhưng làm thế nào bắt sống hết được ? Chúng ta chỉ có ba người ? Anh Kiệt nói nhỏ: - Để ta dùng mẹo. Rồi chàng cất tiếng: - Ngọc Lan Hãy nghe cho rõ: Hạnh Hoa Thôn đã về tay bọn ta rồi. Lên mà xem lửa cháy rực trời kia Lục Ôn Hầu và Đỗ Kế đã bị bắt. Dưới địa đạo im phăng phắc. Anh Kiệt tiếp lời: - Nếu mi biết điều chịu trói qui hàng, ta hứa sẽ tha cho mạng sống. Hãy cho lên từng người một đi. Anh Kiệt dứt lời liền hất mạnh nắp hầm bày ra một địa đạo tối om. Hoa Mai và Mạc Tuyết Lan muốn ngăn lại nhưng không kịp nữa. Cả hai liền rút kiếm cầm tay đề phòng bất trắc Nhưng thật lạ lùng Dưới hầm sâu không có tiếng động mà chẳng thấy ai lên tiếng trả lời. Anh Kiệt ngơ ngác bảo hai nàng: - Lạ lùng quá Sao không thấy chúng trả lời ? Mạc Tuyết Lan nhủ thầm: "Chết rồi Chắc Ngọc Lan đã tìm được lối rạ" Nàng nhảy xuống hầm và đến chỗ chận tảng đá lúc nãy thì không còn thấy gì nữa hết. Tảng đá bị đẩy lui lại chỗ lòng chảo, còn Ngọc Lan và đám cận vệ quân đã mất dạng tự bao giờ Nàng quá tin ở tảng đá mà lầm Ngọc Lan vẫn đủ sức đẩy vẹt tảng đá sang bên để tìm lối thoát. Mạc Tuyết Lan vội vã theo đường hầm chạy đi. Một lúc lâu, nàng đến đầu địa đạo và vừa trồi lên, chợt nghe tiếng đao kiếm vang dội và tiếng hét vang: - Kìa thêm một đứa nữa ! Một lằn kiếm chém vụt vào đầu nàng. Mạc Tuyết Lan kinh hãi đưa kiếm lên đỡ Chừng nhìn lại thì thấy một nghĩa quân Hạnh Hoa Thôn. Kẻ kia cũng sửng sốt nhìn nàng: - Kìa cô nương Sao thế nầy ? Mạc Tuyết Lan cũng không hiểu ra làm sao cả. Nàng hỏi nhanh: - Có chuyện gì vậy ? Ai đánh với ai ? - Chúng tôi vừa bắt gặp Ngọc Lan và đám cận vệ quân từ dưới địa đạo lên. Phi Hồng Yến cô nương đang giao chiến với Ngọc Lan kìa. Mạc Tuyết Lan mừng rỡ nói: - Thế là con bé Ngọc Lan chưa thoát được Ta đang lùng kiếm nó đây. Hãy bắt cho hết bọn chúng, đừng cho thoát một tên nào ! Nàng cùng với nghĩa quân nhảy vào vòng chiến. Phi Hồng Yến vừa thấy dạng đã kêu lên: - Kìa Mạc Tuyết Lan. - Em đã trở lại đây Cô nương cho tiếp tay với⬦ Ngọc Lan đang giao đấu với Phi Hồng Yến chợt nghe tiếng Mạc Tuyết Lan liền quay lại: - A Tiện tì khốn khiếp Số mi đã tận cùng rồi mới trở lại đây. Nàng dứt lời liền bỏ Phi Hồng Yến chém vụt một nhát vào đầu Mạc Tuyết Lan. Thiếu nữ kia đưa kiếm lên đỡ rồi cười nhạt: - Ngọc Lan ngu xuẩn Chưa bó tay chịu trói còn chờ gì nữa ? Phi Hồng Yến thấy hai nàng quyết lòng hơn thua với nhau thì nhảy ra khỏi vòng chiến. Tuy nhiên, nàng vẫn theo dõi phòng hờ tiếp ứng Mạc Tuyết Lan. Ngọc Lan bị đánh bạt lưỡi kiếm nhưng vẫn không nao núng mà cứ lăn xả vào mình Mạc Tuyết Lan. Nàng vừa giao đấu vừa kể lể: - Con tiện tì Ta vì thương mi mà lầm Thật là hèn hạ Sao mi lợi dụng lòng yêu thương của ta ? Mạc Tuyết Lan cũng không vừa gì. Tay kiếm của nàng bay vun vút. Nàng đáp lời Ngọc Lan: - Trời ơi, Ngọc Lan Mi còn dám thốt ra những lời nói đó ư Ta đi lợi dụng lòng yêu thương của mi ? Thật còn trời đất nào nữa. Mi còn nhớ không ? Bọn bây ác độc, đã bắt người yêu của ta còn đe dọa buộc ta phải phản dân, hại nước. Ta cũng vì yêu thương Mạc Tồn mà «giúp dáo» cho bọn bây. Nhưng nay đã hết rồi, ta quyết lòng chuộc lại tội lỗi ngày xưa. Dù có băm vằm xác mi, Đỗ Kế và Lục Ôn Hầu cũng chưa vừa lòng ta nữa. Mạc Tuyết Lan dứt lời, chém một nhát kiếm vèo vào cổ họng Ngọc Lan. Con gái Đỗ Kế hụp đầu xuống đâm thốc lưỡi kiếm vào ngực họ Mạc. Tuyết Lan lỡ trớn, không thể thối lui được liền xoay mình tránh thoát. Nàng hết hồn không còn dám xem thường Ngọc Lan nữa. Đàng kia Phi Hồng Yến nhìn thấy hai người tài sức ngang nhau thì không mấy lo. Nàng quay sang các bạn, họ đã hạ hầu hết qưân cận vệ: lớp bắt sống, lớp chém chết tại trận tiền. Tình thế của chúng thật là bi đát. Phi Hồng Yến muốn tiếp tay với Mạc Tuyết Lan bằng cách làm mất tinh thần Ngọc Lan, nên nói to lên: - Ngọc Lan Hãy nhìn xem hàng ngũ quân cận vệ của mi Chúng đã bị giết cả rồi, còn chống cự làm gì vô ích Hãy bó tay qui hàng để cứu lấy mạng sống. Ngọc Lan vừa giao chiến với Mạc Tuyết Lan vừa liếc nhìn trận thế. Hỡi ơi ! Binh tướng của nàng không còn được mấy tên Chúng đang ở trong một tình thế tuyệt vọng. Mạc Tuyết Lan cười vang lên: - A ha Ngọc Lan Đã thấy rõ ngày tàn của mi chưa ? - Mạc Tuyết Lan Chớ vội tưởng mi đắc thắng mà lầm Dù gì ta cũng quyết một còn một mất với mi. Nàng vung kiếm bay tới tấp xuống đầu Mạc Tuyết Lan. Họ Mạc vừa đưa kiếm lên đỡ lại thấy ánh kiếm bay vụt ngang hông mình. Mạc Tuyết Lan kinh hãi né tránh và chú ý thấy rõ ràng Ngọc Lan đã thay đổi kiếm pháp. Tay kiếm của nàng cực kỳ linh diệu, biến hóa khác thường, tấn thối nhanh như chớp. Mạc Tuyết Lan lúng túng chống trên đỡ dưới nhưng vẫn chưa biết làm thế nào phá vỡ đường kiếm ác hại đó. Phi Hồng Yến và các nghĩa sĩ đứng bên ngoài thầm lo ngại cho số phận Mạc Tuyết Lan. Chính họ cũng không rõ Ngọc Lan đang múa đường kiếm gì ? Bỗng có tiếng nói: - Trời Thế nầy Mạc Tuyết Lan lâm nguy mất. Mọi người giựt mình quay lại thấy Hoa Mai và Anh Kiệt vừa tới nơi. Phi Hồng Yến và các bạn reo mừng: - Kìa Vũ huynh ! - Chị Hoa Mai ! Vũ Anh Kiệt chào các bạn rồi hỏi ngay: - Có phải Ngọc Lan và bọn cận vệ đã thoát ra khỏi đường hầm chăng ? Phi Hồng Yến gật đầu: - Dạ đúng thế Các em chận lại kịp. Hoa Mai bảo Anh Kiệt: - Chắc là phải tiếp tay với Mạc Tuyết Lan rồi Vũ huynh Không thì nàng lâm nguy đó. Anh Kiệt chưa nói gì, Hoa Mai đã rút kiếm ra khỏi vỏ định nhảy vào vòng chiến. Ngọc Lan liếc thấy liền la lên: - Hoa Mai Các người đừng ỷ đông mà đàn áp ta. Như vậy đâu xứng đáng với uy danh phái Hạnh Hoa. Hoa Mai cười nhạt: - Thôi đi cô con gái của Đỗ Kế Đối với quân cướp nước như bọn bây thì ai đối xử theo lối anh hùng mã thượng bao giờ ? Lòng dạ của bây có khác chi loài lang cẩu Đến như người già cả đui mù mà bây cũng đành tâm đầu độc. Hoa Mai muốn nhắc đến bọn do thám do Ngọc Lan cầm đầu đã đành tâm đầu độc Tiêu Hà lão hiệp, thúc phụ của nàng. Bởi vậy đối với Ngọc Lan, nàng còn một mối thù bất cọng đái thiên. Mạc Tuyết Lan đã đuối sức lắm rồi nên khi thấy Hoa Mai nhảy vào vòng chiến, nàng mừng rỡ vô cùng. Hoa Mai khẽ bảo nàng: - Mạc Tuyết Lan Cô nương để con bé đó cho ta. Ngọc Lan nào phải tay đối thủ với Hoa Mai. Cháu gái Tiêu Hà lão hiệp đã từng nổi danh khắp phương Nam, tài tình như Lục Ôn Hầu còn phải khiếp sợ. Nàng mang hận riêng nên đem hết những thế kiếm bí truyền ra thi thố. Ngọc Lan qua mười hiệp đã hoa mắt không còn thấy gì nữa hết. Cô ta đánh cầm chừng, trong lòng không còn chút hy vọng gì sống sót. Hoa Mai càng nung chí hơn, tay kiếm gia tăng sức mạnh, chỉ một lúc sau là đoạt ngay thanh kiếm của Ngọc Lan. Hoa Mai như say máu, không còn nghĩ gì khác, nàng nhắm ngay đầu Ngọc Lan chém bổ xuống. Anh Kiệt bất ngờ vì Hoa Mai hạ độc thủ, liền nhảy vào can thiệp: - Hoa Mai Dừng tay lại em. Hoa Mai giật mình, thu kiếm lại ngơ ngác. Anh Kiệt nói: - Khoan giết Ngọc Lan đã em Chúng ta còn cần đến cô bé ấy mà. Ngọc Lan thoát chết liền phóng mình đi, toan tìm đường tẩu thoát. Nhưng Phi Hồng Yến đã trông chừng nàng từ nãy đến giờ, vừa thấy con gái Đỗ Kế dợm muốn nhảy đi, nàng liền phóng theo quật ngã xuống: - Tiện tì Chạy đi đâu ? Ngọc Lan bị quật té đau điếng, liền nằm liệt luôn không dám ngồi dậy. Phi Hồng Yến cẩn thận lấy dây trói chặt lại. Hoa Mai đã giữ được sự bình tĩnh, tra kiếm vào vỏ. Nàng chỉ muốn giết Ngọc Lan để trả thù cho Tiêu Hà lão hiệp chớ không nghĩ đến chuyện khác Anh Kiệt vội bảo nàng: - Hoa Mai đừng buồn Việc phục hận đã bắt đầu Chúng ta cần chiếm Hạnh Hoa Thôn trước đã. Sau đó, em có rửa hận cho thúc phụ cũng không muộn. Chàng bảo Phi Hồng Yến: - Chúng ta trở về trang trại. Anh cần bàn thêm kế hoạch đánh Hạnh Hoa Thôn. Phi Hồng Yến vâng dạ, truyền các nghĩa sĩ rút quân. Mạc Tuyết Lan cũng đã gượng dậy được. Nàng toan tìm cách lánh mặt thì Hoa Mai đã chặn lại: - Mạc Tuyết Lan Em định đi đâu ? Mạc Tuyết Lan ấp úng: - Em xấu hổ lắm Tội em ngày xưa⬦ Anh Kiệt lắc đầu: - Cô nương đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Bao nhiêu công trạng của cô nương, nghĩa quân làm sao quên được ? - Em chỉ muốn lánh mặt một thời gian nữa thôi Chớ tội kia còn ràng ràng đó, Mạc huynh sẽ nghĩ sao về em ? Thôi xin tạm biệt. Nàng dứt lời nhảy vụt đi mất dạng. Anh Kiệt, Hoa Mai, Phi Hồng Yến nhìn theo thở dài Một lúc sau, Anh Kiệt bảo các em: - Thôi chúng ta trở về trang trại đi Phải gặp Tiểu Lý Bá đại huynh trước đã. Phi Hồng Yến nghe lệnh của Anh Kiệt, liền xốc Ngọc Lan lên vai rồi cả bọn dùng thuật phi hành đi thẳng về núi Hạc Sơn. Núi rừng lại vắng vẻ y như trước. Bỗng đâu một bóng người từ trong hốc đá gần đó ló mặt ra nhìn dáo dác rồi rời khỏi chỗ núp. Đó là Lục Ôn Hầu chớ không ai khác. Trong lúc loạn đả, ông thúc ngựa chạy trốn đi nhưng chỉ một đoạn đường thì tuấn mã ngã quị. Họ Lục lo sợ quân Hạnh Hoa Thôn đuổi theo liền bỏ ngựa trốn trong những khe đá gần đó. Chờ cho yên tĩnh trở lại Lục Ôn Hầu mới thoát ra định tìm đường về dinh thự. Nhưng bất đồ giữa đường họ Lục lại chứng kiến cảnh quân Hạnh Hoa Thôn vây bắt Ngọc Lan. Hắn toan nhảy vào can thiệp, nhưng liệu không thắng nổi Anh Kiệt, Hoa Mai, Phi Hồng Yến, lại thôi. Lục Ôn Hầu cắn răng nhìn quân giặc bắt Ngọc Lan mang đi. Hắn đã có sẵn ý định: "Đã biết rõ sào huyệt của chúng rồi, phải thoát thân trở về gặp Đỗ Kế và các lão sư Thất gia trang. Nếu chậm trễ sẽ không còn diệt quân Hạnh Hoa Thôn được !" Lục Ôn Hầu sợ xuất đầu lộ diện đã không cứu được Ngọc Lan mà còn gây them tai hại. Sau khi bọn Anh Kiệt, Hoa Mai đưa Ngọc Lan đi rồi, ông liền ra khỏi chỗ núp tìm đường thẳng về dinh thự Đỗ Kế. Quân canh ở ngoài vòng dinh thấy ông vụt tới, không ai dám hỏi một lời mà mở rộng cửa dinh, Lục Ôn Hầu chạy vào trong sân kêu lớn: - Đỗ huynh Đỗ huynh đâu rồi ? Đỗ Kế cùng bọn Thất gia trang đang hội họp trong sảnh đường, nghe tiếng Lục Ôn Hầu vội vã túa ra. Đỗ Kế chận họ Lục: - Có chuyện gì vậy Lục hiền đệ ? - Đã không bắt được các ca nữ Đào Nguyên Quán mà Ngọc Lan còn bị bắt nữa. Đỗ Kế mất hết bình tĩnh, hỏi tới tấp: - Lục hiền đệ Sự thể ra làm sao ? Em thuật lại cho ta nghe thử ? Họ Lục liền kể lại trận đánh cuối cùng của Ngọc Lan khi nàng thoát khỏi đường hầm. Đỗ Kế cau mày: - Sao hiền đệ không tiếp tay giải cứu cho cháu nó ? - Đệ liệu sức không thắng nỗi bọn cầm đầu phái Hạnh Hoa, nên cắn răng mà nhìn Ngọc Lan bị bắt dẫn đi. Đệ phải làm thế mới mong báo tin cho Đỗ huynh và các đạo sĩ biết được. - Biết mà làm gì khi Ngọc Lan nằm trong tay chúng ? - Đỗ huynh Bộ anh tưởng ngu đệ sợ chết mà không dám chận bọn Hạnh Hoa Thôn sao ? - Phải đó Cháu nó đang lâm nguy, dù sao hiền đệ cũng ra tay giúp nó chớ ? - Rồi làm sao báo tin về cho đại huynh cùng các đạo sĩ ? Dễ gì biết được sào huyệt của chúng ? Nhị Điền cũng lên tiếng bảo Đỗ Kế: - Thượng quan không nên quá nóng lòng vì con mà trách Lục tướng quân Nếu ở vào địa vị của họ Lục, bần đạo cũng làm như vậy thôi. Đỗ Kế cũng đã dịu xuống và nhận thấy sự vô lý của mình. Ông quay sang Lục Ôn Hầu: - Hiền đệ tha thứ cho anh. Rồi ông hỏi các đạo sĩ Thất gia trang: - Chúng ta hành động ra sao bây giờ chư vị ? Nhất Điền giữ sự im lặng từ nãy giờ vụt nói: - Đã biết sào huyệt của bọn chúng trong núi HS thì còn chờ gì chẳng kéo quân bao vây chúng. Chỉ cần đánh một trận kinh hồn là diệt chúng được ngay. Đỗ tri huyện gật đầu quay sang Lục Ôn Hầu: - Hiền đệ hãy trở về dinh lo tập hợp binh mã. Hừng sáng là ta kéo quân đến Hạnh Hoa Thôn. Hợp hai cánh quân lại ta trực chỉ đến núi Hạc Sơn. Lục Ôn Hầu vâng dạ, chào mọi người trở về dinh thự. Bọn Đỗ Kế không ngờ từ lúc khởi họp đến giờ, trên nóc sảnh đường có người đã nghe lỏm được câu chuyện. Bóng đen nằm ép mình trên máng xối, trong lòng hồi hộp vô cùng vì vô tình mà biết được một tin quan trọng. Người đó, không ai khác hơn Mạc Tuyết Lan. Nàng từ giã Anh Kiệt, Hoa Mai liền trở lại dinh thự Đỗ Kế. Nàng định dò xét tình hình quân giặc và bất ngờ biết được quyết định vội vàng của Đỗ Kế và bọn Thất gia trang "Kéo quân đến bao vây vùng núi Hạc Sơn ? Bọn nầy ghê gớm thật !" Mạc Tuyết Lan nghe rõ câu chuyện càng nôn nóng trong lòng. Dù gì nàng cũng phải tim đến núi Hạc Sơn để báo tin cho Anh Kiệt, Hoa Mai, Lệ Hồng đặng rõ. Bởi thế khi Đỗ Kế, các đạo sĩ, Lục Ôn Hầu rời khỏi phòng họp, Mạc Tuyết Lan liền ra khỏi dinh thự rồi thẳng đường đến vùng núi Hạc Sơn. Mạc Tuyết Lan sợ để trễ, quân Hạnh Hoa Thôn không còn phòng bị kịp nữa. ! Anh Kiệt, Hoa Mai, Phi Hồng Yến đem Ngọc Lan về đến sào huyệt thì trời đã về chiều. Lệ Hồng, Tiểu Lý Bá cùng các tướng nghĩa quân mừng rỡ chạy ùa ra đón. Ai nấy đều lộ vẻ hân hoan khi biết tin bắt được Ngọc Lan, con gái của quan tri huyện Châu Diên và đánh bại Lục Ôn Hầu không còn manh giáp. Tiểu Lý Bá khẽ hỏi Anh Kiệt: - Kế hoạch đã bàn xong, bây giờ bắt được con bé Ngọc Lan, em có định thay đổi gì không ? - Đại huynh nghĩ sao ? Riêng em thấy cần phải sửa đổi. Đỗ Kế rất thương con, bắt được Ngọc Lan, quân ta sẽ ít đổ máu hơn. Lệ Hồng đứng sát bên chồng, cất tiếng: - Làm sao ít đổ máu được phu quân ? - Ta ra điều kiện với Đỗ Kế Nếu hắn trái ý sẽ giết Ngọc Lan. Anh chắc Đỗ Kế sẽ không bao giờ dám nghịch ý ta. Bỗng có tiếng nói cất lên làm mọi người kinh hãi: - Nhưng đã trễ lắm rồi Quân binh Đỗ Kế sắp bao vây núi Hạc Sơn. Một bóng người hiện ra giữa buổi họp, Hoa Mai kêu lên: - Kìa Mạc Tuyết Lan Em trở về đây với chúng ta ư ? Mạc Tuyết Lan cúi đầu chào mọi người rồi nói: - Em về đây vì một chuyện hệ trọng ! Lệ Hồng hỏi ngay: - Cô nương vừa mới nói gì ? Đỗ Kế kéo quân tới đây ? - Vâng Chúng đang động binh khắp huyện Châu Diên hợp với cánh quân Lục Ôn Hầu vào sáng sớm mai⬦ Anh Kiệt cau mày nói: - Lạ lùng chưa ? Vì sao chúng biết được vị trí quân ta ở núi Hạc Sơn nầy ? Chắc có kẻ phản bội ? Mạc Tuyết Lan ngó Anh Kiệt lắc đầu: - Không đâu hiệp Chính Lục Ôn Hầu có mặt tại ải địa đầu lúc chúng ta vây đánh đội do thám của Ngọc Lan. Hoa Mai hỏi Mạc Tuyết Lan: - Em liệu bao giờ quân binh của Đỗ Kế tới đây ? - Trễ lắm là trưa mai. Hoa Mai ngó Anh Kiệt, Lệ Hồng: - Anh chị nghĩ sao ? - Còn nghĩ ngợi gì nữa Chúng tới là ta sẽ cho chúng một trận. Mạc Tuyết Lan tỏ dấu lo ngại: - Đại binh của Đỗ Kế phối hợp với Lục Ôn Hầu có trên mấy nghìn. Chúng đến vùng núi Hạc Sơn nầy đông như kiến cỏ. Liệu ta có chống giữ nổi chăng ? Lệ Hồng nhìn Tiểu Lý Bá, lộ vẻ tin tưởng: - Em không phải lo Núi rừng Hạc Sơn sẽ giúp ta mà. Vả lại với cách phòng thủ của Tiểu Lý Bá đại huynh tưởng chúng có muốn vào đây cũng không phải dễ. Anh Kiệt ngạc nhiên thấy Tiểu Lý Bá không nói gì liền hỏi: - Đại huynh Ý anh thế nào ? Có chống giữ nổi vùng Hạc Sơn trước cuộc tấn công của đại binh Đỗ Kế chăng ? Tiểu Lý Bá điềm đạm nói: - Nhất định là giữ vững rồi Hơn nữa, ta còn giam giữ trong tay con gái Đỗ Kế mà. Việc phòng thủ quá dễ dàng khiến ngu huynh nghĩ tới chuyện khác. - Đại huynh nghĩ gì ? - Ta nên tương kế tựu kế để đánh chiếm dinh thự Đỗ Kế và Lục Ôn Hầu chăng? Mọi người sững sờ nhìn Tiểu Lý Bá. Hiệp sĩ thôn Cao Đồng không chờ mọi người lên tiếng hỏi liền tiếp: - Theo lời Mạc Tuyết Lan, bọn Đỗ Kế và Lục Ôn Hầu sẽ kéo quân tới đây. Tức nhiên dinh thự của chúng sẽ không còn đủ tướng sĩ để phòng bị một cách kỹ càng nữa Chúng quyết lòng đánh úp bọn ta mà⬦ Anh Kiệt hỏi: - Đại huynh định đánh thẳng vào dinh thự của chúng chớ không chống giữ vùng núi Hạc Sơn ư ? - Vùng núi Hạc Sơn Nơi đây chỉ là chỗ tạm đóng quân để mình phục hận. Nay, có cơ hội đánh chiếm được Hạnh Hoa Thôn thì giữ núi Hạc Sơn làm gì ? Anh Kiệt hỏi các em: - Trước ý định của Tiểu Lý Bá đại huynh, có ai không đồng ý chăng ? - Dạ không Chúng em sẵn sàng theo lệnh. Tiểu Lý Bá nhìn mặt trời sắp lặn, bảo Anh Kiệt: - Thôi chúng ta theo kế hoạch đã định. Trời sắp tối rồi. Lệ Hồng khẽ hỏi: - Đối với con bé Ngọc Lan, anh liệu sao ? - Cứ để cô ta cho anh Bây giờ các em chia làm hai cánh, kéo đến hai dinh thự của Đỗ Kế và Lục Ôn Hầu. - Đại huynh không theo chúng em ư ? - Theo chớ, nhưng cũng phải đến đêm mai, anh mới gặp các em được Anh cần ở lại đây để cầm chân quân binh của Đỗ Kế và Lục Ôn Hầu. - Trời Anh tính một mình đương đầu với bọn chúng ư ? - Không đâu Còn con bé Ngọc Lan kia nữa chớ. Phi Hồng Yến khẽ hỏi: - Đại huynh Còn bá phụ Nguyễn Quyện và Bạch Nga có cùng đi chăng ? - Theo ý anh thì nên mời Nguyễn bá phụ đi, nhưng cũng còn tùy ý kiến người. Có tiếng nói từ xa vọng lại: - Các ngươi chờ sắp đặt xong mọi việc mới bàn qua với ta có phải không ? Thật bọn nầy vô lễ quá ! Cả bọn quay đầu nhìn thấy Nguyễn Quyện và Bạch Nga đã đứng đấy tự bao giờ Toàn thể các hiệp sĩ đều cúi đầu chào. Tiểu Lý Bá vội lên tiếng: - Bẩm thúc phụ Chúng con nào dám vô lễ đến thế Chẳng qua là việc bất cập, chúng con chưa kịp thưa với thúc phụ. Nguyễn Quyện cười nói: - Thôi Các cháu đừng bận tâm Ta nói cho vui vậy mà. Ý các cháu như thế là hợp lý lắm rồi. Bây giờ, trời sắp tối cứ lên đường là vừa. Anh Kiệt liền hỏi: - Bẩm thúc phụ Chúng con còn chờ sự tiếp tay của thúc phụ. Nguyễn Quyện ngó Bạch Nga rồi nói: - Ta thì lúc nào cũng sẵn sàng tiếp tay với các cháu, nhưng Bạch Nga nó không muốn rời khỏi vùng Hạc Sơn này. Lệ Hồng bước đến bên cạnh Bạch Nga nói nhỏ: - Em Em không biết quân giặc sắp kéo đến đây ư ? Chúng đến hằng mấy nghìn người quyết san bằng vùng núi nầy. Bạch Nga lặng thinh rồi vụt hỏi Tiểu Lý Bá: - Hiệp sĩ định khuấy rối quân binh Đỗ Kế ở tại vùng núi nầy chăng ? Tiểu Lý Bá gật đầu: - Có chớ Tôi sẽ làm cho chúng giảm bớt lực lượng. Bạch Nga nhìn cha, nói: - Con xin phép cha ở lại đây với Tiểu Lý Bá hiệp sĩ Nếu giữ được ngọn núi Hạc Sơn thì con ở lại, bằng không con sẽ theo hiệp sĩ đến Hạnh Hoa Thôn gặp cha. - Được rồi Con đã lớn khôn, cứ tự quyền định đoạt đời mình. Ta sẽ theo các cháu xuống núi đây. Ta cần phục thù cho các bạn đã chết. Rồi ông quay sang Tiểu Lý Bá: - Hiệp sĩ Lão chỉ có mỗt một đứa con gái, xin giao phó nó cho hiệp sĩ. Bạch Nga bẻn lẻn cúi đầu Anh Kiệt, Lệ Hồng, Hoa Mai, Phi Hồng Yến đều đưa mắt nhìn Tiểu Lý Bá, khiến chàng hiệp sĩ thôn Cao Đồng cũng đâm ra ngượng nghịu. Chàng ấp úng bảo Nguyễn Quyện: - Thúc phụ an lòng Con còn sống thì quân giặc không làm sao chạm được đến mình tiểu thư. Nguyễn Quyện nhìn chàng với vẻ luyến mến rõ rệt. Ông nhìn qua các hiệp sĩ cắt đặt mọi việc: - Vậy thì chúng ta chia nhau làm hai cánh: Anh Kiệt, Lệ Hồng, Hoa Mai hãy dẫn các bạn tiến thẳng đến dinh thự Đỗ Kế. Còn ta, Phi Hồng Yến, Tần Ngọc sẽ đưa quân theo đường hầm đến Hạnh Hoa Thôn. Không thấy lão tướng nhắc đến Mạc Tuyết Lan, Hoa Mai nhìn lại hỏi: - Ủa Mạc Tuyết Lan đâu rồi ? Mọi người đồng thanh hỏi lên như vậy, nhưng Mạc Tuyết Lan vẫn không lên tiếng. Nàng đã bỏ đi tự lúc nào Anh Kiệt lắc đầu: - Cô bé đó lạ thật Đã biết mình lầm lỗi, ra công chuộc tội, bây giờ phái Hạnh Hoa tha thứ, nàng vẫn cứ lánh mặt. Nguyễn Quyện nghe rõ chuyện nàng, liền nói: - Cứ để Mạc Tuyết Lan tự liệu lấy đời mình. Đừng trách cứ nàng. Ta nghĩ bao giờ được người yêu tha tội, nàng mới yên tâm được. Bàn bạc một hồi, hai cánh quân liền sửa soạn lên đường.. Trời tối hẳn rồi Họ âm thầm chia tay nhau với sự ước hẹn thành công. ! Nguyễn Quyện lão tướng, Phi Hồng Yến và Tần Ngọc dẫn quân sĩ theo con đường hầm, xâm nhập Hạnh Hoa Thôn. Họ đi âm thầm, không ai nói với ai một lời vì mục tiêu đã định trước cả rồi. Cánh quân này chỉ có mỗi một phận sự là dánh chiếm dinh Lục Ôn Hầu, còn Anh Kiệt, Lệ Hồng, Hoa Mai đang lo việc đánh chiếm dinh thự Đỗ Kế. Sau khi thành công, họ phối hợp trở lại phòng giữ Hạnh Hoa Thôn để tiêu diệt đại binh của Đỗ Kế, Lục Ôn Hầu cùng các đạo sị Thất gia trang Cánh quân của Nguyễn Quyện tới đầu đường hầm thì dừng bước. Nguyễn Quyện truyền Tần Ngọc đánh đá lửa đốt đuốc lên rồi cho phép nghĩa quân ngồi nghỉ. Người bảo Phi Hồng Yến: - Chắc trời đã sáng rồi Chúng ta cần phải biết đại quân của Đỗ Kế đã kéo đến đây chưa ? Phi Hồng Yến liền nói: - Xin bá phụ để con ra khỏi đường hầm xem động tịnh ra sao ? - Được lắm Con đi rồi trở về ngay ta đợi đó⬦ Phi Hồng Yến liền đến bên nắp hầm đẩy nhẹ lên, gió lùa vào mát rượi. Nàng nhảy vụt lên, đưa mắt nhìn quanh. Bốn bề vắng lặng không một bóng người. Phi Hồng Yến ra khỏi khu vườn nhà Vũ Anh Kiệt thì ngó thấy nóc Quán Giang Hồ. Qua khỏi đó mới tới dinh thự Lục Ôn Hầu. Hạnh Hoa Thôn im lìm quá, hình như không có chuyện gì thay đổi. Quân binh Đỗ Kế đã tới đây thế nào dân chúng cũng xôn xao chớ ? Nàng lần bước tới gần một tòa nhà lạ. Bên trong vắng vẻ không một bóng người. Phi Hồng Yến đi thẳng vào trong sân định tìm gia chủ để hỏi thăm. Một tiếng soạt phía sau lưng khiến Phi Hồng Yến giật mình, rút kiếm cầm tay. Một giọng quen thuộc làm nàng dịu xuống: - Chị Hồng Yến Em đây mà. - Kìa Mạc Tuyết Lan Sao em lại ở đây ? - Em cũng vừa mới tới Hạnh Hoa Thôn sáng sớm hôm nay. - Em rời núi Hạc Sơn để tới đây đó ư ? - Vâng Em biết thế nào quân ta cũng tấn công dinh thự Lục Ôn Hầu mà. Em định đến đường hầm, bất ngờ gặp chị Ở đây. - Mạc Tuyết Lan lạ thật Cứ trốn lánh mãi. Vũ huynh rất phiền em. - Em đành chịu vậy chớ biết sao ? Anh chị Ở vào hoàn cảnh của em mới thấy rõ nỗi khổ tâm. - Chị hiểu nỗi lòng của em hơn ai hết vì chị cũng đã từng ở trong hoàn cảnh đó Hiện giờ cha chị còn theo quân giặc mà. Riêng em, phái Hạnh Hoa Thôn đã tha thứ hết lỗi lầm ngày trước, em vẫn chưa vừa lòng ư ? Mạc Tuyết Lan cúi mặt nói: - Em mừng lắm chị à Vì em có diễm phúc mới được tha thứ như vậy Tuy nhiên, mỗi lần nghĩ đến Mạc huynh, em lại lo. Thà là em bỏ đi nơi khác cho xong. - Em khó bảo quá Thôi không bàn vào chuyện riêng của em nữa đâu. Chị hỏi em điều này: Quân binh của Đỗ Kế đã ngang qua đây chưa ? - Ấy chết Suýt nữa em quên mất. Chúng đã kéo đến đây từ sáng sớm. Bàn bạc lâu lắm mới lên đường. Phi Hồng Yến mừng rỡ nói: - Vậy là chúng đã kéo quân đi rồi ? - Vâng Em theo dõi chúng từ khi đại quân của Đỗ Kế mới lên đồi Nhất Điền định dùng kế nghi binh: chúng giả bộ thẳng đường đến núi Phục Sơn để quân ta khỏi phòng bị. Phi Hồng Yến phì cười: - Bọn đạo sĩ Thất gia trang tưởng đâu quân ta là phường trẻ nít. - Không đâu chị Chúng giả bộ thế để bọn Nhất Điền, Nhị Điền, Tam Điền lẻn vào vùng Hạc Sơn mà quân ta không hay biết Chính bọn đạo sĩ lo việc ám hại những người cầm đầu phái Hạnh Hoa như các anh Tiểu Lý Bá, Anh Kiệt, các chị Lệ Hồng, Hoa Mai và chị⬦ - À ra thế Kế hoạch của chúng kể ra cũng khá đó. Nhưng quân ta đã kéo đi hết rồi, có làm sao đâu ? - Em chỉ sợ cho số phận của Tiểu Lý Bá đại huynh và cô Bạch Nga. Phi Hồng Yến lắc đầu: - Không hề gì Anh Tiểu Lý Bá khôn khéo ít ai bì, còn Bạch Nga rất rành các ngõ ngách trong vùng Hạc Sơn. Muốn bắt được họ cũng khó khăn lắm Lo là lo cho bọn ta đây Phải trở lại gian hầm báo tin cho thúc phụ Nguyễn Quyện để lo việc đánh chiếm dinh thự Lục Ôn Hầu và phòng giữ Hạnh Hoa Thôn⬦ Mạc Tuyết Lan cười nói: - Điều đó rất dễ dàng, chị không phải bận lòng Lục Ôn Hầu đã kéo đại binh theo Đỗ Kế rồi Trong dinh thự bây giờ chỉ còn mấy mươi tên. Có nhằm gì trước sức công phá của quân ta. Phi Hồng Yến liền cùng Mạc Tuyết Lan trở lại con đường hầm dưới nền nhà của Vũ Anh Tùng hiệp sĩ. Nghĩa quân Hạnh Hoa Thôn thấy Mạc Tuyết Lan trở lại ai nấy đều vui mừng. Nguyễn Quyện nghe qua tình thế, liền nói: - Các cháu bàn kế hoạch tấn công như thế nào ? Mạc Tuyết Lan nói: - Bẩm lão tướng Chuyện đó có khó khăn gì ? Con lãnh phần xâm nhập dinh thự và sẽ mở rộng cửa tiếp nghĩa quân. - Con nắm chắc phần thắng lợi ? - Dạ Chắc chắn lắm Vì con đã từng vào dinh thự của Lục Ôn Hầu Con biết rõ đường đi nước bước. Vả lại bọn chúng chỉ còn có mấy mươi tên, con muốn bắt lúc nào cũng được. - Ta tin ở con. Phải đánh chiếm dinh thự của Lục Ôn Hầu một cách êm thắm, ta mới dụ quân giặc vào trong được. Mạc Tuyết Lan mỉm cười: - Con hiểu ý lão tướng rồi Bây giờ con xin kiếu. Cứ cuối giờ Thìn nầy, thúc phụ cho tiến quân vào. Cổng dinh thự sẵn sàng mở rộng. Nàng dứt lời, lên khỏi con đường hầm, nhắm hướng dinh thự Lục Ôn Hầu trực chỉ. Nguyễn Quyện, Phi Hồng Yến và Tần Ngọc nhìn theo nàng tràn trề hy vọng. Họ tin tưởng Mạc Tuyết Lan thành công dễ dàng. Trong khi đó họ Mạc đi đến khu vườn bao quanh dinh thự. Nàng len lỏi vào nư một nơi quen thuộc. Bốn bề vắng lặng. Ở những gian phòng trên lầu dinh thự cửa còn đóng kín. Quân canh đang ngủ gà ngủ gật trước cổng rào. Mạc Tuyết Lan mừng rỡ đến sát bên chúng trói gô lại. Quân canh choàng tỉnh, hốt hoảng la lên báo động, nhưng thấy lưỡi kiếm họ Mạc đưa vào mặt thì khiếp sợ lặng thinh. Mạc Tuyết Lan cất tiếng: - Bọn bây khôn hồn thì nín lặng Quân Hạnh Hoa Thôn đã chiếm cả dinh thự rồi. Quân cận vệ còn mấy mươi tên ngủ say trong kho lúa, Mạc Tuyết Lan dằn mặt quân canh xong liền thẳng tới nhà kho gài chốt lại. Như vậy không còn phải lo gì nữa hết. Nàng nhìn lên mặt trời thấy đã cuối giờ Thìn, liền ra mở cửa dinh Cánh cổng to lớn bật ra. Nguyễn Quyện, Phi Hồng Yến, Tần Ngọc đã đưa nghĩa quân tới đây từ lúc nãy. Ba người thấy cổng dinh đã mở liền thúc quân sĩ tràn vào. Chỉ một lúc, họ vào đầy trong dinh thự. Quân canh của Lục Ôn Hầu nhìn thấy họ thì không còn hy vọng gì nữa hết. Đại quân đã đi xa rồi, ai báo tin để quay trở lại. Ngay trong khi đó, bỗng có tiếng vó câu dồn dập từ xa vọng lại. Nguyễn Quyện lão tướng, Phi Hồng Yến, Mạc Tuyết Lan đều đổ xô lên vọng lâu đưa mắt nhìn ra xa. Từ hướng Tây phía dưới chân đồi, bụi tung mù mịt, chứng tỏ một đoàn người ngựa đang nhắm hướng dinh thự trực chỉ. Tần Ngọc chạy tới nói: - Lạ quá Không biết cánh quân nào tới kia ? Mạc Tuyết Lan lẩm bẩm: - Không lẽ cánh quân của Đỗ Kế lại trở về bằng đường nầy ? - Không đâu. Núi Hạc Sơn ở về hướng Đông Nam mà. Nguyễn Quyện bảo Mạc Tuyết Lan như vậy rồi hỏi Phi Hồng Yến: - Hướng nầy có phải thẳng tới dinh thự Đỗ Kế không con ? Phi Hồng Yến gật đầu: - Dạ phải. Con ngờ⬦ Đúng rồi. Cánh quân của Vũ huynh và Lệ Hồng, Hoa Mai đó Họ đã trở về đây ? Đoàn người ngựa đã lên đến đỉnh đồi và ai cũng thấy rõ Anh Kiệt, Lệ Hồng đang giục ngựa đi đầu. Nguyễn Quyện thét quân canh: - Mở cổng dinh thự ngay đi. Quân canh y lời, nhưng đội quân của Anh Kiệt đột nhiên đứng dừng lại cách xa dinh thự non vài trăm thước. Nguyễn lão tướng ngạc nhiên hỏi: - Lạ chưa ? Sao họ không vào dinh ? Phi Hồng Yến nhảy phóc lên mình ngựa, cười nói: - Chắc Vũ huynh vì dè dặt không biết bọn ta đã chiếm được dinh thự này chưa ! Nàng ra khỏi cổng dinh, lên tiếng gọi: - Vũ huynh Hãy cho quân sĩ vào đi Nguyễn thúc phụ và các em đã có mặt ở đây rồi. Anh Kiệt thoáng thấy Phi Hồng Yến và nghe tiếng nàng thì mừng rỡ bảo Lệ Hồng: - Thế là chúng ta thành công rồi ! Chàng giục ngựa lướt tới. Lệ Hồng và đội kỵ sĩ theo sau. Hoa Mai bận ngó chừng đám tù binh nên đi sau cùng. Anh Kiệt vào đến trong sân dinh thự thì quân sĩ hoan hô vang dậy. Nguyễn Quyện, Phi Hồng Yến đều chạy đến bên chàng hỏi tới tấp: - Thế nào ? Sao con trở lại đây ? - Vũ huynh có chiếm được dinh thự Đỗ Kế chăng ? Vũ Anh Kiệt gật đầu chỉ đám tù binh: - Được chứ Đã bắt được vợ con, hầu thiếp của Đỗ Kế kia rồi. Mạc Tuyết Lan, Tần Ngọc cũng tới nơi và nhìn thấy trong đám tù binh có Đỗ phu nhân, Đỗ công tử em trai của Ngọc Lan và cả nàng Ái Cơ nữa. Hoa Mai giục ngựa tới nói với Nguyễn Quyện: - Thúc phụ có biết chăng ? Quân ta chiếm dinh thự Đỗ Kế không tốn hao một giọt máu nào. Chính Chu Ngân Ngọc và các nàng ca nữ đã lập đầu công. Mọi người kêu lên: - Ồ Các cô ấy tài giỏi quá Chu Ngân Ngọc và các nàng ấy đâu rồi ? Hoa Mai liền đáp: - Dạ hiện giờ họ đều lưu lại trong dinh thự Đỗ Kế. Phi Hồng Yến nóng lòng hỏi: - Làm sao họ chiếm được dinh thự mà không đổ máu ? Hoa Mai đáp: - Chỉ nhờ tình quen biết cũ của Chu Ngân Ngọc và Ái Cơ. Họ Chu giả bộ đến nước đường cùng, xin vào ra mắt Ái Cơ. Vì chút tình xưa, Ái Cơ cho quân mở cổng. Thế rồi binh ta đổ xô vào, quân Hán trở tay không kịp. Nguyễn Quyện kêu lên: - Chu Ngân Ngọc đáng được khen thưởng lắm Sao các con không đưa nàng về đây ? Anh Kiệt khẽ đáp: - Con chưa biết trận chiến sẽ gay go đến bực nào nên đem toàn quân tinh nhuệ giúp thúc phụ. Một số các bạn khác còn ở lại dinh thự Đỗ Kế. Con sắp dặt cho Chu Ngân Ngọc và các ca nữ có chỗ ẩn trú yên lành. Ngân Ngọc chỉ cầu xin một điều⬦ - Điều gì hả con ? - Xin đừng giết Ái Cơ Dù sao Ái Cơ cũng là người tốt. Vì nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ mới mang họa vào thân. Nguyễn Quyện nhìn Ái Cơ. Nàng cúi mặt ngó xuống. Trong khi đó, Đỗ phu nhân hỏi lớn lên: - Bọn giặc cướp kia Khôn hồn thì thả bà ra Để quan tri huyện trở về, bây tan xương nát thịt đó. Nguyễn Quyện cười nhạt: - Mụ già không biết thức thời Mụ tưởng Đỗ Kế thắng nổi bọn ta ư ? Hãy ngồi im, chớ có nhiều mời mà vong mạng đó. Vợ Đỗ Kế bỉu môi rồi chửi bới ầm lên. Mạc Tuyết Lan nhanh trí bước đến bên thằng bé con trai của Đỗ Kế nói: - Mụ còn già hàm ta giết chết thằng bé này ngay. Mạc Tuyết Lan nói xong rút phắt thanh báu kiếm dí mũi vào cổ họng thằng bé. Đỗ phu nhơn ôm chầm lấy con nín lặng, đôi mắt lấm lét nhìn lưỡi dao trên tay Mạc Tuyết Lan. Nguyễn Quyện truyền lệnh cho các nghĩa sĩ: - Đem giam tất cả vào ngục đi ! Nghĩa quân cất tiếng dạ ran rồi đem vợ con, hầu thiếp của Đỗ Kế đi ngay. Anh Kiệt đến bên Nguyễn Quyện khẽ hỏi: - Bẩm thúc phụ Đã chiếm được dinh thự của Đỗ Kế và Lục Ôn Hầu, ta chờ gì mà không chiếm trọn Hạnh Hoa Thôn ? - Ta chưa kịp khởi sự đó thôi. Ông quay sang hạ lệnh: - Phi Hồng Yến, Tần Ngọc kéo binh trấn giữ hướng Đông, phòng ngừa đạo quân của Đỗ Kế trở lại. Có tin gì cho quân sĩ phi báo ngay. Phi Hồng Yến, Tần Ngọc lãnh lệnh ra đi, Hồng Nhi đang nắm tay Mạc Tuyết Lan bỗng cất tiếng: - Ông ơi, cho con và Mạc Tuyết Lan đi với. Nguyễn Quyện cười, vò đầu cháu: - Trận chiến sẽ gay go lắm, con lo gì không có dịp thi thố tài năng. Hoa Mai khẽ nói: - Bẩm thúc phụ Chỗ Giang Hồ quán khi xưa là nơi anh hùng hào kiệt tụ họp. Từ nơi đó thường khi Tiêu Hà thúc phụ và các lão bá quan sát được tất cả mọi nơi. Theo ý con, chúng ta nên đến đó lo việc phòng thủ có lẽ dễ dàng hơn. Nguyễn Quyện phân vân chưa biết tính sao thì Vũ Anh Kiệt lắc đầu nói: - Em Hoa Mai nghĩ thế không được Tiêu Hà thúc phụ khi xưa theo đúng lề lối phòng thủ Hạnh Hoa Thôn của cha anh nên phải dùng Chiêu Anh Quán làm nơi phát lệnh. Giờ đây, chúng ta đâu theo lề lối cũ được. Chúng ta nào có dự trữ gì để giết giặc ? Lệ Hồng nhìn Hoa Mai tiếp lời: - Vũ huynh nói đúng Chúng ta phải dùng tài riêng và cánh quân mới luyện để phòng giữ Hạnh Hoa Thôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương