Hạnh Phúc Nào Cho Em
Chương 35: Không Ai Nợ Ai
Khi Lâm Tú đứng sau lưng cô, mùi hương nam tính của anh toả ra khiến cô phút chốc đỏ mặt. Trong khi đó, đám người buôn dưa lê lại không ngừng reo hò phấn khích. "Chị Di Di! Anh ấy là bạn trai của chị sao?" "Đẹp trai quá đi mất!" "Đẹp trai lại ga lăng nữa chứ!" "Anh ơi! Chúng ta ad Zalo được không?"1 Khoé môi Mộ Di giật giật. Đúng là một đám...háo sắc... Bàn tay mềm mại với những ngón tay thon dài của cô bỗng dưng bị ai đó siết chặt. Lâm Tú mặt kệ những người xung quanh, anh kéo tay cô một mạch đi ra khỏi công ty. Mộ Di ngây người nhìn bóng lưng của anh, trái tim cô đột nhiên đập rộn ràng. Hình như là... yêu rồi. "Nhà cô ở đâu?" "Hả?" "Tôi hỏi nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về." "Làm gì?" "Chứ không lẽ cô định trở về công ty trong bộ dạng này sao?" "À ừ... tôi... đang ở khách sạn..." Mộ Di đưa địa chỉ khách sạn cho Lâm Tú. Hai người cứ thế mà đón xe buýt trở về khách sạn... Trong phòng làm việc của Phó tổng giám đốc trở nên yên tĩnh. Hàn Vũ đứng đó, đôi mắt nhìn cô đầy đau thương và mất mát. Ninh Ninh nhìn anh, trong đôi mắt là sự lạnh lùng và căm phẫn. Con dao gọt giấy trên tay cô đâm một nhát thật sâu vào bả vai bên trái của anh, máu đã chảy ra, thấm ướt một góc áo. Anh vẫn đứng đó, không hề cử động. Ánh mắt vẫn chất chứa bao nhiêu sự nhớ mong dành cho người phụ nữ mà anh yêu thương nhất. Mũi dao đâm vào người anh không đau. Nhưng ánh mắt lạnh lẽo của cô lại khiến trái tim anh tan nát. "Anh muốn chết sao?" "Được chết trong tay em cũng là một điều hạnh phúc." "Anh điên rồi." "Nếu như vậy có thể khiến em vui vẻ một chút thì anh điên cả đời cũng không sao." "Anh đừng nghĩ làm như vậy thì có thể khiến tôi cảm động. Tôi nói cho anh biết... KHÔNG THỂ NÀO." "Vậy anh phải làm sao thì em mới đồng ý tha thứ cho anh?" "Trừ phi là tôi chết đi." Người ta nói nước mắt của nam nhi chính là giọt nước mắt yếu đuối nhất. Hứa Hàn Vũ anh không sợ trời không sợ đất. Núi đao hay biển lửa anh cũng không để tâm. Những kẻ đối đầu với anh đều sẽ không có kết quả tốt. Vậy mà hôm nay... anh lại bại trong tay của cô, người phụ nữ mà anh yêu hơn tất cả mọi thứ trên đời. Hai hàng nước mắt lăn xuống, anh tiến lên một bước, mũi dao lại đâm sâu thêm một chút, máu lại rỉ ra nhiều hơn một ít. Ninh Ninh cũng bị anh doạ sợ hãi, bàn tay cầm dao cứ thế mà run lên. Hàn Vũ mỉm cười, bàn tay ấm áp của anh đưa lên, nắm lấy bàn tay đang run rẩy kia mà dùng sức đâm vào. Ninh Ninh tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, bàn tay cô vội vã buông ra. "Nếu như phải chết... cứ để anh chết đi là được. Dù sao thì ngày em gieo mình xuống biển, trái tim anh cũng đã chết từ lúc đó rồi." Ninh Ninh bước lùi về sau, cảnh tượng trước mắt thật sự quá đỗi thương tâm. Đôi mắt xinh đẹp khẽ cụp xuống, hai hàng nước mắt cứ chảy ra không thể kiểm soát. Cô tự hỏi, tại sao trái tim mình lại đau đến vậy? Bàn tay ấm áp của anh đưa lên giúp cô lau nước mắt. Vẫn là giọng nói đó, giọng nói dịu dàng mà cả trong giấc mơ cô cũng vẫn thường xuyên mơ thấy. Giọng nói thuộc về riêng anh... "Đừng khóc! Anh... chỉ muốn thấy em cười mà thôi." Ninh Ninh nhìn người đàn ông trước mặt, trong đôi mắt ngập nước là bao nhiêu cảm xúc vô cùng phức tạp. Rõ ràng cô đã tự nói với mình rằng, là anh không tin cô, là vì anh mà cô phải mất con. Rõ ràng đã tự nhủ với lòng là nhất định phải bắt anh trả giá, giờ làm được rồi tại sao lại không thấy vui vẻ chút nào. Bóng người cao lớn đột ngột ngã nhào về phía trước. Ninh Ninh hoảng hốt dang tay đỡ lấy anh. Chỉ là sức nặng của anh quá lớn, thành ra cô cứ như thế mà bị anh nằm đè lên. "Hàn Vũ! Hàn Vũ... Anh... Anh sao vậy? Màu tỉnh lại đi. Hàn Vũ..." "Có ai không? Giúp tôi gọi xe cấp cứu mau lên..." ____________ Một giờ sáng... Trên dãy hành lang bệnh viện vắng tanh không có lấy một bóng người. Hàn Vũ nằm trên giường bệnh, đôi mắt lạnh lùng từ từ mở ra. Bàn tay anh bị ai đó giữ chặt, cảm giác cánh tay có chút tê tê. Đưa mắt nhìn sang, Ninh Ninh đang ngồi trên ghế, gối đầu lên cánh tay anh mà ngủ ngon lành. Bất giác, anh lại thấy lòng mình bình yên đến lạ. Đã khá lâu rồi nhỉ, cô và anh không ở cùng nhau. Anh cố gắng xoay người, cảm giác đau truyền đến từ bả vai bên trái khiến anh nhíu mày. Cô gái này ra tay cũng tàn nhẫn lắm. Cảm nhận được sự cử động, Ninh Ninh mở mắt nhìn lên. Trong phút chốc, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung. Bao nhiêu cảm xúc cứ theo ánh mắt mà thể hiện ra. Người ta nói, con người có thể nói dối nhưng đôi mắt thì không. Từ trong ánh mắt đó, Hàn Vũ biết cô vẫn còn yêu anh rất nhiều. "Anh... tỉnh rồi. Còn đau chỗ nào không?" "Còn..." "Để tôi đi gọi bác sĩ." Ninh Ninh đứng dậy muốn rời đi thì cổ tay bị anh giữ lại. Anh nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình, dùng ánh mắt đáng thương nhất để nhìn cô. "Đau lòng..." Bầu không khí lại trở nên yên lặng. Ninh Ninh nhất thời không biết phải nói gì nữa, chỉ cảm thấy có chút gì đó rất đau nơi ngực trái. Cô nhắm mắt, cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, trước mặt anh, cô không thể yếu đuối. "Tôi gọi trợ lý Lâm đến đây với anh." "Không được! Em là người làm anh bị thương thì phải chịu trách nhiệm với anh, sao lại đẩy cho người khác được?" "Được! Tôi sẽ chăm sóc cho anh..." Hàn Vũ cong môi lên cười, nhưng câu nói tiếp theo của cô khiến nụ cười của anh tắt ngủm. "Đợi đến khi anh lành lại rồi thì chúng ta không ai nợ ai nữa." "Không ai nợ ai? Ninh Ninh, em tàn nhẫn thật..." "Vậy thì lúc các người ép tôi nhận lấy tội danh mà tôi không hề làm thì sao? Anh có thấy... tàn nhẫn hay không?" Câu nói đó khiến anh vô cùng đau lòng. Hoá ra cô đã hận anh nhiều đến như vậy sao? Anh phải làm sao thì mới có thể khiến cô một lần nữa quay lại bên cạnh anh đây? "Anh nghỉ ngơi đi! Tôi ra ngoài một lát." "Ninh Ninh! Bà nội... rất muốn gặp em." Động tác bước đi của cô đột ngột dừng lại. Nơi mềm mại nhất trong lòng cũng bắt đầu đau nhói. Bà nội! Đó là người rất yêu thương cô... Bóng người nhỏ bé mau chóng đi ra ngoài. Ninh Ninh đứng dựa lưng vào tường, hai hàng nước mắt cứ thế mà chảy ra...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương