Hạnh Phúc & Tình Yêu Cõi Bờ Bên Ấy
Chương 4: Thành viên của tiệc cưới (1)
Đời người lênh đênh song cũng có hạn định, hạn định rồi lại tiếp tục lênh đênh.
Thư Lộ đọc thật chậm những con chữ trong bản thảo, nhiều lúc, cô lại thấy lòng mình nhẹ nhõm và bình yên đến lạ kỳ
- Khi đọc nên câu văn này, liệu bạn có thấy được sự cô đơn?
Thư Lộ không hề nhận ra, khi mình nói đến đó, khoé môi thoáng phớt cười giễu cợt.
Thư Lộ đổi tư thế ngồi, hướng về phía micro rồi nói:
- Thực ra, đây là trích đoạn trong một cuốn sách nói về nỗi cô đơn, sách có tên gọi “Thành viên của tiệc cưới” viết bởi tác giả Carson McCullers. Năm hai mươi ba tuổi, bà đã cho ra đời cuốn tiểu thuyết lừng danh “Trái tim là kẻ săn đuổi cô đơn”, ngoài ra còn có “Du ca của quán cà phê buồn”. Những tác phẩm trong cuộc đời bà hầu như đều nói về sự lẻ loi trơ trọi, hoặc có lẽ chính bản thân bà luôn là người cô đơn.
- Mười lăm tuổi, Carson mắc bệnh phong thấp, đi liền theo đó là bệnh tim, viêm màng phổi, viêm phổi, ung thư vú. Năm hai chín tuổi gần như bại liệt, đến tháng tám năm 1967, Carson bất ngờ xuất huyết não, hôn mê liên tục bốn mươi lăm ngày rồi qua đời. Chúng ta có thể mường tượng ra, cả cuộc bà là sự cô đơn ngàn trùng, luẩn quẩn trong vòng vây của bệnh tật, nhưng kỳ tích ở chỗ Carson không hề tuyệt vọng, bằng không bà đã không mang đến cho đời nhiều tác phẩm đến vậy.
- “Thành viên của tiệc cưới” không nổi danh bằng hai tác phẩm đã kể trên nhưng cá nhân tôi lại cho rằng, cuốn sách này sẽ mang tia sáng hy vọng đến với những mảnh đời cô đơn. Niềm hy vọng ấy không nằm trong cái kết buồn của tiểu thuyết, mà chính mỗi khi chúng ta cảm thấy cô đơn, mỗi người nên biểu hiện ra ngoài – mặc dù rất ít ai để ý tới điều này, nhưng giao tiếp luôn là thứ chúng ta thiếu hụt bấy lâu nay… chẳng phải vậy sao.
Thư Lộ không phân biệt nổi, rốt cuộc “chẳng phải vậy sao” là câu khẳng định hay chỉ là một câu nghi vấn mà thôi.
oOo
Giáng sinh năm 1999 đi liền với một số chuyện, khiến Thư Lộ nhớ mãi không quên.
Trước tiên phải kể đến: “Đường sách thênh thang” nhận được đề cử trong danh sách “Mười tiết mục xuất sắc nhất” của đài phát thanh năm 99. Tuy rằng, hầu hết mọi tiết mục của đài đều lọt vào bảng đề cử, nhưng cũng phải biết rằng, đối với một chương trình mới chập chững lên sóng được chừng một tháng, được vậy cũng là vinh hạnh lắm rồi. Thế mới có chuyện, tổ biên tập chương trình hẹn nhau vào Giáng sinh này phải tổ chức một bữa linh đình mới bõ.
Việc thứ hai có phần chấn động hơn. Vợ của nhà văn mà Tiểu Man từng phỏng vấn xồng xộc lao vào văn phòng đánh ghen. Bà ta nói Tiểu Man quyến rũ chồng bà ta, bà ta “đã có đầy đủ chứng cớ chứng minh hành vi gian díu giữa bọn họ”. Đồng thời, nếu lãnh đạo đài không ngăn chặn mối quan hệ bất chính giữa chồng bà ta và Tiểu Man, bà ta sẽ “dùng phương pháp cực đoan để xử lý vụ việc”.
Tuy việc này không đến tai ban lãnh đạo nhưng cũng khơi dậy không ít tin đồn xôn xao trong đài. Khéo ở chỗ, bà vợ kia đến mấy lần, mà toàn những lúc Tiểu Man vừa ra ngoài, nên thực chất hai người chưa có cơ hội chạm mặt. Biết tin bà kia mò đến tận nơi, thậm chí Tiểu Man cũng chẳng buồn nao núng, cô ấy không đưa ra lời thừa nhận hoặc phủ nhận, khiến mọi người ù ù cạc cạc chẳng hiểu nổi đầu cua tai nheo gì ở đây.
Cô ấy chỉ nói nhẹ tênh rằng:
- Mặc bà ta, cứ để bà ta thể hiện.
Thư Lộ nghĩ bụng, chắc chỉ có người phóng khoáng như Tiểu Man mới giữ được bình tĩnh trước cơn phong ba bão táp này. Chỉ khổ kế hoạch tiệc tùng đêm Giáng sinh cũng tan thành mây khói tại đó, lẽ vì đám đồng nghiệp trong tổ biên tập đều có chung một suy nghĩ: đã đứng nơi đầu gió thì nên khiêm nhường một chút vậy.
Rồi dẫn đến việc, lúc Gia Tu hẹn cô dùng bữa tối vào đêm Bình an, cô đã đồng ý ngay tắp lự – thì bởi còn chỗ nào để đi đâu cơ chứ.
Song, điều khiến Thư Lộ ngạc nhiên nhất là, bữa tối mà Gia Tu mời chỉ có hai người, lãng mạn với nến và hoa.
- Không phải chứ? – Thư Lộ trợn tròn mắt nhìn mấy cô phục vụ trang điểm lộng lẫy trong nhà hàng, rồi ngó xuống chiếc áo len dầy sụ đi cùng áo leo núi trên người mình, cảm giác thẹn thùng thật đó: – Sao anh không nói trước với em là mình sẽ đến đây ăn tối.
- Tôi nhờ thư ký đặt bàn, tôi cũng không biết mình sẽ đến đây. – Gia Tu nói bằng vẻ ngây thơ vô tội.
Thư Lộ hỏi với giọng điệu méo xệch:
- Không phải thư ký của anh tưởng bở anh và cô ấy sẽ đi ăn tối với nhau đó chứ?
Ánh mắt anh ra chiều ngỡ ngàng:
- Không, đó là đàn ông mà, với cả thường ngày tôi vẫn quan sát, cậu ta, hình như… ờ, không có khuynh hướng đó đâu.
Thư Lộ lại được phen kinh ngạc, chẳng rõ tự bao giờ anh già học được cái kiểu nói đùa nhạt như nước ốc này.
Ổn định chỗ ngồi xong, Gia Tu đảm nhiệm công việc gọi món. Thư Lộ tranh thủ ngó dáo dác bốn bề, hình như đôi nào đối này đều là người yêu hoặc vợ chồng, thậm chí có bàn dẫn theo con nhỏ, cả nhà ba người cùng ăn tối. Không khí trong nhà hàng yên bình, song cũng sôi nổi lắm thay.
- Hay cậu ta tưởng anh dẫn bạn gái tới, nên mới chọn chỗ lãng mạn này. – Thư Lộ thì thào hỏi.
- Chắc vậy rồi.
Cởi bỏ áo khoác ngoài, Thư Lộ ngồi có vẻ thấp thỏm. Hình như, đây là lần đầu tiên cô và anh già ngồi đối diện nhau qua một chiếc… bàn tròn. Phải nói trước là, trong quan điểm của cô, một đôi nam nữ ngồi đối diện nhau trên cùng một chiếc bàn vuông, có nghĩa cơ hội làm bạn bình thường là năm mươi phần trăm; còn nếu thay bằng một chiếc bàn tròn, vậy khả năng không phải bạn bè đơn thuần lên tới chín mươi phần trăm.
- Em uống rượu gì? – Gia Tu đang chọn món với nhân viên phục vụ, bỗng cất tiếng hỏi cô.
- À gì cũng được ạ. – Cô cúi gằm mặt.
Bữa nay, Thư Lộ ăn uống hết sức rụt rè, bẽn lẽn, cho đến khi món ngọt được đưa lên, cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm như trút được tảng đá trong lòng.
Vừa nhâm nhi rượu vang, Thư Lộ vừa tâm sự rất nhiều chuyện ở đài, bao gồm việc Tiểu Man và nhà văn nọ. Gia Tu rất ít khi phát biểu ý kiến nhưng mọi ý kiến của anh đều thấu đáo sâu sắc, đến nỗi Thư Lộ phải gật đầu như bổ củi.
Cơm nước xong xuôi, nhưng phải đến khi chai rượu vang được rót cạn, họ mới gọi phục vụ tính tiền.
Rời nhà hàng vào lúc tám giờ rưỡi, đường Hoài Hải chìm giữa biển người, tưng bừng tưởng chừng Quốc khánh. Thanh niên trai gái cầm trên tay những quả bóng bơm hơi đủ màu sắc và đa dạng về chủng loại, nào là búa lớn, nào là gậy bóng chày, thậm chí có cả mũ bơm hơi.
Thư Lộ và Gia Tu lách qua dòng người, chầm chầm tiến về phía ngược lại. Chẳng ai nói với ai câu nào, nhưng đôi bàn tay nhét trong túi áo lại cảm giác rõ rệt về bầu không khí rộn rã này.
Thư Lộ bỗng hỏi:
- Bên Mỹ, anh đón Giáng sinh thế nào?
Gia Tu nhún vai, cho cô một câu trả lời đầy bất ngờ:
- Đi chơi với bạn duy nhất một lần, còn lại là tới văn phòng trường trực ban, đổi lại sẽ có một khoảng thu nhập, Giáng sinh mà, có ai muốn đi làm vào ngày đó đâu.
Vừa bước đi, Thư Lộ vừa hỏi.
- Anh không thấy cô đơn à?
Gia Tu ngẩn người trong chốc lát, bước chân vô tình chững lại, đoạn quay sang nhìn vào mắt cô. Miết tới khi nhận được ánh mắt thắc mắc của cô, anh mới cười trừ nói:
- Chẳng nhớ nữa.
Thư Lộ thấy mặt mình nóng ran, hình như anh già chưa bao giờ nhìn cô như thế. Dạo gần đây, mối quan hệ giữa hai người bọn họ có phần kì lạ, lần nào gặp gỡ cũng mang hơi hướm hẹn hò. Một số chuyện liên quan đến anh già cứ luẩn quẩn trong đầu cô, nhưng mọi việc vẫn ổn và chưa đến nỗi nghiêm trọng. Thế mà ánh mắt mới rồi của anh, quả thật khơi dậy nỗi bất an trong cô. Bóng lưng anh vẫn chững chạc, trang nghiêm như bao lần, tự nhiên, cô muốn làm nũng với anh.
- Em lại đói rồi… – Vừa nói, Thư Lộ vừa làm bộ “hờn tủi”.
- Không phải chứ… – Gia Tu nhìn cô một lượt: - Tôi biết ngay mà, dẫn em tới đó ăn đúng là phí tiền…
- …
- Được rồi. – Anh kéo cô ra khỏi dòng người đang đổ dồn về phía ngược chiều, để rẽ sang một lối vắng vẻ hơn: – Cho em về nhà tôi, dưới lầu có bán súp cay Tứ Xuyên
Chín giờ tối, trong phòng khách nhà Gia Tu, hai người ngồi trên ghế sô pha, xì xụp hai bát súp cay Tứ Xuyên bốc khói nghi ngút. Gian phòng tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng xuýt xoa ứa nước miếng của hai người. Ai mà thấy cảnh này chắc khó mà tưởng tượng nối, họ vừa kết thúc bữa tối đầy lãng mạn của mình cách đó một tiếng đồng hồ.
Cho tới khi thoả mãn, hai người mới đặt bát nhựa trên tay xuống, ôm bụng ngả người ngã xuống lưng tựa ghế sô pha, Gia Tu bỗng nghiêm túc nói:
- Tôi buộc phải cảnh báo em rằng, loại bát xốp rẻ tiền này có khả năng sẽ phóng thích chất độc dưới tác động nhiệt cao.
Thư Lộ kinh ngạc nhìn anh, lễ phép hỏi:
- Thưa anh, anh học kinh tế hay hoá học thế ạ…
Anh già bật cười nhìn cô, chẳng buồn nói gì thêm, đoạn bưng “hai cái bát xốp có khả năng phóng thích chất độc dưới tác động nhiệt cao” vô nhà bếp. Lúc ra ngoài, anh cầm theo hai chiếc ly cùng một chai rượu vang.
- Ế… – Lần này đến lượt Thư Lộ nghiêm túc nói: – Thành thật xin lỗi anh, nếu em mà làm… chuyện đó với anh, ba em sẽ giết em chết mất.
Ngay lập tức, chiếc ly gõ nhẹ lên đầu cô:
- Nhóc con, nghĩ linh tinh!
Gia Tu đặt ly xuống bán, bắt đầu loay hoay mở chai rượu:
- Tôi chẳng bao giờ, cũng chẳng thèm dùng cách này gạt con gái đâu. Chai rượu này mua lâu rồi, định Tết nhất lôi ra uốn. Hôm nay vừa hay uống chưa đã, nên muốn khui ra uống thêm thôi.
Thư Lộ khoanh chân ngồi trên sô pha, ngó Gia Tu uống liền hai ly, cuối cùng khó mà nhịn được, cô bèn tự rót ình một ly. Lần đầu tiên cô nhận ra, mình hơi bị thích cái vị chua chua ngòn ngọt, có men này rồi đó.
Chẳng mấy chốc hai người đã giải quyết xong chai rượu, cả hai mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, hình như vẫn chưa đã ghiền.
- Em say chưa? Say rồi để tôi đưa em về. – Anh già hỏi.
- Đương nhiên là chưa, chẳng có cảm giác gì cả.
Thế rồi bốn mắt nhìn nhau săm soi, thấy người kia chưa có biểu hiện say nhưng cũng nhận ra, cứ như thể họ chưa uống lấy một giọt rượu nào.
- Hai chúng ta siêu nhân quá thì phải? – Thư Lộ vẫn ôm đùi từ bấy đến giờ.
- Sao?
- Nếu một trong hai muốn chuốc say đối phương rồi làm chuyện xấu, liệu có phải kế hoạch luôn bất thành không?
Nói dứt lời, đến chính Thư Lộ cũng thấy buồn cười, cô bèn bật cười khúc khích, nhưng chẳng mấy câu, chuyện trên đã thành trò đùa.
Gia Tu dợm kéo cô dậy, song cô liền tỏ thái độ vùng vằng, đồng thời phản đối nói:
- Nhóc con, em say rồi, để tôi đưa em về.
- Không, em chưa say, em muốn uống tiếp.
Lực bất tòng tâm, anh bèn bĩu môi, nói dõng dạc:
- Bây giờ tôi có thể khẳng định em say rồi đấy.
- Không mà!
Bốn mắt nhìn nhau giữa phòng khách, chẳng ai nói câu nào, song không một ai chịu nhường ai.
Đột nhiên, Thư Lộ đứng phắt dậy, lách người vô nhà bếp, thoắt cái cô lấy từ trong tủ lạnh ra hai lon bia. Lúc lắc lon bia cầm trên tay, Thư Lộ đắc chí nói:
- Em biết ngay anh vẫn còn mà.
Gia Tu dừng chân trước mặt cô, đầu cúi rất thấp, khoảng cách giữa hai chóp mũi là 0.5 cen-ti-mét. Ở khoảng cách đó, hương rượu lãng đãng len vào mũi cô, nhưng cô chẳng phân biệt nổi đó là mùi trên người Gia Tu hay mùi từ thân mình nữa.
- Nếu em cứ đòi uống tiếp thế này, tôi sẽ làm việc xấu với em đấy. – Gia Tu bình tĩnh và lạnh lùng một cách khác thường: – Em vừa mới nói, nếu làm việc đó, ba em sẽ giết em. Em phải cân nhắc kỹ…
Chữ “càng” chưa kịp thốt nên lời đã tắt ngấm, bởi bờ môi cô ập tới.
Hai lon bia còn đang cầm trên tay, cô không đủ sức để giữ lấy cánh tay anh. Còn Gia Tu, hai cánh tay anh cứng đờ, buông thõng bên hông bởi cú shock quá bất ngờ. Cơ thể anh hơi nghiêng về phía trước, nơi tiếp xúc duy nhất chỉ có bờ môi ấm nồng.
Anh thốt nhiên vươn tay ghì chặt vai cô, đáp lại anh là vòng ôm gắt gao từ cô, bất chấp hai lon bia vẫn cầm trên tay. Qua lớp áo len, hơi ấm từ anh truyền tới cô một cách rõ rệt.
Hai người bắt đầu nụ hôn cuồng nhiệt, miết tới khi dưới lầu vẳng lên tiếng “rầm” cực lớn từ cánh cổng sắt, họ mới thực sự choàng tỉnh.
Gia Thu hít một hơi sâu, nhìn xoáy vào mắt cô, anh hỏi:
- Em thực sự muốn thế này chứ?
Não Thư Lộ trống trơn, tuy vậy bản năng vẫn mách bảo cô rằng, nếu làm chuyện đó… chắc chắn ba sẽ không bao giờ tha thứ ình. Cô muốn khước từ, nhưng lòng vấn vương chần chừ, hình như anh già đang nghiêm túc đợi chờ câu trả lời từ cô. Thế rồi, men rượu xộc lên não, cô đặt lon bia trên tay xuống. Cô phát hiện ra rằng bản thân mình không thể đừng được ý nghĩ muốn hôn người đàn ông trước mặt, đối với cô mà nói người đàn ông đó có một sức hấp dẫn vô cùng khó hiểu.
Sáng hôm sau, vừa đặt chân vào cửa, Thư Lộ cảm nhận được bầu không khí kì quái trong nhà. Ba mẹ không hề hỏi cô đã đi đâu, nhưng ánh mắt nhìn cô lại ngập ngừng toan nói chi đó. Cô cúi gằm mặt, trốn vô phòng, khoá trái cửa lại, bần thần ngồi xuống giường.
Chuyện tối qua đối với cô mà nói chẳng khác nào tiếng sét đánh ngang tai. Đến nỗi, ngay khi choàng tỉnh vào sáng sớm, cô lập tức muốn huyễn hoặc mình rằng: mọi chuyện chỉ là giả, chỉ là mơ… Nhưng biểu cảm của anh già đang ngồi xem tivi trên ghế sô pha đã nói lên rằng… chẳng có mơ mộng gì ở đây hết….
Đây là cái quái gì? One night stand? Cô thật không dám tin nữa.
Thư Lộ rầu rĩ vùi mặt vào hai lòng bàn tay, giá mà anh đừng để cô quá chén, giá mà anh đừng dẫn cô về nhà, giá mà anh không nhìn cô bằng ánh mắt đó, giá mà… giá mà cô chưa từng hôn anh…
Trên thực tế, cô không hề trách cứ anh, nỗi đau khổ của cô xuất phát từ việc hối hận, đi liền với hổ thẹn.
Cô tắm rửa rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ, trong mơ, dường như cô đã quay về sân trường thân thương, gặp rất nhiều người chỉ thiếu mỗi Dịch Phi. Thế rồi cô xuất hiện trên một hòn đảo ươm nắng, bờ cát trắng tịnh không bóng người. Phía xa xa, thấp thoáng cánh buồm đang dập dềnh trên sóng nước, khi thuyền từ từ cập bến, cô mới nhìn rõ người trên đó là Bùi Gia Tu. Cô co cẳng toan chạy, nhưng lại bị anh kéo lên thuyền, thế rồi hai người và thuyền cùng nhau khuất bóng nơi chân trời.
Tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, cái bụng đói biểu tình dữ dội mà cô vẫn bấm bụng chịu đựng, chỉ vì không nỡ rời khỏi ổ chăn ấm áp của mình để đi tìm đồ ăn. Bấy giờ, men say đã tỉnh, đêm khuya thanh tĩnh khiến cô khó vào giấc, thôi bèn chong mắt ngóng ra ngoài cửa sổ vậy.
Bỗng dưng cô nghĩ, chẳng biết anh già đang làm gì? Liệu có đang hối hận như cô không? Nghĩ đến đó tự nhiên lại thấy giận, anh thì có gì mà phải hối hận, lời thế còn gì nữa.
Cái cảm giác nhục nhã hổ thẹn lại một lần nữa bủa vây cô, trước nay cô luôn là đứa ngoan ngoãn, biết tự trọng đó chứ. Mẹ nói, chị Thư Linh ngoan ngoãn đủ đường, chỉ ngặt yêu sớm cậu bạn cùng lớp ngay từ năm cấp ba, tốt nhất cô đừng lặp lại con đường của chị. Cô thầm tự nhủ, mình có thể thua chị về mọi mặt, nhưng riêng chuyện đó, mình phải ngoan hơn chị. Dù đã từng ở bên Dịch Phi, nhưng chưa một lần cô vượt qua giới hạn. Mẹ nói, con gái phải biết ý tứ giữ gìn, vậy mới có người thương.
Vậy mà, ngay lúc này đây, giọt nước mắt lăn dài trên má cô, cô thấy thương thay cái thân mình. Bao năm qua, hình như cô toàn sống vì người khác, một lòng kiềm chế bản thân để đổi lấy sự chấp nhận của người khác – nhưng chưa một lần, cô chấp nhận chính mình. Chỉ duy nhất giây phút hôm qua, khi đặt lên môi anh nụ hôn, không phải bởi tự trọng mất đi, mà bởi cái tôi nhỏ nhoi trong cô đang thầm chấp nhận, mặc kệ yêu hay không, giây phút đó cô cần một niềm vui đến từ việc buông thả.
Thế mà lúc tỉnh dậy, cô vẫn phải sống cho người khác, để được họ chấp nhận, cô lại tiếp tục kiềm chế bản thân, vẫn lờ đi cái tôi nhỏ bé. Và thế là, cô lại quẩn quanh trong ăn năn day dứt, miết tới khi thiêm thiếp say ngủ…
***
Cảm giác đi bộ dưới màn mưa vào mùa đông quả thật khó chịu, gió lạnh thấu xương, chưa kể phải cắn răng chịu đựng cái âm u rét mướt của Thượng Hải, mỗi lần hít vào thở ra luôn đi kèm cơn rát buốt. Đặt chân vào văn phòng ấm áp, cô mới sững người: không gian mười mấy mét vuông mà chật ních người với người, chính giữa vang lên tiếng gào thét điên cuồng:
- Tôi phải giết nó, kêu nó ra đây.
Mọi người hết lời khuyên can, có người nói “Thôi việc gì, làm vậy chẳng sướng ai”, người khác lại khuyên “Đừng đừng, sức khoẻ mới đáng quý, chị cứ về nghỉ ngơi, bình tĩnh rồi nói sau”, cũng có người nói “Đừng kích động, đừng kích động, cô ấy không có ở đây…”. Nghe giọng là Thư Lộ đã đoán ra đại thể, vợ của ông nhà văn nọ lại đến tìm Tiểu Man rồi.
Từ xưa đến nay chưa bao giờ cô đồng tình với “kẻ thứ ba” chứ chưa muốn nói là “cực kỳ khinh bỉ”. Dù đương sự trong vụ việc lần này là đồng nghiệp thân quen với cô, nhưng cô không thể tán đồng với hành vi đó. Song cô cũng ghét cái kiểu làm rùm beng lên như thế này, làm vậy chỉ khiến người ta chú ý chứ chẳng giải quyết được gì. Nếu là cô, cô sẽ trút mọi hờn ghen lên người gã đàn ông kia, mà chẳng phải bất kì ai khác.
Xem ra ngồi trong văn phòng làm việc là không ổn rồi, Thư Lộ bèn xoay gót rời sang phòng nghỉ cuối hành lang, bên đó thường là chỗ yên tĩnh nhất.
Cô mở cửa, đằng sau cánh cửa là khung cảnh tĩnh mịch, bên ngoài mưa rơi rả rích, bầu trời âm u khác lạ, chẳng loé ra bất kì tia sáng nào. Thư Lộ bật đèn, mới để ý thấy Tiểu Man đang thu lu một góc, lặng lẽ nhấp ly cà phê.
Thư Lộ vội vã đóng cửa lại, dường như chỉ cách này mới mang họ rời xa những tiếng ồn ào đầy phiền não ở bên ngoài, để tới một không gian cách biệt.
- Cậu tới từ bao giờ vậy.
Thư Lộ cởi ba lô, tìm cái ghế ngồi xuống, rút từ trong cặp ra vài quyển sách đã chuẩn bị kỹ càng.
- Chưa lâu lắm. – Tiểu Man ngưng một lúc rồi mới nói: – May mà mọi người vây quanh bà ấy, nên không để ý tới tớ, bằng không, có lẽ bà ta đã lao ra giết tớ rồi.
Thư Lộ im lặng nhìn Tiểu Man, tựa như có chút bực mình, lại cảm thấy thương thương.
- … Chúng tớ chia tay rồi.
-?
- Tớ và tay nhà văn đó.
Thư Lộ khẽ ờ một tiếng, rồi thôi không hỏi gì thêm. Cô cảm tưởng lúc này đây, mọi lời nói ra đều mang theo bối rối.
- Cậu có thấy tớ bỉ ổi không?
- Không. – Thư Lộ nhìn cô: – Nếu cậu cứ đâm đầu vào đó như con thiêu thân đâm đầu vào lửa, thì tớ sẽ nghĩ vậy. Nhưng chẳng phải cậu đã kịp thời chia tay rồi đó thôi?
- Nhưng tớ thấy buồn lắm.
Tiểu Man nói trong nghẹn ngào, rồi bật thành tiếng khóc rất thầm, rất khẽ.
Thực lòng Thư Lộ muốn trao Tiểu Man một cái ôm, nhưng cảm giác không đủ. Cái Tiểu Man cần chưa chắc đã là một hai câu an ủi của người khác, bởi lẽ người khác chẳng thể an ủi được cô ấy.
Thấy Tiểu Man sụt sùi, Thư Lộ cũng buồn thay bạn. Trên tình yêu, con gái luôn ở thế bị động, nhiều lúc bị tổn thường, đến chính mình cũng không nhận ra, cho tới khi đau quặn lên, song vẫn phải tiếp bước.
- Tin tớ đi. – Thư Lộ nói chắc nịch: – Rồi mọi việc sẽ ổn thôi, hiện tại cậu đã vượt qua thời khắc khó khăn nhất. Khi cậu thôi lừa dối chính mình tiếp tục cuộc yêu này, tức là thời kỳ gian nan nhất đã ở sau lưng cậu.
Tiểu Man rấm rức khóc, không hề nhìn cô, cho đến khi cạn khô nước mắt, cô ấy mới ngẩng lên, đoạn nói:
- Cảm ơn cậu.
Suốt buổi chiều hôm đó, không ai nói với ai câu nào. Tiếng động ngoài hành lang dần thưa vắng, sóng gió luôn cần thời gian để tìm lại bình lặng. Thư Lộ không biết Tiểu Man phải mất bao lâu mới bước ra khỏi bóng đen này, nhưng dẫu sao cô ấy dám cất bước đã là một việc tốt lắm rồi.
Vin cứ trời mưa chưa ngớt, Thư Lộ quyết định gọi cơm hộp ăn ở văn phòng rồi mới về nhà, còn nguyên nhân thực chất là bởi cô không muốn đối mặt với ba mẹ.
Chuông điện thoại trên bàn bất ngờ reo vang, cô giật bắn mình, suýt nghẹn miếng xương cá. Cô nhấc điện thoại với tâm trạng nơm nớp như cá nằm trên thớt, may mà không phải người cô ngại gặp nhất, song bị Thư Linh gọi tới để hỏi thăm thì cũng chẳng phải chuyện sung sướng gì.
- Mẹ nói đêm hai tư em không về nhà. – Tính cách của bà chị già thẳng thắn đến sợ.
- À, em đi chơi với bạn ý mà.
- Mẹ kể, gã kia gọi điện về nhà, nói em uống say, tối nay ngủ lại chỗ hắn, dặn ba mẹ cứ yên tâm.
- … CÁI GÌ!
Phen này cô nuốt luôn miếng xương cá, cổ họng nhói lên, song chẳng kể gì đau đớn, cô cuống hỏi:
- Chị nói anh ấy gọi điện về nhà…
Giời ơi, đầu anh già đang nghĩ cái quái gì vậy, ở đâu ra cái thể loại ngủ với con gái nhà người ta xong, lại còn gọi điện nói: Hai bác yên tâm ạ, cháu sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thật, các bác chớ lo?
Sau đó bà chị già còn nói thêm gì gì nữa, nhưng Thư Lộ chẳng nhớ nổi. Bởi lẽ lúc này cô bỗng cáu tiết đến nỗi chỉ muốn giết anh già.
Thế mà khi cô bước ra khỏi cơ quan với cơn giận bốc lửa, và bất ngờ thấy anh đứng cạnh bốt bảo vệ, cái sự kích động muốn giết người kia lập tức chạy đâu không rõ. Phản ứng đầu tiên của cô là… cuống cuồng vắt chân lên cổ mà chạy.
Chưa quá mấy bước đã bị người đằng sau chộp được.
- Em không biết hồi xưa tôi ở trong đội điền kinh hả? – Giọng nói lạnh lùng của anh già vang lên phía sau cô.
- …
Cô không dám quay lại, mặt đối mặt với anh, cô chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ để chui vô.
- Sao không nghe điện thoại của tôi.
Anh nói, tầm mấy ngày trước, anh gọi điện về nhà và tới văn phòng chỗ cô làm. Ngặt nỗi cô đã dặn cả người nhà lẫn đồng nghiệp: nếu có người gọi tới tìm cô, tuyệt đối không nghe.
- …
- Á khẩu rồi à? – Nghe giọng anh ra chiều bực dọc, lần đầu tiên Thư Lộ thấy anh gần như phát hoả.
- … Không, đâu có.
Cô thấy mặt mình nóng ran, song không dám động đậy.
- Sao lại tránh tôi?
Anh kéo cô quay về phía mình.
- …
Thư Lộ cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh.
Cả hai đều im lặng, dường như đang thi gan. Qua một lúc, anh già mới cất giọng hiền hoà hơn chút xíu:
- Tính chối nợ hả?
- Không, không. – Thư Lộ luýnh quýnh phủ nhận.
- Đi ăn cơm nhé. – Mãi mới nghe thấy anh cười.
- Á, em ăn rồi.
Thư Lộ ngẩng đầu toan phản đối. Cô thấy tim mình đập thùm thụp rất mạnh, chắc bởi mới rồi cô tháo chạy hơi nhanh.
- Nhưng tôi chưa ăn.
Gia Tu lườm cô. Thế rồi chẳng nói chẳng rằng đoạn kéo tay cô, thẳng tiến về phía trước.
Tết Dương năm 2000 đang cập kề, không khí rộn rã len lỏi khắp ngõ ngách trong thành phố, nhưng bầu không khí trong một quán ăn nhỏ trên đường Hồng Kiều lại có phần ngột ngạt.
- Mấy ngày qua em… – Gia Tu nói nhát gừng, dường như anh vừa chắt lọc lại những gì muốn nói lúc đầu: – … Em làm gì?
Thư Lộ ngẩng đầu nhìn anh đầy lưỡng lự. Một tiếng đồng hồ trôi qua, bây giờ cô mới ngẩng đầu nhìn anh, bởi cô dám cá anh già vừa muốn hỏi: “Mấy ngày qua em vẫn ổn chứ?”
- Em đi làm…
Cô thành thực trả lời, nói xong liền cúi gằm mặt, tiếp tục ngậm hột thị.
- Tôi…
Anh không biết nói gì thêm. Mà cả Thư Lộ cũng không biết anh định nói gì.
Lần đầu tiên thấy Gia Tu nói năng nhát gừng kiểu này, dường như phải cân nhắc từng câu chữ một.
Thư Lộ nói:
- Chị em nói, tối đó anh… gọi điện tới nhà em, anh, anh bị điên à! Lát về, ba em giết em là cái chắc.
- Tôi sợ ba mẹ em lo.
Món cơm rang tôm nõn mà Gia Tu gọi được bưng lên, mang tới àn đêm rét mướt của ngày đông một hơi thở ấm nồng.
- Anh…
Thư Lộ muốn mắng anh lắm, nhưng không tài nào mở miệng được. Sau đêm đó, cô không dám tỏ thái độ lấc cấc với anh nữa. Thay vì hai người xích lại gần nhau thì khoảng cách giữa họ lại càng thêm xa.
Tự nhiên cô thấy buồn ghê gớm, tại sao mình lại khuấy đảo mối quan hệ này, khuấy đảo cuộc sống của hai người thành ra rối tung rối mù thế này. Cô không biết, cũng không dám nhớ lại cái đêm đó, rốt cuộc mình mắc cái giống gì nữa, song cô biết những chuyện đã xảy ra thì chẳng thể cứu vãn được nữa.
Thư Lộ ngẩng đầu, thấy anh già nhìn mình bằng ánh mắt lo âu. Bấy giờ cô mới có cơ hội quan sát anh thật kỹ lưỡng. Vẫn bộ vest hàng hiệu cỡ to, nhưng chiếc cà vạt nghiêm chỉnh hằng ngày đã chẳng thấy đâu, một bên cổ tay cài măng sét, bên kia không. Đôi bàn tay trắng bệch vì cóng.
Lại một lần nữa, Thư Lộ nghe trái tim mình đập rộn ràng trong lồng ngực, nó khiến cô không cách nào che giấu bản thân trước mặt người đàn ông này.
Gia Tu mở miệng toan nói chi đó nhưng trù trừ đắn đo rồi lại thôi, bèn gẩy mấy miếng cơm trước mặt. Đồ ăn có vị gì, có lẽ đến chính anh cũng không biết nữa.
Chưa đến mấy phút, Gia Tu đã gọi tính tiền. Bà chủ thấy anh chưa ăn được là bao, hỏi anh có cần gói lại mang về không, anh hờ hững lắc đầu, mắt vẫn nhìn Thư Lộ đau đáu.
Hai người đồng thời đứng dậy, bước ra cửa, không một ai cất tiếng mở lời. Đường Hồng Kiều cách nhà Thư Lộ hai mươi phút ngồi xe, nhưng bọn họ vẫn cặm cụi tiến về phía trước, chẳng ai nhắc đến việc bắt xe.
Thư Lộ có cảm giác mình sắp ngạt thở, những lần hai người ở bên nhau, chưa bao giờ cô thấy ngột ngạt như lúc này. Cô không biết phải nói gì, chẳng rõ có nên kể chuyện Tiểu Man hay không, chẳng rõ có nên hỏi anh mấy ngày qua đã làm gì hay không, và cái khó nhất là, liệu có nên cười với anh hay không…
Bỗng nhiên, Gia Tu túm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, tuy tay anh cũng lạnh chẳng kém, song cô vẫn cảm nhận được chút hơi ấm nhỏ nhoi. Anh ôm cô, bao bọc cơ thể tê cóng của cô bằng chiếc áo len cashmere khoác ngoài dầy dặn, chiếc cằm ram ráp của anh áp lên trán cô, nhói đến từng sợi dây thần kinh trong cô.
Thư Lộ không đẩy anh ra, cũng chẳng ôm lấy anh, mà cô bật khóc ngon lành như cái lần ở thư viện. Gia Tu ôm cô thật chặt, anh an ủi cô, tuồng như thời gian đang lắng lại.
Thư Lộ không muôn mang đôi mắt sưng mọng về nhà, cũng không muốn tới nhà Gia Tu, và thế là Gia Tu lại dắt cô tới chỗ Nhã Quân, Nhã Văn.
Mới ấn một hồi chuông, cánh cổng sắt màu đỏ bỗng mở toang, Nhã Quân xuất hiện với vẻ mặt đầy nôn nóng, thấy hai người bọn họ, thằng bé liền nghệt ra.
Thư Lộ bẽn lẽn cúi đầu, táy máy mấy ngón tay, bụng bảo dạ chắc Nhã Quân đã để ý thấy đôi mắt sưng vù của mình.
Gia Tu thấy lạ bèn hỏi:
- Nhã Văn đâu?
Nhã Quân lắc đầu, bước thẳng vào trong lấy áo phao:
- Nhã Văn không mang chìa khoá, con đi tìm nó, cô chú ở nhà nếu thấy nó về, chú nhắn vào máy cho con.
Nói rồi nó liền lao ra khỏi cửa như một cơn gió.
Thư Lộ chưa kịp hiểu sự tình thì Gia Tu đã đóng xong cửa, anh rẽ vào bếp pha cho cô tách trà nóng.
Cô thầm tự giễu trong bụng, không tới nhà Gia Tu là bởi không muốn hai người ở riêng với nhau, có ai ngờ đâu, cả cái phòng khách to bằng này mà lại chỉ có hai người.
- Nếu em muốn chườm mắt thì vô nhà tắm, trong đó có nước nóng.
Gia Tu quay lưng về phía cô, cởi áo khác và chỉnh lò sưởi.
- Vâng.
Cô đáp, nhưng không vào đó ngay.
Dưới ánh đèn màu trắng sữa nhờ nhờ, bốn ống sưởi chớp tắt liên tục, anh không ngừng thử ổ điện, sau đó tìm tuốc nơ vít sửa phích cắm.
Hai tay Thư Lộ cẩn thận bưng tách trà thuỷ tinh, qua lớp thuỷ tinh cô thấy bóng lưng anh. Bộ vest màu xanh lam, luôn thẳng thớm bất kể mọi vận động, cổ tay sơ mi thiếu măng sét dần thụt vào trong ống tay vest. Thư Lộ biết, trên cánh tay đó còn hằn một vết răng, nhờ phước của cô để lại từ tối nọ.
- So với em… – Anh gia vẫn bận rộn quay lưng về phía cô: – Tôi có già quá không?
Cô nghĩ bụng, anh nói có vẻ ngần ngừ, giống đứa con nít đòi người lớn phát lì xì vào sáng ngày mùng một Tết, tự nhiên cô muốn trêu anh.
- Hơi già ạ, chú út nhà em lớn hơn anh ba tuổi.
Anh im re, không dám hỏi han thêm, đành tập trung sửa phích cắm máy sưởi.
Căn phòng lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến độ Thư Lộ phải chật vật tìm cho ra chủ đề nào đó có nội dung an toàn để nói, song vẫn không đủ dũng khí để mở miệng.
- Vậy em so với anh, có nhỏ quá không?
Anh già cầm tuốc nơ vít, quay đầu nhìn cô, nhoẻn miệng cười.
- Không hề, rất vừa một bàn tay.
Thư Lộ dợm ném cái tách về phía anh thì cánh cửa bỗng bật mở. Nhã Văn sưng sỉa bước vào, đi liền sau đó là Nhã Quân cũng hằm hằm không kém.
Thấy hai người, Nhã Văn liền sững sờ, rồi quạu quọ chạy tới trước mặt Gia Tu, tức tưởi nói:
- Chú ơi, anh bắt nạt cháu.
Nhã Quân đóng cửa, không lên tiếng, nhưng mặt mũi xem chừng cũng hậm hực lắm.
Gia Tu chưa kịp lên tiếng thì Nhã Văn đã xăm xăm lao vào phòng mình, bỏ lại tiếng sập cửa đánh “rầm” đi liền tiếng chốt cửa.
- Tưởng mỗi mình biết vùng vằng, còn người khác thì không chắc! Tưởng mình là đại tiểu thư đấy à!
Nhã Quân bực mình gắt lên với cánh cửa phòng, sau rồi cũng sập cửa đánh “rầm” một cái.
Căn phòng lấy lại vẻ yên tĩnh vốn có, dường như chưa từng xảy ra cuộc cãi vã nọ. Gia Tu và Thư Lộ bốn mắt nhìn nhau, chiếc ốc vít trên đầu phích rơi xuống sàn, lăn long lóc vào gầm ghế sô pha.
Tám giờ rưỡi, taxi vút qua phía Tây đường Hoài Hải, hai bên đường treo đầy băng rôn nhiều màu và đèn led chỉ thấy vào dịp lễ tết. Nhìn những đốm đèn vút qua, bỗng Thư Lộ nhận ra, chỉ có giây phút này cô mới thôi nghĩ ngợi, đồng thời chẳng muốn làm bất cứ việc gì, chỉ muốn nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài ô cửa xe, chỉ vậy thôi đã đủ để quên đi mọi phiền não. Dường như cô đang tách khỏi thế giới huyên náo này, cô chỉ là một kẻ đứng ngoài quan sát cuộc sống.
- Lạnh không?
Gia Tu ngồi bên bỗng hỏi.
So với cái rét như cắt da cắt thịt ở bên ngoài, trong xe ấm áp hơn rất nhiều, nhưng đôi bàn tay trong túi áo vẫn lạnh buốt. Cô không biết phải nói gì, đành ngẩn người nhìn anh.
Gia Tu thò tay mình vào túi áo cô, dịu dàng nắm lấy tay Thư Lộ, thế rồi kéo bàn tay ấy đặt vô túi áo mình.
Thư Lộ vẫn ngây người nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh, muốn thu tay lại lắm nhưng trong đó ấm áp quá, ấm đến nỗi không muốn bỏ tay ra.
Trái tim tê cóng của cô dường như đang nhũn ra từ từ.
Sau lần phỏng vấn gây xì căng đan của Tiểu Man, lãnh đạo đài đã quyết định giao nhiệm vụ này cho Thư Lộ phụ trách, thế là cô bỗng nhiên bận rộn hơn trước rất nhiều. Buổi chiều cuối cùng của năm 1999, cô theo hẹn đến nhà một nữ tác giả, làm bài phỏng vấn.
Nhà bà ấy toạ lạc trong một ngõ mới ở Downtown, Thư Lộ đi từ tầng trệt lên tầng hai trên chiếc cầu thang gỗ xưa, gian gác sáng sủa, khác xa nhà kiểu cổ, giống sân trong của khách sạn, ngẩng đầu lên sẽ thấy mái hiên bằng kính. Một chú mèo màu tro chui qua cánh cửa gỗ dầy dặn sơn đỏ, hai mắt xám nhìn Thư Lộ lom lom.
Cả toà nhà hai tầng chỉ có một cánh cửa nằm ở lối rẽ của cầu thang, Thư Lộ đoán chắc số nhà 201 nằm đây.
Tay cô vừa đặt lên cửa, bên trong đã vẳng ra tiếng nói:
- Mời vào.
Thư Lộ nhẹ nhàng mở cửa, trước khi cánh cửa kịp khép lại, con mèo màu tro cũng tranh thủ trườn mình lách vô.
Ngay sau cửa là phòng cách, ánh đèn tù mù, không gian phân cách bằng rèm châu pha lê, qua tấm mành lóng lánh, không gian bên trong sáng sủa vô cùng.
- Chắc cô là Thư Lộ?
Một người phụ nữ trạc ba mươi, bốn mươi bước ra, trên người mặc áo sơ mi kẻ ca rô, khoác ngoài áo len mỏng, tóc cắt ngắn kiểu nữ sinh cấp ba. Lúc cười, hai bên má rộ lên lúm đồng tiền, nhìn rất “đáng yêu”.
Thư Lộ không muốn dùng từ “đáng yêu” để hình dung nhưng ấn tượng bà ấy mang lại quả thực giống như một “lão ngoan đồng”[1] không bao giờ già.
- Không ngờ cô đúng giờ thế.
Nữ văn sĩ dẫn cô vào trong, sau rồi nhấc phích điện trên bàn, pha cho cô một tách trà.
- Nên thế ạ. – Thư Lộ gật đầu.
- Người hẹn tôi lúc đầu không phải cái cô Tiểu Man à? – Bà ấy mời Thư Lộ ngồi xuống bên chiếc bàn vuông: – Chẳng trách tối qua cô gọi điện, thoạt đầu tôi còn chẳng nhớ ra.
- Vâng. – Thư Lộ lễ phép nhận tách trà: – Do thay đổi công tác đột suất nên việc phỏng vấn hiện tại do cháu đảm nhiệm ạ.
- Thay đổi công tác đột suất? – Bà ấy ngồi xuống chỗ đối diện, miệng cười nhạt: – Hay bởi vụ cặp kè với ông Trần?
Thư Lộ suýt sặc miếng nước vừa uống, đầu lưỡi ran rát.
Nữ nhà văn nhoẻn miệng cười, khoe đôi má lúm đồng tiền:
- Chuyện này xôn xao ghê ha…
Bây giờ Thư Lộ mới thấy trước kia mình trách nhầm Tiểu Man. Cứ tưởng hằng tuần mình tới thư viện, hì hục ghi ghi chép chép đã là công việc khổ sai vất vả nhất rồi. So ra, việc của Tiểu Man nhẹ nhàng hơn biết bao nhiêu, bây giờ nhìn lại mới thấy, hoá ra chưa hẳn là vậy.
Một tiếng đồng hồ sau đó, nữ văn sĩ này một mực dò hỏi tin tức tình cảm của Tiểu Man, bất chấp Thư Lộ biểu thị mình hoàn toàn không hề hay biết, nhưng vẫn bị bà ta xoay như chong chóng, dây cà ra dây muống bau lâu.
Chuồng đồng hồ điểm bốn giờ, nữ nhà văn lập tức đứng dậy, mặt tươi cười nói:
- Xin lỗi, lát nữa tôi còn có cuộc hẹn, lần sau chúng ta nói tiếp nhé.
Thư Lộ vác bộ mặt dở khóc dở cười xuống lầu, cô cúi đầu nhìn quyển sổ ghi chép của mình, mặt giấy chỉ ghi vỏn vẹn ba chữ: Phan Bỉ Đắc – tên của nhà văn kia. Cô thở dài, cất cuốn sổ vào ba lô, đoạn an ủi chính mình: chuyện ngày mai hẵng để mai tính vậy.
Bước ra khỏi ngõ, đèn giao thông đầu đường bật đỏ, cô bèn quay người nhìn lại con ngõ đằng sau, ở nơi xa, ánh mắt cô chạm tới một người.
Cô né sang một bên theo bản năng, người ấy mặc jacket da màu đen, rảo chân mấy bước rồi rẽ sang một ngõ khác. Cô nghe trái tim mình dập dồn như trống trận, cô không nhìn rõ tướng mạo ấy, nhưng trực giác mách bảo cô rằng: Đó là Dịch Phi!
Chẳng rõ đèn giao thông đầu đường đã nhảy mấy lần, mà Thư Lộ vẫn nép sau bờ tường khúc ngoặt, cớ gì cô phải trốn? Giá như thong dong bước qua đó, chào hỏi anh một câu, chẳng phải tốt hơn ư?
Thoắt cái, một ý nghĩ đáng sợ lướt qua đầu cô: Nhẽ nào, cô chưa từng quên anh?
Cô gắng sức gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu, không thể nào, chí ít những lúc ở bên anh già, cô đã quên được anh rồi mà.
Thư Lộ không dám nghĩ ngợi linh tinh, cô thấy tay chân mình lạnh ngắt. Lúc này, giây phút này, chỉ muốn tìm một cái chăn ấm áp để chui vào, rồi đánh một giấc thật sâu.
Thư Lộ tỉnh dậy vào lúc mười một giờ tối, ba mẹ đã lên giường đi ngủ, cô quấn kín mít, mò xuống nhà bếp, bữa cơm bỏ lỡ hình như không chừa lại thứ gì. Bấy giờ, bụng cô không chịu nổi cái cảm giác cồn cào trống rỗng, bèn rót một cốc nước ấm, từ từ nhấp môi, dạ dày mới chịu ấm lên một chút. Cái cảm giác ấy thật quen thuộc, lúc thất tình cô bỏ ăn bỏ uống, cho tới khi dạ dày kháng nghị, cô mới uống nước ấm, những cốc nước thế này vào lúc đó thường mang lại cho cô cảm giác ấm cúng vô bờ.
Bên ngoài tưng bừng rộn rã, sắp tới lúc đếm ngược sang năm 2000. Thư Lộ bưng nước vào phòng, cửa sổ phòng cô không hướng ra đường cái, một khi đã khép lại, thì tiếng râm ran huyên náo ngoài kia sẽ biến mất ngay tức thì, chỉ còn lại tiếng kim giây phát ra từ chiếc đồng hồ báo thức trên bàn. Bỗng nhiên, cô thấy nhớ món súp cay dưới nhà anh già.
Cầm điện thoại trên tay, cô có phần lưỡng lự, đi đi lại lại trước cửa sổ mấy vòng, cuối cùng cô quyết định ấn số, đồng thời chui tọt vô chăn.
Chuông reo mấy hồi mới có người nhấc máy:
- A lô?
Giọng anh già không giống cái kiểu bị gọi dậy giữa chừng cho lắm, cô thấy lòng hơi xốn xang.
- Anh chưa ngủ à?
Gia Tu ngẩn người một lát mới nói:
- Tôi tưởng em ngủ rồi.
- Tỉnh rồi. – Cô dém chăn chặt hơn: – Em thèm súp cay Tứ Xuyên dưới lầu nhà anh quá.
- Em chưa ăn tối à?
- Chưa, chiều về một cái là ngủ luôn tới giờ.
- Vậy tôi qua đón em nhé.
- Thật không?
Dù không nghe thấy tiếng nhưng cô có thể nhận ra, hình như anh già đang cười thì phải.
- Hai mươi phút nữa, xuống nhà đợi tôi.
Thư Lộ thấy hưng phấn kì lạ, chưa bao giờ cô tranh thủ lúc bố mẹ ngủ, chuồn ra ngoài chơi. Cô vội vã thay bộ quần áo, chụp mũ len lên đầu cốt che mái tóc bù xù lúc ngủ, quấn chiếc khăn len chị gái tặng, đoạn nhón chân chạy ra ngoài.
Cô đợi dưới nhà tầm năm phút, Gia Tu ngồi taxi tới. Cô khẩn trương chui vào xe, lúc xe bắt đầu chạy, cô mới xoay người ngó lại phòng mình nằm trên tầng ba.
- Úi chết rồi! - Cô thất thanh kêu lên.
-?
- Em quên tắt đèn rồi.
- Thì sao?
- Nhỡ nửa đêm mẹ em tỉnh giấc, thấy phòng em còn sáng đèn, thể nào cũng gõ cửa cho coi.
Gia Tu bật cười, bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô:
- Đợi lúc về hẵng tính, giờ em cứ nghĩ phải ăn uống nhiệt tình cái đã.
Thư Lộ gật đầu, chợt nhận ra mình rất nghe lời anh đó nhá, hoặc chắc bởi anh luôn khiến cô cảm thấy yên tâm.
- Lát nữa sẽ có lễ đếm ngược sang năm 2000.
- Là cái gì.
Anh già thắc mắc hỏi.
- Giống thả quả táo rồi đếm ngược ở New York đó.
Anh bật cười, nhẹ nhàng nói:
- Thế à?
Chẳng mấy chốc đã tới nhà Gia Tu, nhưng thanh toán tiền taxi xong xuôi, hai người mới muộn màng nhận ra: cửa hàng súp cay Tứ Xuyên đã bốc hơi đâu chẳng rõ.
- Không thể nào…
Thư Lộ thất vọng xụ mặt.
Anh siết chặt bàn tay lạnh ngắt của cô, đoạn nói:
- Hay về nhà tôi ăn lẩu nhé.
Giây phút đó, Thư Lộ đọc thấy sự nghiêm túc trong đôi mắt anh, bụng bảo dạ: Không phải anh đã lên kế hoạch trước đó chớ?
Quả nhiên, nguyên vật liệu trong nhà anh già đầy đủ đến đáng ngờ, từ cá viên, giò viên, sủi cảo trứng, chả cua đến cải trắng, ngọn măng, bánh tổ, dạ lá sách, đa dạng chẳng kém gì nhà hàng.
Trong lúc đợi lẩu, cô mới nhận ra mình lại đến nhà anh già mất rồi, mặt cô lập tức đỏ bừng bừng.
Vừa đổ sủi cảo trứng vào nồi, anh vừa hỏi.
- Em sao đó?
Cô bật cười giả lả:
- Không ạ.
Anh sờ mặt cô rồi lần xuống tay, thắc mắc hỏi:
- Nóng lắm à, mà tay em lạnh thế.
Thư Lộ vội vàng xoa tay:
- Tay chân em lúc nào chẳng lạnh.
Gia Tu dốc toàn bộ đồ ăn vào nồi.
- Mau ăn thôi, ăn xong rồi về.
Cô lóng ngóng vớt cá viên, bắt đầu chóp chép.
- Nhiều thế này, làm sao… em ăn hết được…
Giọng điệu của anh nghiêm khắc như thầy giáo vậy, song vẻ mặt lại ngộ hết biết.
- Chưa ăn xong, chưa được về.
Cô “hứ” một tiếng thật khẽ, rồi tiếp tục hí hoáy với món cá viên:
- Anh nghĩ ra à!
Anh già mỉm cười nhìn cô, đoạn gắp giò viên vào bát cho cô. Phố phường bên ngoài náo nhiệt tươi vui, thậm chí loáng thoáng đâu đây tiếng pháo hoa đì đùng, công lịch sắp bước sang niên đại mở đầu bằng con số hai, có lẽ đây là cái tết Dương náo nhiệt nhất trong lịch sử.
Lúc ôm bụng, thoả mãn ngả người xuống ghế sô pha, Thư Lộ mới nhận ra mình đã chén sạch nồi lẩu, sờ cái bụng căng tròn, cô thật không dám tin.
Gia Tu đang lúi húi rửa bát trong bếp, cảnh này khiến Thư Lộ có cảm giác thời gian đang lồng vào nhau, dường như bọn họ đã là hai ông bà cụ sáu mươi, bảy mươi tuổi, sống một cuộc đời bình an mỹ mãn.
Đột nhiên, Gia Tu quay phắt lại nhìn cô, cô luống cuống ngó ra cửa sổ, lảng tránh cái nhìn của anh. Bỗng một tiếng pháo đinh tai nhức óc từ lầu dưới vọng lên, hai người giật nảy mình, nhìn vẻ mặt sửng sốt của nhau, không hẹn mà cùng bật cười.
Trong lòng Thư Lộ có một tiếng nói rất khẽ: Mày yêu anh ấy ư?
Cô muốn phủ nhận theo bản năng, nhưng giọng nói kia lại vang lên: Không yêu sao còn mỉm cười với anh ấy.
Ờ nhỉ, tại sao vậy, cô cũng không biết nữa. Cô chỉ biết, lúc vui vẻ cô muốn kể với anh, lúc buồn rầu, chỉ cần mấy câu an ủi của anh, tâm trạng cô sẽ dịu hơn rất nhiều.
Chưa bao giờ cô làm rõ tình cảm của mình với anh, thực chất cô thấy anh nhàm chán vô cùng, thậm chí còn cô luôn cho rằng bọn họ thuộc về hai thế giới khác nhau. Anh chẳng có tí tế bào lãng mạn nào cả, cũng chẳng chiều chuộng cô; nhưng mà, những lúc có anh, cô thấy yên tâm lắm, anh luôn đưa ra lời giải đáp ọi câu hỏi, tuồng như không việc gì là anh không giải quyết được.
Kể từ tối đó, cô càng không dám nghĩ ngợi linh tinh nữa. Bởi lẽ, anh chưa từng thể hiện tình cảm với cô.
Đối xử với ai, anh cũng hết mực đứng đắn, dường như cả thế giới này nằm gọn trong lòng bàn tay anh. So với anh, hiển nhiên cô bé nhỏ vô cùng, cô tự ti kinh khủng. Thành thử cô càng không dám phân tích tại sao tối đó họ lại làm như vậy? Nếu cô giải thích rằng, tối đó do uống say nên cô mới có những hành động điên cuồng mà ngày thường không dám làm, vậy lý do của anh là gì nhỉ? Cô không dám nghĩ nữa đâu, cô sợ mình sẽ nhận được câu trả lời: Tôi cũng là một người đàn ông bình thường.
Người đàn ông bình thường sẽ không cự tuyệt một người phụ nữ tự nguyện dâng hiến chính mình, dẫu anh ta chẳng hề có cảm tình gì với người phụ nữ đó?
Nhưng mà, Thư Lộ nghĩ, có mà người như thế mới là bất bình thường ấy!
Tiếng pháo đì đoàng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Vừa lau tay, Gia Tu vừa tiến về phía cô, cái cảm giác thời gian đan lồng mới rồi đã tan biến mất tiêu, thay vào đó là mùi thuốc pháo ngào ngạt cả bầu không khí.
- Đang nghĩ gì đó? – Anh già ngồi xuống cạnh cô.
- Không ạ.
Bỗng nhiên cô thấy sợ, sợ cái kiểu “đàn ông bình thường” của anh.
Anh không lật tẩy cô, chỉ nhìn vào mắt cô rồi ung dung nói:
- Con gái trời sinh đã thích làm đà điểu nhỉ?
Thư Lộ cúi đầu, không làm đà điểu thì biết làm gì, nhẽ nào hỏi anh: Sao hôm đó anh lại lên giường với em? Anh có ý với em à?
- Nếu tôi nói… sau tối đó, tôi chỉ muốn chơi đùa với em, liệu em có tin chứ?
Dường như anh đọc được suy nghĩ của cô thì phải.
- Em… em không biết.
Ánh mắt anh nhìn cô vô cùng nghiêm túc.
- Em có từng nghĩ vì sao hôm đó mình lại làm như vậy, hoặc có từng nghĩ vì sao tôi lại làm thế không?
Cô cũng nhìn anh, mắt ngân ngấn hơi nước, rất lâu sau cô mới cất tiếng:
- Em…
Lại một trận pháo đì đoàng át đi tiếng Thư Lộ, chiếc đồng hồ treo tường cổ xưa trong phòng khách gióng tiếng đinh đang, báo với mỗi người thời khắc đã bước sang năm 2000.
Mọi âm thanh dần lắng xuống cũng là lúc Thư Lộ lí nhí nói:
- Em… em phải về đây.
Chiều ngày tết, một mình Thư Lộ lặn lội tới thư viện. Người thưa vắng, cô lang thang giữa những giá sách, tuồng như quay về cái thời sinh viên. Thư viện tách cô ra khỏi đời thực huyên náo kia, để cô có được khoảng lặng tạm thời. Bây giờ cô mới nghiệm ra, vì sao Shunji Iwai[2] lại để Itsuki Fujii[3] thoắt ẩn thoắt hiện sau bức rèm trắng của thư viện. Có lẽ chính cảnh quay ấy đã khiến Itsuki Fujii trở thành hoàng tử bạch mã thần bí trong lòng biết bao cô gái, bằng không thì cậu cũng chỉ là một chàng trai yếu ớt và hay e thẹn.
Thư Lộ muốn tìm ít sách nói về thế kỷ mới, nhưng lòng vòng rất lâu mà chẳng thu hoạch được gì. Cô dựa người vào giá sách, bỗng thấy chơi vơi. Đã không cách nào tập trung tinh thần, cô đành chọn đại vài cuốn sách. Lúc trở về chỗ ngồi, người đối diện đặt một bịch bánh bích quy trước mặt cô.
- Tiểu Man… – Thư Lộ sửng sốt nói.
- Ngạc nhiên chưa? – Tiểu Man hớn hở cười nói, đoạn tiếp lời: – Tớ hơi bị chăm chỉ đấy nhé.
Thư Lộ dở khóc dở cười:
- Cậu không có việc gì làm à?
- Không có gì làm thì mới tới thư viện chắc, nói vậy chẳng phải cậu ngồi không cả ngày à. – Cô nàng cãi bướng.
- Tớ khác, cậu khác, tới thư viện để làm việc mà.
Tiểu Man cắn miếng bánh bích quy:
- Rồi rồi, tớ thừa nhận cậu chăm hơn tớ, tớ thừa nhận tớ thất tình, nên tới để tìm lại cảm xúc.
Thư Lộ đặt ngón tay lên môi, ý nói: Nhỏ tiếng chứ.
Tiểu Man ngó dáo dác bốn bề, đoạn thì thào hỏi:
- Cậu đang tìm cái gì đó.
Thư Lộ cũng thì thầm lại:
- Tổ chức đã dặn, không được tiết lộ bí mật với cậu.
Tiểu Man nguýt bảo:
- Dạo này, cậu đùa nhạt y như anh “giáo sư”.
Mặt Thư Lộ sầm xuống, nhưng rất nhanh cô đã hắng giọng nói:
- Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, anh ấy không phải “giáo sư”.
Thay vì bắt bẻ, Tiểu Man lại híp mắt nhìn cô. Ánh mắt của cô nàng khiến Thư Lộ mất tự nhiên, song vẫn tỏ ra bình thản, đoạn lật giở trang sách trước mặt.
- Không phải cậu với lão dìu nhau lên giường rồi chứ? – Ngón trỏ của Tiểu Man chỉ thẳng vào cô.
- Cậu bớt tục tĩu đi không được à? - Song tự bản thân cô lại thấy mình như thể hụt hơi
Tiểu Man chắt lưỡi, rút bao ba số ra, vẻ đắc chí châm lửa chẳng khác nào một con mèo vừa vồ được chuột.
- Xin lỗi chỗ này cấm hút thuốc.
Giọng lạnh lùng của bà cô quản lý bất ngờ vang lên sát bên tai hai người.
Tiểu Man hớt hải dập đầu thuốc mới nhen lửa vào sổ ghi chép của Thư Lộ, vẻ cười trừ, hậm hực chẳng khác nào học sinh bị bắt lỗi.
Thư Lộ có cảm giác trán mình đang vã mồ hôi lạnh.
Đợi quản lý bỏ đi, Tiểu Man lại tươi hơn hớn:
- Đừng làm màu, tớ thoạt nhìn là biết ngay.
Cô không đáp, cũng không biết phải trả lời ra sao, chối hay nhận đối với cô mà nói, nó đều bối rối như nhau cả.
Thấy cô ủ ê rầu rĩ, Tiểu Man không gặng hỏi thêm, mà tự lẩm bẩm một mình:
- Già cũng có cái hay của già, nhưng mà nhiều khi tư tưởng của bọn họ khó hiểu lắm.
Thư Lộ nhìn Tiểu Man, khuôn mặt u buồn gợi cô nghĩ tới mình của thời đã qua. Liệu có phải người phụ nữ thất tình nào cũng giống nhau không? Yêu cũng được, mà hận cũng xong, trong mắt người khác, vẻ sành sỏi hiện rõ mồn một trên gương mặt cô ấy vào giây phút này chỉ giống như một tiểu phẩm về tình yêu, song bản thân mình lại thấy xót xa lắm thay.
- Sau mỗi cuộc tình đổ vỡ, hoặc là ta sẽ trưởng thành hoặc sa ngã theo đó. – Thư Lộ bất ngờ lên tiếng.
Tiểu Man nhìn cô, tuồng như đã hiểu ý tứ trong lời cô nói.
- Một chị học học khoá trên từng nói với tớ như thế đấy. – Thư Lộ chống tay đỡ đầu mình: – Tớ thấy cũng có lý.
Kể từ chiều hôm đó, lần đầu tiên cả hai cô gái cùng nhau dồn hết tâm sức cho công việc. Đồng thời, cũng là lần đầu tiên Thư Lộ nhận ra rằng, có lẽ trọn đời mình sẽ theo cái nghề này mất thôi.
Một tuần sau tết Dương, Thư Lộ có cảm tưởng hình như anh già đã bất ngờ bốc hơi hoàn toàn khỏi cuộc sống của mình.
Cô không hề thấy bóng dáng anh, dù ở tầng trệt của đài phát thanh, cổng nhà, thư viện, sạp hàng súp cay hay bất kì nơi đâu. Thậm chí không một cú điện thoại, không một ai nhắc đến anh trước mặt cô, ngay cả chị gái và anh rể về nhà ăn cơm cũng không một lời hỏi han về anh.
Cứ như thể anh đã bốc hơi hoàn toàn khỏi nhân gian vậy. Thậm chí Thư Lộ còn nghĩ, hay anh không thuộc về thế giới này, phải chăng sẽ có một ngày, mọi người đều nói với cô rằng, họ chưa từng nghe nói tới con người này. Vậy bọn họ là gì với nhau, cuộc tình dang dở giữa ma và người hả?
Nghĩ đến đó, đầu Thư Lộ liền đau như búa bổ, miệng sườn heo sốt tiêu đen ăn từ trua cũng nhộn nhạo trong dạ. Trời ơi, cô nghĩ, hình như sườn heo không hợp tiêu đen thì phải, hai thứ đó không đội trời chung với nhau mà.
Cô cặp với anh già, rốt cuộc là bít tết sốt tiêu đen hay sườn heo sốt tiêu đen đây hả trời…
Bỗng có người vỗ vai cô. Thư Lộ quay lại, thấy một người phụ nữ đeo gọng kính màu đen kiểu xưa.
- Nếu thế này… – Bà ta tháo kính xuống: -Vẫn nhớ tôi chứ?
- À… cô là…
Trong đầu Thư Lộ tức thì lục tìm cái tên của bà ta, người mà cô mới gặp gỡ tuần trước xong.
- Phan Bỉ Đắc. – Bà nhà văn mỉm cười nói.
- A chào cô ạ.
Thư Lộ lập tức chìa tay ra. Thú thực, Thư Lộ chưa bao giờ phủ nhận cái trí nhớ cà tàng của mình. Khi người ta tự giới thiệu xong, cô luôn lịch thiệp chìa tay tỏ lòng hữu nghị.
Nữ nhà văn có vẻ phật ý, bà ta bắt tay cô rất chặt, đoạn nói:
- Tôi tới tham dự một tiết mục nghị luận xã hội, MC khá nổi tiếng… tên là cái gì…
- Đinh Phàm. – Thư Lộ đỡ lời.
- À đúng. – Phan Bỉ Đắc đeo kính lên, làm vậy khiến bà ấy đĩnh đạc hơn hẳn: – Bài phỏng vấn lần trước của cô chưa hoàn thành, bao giờ gọi lại cho tôi nhé.
- Vâng ạ.
Thư Lộ bấm bụng nghĩ, cô không nhớ nổi lần trước đã phỏng vấn những gì nữa, mà cứ như thể người bị phỏng vấn là mình vậy.
Tạm biệt bà cô nhà văn, Thư Lộ liền quay về văn phòng. Ngoài cửa sổ, nắng lên rực rỡ, lạ ở chỗ tự nhiên cô thấy nhớ anh già. Lòng chộn rộn nghĩ, hay tối nay gọi điện cho lão ấy nhỉ.
Giờ tan tầm, Thư Lộ cất quyển danh bạ lưu số điện thoại của anh già vào trong túi áo khoác, hai tay thọc vô túi áo là nắm chặt cuốn sổ nhỏ xíu. Cô cúi đầu, rảo bước trong gió, ý nghĩa muốn về nhà gọi điện càng lúc càng trở nên cấp thiết.
Bỗng cô đâm sầm vào một người. Luống cuống ngẩng đầu lên, khuôn mặt nghiêm nghị của anh già xuất hiện lù lù ngay trước mắt.
Cô kinh ngạc há hốc mồm nhìn anh, gió thốc vào họng khiến cô bật mấy tiếng ho:
- Sao lại là anh?
- Sao không thể là tôi? – Ánh mắt Gia Tu thoáng xót xa.
Anh choàng lại khăn cho cô, anh biết cô thường dùng khăn choàng cổ kiêm luôn khẩu trang:
- Đi ăn súp cay Tứ Xuyên không?
Thư Lộ nhìn anh, chẳng nói chẳng rằng, máy móc gật đầu, rồi nối bước anh leo lên taxi.
Trong xe ấm cúng vô cùng, Thư Lộ tháo khăn quàng cổ xuống, len lén trộm nhìn nét mặt nghiêng nghiêng của anh:
- Tuần qua… sao anh không… gọi điện cho em.
- Tôi bận công tác.
Thư Lộ nghĩ thầm trong bụng “Công tác thì cũng gọi được chứ bộ.” song cô không nói ra miệng, nói vậy cứ làm như cô mong điện thoại của anh lắm vậy.
Cô liếc anh, chợt nhận ra anh đang tủm tỉm nhìn mình.
Bỗng đâu, anh nắm lấy tay cô, cằm áp nhẹ lên gò má cô, ôm cô vào lòng.
Chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ dựa vào nhau lặng lẽ thế thôi. Thư Lộ chợt nghĩ, hình như thời gian đang lắng lại, người qua đường, cửa hiệu và những con đường vun vút lướt qua bên ngoài cửa sổ chỉ là thứ đồ trang trí, còn hai người bọn họ mới là vật thể sống, sự tồn tại của họ mới là chân thật.
Taxi dừng bánh, giọng bác tài đều đều không âm điệu:
- Mười ba tệ, cảm ơn. (Thấy tôi không lên tiếng là mấy người coi tôi thành xác chết đấy phỏng?)
Trả tiền xuống xe, và lại một lần nữa, chỗ vốn bán súp cay hàng ngày nay lại trống huơ trống hoác – khiến cả hai thất vọng tràn trề.
Hai người cùng nhìn nhau, Gia Tu nói:
- Lên nhà tôi vậy, nhưng mà nguyên liệu làm lẩu không còn nhiều đâu, lần trước bị em ăn hết rồi.
- Đành giải quyết cho xong đống còn thừa vậy. – Thư Lộ hóm hỉnh nói.
Thay vì đáp, Gia Tu chỉ chăm chăm nhìn cô, cho đến khi cô ngại ngùng lảng tránh ánh mắt anh.
- Em biết không?
Anh bước lại gần, cúi xuống, tì trán lên trán cô:
- Suốt một tuần tôi cố kiềm chế không gọi điện cho em… tôi cũng không biết mình kiềm chế kiểu gì nữa…
Thư Lộ lặng người sửng sốt. Cô sợ mình sẽ hôn lên đôi môi anh nếu dám động đậy. Cô chỉ biết hỏi một câu ngờ nghệch:
- Sao anh phải kiềm chế?
Anh già chớp mắt, cô có cảm giác rất rõ rệt hàng lông mi của anh vừa quét trên mặt cô, gợi ngứa ngáy râm ran.
- Em nhỏ lên nhà ăn lẩu đi thôi.
Anh mỉm cười kéo tay cô, đoạn lấy chìa khoá trong túi ra. Tay anh ấm áp, ram ráp, giống bàn tay ba dắt cô đến trường thưở nhỏ.
Bỗng Thư Lộ cảm thấy, dù ở mặt nào đi chăng nữa, thì mình vẫn chưa xứng tầm làm đối thủ của lão.
***
Thời gian thu âm của “Đường sách thênh thang” chuyển từ chiều Chủ nhật sang chiều thứ Ba, vậy là Thư Lộ khỏi phải mất cả ngày thứ Bảy để chuẩn bị bản thảo nữa. Giờ giấc làm việc của cô bắt đầu giống dân văn phòng bình thường rồi đó.
Hôm đi công tác về, anh già tặng cô một chiếc Panasonic GD90[4] màu bạc làm quà. Cô chỉ đáp lại bằng một tiếng “ờ” rồi lặng lẽ nhận lấy, đợi anh già trở vào bếp lấy coca, cô liền phấn khích xoa xoa vuốt vuốt thân máy trơn truột, cô khao khát một chiếc di động từ lâu rồi, mà còn đúng mẫu cô thích nữa chứ!
Chẳng rõ tự bao giờ, dường như anh đã nắm rõ mọi mừng vui buồn giận của cô. Những lúc ở bên anh, mọi giấu giếm đều trở nên dư thừa.
Trở về nhà, cô lưu số máy anh già đầu tiên. Thoạt đầu cô còn rầu rĩ nghĩ, coi như báo đáp lại món quà anh tặng vậy. Rồi rất nhanh sau đó, cô liền hớn hở gọi điện đi khắp nơi, thông báo cho bạn bè gần xa số máy của mình, cứ như thể chỉ mình cô có di động trên quả đất này vậy, chỉ mình cô được anh già tặng di động vậy…
Trưa thứ sáu, cô vẫn ăn món sườn heo sốt tiêu đen trong căng tin, dù lòng còn thắc mắc vì sao không phải sườn heo cốt lết nhưng bụng vẫn bảo dạ, thôi nấu với cái gì chẳng được, tiêu đen đâu nhất thiết phải đi với bít tết.
Thế mà, chiều đến cô vẫn hối hận vì đã ăn món sườn heo sốt tiêu đen. Trong giờ họp, dạ dày cô bắt đầu rục rịch biểu tình, thậm chí lãnh đạo đài đang tuyên dương mà cô cũng ù ù cạc cạc. Bấm bụng đợi tới lúc tan họp, dạ dày lại bình thường như cân đường hộp sữa một cách kì lạ, Thư Lộ tự nhủ: Hay do chứng “sợ họp” nhỉ?
Tối qua, anh già gọi điện hẹn tối nay dẫn cô đi ăn cơm. Lòng cô khấp khởi thầm mong, thế mà lúc gặp nhau ở dưới lầu, anh lại dẫn cô đi mua KFC.
Anh giải thích ngắn gọn:
- Nhã Quân và Nhã Văn đang đợi.
- Sao anh không gọi điện cho em. – Thư Lộ ảo não nói.
- Bây giờ nói cũng như nhau mà.
- Như đâu mà như. – Cô nói với vẻ ấm ức: – Thế này thì làm sao đồng nghiệp biết em có di động được, mà còn là GD90 nữa chứ, cả buổi chiều em đắn đo suy nghĩ mãi không biết nên khoe khéo kiểu gì.
Anh già nghệt mặt, sau rồi phá lên cười.
Lần đầu tiên Thư Lộ thấy anh già cười thoải mái đến vậy, trước kia nhiều lắm chỉ thấy anh cười mỉm mà thôi.
- Sao, buồn cười gì chứ?
Anh già cười tươi rói, hai bên má lúm đồng tiền nho nhỏ hiện rõ trên khóe môi:
- Không có gì, chí ít, em cũng là cô bé thành thực.
Thư Lộ hậm hực nghĩ, là bởi trước mặt anh, cô không cần giấu giếu gì đó thôi.
Sau tiếng chuông cửa, tiếng bước chân hối hả vang lên, tuy lần trước cũng nghe thấy tiếng bước chân tương tự, nhưng Thư Lộ vẫn cầm chắc trong lòng, người ra mở cửa là Nhã Văn.
- Cô chú đến rồi ạ!
Nhã Văn đón lấy bịch túi đựng KFC từ tay hai người.
Lúc ăn cơm, hai anh em nói cười rôm rả, chắc đã làm lành rồi đây.
Anh già ngồi kế bên, mỉm cười nhìn hai đứa cháu bằng dáng vẻ hồn hậu. Thư Lộ chợt nghĩ, nếu năm xưa mẹ hai đứa nhỏ lấy người em thay vì cưới người anh, thì có khi con cái anh già cũng tầm này tuổi rồi cũng nên.
Cô thấy hơi tò mò, không biết mẹ bọn nhỏ như thế nào nhỉ, đẹp nghiêng nước nghiêng thành hay khí chất cao sang nhỉ? Bởi trong ấn tượng của cô, chỉ những người phụ nữ như vậy mới xứng với anh già.
Đúng lúc đó, chuông cửa reo vang. Nhã Quân đứng dậy ra mở cửa, một người đàn ông cao to đứng ngoài, đường nét khuôn mặt hao hao Gia Tu. Nhưng biểu cảm không nghiêm nghị bằng anh già, mà hiền hoà và mang lại cảm giác ấm áp hơn nhiều.
- Ba.
Nhã Quân rút đôi dép cất trong kệ ra, đưa ba nó.
Thư Lộ đang cắn hamburger bỗng cứng đờ mặt, thì ra đây là anh trai của Gia Tu, kiêm ba bọn nhỏ – nói vậy tức là “phụ huynh” rồi…
Cô vội vàng nuốt miếng bánh trong miệng, dùng giấy lau qua quýt mấy cái, đợi ông anh bước tới, cô lập tức đứng phắt dậy, lễ phép nói:
- Em chào anh ạ.[5]
Anh ta sửng sốt ra mặt, sau mới ôn tồn hỏi:
- Cháu là… bạn của Nhã Quân và Nhã Văn à, chào cháu, chú là ba hai đứa, cứ gọi chú là chú Bùi cho tiện.
Nói dứt câu, anh mới nhận ra bốn kẻ còn lại đang á khẩu nhìn mình. Hai đứa con gắng lắm mới nhịn được cười, nom có vẻ chật vật, bởi coca trong miệng Nhã Văn đã men theo khoé miệng chực chảy ra ngoài. Anh hơi lo, miếng coca ấy mà phun trúng quần áo thì không sao, bịch Ômô anh mới mua dạo gần đây rất tiện, không cần vò tay, cứ quẳng vào máy giặt là xong, nhưng ngộ nhỡ nó phun ra tấm thảm lông cừu anh mới mua tuần trước thì rắc rối to. Tiệm giặt khô trong khu mới dọn đi, nếu mang ra ngoài giặt, lại phải vác tới tận Từ Gia Hối cơ. Đoạn anh ngó sang đứa con trai, một tay thằng bé cầm đùi gà rán, tay kia cầm tương cà, hai thứ ấy chực rơi xuống lúc nào chả biết – trời ơi đó là tấm thảm anh mới mua tuần trước, giá khuyến mại là bốn trăm tám mươi tám tệ tám hào! Chưa kể cô bé ngoan ngoãn lễ phép kia đang nhìn anh với con mắt tròn xoe, cớ gì lại ngạc nhiên đến vậy, nhẽ nào – trông anh quá trẻ, không giống ba bọn nhỏ à? Mấy năm trước chắc còn đỡ, chẳng bù ấy năm nay tóc bạc tua tủa, Nhã Văn thường nói, hai năm qua ba già sọm đi… trời ơi, Liêm Pha[6] già mất rồi. À còn cả Gia Tu, bình thường thằng em vốn cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói, thế mà bữa nay nom lạnh te, mặt hơi tái, điệu bộ như muốn đánh nhau, hay dạo này yếu thận nhỉ?
- Đây là bạn em, Tào Thư Lộ. Thư Lộ, đây là anh trai tôi. – Giọng Gia Tu nghe thực sự lạnh lùng: – Bùi Gia Thần.
Hai đứa nhỏ không nhịn được nữa, liền phá ra cười. Gia Thần để ý thấy coca trong miệng Nhã Văn và tương cà trên tay Nhã Quân rủ nhau nhỏ xuống tấm thảm lông cừu trắng toát, mà anh mới mua với giá khuyến mãi là bốn trăm tám mươi tám tệ tám hào, song bất chấp tất cả, anh vẫn lịch lãm gật đầu với Thư Lộ:
- Chào em, anh thường nghe Gia Tu và hai đứa nhỏ nhắc tới em, anh không nghĩ em…
Anh ngắt câu giữa chừng, bầu không khí xung quanh lập tức im bẵng:
- … Lại trẻ thế này.
Thư Lộ cười thân mật đáp lại, song bụng bảo dạ, chắc mình cười phải sượng lắm.
Thứ Sáu, nắng dịu dàng, chẳng rõ căng tin mắc cái giống gì mà ọi người ăn món sườn heo sốt tiêu đen suốt ba tuần liền. Thư Lộ bấm bụng nhường sườn heo cho Tiểu Man, bởi bữa nay, cô thấy người nôn nao mắc ói dù chưa bỏ bụng thứ gì.
- Cậu biết gì chưa? – Tiểu Man vừa ăn sườn heo, vừa lúng búng nói: – Hôm qua anh Triệu bảo, thứ Ba tuần sau thu hai số liền đó.
- Ngày mấy?
- Hai nhăm tháng một.
Khái niệm về thời gian của Thư Lộ không được rõ ràng cho lắm, chỉ láng máng nhớ sắp đến Tết mà thôi.
- Hôm nay bao nhiêu rồi?
- Hai mốt rồi đó.
Hai mốt à… hình như cô quên chuyện gì đó thì phải, song nghĩ mãi, nghĩ đến nát óc mà chẳng ra.
Chiều đến, cô có cảm giác bồng bềnh nhẹ trôi. Lúc họp bàn kịch bản, mọi người thảo luận cái gì đó hình như chẳng liên quan tới cô, chốc chốc cô lại tự hỏi, rốt cuộc mình quên cái gì nhỉ.
Tầm trưa, cuối cùng anh già đã chịu gọi điện tới, để cô có cơ hội “nở mày nở mặt” một phen, nhưng đang vội thu tiết mục, nên cô đã từ chối lời mời ăn cơm tối.
Nhân lúc nghỉ giải lao, cô tranh thủ vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Vừa đi, cô vừa xắn tay áo, nước lạnh vã lên mặt chắc chắn sẽ thoải mái hơn. Biên tập phòng kế bên và đạo diễn vừa bước ra từ nhà vệ sinh, chào cô xong, họ liền bàn bạc gì đó.
- Tớ khoảng tầm bốn mươi ngày, chu kỳ dài hơn người bình thường…
Thư Lộ mở vòi nước, hít một hơi thật sâu rồi ghé mặt lại gần, nước máy mơn man trên má cô, cảm giác đóng băng trong chớp mắt. Thế rồi, cô sực nhớ ra gì đó, thậm chí quên cả nín thở khiến nước xộc vào mũi. Cô ngẩng phắt đầu lên, đoạn nhìn mình trong gương, không nén được cơn ho, mũi tắc nghẽn thật khó chịu, nhưng lúc này, đối với cô mà nói đã chẳng còn cảm giác gì. Cuối cùng cô mới biết mình quên gì…
Bạn thân[7]! Bà bạn thân kia đến giờ còn chưa thấy đâu!
[1] “Lão ngoan đồng” là ngoại hiệu của Chu Bá Thông trong tiểu thuyết của Kim Dung, là người có tính tình ngây thơ, hay đùa giỡn như trẻ con. truyện đam mỹ
[2] Đạo diễn của phim Love letter.
[3] Love letter kể về Hiroko Watanabe đã mất đi vị hôn phu Itsuki Fuji của mình trong một tai nạn khi leo núi. Vào ngày giỗ lần thứ hai của Itsuki Fuji, Watanabe tìm thấy địa chỉ nhà cũ của Fuji trong album ảnh thời trung học của anh. Cô quyết định viết cho vị hôn phu đã mất của mình một lá thư và gửi theo địa chỉ đó dù biết rằng địa chỉ đó đã không còn tồn tại. Thật bất ngờ là cô đã nhận được hồi âm của Fuji. Không dám chắc người hồi âm thư có phải là Fuji không, Hiroko tiếp tục gửi thư và phát hiện ra rằng đó không phải là người chồng chưa cưới đã qua đời của mình mà là một cô gái có cùng tên với anh, và thật tình cờ, cô gái đó là bạn học trung học của Itsuki Fuji.
[4] Năm 2000 các cậu ạ, đừng thắc mắc nhiều ; ;
[5] Lại giải thích: các cậu cũng biết xưng hô ngộ nị trong tiếng trung giống I you trong tiếng anh rồi đó, chỗ này Thư Lộ nói “em chào anh ạ” thì cũng không khác gì “cháu chào chú ạ”, nên chú “phụ huynh” hiểu nhầm là điều dễ hiểu nhé.
[6] Sự tích thì đọc ở đây, dài quá, ngại viết chết đi được:
[7] Ý chỉ kinh nguyệt.
Thư Lộ đọc thật chậm những con chữ trong bản thảo, nhiều lúc, cô lại thấy lòng mình nhẹ nhõm và bình yên đến lạ kỳ
- Khi đọc nên câu văn này, liệu bạn có thấy được sự cô đơn?
Thư Lộ không hề nhận ra, khi mình nói đến đó, khoé môi thoáng phớt cười giễu cợt.
Thư Lộ đổi tư thế ngồi, hướng về phía micro rồi nói:
- Thực ra, đây là trích đoạn trong một cuốn sách nói về nỗi cô đơn, sách có tên gọi “Thành viên của tiệc cưới” viết bởi tác giả Carson McCullers. Năm hai mươi ba tuổi, bà đã cho ra đời cuốn tiểu thuyết lừng danh “Trái tim là kẻ săn đuổi cô đơn”, ngoài ra còn có “Du ca của quán cà phê buồn”. Những tác phẩm trong cuộc đời bà hầu như đều nói về sự lẻ loi trơ trọi, hoặc có lẽ chính bản thân bà luôn là người cô đơn.
- Mười lăm tuổi, Carson mắc bệnh phong thấp, đi liền theo đó là bệnh tim, viêm màng phổi, viêm phổi, ung thư vú. Năm hai chín tuổi gần như bại liệt, đến tháng tám năm 1967, Carson bất ngờ xuất huyết não, hôn mê liên tục bốn mươi lăm ngày rồi qua đời. Chúng ta có thể mường tượng ra, cả cuộc bà là sự cô đơn ngàn trùng, luẩn quẩn trong vòng vây của bệnh tật, nhưng kỳ tích ở chỗ Carson không hề tuyệt vọng, bằng không bà đã không mang đến cho đời nhiều tác phẩm đến vậy.
- “Thành viên của tiệc cưới” không nổi danh bằng hai tác phẩm đã kể trên nhưng cá nhân tôi lại cho rằng, cuốn sách này sẽ mang tia sáng hy vọng đến với những mảnh đời cô đơn. Niềm hy vọng ấy không nằm trong cái kết buồn của tiểu thuyết, mà chính mỗi khi chúng ta cảm thấy cô đơn, mỗi người nên biểu hiện ra ngoài – mặc dù rất ít ai để ý tới điều này, nhưng giao tiếp luôn là thứ chúng ta thiếu hụt bấy lâu nay… chẳng phải vậy sao.
Thư Lộ không phân biệt nổi, rốt cuộc “chẳng phải vậy sao” là câu khẳng định hay chỉ là một câu nghi vấn mà thôi.
oOo
Giáng sinh năm 1999 đi liền với một số chuyện, khiến Thư Lộ nhớ mãi không quên.
Trước tiên phải kể đến: “Đường sách thênh thang” nhận được đề cử trong danh sách “Mười tiết mục xuất sắc nhất” của đài phát thanh năm 99. Tuy rằng, hầu hết mọi tiết mục của đài đều lọt vào bảng đề cử, nhưng cũng phải biết rằng, đối với một chương trình mới chập chững lên sóng được chừng một tháng, được vậy cũng là vinh hạnh lắm rồi. Thế mới có chuyện, tổ biên tập chương trình hẹn nhau vào Giáng sinh này phải tổ chức một bữa linh đình mới bõ.
Việc thứ hai có phần chấn động hơn. Vợ của nhà văn mà Tiểu Man từng phỏng vấn xồng xộc lao vào văn phòng đánh ghen. Bà ta nói Tiểu Man quyến rũ chồng bà ta, bà ta “đã có đầy đủ chứng cớ chứng minh hành vi gian díu giữa bọn họ”. Đồng thời, nếu lãnh đạo đài không ngăn chặn mối quan hệ bất chính giữa chồng bà ta và Tiểu Man, bà ta sẽ “dùng phương pháp cực đoan để xử lý vụ việc”.
Tuy việc này không đến tai ban lãnh đạo nhưng cũng khơi dậy không ít tin đồn xôn xao trong đài. Khéo ở chỗ, bà vợ kia đến mấy lần, mà toàn những lúc Tiểu Man vừa ra ngoài, nên thực chất hai người chưa có cơ hội chạm mặt. Biết tin bà kia mò đến tận nơi, thậm chí Tiểu Man cũng chẳng buồn nao núng, cô ấy không đưa ra lời thừa nhận hoặc phủ nhận, khiến mọi người ù ù cạc cạc chẳng hiểu nổi đầu cua tai nheo gì ở đây.
Cô ấy chỉ nói nhẹ tênh rằng:
- Mặc bà ta, cứ để bà ta thể hiện.
Thư Lộ nghĩ bụng, chắc chỉ có người phóng khoáng như Tiểu Man mới giữ được bình tĩnh trước cơn phong ba bão táp này. Chỉ khổ kế hoạch tiệc tùng đêm Giáng sinh cũng tan thành mây khói tại đó, lẽ vì đám đồng nghiệp trong tổ biên tập đều có chung một suy nghĩ: đã đứng nơi đầu gió thì nên khiêm nhường một chút vậy.
Rồi dẫn đến việc, lúc Gia Tu hẹn cô dùng bữa tối vào đêm Bình an, cô đã đồng ý ngay tắp lự – thì bởi còn chỗ nào để đi đâu cơ chứ.
Song, điều khiến Thư Lộ ngạc nhiên nhất là, bữa tối mà Gia Tu mời chỉ có hai người, lãng mạn với nến và hoa.
- Không phải chứ? – Thư Lộ trợn tròn mắt nhìn mấy cô phục vụ trang điểm lộng lẫy trong nhà hàng, rồi ngó xuống chiếc áo len dầy sụ đi cùng áo leo núi trên người mình, cảm giác thẹn thùng thật đó: – Sao anh không nói trước với em là mình sẽ đến đây ăn tối.
- Tôi nhờ thư ký đặt bàn, tôi cũng không biết mình sẽ đến đây. – Gia Tu nói bằng vẻ ngây thơ vô tội.
Thư Lộ hỏi với giọng điệu méo xệch:
- Không phải thư ký của anh tưởng bở anh và cô ấy sẽ đi ăn tối với nhau đó chứ?
Ánh mắt anh ra chiều ngỡ ngàng:
- Không, đó là đàn ông mà, với cả thường ngày tôi vẫn quan sát, cậu ta, hình như… ờ, không có khuynh hướng đó đâu.
Thư Lộ lại được phen kinh ngạc, chẳng rõ tự bao giờ anh già học được cái kiểu nói đùa nhạt như nước ốc này.
Ổn định chỗ ngồi xong, Gia Tu đảm nhiệm công việc gọi món. Thư Lộ tranh thủ ngó dáo dác bốn bề, hình như đôi nào đối này đều là người yêu hoặc vợ chồng, thậm chí có bàn dẫn theo con nhỏ, cả nhà ba người cùng ăn tối. Không khí trong nhà hàng yên bình, song cũng sôi nổi lắm thay.
- Hay cậu ta tưởng anh dẫn bạn gái tới, nên mới chọn chỗ lãng mạn này. – Thư Lộ thì thào hỏi.
- Chắc vậy rồi.
Cởi bỏ áo khoác ngoài, Thư Lộ ngồi có vẻ thấp thỏm. Hình như, đây là lần đầu tiên cô và anh già ngồi đối diện nhau qua một chiếc… bàn tròn. Phải nói trước là, trong quan điểm của cô, một đôi nam nữ ngồi đối diện nhau trên cùng một chiếc bàn vuông, có nghĩa cơ hội làm bạn bình thường là năm mươi phần trăm; còn nếu thay bằng một chiếc bàn tròn, vậy khả năng không phải bạn bè đơn thuần lên tới chín mươi phần trăm.
- Em uống rượu gì? – Gia Tu đang chọn món với nhân viên phục vụ, bỗng cất tiếng hỏi cô.
- À gì cũng được ạ. – Cô cúi gằm mặt.
Bữa nay, Thư Lộ ăn uống hết sức rụt rè, bẽn lẽn, cho đến khi món ngọt được đưa lên, cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm như trút được tảng đá trong lòng.
Vừa nhâm nhi rượu vang, Thư Lộ vừa tâm sự rất nhiều chuyện ở đài, bao gồm việc Tiểu Man và nhà văn nọ. Gia Tu rất ít khi phát biểu ý kiến nhưng mọi ý kiến của anh đều thấu đáo sâu sắc, đến nỗi Thư Lộ phải gật đầu như bổ củi.
Cơm nước xong xuôi, nhưng phải đến khi chai rượu vang được rót cạn, họ mới gọi phục vụ tính tiền.
Rời nhà hàng vào lúc tám giờ rưỡi, đường Hoài Hải chìm giữa biển người, tưng bừng tưởng chừng Quốc khánh. Thanh niên trai gái cầm trên tay những quả bóng bơm hơi đủ màu sắc và đa dạng về chủng loại, nào là búa lớn, nào là gậy bóng chày, thậm chí có cả mũ bơm hơi.
Thư Lộ và Gia Tu lách qua dòng người, chầm chầm tiến về phía ngược lại. Chẳng ai nói với ai câu nào, nhưng đôi bàn tay nhét trong túi áo lại cảm giác rõ rệt về bầu không khí rộn rã này.
Thư Lộ bỗng hỏi:
- Bên Mỹ, anh đón Giáng sinh thế nào?
Gia Tu nhún vai, cho cô một câu trả lời đầy bất ngờ:
- Đi chơi với bạn duy nhất một lần, còn lại là tới văn phòng trường trực ban, đổi lại sẽ có một khoảng thu nhập, Giáng sinh mà, có ai muốn đi làm vào ngày đó đâu.
Vừa bước đi, Thư Lộ vừa hỏi.
- Anh không thấy cô đơn à?
Gia Tu ngẩn người trong chốc lát, bước chân vô tình chững lại, đoạn quay sang nhìn vào mắt cô. Miết tới khi nhận được ánh mắt thắc mắc của cô, anh mới cười trừ nói:
- Chẳng nhớ nữa.
Thư Lộ thấy mặt mình nóng ran, hình như anh già chưa bao giờ nhìn cô như thế. Dạo gần đây, mối quan hệ giữa hai người bọn họ có phần kì lạ, lần nào gặp gỡ cũng mang hơi hướm hẹn hò. Một số chuyện liên quan đến anh già cứ luẩn quẩn trong đầu cô, nhưng mọi việc vẫn ổn và chưa đến nỗi nghiêm trọng. Thế mà ánh mắt mới rồi của anh, quả thật khơi dậy nỗi bất an trong cô. Bóng lưng anh vẫn chững chạc, trang nghiêm như bao lần, tự nhiên, cô muốn làm nũng với anh.
- Em lại đói rồi… – Vừa nói, Thư Lộ vừa làm bộ “hờn tủi”.
- Không phải chứ… – Gia Tu nhìn cô một lượt: - Tôi biết ngay mà, dẫn em tới đó ăn đúng là phí tiền…
- …
- Được rồi. – Anh kéo cô ra khỏi dòng người đang đổ dồn về phía ngược chiều, để rẽ sang một lối vắng vẻ hơn: – Cho em về nhà tôi, dưới lầu có bán súp cay Tứ Xuyên
Chín giờ tối, trong phòng khách nhà Gia Tu, hai người ngồi trên ghế sô pha, xì xụp hai bát súp cay Tứ Xuyên bốc khói nghi ngút. Gian phòng tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng xuýt xoa ứa nước miếng của hai người. Ai mà thấy cảnh này chắc khó mà tưởng tượng nối, họ vừa kết thúc bữa tối đầy lãng mạn của mình cách đó một tiếng đồng hồ.
Cho tới khi thoả mãn, hai người mới đặt bát nhựa trên tay xuống, ôm bụng ngả người ngã xuống lưng tựa ghế sô pha, Gia Tu bỗng nghiêm túc nói:
- Tôi buộc phải cảnh báo em rằng, loại bát xốp rẻ tiền này có khả năng sẽ phóng thích chất độc dưới tác động nhiệt cao.
Thư Lộ kinh ngạc nhìn anh, lễ phép hỏi:
- Thưa anh, anh học kinh tế hay hoá học thế ạ…
Anh già bật cười nhìn cô, chẳng buồn nói gì thêm, đoạn bưng “hai cái bát xốp có khả năng phóng thích chất độc dưới tác động nhiệt cao” vô nhà bếp. Lúc ra ngoài, anh cầm theo hai chiếc ly cùng một chai rượu vang.
- Ế… – Lần này đến lượt Thư Lộ nghiêm túc nói: – Thành thật xin lỗi anh, nếu em mà làm… chuyện đó với anh, ba em sẽ giết em chết mất.
Ngay lập tức, chiếc ly gõ nhẹ lên đầu cô:
- Nhóc con, nghĩ linh tinh!
Gia Tu đặt ly xuống bán, bắt đầu loay hoay mở chai rượu:
- Tôi chẳng bao giờ, cũng chẳng thèm dùng cách này gạt con gái đâu. Chai rượu này mua lâu rồi, định Tết nhất lôi ra uốn. Hôm nay vừa hay uống chưa đã, nên muốn khui ra uống thêm thôi.
Thư Lộ khoanh chân ngồi trên sô pha, ngó Gia Tu uống liền hai ly, cuối cùng khó mà nhịn được, cô bèn tự rót ình một ly. Lần đầu tiên cô nhận ra, mình hơi bị thích cái vị chua chua ngòn ngọt, có men này rồi đó.
Chẳng mấy chốc hai người đã giải quyết xong chai rượu, cả hai mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, hình như vẫn chưa đã ghiền.
- Em say chưa? Say rồi để tôi đưa em về. – Anh già hỏi.
- Đương nhiên là chưa, chẳng có cảm giác gì cả.
Thế rồi bốn mắt nhìn nhau săm soi, thấy người kia chưa có biểu hiện say nhưng cũng nhận ra, cứ như thể họ chưa uống lấy một giọt rượu nào.
- Hai chúng ta siêu nhân quá thì phải? – Thư Lộ vẫn ôm đùi từ bấy đến giờ.
- Sao?
- Nếu một trong hai muốn chuốc say đối phương rồi làm chuyện xấu, liệu có phải kế hoạch luôn bất thành không?
Nói dứt lời, đến chính Thư Lộ cũng thấy buồn cười, cô bèn bật cười khúc khích, nhưng chẳng mấy câu, chuyện trên đã thành trò đùa.
Gia Tu dợm kéo cô dậy, song cô liền tỏ thái độ vùng vằng, đồng thời phản đối nói:
- Nhóc con, em say rồi, để tôi đưa em về.
- Không, em chưa say, em muốn uống tiếp.
Lực bất tòng tâm, anh bèn bĩu môi, nói dõng dạc:
- Bây giờ tôi có thể khẳng định em say rồi đấy.
- Không mà!
Bốn mắt nhìn nhau giữa phòng khách, chẳng ai nói câu nào, song không một ai chịu nhường ai.
Đột nhiên, Thư Lộ đứng phắt dậy, lách người vô nhà bếp, thoắt cái cô lấy từ trong tủ lạnh ra hai lon bia. Lúc lắc lon bia cầm trên tay, Thư Lộ đắc chí nói:
- Em biết ngay anh vẫn còn mà.
Gia Tu dừng chân trước mặt cô, đầu cúi rất thấp, khoảng cách giữa hai chóp mũi là 0.5 cen-ti-mét. Ở khoảng cách đó, hương rượu lãng đãng len vào mũi cô, nhưng cô chẳng phân biệt nổi đó là mùi trên người Gia Tu hay mùi từ thân mình nữa.
- Nếu em cứ đòi uống tiếp thế này, tôi sẽ làm việc xấu với em đấy. – Gia Tu bình tĩnh và lạnh lùng một cách khác thường: – Em vừa mới nói, nếu làm việc đó, ba em sẽ giết em. Em phải cân nhắc kỹ…
Chữ “càng” chưa kịp thốt nên lời đã tắt ngấm, bởi bờ môi cô ập tới.
Hai lon bia còn đang cầm trên tay, cô không đủ sức để giữ lấy cánh tay anh. Còn Gia Tu, hai cánh tay anh cứng đờ, buông thõng bên hông bởi cú shock quá bất ngờ. Cơ thể anh hơi nghiêng về phía trước, nơi tiếp xúc duy nhất chỉ có bờ môi ấm nồng.
Anh thốt nhiên vươn tay ghì chặt vai cô, đáp lại anh là vòng ôm gắt gao từ cô, bất chấp hai lon bia vẫn cầm trên tay. Qua lớp áo len, hơi ấm từ anh truyền tới cô một cách rõ rệt.
Hai người bắt đầu nụ hôn cuồng nhiệt, miết tới khi dưới lầu vẳng lên tiếng “rầm” cực lớn từ cánh cổng sắt, họ mới thực sự choàng tỉnh.
Gia Thu hít một hơi sâu, nhìn xoáy vào mắt cô, anh hỏi:
- Em thực sự muốn thế này chứ?
Não Thư Lộ trống trơn, tuy vậy bản năng vẫn mách bảo cô rằng, nếu làm chuyện đó… chắc chắn ba sẽ không bao giờ tha thứ ình. Cô muốn khước từ, nhưng lòng vấn vương chần chừ, hình như anh già đang nghiêm túc đợi chờ câu trả lời từ cô. Thế rồi, men rượu xộc lên não, cô đặt lon bia trên tay xuống. Cô phát hiện ra rằng bản thân mình không thể đừng được ý nghĩ muốn hôn người đàn ông trước mặt, đối với cô mà nói người đàn ông đó có một sức hấp dẫn vô cùng khó hiểu.
Sáng hôm sau, vừa đặt chân vào cửa, Thư Lộ cảm nhận được bầu không khí kì quái trong nhà. Ba mẹ không hề hỏi cô đã đi đâu, nhưng ánh mắt nhìn cô lại ngập ngừng toan nói chi đó. Cô cúi gằm mặt, trốn vô phòng, khoá trái cửa lại, bần thần ngồi xuống giường.
Chuyện tối qua đối với cô mà nói chẳng khác nào tiếng sét đánh ngang tai. Đến nỗi, ngay khi choàng tỉnh vào sáng sớm, cô lập tức muốn huyễn hoặc mình rằng: mọi chuyện chỉ là giả, chỉ là mơ… Nhưng biểu cảm của anh già đang ngồi xem tivi trên ghế sô pha đã nói lên rằng… chẳng có mơ mộng gì ở đây hết….
Đây là cái quái gì? One night stand? Cô thật không dám tin nữa.
Thư Lộ rầu rĩ vùi mặt vào hai lòng bàn tay, giá mà anh đừng để cô quá chén, giá mà anh đừng dẫn cô về nhà, giá mà anh không nhìn cô bằng ánh mắt đó, giá mà… giá mà cô chưa từng hôn anh…
Trên thực tế, cô không hề trách cứ anh, nỗi đau khổ của cô xuất phát từ việc hối hận, đi liền với hổ thẹn.
Cô tắm rửa rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ, trong mơ, dường như cô đã quay về sân trường thân thương, gặp rất nhiều người chỉ thiếu mỗi Dịch Phi. Thế rồi cô xuất hiện trên một hòn đảo ươm nắng, bờ cát trắng tịnh không bóng người. Phía xa xa, thấp thoáng cánh buồm đang dập dềnh trên sóng nước, khi thuyền từ từ cập bến, cô mới nhìn rõ người trên đó là Bùi Gia Tu. Cô co cẳng toan chạy, nhưng lại bị anh kéo lên thuyền, thế rồi hai người và thuyền cùng nhau khuất bóng nơi chân trời.
Tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, cái bụng đói biểu tình dữ dội mà cô vẫn bấm bụng chịu đựng, chỉ vì không nỡ rời khỏi ổ chăn ấm áp của mình để đi tìm đồ ăn. Bấy giờ, men say đã tỉnh, đêm khuya thanh tĩnh khiến cô khó vào giấc, thôi bèn chong mắt ngóng ra ngoài cửa sổ vậy.
Bỗng dưng cô nghĩ, chẳng biết anh già đang làm gì? Liệu có đang hối hận như cô không? Nghĩ đến đó tự nhiên lại thấy giận, anh thì có gì mà phải hối hận, lời thế còn gì nữa.
Cái cảm giác nhục nhã hổ thẹn lại một lần nữa bủa vây cô, trước nay cô luôn là đứa ngoan ngoãn, biết tự trọng đó chứ. Mẹ nói, chị Thư Linh ngoan ngoãn đủ đường, chỉ ngặt yêu sớm cậu bạn cùng lớp ngay từ năm cấp ba, tốt nhất cô đừng lặp lại con đường của chị. Cô thầm tự nhủ, mình có thể thua chị về mọi mặt, nhưng riêng chuyện đó, mình phải ngoan hơn chị. Dù đã từng ở bên Dịch Phi, nhưng chưa một lần cô vượt qua giới hạn. Mẹ nói, con gái phải biết ý tứ giữ gìn, vậy mới có người thương.
Vậy mà, ngay lúc này đây, giọt nước mắt lăn dài trên má cô, cô thấy thương thay cái thân mình. Bao năm qua, hình như cô toàn sống vì người khác, một lòng kiềm chế bản thân để đổi lấy sự chấp nhận của người khác – nhưng chưa một lần, cô chấp nhận chính mình. Chỉ duy nhất giây phút hôm qua, khi đặt lên môi anh nụ hôn, không phải bởi tự trọng mất đi, mà bởi cái tôi nhỏ nhoi trong cô đang thầm chấp nhận, mặc kệ yêu hay không, giây phút đó cô cần một niềm vui đến từ việc buông thả.
Thế mà lúc tỉnh dậy, cô vẫn phải sống cho người khác, để được họ chấp nhận, cô lại tiếp tục kiềm chế bản thân, vẫn lờ đi cái tôi nhỏ bé. Và thế là, cô lại quẩn quanh trong ăn năn day dứt, miết tới khi thiêm thiếp say ngủ…
***
Cảm giác đi bộ dưới màn mưa vào mùa đông quả thật khó chịu, gió lạnh thấu xương, chưa kể phải cắn răng chịu đựng cái âm u rét mướt của Thượng Hải, mỗi lần hít vào thở ra luôn đi kèm cơn rát buốt. Đặt chân vào văn phòng ấm áp, cô mới sững người: không gian mười mấy mét vuông mà chật ních người với người, chính giữa vang lên tiếng gào thét điên cuồng:
- Tôi phải giết nó, kêu nó ra đây.
Mọi người hết lời khuyên can, có người nói “Thôi việc gì, làm vậy chẳng sướng ai”, người khác lại khuyên “Đừng đừng, sức khoẻ mới đáng quý, chị cứ về nghỉ ngơi, bình tĩnh rồi nói sau”, cũng có người nói “Đừng kích động, đừng kích động, cô ấy không có ở đây…”. Nghe giọng là Thư Lộ đã đoán ra đại thể, vợ của ông nhà văn nọ lại đến tìm Tiểu Man rồi.
Từ xưa đến nay chưa bao giờ cô đồng tình với “kẻ thứ ba” chứ chưa muốn nói là “cực kỳ khinh bỉ”. Dù đương sự trong vụ việc lần này là đồng nghiệp thân quen với cô, nhưng cô không thể tán đồng với hành vi đó. Song cô cũng ghét cái kiểu làm rùm beng lên như thế này, làm vậy chỉ khiến người ta chú ý chứ chẳng giải quyết được gì. Nếu là cô, cô sẽ trút mọi hờn ghen lên người gã đàn ông kia, mà chẳng phải bất kì ai khác.
Xem ra ngồi trong văn phòng làm việc là không ổn rồi, Thư Lộ bèn xoay gót rời sang phòng nghỉ cuối hành lang, bên đó thường là chỗ yên tĩnh nhất.
Cô mở cửa, đằng sau cánh cửa là khung cảnh tĩnh mịch, bên ngoài mưa rơi rả rích, bầu trời âm u khác lạ, chẳng loé ra bất kì tia sáng nào. Thư Lộ bật đèn, mới để ý thấy Tiểu Man đang thu lu một góc, lặng lẽ nhấp ly cà phê.
Thư Lộ vội vã đóng cửa lại, dường như chỉ cách này mới mang họ rời xa những tiếng ồn ào đầy phiền não ở bên ngoài, để tới một không gian cách biệt.
- Cậu tới từ bao giờ vậy.
Thư Lộ cởi ba lô, tìm cái ghế ngồi xuống, rút từ trong cặp ra vài quyển sách đã chuẩn bị kỹ càng.
- Chưa lâu lắm. – Tiểu Man ngưng một lúc rồi mới nói: – May mà mọi người vây quanh bà ấy, nên không để ý tới tớ, bằng không, có lẽ bà ta đã lao ra giết tớ rồi.
Thư Lộ im lặng nhìn Tiểu Man, tựa như có chút bực mình, lại cảm thấy thương thương.
- … Chúng tớ chia tay rồi.
-?
- Tớ và tay nhà văn đó.
Thư Lộ khẽ ờ một tiếng, rồi thôi không hỏi gì thêm. Cô cảm tưởng lúc này đây, mọi lời nói ra đều mang theo bối rối.
- Cậu có thấy tớ bỉ ổi không?
- Không. – Thư Lộ nhìn cô: – Nếu cậu cứ đâm đầu vào đó như con thiêu thân đâm đầu vào lửa, thì tớ sẽ nghĩ vậy. Nhưng chẳng phải cậu đã kịp thời chia tay rồi đó thôi?
- Nhưng tớ thấy buồn lắm.
Tiểu Man nói trong nghẹn ngào, rồi bật thành tiếng khóc rất thầm, rất khẽ.
Thực lòng Thư Lộ muốn trao Tiểu Man một cái ôm, nhưng cảm giác không đủ. Cái Tiểu Man cần chưa chắc đã là một hai câu an ủi của người khác, bởi lẽ người khác chẳng thể an ủi được cô ấy.
Thấy Tiểu Man sụt sùi, Thư Lộ cũng buồn thay bạn. Trên tình yêu, con gái luôn ở thế bị động, nhiều lúc bị tổn thường, đến chính mình cũng không nhận ra, cho tới khi đau quặn lên, song vẫn phải tiếp bước.
- Tin tớ đi. – Thư Lộ nói chắc nịch: – Rồi mọi việc sẽ ổn thôi, hiện tại cậu đã vượt qua thời khắc khó khăn nhất. Khi cậu thôi lừa dối chính mình tiếp tục cuộc yêu này, tức là thời kỳ gian nan nhất đã ở sau lưng cậu.
Tiểu Man rấm rức khóc, không hề nhìn cô, cho đến khi cạn khô nước mắt, cô ấy mới ngẩng lên, đoạn nói:
- Cảm ơn cậu.
Suốt buổi chiều hôm đó, không ai nói với ai câu nào. Tiếng động ngoài hành lang dần thưa vắng, sóng gió luôn cần thời gian để tìm lại bình lặng. Thư Lộ không biết Tiểu Man phải mất bao lâu mới bước ra khỏi bóng đen này, nhưng dẫu sao cô ấy dám cất bước đã là một việc tốt lắm rồi.
Vin cứ trời mưa chưa ngớt, Thư Lộ quyết định gọi cơm hộp ăn ở văn phòng rồi mới về nhà, còn nguyên nhân thực chất là bởi cô không muốn đối mặt với ba mẹ.
Chuông điện thoại trên bàn bất ngờ reo vang, cô giật bắn mình, suýt nghẹn miếng xương cá. Cô nhấc điện thoại với tâm trạng nơm nớp như cá nằm trên thớt, may mà không phải người cô ngại gặp nhất, song bị Thư Linh gọi tới để hỏi thăm thì cũng chẳng phải chuyện sung sướng gì.
- Mẹ nói đêm hai tư em không về nhà. – Tính cách của bà chị già thẳng thắn đến sợ.
- À, em đi chơi với bạn ý mà.
- Mẹ kể, gã kia gọi điện về nhà, nói em uống say, tối nay ngủ lại chỗ hắn, dặn ba mẹ cứ yên tâm.
- … CÁI GÌ!
Phen này cô nuốt luôn miếng xương cá, cổ họng nhói lên, song chẳng kể gì đau đớn, cô cuống hỏi:
- Chị nói anh ấy gọi điện về nhà…
Giời ơi, đầu anh già đang nghĩ cái quái gì vậy, ở đâu ra cái thể loại ngủ với con gái nhà người ta xong, lại còn gọi điện nói: Hai bác yên tâm ạ, cháu sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thật, các bác chớ lo?
Sau đó bà chị già còn nói thêm gì gì nữa, nhưng Thư Lộ chẳng nhớ nổi. Bởi lẽ lúc này cô bỗng cáu tiết đến nỗi chỉ muốn giết anh già.
Thế mà khi cô bước ra khỏi cơ quan với cơn giận bốc lửa, và bất ngờ thấy anh đứng cạnh bốt bảo vệ, cái sự kích động muốn giết người kia lập tức chạy đâu không rõ. Phản ứng đầu tiên của cô là… cuống cuồng vắt chân lên cổ mà chạy.
Chưa quá mấy bước đã bị người đằng sau chộp được.
- Em không biết hồi xưa tôi ở trong đội điền kinh hả? – Giọng nói lạnh lùng của anh già vang lên phía sau cô.
- …
Cô không dám quay lại, mặt đối mặt với anh, cô chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ để chui vô.
- Sao không nghe điện thoại của tôi.
Anh nói, tầm mấy ngày trước, anh gọi điện về nhà và tới văn phòng chỗ cô làm. Ngặt nỗi cô đã dặn cả người nhà lẫn đồng nghiệp: nếu có người gọi tới tìm cô, tuyệt đối không nghe.
- …
- Á khẩu rồi à? – Nghe giọng anh ra chiều bực dọc, lần đầu tiên Thư Lộ thấy anh gần như phát hoả.
- … Không, đâu có.
Cô thấy mặt mình nóng ran, song không dám động đậy.
- Sao lại tránh tôi?
Anh kéo cô quay về phía mình.
- …
Thư Lộ cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh.
Cả hai đều im lặng, dường như đang thi gan. Qua một lúc, anh già mới cất giọng hiền hoà hơn chút xíu:
- Tính chối nợ hả?
- Không, không. – Thư Lộ luýnh quýnh phủ nhận.
- Đi ăn cơm nhé. – Mãi mới nghe thấy anh cười.
- Á, em ăn rồi.
Thư Lộ ngẩng đầu toan phản đối. Cô thấy tim mình đập thùm thụp rất mạnh, chắc bởi mới rồi cô tháo chạy hơi nhanh.
- Nhưng tôi chưa ăn.
Gia Tu lườm cô. Thế rồi chẳng nói chẳng rằng đoạn kéo tay cô, thẳng tiến về phía trước.
Tết Dương năm 2000 đang cập kề, không khí rộn rã len lỏi khắp ngõ ngách trong thành phố, nhưng bầu không khí trong một quán ăn nhỏ trên đường Hồng Kiều lại có phần ngột ngạt.
- Mấy ngày qua em… – Gia Tu nói nhát gừng, dường như anh vừa chắt lọc lại những gì muốn nói lúc đầu: – … Em làm gì?
Thư Lộ ngẩng đầu nhìn anh đầy lưỡng lự. Một tiếng đồng hồ trôi qua, bây giờ cô mới ngẩng đầu nhìn anh, bởi cô dám cá anh già vừa muốn hỏi: “Mấy ngày qua em vẫn ổn chứ?”
- Em đi làm…
Cô thành thực trả lời, nói xong liền cúi gằm mặt, tiếp tục ngậm hột thị.
- Tôi…
Anh không biết nói gì thêm. Mà cả Thư Lộ cũng không biết anh định nói gì.
Lần đầu tiên thấy Gia Tu nói năng nhát gừng kiểu này, dường như phải cân nhắc từng câu chữ một.
Thư Lộ nói:
- Chị em nói, tối đó anh… gọi điện tới nhà em, anh, anh bị điên à! Lát về, ba em giết em là cái chắc.
- Tôi sợ ba mẹ em lo.
Món cơm rang tôm nõn mà Gia Tu gọi được bưng lên, mang tới àn đêm rét mướt của ngày đông một hơi thở ấm nồng.
- Anh…
Thư Lộ muốn mắng anh lắm, nhưng không tài nào mở miệng được. Sau đêm đó, cô không dám tỏ thái độ lấc cấc với anh nữa. Thay vì hai người xích lại gần nhau thì khoảng cách giữa họ lại càng thêm xa.
Tự nhiên cô thấy buồn ghê gớm, tại sao mình lại khuấy đảo mối quan hệ này, khuấy đảo cuộc sống của hai người thành ra rối tung rối mù thế này. Cô không biết, cũng không dám nhớ lại cái đêm đó, rốt cuộc mình mắc cái giống gì nữa, song cô biết những chuyện đã xảy ra thì chẳng thể cứu vãn được nữa.
Thư Lộ ngẩng đầu, thấy anh già nhìn mình bằng ánh mắt lo âu. Bấy giờ cô mới có cơ hội quan sát anh thật kỹ lưỡng. Vẫn bộ vest hàng hiệu cỡ to, nhưng chiếc cà vạt nghiêm chỉnh hằng ngày đã chẳng thấy đâu, một bên cổ tay cài măng sét, bên kia không. Đôi bàn tay trắng bệch vì cóng.
Lại một lần nữa, Thư Lộ nghe trái tim mình đập rộn ràng trong lồng ngực, nó khiến cô không cách nào che giấu bản thân trước mặt người đàn ông này.
Gia Tu mở miệng toan nói chi đó nhưng trù trừ đắn đo rồi lại thôi, bèn gẩy mấy miếng cơm trước mặt. Đồ ăn có vị gì, có lẽ đến chính anh cũng không biết nữa.
Chưa đến mấy phút, Gia Tu đã gọi tính tiền. Bà chủ thấy anh chưa ăn được là bao, hỏi anh có cần gói lại mang về không, anh hờ hững lắc đầu, mắt vẫn nhìn Thư Lộ đau đáu.
Hai người đồng thời đứng dậy, bước ra cửa, không một ai cất tiếng mở lời. Đường Hồng Kiều cách nhà Thư Lộ hai mươi phút ngồi xe, nhưng bọn họ vẫn cặm cụi tiến về phía trước, chẳng ai nhắc đến việc bắt xe.
Thư Lộ có cảm giác mình sắp ngạt thở, những lần hai người ở bên nhau, chưa bao giờ cô thấy ngột ngạt như lúc này. Cô không biết phải nói gì, chẳng rõ có nên kể chuyện Tiểu Man hay không, chẳng rõ có nên hỏi anh mấy ngày qua đã làm gì hay không, và cái khó nhất là, liệu có nên cười với anh hay không…
Bỗng nhiên, Gia Tu túm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, tuy tay anh cũng lạnh chẳng kém, song cô vẫn cảm nhận được chút hơi ấm nhỏ nhoi. Anh ôm cô, bao bọc cơ thể tê cóng của cô bằng chiếc áo len cashmere khoác ngoài dầy dặn, chiếc cằm ram ráp của anh áp lên trán cô, nhói đến từng sợi dây thần kinh trong cô.
Thư Lộ không đẩy anh ra, cũng chẳng ôm lấy anh, mà cô bật khóc ngon lành như cái lần ở thư viện. Gia Tu ôm cô thật chặt, anh an ủi cô, tuồng như thời gian đang lắng lại.
Thư Lộ không muôn mang đôi mắt sưng mọng về nhà, cũng không muốn tới nhà Gia Tu, và thế là Gia Tu lại dắt cô tới chỗ Nhã Quân, Nhã Văn.
Mới ấn một hồi chuông, cánh cổng sắt màu đỏ bỗng mở toang, Nhã Quân xuất hiện với vẻ mặt đầy nôn nóng, thấy hai người bọn họ, thằng bé liền nghệt ra.
Thư Lộ bẽn lẽn cúi đầu, táy máy mấy ngón tay, bụng bảo dạ chắc Nhã Quân đã để ý thấy đôi mắt sưng vù của mình.
Gia Tu thấy lạ bèn hỏi:
- Nhã Văn đâu?
Nhã Quân lắc đầu, bước thẳng vào trong lấy áo phao:
- Nhã Văn không mang chìa khoá, con đi tìm nó, cô chú ở nhà nếu thấy nó về, chú nhắn vào máy cho con.
Nói rồi nó liền lao ra khỏi cửa như một cơn gió.
Thư Lộ chưa kịp hiểu sự tình thì Gia Tu đã đóng xong cửa, anh rẽ vào bếp pha cho cô tách trà nóng.
Cô thầm tự giễu trong bụng, không tới nhà Gia Tu là bởi không muốn hai người ở riêng với nhau, có ai ngờ đâu, cả cái phòng khách to bằng này mà lại chỉ có hai người.
- Nếu em muốn chườm mắt thì vô nhà tắm, trong đó có nước nóng.
Gia Tu quay lưng về phía cô, cởi áo khác và chỉnh lò sưởi.
- Vâng.
Cô đáp, nhưng không vào đó ngay.
Dưới ánh đèn màu trắng sữa nhờ nhờ, bốn ống sưởi chớp tắt liên tục, anh không ngừng thử ổ điện, sau đó tìm tuốc nơ vít sửa phích cắm.
Hai tay Thư Lộ cẩn thận bưng tách trà thuỷ tinh, qua lớp thuỷ tinh cô thấy bóng lưng anh. Bộ vest màu xanh lam, luôn thẳng thớm bất kể mọi vận động, cổ tay sơ mi thiếu măng sét dần thụt vào trong ống tay vest. Thư Lộ biết, trên cánh tay đó còn hằn một vết răng, nhờ phước của cô để lại từ tối nọ.
- So với em… – Anh gia vẫn bận rộn quay lưng về phía cô: – Tôi có già quá không?
Cô nghĩ bụng, anh nói có vẻ ngần ngừ, giống đứa con nít đòi người lớn phát lì xì vào sáng ngày mùng một Tết, tự nhiên cô muốn trêu anh.
- Hơi già ạ, chú út nhà em lớn hơn anh ba tuổi.
Anh im re, không dám hỏi han thêm, đành tập trung sửa phích cắm máy sưởi.
Căn phòng lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến độ Thư Lộ phải chật vật tìm cho ra chủ đề nào đó có nội dung an toàn để nói, song vẫn không đủ dũng khí để mở miệng.
- Vậy em so với anh, có nhỏ quá không?
Anh già cầm tuốc nơ vít, quay đầu nhìn cô, nhoẻn miệng cười.
- Không hề, rất vừa một bàn tay.
Thư Lộ dợm ném cái tách về phía anh thì cánh cửa bỗng bật mở. Nhã Văn sưng sỉa bước vào, đi liền sau đó là Nhã Quân cũng hằm hằm không kém.
Thấy hai người, Nhã Văn liền sững sờ, rồi quạu quọ chạy tới trước mặt Gia Tu, tức tưởi nói:
- Chú ơi, anh bắt nạt cháu.
Nhã Quân đóng cửa, không lên tiếng, nhưng mặt mũi xem chừng cũng hậm hực lắm.
Gia Tu chưa kịp lên tiếng thì Nhã Văn đã xăm xăm lao vào phòng mình, bỏ lại tiếng sập cửa đánh “rầm” đi liền tiếng chốt cửa.
- Tưởng mỗi mình biết vùng vằng, còn người khác thì không chắc! Tưởng mình là đại tiểu thư đấy à!
Nhã Quân bực mình gắt lên với cánh cửa phòng, sau rồi cũng sập cửa đánh “rầm” một cái.
Căn phòng lấy lại vẻ yên tĩnh vốn có, dường như chưa từng xảy ra cuộc cãi vã nọ. Gia Tu và Thư Lộ bốn mắt nhìn nhau, chiếc ốc vít trên đầu phích rơi xuống sàn, lăn long lóc vào gầm ghế sô pha.
Tám giờ rưỡi, taxi vút qua phía Tây đường Hoài Hải, hai bên đường treo đầy băng rôn nhiều màu và đèn led chỉ thấy vào dịp lễ tết. Nhìn những đốm đèn vút qua, bỗng Thư Lộ nhận ra, chỉ có giây phút này cô mới thôi nghĩ ngợi, đồng thời chẳng muốn làm bất cứ việc gì, chỉ muốn nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài ô cửa xe, chỉ vậy thôi đã đủ để quên đi mọi phiền não. Dường như cô đang tách khỏi thế giới huyên náo này, cô chỉ là một kẻ đứng ngoài quan sát cuộc sống.
- Lạnh không?
Gia Tu ngồi bên bỗng hỏi.
So với cái rét như cắt da cắt thịt ở bên ngoài, trong xe ấm áp hơn rất nhiều, nhưng đôi bàn tay trong túi áo vẫn lạnh buốt. Cô không biết phải nói gì, đành ngẩn người nhìn anh.
Gia Tu thò tay mình vào túi áo cô, dịu dàng nắm lấy tay Thư Lộ, thế rồi kéo bàn tay ấy đặt vô túi áo mình.
Thư Lộ vẫn ngây người nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh, muốn thu tay lại lắm nhưng trong đó ấm áp quá, ấm đến nỗi không muốn bỏ tay ra.
Trái tim tê cóng của cô dường như đang nhũn ra từ từ.
Sau lần phỏng vấn gây xì căng đan của Tiểu Man, lãnh đạo đài đã quyết định giao nhiệm vụ này cho Thư Lộ phụ trách, thế là cô bỗng nhiên bận rộn hơn trước rất nhiều. Buổi chiều cuối cùng của năm 1999, cô theo hẹn đến nhà một nữ tác giả, làm bài phỏng vấn.
Nhà bà ấy toạ lạc trong một ngõ mới ở Downtown, Thư Lộ đi từ tầng trệt lên tầng hai trên chiếc cầu thang gỗ xưa, gian gác sáng sủa, khác xa nhà kiểu cổ, giống sân trong của khách sạn, ngẩng đầu lên sẽ thấy mái hiên bằng kính. Một chú mèo màu tro chui qua cánh cửa gỗ dầy dặn sơn đỏ, hai mắt xám nhìn Thư Lộ lom lom.
Cả toà nhà hai tầng chỉ có một cánh cửa nằm ở lối rẽ của cầu thang, Thư Lộ đoán chắc số nhà 201 nằm đây.
Tay cô vừa đặt lên cửa, bên trong đã vẳng ra tiếng nói:
- Mời vào.
Thư Lộ nhẹ nhàng mở cửa, trước khi cánh cửa kịp khép lại, con mèo màu tro cũng tranh thủ trườn mình lách vô.
Ngay sau cửa là phòng cách, ánh đèn tù mù, không gian phân cách bằng rèm châu pha lê, qua tấm mành lóng lánh, không gian bên trong sáng sủa vô cùng.
- Chắc cô là Thư Lộ?
Một người phụ nữ trạc ba mươi, bốn mươi bước ra, trên người mặc áo sơ mi kẻ ca rô, khoác ngoài áo len mỏng, tóc cắt ngắn kiểu nữ sinh cấp ba. Lúc cười, hai bên má rộ lên lúm đồng tiền, nhìn rất “đáng yêu”.
Thư Lộ không muốn dùng từ “đáng yêu” để hình dung nhưng ấn tượng bà ấy mang lại quả thực giống như một “lão ngoan đồng”[1] không bao giờ già.
- Không ngờ cô đúng giờ thế.
Nữ văn sĩ dẫn cô vào trong, sau rồi nhấc phích điện trên bàn, pha cho cô một tách trà.
- Nên thế ạ. – Thư Lộ gật đầu.
- Người hẹn tôi lúc đầu không phải cái cô Tiểu Man à? – Bà ấy mời Thư Lộ ngồi xuống bên chiếc bàn vuông: – Chẳng trách tối qua cô gọi điện, thoạt đầu tôi còn chẳng nhớ ra.
- Vâng. – Thư Lộ lễ phép nhận tách trà: – Do thay đổi công tác đột suất nên việc phỏng vấn hiện tại do cháu đảm nhiệm ạ.
- Thay đổi công tác đột suất? – Bà ấy ngồi xuống chỗ đối diện, miệng cười nhạt: – Hay bởi vụ cặp kè với ông Trần?
Thư Lộ suýt sặc miếng nước vừa uống, đầu lưỡi ran rát.
Nữ nhà văn nhoẻn miệng cười, khoe đôi má lúm đồng tiền:
- Chuyện này xôn xao ghê ha…
Bây giờ Thư Lộ mới thấy trước kia mình trách nhầm Tiểu Man. Cứ tưởng hằng tuần mình tới thư viện, hì hục ghi ghi chép chép đã là công việc khổ sai vất vả nhất rồi. So ra, việc của Tiểu Man nhẹ nhàng hơn biết bao nhiêu, bây giờ nhìn lại mới thấy, hoá ra chưa hẳn là vậy.
Một tiếng đồng hồ sau đó, nữ văn sĩ này một mực dò hỏi tin tức tình cảm của Tiểu Man, bất chấp Thư Lộ biểu thị mình hoàn toàn không hề hay biết, nhưng vẫn bị bà ta xoay như chong chóng, dây cà ra dây muống bau lâu.
Chuồng đồng hồ điểm bốn giờ, nữ nhà văn lập tức đứng dậy, mặt tươi cười nói:
- Xin lỗi, lát nữa tôi còn có cuộc hẹn, lần sau chúng ta nói tiếp nhé.
Thư Lộ vác bộ mặt dở khóc dở cười xuống lầu, cô cúi đầu nhìn quyển sổ ghi chép của mình, mặt giấy chỉ ghi vỏn vẹn ba chữ: Phan Bỉ Đắc – tên của nhà văn kia. Cô thở dài, cất cuốn sổ vào ba lô, đoạn an ủi chính mình: chuyện ngày mai hẵng để mai tính vậy.
Bước ra khỏi ngõ, đèn giao thông đầu đường bật đỏ, cô bèn quay người nhìn lại con ngõ đằng sau, ở nơi xa, ánh mắt cô chạm tới một người.
Cô né sang một bên theo bản năng, người ấy mặc jacket da màu đen, rảo chân mấy bước rồi rẽ sang một ngõ khác. Cô nghe trái tim mình dập dồn như trống trận, cô không nhìn rõ tướng mạo ấy, nhưng trực giác mách bảo cô rằng: Đó là Dịch Phi!
Chẳng rõ đèn giao thông đầu đường đã nhảy mấy lần, mà Thư Lộ vẫn nép sau bờ tường khúc ngoặt, cớ gì cô phải trốn? Giá như thong dong bước qua đó, chào hỏi anh một câu, chẳng phải tốt hơn ư?
Thoắt cái, một ý nghĩ đáng sợ lướt qua đầu cô: Nhẽ nào, cô chưa từng quên anh?
Cô gắng sức gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu, không thể nào, chí ít những lúc ở bên anh già, cô đã quên được anh rồi mà.
Thư Lộ không dám nghĩ ngợi linh tinh, cô thấy tay chân mình lạnh ngắt. Lúc này, giây phút này, chỉ muốn tìm một cái chăn ấm áp để chui vào, rồi đánh một giấc thật sâu.
Thư Lộ tỉnh dậy vào lúc mười một giờ tối, ba mẹ đã lên giường đi ngủ, cô quấn kín mít, mò xuống nhà bếp, bữa cơm bỏ lỡ hình như không chừa lại thứ gì. Bấy giờ, bụng cô không chịu nổi cái cảm giác cồn cào trống rỗng, bèn rót một cốc nước ấm, từ từ nhấp môi, dạ dày mới chịu ấm lên một chút. Cái cảm giác ấy thật quen thuộc, lúc thất tình cô bỏ ăn bỏ uống, cho tới khi dạ dày kháng nghị, cô mới uống nước ấm, những cốc nước thế này vào lúc đó thường mang lại cho cô cảm giác ấm cúng vô bờ.
Bên ngoài tưng bừng rộn rã, sắp tới lúc đếm ngược sang năm 2000. Thư Lộ bưng nước vào phòng, cửa sổ phòng cô không hướng ra đường cái, một khi đã khép lại, thì tiếng râm ran huyên náo ngoài kia sẽ biến mất ngay tức thì, chỉ còn lại tiếng kim giây phát ra từ chiếc đồng hồ báo thức trên bàn. Bỗng nhiên, cô thấy nhớ món súp cay dưới nhà anh già.
Cầm điện thoại trên tay, cô có phần lưỡng lự, đi đi lại lại trước cửa sổ mấy vòng, cuối cùng cô quyết định ấn số, đồng thời chui tọt vô chăn.
Chuông reo mấy hồi mới có người nhấc máy:
- A lô?
Giọng anh già không giống cái kiểu bị gọi dậy giữa chừng cho lắm, cô thấy lòng hơi xốn xang.
- Anh chưa ngủ à?
Gia Tu ngẩn người một lát mới nói:
- Tôi tưởng em ngủ rồi.
- Tỉnh rồi. – Cô dém chăn chặt hơn: – Em thèm súp cay Tứ Xuyên dưới lầu nhà anh quá.
- Em chưa ăn tối à?
- Chưa, chiều về một cái là ngủ luôn tới giờ.
- Vậy tôi qua đón em nhé.
- Thật không?
Dù không nghe thấy tiếng nhưng cô có thể nhận ra, hình như anh già đang cười thì phải.
- Hai mươi phút nữa, xuống nhà đợi tôi.
Thư Lộ thấy hưng phấn kì lạ, chưa bao giờ cô tranh thủ lúc bố mẹ ngủ, chuồn ra ngoài chơi. Cô vội vã thay bộ quần áo, chụp mũ len lên đầu cốt che mái tóc bù xù lúc ngủ, quấn chiếc khăn len chị gái tặng, đoạn nhón chân chạy ra ngoài.
Cô đợi dưới nhà tầm năm phút, Gia Tu ngồi taxi tới. Cô khẩn trương chui vào xe, lúc xe bắt đầu chạy, cô mới xoay người ngó lại phòng mình nằm trên tầng ba.
- Úi chết rồi! - Cô thất thanh kêu lên.
-?
- Em quên tắt đèn rồi.
- Thì sao?
- Nhỡ nửa đêm mẹ em tỉnh giấc, thấy phòng em còn sáng đèn, thể nào cũng gõ cửa cho coi.
Gia Tu bật cười, bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô:
- Đợi lúc về hẵng tính, giờ em cứ nghĩ phải ăn uống nhiệt tình cái đã.
Thư Lộ gật đầu, chợt nhận ra mình rất nghe lời anh đó nhá, hoặc chắc bởi anh luôn khiến cô cảm thấy yên tâm.
- Lát nữa sẽ có lễ đếm ngược sang năm 2000.
- Là cái gì.
Anh già thắc mắc hỏi.
- Giống thả quả táo rồi đếm ngược ở New York đó.
Anh bật cười, nhẹ nhàng nói:
- Thế à?
Chẳng mấy chốc đã tới nhà Gia Tu, nhưng thanh toán tiền taxi xong xuôi, hai người mới muộn màng nhận ra: cửa hàng súp cay Tứ Xuyên đã bốc hơi đâu chẳng rõ.
- Không thể nào…
Thư Lộ thất vọng xụ mặt.
Anh siết chặt bàn tay lạnh ngắt của cô, đoạn nói:
- Hay về nhà tôi ăn lẩu nhé.
Giây phút đó, Thư Lộ đọc thấy sự nghiêm túc trong đôi mắt anh, bụng bảo dạ: Không phải anh đã lên kế hoạch trước đó chớ?
Quả nhiên, nguyên vật liệu trong nhà anh già đầy đủ đến đáng ngờ, từ cá viên, giò viên, sủi cảo trứng, chả cua đến cải trắng, ngọn măng, bánh tổ, dạ lá sách, đa dạng chẳng kém gì nhà hàng.
Trong lúc đợi lẩu, cô mới nhận ra mình lại đến nhà anh già mất rồi, mặt cô lập tức đỏ bừng bừng.
Vừa đổ sủi cảo trứng vào nồi, anh vừa hỏi.
- Em sao đó?
Cô bật cười giả lả:
- Không ạ.
Anh sờ mặt cô rồi lần xuống tay, thắc mắc hỏi:
- Nóng lắm à, mà tay em lạnh thế.
Thư Lộ vội vàng xoa tay:
- Tay chân em lúc nào chẳng lạnh.
Gia Tu dốc toàn bộ đồ ăn vào nồi.
- Mau ăn thôi, ăn xong rồi về.
Cô lóng ngóng vớt cá viên, bắt đầu chóp chép.
- Nhiều thế này, làm sao… em ăn hết được…
Giọng điệu của anh nghiêm khắc như thầy giáo vậy, song vẻ mặt lại ngộ hết biết.
- Chưa ăn xong, chưa được về.
Cô “hứ” một tiếng thật khẽ, rồi tiếp tục hí hoáy với món cá viên:
- Anh nghĩ ra à!
Anh già mỉm cười nhìn cô, đoạn gắp giò viên vào bát cho cô. Phố phường bên ngoài náo nhiệt tươi vui, thậm chí loáng thoáng đâu đây tiếng pháo hoa đì đùng, công lịch sắp bước sang niên đại mở đầu bằng con số hai, có lẽ đây là cái tết Dương náo nhiệt nhất trong lịch sử.
Lúc ôm bụng, thoả mãn ngả người xuống ghế sô pha, Thư Lộ mới nhận ra mình đã chén sạch nồi lẩu, sờ cái bụng căng tròn, cô thật không dám tin.
Gia Tu đang lúi húi rửa bát trong bếp, cảnh này khiến Thư Lộ có cảm giác thời gian đang lồng vào nhau, dường như bọn họ đã là hai ông bà cụ sáu mươi, bảy mươi tuổi, sống một cuộc đời bình an mỹ mãn.
Đột nhiên, Gia Tu quay phắt lại nhìn cô, cô luống cuống ngó ra cửa sổ, lảng tránh cái nhìn của anh. Bỗng một tiếng pháo đinh tai nhức óc từ lầu dưới vọng lên, hai người giật nảy mình, nhìn vẻ mặt sửng sốt của nhau, không hẹn mà cùng bật cười.
Trong lòng Thư Lộ có một tiếng nói rất khẽ: Mày yêu anh ấy ư?
Cô muốn phủ nhận theo bản năng, nhưng giọng nói kia lại vang lên: Không yêu sao còn mỉm cười với anh ấy.
Ờ nhỉ, tại sao vậy, cô cũng không biết nữa. Cô chỉ biết, lúc vui vẻ cô muốn kể với anh, lúc buồn rầu, chỉ cần mấy câu an ủi của anh, tâm trạng cô sẽ dịu hơn rất nhiều.
Chưa bao giờ cô làm rõ tình cảm của mình với anh, thực chất cô thấy anh nhàm chán vô cùng, thậm chí còn cô luôn cho rằng bọn họ thuộc về hai thế giới khác nhau. Anh chẳng có tí tế bào lãng mạn nào cả, cũng chẳng chiều chuộng cô; nhưng mà, những lúc có anh, cô thấy yên tâm lắm, anh luôn đưa ra lời giải đáp ọi câu hỏi, tuồng như không việc gì là anh không giải quyết được.
Kể từ tối đó, cô càng không dám nghĩ ngợi linh tinh nữa. Bởi lẽ, anh chưa từng thể hiện tình cảm với cô.
Đối xử với ai, anh cũng hết mực đứng đắn, dường như cả thế giới này nằm gọn trong lòng bàn tay anh. So với anh, hiển nhiên cô bé nhỏ vô cùng, cô tự ti kinh khủng. Thành thử cô càng không dám phân tích tại sao tối đó họ lại làm như vậy? Nếu cô giải thích rằng, tối đó do uống say nên cô mới có những hành động điên cuồng mà ngày thường không dám làm, vậy lý do của anh là gì nhỉ? Cô không dám nghĩ nữa đâu, cô sợ mình sẽ nhận được câu trả lời: Tôi cũng là một người đàn ông bình thường.
Người đàn ông bình thường sẽ không cự tuyệt một người phụ nữ tự nguyện dâng hiến chính mình, dẫu anh ta chẳng hề có cảm tình gì với người phụ nữ đó?
Nhưng mà, Thư Lộ nghĩ, có mà người như thế mới là bất bình thường ấy!
Tiếng pháo đì đoàng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Vừa lau tay, Gia Tu vừa tiến về phía cô, cái cảm giác thời gian đan lồng mới rồi đã tan biến mất tiêu, thay vào đó là mùi thuốc pháo ngào ngạt cả bầu không khí.
- Đang nghĩ gì đó? – Anh già ngồi xuống cạnh cô.
- Không ạ.
Bỗng nhiên cô thấy sợ, sợ cái kiểu “đàn ông bình thường” của anh.
Anh không lật tẩy cô, chỉ nhìn vào mắt cô rồi ung dung nói:
- Con gái trời sinh đã thích làm đà điểu nhỉ?
Thư Lộ cúi đầu, không làm đà điểu thì biết làm gì, nhẽ nào hỏi anh: Sao hôm đó anh lại lên giường với em? Anh có ý với em à?
- Nếu tôi nói… sau tối đó, tôi chỉ muốn chơi đùa với em, liệu em có tin chứ?
Dường như anh đọc được suy nghĩ của cô thì phải.
- Em… em không biết.
Ánh mắt anh nhìn cô vô cùng nghiêm túc.
- Em có từng nghĩ vì sao hôm đó mình lại làm như vậy, hoặc có từng nghĩ vì sao tôi lại làm thế không?
Cô cũng nhìn anh, mắt ngân ngấn hơi nước, rất lâu sau cô mới cất tiếng:
- Em…
Lại một trận pháo đì đoàng át đi tiếng Thư Lộ, chiếc đồng hồ treo tường cổ xưa trong phòng khách gióng tiếng đinh đang, báo với mỗi người thời khắc đã bước sang năm 2000.
Mọi âm thanh dần lắng xuống cũng là lúc Thư Lộ lí nhí nói:
- Em… em phải về đây.
Chiều ngày tết, một mình Thư Lộ lặn lội tới thư viện. Người thưa vắng, cô lang thang giữa những giá sách, tuồng như quay về cái thời sinh viên. Thư viện tách cô ra khỏi đời thực huyên náo kia, để cô có được khoảng lặng tạm thời. Bây giờ cô mới nghiệm ra, vì sao Shunji Iwai[2] lại để Itsuki Fujii[3] thoắt ẩn thoắt hiện sau bức rèm trắng của thư viện. Có lẽ chính cảnh quay ấy đã khiến Itsuki Fujii trở thành hoàng tử bạch mã thần bí trong lòng biết bao cô gái, bằng không thì cậu cũng chỉ là một chàng trai yếu ớt và hay e thẹn.
Thư Lộ muốn tìm ít sách nói về thế kỷ mới, nhưng lòng vòng rất lâu mà chẳng thu hoạch được gì. Cô dựa người vào giá sách, bỗng thấy chơi vơi. Đã không cách nào tập trung tinh thần, cô đành chọn đại vài cuốn sách. Lúc trở về chỗ ngồi, người đối diện đặt một bịch bánh bích quy trước mặt cô.
- Tiểu Man… – Thư Lộ sửng sốt nói.
- Ngạc nhiên chưa? – Tiểu Man hớn hở cười nói, đoạn tiếp lời: – Tớ hơi bị chăm chỉ đấy nhé.
Thư Lộ dở khóc dở cười:
- Cậu không có việc gì làm à?
- Không có gì làm thì mới tới thư viện chắc, nói vậy chẳng phải cậu ngồi không cả ngày à. – Cô nàng cãi bướng.
- Tớ khác, cậu khác, tới thư viện để làm việc mà.
Tiểu Man cắn miếng bánh bích quy:
- Rồi rồi, tớ thừa nhận cậu chăm hơn tớ, tớ thừa nhận tớ thất tình, nên tới để tìm lại cảm xúc.
Thư Lộ đặt ngón tay lên môi, ý nói: Nhỏ tiếng chứ.
Tiểu Man ngó dáo dác bốn bề, đoạn thì thào hỏi:
- Cậu đang tìm cái gì đó.
Thư Lộ cũng thì thầm lại:
- Tổ chức đã dặn, không được tiết lộ bí mật với cậu.
Tiểu Man nguýt bảo:
- Dạo này, cậu đùa nhạt y như anh “giáo sư”.
Mặt Thư Lộ sầm xuống, nhưng rất nhanh cô đã hắng giọng nói:
- Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, anh ấy không phải “giáo sư”.
Thay vì bắt bẻ, Tiểu Man lại híp mắt nhìn cô. Ánh mắt của cô nàng khiến Thư Lộ mất tự nhiên, song vẫn tỏ ra bình thản, đoạn lật giở trang sách trước mặt.
- Không phải cậu với lão dìu nhau lên giường rồi chứ? – Ngón trỏ của Tiểu Man chỉ thẳng vào cô.
- Cậu bớt tục tĩu đi không được à? - Song tự bản thân cô lại thấy mình như thể hụt hơi
Tiểu Man chắt lưỡi, rút bao ba số ra, vẻ đắc chí châm lửa chẳng khác nào một con mèo vừa vồ được chuột.
- Xin lỗi chỗ này cấm hút thuốc.
Giọng lạnh lùng của bà cô quản lý bất ngờ vang lên sát bên tai hai người.
Tiểu Man hớt hải dập đầu thuốc mới nhen lửa vào sổ ghi chép của Thư Lộ, vẻ cười trừ, hậm hực chẳng khác nào học sinh bị bắt lỗi.
Thư Lộ có cảm giác trán mình đang vã mồ hôi lạnh.
Đợi quản lý bỏ đi, Tiểu Man lại tươi hơn hớn:
- Đừng làm màu, tớ thoạt nhìn là biết ngay.
Cô không đáp, cũng không biết phải trả lời ra sao, chối hay nhận đối với cô mà nói, nó đều bối rối như nhau cả.
Thấy cô ủ ê rầu rĩ, Tiểu Man không gặng hỏi thêm, mà tự lẩm bẩm một mình:
- Già cũng có cái hay của già, nhưng mà nhiều khi tư tưởng của bọn họ khó hiểu lắm.
Thư Lộ nhìn Tiểu Man, khuôn mặt u buồn gợi cô nghĩ tới mình của thời đã qua. Liệu có phải người phụ nữ thất tình nào cũng giống nhau không? Yêu cũng được, mà hận cũng xong, trong mắt người khác, vẻ sành sỏi hiện rõ mồn một trên gương mặt cô ấy vào giây phút này chỉ giống như một tiểu phẩm về tình yêu, song bản thân mình lại thấy xót xa lắm thay.
- Sau mỗi cuộc tình đổ vỡ, hoặc là ta sẽ trưởng thành hoặc sa ngã theo đó. – Thư Lộ bất ngờ lên tiếng.
Tiểu Man nhìn cô, tuồng như đã hiểu ý tứ trong lời cô nói.
- Một chị học học khoá trên từng nói với tớ như thế đấy. – Thư Lộ chống tay đỡ đầu mình: – Tớ thấy cũng có lý.
Kể từ chiều hôm đó, lần đầu tiên cả hai cô gái cùng nhau dồn hết tâm sức cho công việc. Đồng thời, cũng là lần đầu tiên Thư Lộ nhận ra rằng, có lẽ trọn đời mình sẽ theo cái nghề này mất thôi.
Một tuần sau tết Dương, Thư Lộ có cảm tưởng hình như anh già đã bất ngờ bốc hơi hoàn toàn khỏi cuộc sống của mình.
Cô không hề thấy bóng dáng anh, dù ở tầng trệt của đài phát thanh, cổng nhà, thư viện, sạp hàng súp cay hay bất kì nơi đâu. Thậm chí không một cú điện thoại, không một ai nhắc đến anh trước mặt cô, ngay cả chị gái và anh rể về nhà ăn cơm cũng không một lời hỏi han về anh.
Cứ như thể anh đã bốc hơi hoàn toàn khỏi nhân gian vậy. Thậm chí Thư Lộ còn nghĩ, hay anh không thuộc về thế giới này, phải chăng sẽ có một ngày, mọi người đều nói với cô rằng, họ chưa từng nghe nói tới con người này. Vậy bọn họ là gì với nhau, cuộc tình dang dở giữa ma và người hả?
Nghĩ đến đó, đầu Thư Lộ liền đau như búa bổ, miệng sườn heo sốt tiêu đen ăn từ trua cũng nhộn nhạo trong dạ. Trời ơi, cô nghĩ, hình như sườn heo không hợp tiêu đen thì phải, hai thứ đó không đội trời chung với nhau mà.
Cô cặp với anh già, rốt cuộc là bít tết sốt tiêu đen hay sườn heo sốt tiêu đen đây hả trời…
Bỗng có người vỗ vai cô. Thư Lộ quay lại, thấy một người phụ nữ đeo gọng kính màu đen kiểu xưa.
- Nếu thế này… – Bà ta tháo kính xuống: -Vẫn nhớ tôi chứ?
- À… cô là…
Trong đầu Thư Lộ tức thì lục tìm cái tên của bà ta, người mà cô mới gặp gỡ tuần trước xong.
- Phan Bỉ Đắc. – Bà nhà văn mỉm cười nói.
- A chào cô ạ.
Thư Lộ lập tức chìa tay ra. Thú thực, Thư Lộ chưa bao giờ phủ nhận cái trí nhớ cà tàng của mình. Khi người ta tự giới thiệu xong, cô luôn lịch thiệp chìa tay tỏ lòng hữu nghị.
Nữ nhà văn có vẻ phật ý, bà ta bắt tay cô rất chặt, đoạn nói:
- Tôi tới tham dự một tiết mục nghị luận xã hội, MC khá nổi tiếng… tên là cái gì…
- Đinh Phàm. – Thư Lộ đỡ lời.
- À đúng. – Phan Bỉ Đắc đeo kính lên, làm vậy khiến bà ấy đĩnh đạc hơn hẳn: – Bài phỏng vấn lần trước của cô chưa hoàn thành, bao giờ gọi lại cho tôi nhé.
- Vâng ạ.
Thư Lộ bấm bụng nghĩ, cô không nhớ nổi lần trước đã phỏng vấn những gì nữa, mà cứ như thể người bị phỏng vấn là mình vậy.
Tạm biệt bà cô nhà văn, Thư Lộ liền quay về văn phòng. Ngoài cửa sổ, nắng lên rực rỡ, lạ ở chỗ tự nhiên cô thấy nhớ anh già. Lòng chộn rộn nghĩ, hay tối nay gọi điện cho lão ấy nhỉ.
Giờ tan tầm, Thư Lộ cất quyển danh bạ lưu số điện thoại của anh già vào trong túi áo khoác, hai tay thọc vô túi áo là nắm chặt cuốn sổ nhỏ xíu. Cô cúi đầu, rảo bước trong gió, ý nghĩa muốn về nhà gọi điện càng lúc càng trở nên cấp thiết.
Bỗng cô đâm sầm vào một người. Luống cuống ngẩng đầu lên, khuôn mặt nghiêm nghị của anh già xuất hiện lù lù ngay trước mắt.
Cô kinh ngạc há hốc mồm nhìn anh, gió thốc vào họng khiến cô bật mấy tiếng ho:
- Sao lại là anh?
- Sao không thể là tôi? – Ánh mắt Gia Tu thoáng xót xa.
Anh choàng lại khăn cho cô, anh biết cô thường dùng khăn choàng cổ kiêm luôn khẩu trang:
- Đi ăn súp cay Tứ Xuyên không?
Thư Lộ nhìn anh, chẳng nói chẳng rằng, máy móc gật đầu, rồi nối bước anh leo lên taxi.
Trong xe ấm cúng vô cùng, Thư Lộ tháo khăn quàng cổ xuống, len lén trộm nhìn nét mặt nghiêng nghiêng của anh:
- Tuần qua… sao anh không… gọi điện cho em.
- Tôi bận công tác.
Thư Lộ nghĩ thầm trong bụng “Công tác thì cũng gọi được chứ bộ.” song cô không nói ra miệng, nói vậy cứ làm như cô mong điện thoại của anh lắm vậy.
Cô liếc anh, chợt nhận ra anh đang tủm tỉm nhìn mình.
Bỗng đâu, anh nắm lấy tay cô, cằm áp nhẹ lên gò má cô, ôm cô vào lòng.
Chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ dựa vào nhau lặng lẽ thế thôi. Thư Lộ chợt nghĩ, hình như thời gian đang lắng lại, người qua đường, cửa hiệu và những con đường vun vút lướt qua bên ngoài cửa sổ chỉ là thứ đồ trang trí, còn hai người bọn họ mới là vật thể sống, sự tồn tại của họ mới là chân thật.
Taxi dừng bánh, giọng bác tài đều đều không âm điệu:
- Mười ba tệ, cảm ơn. (Thấy tôi không lên tiếng là mấy người coi tôi thành xác chết đấy phỏng?)
Trả tiền xuống xe, và lại một lần nữa, chỗ vốn bán súp cay hàng ngày nay lại trống huơ trống hoác – khiến cả hai thất vọng tràn trề.
Hai người cùng nhìn nhau, Gia Tu nói:
- Lên nhà tôi vậy, nhưng mà nguyên liệu làm lẩu không còn nhiều đâu, lần trước bị em ăn hết rồi.
- Đành giải quyết cho xong đống còn thừa vậy. – Thư Lộ hóm hỉnh nói.
Thay vì đáp, Gia Tu chỉ chăm chăm nhìn cô, cho đến khi cô ngại ngùng lảng tránh ánh mắt anh.
- Em biết không?
Anh bước lại gần, cúi xuống, tì trán lên trán cô:
- Suốt một tuần tôi cố kiềm chế không gọi điện cho em… tôi cũng không biết mình kiềm chế kiểu gì nữa…
Thư Lộ lặng người sửng sốt. Cô sợ mình sẽ hôn lên đôi môi anh nếu dám động đậy. Cô chỉ biết hỏi một câu ngờ nghệch:
- Sao anh phải kiềm chế?
Anh già chớp mắt, cô có cảm giác rất rõ rệt hàng lông mi của anh vừa quét trên mặt cô, gợi ngứa ngáy râm ran.
- Em nhỏ lên nhà ăn lẩu đi thôi.
Anh mỉm cười kéo tay cô, đoạn lấy chìa khoá trong túi ra. Tay anh ấm áp, ram ráp, giống bàn tay ba dắt cô đến trường thưở nhỏ.
Bỗng Thư Lộ cảm thấy, dù ở mặt nào đi chăng nữa, thì mình vẫn chưa xứng tầm làm đối thủ của lão.
***
Thời gian thu âm của “Đường sách thênh thang” chuyển từ chiều Chủ nhật sang chiều thứ Ba, vậy là Thư Lộ khỏi phải mất cả ngày thứ Bảy để chuẩn bị bản thảo nữa. Giờ giấc làm việc của cô bắt đầu giống dân văn phòng bình thường rồi đó.
Hôm đi công tác về, anh già tặng cô một chiếc Panasonic GD90[4] màu bạc làm quà. Cô chỉ đáp lại bằng một tiếng “ờ” rồi lặng lẽ nhận lấy, đợi anh già trở vào bếp lấy coca, cô liền phấn khích xoa xoa vuốt vuốt thân máy trơn truột, cô khao khát một chiếc di động từ lâu rồi, mà còn đúng mẫu cô thích nữa chứ!
Chẳng rõ tự bao giờ, dường như anh đã nắm rõ mọi mừng vui buồn giận của cô. Những lúc ở bên anh, mọi giấu giếm đều trở nên dư thừa.
Trở về nhà, cô lưu số máy anh già đầu tiên. Thoạt đầu cô còn rầu rĩ nghĩ, coi như báo đáp lại món quà anh tặng vậy. Rồi rất nhanh sau đó, cô liền hớn hở gọi điện đi khắp nơi, thông báo cho bạn bè gần xa số máy của mình, cứ như thể chỉ mình cô có di động trên quả đất này vậy, chỉ mình cô được anh già tặng di động vậy…
Trưa thứ sáu, cô vẫn ăn món sườn heo sốt tiêu đen trong căng tin, dù lòng còn thắc mắc vì sao không phải sườn heo cốt lết nhưng bụng vẫn bảo dạ, thôi nấu với cái gì chẳng được, tiêu đen đâu nhất thiết phải đi với bít tết.
Thế mà, chiều đến cô vẫn hối hận vì đã ăn món sườn heo sốt tiêu đen. Trong giờ họp, dạ dày cô bắt đầu rục rịch biểu tình, thậm chí lãnh đạo đài đang tuyên dương mà cô cũng ù ù cạc cạc. Bấm bụng đợi tới lúc tan họp, dạ dày lại bình thường như cân đường hộp sữa một cách kì lạ, Thư Lộ tự nhủ: Hay do chứng “sợ họp” nhỉ?
Tối qua, anh già gọi điện hẹn tối nay dẫn cô đi ăn cơm. Lòng cô khấp khởi thầm mong, thế mà lúc gặp nhau ở dưới lầu, anh lại dẫn cô đi mua KFC.
Anh giải thích ngắn gọn:
- Nhã Quân và Nhã Văn đang đợi.
- Sao anh không gọi điện cho em. – Thư Lộ ảo não nói.
- Bây giờ nói cũng như nhau mà.
- Như đâu mà như. – Cô nói với vẻ ấm ức: – Thế này thì làm sao đồng nghiệp biết em có di động được, mà còn là GD90 nữa chứ, cả buổi chiều em đắn đo suy nghĩ mãi không biết nên khoe khéo kiểu gì.
Anh già nghệt mặt, sau rồi phá lên cười.
Lần đầu tiên Thư Lộ thấy anh già cười thoải mái đến vậy, trước kia nhiều lắm chỉ thấy anh cười mỉm mà thôi.
- Sao, buồn cười gì chứ?
Anh già cười tươi rói, hai bên má lúm đồng tiền nho nhỏ hiện rõ trên khóe môi:
- Không có gì, chí ít, em cũng là cô bé thành thực.
Thư Lộ hậm hực nghĩ, là bởi trước mặt anh, cô không cần giấu giếu gì đó thôi.
Sau tiếng chuông cửa, tiếng bước chân hối hả vang lên, tuy lần trước cũng nghe thấy tiếng bước chân tương tự, nhưng Thư Lộ vẫn cầm chắc trong lòng, người ra mở cửa là Nhã Văn.
- Cô chú đến rồi ạ!
Nhã Văn đón lấy bịch túi đựng KFC từ tay hai người.
Lúc ăn cơm, hai anh em nói cười rôm rả, chắc đã làm lành rồi đây.
Anh già ngồi kế bên, mỉm cười nhìn hai đứa cháu bằng dáng vẻ hồn hậu. Thư Lộ chợt nghĩ, nếu năm xưa mẹ hai đứa nhỏ lấy người em thay vì cưới người anh, thì có khi con cái anh già cũng tầm này tuổi rồi cũng nên.
Cô thấy hơi tò mò, không biết mẹ bọn nhỏ như thế nào nhỉ, đẹp nghiêng nước nghiêng thành hay khí chất cao sang nhỉ? Bởi trong ấn tượng của cô, chỉ những người phụ nữ như vậy mới xứng với anh già.
Đúng lúc đó, chuông cửa reo vang. Nhã Quân đứng dậy ra mở cửa, một người đàn ông cao to đứng ngoài, đường nét khuôn mặt hao hao Gia Tu. Nhưng biểu cảm không nghiêm nghị bằng anh già, mà hiền hoà và mang lại cảm giác ấm áp hơn nhiều.
- Ba.
Nhã Quân rút đôi dép cất trong kệ ra, đưa ba nó.
Thư Lộ đang cắn hamburger bỗng cứng đờ mặt, thì ra đây là anh trai của Gia Tu, kiêm ba bọn nhỏ – nói vậy tức là “phụ huynh” rồi…
Cô vội vàng nuốt miếng bánh trong miệng, dùng giấy lau qua quýt mấy cái, đợi ông anh bước tới, cô lập tức đứng phắt dậy, lễ phép nói:
- Em chào anh ạ.[5]
Anh ta sửng sốt ra mặt, sau mới ôn tồn hỏi:
- Cháu là… bạn của Nhã Quân và Nhã Văn à, chào cháu, chú là ba hai đứa, cứ gọi chú là chú Bùi cho tiện.
Nói dứt câu, anh mới nhận ra bốn kẻ còn lại đang á khẩu nhìn mình. Hai đứa con gắng lắm mới nhịn được cười, nom có vẻ chật vật, bởi coca trong miệng Nhã Văn đã men theo khoé miệng chực chảy ra ngoài. Anh hơi lo, miếng coca ấy mà phun trúng quần áo thì không sao, bịch Ômô anh mới mua dạo gần đây rất tiện, không cần vò tay, cứ quẳng vào máy giặt là xong, nhưng ngộ nhỡ nó phun ra tấm thảm lông cừu anh mới mua tuần trước thì rắc rối to. Tiệm giặt khô trong khu mới dọn đi, nếu mang ra ngoài giặt, lại phải vác tới tận Từ Gia Hối cơ. Đoạn anh ngó sang đứa con trai, một tay thằng bé cầm đùi gà rán, tay kia cầm tương cà, hai thứ ấy chực rơi xuống lúc nào chả biết – trời ơi đó là tấm thảm anh mới mua tuần trước, giá khuyến mại là bốn trăm tám mươi tám tệ tám hào! Chưa kể cô bé ngoan ngoãn lễ phép kia đang nhìn anh với con mắt tròn xoe, cớ gì lại ngạc nhiên đến vậy, nhẽ nào – trông anh quá trẻ, không giống ba bọn nhỏ à? Mấy năm trước chắc còn đỡ, chẳng bù ấy năm nay tóc bạc tua tủa, Nhã Văn thường nói, hai năm qua ba già sọm đi… trời ơi, Liêm Pha[6] già mất rồi. À còn cả Gia Tu, bình thường thằng em vốn cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói, thế mà bữa nay nom lạnh te, mặt hơi tái, điệu bộ như muốn đánh nhau, hay dạo này yếu thận nhỉ?
- Đây là bạn em, Tào Thư Lộ. Thư Lộ, đây là anh trai tôi. – Giọng Gia Tu nghe thực sự lạnh lùng: – Bùi Gia Thần.
Hai đứa nhỏ không nhịn được nữa, liền phá ra cười. Gia Thần để ý thấy coca trong miệng Nhã Văn và tương cà trên tay Nhã Quân rủ nhau nhỏ xuống tấm thảm lông cừu trắng toát, mà anh mới mua với giá khuyến mãi là bốn trăm tám mươi tám tệ tám hào, song bất chấp tất cả, anh vẫn lịch lãm gật đầu với Thư Lộ:
- Chào em, anh thường nghe Gia Tu và hai đứa nhỏ nhắc tới em, anh không nghĩ em…
Anh ngắt câu giữa chừng, bầu không khí xung quanh lập tức im bẵng:
- … Lại trẻ thế này.
Thư Lộ cười thân mật đáp lại, song bụng bảo dạ, chắc mình cười phải sượng lắm.
Thứ Sáu, nắng dịu dàng, chẳng rõ căng tin mắc cái giống gì mà ọi người ăn món sườn heo sốt tiêu đen suốt ba tuần liền. Thư Lộ bấm bụng nhường sườn heo cho Tiểu Man, bởi bữa nay, cô thấy người nôn nao mắc ói dù chưa bỏ bụng thứ gì.
- Cậu biết gì chưa? – Tiểu Man vừa ăn sườn heo, vừa lúng búng nói: – Hôm qua anh Triệu bảo, thứ Ba tuần sau thu hai số liền đó.
- Ngày mấy?
- Hai nhăm tháng một.
Khái niệm về thời gian của Thư Lộ không được rõ ràng cho lắm, chỉ láng máng nhớ sắp đến Tết mà thôi.
- Hôm nay bao nhiêu rồi?
- Hai mốt rồi đó.
Hai mốt à… hình như cô quên chuyện gì đó thì phải, song nghĩ mãi, nghĩ đến nát óc mà chẳng ra.
Chiều đến, cô có cảm giác bồng bềnh nhẹ trôi. Lúc họp bàn kịch bản, mọi người thảo luận cái gì đó hình như chẳng liên quan tới cô, chốc chốc cô lại tự hỏi, rốt cuộc mình quên cái gì nhỉ.
Tầm trưa, cuối cùng anh già đã chịu gọi điện tới, để cô có cơ hội “nở mày nở mặt” một phen, nhưng đang vội thu tiết mục, nên cô đã từ chối lời mời ăn cơm tối.
Nhân lúc nghỉ giải lao, cô tranh thủ vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Vừa đi, cô vừa xắn tay áo, nước lạnh vã lên mặt chắc chắn sẽ thoải mái hơn. Biên tập phòng kế bên và đạo diễn vừa bước ra từ nhà vệ sinh, chào cô xong, họ liền bàn bạc gì đó.
- Tớ khoảng tầm bốn mươi ngày, chu kỳ dài hơn người bình thường…
Thư Lộ mở vòi nước, hít một hơi thật sâu rồi ghé mặt lại gần, nước máy mơn man trên má cô, cảm giác đóng băng trong chớp mắt. Thế rồi, cô sực nhớ ra gì đó, thậm chí quên cả nín thở khiến nước xộc vào mũi. Cô ngẩng phắt đầu lên, đoạn nhìn mình trong gương, không nén được cơn ho, mũi tắc nghẽn thật khó chịu, nhưng lúc này, đối với cô mà nói đã chẳng còn cảm giác gì. Cuối cùng cô mới biết mình quên gì…
Bạn thân[7]! Bà bạn thân kia đến giờ còn chưa thấy đâu!
[1] “Lão ngoan đồng” là ngoại hiệu của Chu Bá Thông trong tiểu thuyết của Kim Dung, là người có tính tình ngây thơ, hay đùa giỡn như trẻ con. truyện đam mỹ
[2] Đạo diễn của phim Love letter.
[3] Love letter kể về Hiroko Watanabe đã mất đi vị hôn phu Itsuki Fuji của mình trong một tai nạn khi leo núi. Vào ngày giỗ lần thứ hai của Itsuki Fuji, Watanabe tìm thấy địa chỉ nhà cũ của Fuji trong album ảnh thời trung học của anh. Cô quyết định viết cho vị hôn phu đã mất của mình một lá thư và gửi theo địa chỉ đó dù biết rằng địa chỉ đó đã không còn tồn tại. Thật bất ngờ là cô đã nhận được hồi âm của Fuji. Không dám chắc người hồi âm thư có phải là Fuji không, Hiroko tiếp tục gửi thư và phát hiện ra rằng đó không phải là người chồng chưa cưới đã qua đời của mình mà là một cô gái có cùng tên với anh, và thật tình cờ, cô gái đó là bạn học trung học của Itsuki Fuji.
[4] Năm 2000 các cậu ạ, đừng thắc mắc nhiều ; ;
[5] Lại giải thích: các cậu cũng biết xưng hô ngộ nị trong tiếng trung giống I you trong tiếng anh rồi đó, chỗ này Thư Lộ nói “em chào anh ạ” thì cũng không khác gì “cháu chào chú ạ”, nên chú “phụ huynh” hiểu nhầm là điều dễ hiểu nhé.
[6] Sự tích thì đọc ở đây, dài quá, ngại viết chết đi được:
[7] Ý chỉ kinh nguyệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương