Hành Tinh Mèo Con
Chương 9
Edit by Lơ________________Từ sau khi rời khỏi bệnh viện, thế giới của Bùi Thanh Hà chuyển thành màu xám xịt“Trạng nguyên kì thi đại học” “Bất hiếu” “Giết cha”. Những từ này nối tiếp nhau, tạo nên những tờ báo che trời lấp đấtNhững tên nghiên cứu xã hội học, tâm lý học, từng người từng người đi tìm giáo viên, hàng xóm của Bùi Thanh Hà, mổ xẻ cuộc đời đầy đau thương của anh trước mặt toàn dân thiên hạ. Có người đồng tình, kẻ bác bỏNhững người kia chẳng hề quan tâm đến Bùi Thanh Hà, cũng chẳng quan tâm sau này anh sẽ như thế nào, chỉ lo cho KPI cùng độ hot của mình. Câu chuyện của anh trở thành đề tài đàm luận sau bữa ăn, chỉ là một món đồ chơi mọi người lôi ra chỉ trỏCâu chuyện chỉ mở ra ở một góc của chú cá voi trắngBởi vì đói, Yến Giang bèn bất đắc dĩ phải ra ngoài kiếm ăn. Xung quanh sao Thiên Lang không có hằng tinh nào. Bởi vậy chẳng có mặt trời cùng trăng. Cũng may thỉnh thoảng sẽ có mưa đá làm đồ ănMưa đá ở ngôi sao này có vị vani mà Yến Giang thích nhất, lúc ăn còn có cảm giác mềm như bơNhưng cơn mưa đá mềm mại, dịu ngọt này, lúc chạm vào những con cá màu đỏ kia, lại trở thành những thanh dao sắc bénTrong làn nước, mùi tanh của biển hoà cùng mùi máu tươi, bốc lên làm Yến Giang phải nhíu màyTrên sao Thiên Lang, nơi duy nhất có thể hiện hình ảnh, là trái tim của cá voiYến Giang lo cho Bùi Thanh Hà, ăn lưng lửng bụng rồi chạy tới chỗ trái tim, còn chưa kịp chạy vào màn sương đã bị vướng gì đó ngã xuốngYến Giang cúi đầu, thấy một cái bút cùng một quyển kịch bảnKịch bản này có vẻ đã bị người ta lật đi lật lại rất nhiều lần, góc giấy A4 hằn nếp gấpBìa ngoài viết—-《Cuộc đời của Bùi Thanh Hà》Đạo diễn / biên kịch: Yến GiangDiễn viên chính: Bùi Thanh HàYến Giang sửng sốt, mở ra nhìn, bên trong chỉ có vài tờ giấy mỏng. Phần cuối bị úng nước, chữ viết chì nhoè nhoẹt nhìn không rõHồi 1: Ngày X tháng X năm XXXX, Bùi Thanh Hà ra đời ở thị xã X, thành phố XX, tỉnh X. Cha là công nhận xưởng sắt thép, mẹ là một trong những học sinh cấp 2 đầu tiên của xã….Yến Giang vừa nhìn đã hiểu, cầm cây bút, muốn viết lại cuộc đời của Bùi Thanh HàNhưng, kịch bản cũng chẳng dễ ăn như vậy. Nét bút tựa như phiêu du trên mặt nước, chẳng để lại chút dấu vết nàoKịch bản chỉ đưa ra hai lựa chọnCha mẹ ly hôn, một là chọn cha, hai là chọn mẹYến Giang không chút do dự chọn vế sauSương mù trước mặt cậu dần biến đổi, lùi về ngày mẹ anh rời điLúc này, Bùi Thanh Hà thay đổi đôi chútBé có thêm tai chó và cái đuôiMẹ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Bé Hà, đừng nói gì nhé, kẻo đánh thức cha con”Bùi Thanh Hà nằm trên chiếc giường chật chội, chớp mắtMẹ kéo va ly đi, bé con Bùi Thanh Hà lặng im bò dậy từ giường, lon ton chạy theo sau mẹĐó là một buổi sáng sương mù giăng khắp lối, Bùi Thanh Hà phải cố gắng chạy nhanh mới không mất dấu mẹMẹ đi lên một tuyến xe khách đường dài, lúc đó bên kiểm vé còn lỏng lẻo, để Bùi Thanh Hà lọt qua. Mãi tới lúc phụ xe hỏi mãi “Đây là bé con nhà ai” mẹ mới nhận raMặt bà ngập tràn ngơ ngác, vừa mỏi mệt, cũng mừng vuiMẹ chẳng nói gì, chỉ giang rộng vòng tay ôm lấy bé con của mình, lặng yên rơi nước mắt, khóc mãi từ trấn nhỏ tới tận tỉnh lỵGiờ đây, chó con đã được ở bên mẹYến Giang vẫy đuôi, vừa lòng với lựa chọn của mình*Mẹ là một cô gái vừa dịu dàng lại còn chịu khó, bà tìm thấy công việc đầu tiên, là thu ngân siêu thịÔng Bùi cũng nhận ra con trai đã mất tăm, làm ầm lên nhiều lần, đòi tiền của mẹ, vậy nên mẹ phải bỏ việc rất nhiều lần. Cuộc sống của hai mẹ con rất khó khănLúc sụp đổ, mẹ cũng sẽ hét vào mặt Bùi Thanh Hà, túm tóc của bé bảo bé cút về với thằng cha khốn nạn kia. Bùi Thanh Hà bị vặt đến mức lông trên lỗ tai trọc mất, cũng chẳng dám kêu đau lấy một lầnSau này, mẹ tái giá. Người kia là ông chủ một nhà hàng nhỏ ở tỉnh lỵ. Tuy ông ta lớn tuổi hơn bà rất nhiều, nhưng lại cho bà một mái ấmBùi Thanh Hà cũng may mắn được cho vào hộ khẩu, bởi có tin đồn rằng khu này sẽ bị dỡ bỏ, nhiều người thì phần đền bù sẽ cao hơn. Cuối cùng những chung cư xung quanh đã dỡ bỏ hết, khu này vẫn y nguyên. Mà em bé mới của mẹ cũng chào đời. Đó là em trai cùng mẹ khác cha của Bùi Thanh HàÁnh mắt của cha kế nhìn bé cũng chuyển thành ghét bỏMẹ trước kia từng bị bạo lực gia đình, không làm nổi việc nặng nữa, chỉ có thể chăm nom việc nhà. Một tay cha kế nuôi mọi người, ghét bỏ Bùi Thanh Hà cũng là lẽ thường, dẫu sao cũng chưa đến mức ngược đãiCuộc sống của Bùi Thanh Hà vẫn khốn khó như trước, nhưng ít ra, đỡ hơn so với lúc ở cùng cha ruột nhiềuBé ngoan ngoãn làm việc nhà, thay tã cho em trai, giặt quần áo giúp cha kế. Một bé trai tầm 10 tuổi, trời đông giá rét, ngồi trên ghế nhỏ, dùng xà phòng giặt sạch quần và áo bông của một người đàn ông trung niênTuy ánh mắt của mẹ giờ nhìn bé cũng chỉ như nhìn không khí, nhưng Bùi Thanh Hà cũng chẳng một lần trách bà, chỉ biết nghẫm nghĩ xem mình làm sai ở đâu. Bé con không được yêu thương là vậy, luôn đánh đổi hết thảy chỉ để nhận được một chút thương yêuThành tích của bé vẫn rất nổi bật, thậm chí nhờ giáo dục của nơi tỉnh lỵ mà còn tốt hơn khi ở quêNếu chỉ có như vậy, thì Bùi Thanh Hà vẫn có thể yên bình lớn lên, hiểu được rằng dẫu cho là tình mẫu tử, cũng cần có điều kiện. Anh sẽ học được rời xa lòng mẹ trong tâm trí, cùng người mình thích tạo nên tổ ấm, lấp đầy những khuyết thiếu trong anhNhưng vấn đề lại xảy ra với cậu emĐứa trẻ được chẩn đoán mắc ban xuất huyết và thiếu máu bất sản nghiêm trọng, cuối cùng biến thành bệnh máu trắng. Vào thời điểm đó, các loại thuốc và phương pháp điều trị liên quan không được bảo hiểm y tế chi trả.Cha kế vốn bị ysl, già rồi mới có con, tất nhiên chẳng thể từ bỏ dễ dàng như vậyÔng ta bán nhà, đắp vào tiền chữa bệnh cho conBùi Thanh Hà nhìn mẹ lấy nước mắt rửa mặt, nhìn bà đứng trong phòng bán máu cũ nát, vén tay áo lên lộ ra cánh tay. Trông bà giờ đây héo mònKhoảnh khắc đó, cảm xúc trong bé không phải là đau lòng, mà là hâm mộBé hâm mộ cậu em năm tuổi, ngỗ nghịch kia. Cậu em trai trên danh nghĩa của béBé không biết cậu em kia tốt hơn mình ở điểm nào. Nhóc ta sẽ chỉ vì không thể ăn thịt mà đập vào đầu mẹ, nổi cáu trên giường bệnh, còn xé bài tập của bé, bởi vì bị bệnh, nên vừa ốm yếu vừa nóng nảyNhưng tình yêu vốn không hề có lý do. Đứa trẻ này nhận được sự thiên vị của mẹMẹ đối xử với em trai là ôn nhu và kiên nhẫn, còn với bé là điên loạn và vô lýBà lặp đi lặp lại rằng mình yêu bé biết bao, mình vì bé từ bỏ những gì, nói nếu không phải để bé đến trường, mình cũng chẳng cần gả cho cha kế, lại nhắc tới gã cha ruột hằng năm tới cửa đòi tiềnBé bị bao bọc bởi loại tình thương độc hại ấy đấyRốt cuộc là bạo lực thân thể đáng sợ hơn, hay bạo lực tinh thần đáng sợ hơnYến Giang chẳng rõCậu thấy tim mình như nghẹn lại. Rõ ràng chỉ là người đứng xem, lại bị cuộc sống đầy rẫy bùn đen của Bùi Thanh Hà bao lấyBán nhà đi, cũng chỉ đủ tiền trị liệu trong 3-4 năm. Nếu không tìm ra tuỷ thích hợp để thay, vậy số tiền đó chỉ như đốt đi để giành hơi tàn từ tay Diêm VươngCha kế đành phải vay nặng lãi, nhưng những người đó cũng chẳng muốn cho ông ta vayCùng đườngSau này, mẹ và cha kế đã bán không nổi máu nữa. Vì thế Bùi Thanh Hà cao gầy phải điBé chỉ đi đúng một lầnTựa như ánh sáng cuối đường hầmBùi Thanh Hà nhớ rõ, đó là một ngày mưaThành tích của bé vốn tốt, giáo viên đặc cách không cần lên lớp tự học. Trước lúc đi còn đưa cho bé một gói kẹo sữa thỏ trắng, làm phần thưởng vì đứng nhất toàn khốiBé vốn dĩ đang rất vuiSau đó bé trở lại nhà cho thuê, thấy cha kế và mẹ đang chờ mìnhLòng Bùi Thanh Hà có chút hoảng hốt và sợ hãi, nhưng nụ cười trên mặt mẹ lại như mê hoặc béMẹ nói: “Bé Hà, lại đây, mẹ có việc cần nói với con”“Chúng ta đã tìm được người tốt đồng ý chu cấp tiền thuốc men cho em con. Còn cả tiền học và sinh hoạt phí của con nữa” Mẹ ôm lấy bé, không biết là do đau lòng hay vui mừng, mắt đỏ lên “Họ chỉ có một yêu cầu….”“Nhóm máu của bé Hà rất hiếm, là loại có RH”“Giúp đỡ nhà họ Yến kia. Trong nhà có con bị bệnh, cũng là nhóm máu có RH”Yến Giang trợn tròn mắtMẹ nắm lấy tay Bùi Thanh Hà, nói bằng giọng van nài: “Chỉ cần bé Hà ký tên là được. Chỉ cần ký tên thôi, mẹ xin con”Bùi Thanh Hà cúi đầu, nhìn tập hồ sơ trong tay. Trên đó in to mấy chữ: Thỏa thuận hiến tặng nội tạng*《Cuộc đời của Bùi Thanh Hà》Hồi 1Ngày X tháng X năm XXXX, Bùi Thanh Hà ra đời ở thị xã X, thành phố XX, tỉnh X. Cha là công nhận xưởng sắt thép, mẹ là một trong những học sinh cấp 2 đầu tiên của xã. Hai người họ đều làm việc trong xưởng, kết hôn qua lời giới thiệu của gia đình. Cũng chẳng có tình cảm gì với nhauNăm Bùi Thanh Hà ba tuổi, xưởng sắt thép cải cách, cha mẹ Bùi Thanh Hà thuộc nhóm đầu tiên bị sa thải, mất đi nguồn thu nhậpNăm Bùi Thanh Hà năm tuổi, cha mẹ ly hôn. Quyền nuôi con thuộc về cha. Mãi đến tận 6, 7 năm sau, bé chưa một lần được gặp lại mẹNhưng bé vẫn mơ ước cùng kì vọng vào mẹ. Hi vọng mẹ sẽ đưa mình ra khỏi vũng bùnTốt nghiệp cấp 2, cha không đồng ý chi trả học phí và sinh hoạt phí. Bùi Thanh Hà khát khao được tiếp tục học tậpKì nghỉ hè năm đó, người mẹ nhiều năm không gặp tới tìm bé, đưa theo “Thỏa thuận hiến tặng nội tạng”“Chưa cần ngay lập tức”“Có thể cung cấp học phí, sinh hoạt phí, dẫu sau này con vào đại học, hay du học….”Không chỉ có anh, cả cha và mẹ đều được lợi. Nhà họ Yến rất giàuQuyên gan quyên thận thì không sao. Nhưng người ta lại cần một trái timBởi mua bán người là trái phép, nên điều Bùi Thanh Hà cần là quyên sau khi chếtCuộc đời của anh chỉ có hai bàn tay trắng, còn mỗi trái tim là quý giá*Không có cái quỹ giúp đỡ người nghèo kiaCũng chẳng có tiền từ thiệnChỉ có nước mắt của mẹ, cùng sự tham lam của chaĐây là câu chuyện chân thật phía sau một hành tinh hoang đường
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương