Hành Trình Cưa Vợ
Chương 2: Bừng tỉnh
Edit: An Tĩnh
12 giờ trước.
“Được rồi được rồi, Lâm Hoàn, đừng uống nữa.”
“Đưa tớ! Một miếng nữa, thật sự chỉ một miếng nữa thôi! Nếu không mọi người sẽ cho rằng tửu lượng của tớ kém đó….” Lâm Hoàn đuổi theo quyết không thả chai rượu đã bị Tuệ Như lấy mất, Tuệ Như bị quấn lấy cũng hết cách, không thể làm gì khác ngoài rót tí tách vào cốc mấy giọt cho cô: “Nhiều như vậy rồi, một miếng cuối cùng đó nha!”
Lâm Hoàn nhìn cốc rượu, tức giận há to miệng hà một hơi toàn mùi rượu vào cô bạn: “Cậu thấy miệng tớ nhỏ như vậy hả!”
“Trời má!” Tuệ Như bị hà hơi, mặt nhăn nhó, đặt chai rượu lên lại trên bàn, “Cậu uống đi, cậu uống đi! Không ai quan tâm cậu đâu!”
Mặt Lâm Hoàn đỏ bừng, cô cười nói: “Như Như, cậu là người tốt nhất ~” Nói xong thì dứt khoát cầm chai rượu mở ra và lập tức đổ ào ào mấy ngụm vào miệng. Người ngồi xung quanh đều sợ hết hồn, lật đất đến cản, mấy người ba chân bốn cẳng giành lại bình rượu.
Lại nhìn đến Lâm Hoàn, từ lúc vừa sinh ra đến giờ tổng số rượu cô đã uống đoán chừng cũng không vượt quá hai chai. Hôm nay uống sáy bảy ly rượu Âu Mỹ, lại còn tự rót thêm cho mình, tóm lại là đã mất đi ý thức của bình thường. Cô dựa vào ghế sofa, trong miệng cứ nói mê sảng lầm bầm lầu lầu gì đó.
Phương Tuệ Như nhìn cô đầy bất đắc dĩ, “Tính toán lại, cô ấy như vậy rồi, đưa về nhà có lẽ sẽ bị ba mẹ cô ấy chặt gãy chân mất. Tôi mang cô ấy lên lầu thuê phòng, mọi người cứ chơi trước đi.”
Mới vừa nâng Lâm Hoàn ở bên cạnh đứng dậy đi ra khỏi phòng bao, đột nhiên Triệu Triết Vũ đứng dậy chắn trước cửa.
“Tôi đưa cô ấy đi.”
Phòng bao yên tĩnh trong chốc lát.
Mọi người nhìn nhau mấy lần, trong đây đều là bạn học cũ, cũng hiểu đôi chút về chuyện cũ của hai người, vẻ mặt nhanh chóng trở thành trong lòng biết rõ. Vì vậy có người lập tức đứng dậy giữ Phương Tuệ Như lại: “Đúng đó, cậu là thọ tinh thì nên ở lại đây đi!” “Đúng vậy, tay chân cậu nhỏ như vậy, sao mà nâng nổi người khác được?” “Để cho đàn ông bọn tôi giúp đi, mỗi hai cô gái thì không được an toàn đâu!”….
Năm đó hai người quen biết nhau cũng là nhờ Phương Tuệ Như, thật ra thì đã nhiều năm qua, cô ấy cũng đã nhìn ra được tâm tư của Triệu Triết Vũ.
“Vậy…. Cậu còn thích Tiểu Hoàn sao.”
Triệu Triết Vũ gật đầu, cởi áo vest ra bao lấy người Lâm Hoàn, dứt khoát ôm cô đi ra khỏi phòng bao.
Dọc theo đường đi, đầu Lâm Hoàn đau nhức, bị tần số nhịp bước chân anh tác động lại càng thêm choáng váng, giãy giụa người muốn tránh thoát không ngừng. Triệu Triết Vũ bị cô nhúc nhích mãi thì không nhịn được nói: “Đừng động đậy!”
Lâm Hoàn bị anh quở trách, lập tức bất động. Vốn tưởng rằng cuối cùng cô cũng biết điều, vậy mà cô nàng này lại mồm miệng, dáng vẻ như muốn khóc lóc trong ngực anh: “Anh dữ với em…”
Triệu Triết Vũ nhìn vẻ mặt tủi thân của cô, vẫn mềm lòng. Mất tự nhiên nhẹ giọng lại.
“Nghe lời anh, một hồi là đến phòng rồi.”
Lâm Hoàn hít hít mũi, đưa tay ôm cổ anh, vùi đầu vào hõm vai anh, nói giọng buồn thiu: “Em không động đậy nữa, vậy anh đi chậm chút nha…..”
Trái tim anh nhất thời run lên kịch liệt.
“….Được.”
Thật may là đêm đã khuya, hành lang khách sạn cũng không có bóng người một người nào.
Đường đi ngắn ngủi, nhưng anh đi rất lâu.
Khó khăn lấy ra thẻ phòng để mở cửa, anh dùng chân đẩy cửa ra và đi vào, vốn tưởng rằng cô đã ngủ, thời điểm đặt cô lên giường mới phát hiện tay cô vẫn ôm chặt cổ mình không buông. Vừa giữ đôi chân nhỏ của cô lại, Lâm Hoàn đột nhiên lại đứng xuống đất, nghiêng ngã muốn đi ra ngoài. Triệu Triết Vũ sợ hết hồn, vội vàng kéo cánh tay cô lại: “Em đi đâu vậy?”
Lâm Hoàn giãy giụa người hất tay anh ra, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Em chưa tắm, không thể lên giường ngủ được!”
Triệu Triết Vũ đỡ trán, “Phòng tắm ở bên này.”
Đưa cô đi đến cửa phòng tắm. Lâm Hoàn thăm dò chút, xác nhận đúng là phòng tắm, mới mơ mơ màng màng đi vào và đóng cửa lại. Trước khi đi còn không quên nói với anh một câu: “Không được phép nhìn lén!”
Sau đó là âm thanh khóa trái lạch cạch của cửa.
Triệu Triết Vũ nhíu mày, không nghĩ đến nhiều năm như vậy, cô nhóc này vẫn ngốc thế này. Anh ngồi lên ghế sofa, thuận tay châm một điếu thuốc.
Trong phòng tắm rất nhanh đã có tiếng nước chảy tí tách phát ra. Vừa nghĩ đến việc tửu lượng của cô không kém, còn có thể tự mình tắm rửa sao? Đột nhiên phát hiện hình như cô không có quần áo sạch để mặc….. Anh quay đầu dập tắt thuốc và gọi điện thoại để lễ tân đưa áo choàng tắm sạch sẽ đến.
Vừa mới nhận áo choàng tắm và đóng cửa lại, bất chợt nghe thấy tiếng kêu “ui da” phát ra ở trong phòng tắm. Ngay sau đó vòi sen và âm thanh ngã xuống đấy. Triệu Triết Vũ đi nhanh đến cửa phòng tắm, gõ cửa, “Không có chuyện gì chứ?”
Sau đó là tiếng khóc hu hu vang lên.
Triệu Triết Vũ sốt ruột, chốt cửa lại bị Lâm Hoàn khóa lại nên làm sao cũng bất động như cũ, chỉ phát ra tiếng cạch cạch khiến người ta càng thêm gấp rút.
“Này, Lâm Hoàn, em làm sao vậy?”
“Hu hu hu ——-“ cuối cùng, biến thành tiếng gào khóc lớn.
“Lâm Hoàn, nói gì đi!”
Được rồi, càng khóc càng lớn tiếng.
Triệu Triết Vũ luống cuồng, ném áo choàng tắm đi, bắt đầu phá cửa.
May mà chất lượng của cánh cửa này không phải quá tốt, sau mấy lần vang động rung trời cũng đã hỏng, Triệu Triết Vũ vọt vào, đã nhìn thấy Lâm Hoàn nằm cuộn tròn mình trên sàn phòng tắm khóc lóc, nước nóng vẫn chảy rào rào từ vòi hoa sen rơi trên nền đất. Anh bước nhanh về phía trước đỡ cô dậy, kiểm tra từ trên xuống dưới, “Có phải trượt ngã không? Có bị đập đầu không?”
Lâm Hoàn chỉ thút tha thút thít nói: “Đau….”
“Đau chỗ nào? Ngã đụng chỗ nào rồi?” Anh cẩn thận xem lại một lần, mới phát hiện ở gót chân phải cô, có lẽ là lúc trượt chân đụng phải ống nước, chân bị rách một mảng da.
“Lâm Hoàn, em có cần đến mức này không?”
Lâm Hoàn vòng tay ôm lấy cổ anh, chui đầu vào bả vai anh và khóc to lên, không biết đang nói mê sảng loạn xạ gì đó.
Sợ cô bị lạnh, Triệu Triết Vũ cầm vòi sen lên và dùng nước nóng tắm sạch người cô, “Được rồi được rồi mà, chuyện bao lớn đâu, khóc cái gì.”
“A Triết, khó chịu quá…..”
Toán thân anh chấn động.
Trong lúc giật mình thì thời gian quay ngược về.
…
“A Triết!”
“Sao lại gọi anh là A Triết?”
“Bởi vì bạn anh cũng gọi anh là A Vũ đó…. Chỉ có mình em gọi là A Triết, thế mới đặc biệt.”
…
**
Hết chương 2
12 giờ trước.
“Được rồi được rồi, Lâm Hoàn, đừng uống nữa.”
“Đưa tớ! Một miếng nữa, thật sự chỉ một miếng nữa thôi! Nếu không mọi người sẽ cho rằng tửu lượng của tớ kém đó….” Lâm Hoàn đuổi theo quyết không thả chai rượu đã bị Tuệ Như lấy mất, Tuệ Như bị quấn lấy cũng hết cách, không thể làm gì khác ngoài rót tí tách vào cốc mấy giọt cho cô: “Nhiều như vậy rồi, một miếng cuối cùng đó nha!”
Lâm Hoàn nhìn cốc rượu, tức giận há to miệng hà một hơi toàn mùi rượu vào cô bạn: “Cậu thấy miệng tớ nhỏ như vậy hả!”
“Trời má!” Tuệ Như bị hà hơi, mặt nhăn nhó, đặt chai rượu lên lại trên bàn, “Cậu uống đi, cậu uống đi! Không ai quan tâm cậu đâu!”
Mặt Lâm Hoàn đỏ bừng, cô cười nói: “Như Như, cậu là người tốt nhất ~” Nói xong thì dứt khoát cầm chai rượu mở ra và lập tức đổ ào ào mấy ngụm vào miệng. Người ngồi xung quanh đều sợ hết hồn, lật đất đến cản, mấy người ba chân bốn cẳng giành lại bình rượu.
Lại nhìn đến Lâm Hoàn, từ lúc vừa sinh ra đến giờ tổng số rượu cô đã uống đoán chừng cũng không vượt quá hai chai. Hôm nay uống sáy bảy ly rượu Âu Mỹ, lại còn tự rót thêm cho mình, tóm lại là đã mất đi ý thức của bình thường. Cô dựa vào ghế sofa, trong miệng cứ nói mê sảng lầm bầm lầu lầu gì đó.
Phương Tuệ Như nhìn cô đầy bất đắc dĩ, “Tính toán lại, cô ấy như vậy rồi, đưa về nhà có lẽ sẽ bị ba mẹ cô ấy chặt gãy chân mất. Tôi mang cô ấy lên lầu thuê phòng, mọi người cứ chơi trước đi.”
Mới vừa nâng Lâm Hoàn ở bên cạnh đứng dậy đi ra khỏi phòng bao, đột nhiên Triệu Triết Vũ đứng dậy chắn trước cửa.
“Tôi đưa cô ấy đi.”
Phòng bao yên tĩnh trong chốc lát.
Mọi người nhìn nhau mấy lần, trong đây đều là bạn học cũ, cũng hiểu đôi chút về chuyện cũ của hai người, vẻ mặt nhanh chóng trở thành trong lòng biết rõ. Vì vậy có người lập tức đứng dậy giữ Phương Tuệ Như lại: “Đúng đó, cậu là thọ tinh thì nên ở lại đây đi!” “Đúng vậy, tay chân cậu nhỏ như vậy, sao mà nâng nổi người khác được?” “Để cho đàn ông bọn tôi giúp đi, mỗi hai cô gái thì không được an toàn đâu!”….
Năm đó hai người quen biết nhau cũng là nhờ Phương Tuệ Như, thật ra thì đã nhiều năm qua, cô ấy cũng đã nhìn ra được tâm tư của Triệu Triết Vũ.
“Vậy…. Cậu còn thích Tiểu Hoàn sao.”
Triệu Triết Vũ gật đầu, cởi áo vest ra bao lấy người Lâm Hoàn, dứt khoát ôm cô đi ra khỏi phòng bao.
Dọc theo đường đi, đầu Lâm Hoàn đau nhức, bị tần số nhịp bước chân anh tác động lại càng thêm choáng váng, giãy giụa người muốn tránh thoát không ngừng. Triệu Triết Vũ bị cô nhúc nhích mãi thì không nhịn được nói: “Đừng động đậy!”
Lâm Hoàn bị anh quở trách, lập tức bất động. Vốn tưởng rằng cuối cùng cô cũng biết điều, vậy mà cô nàng này lại mồm miệng, dáng vẻ như muốn khóc lóc trong ngực anh: “Anh dữ với em…”
Triệu Triết Vũ nhìn vẻ mặt tủi thân của cô, vẫn mềm lòng. Mất tự nhiên nhẹ giọng lại.
“Nghe lời anh, một hồi là đến phòng rồi.”
Lâm Hoàn hít hít mũi, đưa tay ôm cổ anh, vùi đầu vào hõm vai anh, nói giọng buồn thiu: “Em không động đậy nữa, vậy anh đi chậm chút nha…..”
Trái tim anh nhất thời run lên kịch liệt.
“….Được.”
Thật may là đêm đã khuya, hành lang khách sạn cũng không có bóng người một người nào.
Đường đi ngắn ngủi, nhưng anh đi rất lâu.
Khó khăn lấy ra thẻ phòng để mở cửa, anh dùng chân đẩy cửa ra và đi vào, vốn tưởng rằng cô đã ngủ, thời điểm đặt cô lên giường mới phát hiện tay cô vẫn ôm chặt cổ mình không buông. Vừa giữ đôi chân nhỏ của cô lại, Lâm Hoàn đột nhiên lại đứng xuống đất, nghiêng ngã muốn đi ra ngoài. Triệu Triết Vũ sợ hết hồn, vội vàng kéo cánh tay cô lại: “Em đi đâu vậy?”
Lâm Hoàn giãy giụa người hất tay anh ra, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Em chưa tắm, không thể lên giường ngủ được!”
Triệu Triết Vũ đỡ trán, “Phòng tắm ở bên này.”
Đưa cô đi đến cửa phòng tắm. Lâm Hoàn thăm dò chút, xác nhận đúng là phòng tắm, mới mơ mơ màng màng đi vào và đóng cửa lại. Trước khi đi còn không quên nói với anh một câu: “Không được phép nhìn lén!”
Sau đó là âm thanh khóa trái lạch cạch của cửa.
Triệu Triết Vũ nhíu mày, không nghĩ đến nhiều năm như vậy, cô nhóc này vẫn ngốc thế này. Anh ngồi lên ghế sofa, thuận tay châm một điếu thuốc.
Trong phòng tắm rất nhanh đã có tiếng nước chảy tí tách phát ra. Vừa nghĩ đến việc tửu lượng của cô không kém, còn có thể tự mình tắm rửa sao? Đột nhiên phát hiện hình như cô không có quần áo sạch để mặc….. Anh quay đầu dập tắt thuốc và gọi điện thoại để lễ tân đưa áo choàng tắm sạch sẽ đến.
Vừa mới nhận áo choàng tắm và đóng cửa lại, bất chợt nghe thấy tiếng kêu “ui da” phát ra ở trong phòng tắm. Ngay sau đó vòi sen và âm thanh ngã xuống đấy. Triệu Triết Vũ đi nhanh đến cửa phòng tắm, gõ cửa, “Không có chuyện gì chứ?”
Sau đó là tiếng khóc hu hu vang lên.
Triệu Triết Vũ sốt ruột, chốt cửa lại bị Lâm Hoàn khóa lại nên làm sao cũng bất động như cũ, chỉ phát ra tiếng cạch cạch khiến người ta càng thêm gấp rút.
“Này, Lâm Hoàn, em làm sao vậy?”
“Hu hu hu ——-“ cuối cùng, biến thành tiếng gào khóc lớn.
“Lâm Hoàn, nói gì đi!”
Được rồi, càng khóc càng lớn tiếng.
Triệu Triết Vũ luống cuồng, ném áo choàng tắm đi, bắt đầu phá cửa.
May mà chất lượng của cánh cửa này không phải quá tốt, sau mấy lần vang động rung trời cũng đã hỏng, Triệu Triết Vũ vọt vào, đã nhìn thấy Lâm Hoàn nằm cuộn tròn mình trên sàn phòng tắm khóc lóc, nước nóng vẫn chảy rào rào từ vòi hoa sen rơi trên nền đất. Anh bước nhanh về phía trước đỡ cô dậy, kiểm tra từ trên xuống dưới, “Có phải trượt ngã không? Có bị đập đầu không?”
Lâm Hoàn chỉ thút tha thút thít nói: “Đau….”
“Đau chỗ nào? Ngã đụng chỗ nào rồi?” Anh cẩn thận xem lại một lần, mới phát hiện ở gót chân phải cô, có lẽ là lúc trượt chân đụng phải ống nước, chân bị rách một mảng da.
“Lâm Hoàn, em có cần đến mức này không?”
Lâm Hoàn vòng tay ôm lấy cổ anh, chui đầu vào bả vai anh và khóc to lên, không biết đang nói mê sảng loạn xạ gì đó.
Sợ cô bị lạnh, Triệu Triết Vũ cầm vòi sen lên và dùng nước nóng tắm sạch người cô, “Được rồi được rồi mà, chuyện bao lớn đâu, khóc cái gì.”
“A Triết, khó chịu quá…..”
Toán thân anh chấn động.
Trong lúc giật mình thì thời gian quay ngược về.
…
“A Triết!”
“Sao lại gọi anh là A Triết?”
“Bởi vì bạn anh cũng gọi anh là A Vũ đó…. Chỉ có mình em gọi là A Triết, thế mới đặc biệt.”
…
**
Hết chương 2
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương