Hành Trình Nhận Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nhà Nông
Chương 10: Kẻ tám lạng, người nửa cân
Chu Thư Nhân ho sặc sụa. Nàng nói trúng ngay tim đen, sao hắn không chột dạ được?
Hắn luôn suy nghĩ xem người đến cổ đại với mình là ai, trong lúc nằm trên giường vẫn đau đáu nghĩ về chuyện đó. Giờ đây, hắn đã biết khả năng lớn nhất chính là cô gái đã tốt bụng giúp hắn.
Nhưng khi thật sự đối mặt với nàng ấy, hắn càng chột dạ hơn. Người ta tốt bụng giúp hắn, còn hắn thì hại nàng ấy, đúng là hắn nợ nàng một mạng thật.
Trúc Lan thấy biểu hiện của Chu Thư Nhân nên cũng tỏ ra bình thản.
Chu Thư Nhân thở đều đặn lại, ngẩng đầu lên. Hồi sáng hắn không dám nhìn lâu, lúc này mới dám quan sát thê tử nguyên thân của mình. Mặt mày nàng hơi tái nhợt, tóc có phần xơ vàng. Mắt hai người chạm nhau, linh hồn của người này đã được hoán đổi, ánh mắt vừa sáng ngời vừa ranh mãnh khiến hắn không còn thấy căng thẳng nữa, bỗng mỉm cười.
Trúc Lan biết hắn đang quan sát mình, nhịn không cười theo, nàng nhướng mày hỏi: "Sao chàng cười?"
Ánh mắt Chu Thư Nhân đong đầy nét cười: "Nàng tốt thật."
Trúc Lan: "..."
Chu Thư Nhân thấy Trúc Lan xụ mặt bèn chuyển chủ đề: "Nàng nói đúng, quả thật ta nợ nàng một mạng."
Trúc Lan nghiến răng: "Chàng có biết chàng hại ta thảm cỡ nào không? Ở hiện đại, ta hai mươi sáu tuổi chưa có bạn trai, chưa kết hôn, có nhà có sổ tiết kiệm, tự do độc lập biết mấy. Đùng cái già hơn mười tuổi, người ốm yếu, lại còn phải chăm lo cho cả gia đình, quan trọng là ta không biết làm ruộng, chưa ở nông thôn bao giờ, bó tay luôn đấy!"
Chu Thư Nhân hơi mất tự nhiên vê chăn. Hắn cũng nào biết làm ruộng, dù có ký ức của nguyên thân nhưng rốt cuộc hắn đâu phải nguyên thân.
Trúc Lan vừa nhìn đã biết cả hai đều kẻ tám lạng, người nửa cân, nàng không khỏi mím môi nghĩ một cách oán trách rằng: nàng không thể hòa ly nên hai người họ phải ở với nhau suốt đời. Trúc Lan híp mắt lại: "Chàng đã nợ ta thì phải chịu trách nhiệm cho nửa đời sau của ta, không có cửa hòa ly đâu."
Chu Thư Nhân sững sờ, hắn không biết lúc vợ trở thành một người khác thật sự từng cân nhắc đến chuyện hòa ly, điều này làm hắn hơi bối rối. Song, Chu Thư Nhân cũng biết chuyện đó phi thực tế, đây là cổ đại chứ không phải thời hiện đại nơi ly hôn như uống nước. Huống chi, hắn còn đứng đầu cả một gia đình, vợ cũng chẳng phạm lỗi tày trời gì, lương tâm không cho phép hắn hòa ly.
Bây giờ biết vợ nguyên thân đã thành một người khác, hắn cũng mừng thầm. Chí ít đó không phải người xa lạ, dù hắn có thay đổi đi nữa cũng sẽ không bị cho là yêu quái, hai người lại còn cùng từ hiện đại tới đây, hắn nợ nàng một mạng, vô hình trung mối quan hệ của hai người đã trở nên khăng khít hơn bao giờ hết.
Chưa kể, hai người cùng ở một môi trường xa lạ còn hơn là một mình, không những có thể che giấu cho nhau dưới thân phận là vợ chồng mà còn có thể hỗ trợ nhau tối đa, gặp phải chuyện gì cũng có người để bàn bạc, tốt hơn chiến đấu một mình rất nhiều.
Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Chu Thư Nhân, giọng điệu hắn nhẹ nhàng hơn hẳn: "Chắc chắn rồi."
Trúc Lan hừ một tiếng: "Cũng không được cưới vợ bé đâu đấy."
Hại nàng đến cổ đại mà còn muốn cứu vợ bé cho sung sướng ư? Nằm mơ! Con người nàng hẹp hòi lắm, nếu nàng đã bị mắc kẹt trong cơ thể của nguyên thân thì kẻ đã hại nàng là hắn cũng phải biết điều đi!
Chu Thư Nhân cạn lời, hắn thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện cưới vợ bé, không đúng, hắn chưa từng nghĩ về phụ nữ nữa là: "Yên tâm, ta không có ý định đó đâu."
Trúc Lan vội nói: "Cũng không được có ý đồ gì với ta!"
Chu Thư Nhân: "...Ừm."
Trúc Lan cũng không ngốc, biết đó chỉ là nói suông nhưng ít nhất vẫn phải nói rõ để cho đối phương đừng đi quá giới hạn.
Lúc nói chuyện, hai người Trúc Lan nói rất khẽ nên không lo sẽ bị ai nghe thấy: "Bây giờ chúng ta cùng đứng trên một chiếc thuyền, là đối tác của nhau đến nửa đời sau, nên tự giới thiệu bản thân thì hơn. Chàng trước đi."
Chu Thư Nhân khẽ tằng hắng, thở hắt ra rồi nói: "Ta cũng tên là Chu Thư Nhân như nguyên thân, năm nay hai mươi bảy, lớn lên tại cô nhi viện, là tiến sĩ song bằng Ngôn ngữ Trung và Khảo cổ học. Trước khi xuyên qua, ta tham gia cuộc khai quật của khoa khảo cổ nhưng do làm việc quá sức nên bị bệnh, đến khi không chịu nổi nữa thì đi bệnh viện, còn lại thì nàng biết rồi đấy."
Hắn luôn suy nghĩ xem người đến cổ đại với mình là ai, trong lúc nằm trên giường vẫn đau đáu nghĩ về chuyện đó. Giờ đây, hắn đã biết khả năng lớn nhất chính là cô gái đã tốt bụng giúp hắn.
Nhưng khi thật sự đối mặt với nàng ấy, hắn càng chột dạ hơn. Người ta tốt bụng giúp hắn, còn hắn thì hại nàng ấy, đúng là hắn nợ nàng một mạng thật.
Trúc Lan thấy biểu hiện của Chu Thư Nhân nên cũng tỏ ra bình thản.
Chu Thư Nhân thở đều đặn lại, ngẩng đầu lên. Hồi sáng hắn không dám nhìn lâu, lúc này mới dám quan sát thê tử nguyên thân của mình. Mặt mày nàng hơi tái nhợt, tóc có phần xơ vàng. Mắt hai người chạm nhau, linh hồn của người này đã được hoán đổi, ánh mắt vừa sáng ngời vừa ranh mãnh khiến hắn không còn thấy căng thẳng nữa, bỗng mỉm cười.
Trúc Lan biết hắn đang quan sát mình, nhịn không cười theo, nàng nhướng mày hỏi: "Sao chàng cười?"
Ánh mắt Chu Thư Nhân đong đầy nét cười: "Nàng tốt thật."
Trúc Lan: "..."
Chu Thư Nhân thấy Trúc Lan xụ mặt bèn chuyển chủ đề: "Nàng nói đúng, quả thật ta nợ nàng một mạng."
Trúc Lan nghiến răng: "Chàng có biết chàng hại ta thảm cỡ nào không? Ở hiện đại, ta hai mươi sáu tuổi chưa có bạn trai, chưa kết hôn, có nhà có sổ tiết kiệm, tự do độc lập biết mấy. Đùng cái già hơn mười tuổi, người ốm yếu, lại còn phải chăm lo cho cả gia đình, quan trọng là ta không biết làm ruộng, chưa ở nông thôn bao giờ, bó tay luôn đấy!"
Chu Thư Nhân hơi mất tự nhiên vê chăn. Hắn cũng nào biết làm ruộng, dù có ký ức của nguyên thân nhưng rốt cuộc hắn đâu phải nguyên thân.
Trúc Lan vừa nhìn đã biết cả hai đều kẻ tám lạng, người nửa cân, nàng không khỏi mím môi nghĩ một cách oán trách rằng: nàng không thể hòa ly nên hai người họ phải ở với nhau suốt đời. Trúc Lan híp mắt lại: "Chàng đã nợ ta thì phải chịu trách nhiệm cho nửa đời sau của ta, không có cửa hòa ly đâu."
Chu Thư Nhân sững sờ, hắn không biết lúc vợ trở thành một người khác thật sự từng cân nhắc đến chuyện hòa ly, điều này làm hắn hơi bối rối. Song, Chu Thư Nhân cũng biết chuyện đó phi thực tế, đây là cổ đại chứ không phải thời hiện đại nơi ly hôn như uống nước. Huống chi, hắn còn đứng đầu cả một gia đình, vợ cũng chẳng phạm lỗi tày trời gì, lương tâm không cho phép hắn hòa ly.
Bây giờ biết vợ nguyên thân đã thành một người khác, hắn cũng mừng thầm. Chí ít đó không phải người xa lạ, dù hắn có thay đổi đi nữa cũng sẽ không bị cho là yêu quái, hai người lại còn cùng từ hiện đại tới đây, hắn nợ nàng một mạng, vô hình trung mối quan hệ của hai người đã trở nên khăng khít hơn bao giờ hết.
Chưa kể, hai người cùng ở một môi trường xa lạ còn hơn là một mình, không những có thể che giấu cho nhau dưới thân phận là vợ chồng mà còn có thể hỗ trợ nhau tối đa, gặp phải chuyện gì cũng có người để bàn bạc, tốt hơn chiến đấu một mình rất nhiều.
Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Chu Thư Nhân, giọng điệu hắn nhẹ nhàng hơn hẳn: "Chắc chắn rồi."
Trúc Lan hừ một tiếng: "Cũng không được cưới vợ bé đâu đấy."
Hại nàng đến cổ đại mà còn muốn cứu vợ bé cho sung sướng ư? Nằm mơ! Con người nàng hẹp hòi lắm, nếu nàng đã bị mắc kẹt trong cơ thể của nguyên thân thì kẻ đã hại nàng là hắn cũng phải biết điều đi!
Chu Thư Nhân cạn lời, hắn thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện cưới vợ bé, không đúng, hắn chưa từng nghĩ về phụ nữ nữa là: "Yên tâm, ta không có ý định đó đâu."
Trúc Lan vội nói: "Cũng không được có ý đồ gì với ta!"
Chu Thư Nhân: "...Ừm."
Trúc Lan cũng không ngốc, biết đó chỉ là nói suông nhưng ít nhất vẫn phải nói rõ để cho đối phương đừng đi quá giới hạn.
Lúc nói chuyện, hai người Trúc Lan nói rất khẽ nên không lo sẽ bị ai nghe thấy: "Bây giờ chúng ta cùng đứng trên một chiếc thuyền, là đối tác của nhau đến nửa đời sau, nên tự giới thiệu bản thân thì hơn. Chàng trước đi."
Chu Thư Nhân khẽ tằng hắng, thở hắt ra rồi nói: "Ta cũng tên là Chu Thư Nhân như nguyên thân, năm nay hai mươi bảy, lớn lên tại cô nhi viện, là tiến sĩ song bằng Ngôn ngữ Trung và Khảo cổ học. Trước khi xuyên qua, ta tham gia cuộc khai quật của khoa khảo cổ nhưng do làm việc quá sức nên bị bệnh, đến khi không chịu nổi nữa thì đi bệnh viện, còn lại thì nàng biết rồi đấy."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương