Hào Môn Đỉnh Cấp Thịnh Hôn
Chương 104: Sao lại không hỏi được chứ?
* Hà An nghe xong mới lấy lại tinh thần từ bầu không khí mua hàng nhiệt tình của Hạ Diệu Diệu, anh còn chưa biết chú Hà sắp xếp cho Vương Phong Long ở khu nào. “Anh sao vậy? Có phải là do thời tiết nóng quá không? Để em cầm đỡ một ít.” Hạ Tiểu Ngư bị mẹ nói đến phiền, giật sợi dây chuyền xuống đưa cho bà: “Con không cần nữa, mẹ cầm lấy, mấy nghìn tệ đó, đừng làm mất.” “Mẹ biết rồi, đi đi, bảo anh con dọn dẹp xong bên ngoài thì vào đây châm cho mẹ cây đàn hương.” “Con biết rồi.” Hạ Tiểu Ngư đi ra, cảm thấy chị gái cô trúng tà rồi, chắc chắn là trúng tà rồi. Ngón tay thon dài của Hạ Tiểu Ngư cuốn cuộn dây len trên chiếc khăn quàng cổ, dáng2người nhỏ nhắn xinh đẹp đứng nghiêng ngả không chút hình tượng ở cửa nhà bếp, chín phần xinh đẹp cũng bị hoàn cảnh xung quanh che lấp đi ba phần nhưng lại thêm một phần sành sỏi lõi đời. Cô nhìn anh hai vừa về đã bắt đầu dọn dẹp vệ sinh, sắc mặt thay đổi: “Anh, anh nói xem có phải chị mình điên rồi không, sao dám đưa bạn trai về nhà chứ?” Nhìn nhà bọn họ xem, ba thế này, mẹ thế kia, lại còn có thêm hai đứa em. Xem nhà ai bây giờ còn có hai đứa em, nhà người ta đều là con một; thêm nữa, cách bày biện của nhà họ vừa cũ rích vừa cổ hủ, chẳng nhẽ chị không sợ anh rể tương lai bị dọa chạy mất sao? Hạ Vũ không vui, bỏ giẻ lau xuống8trừng mắt với cô: “Nhà chúng ta thì làm sao, để em phải chịu đói hay để em phải chịu rét?” Hạ Tiểu Ngư cảm thấy anh trai cứ là lạ: “Anh nổi nóng cái gì? Em có nói gì anh đâu, em chỉ đang bàn luận thế thôi. Thôi, anh cao thượng, sao em không thấy anh đưa bạn về nhà chơi?” Nói xong cô tức giận quay người vào phòng. Bàn tay cầm giẻ lau của Hạ Vũ nắm chặt, sắc mặt cổ quái, cúi đầu trầm mặc làm việc. Em gái nói đúng, cậu chưa từng đưa bạn về nhà, nhưng không phải là cậu cảm thấy mất mặt. Ba mẹ cậu có thể sống qua tai nạn kia đã là điều may mắn của bọn cậu, chỉ là... chỉ là cái gì... Cậu không muốn phơi bày cuộc sống riêng tư6trước mặt người khác... Hoặc có lẽ Tiểu Ngư nói đúng, chỉ là cậu không muốn thừa nhận mà thôi... Hạ Tiểu Ngư tức giận đóng cửa. Đồ đạo đức giả, anh không đưa bạn về nhà là sự thật, lại không cho người khác nói, có bản lĩnh thì anh đưa một người bạn về nhà xem. Nhà người ta thể nào, nhà mình thế nào, người nào không mù đều nhìn ra được. Lại còn không để mình nói, nhà mình chỉ có mỗi mình mình ăn ngay nói thật. Nhìn sofa nhà mình xem, lại nhìn cái tivi xem, bây giờ còn nhà ai sử dụng cái tivi cổ lỗ sĩ như kia không? Hù! Đồ giả tạo! Đồ đáng ghét! Hạ Diệu Diệu cũng không phải là người mặt dày không biết giấu giếm, đặc biệt là trước mặt bạn trai. Bình thường trước mặt3anh cô đều cố gắng thể hiện thật tốt, ai lại muốn phô diễn một mặt có thể sẽ khiến đối phương chùn bước chứ. Nhưng quan hệ của hai người không giống vậy, sao có thể che giấu chứ. Hơn nữa, bọn họ sắp tốt nghiệp rồi, tốt nghiệp xong phải xác lập mối quan hệ trước mặt ba mẹ hai bên, những lần gặp mặt như này là không thể tránh khỏi. Chẳng nhẽ trong vòng nửa năm, cô có thể giúp mẹ đứng dậy, giúp ba khỏi bệnh, cả nhà cô phát tài, mua một căn nhà cao cấp để ở, đó là chuyện không thể nào xảy ra. Vốn dĩ là cần hai người họ cùng nhau đối mặt, sớm muộn cũng sẽ như vậy, thôi thì cứ làm quen trước đi. Hơn nữa cho đến bây giờ, Hà An vẫn5thể hiện rất tốt. Không hổ là người cô coi trọng, đúng là cô rất biết nhìn người. Hạ Diệu Diệu có chút đắc ý: “Anh ngồi chơi ở phòng khách, em đi nấu cơm.” “Không cần anh giúp đâu, anh cứ yên tâm ngồi xem phim đi, một lúc là xong.” “Hạ Tiểu Ngư, em cầm cái quạt trong phòng ra đây.” “Vâng.” Buổi trưa Hạ Diệu Diệu làm một bàn đầy đồ ăn, canh xương bí, khoai tây xào, cà chua trộn dưa chuột và một con gà. Ông Hạ cũng đã về nhà. “Văn Bác đâu?” “Nó nói nhà có việc nên không qua. Đều ngồi xuống hết đi.” Ông Hạ biểu hiện rất bình thường, không quá nhiệt tình cũng không quá lạnh nhạt, giống như những người cha khác, cẩn thận đánh giá đối tượng của con gái mình, còn không thể để cho đối phương biết: “Ngồi đi, đừng có đứng, Tiểu Ngư con ngồi lui lên một chút. Đại Vũ, con kê thêm một cái ghế.” Hạ Diệu Diệu mang đồ ăn từ phòng bếp đi ra: “Nhà cậu ấy có việc gì? Sao cậu ấy không qua ăn cơm nhỉ?” Cô lại quay người đi vào bể canh. Vẻ mặt của Hà An vẫn lạnh nhạt như vậy, cũng không vì sự khách sáo của người khác mà ôn hòa hơn, giọng nói lạnh lùng: “Cảm ơn chú.” Ánh mắt anh liên tục nhìn về phía phòng bếp. Hạ Tiểu Ngư thấy vậy cũng không để trong lòng, ngược lại không nhịn được cười ra tiếng: “Anh yên tâm đi, anh không cần cứ phải nhìn chị em, ba em không ăn thịt anh đâu mà lo.” “Con nhóc này, nói kiểu gì vậy.” Hạ Tiểu Ngư bĩu môi, cười gắp một miếng xương: “Anh sau này thường xuyên đến chơi, anh cứ đến chơi là chị em sẽ cực kì đảm đang.” Hạ Diệu Diệu bưng món cuối cùng lên, cởi tạp dề ra ngồi xuống: “Chẳng nhẽ bình thường chị không nấu cơm cho em ăn sao?” “Có nấu, có nấu, chị gái em là tốt nhất. Anh thấy không, đến dạy dỗ cũng nhẹ nhàng hơn. Nếu như là trước đây chắc chắn chị ấy đã dùng đũa gõ vào đầu em rồi.” “Bây giờ chị cũng có thể dùng đũa gõ vào đầu em.” “Ăn cơm đi, đến thức ăn cũng không thể lấp cái miệng của em lại.” Hạ Vũ bể mẹ ra. cả nhà ngồi trong phòng khách. Bà Hạ rõ ràng là đã rửa mặt chải lại đầu tóc, đổi một bộ váy hoa tháng trước vừa mua. Lúc này bà đang ngồi trên một chiếc ghế đặc biệt, lại càng giống mẹ vợ, bà bắt đầu bắt lỗi: “Cũng chẳng phải người ngoài, làm nhiều món như vậy làm gì, cũng không để được, lãng phí quá” “Đúng, đúng, mẹ nói rất đúng, đây chẳng phải là vì hiểu kính mẹ sao?” Ông Hạ múc một bát canh xương để trước mặt bà, vẻ mặt nghiêm khắc: “Bà ăn đi.” Bà Hạ không có khẩu vị, bây giờ là lúc để ăn uống à? Cái ông này chẳng hiểu gì cả, vẫn là bà phải lo lắng. Con gái đưa bạn trai về nhà là để cho bọn họ đánh giá chứ không phải là vì ăn cơm. Bà Hạ dùng ánh mắt sắc bén nhất được rèn suốt bao năm nay nhìn chằm chằm bạn trai của con gái. Anh chàng này cũng được, đẹp trai tuấn tú, chỉ là vẻ mặt kia, nhìn cứ thấy mắt cao hơn đầu, tâm cao khí ngạo:“ Cháu tên là gì?” Hạ Diệu Diệu nhanh chóng trả lời: “Anh ấy tên Hà An.” Bà Hạ trừng mắt với cô một cái: “Không phải hỏi con! Cháu nói cháu là người ở đây?” Hà An nghe xong từ từ đặt đũa xuống, ánh mắt hơi lạnh lùng mang theo chút uy nghiêm nhìn về phía bà Hạ, anh cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Vâng.” Bà Hạ lặng người, lại cảm thấy chắc mình hoa mắt rồi. Bà là mẹ vợ tương lai nha, ai dám làm mình làm mẩy với bà: “A, ăn đi, ăn đi, đừng khách sáo, nhà chúng ta không có nhiều quy tắc, nhà cháu ở chỗ nào?” “Thành Đông.” “Thành Đông xa lắm, vậy cháu ở chỗ nào Thành Đông?” “Mę....” “Con câm mồm.” Vẻ mặt Hà An dần dần trở nên âm trầm: “Ngoại ô.” Bà Hạ nghe xong về mặt có chút trầm xuống, Thành Đông? Lại còn ở ngoại ô? Chỗ nào ngoại ô? Những năm gần đây, Thành Đông không phát triển như chỗ Thành Bắc bọn họ, cũng không gần trung tâm như ở đây. Diệu Diệu sau này phải tìm việc ở trong trung tâm thành phố, đi lại quá bất tiện. Đến lúc đó chẳng nhẽ hai đứa lại phải mua nhà mới, mà mua nhà thì ai bỏ tiền? Bà Hạ nghĩ đến đây, có chút không vui: “Cháu nói ba mẹ cháu làm buôn bán, ba mẹ cháu buôn bán gì vậy?” Hạ Diệu Diệu gắp một miếng xương cho mẹ: “Mẹ mau ăn đi, tý nữa nguội mất.” Ăn, suốt ngày chỉ biết ăn. Sau này trả tiền nhà, mua xe, nuôi con, ba mẹ chồng có ở cùng không? Cũng chẳng biết suy nghĩ cho tương lai gì hết, ngốc quá: “Đi rót cho bà con và Hà An chút rượu để hai người họ uống.” Sau đó bà ổn hòa nhìn Hà An: “Ở nhà cô không cần quá câu nệ, cháu ăn nhiều vào. Ba mẹ cháu buôn bán gì vậy?” Hạ Tiểu Ngư cạn lời, lại nữa rồi, mình biết mà, mẹ mình chắc chắn sẽ không quên vấn đề này đâu. Hạ Diệu Diệu bất lực rót một ly cho Hà An, nháy mắt với anh bảo anh tùy tiện ứng phó một chút. Mẹ cô chính là như vậy, không chọc vào được. Hà An không động đến ly rượu: “Ba cháu làm đầu tư, mẹ thì buôn bán hoa quả, thỉnh thoảng cũng sẽ bán quần áo và mỹ phẩm.” “Quần áo và mỹ phẩm? Cái này rất tốt, thanh niên bây giờ đều thích đẹp, người có tuổi thì thích bảo dưỡng, cô không ra khỏi nhà cũng biết ngành này rất tốt. Con gái của thím Lưu cũng buôn bán mỹ phẩm, nghe nói bây giờ đã lên thành quản lý quầy gì đó, lương một tháng hơn bảy nghìn, mẹ cháu làm bao nhiêu lâu rồi? Chắc sẽ kiếm được càng nhiều hơn phải không? Sau này Tiểu Ngư không tìm được việc thì cho nó đi theo mẹ cháu học việc được không? Vừa hay cũng có thu nhập. Nó chẳng được như chị gái nó, đến lúc đó cháu nói mẹ cháu đừng ghét bỏ nó, cháu còn chưa nói một tháng mẹ cháu kiếm được bao nhiêu?” hư chị gái nhìn mẹ cháu P người có, “Khụ khụ!” Ông Hạ lạnh mặt. “Tạm ổn ạ.” Hà An bất động. “Tạm ổn thì cũng phải có một con số cụ thể chứ?” “Khụ...”Ông Hạ lại họ một tiếng, gắp một miếng đùi gà cho bà: “Bà mau ăn đi.” Bà Hạ không nhịn được trừng mắt nhìn chồng, bà không hề cảm thấy đây là vấn đề không nên hỏi nha. Giấu giếm không nói chẳng nhẽ sau này không cần hỏi à? Sau này Diệu Diệu sống không tốt, ai sẽ chăm sóc hai người bọn họ? Bây giờ hai đứa đều còn đi học, bà đương nhiên phải hỏi ba mẹ đối phương rồi. Không hỏi làm sao biết được tương lai có tươi sáng không? Gia đình có giúp gì được trong công việc không? Nếu như ba mẹ không giúp đỡ thì con cái bao giờ mới thành công được. Diệu Diệu gả vào nhà đó liệu có phải còn phải giúp đỡ gia đình nhà họ không? Sao phải thế? Nếu như vậy, bọn họ còn hi vọng vào ai? Không biết suy nghĩ tính toán gì cả, chỉ biết ăn thôi. Nửa đời sau định thế nào? Đáng đời ông nghèo cả đời!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương