Hào Môn Đỉnh Cấp Thịnh Hôn
Chương 34: Không tám chuyện
* Hạ Diệu Diệu thấy vậy lại có cảm giác ngại ngùng. Cô ngồi dậy, mềm mại như cục bông dựa vào ngực anh: “Em đói rồi...” Hà An ôm lấy eo cô, giọng nói dịu dàng cưng chiều: “Mặc quần áo vào rồi đi ăn, khách sạn cung cấp bữa sáng miễn phí.” Hả, có người giặt quần áo cho cô rồi à? Khách sạn này chu đáo thật đấy. Nghe nói có thể mang theo các loại đồ dùng một lần, vì đã bao gồm trong tiền phòng rồi. Hạ Diệu Diệu liếc mắt, trưng cầu ý kiến Hà An rằng đó không tính là trộm cướp, sau đó cô mới cho hết bao cao su, kem đánh răng, xà phòng thơm, đồ dùng tắm vào túi mình. Hà An nhìn cô hăng hái như vậy, cuối cùng2không nói gì cả. Oa! Đây là bữa sáng ư, buffet tự phục vụ phong phú quá, còn có rất nhiều hải sản và món ăn tinh tế nữa, ba loại đồ ăn Trung Tây Phi không lặp lại, hoàn toàn không hề có dấu vết đối phó qua loa, đúng là khách sạn có lương tâm mà. “Món cuộn tơ vàng này ngon quá, thì ra cuộn tơ vàng có mùi vị như thế này!” Chính tổng hơn bất cứ món điểm tâm nào cô từng thấy. “Đây là bào ngư à?” Nếm thử một miếng, không ngon, tươi quá, bỏ đi vậy. “Món bánh ngọt táo này có vẻ rất ngon.” Cô lấy hai chiếc. “Còn có cả cà phê phin à?” Lấy một cốc, nhất định phải lấy một cốc. “Đắng quá, cho anh này, uống8được đắng mới là kẻ trên người khác.” “Oa...” Nhưng mà: “Đây là cái gì thế?” “Pudding.” Pudding mà làm thành như vậy sao? Pudding, vải thêm định, ngụ ý đã không hay, không ngon, không ngon. “Sao họ có thể làm được món cà tím bình thường thành ngon thế này được nhỉ.” Lấy một chút. “Bác ơi, cháu có thể nếm thử món thịt xiên nướng này không... cái này cũng là miễn phí đúng không...” Ngon quá, ngon quá, lấy hai xiên vậy. Cuối cùng, trước mặt Hạ Diệu Diệu đầy ắp đồ ăn. Trước mặt Hà An chỉ có một cốc cà phê và một quả trứng chiên. “Sao anh chỉ ăn có một chút thế này?” “Em đi lấy cho anh cốc sữa bò.” Trước mặt mỗi người lại có thêm một cốc sữa chua. Hạ Diệu Diệu đang ăn6rất vui vẻ, một đoàn hơn mười người, trông có vẻ là nhân viên phục vụ rất ra dáng bỗng nhiên dừng lại trước mặt hai người, người đứng đầu chỉnh lại cà vạt rồi lễ phép cúi đầu với họ: “Thưa anh, không biết đồ ăn sáng nay có hợp khẩu vị anh không.” Phòng tổng thống trên tầng cao nhất có bữa sáng chất lượng đặc biệt: “Nếu anh cần gì chúng tôi sẵn sàng phục vụ anh.” Hạ Diệu Diệu kinh ngạc vội vàng nuốt thức ăn đang nhai xuống, nhanh chóng nói: “Không cần đâu, không cần đâu, tốt lắm, tất cả đều rất ngon.” Vị quản lý mỉm cười nhìn cô gái: “Có thể khiến cô hài lòng là vinh hạnh của khách sạn chúng tôi. Nếu cô có yêu cầu gì thì3nhất định không được khách sáo đâu ạ.” “Không khách sáo, không khách sáo, thế này là tốt lắm rồi, tốt lắm rồi.” “Hai người cần gì có thể gọi chúng tôi bất cứ lúc nào.” Người đó vẫn không nỡ đi, nhưng dựa vào kinh nghiệm của anh ta cũng không nhìn ra được đôi tình nhân trẻ này là nhân vật thể nào. Hạ Diệu Diệu nhìn đám người đó đi liền cảm thán cắn một miếng bánh cuộn nhân thịt nhiều sốt: “Phục vụ chu đáo thật, không hổ là khách sạn cao cấp. Nhưng mà, ở đây không nhiều khách lắm, anh nói xem có phải là vì ở đây ít khách nên họ mới lấy lòng khách như vậy không.” “Họ tốt bụng như vậy, em có nên nhắc nhở họ là ở cổng khách sạn5mà không đặt mèo chiêu tài là không dễ phát tài không nhỉ.” Nhà cổ nghèo như vậy mà cô còn đặt một chú mèo chiêu tài ở cửa hàng cho ba cô nữa, dù sao thì có thờ có thiêng có kiêng có lành mà. Hà An trả lời bằng cách đưa cho cô một xiên thịt, bảo cô ngậm miệng lại. Hạ Diệu Diệu liếc nhìn anh một cái, ra vẻ đạo mạo đã lộ bản chất, còn giả bộ vòi vĩnh cái gì chứ, người tối qua gấp gáp nóng vội là ai, vừa mới xuống giường đã giả bộ đàng hoàng cho ai xem chứ. Hạ Diệu Diệu híp mắt lại, nhưng mà đúng là thịt ngon thật. Hạ Diệu Diệu cơm no rượu say rồi vui vẻ chạy tung tăng trên phố lớn hét như chỗ không người: “Hà An, em yêu anh!” “...” Dưới ánh mặt trời, giữa những bóng cây, cô như một bức tranh phác họa vĩnh viễn không phai màu, lưu lại dấu ấn trong tim anh. “A...” Hà An vội vàng chạy đến: “Sao thế?” “Không sao.” Run chân thôi mà. “Ái chà! Cậu còn biết đường về cơ à! Người đẹp trong lòng, không xin nghỉ mà ngủ đến mười một mười hai giờ.” Vương Phong Long túm lấy Hà An, cười xấu xa: “Nói, tối qua đi đầu, có phải là vô cùng vui vẻ không?” Anh ta còn phải đẩy xe về giúp Hà An nữa. Hà An cầm tay anh ta, thần sắc không đổi: “Mang đồ ăn sáng về cho các cậu đây.” Hạ Diệu Diệu bảo anh mang về, nói là để cải thiện quan hệ với các bạn cùng phòng. Vương Phong Long nhìn dáng vẻ Hà An, nhất thời không chắc là anh ta có suy nghĩ linh tinh không nữa. “Đồ ăn sáng kìa!” Tiền Quân bỗng nhảy từ trên giường xuống, cơn buồn ngủ đã bay biển đi mất: “Hà An, cậu xấu xa đấy, chuốc say tụi tôi, chỉ vì tối qua thôi đúng không.” “Mẹ kiếp! Chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện cậu uống nhiều hả?” Nghĩ đến chuyện tối qua phải lội hai người họ về thôi đã thấy mất mặt rồi! “Thế là cậu không hiểu rồi, uống quá chén cũng chỉ là cái cớ thôi, chắc chắn là Hà An lên cơn thú tính sau cơn say rồi.” Lý Hưng Hoa thò đầu ra khỏi giường, mắt mũi vẫn còn mơ màng, giơ tay lấy một cốc sữa đậu nành: “Chúc mừng cậu thoát kiếp độc thân, để ăn mừng làm thêm hai cái bánh bao nữa để.” “Ăn nhiều thế! Tư tưởng xấu xa, Hà An nhà chúng ta là loại người đó sao.” “Đều là anh em với nhau đừng vờ vĩnh nữa đi, ăn bánh bao, cạn, tôi làm một cái đã, các cậu cứ tự nhiên.” Khổng Đồng Đồng, Trương Tấn Xảo, Chu Tử Ngọc đã đánh răng rửa mặt xong từ sớm, bắt đầu học bài ở bàn học của mình. Thấy Hạ Diệu Diệu đẩy cửa phòng bước vào, ba người sáu con mắt đồng loạt nhìn về phía cô. Hạ Diệu Diệu ngượng ngùng mỉm cười, nhấc đồ ăn sáng trong tay mình lên: “Ăn bánh màn thầu đi, tớ mời.” “Mời ăn bánh bao một lần thì cậu sẽ chết à.” Chút chuyện cỏn con của Hạ Diệu Diệu ở Đại học Thu Môn rộng lớn chỉ giống như cơn gió thu lướt qua con đường cái, không để lại bất cứ dấu vết gì. Có đôi khi nghĩ lại Hạ Diệu Diệu còn thấy mất mát, dù sao cô cũng là lớp trưởng, đường đường là lãnh đạo khoa Văn học Trung Quốc, cho dù tướng mạo cũng bình thường thôi, nhưng cũng không đến mức không có chút giá trị tám chuyện gì chứ. “Diệu Diệu, cậu xem giúp tớ xem câu này dùng từ có đúng không, sao tớ cứ thấy nghe không thuận lắm nhỉ.” “Có nghe thấy gì không hả, Ôn Ngốc Nghếch khoa Nghệ thuật đang theo đuổi Phương Thậm khoa Tài chính đấy.” “Sao lại thế được? Sao cô ta lại tự tin như vậy được chứ?” “Có gì mà không thể, có người tôi qua tận mắt chứng kiến cô ta lén tặng quà sinh nhật cho Phương Thậm đấy, nhưng Phương Thậm không nhận.” “Tôi đã nói rồi mà.” Thở phào nhẹ nhõm: “Sao Phương Thậm lại đi thích loại con gái không có đầu óc như cô ta được chứ?” Hôm qua là sinh nhật lần thứ hai mươi mốt của Phương Thậm, nghe nói một nửa nữ sinh trong trường đều tặng quà cho anh ta, nhưng đều kiên quyết không chịu thừa nhận là mình tặng quà. “Với IQ như của Ôn Mạt Ly đó sao Phương Thậm để ý đến cô ta được, đừng có tự chuốc nhục vào thân chứ.” “Cây mình xinh đẹp nên tưởng rằng có thể hạ gục được nam thần của chúng ta, cũng không tự nhìn lại xem nam thần của chúng ta là người như thế nào chứ, con gái không thể chỉ dựa vào khuôn mặt được.” “Không phải chứ, tớ thấy Ôn Mạt Ly rất tốt mà, ngoài thành tích học tập ra, môn chuyên ngành năm nào cũng dẫn đầu, hơn nữa cũng rất xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, tính cách cũng không tệ. Nếu như Phương Thậm thích cô ta thì cũng không có gì không tốt cả.” “Cậu thì hiểu cái gì hả, đương nhiên là nam thần của chúng ta phải thích kiểu nội hàm rồi, nội hàm ấy cậu hiểu không hả?” Hạ Diệu Diệu cảm thấy đàn em khóa dưới Ôn Mạt Ly rất có “nội hàm”, ngoại hình dễ thương, tính cách vừa thanh cao lại vừa ngọt ngào, hào sảng phóng khoáng, đáng yêu như chú thỏ con, cô nhìn thôi đã muốn nhéo cho mấy cái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương