Hào Môn Đỉnh Cấp Thịnh Hôn
Chương 550: Hai Cách Gọi Loại Khốn Kiếp
Em họ Lục thấy vợ yêu ngẩn người trên sân thượng vắng người, không nhịn được cười cô lười biếng, n3hưng trong lòng tràn ngập yêu thương: “Tiểu Nhan, tới đây này.” Tiểu Ngư đi, bây giờ trong nhà kh2ông có người, bên E ngoài có người đánh bóng, ba mẹ mở mấy bàn mạt chược, xuống xem một c5hút cũng được Bùi Nhan nghe vậy cắn răng nhưng vẫn cố giả vờ mỉm cười: “Được, em tới ngay4!” Nhớ tới mới vừa rồi Ô Ảnh bỏ chạy như thấy ăn mày là cô ta lại cực kì tức giận Bùi Nha0n sẽ không nuốt cơn tức này như vậy, thứ mà người nhà họ Ô bọn họ chưa từng thấy thì cho rằng tất cả mọi người đều giống bọn họ à: “Anh Lục.” Bùi Nhan cười ngọt ngào khoác cánh tay cậu ta Em trai họ Lục vỗ tay cô ta, vừa muốn thể hiện trách nhiệm đàn ông lại cũng rất yêu chiều vợ Bùi Nhận thấy phiền nhất là dáng vẻ này của cậu ta, chẳng có chút bản lĩnh nào, tiền rơi từ trên trời rơi xuống cũng chẳng có năng lực mà kiểm chứ đừng nói đến việc so sánh với Hà Mộc An, cũng chẳng so được với Hạ Vũ Nhưng khi nói chuyện cô ta không bao giờ để lộ ngoài, giọng nói mềm mại êm ái, luôn để cho người khác thoải mái: “Vừa rồi Tiểu Ảnh ngoan quá, đeo quà tặng kèm của Tiểu Ngư khi mua ngọc, rất vui vẻ, em chỉ hỏi một câu mà lại bỏ chạy như sợ em sẽ cướp của nó vậy, đứa bé này...” Em họ nhà họ Lục nghe vậy an ủi vợ: “Em đừng so đo với nó, nó chỉ là một đứa trẻ.” Vì an ủi vợ nên cậu ta nói nhỏ bến tại cô: “Vẫn còn là một đứa trẻ chưa trải đời, em biết không, trước kia vì mua một bộ quần áo mà cãi nhau với ba mę Có lần nghỉ lễ đến nhà nó chơi, cầm rất nhiều thứ đến nhưng không phải chỉ cho nhà nó, cũng chẳng có ý định vào nhà nó ngồi mà chỉ đứng ở cửa đưa Cuối cùng bởi vì không phải tất cả đều đưa cho nhà nó nên nhà nó còn cãi nhau, người như vậy mà em so đo với nó làm gì, tự hạ thấp bản thân mình.” Tiểu Nhan của cậu ta giỏi giang nhất, cậu ta cực kì kiêu ngạo Khóe miệng Bùi Nhan giật giật Trong lòng hò hét, ai muốn nghe mấy chuyện rắc rối nhà các người? Nó nghi ngờ nhân cách của tôi Anh có bản lĩnh thì làm ra lẽ với nó cho tôi đi! Làm loạn tiệc cưới của Tiểu Ngư mới thể hiện là anh yêu tôi! Nói với tôi về lúc các người còn nghèo để làm gì? Bây giờ các người cũng chưa giàu đâu Bùi Nhan thấy không được việc, không nhịn được cảm thấy oan ức, khóe mắt ầng ậng nước, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Em cũng không so đo với nó, chỉ là trong lòng cảm thấy oan ức...” Em họ nhà họ Lục thấy cô ta khóc thì thấy cực kì đau lòng, cũng không đi về bàn mạt chược nữa mà dẫn vợ yêu vào phòng khách để bình tĩnh lại Người bình thường sẽ không tạo điểm xui trong đám cưới của người khác, hơn nữa đây còn là nhà chị họ lớn của cậu ta: “Đừng khóc, Tiểu Nhan của anh đừng khóc, anh biết em oan ức, ô Ảnh là đồ đần, chúng ta không so đo với ô Ảnh...” Bùi Nhan thấy cậu ta chỉ an ủi mà chẳng có hành động nào, mặc dù giả vờ khóc nhưng chỉ muốn khóc thật rồi đá cậu ta đi Em họ Lục thấy vậy càng đau lòng, nhưng một bên là em gái một bên là vợ, một người đàn ông tốt thì tất nhiên có thể xử lý ổn thỏa quan hệ giữa những người thân Tên nhóc vô dụng! “Em khóc vì em họ của anh à, chút chuyện nhỏ kia sao em lại giữ trong lòng, em thấy oan ức thay anh thôi, nhà chị họ cũng vậy, tại sao lại không để anh đi đưa dâu, anh là anh họ có thể không bảo vệ em gái mình sao, cuối cùng lại đi tìm người ngoài, có phải bọn họ coi thường anh là một công nhân viên bình thường hay không, thật quá đáng!” Cô ta rải mấy cái đinh vào trong lòng cậu ta Em họ nhà họ Lục gãi đầu, thật thà cười: “Thật ra thì.. Thật ra thì anh thật vui vì không chọn trúng anh, em cũng biết chúng ta đều là dân thường, bình thường đâu có xã giao nhiều như vậy, gia thế nhà họ Hình rất tốt, đến nói chuyện anh cũng cảm thấy không thoải mái, bình thường nói chuyện với lãnh đạo cũng không được tự nhiên, anh thật sự không quen nói chuyện với nhà bọn họ Hơn nữa Thúc Tùng Cảnh là bạn học của anh Hạ Vũ, người ta lại có bản lĩnh, cũng có thể tăng thể diện cho chị Tiểu Ngư.” “Tiểu Ngư cần cậu ta tăng thể diện sao? Tiểu Ngư có anh rể đã rất có mặt mũi rồi.” Bùi Nhan không nhịn được la lên Mặc dù nếu cô là người nhà họ Hạ thì cũng sẽ không để cho tên ngu ngốc này đã đưa dâu, nhưng cậu ta không biết lo lắng hơn nữa à? Lại có chuyện cảm thấy không được chọn là may mắn? Suy luận gì vậy? Sao sét không đánh chết tên này đi! Em họ nhà họ Lục khó hiểu: “Tiểu Nhan, em sao vậy? Vì sao tức giận? Không cần không cần, Tiểu Ngư nhiều anh họ, em họ như vậy, cho dù xếp hàng cũng không tới lượt anh, anh không thấy sao cả, em không cần lo lắng thay anh, Tiểu Nhan...” Vừa nói vừa dịu dàng ôm lấy cô: “Cảm ơn em...” Bùi Nhan gào thét trong lòng: Cút! Bên kia, Thúc Tùng Cảnh không phải vội tới áp trận cho Tiểu Ngư, giống như Bùi Nhan nói, trong vô hình có Hà Mộc An ở đây thì ai tới cũng giống nhau thôi Anh ta tới là để áp trận cho Hạ Vũ, hoàn cảnh này không gì ngoài uống rượu, uống rượu cuối cùng vẫn là uống rượu, với tửu lượng và tính cách ngây thơ của Hạ Vũ thì chuốc cậu ta thực sự vô cùng dễ, Thúc Tùng Cảnh làm bạn với Hạ Vũ, ngồi ở vị trí chủ Hạ Vũ hơi mất hứng vì anh ta theo tới, bầu không khí trên bàn bởi vì Thúc Tùng Cảnh ở đó nên cũng không thể vui vẻ nổi Hoàn toàn có thể so với Hà Mộc An chỗ bàn nhà họ Hạ Đối với nhà họ Hình mà nói, người đứng đầu tập đoàn Thúc thị bây giờ như một vị thần, không cần Hà Mộc An ra mặt, ở bàn này anh ta chính là cấp trên đối với cấp dưới, hiệu trưởng trường tiểu học đối với học sinh Hạ Vũ muốn đám cưới Tiểu Ngư náo nhiệt nên mới tới, nhưng thử nhìn bàn bọn họ xem, nghiêm túc giống như đi họp Thúc Tùng Cảnh giả vờ như không nhìn thấy Hạ Vũ mất tự nhiên, chỗ như này mới coi trọng mặt mũi này, trong hoàn cảnh này còn không đè ép bọn họ thì chờ đến lúc nào nữa? Cũng không cần ép, anh ta ngồi ở chỗ này chính là đại diện cho mặt mũi của Hạ Tiểu Ngư, mặc dù anh ta coi thường Hạ Tiểu Ngư nhưng dù sao cũng là em gái của con rùa không tự nhiên này Bình thường anh ta chỉ hận không thể để Tiểu Ngư biến mất nhưng đến lúc cô ta có chuyện lại bỏ ra nhiều công sức để giúp đỡ, kết quả cậu còn có ý kiến Nhưng mà không sao, anh ta không so đo với kẻ ngu: “Nào, ly thứ nhất, chúng ta chúc cô dâu chú rể trăm năm hòa hợp.” Người trên bàn nghe vậy lập tức nâng ly, phòng PR, thành viên ban giám đốc, bạn bè người thân, tất cả đều nể mặt đứng lên cười xòa Thúc Tùng Cảnh rất là hài lòng, phòng PR? Đến đây muốn làm gì, muốn chuốc say ai: “Tới! Cạn ly.” Hạ Vũ uống hết ly này đến ly khác: M*! Ly của cậu ta là nước! Thúc Tùng Cảnh.. Nhạt nhẽo...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương