Hào Môn Đỉnh Cấp Thịnh Hôn
Chương 584: Tình Yêu Với Thủ Môn (15)
*Hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường, hiểm khi các bạn cùng nhau tụ họp lại như thế này, chỉ cần không phải là có thâm thù đại hận gì với nha3u, thì không đáng phải làm mất mặt những kẻ tiểu nhân làm gì. “4Lớp trưởng Hạ ăn cơm chưa?” Hàn Thanh cười sáp đến: “Trời nóng như thế này may mà Tiền Quân chuẩn bị lều tránh nắng cho chúng ta, nghe nói toàn 0bộ lều tránh nắng hôm nay đều là do cậu ấy chuẩn bị, có phải không Tiền Quân?” Nói xong cô ta liền đứng sang bên cạnh Hạ Diệu Diệu, vừa hay đối diện với Tiến Quân, nụ cười phải nói là vô cùng yêu kiều.Không phải là anh vị lợi, mà là hai người họ chẳng liên quan gì đến nhau, nên cũng chẳng có gì để nói.Hàn Thanh lập tức quay qua nói nhỏ với Hạ Diệu Diệu: “Vừa nãy bọn tớ còn nhắc đến cậu đấy.” “Vậy sao?” “Đương nhiên rồi, cậu là lớp trưởng của bọn tớ cơ mà.” Cô ta nói cứ như là không có sự lúng túng lúc gặp nhau sáng nay vậy.Trước sau trái phải bạn này bạn kia vây lấy cô nịnh bợ, nói đến mức Hạ Diệu Diệu cười tươi hớn hở. Ủy viên Mạnh cao ráo, nhễ nhại mồ hôi tiến đến chen vào đám người đưa chai nước cho Hạ Diệu Diệu: “Lớp trưởng Hạ! Ôi trời đến gặp cậu thật không dễ dàng, cậu xem xung quanh toàn là người, chuyện lần trước cảm ơn cậu nhé, cậu có việc cần tớ giúp thì cứ mở lời nhé.” Hạ Diệu Diệu nhấp một ngụm nước, cười cô ấy chuyện bé xé ra to: “Có chuyện sẽ tìm cậu.” “Cậu nói đấy nhé.” “Trông cậu kìa, chỉ sợ cậu không tìm tôi thôi.” Hàn Thanh thấy thế, cười gượng gạo bởi vì họ Mạnh đã đẩy cô ta qua một bên. Không khí trong sân vẫn rất vui vẻ, mấy bạn học nam bể nước và đồ ăn vặt đến: “Nhanh đến đây, ai đến sẽ được chia phần.” “Tiền tổng thật hào phóng!“. “Tiền tổng lưu danh muôn đời!” “Tiền Tổng, chúng ta có nên tổ chức và hoạt động văn nghệ không, người thắng sẽ được thưởng một chiếc Mercedes, người thua thì nhận một chiếc laptop, mấy người khoa tài chính các cậu nhiều tiền như thế, anh em bọn tôi ngưỡng mộ chết đi được! “Đúng thế, đúng thế, xe hơi không tiện mang theo, đưa chìa khóa thôi cũng được.” “Sao không chuyển khoản luôn cho nhanh, đỡ rách việc.” Lời vừa dứt mọi người lại ầm ào cả lên. Tiền Quân hào sảng khoác lác: “Bày tiết mục văn nghệ làm gì chứ, nếu muốn thì mỗi người một chiếc, Mercedes thật không xứng với phong thái của mọi người, chúng ta mỗi người một chiếc máy bay nhé, mà không, thêm mỗi người một chiếc du thuyền nữa, nếu còn không đủ thì thêm một chiếc Rolls royce nữa, thế nào?” Thẩm Tuyết đánh cho anh ta một phát, cười anh ta chưa uống mà đã say rồi: “Cậu giỏi quá nhỉ, có phải là người nào chưa có vợ thì cậu sẽ tặng thêm một cô vợ không?” “Ối ổi, chị dâu nổi giận rồi!” “Chị dâu, vậy chị có mở hòm tiền không.” Tiền Quân lập tức lấn tới: “Thấy chưa, bà xã đại nhân của tôi đã có lời rồi, cho thêm mỗi người một cô vợ, một anh chồng nữa, ai chưa có thì qua đây đăng ký nhé!” Vỏ cam vỏ chuối tới tấp bay đến: “Cậu cút sang một bên.” Tiền Quân ngồi xuống tại chỗ, bên cạnh là mấy người phòng Hạ Diệu Diệu. Vương Niệm Tư ngồi giữa đám người không nói lời nào, bóc vỏ nhãn nhìn mọi người ầm ĩ, cho dù có ngồi dưới đất như thế này, nhưng nữ thần vẫn rất đoan trang nho nhã. Nếu không phải mọi người tùy tiện ngồi xuống, Hạ Diệu Diệu thấy với tính cách của Vương Niệm Tư thì ngồi cũng phải ngồi theo phong phạm tiểu thư đài các: “Nhìn thấy cậu đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh cũng trở nên tươi mát hơn.” Thẩm Nguyệt nhìn cô ấy, tim nhói mất hai giây. Vương Niệm Tư gõ đầu cô ấy, muốn cô ấy ngồi sang mép ngoài. Hạ Diệu Diệu biết mấy năm nay cô ấy bận rộn bôn ba cùng chồng: “Sao đến rồi mà chẳng gọi cho tớ gì cả, để tớ còn biết đi đón cậu chứ.” Vương Niệm Tư ăn một quả nhãn: “Không sao mà, tớ xuống máy bay lúc trưa, hai tiếng nữa lại đi rồi. Vốn cũng định gọi cho cậu nhưng mà lại thấy Tiễn Quân, chắc mẩm các cậu cũng sẽ đến nên ở đây chờ. Nghe nói cậu mang thai rồi hả?” Hạ Diệu Diệu hơi bất ngờ: “Nghe nói như thế nào?” Có hai đứa trước rồi, giờ lại thêm đứa này nữa sao mà vẫn có người nhớ đến vậy. Vương Niệm Tư là mỹ nhân nên dù trừng mắt bất mãn vẫn cực kỳ xinh đẹp: “Sao lại không thể nghe nói chứ, mấy tháng rồi?” “Hai tháng hơn rồi, vẫn còn nhỏ lắm, đứa thứ ba rồi nên cũng chẳng phải chuyện gì lớn, tớ không muốn Hà Mộc An nói với bên ngoài.” “Chuyện này còn cần Hà Mộc An nói, vậy thì những người xung quanh anh ta quá thất trách rồi.” Nói xong cổ liền vươn tay ra sờ cái bụng còn chưa lộ ra của Hạ Diệu Diệu: “Thật là tốt quá, đứa thứ ba rồi, nhà tớ có mỗi một đứa thôi mà cũng đủ đau đầu rồi.” Thẩm Tuyết nói vào: “Có đưa con theo không, lâu lắm rồi không gặp chắc lại càng đáng yêu rồi.” “Đáng yêu ấy hả? Nó không ngày ngày gây chuyện là tốt lắm rồi, nhà cậu thì sao?” “Đều là Tiền Quận dạy dỗ, cậu cũng biết là...” Thẩm Tuyết đang muốn nói thì ngại Hạ Diệu bên cạnh, nói những chuyện này trước mặt cô ấy không được thoải mái như lúc nói chuyện cùng Vương Niệm Tư: “Có mối quan hệ với cô chủ, Tiến Quân muốn đế Tiểu Đâu đến nhà họ Hà.” Vương Niệm Tư hỏi tiếp: “Không phải là gửi đến nhà họ Ôn sao?” “Cậu cũng biết con người Ôn Mạt Ly mà, những năm gần đây Ôn gia không có ý định mở lớp mầm non nữa. Vậy nên Tiền Quân muốn trực tiếp gửi đến chỗ Trần Chất luôn.” Thẩm Nguyệt nói xong vội liếc qua Hạ Diệu Diệu: “Tớ nói ngay trước mặt cậu, cậu cứ coi như là không biết nhé, chỗ bên Trần Chất còn phải xem duyên số thể nào, cậu đừng nói gì nhé.” Hạ Diệu Diệu gật đầu. Thẩm Nguyệt còn định nói cô chẳng muốn cho con cô đi đâu cả, Tiểu Đâu nhà cổ còn nhỏ như thế sao cô nỡ để nó bé thế mà đã phải đi học cách nhìn sắc mặt người khác, cứ như là nô tài vậy, ai làm mẹ cũng sẽ không thấy dễ chịu gì. Vương Niệm Tư cũng hiểu điều này, những chuyện này không biết nên nhìn nhận thế nào đây. Trước đây Tiền Quân có muốn đưa con vào cũng chẳng được. Giờ vì có mối quan hệ với cô chủ nhỏ Hà gia nên mới có cơ hội, đối với Tiến Quân mà nói đây là một cơ hội khó khăn lắm mới có được, nhưng dưới góc độ của Thẩm Nguyệt thì đây là đưa con đi chịu khổ. Nếu như không có Hạ Diệu Diệu ở đây, Thẩm Nguyệt nhất định phải xót thương con mình một phen. Hạ Diệu Diệu nghe Khổng Đồng Đồng nói về người bạn gái “không biết sống chết” của Vương Phong Long. Trương Tấn Xảo cực kỳ bình tĩnh, không có ý kiến gì đối với nhận xét của Khổng Đồng Đồng: “Sao cậu lại nghĩ chắc chắn tớ sẽ nhẫn nhịn lời cô ta nói, biết đâu tớ sẽ xông lên thì sao.” Khổng Đồng Đồng chẳng tin: “Cậu á! Cậu mà thèm so đo với cậu ta, cậu chắc lại coi cô ta như không tồn tại, không thèm nhìn luôn ấy.” Hạ Diệu Diệu gật đầu: “Vậy nên, nếu là chị Tân Xảo, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, không khiến một đôi tình nhân tự dưng lại vì mình mà cãi nhau.” Khổng Đồng Đồng nghẹn lời, nghĩ lúc lâu mà chẳng phản bác lại được. Lớp phó ngày xưa đột nhiên bước đến, vỗ vai Hạ Diệu Diệu: “Lớp trưởng à, mấy năm không gặp phong thái vẫn như xưa nhỉ.” Anh ta ngồi xuống, không xa có tiếng hò hét: “Nữ thần! Nữ thần!” Những người xung quanh đều cười đùa hò hét, ở đâu có Vương Niệm Tư thì ở đó có muôn vàn kiểu tỏ tình, Vương Niệm Tư vừa mới đến có một lúc đã nhận được rất nhiều câu cảm khái “rất nhiều năm trước tớ đã từng thầm mến cậu.” Có người chỉ là để đùa vui, có người công thành danh toại rồi nảy ra ý nghĩ nào đó để thử xem liệu nữ thần có vượt tường hay không. Khi xưa Vương Niệm Tư đã từng muốn theo đuổi Hà An nên chẳng để ý đến họ, nhưng cũng không đến mức làm mất mặt nhau, điều duy nhất mà cô có thể làm bây giờ là không để họ nảy sinh ý nghĩ khác thường. Lớp phó vội đề nghị mọi người ngậm miệng lại, khiến cho bọn họ không biết xuống tay thế nào. “Lão Phú, chuyện thầm mến nữ thần ai mà chẳng từng, chỉ mỗi cậu là cao quý mới được lại gần thôi!” Lớp phó bị bọn họ chọc tức rồi “Không khí đang vui vẻ tự nhiên bị các người đánh tan hết. Tôi đang muốn tỏ tình với lớp trưởng mà giờ tan tành hết rồi, mấy người có chịu trách nhiệm được không!” Thẩm Tuyết đang cắn hạt dưa thì cắn luôn vào lưỡi, cuống cuồng bịt miệng lại, đau quá! Tiền Quận thấy anh ta chú ý đến Hạ Diệu Diệu nên cực kỳ không hài lòng, nhưng trong tình huống như bây giờ, anh ta cũng không thể xông lên để xin lỗi Hà phu nhân vì đã đem đến những rắc rối không cần thiết được. Dù sao thì | hôm nay cũng là ngày để hoài niệm, mọi người thoải mái nói ra cũng tốt, cho dù là có người nói với Thẩm Nguyệt những lời đó ngay trước mặt anh ta, anh ta cũng sẽ cười cho qua, có những điều không gây tổn hại gì muốn nói thì cứ nói đi. Cả lớp hùa vào nhau hoan hô nói lớn: “Lớp trưởng! Lớp phó! Lớp trưởng!lớp phó!” “Lớp phó cậu thật là có mắt nhìn.” “Lớp phó à, chúng tớ cứ tưởng quan hệ giữa cậu và lớp trưởng là mối quan hệ đối đầu chứ, cậu lúc nào cũng kém lớp trưởng tới hai mươi phiếu, đó chẳng phải là nỗi đau vĩnh viễn chẳng lành của cậu à!” Trước đây lớp phó từng nói như thế này, nếu như ai mà dám nhắc đến chuyện cậu ta thua Hạ Diệu Diệu thì cậu ta sẽ đào mộ cả nhà người đó lên! Bây giờ thì khác rồi, chỉ là chuyện chẳng gợn lên chút sóng: “Đó đâu phải là tớ thua, ai bảo con gái trong lớp mình bao giờ cũng nhiều hơn con trai hai mươi người chứ.” Cả lớp lại được phen hò hét. Một bạn học nữ nói: “Hay là bây giờ bọn tôi bầu cho cậu để cậu cảm nhận cảm giác thắng lớp trưởng Hạ nhé, nhưng mà dù có thắng thì cậu vẫn chỉ là lớp phó thôi!” Cả lớp cùng nhau cười lớn. Lớp phó có dáng người khá cao, đeo thêm cặp kính nữa, hào sảng cười cùng mọi người: “Tôi coi như đã nhìn rõ bộ mặt của các cậu, các cậu rõ là đang lấy tôi ra làm trò vui, nhưng thôi tôi đại nhân đại lượng không tính toán với đám tiểu nhân các cậu!” “Này lớp phó, cậu hãy kể tiếp cho chúng tôi nghe đi, sau khi cậu thầm mến lớp trưởng rồi lại bị số phiếu của lớp trưởng đè bẹp thì có cảm giác như thế nào?” Tiền Quân cũng thêm vào: “Thể đã tính là gì! Tôi nói cho các cậu biết, kỷ lục của nam sinh chúng tôi là tất cả ngồi lại cùng nhau thầm mến nữ thần.” “Thật hay giả đấy?” “Tiền Quân, cậu khoác lác đúng không?” “Mau nói xem đó là lúc nào, mau kể lại phần hấp dẫn nhất câu chuyện đi.” Thẩm Nguyệt cấu Tiền Quân một cái thật mạnh. Tiền Quân khoa trương nhảy lên: “Vợ mưu sát chồng.” Thẩm Nguyệt vứt một đống vỏ hoa quả đến: “Già rồi mà còn không đứng đắn!” Tiếp theo tất nhiên là một trận cười. Hạ Diệu Diệu nhìn “bại tướng” dưới tay cô còn chưa đi, chuyện vừa nãy cô cũng chỉ coi như chuyện cười, nói cũng nói rồi, mà nghe cũng nghe rồi, nên giải tán đi chứ anh bạn à. Bình thường da mặt của Hạ Diệu Diệu rất dày, nhưng ngay trước mặt Tiền Quân, Thẩm Nguyệt mà đùa nhau bằng chuyện thế này thì sẽ ảnh hưởng đến thể diện của Hà Mộc An. Lớp phó vẫn không hề có ý rời đi, cười phơi phới: “Chỗ này của các cậu được đó nha, đều là đồ tốt cả!” Khổng Đồng Đồng nhắc nhở anh ta: “Góc bên kia của các cậu cũng không thiếu mà.” Hạ Diệu Diệu lặng lẽ đứng lên đi qua chỗ ủy viên Mạnh “lấy nước”, nhân tiện ngồi luôn ở đó nói chuyện luôn. Khổng Đồng Đồng một mình ngơ ngác đối phó với anh ta. Trương Tấn Xảo mệt rồi chẳng muốn nói gì. Vương Niệm Tư vốn luôn không nói chuyện. Thẩm Tuyết chờ lớp phó ngồi yên ở đó rồi thì chuyển sang nhóm Tiền Quân hóng hớt. Lớp phó sau nửa ngày mới phát hiện chỉ còn lại một người thì vẫy tay lớn giọng hô: “Lớp trưởng Hạ, lớp trưởng Hạ làm gì đó, mau quay lại đây nào, tớ còn chờ để tỏ tình với cậu đây.” Lớp phó rất rành trong việc tạo trò cười. Quả nhiên mọi người cười ồ lên. Lão Phú chẳng có ý gì khác, chỉ là muốn đùa mọi người vui vẻ mà thôi, tính tình anh ta thoải mái rất thân với đám nam sinh, nếu không thì năm đó làm sao có thể trở thành lớp phó được: “Lớp trưởng Hạ nhanh lên!” “Cậu cứ luyện tập với Đồng Đồng trước đi, tớ đang thảo luận chuyện học phí của con với ủy viên Mạnh, không có thời gian dành cho cậu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương