Hào Môn Đỉnh Cấp Thịnh Hôn

Chương 588: Đại Kết Cục



*

Hình Tiểu Hành vừa định mở miệng nói chuyện thì nhìn thấy chị vợ đang ngồi bên bàn ăn rồi, anh ta vô thức đứng thẳng người, lắp bắp nói: “Chị...3

chị Cả...” Hạ Diệu Diệu cười nhạt: “Nó ở trên tầng ấy, đi đi.” Hình Tiểu Hành nhìn thấy sự dịu dàng trong nụ cười của cô thì nhớ lại, 2ngày hôm đó khi anh ta bước ra khỏi ngôi nhà này, chị ấy cũng cười như vậy: “Vâng, vâng...

em...

em đi lên bây giờ...” Nói xong5 anh ta liền chạy thình thịch lên

tầng.

Bà Hạ ngồi dưới dặn với theo: “Con chạy chậm thôi, chút ý nhìn dưới chân,“ Chờ đến khi 4anh ta đi lên tầng lại tiếp tục lầm bầm: “Hoa đắt thế kia, mua về làm gì chứ, lại còn bó to thế này không biết phải tốn bao nhiêu tiền đây...<0br>

chẳng biết tính toán gì cả...”

“Nếu không mua thì lấy gì để dỗ con gái mẹ đây, đến lúc ấy mẹ lại nói người ta keo kiệt.” Hạ Diệu Diệu không biết Hình Tiểu Hành dỗ dành Tiểu Ngư như thế nào, chỉ biết khi mấy người cùng ngồi vào mâm thì Hình Tiểu Hành cứ không ngừng gắp thức ăn cho Tiểu Ngư.

Bà Hạ vô cùng hài lòng với kết quả này.

Ông Hạ vừa mới tan làm về, không hề biết chuyện gì đã xảy ra, cả đời đôn hậu thật thà, thấy Tiểu Ngư ngồi đó ăn cơm mà còn tỏ thái độ với người ta thì rất không vui: “Con không thể tự ăn sao, Tiểu Hành con cũng ăn đi, đừng để ý đến nó.” Hình Tiểu Hành ngoan ngoãn đáp: “Ba, con không đói, con nhìn Tiểu Ngư ăn là được rồi, ba ăn đi ạ.” Nói xong anh ta còn gắp cho ba vợ một miếng cá hấp.

Hạ Thượng Thượng giữ Hà Bất ngồi ở một chỗ cách đó không xa, hai đứa nhỏ chăm chú chơi với các khối gỗ ở trên sàn.

Trong căn nhà ba phòng hai gian này, cô cứ cảm thấy không đủ chứa mấy người nhà họ Hà, mà rõ ràng bọn họ cũng đều có chiếm nhiều diện tích nhỉ: “Với tính cách của Tiểu Ngư thì chắc chắn sẽ còn có chuyện nữa, anh cứ chờ xem đi.”

“Đương nhiên là em cũng có trách nhiệm, hồi nhỏ thấy nó đáng yêu quá nên có hơi chiều chuộng quá mức.”

“Chỉ là em không ngờ, tính cách Hình Tiểu Hành lại tốt như vậy, lần đầu ngồi ăn cơm cùng nhau thật không nhìn ra đấy, chỉ cảm thấy cậu ta rất rắc rối, nhìn người đúng là không nên chỉ nhìn một cách phiến diện.” “...” “Em là người đề nghị con bé gọi điện thoại, em cảm thấy Bùi Nhan rất có vấn đề, làm gì có người phụ nữ nào thần kinh thủ đến thế.

Có cuộc sống êm đẹp mà không biết hưởng, cứ thích tham gia vào chuyện của người ta, không biết là có ý đồ gì đây.

Ông Hạ vui mừng gật đầu cười hài lòng.

Giờ Hạ Diệu Diệu mới phát hiện, thằng bé Hình Tiểu Hành này lại có thể khiến người ta yêu mến như thế.

Bảy rưỡi tối, Hạ Diệu Diệu mặc bộ đồ ở nhà, đeo tạp dề, một tay cầm kéo một tay cầm lược xử lý mái tóc của Hà Mộc An, trong lòng thầm tính toán nên mở lời thế nào về chuyện Thượng Thượng mang họ Hạ đây.

Sao hồi ấy Thượng Thượng lại mang họ cô nhỉ? Cô có thể nào cũng không nhớ lại được, có như vậy so với Du Văn Bác có phải là càng không có lương tâm không? Hạ Diệu Diệu trùm kín từ cổ Hà Mộc An xuống, để anh ngồi trên chiếc ghế mới chuẩn bị ngoài ban công: “Yên tâm, yên tâm, em thạo lắm.” Hà Mộc An không lo lắng chút nào, tiệm cắt tóc đầy ra đấy, chắc anh sẽ không đến mức chết trên tay cô đâu.

“Trong nhà mọi chuyện đều ổn, ba em cứ cười phơi phới, cứ như là chưa được ăn đồ con rể gắp bao giờ ấy, quên mất luôn bình thường anh đối xử tốt với ông như thế nào.” Vừa nói cô vừa cắt xoẹt xoẹt phần tóc nhô ra khỏi lược, xong rồi lại thuần thục lấy thêm phần tóc khác khéo léo cắt đi.

Trong căn nhà ba phòng hai gian này, cô cứ cảm thấy không đủ chứa mấy người nhà họ Hà, mà rõ ràng bọn họ cũng đều có chiếm nhiều diện tích nhỉ: “Với tính cách của Tiểu Ngư thì chắc chắn sẽ còn có chuyện nữa, anh cứ chờ xem đi.”

“Đương nhiên là em cũng có trách nhiệm, hồi nhỏ thấy nó đáng yêu quá nên có hơi chiều chuộng quá mức.”

“Chỉ là em không ngờ, tính cách Hình Tiểu Hành lại tốt như vậy, lần đầu ngồi ăn cơm cùng nhau thật không nhìn ra đấy, chỉ cảm thấy cậu ta rất rắc rối, nhìn người đúng là không nên chỉ nhìn một cách phiến diện.” “...” “Em là người đề nghị con bé gọi điện thoại, em cảm thấy Bùi Nhan rất có vấn đề, làm gì có người phụ nữ nào thần kinh thủ đến thế.

Có cuộc sống êm đẹp mà không biết hưởng, cứ thích tham gia vào chuyện của người ta, không biết là có ý đồ gì đây.

Nếu không thích Tiểu Lục nhà bọn em thì ban đầu đừng có gả vào chứ, đâu có ai ép cô ta đâu, bây giờ thành ra thế này chẳng phải là muốn gây chuyện à?” Hà Mộc An đột nhiên mở lời, cứ như là đang nói về một chuyện chẳng quan trọng: “Bùi Nhan là em họ của Lâu Hữu Dạ.” Hạ Diệu Diệu nghe xong vẫn không có phản ứng gì, tay vẫn cắt tóc thoăn thoắt, chải mượt rồi lại lấy một lọn khác: “Lâu Hữu Dạ là ai?”

Chuyện đã quá lâu, Hạ Diệu Diệu quên mất rồi.

Giây sau Hạ Diệu Diệu không dám tin vào tại của mình: “...

Em gái? Vậy sao lại mang hai họ khác nhau?” Hạ Diệu Diệu cắt xoẹt một nhúm tóc to.

Cô vội lấy một lọn khác lên sửa lại, nhăn mặt, càng nghĩ càng thấy không đúng, cô đâu có vai trò gì trong chuyện của nhà họ Lâu đâu.

Chuyện nhà họ nói dễ nghe thì là báo thù, còn nói khó nghe chính là diệt tộc.

Em gái của cô ta lại gả cho em họ cô, đàn ông trên đời này đều chết hết rồi sao? Cứ cho là như vậy thì em họ cô đâu có ưu tú đến mức khiến đối phương có thể bỏ qua mối thù của cả nhà: “...

Không phải là giống như em nghĩ đấy chứ...” một ngón tay cô ngoắc vào đầu Hà Mộc An: “Nhìn cuộc sống của các anh...

quả thật là...” “...” Liên quan gì đến anh? Hạ Diệu Diệu tiếp tục công việc trong tay, nhưng vẫn không ngừng thở dài, nói cho cùng thì vẫn là do cô ta tạo nghiệt báo ứng lên cả nhà, chỉ sợ Bùi Nhan ban đầu đã không hề có ý muốn cùng em họ sống một cuộc sống yên ổn.

Hạ Diệu Diệu nghĩ: “Nghĩ lại thì Lâu Hữu Dạ thật sự rất đẹp, lại còn lớn tuổi hơn anh, đã thế cô ta vừa dịu dàng lại vừa hiểu anh, chăm sóc quan tâm anh tốt như thế sao anh lại không kết duyên với người ta nhỉ...” Dây thần kinh của Hà Mộc An lập tức căng lên: “...” Anh có một dự cảm không lành.

Hạ Diệu Diệu không mặn không nhạt tiếp tục: “Thể người ta có cắt tóc, rửa chân hay làm gì đó cho anh không, nếu được chắc cô ta muốn nhai cơm rồi bón cho anh luôn ấy nhỉ...”

“Em vẫn còn nhớ bóng dáng yêu kiều của cô ta khi đứng bên cạnh em đấy, không biết cô ta còn hy vọng mấy năm nữa em nâng đỡ cô ta lên không nữa.” Hạ Diệu Diệu đem kéo với lược đặt mạnh lên cái bàn bên cạnh.

Hà Mộc An nhắm mắt lại: Xong rồi! Giây sau Hạ Diệu Diệu lại phải miễn cưỡng cầm kéo với lược lên, lại bới tóc anh lên, không nóng không lạnh đáy xoáy anh: “Sao anh không cưới cô ta về luôn, một tay ôm hai vợ chẳng thích à...” Hạ Diệu Diệu không dừng lại phải ôm một cục tức, tâm trạng vốn đang tốt đẹp lại bị phá hỏng mất, cô muốn trả thù lên mái tóc của Hà Mộc An nhưng đã kìm lại được, chỉ cấu anh một cái: “Vốn em định giúp anh kỳ lưng nhưng mà bây giờ thì thôi, anh tự đi mà tăm, mà anh cũng chẳng cần tăm đầu, chỉ cần gọi một câu là có người đến giúp anh tắm sạch sẽ rồi.”

“Mẹ à, mẹ gớm quá.”

Giờ Hạ Diệu Diệu mới nhớ ra con bé ở ngay bên cạnh, cô vội dừng lại: “Con đi chỗ khác chơi đi, vào phòng khách mà chơi, ở đây không có điều hòa.” Hạ Thượng Thượng chẳng thèm nghe lời mẹ: “Con thích chỗ không có điều hòa.” “Vậy sao con không xuống tầng dưới chơi, ở đấy càng thích hợp hơn.” Hạ Diệu Diệu đột nhiên nói tiếp: “Cô ta gả cho em họ em là có ý đồ gì?” Hà Mộc An toát mồ hôi: “...” “Người phụ nữ này...” Hạ Diệu Diệu không muốn cắt tóc cho Hà Mộc An nữa, suýt chút nữa thì quên mất việc lớn quan trọng trước mắt là gì, cô phải gọi điện ngay cho em họ báo chuyện này cho nó biết mới được.

Nhưng nhìn lại mái tóc không cân xứng của Hà Mộc An, nếu cứ để như thế thì anh không thể nào ra ngoài được, cô vội cầm kéo lên cắt xoẹt xoẹt, tốc độ rõ ràng nhanh hơn rất nhiều: “Anh tự nhìn xem bản thân anh toàn thu hút những người gì đâu, đang yên đang lành tự dưng lòi đâu ra những người tạp nham, nếu như ban đầu anh xử lý gọn ghẽ, biết giữ mình trong sạch thì đâu ra nhiều rắc rối chứ.

Chuyện như vậy em biết nói thế nào với Tiếu Lục đây.” Hà Mộc An chậm rãi cất lời: “Cậu ấy biết.” Hạ Diệu Diệu khựng lại: “Anh nói gì cơ?” Cô nghe thấy rồi nhưng tư duy còn chưa theo kịp: “Vậy mà nó còn cưới cô ta?” “...” Em nói xem? Chỉ cần không giữ mãi chuyện cũ không buông, muốn ra sao anh cũng mặc kệ.

Điều này cũng không khó đoán mà, lúc mới yêu thì ai mà chẳng yêu chết đi sống lại, động tác của Hạ Diệu Diệu chậm lại: “Chuyện này thật là...” Đột nhiên khiến mọi chuyện đổi hướng.

Hạ Diệu Diệu ngẫm nghĩ, hình như cô cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện này, Lâu gia người ta cũng có sứ mệnh trên người, nếu không phải hồi đó cô không...

“Nói đi nói lại, tất cả đều tại anh!”

Em muốn oán ai thì oán: “....”

Hạ Diệu Diệu thở dài, nhắc đến Lâu Hữu Dạ thì Hạ Diệu Diệu lại bất giác nhớ đến Liễu Phật Y, nghĩ mãi nghĩ mãi, đến mức không muốn cắt tóc cho anh nữa.

Cô tùy tiện cắt qua loa vài cái, để hai bên phải trái cân đối liền quẳng lược qua một bên: “Xong rồi, anh tự gội đi.”

Hà Mộc An cũng không dám nhắc nhở cô, vừa nãy ai là người hào hứng gội đầu cho anh, nói yêu anh nhất, trong mắt trong lòng đều thể hiện rằng cô yêu thích món đồ chơi mới mẻ là anh đây như thế nào? Kết quả lại thành ra như thế này đây, anh rất vô tội mà.

Tâm trạng hiện giờ của Hạ Diệu Diệu rất không tốt, cô rất khó chịu chỉ muốn yên tĩnh một mình.

Hạ Diệu Diệu ngồi một mình trên sofa.

Hà Mộc An không đi gội đầu ngay, anh giữ chiếc áo bọc trên người, không thèm để ý đến vụn tóc dính trên áo, bước đến bên người đang ngồi trong phòng khách.

Hạ Diệu Diệu nghiêng người: Mặc kệ anh! Hà Mộc An ngồi sát vào, bàn tay to phủ lên bàn tay cô: “Được rồi, chuyện đã bao lâu rồi.” “Đây là vấn đề sao?” Nhưng giờ nghĩ lại Lâu Hữu Dạ lúc đó không phải là chuyện ác nào cũng làm, trong vị trí và hoàn cảnh cô ấy lúc đó cũng là thân bất do kỷ.

Hà Mộc An nhăn mày, muốn nói gì đó hợp với ý của cô, nếu như ban đầu anh biết giữ mình trong sạch thì bây giờ cũng sẽ không phiền phức như thế này.

Hạ Diệu Diệu thấy anh vẫn chưa gật đầu thì thấy sốt ruột: “Anh ngồi đây làm gì, tóc đâm vào quần áo thì khó chịu lắm, mau đi tắm gội đi, không lẽ muốn chờ em gội cho anh sao, không nhé, anh tự làm đi.” Đau lòng rồi, không đi! “Anh có đi hay không!”

Không đi!

Hạ Diệu Diệu bắt đầu thấy bực, người lớn đùng rồi chẳng chú ý gì hết, thể này một lúc nữa sẽ khó chịu lắm, vụn tóc bám lên cả sofa rồi.

Không thèm quan tâm đến đám bạn gái cũ của chồng nữa, cô kéo anh lên đi gội đầu.

Hạ Thượng Thượng thấy hai người đã rời khỏi phòng khách mới dám cười ra tiếng, ba càng ngày càng mất hết uy phong rồi, vở kịch nhạt nhẽo như thế mà cũng phối hợp với mẹ.

“Chị ơi.”

“Em tự chơi đi.” Trong phòng tắm không lớn không nhỏ, Hạ Diệu Diệu khôi phục tâm trạng vui vẻ gội đầu cho Hà Mộc An: “Nước có lạnh lắm không? Lực thế này có phải hơi mạnh không? Đầu anh thấp xuống một chút...” Cô nhìn ngược nhìn xuôi nhìn thế nào cũng thấy anh thật tốt, vành tai mềm mềm sở thích đến nỗi chẳng muốn rời tay.

Đáng yêu thật! “Em đừng nghịch nữa, để anh tự rửa.” Nước chảy vào trong tai rồi.

“Không, em muốn rửa cho anh...”

Khi người ta đen đủi thì uống ngụm nước cũng bị giắt răng, mà giắt răng có khi còn là nhẹ đấy.

Hôm qua Hạ Diệu Diệu bất đắc dĩ phải nhớ lại Lâu Hữu Dạ, không ngờ hôm nay giấc mơ liền biến thành thật luôn.

Hôm nay cô đi cùng sư phụ đến spa, không ngờ lại gặp cô ta mặc đồng phục làm việc ở đó.

Lâu Hữu Dạ rất xinh đẹp, nếu không xinh đẹp thì cũng sẽ không bị tặng cho Hà Mộc An, ở vào cái tuổi đang độ đẹp nhất nhất này lại càng xinh đẹp muôn phần.

Cô ta mặc bộ đồng phục y tá màu hồng lại càng tôn thêm vẻ đẹp và phong thái.

Cô ta mỉm cười, ánh mắt sắc sảo, xinh đẹp mà không hề lẳng lơ, giống như đóa tuyết liên mọc trên núi cao nhưng lại bị ép buộc sống trong môi trường khác, vậy mà vẫn không mất đi khí tiết của mình, giống như một bức tranh ẩn chứa một câu chuyện đằng sau để người ta phải nhìn ngắm và suy đoán.

Hạ Diệu Diệu cố gắng tỏ ra tự nhiên.

Lâu Hữu Dạ cực kỳ ngạc nhiên, hơi hoảng loạn nhưng vẫn cố ép mình bình tĩnh lại.

Spa làm đẹp này không được xếp vào hàng cao cấp, tuyệt đối không phải là nơi mà Hà phu nhân thường đến, cô đã cố ý tránh xa những địa điểm mà Hà phu nhân có khả năng xuất hiện nên mới chọn nơi này để làm việc.

Cô không muốn gây nên bất kỳ hiếu lâm không cần thiết nào.

Sau khi thân phận cũ không còn, cô ta không muốn bị ai nuôi trong nhà nữa, cô ta không thích điều đó, cũng không muốn tiếp tục làm những công việc quen thuộc vì dù năng lực có tốt đến đâu thì chưa chắc sẽ tìm được một công việc tốt.

Nhưng cho dù là thể cũng khó tránh khỏi gặp phải người quen, nhìn thấy nhà cô rơi vào hoàn cảnh như thể ít nhiều cũng sẽ nảy ra suy nghĩ gì khác, không biết là họ thích cô đến đâu, nhưng có một số người có ác ý tiếp cận cô.

Lâu Hữu Dạ biết mình đang ở trong hoàn cảnh nào, mà thực ra cuộc sống chẳng cho cô cơ hội để giãy giũa, cô chọn làm một nhân viên nhỏ nhoi, dù có thể không trở nên xuất sắc nhưng có cuộc sống của riêng mình, dựa vào chính sức mình tạo cho mình một tương lai tốt đẹp.

Rồi một ngày nào đó, có lẽ cô sẽ tìm một người kém cô về tất cả mọi mặt, nhưng là một người đàn ông có thể sống với nhau qua ngày...

có lẽ vậy, ai mà biết được chứ!

Dù thế nào thì cô cũng sẽ không bao giờ dính dáng tới Hà phu nhân nữa, hôm nay gặp Hà phu nhân ở đây, để cô ấy phải nhớ lại những chuyện không vui là do lỗi ở cô, cô cũng có lỗi với ngài Hà đã tha cho cô ta một con đường sống.

Lâu Hữu Dạ nhanh chóng kết thúc công việc trong tay, vì để không tạo ra hiểu lầm không đáng có nên cô đến nói với quầy lễ tân một câu rồi vội rút vào đằng sau để khỏi khiến người khác không vui.

Phạm Tiểu quấn khăn tắm trên người, vẻ mặt lười biếng: “Sao vậy? Gọi em ra để thả lỏng, thư giãn sao lại còn không vui thế?” Phạm Tiểu nằm trên ghế dài chờ người đến phục vụ.

Hạ Diệu Diệu vẫn ổn, cô không tự luyến đến mức nghĩ rằng cuộc gặp gỡ vừa rồi là có âm mưu từ trước: “Đâu có, chỉ là em vừa nghĩ thông một số chuyện.” Đám bạn gái cũ của Hà Mộc An toàn để cô phải tự ti thối, người nào người nấy đều tài sắc vẹn toàn lại còn rất ngoan ngoãn biết điều, khiến cho cô trở thành người không có một ưu điểm nào.

Lâu Hữu Dạ như vậy, Liễu Phật Y cũng thế, không có ai là kém cỏi cả, gián tiếp khiến cho những người đàn ông mà họ từng qua lại cũng được nâng tầm theo.

Khiến cô tự nhiên nảy sinh sự cảnh giác rằng có người ưu tú hơn đang chờ đợi giây phút bạn ghét bỏ người đàn ông mà họ ngưỡng vọng.

Cô rất muốn hỏi rốt cuộc Hà Mộc An thích cô ở điểm nào, khắp người cô chẳng có một tí ưu điểm nào, còn hai người kia thì lúc nào cũng có hào quang chói lóa tỏa khắp người.

Ví dụ như vừa nãy Lâu Hữu Dạ nhìn thấy cô còn vô cùng áy náy mà nở nụ cười xin lỗi, tâm trạng không vui của cô cũng nhạt dần đi.

Đúng là hiểm có mà, đối phương cũng được coi như là nạn nhân bị nhà họ Lâu hại, nhưng vẫn kiên cường như thế thật khiến người ta bội phục.

Đều nói phụ nữ bên ngoài của đàn ông gây chuyện luôn khiến vợ chính thức đau đầu, nhưng cô lại cảm thấy không gây chuyện mới thật sự khiến người ta không thể nào lờ đi.

“Nghĩ gì mà nhập tâm vậy?” “Chuyện và người quan trọng.” “Chị kéo em đến để thư giãn chứ không phải để nghĩ nhiều, mau thả lỏng người đi.” “Hôm qua vừa làm phần lưng.” “Hôm nay làm mặt nhé.” Hạ Diệu Diệu thở dài: “Vâng, được.” Phạm Tiết đột nhiên nói: “Vừa gặp vợ bé chồng em nuôi ở ngoài à.” “Chị nghĩ gì thế?” Hạ Diệu Diệu nghĩ, còn chẳng bằng gặp thật ấy: “Chị có nhận ra không, cái người vừa bước vào là nhìn thấy luôn ấy, người rất xinh đẹp ấy.”

“Người rất xinh đẹp?” Phạm Tiểu hình như đã nhớ ra, đúng là không tầm thường: “Đúng là rất xinh đẹp, chị chưa gặp người phụ nữ nào có khí chất như thế, tình địch của em à? Vậy thì em gay go rồi, chuẩn bị cuốn gói đi thôi.” Có nhan sắc, có chiều sâu lại có trải nghiệm, Hạ Diệu Diệu chỉ là chuyện nhỏ.

“Chị lo mát-xa đi.” Không biết Lâu Hữu Dạ có chấp nhận lời xin lỗi đến muộn của cô không.

Spa này không tồi, không biết cô ghi tên cô ấy có quá thất lễ không?

“Gần đây tâm trạng của mẹ không được tốt, chị đừng nói với mẹ chuyện nhảy cấp nhé.” Không phải hôm qua mọi chuyện vẫn ổn sao.

“Hôm qua là hôm qua, ba em nói mẹ em đang trong giai đoạn mãn kinh nên nhường nhịn mẹ một chút.” “Không phải là hội chứng khi mang thai à?” “Cũng không sai.” Có một người mẹ thoắt vui thoắt buồn thật là...

Cậu em họ Lục không cần biết là trong bụng Bùi Nhan có mang thai thật hay không vẫn kiên quyết ly hôn với cô ta.

Kết quả bởi vì bên nữ đang mang thai nên ly hôn không thành.

Hạ Diệu Diệu cười ngất, không ngờ em họ lại chôn giấu một phần tình cảm như thế, chỉ cần Bùi Nhan không chạm đến giới hạn thì đây có thể sẽ là một cặp đẹp đôi.

Vậy mà giờ lại thành một đôi oan gia.

Bà Hạ dặn dò Hạ Diệu Diệu: “Sau này coi như cô ta không còn quan hệ gì với nhà mình nữa, đừng để cô ta dùng danh nghĩa của em họ con làm chuyện xấu bên ngoài, con nhớ dặn dò luật sư một câu.” Hạ Diệu Diệu gặm một miếng táo: “Còn cần con phải nói sao, họ còn hiểu rõ hơn con.

Mẹ à, mẹ đừng chốc chốc lại gọi con về uống trà chiều được không, mỗi tuần một lần con dắt díu cả nhà đến thăm, mẹ còn chưa nhìn chán hay sao, con còn bận việc công ty nữa, dù không bận việc thì con cũng đã là mẹ của ba đứa con rồi, con rất bận đấy mẹ à.” “Con nói mấy lời này có thấy cắn rứt lương tâm không, con cái thì không phải chăm rồi, công ty thích đi hay không thì tùy, để con quay về nói chuyện với bà già này thì uất ức lắm à!” Hạ Diệu Diệu cười hả hê: “Mẹ nói thế nào là thể ấy, chỉ là An An hỏi con trong nhà sao rồi, con vẫn đang mang thai mà cứ chạy lung tung nên anh ấy lo.” Bà Hạ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không dám hỏi bất cứ vấn đề gì liên quan đến con rể cả: “Con bạn mà không nói sớm, thôi được rồi bên này cũng chẳng có chuyện gì.” Ôi, lực sát thương của Hà Mộc An đúng là mạnh mẽ!

Hạ Diệu Diệu đi ra từ phòng ngủ, xếp ngay ngắn đống gối ôm trên ghế sofa, xếp gọn mấy quyển sách trên bàn trà xong xuôi mới đi đến ngồi vào bàn ăn kể khổ: “Anh thấy đấy, nhà em bao nhiêu là chuyện phiền lòng, chẳng ai được yên ổn cả, khẳng định hai ngày nữa mẹ em lại khóc lóc gọi em về dạy dỗ Hạ Vũ cho xem.” “Cậu con làm sao ạ?” Hạ Thượng Thượng ngồi bên cạnh uống canh tò mò hỏi mẹ.

Hạ Diệu Diệu véo gương mặt bị cháy đen của con bé: “Cậu con tìm mợ xinh đẹp cho con rồi, sau này sẽ có thêm một người thương yêu con, con có thấy vui hay không?” “Anh không thấy em vui vẻ.” “Sao em có thể không vui được.” Nói xong cô cầm lấy bát canh đã uống hết trước mặt Hà Mộc An giúp anh mục thêm bát nữa.

Hà Mộc An nhìn bát canh đầy ắp được đặt trước mặt mình cũng muốn giúp cô múc một bát.

Hà Mộc An cầm lấy cái bát trước mặt cô.

Hạ Diệu Diệu đập nhẹ vào tay anh: “Anh ăn cơm của anh đi, những việc này không phải của anh.” Hạ Thượng Thượng nhìn ba, người ta tự nhiên mà ân cần thì không phải trộm cũng là cướp, lẽ nào mẹ đã làm chuyện gì có lỗi với ba rồi?! Sao không thể là xót cho sự vất vả của ba? Hà Mộc An nhìn lại con gái.

Hạ Thượng Thượng nhìn lại không hề tránh né, dù không thể thân thiết với ba như với mẹ nhưng cô bé cũng muốn gần gũi và rất tôn trong ba.

Ba muốn nghĩ như thế thì con cũng không còn cách nào.

Hà Mộc An hơi nhăn mày, không lẽ sự tốt đẹp mấy ngày hôm nay đều là giả?

“Phạm tổng, Hạ tổng, đây là...” Trợ lý Mạc tiếp đón hai “vị khách” đến muộn ở cửa phòng bao.

Phạm Tiểu cười như gió xuân đáp lại: “Trợ lý Mạc khách sáo rồi, có thể nhận được lời mời của ngài Mạc và trợ lý Mạc là vinh hạnh của chúng tôi, sao có thể phiền anh đích thân ra đón chứ.” Hiển nhiên là vị trợ lý Mạc này biết ăn nói hơn ngài Mạc nhiều: “Hai người đẹp nể mặt đến đây sao tôi có thể không ra đón được, Phạm tổng giờ là một người có tiếng trong ngành, người bình thường muốn muốn mời còn chẳng được, nếu như có cơ hội thì Phạm tổng chớ quên tìm Mạc Mặc nhà chúng tôi hợp tác nhé.” Phạm Tiểu lập tức đáp lại không dám, tuy giờ cô đã có chỗ đứng trong ngành và danh tiếng nhất định nhưng vẫn có khoảng cách rất xa so với một ảnh để phái thực lực lão làng như Mạc Mặc, làm sao mà dám với cao chứ.

Lần trước cô có thể thành công mới được là nhờ truyền thông Phi Diệu ra mặt, chỉ dựa vào cấp bậc của cô thì thật sự không dám nghĩ có thể dùng bữa với ảnh để Mạc, lần này ảnh để Mạc đột nhiên có lời mời khiến Phạm Tiểu vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc.

Trợ lý Mạc ân cần nhìn sang Hạ Diệu Diệu, Hạ Diệu Diệu là phu nhân của nhân vật nắm giữ Phi Diệu, dù thế nào thì lời nói của đối phương cũng có chút trọng lượng, cộng thêm thực lực của ảnh đế Mạc thì tương lai ngành điện ảnh sẽ là bầu trời riêng của ông chủ Mạc, cũng là đỉnh cao của người làm trợ lý là anh ta.

Hiện giờ anh ta cũng có chút danh tiếng, người cùng nghề vô cùng tôn trọng anh ta, nhưng mà ai cũng biết thu nhập của anh ta chẳng đáng bao nhiêu, cũng chẳng có nhiều mối quan hệ, còn chẳng được tính là người quản lý.

Tất cả cũng chỉ tại ông chủ anh ta quá là tùy hứng, lại còn cứng đầu như cục đá, nói thế nào cũng không có tác dụng, vậy nên chẳng có người nào quá coi trọng anh ta.

Nhưng sau này sẽ không vậy nữa, chỉ cần anh ta ghép được cô Hạ với ảnh đế Mạc thì cuộc sống gấm hoa sẽ chờ anh ta ở phía trước.

Trong phòng bao ảnh để Mạc lạnh mặt, anh ta rất không hài lòng về bữa tối hôm nay, nhưng mà bức ảnh đó quả thực đã gây cho đối phương không ít phiền phức, đối phương muốn “mời” ăn bữa cơm, anh ta không thể không đến.

Phạm Tiếu nhìn thấy ảnh đế Mạc thì lập tức cười tươi như mẫu đơn nở rộ, cố gắng thể hiện sự nhiệt tình, chỉ muốn để lại những ấn tượng tốt.

Ảnh đế Mạc càng không hài lòng.

Hạ Diệu Diệu cũng cười, sư phụ nói thế nào thì là thế ấy, cô chỉ là vai phụ, năng lực và kinh nghiệm đều không bằng sư phụ, đương nhiên phải theo ý sư phụ rồi.

Phạm Tiểu lăn lộn trong nghề đã rất nhiều năm, đương nhiên là quá quen thuộc với những thủ đoạn trên bàn rượu rồi, trong trường hợp bình thường thì chỉ cần có muốn, không khí bàn tiệc sẽ rất vui vẻ.

Nhưng đó là bình thường, còn hiện tại mặc kệ cô ra sức thể nào thì người đàn ông đối diện hình như vẫn không hề có ý mở miệng, cứ như cô mới là phía cần cầu xin người ta vậy.

Giờ cô muốn hỏi thăm cả tổ tông dòng họ nhà anh ta, coi như đã hiểu tại sao Ngu Kỷ lại muốn đâm chết anh ta đến thế, quả thực là rất đáng ghét.

Nhưng nghĩ đến vai diễn của anh ta trong “Thời đại quốc dân” thì cô lại bị tài năng và diễn xuất của anh ta thuyết phục.

Phạm Tiếu ép mình phải phấn chấn lại, thiên tài nào mà chẳng khó tính, tha thứ cho anh ta vậy, vậy nên cô lại nở một nụ cười thật rạng rỡ.

Ảnh đế Mạc không mặn không nhạt ứng phó lại.

Trợ lý Mạc thấy tình hình như vậy thì không ngừng ra hiệu bằng mắt cho Hạ Diệu Diệu.

Hạ Diệu Diệu đã nhận được tín hiệu, cô cũng rất muốn hào sảng uống rượu để tạo không khí, nhưng mà giờ cô đang mang thai.

Nhưng nếu mà cô xông lên thật thì chỉ dựa vào mồm mép thôi là chưa đủ.

Vậy nên hôm nay cô không giúp được gì rồi.

Với lại Mạc Mặc không thích cô, cô xông lên thì ngược lại sẽ phản tác dụng.

Còn vị ảnh để Mạc này mời hai cô ăn cơm nhưng lại chẳng nhìn thấy chút “thành ý” nào, nhìn vẻ mặt kia chắc sắp đóng thành bằng luôn rồi.

Có điều các cô cũng chỉ mong không khí đừng càng ngày càng tồi tệ là được, vậy nên cô liên tục theo sau phối hợp cùng cười với sự phụ, sư phụ nói gì thì hùa theo là được, cứ tâng bốc ảnh để Mạc là xong.

Ba hoa!

Ảnh đế Mạc cảm thấy quá lãng phí thời gian, còn người phụ nữ theo sau Phạm Tiểu nữa, không có khí phách, không có năng lực lại chẳng tận tâm, ngoài nói mấy câu tâng bốc ra thì chẳng biết làm gì khác, anh ta thật sự rất hối hận vì đã nhận lời mời đến đây.

Hạ Diệu Diệu thấy vẻ mặt đối phương không được tốt, lén lút chạm vào chân sư phụ: Rút thổi sư phụ, đến đây là được rồi, sau này còn dễ nhìn mặt nhau.

Phạm Tiểu cũng thấy tình hình không ổn, mặc dù đối phương mời họ ăn cơm, nhưng mà chẳng thể hiện chút nhiệt tình nào, ngược lại sự phiền chán của ảnh để Mạc đối với họ như sắp bùng phát ra ngoài, nếu mà còn ngồi thêm nữa thì không những không để lại chút ấn tượng tốt nào mà còn quay lại như trước đó thì mất hơn là được, rút thôi.

Hạ Diệu Diệu nhấc ly rượu lên cười, lời này nên do cô nói, bởi vì cô có lý do rõ ràng.

Mạc Mặc quét ánh mắt sắc lẹm đến, chỉ cần nhìn khuôn mặt lúc nào cũng cười kia là thấy phiền chán.

Hạ Diệu Diệu coi như là không nhìn thấy, nụ cười vẫn không hề thay đổi.

Mạc mặc giống như là nhìn thấy màn biểu diễn “nhẫn nhục chịu đựng để hoàn thành việc lớn” không lâu trước đây của cô.

Trợ lý Mạc hơi không hài lòng với biểu hiện không tích cực của cô, thấy cô nhấc ly rượu lên mới cười trở lại, phải như thế mới đúng chứ, ai có thể chống lại sức hút của ảnh để Mạc chứ.

Hạ Diệu Diệu mở lời: “Ngài Mạc, cảm ơn lời mời của anh, tôi và sư phụ có thể...” Trợ lý Mạc không nghe thấy câu sau nói gì nhưng cầu trước vừa mới bật ra thì toát mồ hôi lạnh, lúc mới đến rõ ràng anh ta đã nhắc nhở hai người họ, ảnh đế Mạc không thích mời người khác, có những lời đừng có nói bừa.

Hạ Diệu Diệu cũng đã nhận thành ý rồi, nhưng vị ảnh để Mạc này kiểu cách quá, người mời các cô ăn cơm cho bằng được là anh ta, nhưng đến rồi thì thái độ lại như thế này đây, cô không nhắc nhở anh ta một chút tại sao bọn họ lại ngôi ở đây thì anh ta lại tưởng là cô điên cuồng bám lấy.

“Có thể nhận được lời mời của anh là niềm vinh hạnh của chúng tôi, chúng tôi trước nay luôn tuân thủ đạo đức nghề nghiệp nên xin ngài Mạc cứ yên tâm.

Sự sùng bái ngài Mạc đã đi vào văn hóa của Hạ Thiên chúng tôi rồi, lần trước nếu không có ngài Mạc thì cũng không có Hạ Thiên của ngày hôm nay, hôm nay chúng tôi vô cùng cảm kích, hy vọng sau này còn có cơ hội hợp tác với ngài Mạc, chỉ là...” Hạ Diệu Diệu có vài phần e ngại: “Chúng tôi không dám làm lỡ thời gian của ngài Mạc nữa, hơn nữa thân thể tôi cũng không được thoải mái, đang mang thai, cho tôi xin mạn phép để còn kịp chuyến xe buýt cuối cùng, tránh để bé con trong bụng bị kinh động.” Người ta thường nói phụ nữ mang thai không được về nhà muộn quá mười giờ, vậy nên cô mới cẩn thận lôi ra nói.

Cho dù đối phương có tức giận trách cô không biết điều dám đi về trước thì bọn họ vẫn có thể rời đi trong hòa bình.

Mạc Mặc chỉ hơi nhăn mày rồi lại khôi phục vẻ mặt bình thường.

Trợ lý Mạc không dám tin vào tai mình, cô...

cô mang thai rồi, phụ nữ mang thai đeo bám đàn ông rất kích thích sao, cô nói ra làm gì! Đúng là đồ ngu, ngài Mạc không có sở thích đặc biệt đó đâu, ngu ngốc! Mạc Mặc chẳng thèm nhìn trợ lý của mình: “Cô mang thai rồi?” Ánh mắt anh ta rơi vào cái bụng phẳng lì của cô: “Lần trước gặp mặt hình như cô cũng mang thai nhỉ...” Thật là...

Hạ Diệu Diệu nghe ra ác ý trong ngữ khí của đối phương, đây là đang châm biếm cô chỉ biết đẻ đây mà, Hạ Diệu Diệu vẫn giữ nguyên nụ cười: “Tôi rất yêu trẻ con...” “Thích đến mức đẻ liên tục như phó tổng Hạ đây hình như chẳng có mấy người.”

Hạ Diệu Diệu cười theo, ai bảo không phải đâu.

Bệnh của ảnh đế Mạc càng ngày càng nghiêm trọng rồi, người ta sinh con mà cũng thấy ngứa mắt.

“Cô Hạ rất yêu chồng mình sao?” Trợ lý Mạc giật thót tim, thành rồi! Anh ta luôn cảm thấy ông chủ ghét cô Hạ này một cách không bình thường mà.

Nhưng không sao cả, có mối nghiệt duyên nào là không bắt đầu từ sự quen biết ban đầu đâu.

Hạ Diệu Diệu nghịch tóc, diễn đúng như kịch bản thường có, hơi xấu hổ đáp: “Cũng tạm.” “Cũng tạm là thích hay là không thích.” Hạ Diệu Diệu đột nhiên nhìn qua Phạm Tiểu, vị ảnh để Mạc này có phải là đầu óc phát triển không bình thường không, lời nói khách sáo mà cũng không nghe ra.

Phạm Tiểu cũng hơi ngạc nhiên về cách ứng xử của ảnh để Mạc, nhưng mà đầu óc của thiên tài luôn khác với người bình thường, cô lập tức điều chỉnh lại không khí, cười nói: “Ảnh đế Mạc hỏi khiến cô ấy xấu hổ rồi.” Ảnh đế Mạc nhìn sang: “Cô ấy biết xấu hổ?” Tôi đang xấu hổ đây đã được chữa, Hạ Diệu Diệu cười phối hợp.

Phạm Tiểu hơi thả lỏng, Hạ Diệu Diệu có điểm này là tốt, dù được Hà Mộc An nuôi như quý phu nhân, để cô ấy muốn đi làm thì đi không thì thôi, nhưng cô ấy ra ngoài không hề tỏ vẻ ta đây, không để ý những lời không thuận tai.

Đây cũng là lý do mà Phạm Tiểu thích Hạ Diệu Diệu, dù cô có ý muốn nhờ cậy vào Hà Mộc An phía sau Hạ Diệu Diệu, nhưng nếu như có thể tự mình làm thì cô hy vọng dựa vào sức mình hoàn thành, không muốn chuyện gì cũng phải kéo Hòa Mộc vào.

Cho đến bây giờ thì Hạ Diệu Diệu vẫn luôn làm rất tốt.

Ảnh đế Mạc không nên được hỏi: “Ngoại trừ cười ra thì cô còn có thể làm được cái gì.” Hạ Diệu Diệu muốn điều tiết không khí nên trả lời: “Sinh con.” Phạm Tiếu phụt cười, lời này phát ra từ miệng Hà phu nhân đúng là rất hài.

Mặt Mặc Mạc xanh lét, anh ta cố ý làm khó có vài câu, nghe được câu trả lời mặt dày như thế cũng chỉ có thể tự than mình không bằng người.

Anh ta càng thêm khó chịu, phất tay: “Đi đi, tránh cho phó tổng Hạ không bắt được xe.” Phạm Tiểu vội vàng đứng lên, Hạ Diệu Diệu đứng đằng sau Phạm Tiếu.

Phạm Tiểu cười cáo từ.

Chờ đến khi đi ra khỏi phòng bao Phạm Tiểu mới dám thở phào.

Lúc nãy suýt thì Phạm Tiểu mở miệng hỏi có phải ảnh để Mạc có bệnh không, hay là anh ta không biết làm người.

Chẳng trách trừ tác phẩm ra thì anh ta chẳng còn gì khác, trừ đám fan hâm mộ từ xa, thì trong giới chả có lấy mấy người bạn: “Chúng ta đắc tội anh ta hồi nào vậy?”

“Đâu có đâu.” Phạm Tiểu nói nhỏ: “Cứ như chúng ta là kẻ đào mộ tổ tiên nhà anh ta ấy.” Hạ Diệu Diệu nhỏ giọng cười: “Người ta có năng lực mà.” Có ai nói không phải đâu.

Tiểu Kiều Nhân Gia là một nơi rất chú trọng sự riêng tư của khách hàng, công tác bảo mật được làm rất tốt nên rất nhiều minh tinh đều chọn nơi này làm nơi đãi tiệc.

Nhưng nơi này cũng không phải chỉ phục vụ cho minh tinh.

Mạc Mặc luôn cảm thấy sóng gió bủa vây, người bám theo để chụp ảnh quá nhiều nên bắt buộc phải chọn chỗ này.

“Hà phu nhân?”

Hạ Diệu Diệu quay đầu nhìn.

Xung quanh Triệu Thiên Thành có rất nhiều người vây quanh.

Triệu Thiên Thành kích động bước đến: “Chào Hà phu nhân, có thể gặp được Hà phu nhân ở đây thật sự là may mắn của Triệu Thiên Thành tội, Hà phu nhân đang muốn rời đi sao?” Vậy ngài Hà có ở đây không? Đằng sau Triệu Thiên Thành có người dùng tiếng Thái nói rõ tình hình bên này.

Triệu Thiên Thành không có ý lạnh nhạt với khách hàng, cười cung kính với Hà phu nhân, đám người này hình như muốn bù lại sự nhiệt tình thay cho ông chủ lạnh lùng của họ, thấy người nhà của ông chủ thì nhiệt tình đến mức không đỡ nổi.

Hà Mộc An không thích bọn họ như vậy, nhưng bây giờ ngài Hà đã có vợ con, chút tài mọn này của bọn họ cuối cùng cũng có đất dụng võ.

Hạ Diệu Diệu cười khách khí: “Triệu tổng khách sáo quá, tôi đang muốn đi về, Triệu tổng cứ làm việc đi nhé, tôi không làm phiền nữa.” Triệu tổng lập tức nhường đường, không vì đối phương không phải người trong Hòa Mộc, không có thực quyền, chỉ là “bình hoa trang trí” bên ngài Hà mà chậm trễ.

Ngược lại, những người quen biết với ngài Hà ai mà không biết ngài ấy đối xử với phu nhân khác biệt như thế nào: “Phu nhân đi thong thả, cẩn thận đường trơn, hì hì, tôi vừa thấy nhân viên lau nền xong, hay là tôi giúp phu nhân lau khô nền...” Hạ Diệu Diệu đã đi ra xa rồi.

Triệu Thiên Thành thất vọng nhìn bóng lưng Hà phu nhân, thấy tiếc vì vừa nãy bản thân không xông lên trực tiếp dùng ống tay áo lau nền nhà, cơ hội tốt để thể hiện sự ân cần cứ thế mà ông ta lại bỏ lỡ mất.

Mạc Mặc đứng ở chỗ ngoặt cầu thang nhìn hết một màn này.

Triệu Thiên Thành, người cùng ngành có rất ít người không biết đến ông ta, ông ta là nhân vật đứng đầu ngành đá quý trong nước, là người sáng lập thương hiệu đồng hồ đeo tay xa xỉ, dưới trướng có một đội ngũ thiết kế vô cùng đắc lực.

Địa vị của ông ta trong thành phố này vượt qua cả khả năng mà ông ta có, bởi vì đằng sau ông ta có một nhân vật lớn trong giới kinh doanh, Hà Mộc An, Bình thường mắt ông ta luôn để trên đỉnh đầu, không bao giờ cho người khác sắc mặt dễ coi.

Vậy mà ông ta lại cung cung kính kính đối với một người gần như không biết làm gì như Hạ Diệu Diệu...

Hà phu nhân? Trợ lý Mạc mở to mắt nhìn, anh ta, anh ta chỉ muốn tìm...

tìm người có cấp bậc cao ở Phi Diệu mà thôi...

nhưng anh ta lại không ngờ người ta là phu nhân của người lãnh đạo cao nhất của Phi Diệu.

Vậy mà vừa nãy...

Trợ lý Mạc lau mồ hôi trên trán, anh ta nghe nói...

nghe nói là ngài Hà có một đội ngũ chuyên giải quyết những chuyện phiền lòng, còn có...

đường đường là Hà phu nhân, khi đi ra ngoài không có vệ sĩ theo kèm không? Chân trợ lý Mạc tê dại, đúng là anh ta có mục đích riêng, nhưng...

nhưng thật sự không muốn đánh một mẻ lớn như thế.

Mắt Triệu Thiên Thành gần như híp lại chỉ còn một đường cong, cho đến khi Hà phu nhân bước đi thật xa rồi ông ta vẫn giữ nguyên vẻ cung kính, cánh tay béo mập vẫn vẫy trong không trung.

Khi quay người lại ông ta lại là ông chủ lớn số một số hai trong nước, đối với người từ xa mà đến lại bình thản không chút nhiệt tình.

Đám người đi ngang qua ảnh để Mạc như đi ngang qua không khí, không hề có chút ấn tượng với nhân vật nhỏ trong giới điện ảnh như anh ta.

Trán trợ lý Mạc đẫm mồ hôi lạnh, anh ta muốn nhắc nhở ông chủ nên đi thôi, bên phó tổng Hạ chắc chắn không cần chúng ta tiến đâu...

Mạc Mặc không động đậy, trong đầu lặp đi lặp lại thần thái của Hạ Diệu Diệu khi đối diện với Triệu Thiên Thành lúc nãy: Cao quý, ôn hòa, không quá chú ý.

Anh không ngờ cô ta lại là vị phu nhân rất ít lộ diện kia.

Nhưng chỉ dựa vào những biểu hiện và hành động của cô ta, thì cô ta là một nhân vật nhỏ, chỉ cần có chút thành tích là đã đắc ý lắm rồi.

Nếu như người khác có thân phận như thế này, thì đâu cần phải cố gắng làm gì.

Rõ ràng là chỉ cần một câu nói có thể mời anh ta đến làm việc, tại sao lại phải chạy đi chạy lại, bình tĩnh nhận lấy ánh mắt lạnh nhạt của người khác, thậm chí còn không để tâm đến sự khó dễ của anh ta? Mạc Mặc đột nhiên không biết phải đối diện với tương lai của mình, với người anh ta ngứa mắt như thế nào nữa...

Anh ta đứng trên cao nhìn xuống người khác chỉ trỏ, cho rằng người anh ta nhận định là tốt thì chắc chắn là tốt, còn anh ta nhận định là không tốt thì chính là không tốt.

Thế nhưng người mà anh cho là không tốt lúc nãy lại đang cố gắng để làm thật tốt, sống đúng với bản thân.

Vậy còn anh ta thì sao? Có cá tính? Có địa vị? Lẽ nào giá trị mà anh ta đang theo đuổi chính là “cái tôi” của mình? Ảnh đế Mạc quay người.

Trợ lý Mạc bám sát theo sau, giờ mới phát hiện chân đã mềm nhũn.

“Cậu muốn làm gì?” Mạc Mặc lạnh nhạt cất lời.

Trợ lý Mạc rất muốn khóc: “Ông chủ...” Mạc Mặc lặp lại vấn đề lúc nãy một lần nữa, không trách, không hỏi, cũng không tức giận.

“Tôi...

tôi...

tôi muốn tìm giúp anh một chỗ dựa...” Trợ lý Mạc biết là không giấu được nữa: “Anh cũng biết mà, sau khi chuyện đó bị đè xuống tôi có đi điều tra nhưng mà không tra ra được gì cả, cuối cùng mới đoán là vấn đề nằm ở phía người còn lại, cho nên...

tôi mới nghĩ, nếu như ông chủ có được một chỗ dựa như vậy thì mọi thứ sẽ khác.” Mạc Mặc đã hiểu: “Là do tôi thiếu sót.” Đương nhiên rồi, mặc dù anh ta rất có cá tính, fan cũng chấp nhận, nhưng mà...nhưng mà...

Ảnh đế Mạc không phải là người không chấp nhận thua cuộc, anh ta bước lên phía trước: “Cậu cho tới thời gian suy nghĩ cẩn thận.” Anh ta cần nghĩ về con đường sau này, nghĩ về những thứ lướt qua sau khi chứng kiến một màn

đó...

Trợ lý Mạc vội đuổi theo: “Ông chủ, anh sẽ không bán đứng tối đầu đúng không? Đằng sau ngài Hà đó thật sự có một đội ngũ giết người không chớp mắt sao, ông chủ anh trả lời đi nào! Tôi không dám đi một mình về nhà.”

Hạ Diệu Diệu mặc chiếc váy rộng, dài, không tay màu tím, chân dài đôi bốt da màu đen đứng trong khu vườn rau thân leo, một tay cầm điện thoại, một tay cầm vòi nước, trên đầu là từng quả bầu treo lủng lẳng, đằng xa là thế giới dưa leo.

Người phụ nữ đứng giữa vườn rau, hình như không được vui vẻ cho lắm: “Tại sao chỉ có ba tầng thôi, tại sao của em chỉ có ba tầng! Hà Mộc An, anh không cần phải giải thích với em, em không muốn nghe! Em chỉ muốn hỏi anh, tại sao tòa nhà em quyên góp chỉ có ba tầng, ba tầng có xứng với thân phận của em không! Còn nữa, trong lòng anh em chỉ đáng từng đấy thôi sao, tòa nhà anh tặng tại sao có đến mười tầng Sau này các em khóa dưới sẽ đánh giá em thế nào đây? Hả?” Hà Mộc An đưa điện thoại ra xa một chút, ra hiệu thư ký hãy tiếp tục báo cáo lịch trình, giọng nói bình bình: “Trong trường học ngoài thư viện ra thì không có tòa nào được xây cao hơn, ý nghĩa của thể thao là để rèn luyện sức khỏe, trừ một số môn bắt buộc phải tiến hành trong nhà ra thì phía nhà trường đều chủ trương thực hiện ở ngoài trời.” Hạ Diệu Diệu không vui, cô muốn mỗi người một tòa giống như Hà Mộc An, lưu danh vào sử sách của Thu Môn: “Sau này khi người ta nhắc đến, thì chẳng phải là em thấp hơn anh rất nhiều à?” Bản thân em cũng đâu có cao: “Vậy có cần lắp một cái cột thu lôi dài trăm mét không?” Hà Mộc An có lương tâm đề nghị.

Hạ Diệu Diệu hét vào điện thoại: “Anh có giỏi thì tối nay đừng về ăn cơm!” Hà Mộc An nghe âm thanh tút tút truyền đến, bình tĩnh bỏ điện thoại xuống, bắt đầu một ngày làm việc.

Hạ Diệu Diệu tức gần chết, ba tầng? Một tầng cũng không có nhé, cô không tăng nữa! Cô tức giận, muốn phát tiết nên đăng trạng thái lên trang cá nhân.

Chu Tử Ngọc gọi cho Hạ Diệu Diệu: “Diệu Diệu à, cậu không thể như thế được, nói mà không...”

“Cậu ngậm miệng lại cho tớ, nếu mà khiến tớ nổi nóng thì tớ sẽ chỉ góp cột thu lôi thôi.” Tử Viết Hữu Ngọc: “Nương nương công đức vô lượng! Tạo phúc Thu Môn ngàn đời! Nương nương hãy phát huy tinh thần vô tư xả thân vì việc lớn, bọn tớ đợi cậu đấy, cổ lên, cố lên! (mặt cười)” Đỏ Bừng Vàng Chói: “Cầu xin được bao nuôi! Xin hãy ban cho tôi một người đàn ông, càng nhiều càng tốt (khóc lóc cầu xin)” Xảo Thủ Thiên Dực: “Đằng trên ơi nhầm chỗ rồi, không thấy người ta đang khoe khoang tình cảm à?” Đỏ Bừng Vàng Chói: “Thấy rồi, vậy nên tớ mới không để bọn họ được như ý (đắc ý)” Cười Cả Mùa Hạ: “Đám bạn đểu.” Tư Viết Hữu Ngọc: “Đâu đâu, sao tớ không thấy, tớ chấp nhận hết, chỉ cần nương nương đồng ý quyên góp, nương nương nhất định phải quyên góp đấy nhé! Ngày mai tươi sáng của các em đều dựa cả vào cậu đấy, cố lên! Cố lên!” Cười Cả Mùa Hạ: “Phía trên câm miệng!” Hạ Diệu Diệu đang định bỏ điện thoại xuống thì đột nhiên một tin nhắn xuất hiện.

Hòa Mộc Một Nhà: “Bà xã đừng giận, yêu em!” Ngay lập tức phần bình luận như nổ tung.

Tử Viết Hữu Ngọc: “Hà Mộc An! Anh đi làm mà vẫn lén vào mạng xã hội, mau trực tiếp cho chúng tôi biết nội dung cuộc họp đi, xem xem tôi có thể kiếm được một khoản, dẫn dắt mọi người cùng nhau phát tài hay không? (mắt sáng như sao)” Đỏ Bừng Vàng Chói: “Ngài Hà xuất hiện rồi, các em trai ở dưới mau đến bái kiến đi.” Công Thành Đoạt Đất Chết Như Ngả Rạ: “Hoàng thượng vạn phúc kim an!“.

Nãi Nãi Bất Tử: “Hòa Mộc chúng tôi thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ!” Công Thành Đoạt Đất Chết Như Ngả Rạ: “Cúi mình nghênh đón hoàng thượng!” Đỏ Bừng Vàng Chói: “Nhìn trộm màn hình bị lật tẩy rồi chứ gì! Dám không trả lời tin nhắn của nương nương!” Ở một góc khác, Vương Phong Long lặng lẽ bỏ điện thoại xuống, có những chuyện anh ta không thể tham gia nữa rồi...

Hạ Diệu Diệu không ngờ mẹ cô - người nếu được sẽ không bao giờ muốn đặt chân đến nhà cô lại tìm đến tận núi Hà Quang - đại bản doanh của Hà Mộc An.

“Me?”

Bà Hạ còn chưa kịp để cho hào khí ngất trời của Hà Quang dọa sợ thì đã bật khóc trước rồi: “Con gái của mẹ, con gái à...” Hạ Diệu Diệu vội bước qua: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Chiếc xe đằng sau tự động lái vào hầm để xe theo hành trình đã được cài đặt trước.

Bà Hạ thật sự không còn cách nào khác, bà không dám gọi con gái về sợ động đến cái thai, nhưng mà thật sự không còn cách nào khác: “Hạ Vũ nó, Hạ Vũ...

nó dẫn một bà mẹ về nhà!” Nói xong bà không hề để ý đến hình tượng mà khóc tiếp, bà biết ít nhất giờ này con rể cả không ở nhà.

Cảm giác căng thẳng của Hạ Diệu Diệu đột nhiên biến mất, cô không biết nên khóc hay nên cười đây: “Con cứ tưởng là chuyện gì mà để mẹ phải chạy từ xa đến đây, không phải là con đã nói rồi sao, lớn hơn một vài tuổi cũng không sao, chỉ cần thương yêu con trai mẹ là được rồi, hơn nữa mẹ cũng đâu phải là chưa có chuẩn bị tâm lý!”

Bà Hạ không chịu: “Mẹ cứ nghĩ là chúng nó chẳng bao lâu nữa sẽ chia tay! Cô gái đó lớn tuổi như thế, Hạ Vũ ngốc hay sao mà chọn cô ta, chắc chắn là cô ta thấy Hạ Vũ ngốc nghếch nên muốn lừa nó đây mà.

Diệu Diệu à, con nhất định phải làm chủ cho em trai con, nhà ta cũng chỉ có nó là con trai thôi...” Hạ Diệu Diệu ngồi trên chiếc ghế mây cạnh vòi nước, tiện tay kéo xe lăn của mẹ qua, không nhanh không chậm pha trà: “Mẹ uống ngụm nước hạ hỏa đã, trời nắng thế này mà không sợ say nắng à?” Bà Hạ áp tay lên ngực: “Mẹ chết đi cho xong, chỉ cần nghĩ đến Hạ Vũ là ngực lại đau, còn đầu tâm trạng mà uống trà nữa, Phó Khánh Nhi đó đúng là ép người quá đáng! Hơn ba mươi tuổi rồi mà còn tìm một người mới hơn hai mươi tuổi đầu, cô ta không sợ bị tổn thọ à!“.

“Nghe mẹ nói kìa, tình chị em bây giờ nhiều lắm, lời này mẹ chỉ nên nói với con ở đây thôi, đừng có để Hạ Vũ nghe được, cẩn thận không nó sẽ phản lại đây.” Bà Hạ biết trong nhà chỉ có cô con gái cả là không chấp với bà, vì bà không dám nói mấy lời đó với Hạ Vũ nên mới ôm một bụng tức.

Nếp nhăn trên mặt người phụ nữ đó đủ để kẹp muỗi rồi, vậy mà còn dám đến với con trai ba: “Mẹ không còn cách nào khác nên mới tìm con, thẳng cắt đó muốn mẹ tức chết đây mà!” Hạ Diệu Diệu rất hiểu mẹ mình, nên có rất nhẫn nại với bà, thay vì oán trách mẹ thiên vị, không bằng dành cho bà đủ sự nhẫn nại, để duy trì cục diện mẹ hiền con hiếu, hưởng thụ niềm vui bên con cháu gia đình.

Hạ Diệu Diệu để chén trà trước mặt mẹ: “Mẹ quả là anh minh, biết tránh nặng tìm nhẹ, hai đứa nó đang yêu đương mặn nồng, nếu như mẹ chia tách chúng nó thì với cái tính cứng đầu của Hạ Vũ, chắc chắn nó sẽ không chấp nhận đâu.

Hạ Vũ giờ có thân phận lại có vốn riêng, tuổi lại còn trẻ, nếu gặp phải tốn thương trong tình cảm không vực dậy được, lại theo Thúc Tùng Cảnh làm bậy bạ, điên đảo ngày đêm thì nhà chúng ta mới thật sự không xong ấy.”

Bà Hạ nghe xong lời Hạ Diệu Diệu nói, lập tức thấy sợ hãi: “Em...

em trai con...

không phải là người như vậy...”

“Tính Hạ Vũ như nào đâu phải là mẹ không biết! Bình thường không hay nói nhiều cứ tẩm ngẩm tầm ngầm mà chỉ toàn ngang với người trong nhà.

Bình thường khi Tiểu Ngư chọc tức nó, nó đều thì rất dai đáp trả không hề nương tay, nhưng khi ra ngoài còn chẳng dám ho he câu nào.

Nếu mẹ mà khiến cho bạn gái nó chạy mất thì, không phải con dọa mẹ đâu, nó tuyệt đối sẽ khiến cho nhà họ Hạ không có đời sau, mẹ tin hay không thì tùy.” Cô dọa mẹ sợ mà không có tí cảm giác tội ác nào.

Bà Hạ không dám tin, cuộc sống bây giờ đang tốt đẹp, chuyện nào cũng thuận buồm xuôi gió, nên bà cảm thấy sẽ không có chuyện gì không theo ý mình: “Nhưng mà...“.

“Nhưng mà sao, con hay là mẹ có thể kè kè bên cạnh trông coi nó suốt chứ, còn Thúc Tùng Cảnh chỉ cần dựa vào cái cớ chữa trị vết thương lòng cho Hạ Vũ dẫn nó đi cùng vài lần, Hạ Vũ mà đã muốn phóng túng thì mẹ nghĩ nó có chống lại cám dỗ được không...” “Nó...

nó dám...”

“Nó có gì mà không dám, lại chẳng phải chuyện gì to tát, pháp luật cũng chẳng làm gì được!” Bà Hạ đập mạnh vào đùi: “Mẹ đã bảo là không cho phép Hạ Vũ chơi với thằng Thúc Tùng Cảnh đó mà, mẹ...” “Muộn rồi mẹ! Đừng cố tìm cách cứu vãn nữa, mẹ hãy nghĩ như thế này, cứ coi như là Hạ Vũ tìm cho mình một bảo mẫu đi, như thể có phải là thấy nhẹ lòng hơn không.”

Hạ Diệu Diệu nói hết lời cuối cùng tiễn mẹ lên xe, ôi chao, thật không ngờ Hạ Vũ dẫn người ta về nhà rồi, nhà họ Hạ lại sắp có hỷ sự rồi.

“Anh về sớm vậy, sợ mẹ em ăn mất em à?” Hạ Diệu Diệu ngồi trên cầu gỗ bên hồ, tay cầm cần câu, ánh nắng chiếu trên mặt hồ lấp la lấp lánh.

Hà Mộc An không thay quần áo mà lái xe lên đây luôn, anh cũng ngồi xuống giống cô, cùng nhau hưởng thụ những giây phút nhàn nhã: “Sao có thể thế được.” “Mẹ em rất tốt.” Đừng nên nghĩ xấu về bà.

“...” Hà Mộc An nhìn mặt hồ nổi gió nhớ lại lần đầu tiên đến nhà cô, rõ ràng là có hoàn cảnh khó khăn nhưng cô lại như được sống trong hũ mật.

Hạ Diệu Diệu dựa vào vai anh: “Nếu lo cho em thì hãy nói ra, em sẽ rất vui, nhanh nói để em vui nào, nói anh đặc biệt về sớm vì em.”

“...”Khóe miệng anh lộ ra ý cười: “Thật sự là không phải là ba anh gọi về.” Hạ Diệu Diệu nghi hoặc, không vặn hỏi anh nếu không phải tại sao lại chạy đến đây, da mặt anh mỏng, đành tha cho anh vậy: “Sao thế? Em ở nhà suốt mà không nghe thấy chuyện gì cả?” Hà Mộc An ngồi yên bất động: “Anh cũng không rõ lắm.” Nói rất tự nhiên không gấp gáp.

“Thế sao anh còn chưa qua đó! Lỡ như sức khỏe ba không ổn thì sao!” “...” Nếu sức khỏe có vấn đề thì bác sĩ sẽ đến: “Chắc là chuyện ly hôn.” Hạ Diệu Diệu chán nản, ba mẹ chồng cô sống cuộc sống phong phú thế kia, đã già rồi mà còn lắm chuyện: “Vậy anh qua xem sao đi...” Hà Mộc An vẫn bất động: “Người họ cần là luật sư Đổng, xong xuôi chỉ cần báo anh một câu là được.” Bà Mộc mang thai rồi, đứa bé họ Tấn, lúc này Hà Thịnh Quốc hối hận thì có ích gì, thật nực cười! Tình cảm không thể ngồi yên một chỗ chờ nó đến được.

Hà Mộc An nằm ngửa trên cầu, nhắc nhở cô: “Động đậy rồi kìa...” Hạ Diệu Diệu nhìn cần câu của mình: “A! Cá của em...”

Năm năm sau.

Hạ Thượng Thượng tết mười bím tóc nhỏ, mặc một bộ đồ thể thao màu đỏ lam đan xen, trên eo buộc dây an toàn đứng ở lưng chừng một ngọn núi ở núi Hà Quang nhìn xuống đám trẻ con xếp hàng phía dưới: “Thích cái nào?” Khuôn mặt nhỏ của Hà Bất lạnh băng, cánh tay khỏe khoắn cầm chắc dây an toàn, mặc bộ đồ thể thao nam cùng màu với chị, trên đầu cũng buộc một nhúm tóc chồng lên trời như chị gái, đứng vững trên một mỏm đá nhô ra chỉ đủ chỗ đặt một bàn chân giữa lưng chừng núi: “Đều như nhau.” Hà Hạ năm tuổi cũng mặc bộ đồ tương tự, khuôn mặt nhỏ còn khó nhìn ra cảm xúc hơn cả anh chị, nếu không phải bím tóc trên đầu quá gai mắt thì chắc chắn sẽ bị nhầm thành bức tượng đá không có sinh khí.

Hạ Thượng Thượng nhìn cậu nhóc, thằng bé vừa mới đi từ quốc gia có chiến tranh về, tính tình hơi khó chịu cũng là điều dễ hiểu: “Vừa vừa thôi nhé, trợn nữa là mắt lòi ra ngoài đấy, đến lúc ấy ba cũng chẳng thèm nhìn đâu.” “...” Hà Bắt nhìn cậu em, cảm thấy không cần phải an ủi.

Hạ Thượng Thượng sờ đầu cậu nhóc: “Mẹ đã buộc tóc cho em rồi, nếu em còn thể này nữa không khéo mẹ lại bắt em mặc váy đấy, nghĩ thoáng ra một chút, nếu không thì chẳng ai cứu nổi em đâu.” Giống ai không giống lại giống bà nội, đáng yêu đến mức cô bé cứ muốn vuốt ve, có điều tính khí hơi trầm quá, không ai được nói nó xinh đẹp nếu không thì không biết nó sẽ giở trò gì.

“Để em chọn trước đây.” “...” Không có hứng thú, Hà Hạ cởi bỏ nút thắt, trượt xuống dưới.

Hà Bất không vui, tiểu tử thổi, chị gái đang nói với em đấy, có thái độ gì thế? Cậu giậm chân một cái rồi cũng trượt xuống theo.

“Này này, đừng có đánh nhau nhé!” Để mẹ biết được thì thảm rồi.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...