Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 14 - Chương 712: Trùng phùng
Cô sống rất tốt, điều này có nghĩa là cô đã quên được rồi, không phải sao?Như vậy… cũng tốt.Thật sự… cũng tốt…Nhưng tại sao lồng ngực anh vẫn đau đớn như vậy?Trên bàn thậm chí vẫn còn đặt chiếc cốc mà cô thích nhất. Dù anh chỉ liếc qua một cái, tim cũng kêu răng rắc. Cô không cầm theo một đồng nào của anh, không mang theo bất kỳ thứ gì của anh, ngay cả đồ của mình cô cũng vứt bỏ…Rõ ràng anh là người mở lời nói chia tay trước, vậy mà tới cuối cùng người không buông tay được vẫn là anh.Niên Bách Ngạn căm ghét nỗi đau này của mình.Tứ hợp viện này, không gian này ngập tràn bóng hình của Tố Diệp. Cô tươi cười, cô buồn bã, cô giận dữ… Tất cả, tất cả đều giống như sợi dây thừng thít chặt khiến Niên Bách Ngạn không thở nổi.Anh cố gắng hít thở, hy vọng có thể nhanh chóng thích ứng với bầu không khí xung quanh, nhưng vẫn không thể đè nén sự hỗn loạn trong lòng. Anh không thể ở đây. Có lẽ vì tác dụng của cồn rượu, anh cảm thấy hô hấp càng lúc càng khó khăn.Vớ lấy điện thoại, Niên Bách Ngạn gọi cho Kỷ Đông Nham.“Kỷ Đông Nham! Đi uống rượu với tớ!”Đầu kia ngẩn người: “Đại ca à! Em còn chưa tỉnh rượu hẳn mà.”“Phí lời làm gì! Mau quay đầu xe!”“Thôi được rồi…”***Một tiếng đồng hồ sau, tại quán bar.Đội nhạc sống, ánh nến đung đưa, không ồn ã, không huyên náo, một nơi với ý nghĩa mua cơn say đích thực.Tiếng nhạc Jazz lười biếng, hệt như ánh trăng đêm thu.Cũng không quá vắng khách, nhưng ai cũng an phận thủ thường. Có những đôi tình nhân, có bạn bè hợp tác. Những câu chuyện mọi người bàn luận cũng không hoàn toàn giống nhau.Hai người, Kỷ Đông Nham và Niên Bách Ngạn, quá nổi bật, vừa mới ngồi xuống đã có những cô gái Tây nhiệt tình, niềm nở bước tới bắt chuyện. Kỷ Đông Nham mỉm cười từ chối còn Niên Bách Ngạn thì chỉ im lặng, mặc cho Kỷ Đông Nham trở thành sứ giả bảo vệ “cỏ”.Sau vài ly rượu mạnh, ánh sáng trong quán bar cũng tối đi không ít.Niên Bách Ngạn ngước mắt lên, nhìn khung cảnh u tối, mờ mờ ảo ảo xung quanh. Anh nhớ lại lần đầu tiên gặp Tố Diệp cũng là ở trong quán bar. Cô lười biếng ngồi trên chiếc ghế chân cao. Ly rượu vang nhuộm đỏ hồng đôi môi cô, khiến làn da cô trông lại càng trắng trẻo như tuyết. Cô cười nhẹ nhàng. Mái tóc dài xinh đẹp, thả tự nhiên xuống vai, đôi giày cao gót nghiêng ngả dưới đất. Đôi chân xinh xẻo của cô hở ra bên ngoài, khẽ đung đưa.Rồi cứ thế đung đưa vào tận trái tim anh.Niên Bách Ngạn cầm ly rượu. Dưới hơi rượu bốc cao, dường như anh đang nhìn thấy bóng hình Tố Diệp.Cô cầm một ly cocktail, mỉm cười khẽ khàng. Gương mặt xinh đẹp ấy là hình ảnh bốn năm qua anh khổ sở nhớ nhung.“Bách Ngạn!” Kỷ Đông Nham giơ tay huơ huơ trước mặt anh, nghi hoặc: “Nhìn cái gì vậy?”Niên Bách Ngạn giật mình, lúc này mới ý thức được mình đã thất thần. Anh uống cạn rượu trong ly. Sau khi đặt chiếc ly không xuống, anh gõ lên quầy bar. Chẳng mấy chốc, nó lại được đổ đầy.Anh cúi đầu, cười khổ.Những tưởng rời xa tứ hợp viện là có thể thoát khỏi cái bóng của Tố Diệp. Ai ngờ tới tận đây, anh vẫn nhìn thấy bóng cô.Anh đúng là hết thuốc chữa rồi.Niên Bách Ngạn ngẩng đầu lên, cầm lấy hộp thuốc lá, châm một điếu.Anh nhẹ nhàng nhả ra. Theo làn khói, ánh mắt anh lại dừng tại vị trí ban nãy.Một giây sau, gương mặt anh cứng đờ.Bàn tay kẹp điếu thuốc cũng bất chợt run lên.Kỷ Đông Nham không biết anh bị làm sao, nhìn theo hướng anh đang nhìn rồi bàng hoàng phát hiện ra Tố Diệp đang ngồi cách đó không xa. Lâm Yêu Yêu ngồi đối diện cô. Mỗi người gọi một ly cocktail. Không biết Lâm Yêu Yêu đang nói chuyện gì, Tố Diệp ở bên đó bị chọc cười. Ly cocktail được để nhẹ nhàng bên bờ môi. Nụ cười của cô trông lại càng diễm lệ, rung động dưới ánh sáng của cocktail.Anh ấy vô thức nhìn sang Niên Bách Ngạn.Còn Niên Bách Ngạn thì đang yên lặng nhìn về góc ấy. Ánh mắt anh chuyên chú mà đậm sâu. Điếu thuốc giữa ngón tay anh lặng lẽ cháy. Anh quên cả hút, mặc cho tàn thuốc tích tụ.Thì ra anh không nhìn nhầm, anh thật sự đã nhìn thấy Tố Diệp.Trong một buổi tối như thế này, giống hệt như lần đầu tiên gặp cô.Trông cô vẫn uể oải trêu ngươi như vậy. Nhìn cô từ góc độ này trông cô hơi say. Nụ cười bên bờ môi đẹp tới nỗi khiến người ta không thể rời mắt. Thời gian bốn năm, trông cô càng thêm nữ tính, quyến rũ mà không khoa trương, trong cái dửng dưng có những nét khiến đàn ông mất bình tĩnh.Thế nên, những người đàn ông bước tới bắt chuyện đều phải hoảng loạn bỏ chạy.Mái tóc cô vẫn dài như vậy, vẫn đen tuyền như mực, không hề cắt ngắn, không hề uốn xoăn, vẫn hệt như khi trước. Chỉ có điều nụ cười tự do tự tại trên gương mặt cô là thứ anh vẫn luôn chờ đợi.Niên Bách Ngạn yên lặng quan sát, trong lòng thì dâng trào, cuồn cuộn như thủy triều. Anh rất muốn lập tức xông lên ôm cô vào lòng, nói với cô anh đã trở về, anh sẽ không rời xa cô nữa. Nhưng đôi chân anh như bị dính chặt, không thể cử động được, chỉ có thể khóa chặt bóng hình cô từ xa như vậy, giống như anh gặp cô lần đầu tiên ở quán bar.“Trùng hợp thật.” Kỷ Đông Nham ở bên cười lớn.Nhưng Niên Bách Ngạn không trả lời, ánh mắt không rời cô dù là chốc lát.Bỗng nhiên, Tố Diệp ở bên kia đứng dậy. Hình như cô định ra về. Cô đặt chiếc ly xuống, khi hai chân chạm đất cả người hơi loạng choạng.Lúc này, Niên Bách Ngạn không còn kiềm chế được nữa. Anh cũng đứng lên theo, đặt ly rượu trong tay lên quầy bar, rảo bước đi về hướng đó.“Ấy, Niên Bách Ngạn…” Kỷ Đông Nham gọi anh, tiếc là anh đã đi mất rồi.Bên này, Tố Diệp lảo đảo đứng dậy. Cô uống mấy ly cocktail vào bụng, bước chân cũng trở nên bồng bềnh. Cả người cô chợt chao đảo. Lâm Yêu Yêu ở đối diện còn chưa kịp đưa tay ra đỡ, ngay lập tức cô đã ngã vào một vòm ngực rắn chắc.Bên tai vang lên tiếng Lâm Yêu Yêu thốt lên kinh ngạc.Tố Diệp cảm nhận được một hơi thở và một nhiệt độ quen thuộc. Cô ngước lên nhìn rồi ngẩn người.Còn Niên Bách Ngạn thì ôm cô, cúi đầu nhìn cô và cũng im lặng.Hai người bốn mắt nhìn nhau, chẳng ai lên tiếng.Khoảnh khắc này thân thuộc đến rơi nước mắt.Giống như lần đầu tiên gặp mặt, cô vô tình ngã vào lòng anh, đâm vào thế giới của anh. Bây giờ anh lại một lần nữa ôm cô, cô nằm trong lòng anh cũng mơ màng say.Kỷ Đông Nham cũng đi về phía này, lên tiếng: “Sao lại uống nhiều rượu vậy?”Một câu nói phá tan sự tĩnh lặng của hai người. Niên Bách Ngạn không buông tay. Còn Tố Diệp thì bỗng bật cười, nghiêng đầu nhìn Niên Bách Ngạn: “Anh ra rồi à? Rất tốt… Ha ha, rất tốt!”Cổ họng Niên Bách Ngạn chợt nghẹn lại. Anh đang định hỏi cô thế nào thì Tố Diệp đã rời khỏi vòng tay anh, tươi cười ôm lấy cổ Kỷ Đông Nham, nép vào lòng anh ấy, cười hì hì nói: “Hôm nay tới chúc mừng Yêu Yêu trở thành nhà giám định xuất sắc, được như ý nguyện nên uống mấy ly.”Vòng tay Niên Bách Ngạn nguội lạnh, không còn hơi thở của cô. Anh đờ người nhìn cảnh tượng trước mắt.Kỷ Đông Nham ôm Tố Diệp. Anh ấy nhìn về Niên Bách Ngạn, nét mặt có đôi chút ngượng ngập, cúi đầu nói với Tố Diệp: “Em say rồi, về nhà thôi, đừng uống nữa.”Tố Diệp uể oải gật đầu trên bả vai anh ấy.Trong tay Lâm Yêu Yêu vẫn còn xách chiếc túi của Tố Diệp. Khi vượt qua Niên Bách Ngạn, cô ấy cũng gượng gạo chào một tiếng rồi đưa túi xách của Tố Diệp cho Kỷ Đông Nham và nói: “Nếu anh tới rồi thì tôi không đưa cô ấy về nữa.”Kỷ Đông Nham đón lấy túi xách của Tố Diệp một cách tự nhiên rồi hỏi: “Cô còn lái xe được không?”“Tôi không uống rượu, chỉ đi cùng cô ấy tới uống thôi.” Lâm Yêu Yêu dứt lời lại len lén nhìn Niên Bách Ngạn một cái. Thấy sắc mặt anh khó coi, cô ấy lập tức nhìn đi chỗ khác, cầm chìa khóa xe lên: “Được rồi, tôi đi nhé! À… Tiểu Diệp giao lại cho anh nhé!”Kỷ Đông Nham gật đầu: “Cô lái xe cẩn thận một chút.”Cả quá trình, Niên Bách Ngạn vẫn cứng đờ. Anh nhìn thấy Tố Diệp rời khỏi vòng tay mình, nhào vào lòng Kỷ Đông Nham. Anh nhìn thấy Lâm Yêu Yêu thản nhiên giao túi xách của Tố Diệp cho Kỷ Đông Nham, nhìn thấy Kỷ Đông Nham đón lấy túi xách của cô một cách thuần thục, nghe được câu nói của Lâm Yêu Yêu: Tiểu Diệp giao lại cho anh nhé! Trái tim anh đau đớn như bị dao cứa qua.Tố Diệp say lắm rồi. Kỷ Đông Nham ôm chặt cô ấy rồi nói với Niên Bách Ngạn: “Hay là về đi!”Niên Bách Ngạn thấy cảnh ấy cực kỳ nhức mắt. Rất nhiều lần anh muốn đoạt lại Tố Diệp từ trong lòng cậu ta nhưng vẫn nhịn xuống, cắn răng gật đầu…***Lần này không thuê tài xế.Hơi rượu lúc trước của Kỷ Đông Nham đã tan đi không ít, vừa rồi lại chẳng uống mấy nên giờ anh ấy đích thân lái xe. Niên Bách Ngạn ngồi trên ghế lái phụ còn Tố Diệp nằm ra ghế sau.Cô rất yên lặng, sau khi say không làm ồn như khi trước mà chỉ nằm đó như một đứa trẻ. Cô mặc hơi ít, trên người đắp chiếc áo khoác của Kỷ Đông Nham. Mái tóc dài che đi quá nửa gương mặt. Cô gối đầu lên một cánh tay, một tay còn lại thì hạ xuống. Niên Bách Ngạn nhìn thấy trên ngón áp út của cô vẫn có nhẫn, nhưng đó là một chiếc nhẫn rất tinh xảo, không phải là chiếc ngày xưa.Trái tim anh chợt run lên.Bầu không khí trong khoang xe yên tĩnh như cái chết.Có thể vì cảm thấy không khí hơi kỳ lạ, Kỷ Đông Nham bèn bật nhạc lên, một bản đàn dương cầm rất êm dịu. Nhưng ngay sau đó Niên Bách Ngạn đã giơ tay tắt nhạc đi. Anh cất giọng khô khan: “Để cô ấy yên tĩnh ngủ một lát đi!”Kỷ Đông Nham nhìn anh một cái, không nói gì.Niên Bách Ngạn cũng trầm mặc. Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Từng tòa nhà lớn bị nuốt chửng trong màn đêm ma mị. Đèn đường đại diện cho sự xa hoa và lạnh nhạt của thành phố này.Ánh mắt anh cứ nhìn vào gương chiếu hậu, nhưng chỉ nhìn được chiếc ghế trống trải. Anh không nhìn được bóng Tố Diệp.Trái tim như bị một bàn tay vò nát, vô số câu hỏi dâng lên trong lòng. Nhưng anh cần biết gì về cô đây? Cô của bốn năm sau, tất cả mọi thứ đều đã không liên quan tới anh nữa. Anh không dám tưởng tượng cô có tái hôn hay không, cũng giống như anh mãi không khẳng định được liệu chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của cô có phải được một người đàn ông khác đeo lên hay không.Tốc độ của xe không nhanh lắm. Đèn đỏ phía trước không ít, xe cũng không ít, cho dù là trong đêm thu se lạnh này. Sau khi nhìn hướng đường phía trước, Niên Bách Ngạn nói một câu: “Đưa cô ấy về trước đã!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương