Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất
Chương 38: Chúc mừng lễ kỷ niệm ba mươi năm thành lập công ty: Như vậy đều công bằng với cả hai chúng ta
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại , die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..Giải thưởng khá lớn nên cô cũng hy vọng mình đoạt giải. Nghĩ vậy, Quý Tiểu Đông không ăn tối, cô về nhà tắm, sau đó thay bộ trang phục mình thích nhất, tiếp đó lại trang điểm một chút. Cô cố ý đến công ty sớm để được ngồi chung với các đồng nghiệp.Sau khi đến công ty, cô thấy cũng có khá nhiều người đã đến trước cô. Cô đến trễ nên chỉ có thể ngồi ở phía sau thôi.Lúc cô vào cửa thì có một người bảo vệ chặn cô lại, nói: “Cô gái, xin viết tên và bộ phận cô làm việc vào một tờ giấy. Đợi đến lúc rút thăm trúng thưởng, cô chỉ cần bỏ tờ giấy vào thùng là được rồi.”Quý Tiểu Đông vui vẻ trêu đùa: “Vậy em có thể viết tên và bộ phận vào nhiều tờ giấy giống vậy được không?”“Anh cũng muốn cho em nhiều tờ lắm chứ nhưng không được. Hay là vậy đi, em lấy tờ giấy của em và viết tên anh vào đó. Nếu trúng thưởng, em và anh chia đôi, được không??”“Thôi được rồi, anh suy nghĩ cũng khá đấy. Vậy anh cũng sẽ viết tên em vào tờ giấy của anh, nếu trúng thưởng chúng ta chia đôi, được chứ?”“Vậy em hãy viết tên và bộ phận làm việc vào tờ giấy của em ngay đi, như vậy đều công bằng đối với cả anh và em. “Quý Tiểu Đông thận trọng cầm bút viết: phòng làm việc: bộ phận hành chính, tên: Quý Tiểu Đông. Sau đó, cô vui vẻ nhận vài cây gậy oánh quang bổng (là cây gậy bằng thủy tinh trong suốt, có thể phát sáng trong đêm tối) từ tay anh chàng bảo vệ kia, nhanh chóng tìm một góc yên tĩnh để ổn định chỗ ngồi. Cô gọi điện thoại cho các đồng nghiệp, mới biết họ còn đến sớm hơn mình nữa và đang ngồi phía trên để nhìn lên khán đài cho dễ. Có lẽ ai cũng muốn đoạt được giải thưởng lớn này. Nghĩ vậy nên Quý Tiểu Đông đành ngậm ngùi ngồi ở phía sau một mình.Bảy giờ rưỡi tối, tuy buổi tiệc chưa bắt đầu nhưng trong đại sảnh đã vang lên âm thanh ồn ào, náo nhiệt của mọi người đến dự. Ai cũng ăn mặc xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy. Tóm lại, hôm nay mọi người đều muốn bày ra dáng vẻ đẹp nhất, lộng lẫy nhất để cùng nhau ăn mừng buổi tiệc kỷ niệm ba mươi năm thành lập của công ty. Vì buổi tiệc tối nay, Quý Tiểu Đông cố ý mượn mắt kính của bạn cùng phòng để có thể nhìn lên khán đài rõ hơn. Lần này khán đài được thiết kế thật đẹp, thật tráng lệ, thật huy hoàng. Quý Tiểu Đông cũng đang ôm hy vọng rằng mình sẽ được lên khán đài nhận giải thưởng.Quý Tiểu Đông đang suy nghĩ, bất chợt cô thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua mình.“Tổ trưởng Lưu.”Tổ trưởng Lưu vui vẻ hỏi: “Tiểu Quý, là em sao? À, chỗ này có ai ngồi hay không?”“Không có, chị ngồi đây với em nha.”“Cám ơn em.”“Cám ơn cái gì chứ. Em cũng không làm gì mà. Đúng rồi, sao chị đến trễ thế? Em còn tưởng chị và các đồng nghiệp ngồi ở phía trước rồi.”“Ngồi ở phía trước chỉ để xem biểu diễn thôi, mà chị cũng không thích ngồi ở đó. Chị chỉ quan tâm đến giải thưởng thôi.”Quý Tiểu Đông cười hắc hắc, cô cũng thừa nhận nói: “Em cũng thế.”“Đúng rồi, trước giờ chưa từng thấy em đeo mắt kính, sao hôm nay em lại đeo?”“Thật ra em cũng bị cận nhưng em sợ mình sẽ bị cận nặng thêm nếu tiếp tục đeo kính. Vì vậy , lúc vừa tốt nghiệp đại học xong, em không dám đeo kính nữa. Dù sao em làm việc trên máy tính suốt ngày nên việc không đeo kính cũng không có ảnh hưởng lớn lắm trong công việc.”“Nhưng không đeo kính cũng không tốt Die nd da nl e q uu ydo n, cho em, vì em còn phải nhìn những thứ khác nữa. Em tuyệt đối không được nhìn quá gần nha. ““Em hiểu, cám ơn tổ trưởng Lưu.”Hai người hàn huyên một lát, sau đó buổi tiệc nhanh chóng được bắt đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương