Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Chương 99
Cho dù cằm bị Hoàng Phủ Tấn bóp chặt gây ra đau đớn, Tiểu Thiên lúc này cũng không phản kháng gì, chỉ lộ ra nụ cười chua sót, tầm mắt nhìn thẳng vào Hoàng Phủ Tấn, “Nếu ta dơ bẩn như vậy, vì sao ngươi còn muốn hôn ta, ngươi không sợ ta dơ bẩn làm bẩn môi ngươi sao?”Đây là lần đầu tiên, Hoàng Phủ Tấn thấy được đau đớn trong mắt ở Tiểu Thiên, thấy được tự giễu, đó là một loại cảm giác làm cho hắn lo lắng.Tay không tự giác bớt dùng sức lại một chút, Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên, ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.Cảm giác được cằm của mình được phóng thích, Tiểu Thiên vội không ngừng từ trước mặt Hoàng Phủ Tấn lui ra phía sau vài bước, lại một lần nữa biểu hiện không giống ngày thường, cười lạnh một tiếng, nghiêng thân thi lễ, “Hoàng Thượng cũng đừng quên, ngài cùng nô tì nói qua, đời này cũng đừng bao giờ nghĩ dùng thân thể dơ bẩn của ta leo lên long sàng của ngài Đây chính miệng của Hoàng Thượng ngài nói với nô tì, ngài —— không quên chứ.”Nàng thấy Hoàng Phủ Tấn bởi vì những lời này của nàng mà giật mình, đắc ý nhếch miệng, trong mắt của nàng hiện lên một tia cười lạnh.“Nếu như vậy, nô tì cho dù có muốn thực hiện nghĩa vụ làm thê tử, chỉ sợ cũng không có lá gan, nếu không không phải thành kháng chỉ sao? Hoàng Thượng ngài nói đúng không?”“Ngươi. . . . . .” Hoàng Phủ Tấn bị Tiểu Thiên những lời này làm cho hoàn toàn không trả lời được .Đúng vậy, chính hắn từng nói qua, dâm phụ này không có tư cách bò lên giường của hắn. Chẳng qua, hắn đã bị nàng chọc giận đến phát điên, thiếu chút nữa đã phá đi Kim khẩu dụ của hắn đã ban ra càng tức giận chính là, hắn thế nhưng vào một khắc khi hắn hôn lên đôi môi hoa phấn nộn của nàng, lại xuất hiện cảm giác tim đập thình thịch như nổi trống.Thấy Hoàng Phủ Tấn ngây ngẩn cả người, bộ dáng khi thì nhíu mày, khi thì không dám tin làm cho Tiểu Thiên cảm thấy nghi hoặc.Hai người trong lúc đó cứ trầm mặc , lại làm cho Tiểu Thiên cảm thấy cả người không được tự nhiên, từ sau khi nàng cùng hôn quân này biết nhau cho đến giờ, chưa lần nào giống như thế này. Hai người bất chợt muốn cử động phá vỡ không khí xấu hổ hiện tại.“Được rồi, ngươi bảo ta trở về làm gì?” Tiểu Thiên không kiên nhẫn mở miệng nói, “Thị tẩm, ngươi cảm thấy ta không xứng, nhìn đến ta, ngươi lại cảm thấy chán ghét, thực sự không hiểu ngươi phí lớn tâm tư riêng hạ thánh chỉ đến Tầm Hoan lâu gọi ta trở về làm cái gì.”Hôn quân này là ăn no rảnh rỗi không có chuyện gì làm, nên kiễm nàng phiền toái có phải hay không? Nàng trốn hắn đến kỹ viện, hắn còn muốn như thế nào nữa?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương