Hãy Đi Và Cầm Nó Lên

Chương 19:



Tô Mộc vừa mới bước vào phòng làm việc đã thấy Sở Nhiên nổi giận đùng đùng đi ra, khuôn mặt giận dữ, thậm chí cũng không nói tiếng chào hỏi với cô.

Tô Mộc quay đầu lại, nhìn xuyên qua cửa kính liền thấy cô gái một thân Punk style* đang điên cuồng ấn thang máy, cô quay đầu nhìn về phía Tưởng Vân Chu nhíu mày.

(Punk style: được hiểu là một sự nổi loạn trong cách ăn mặc)

Tưởng Vân Chu bưng ly cà phê đứng ở một bên nhìn Tô Mộc bất đắc dĩ cười cười: "Cô tới vừa lúc, cô nãi nãi này hôm nay còn có việc trong tay nhưng lúc này lại bỏ gánh không làm."

Tô Mộc nhướng mày: "Anh đối với cô ấy khá quen."

Tuy nói như vậy nhưng việc do Sở Nhiên bỏ dỡ Tô Mộc không nói hai lời liền tiếp nhận. Việc hôm nay là chụp ảnh cưới cho một cặp đôi, địa điểm là Vinh Viên nằm ở ngoại thành Vân Thành.

Thời gian hẹn là hai giờ chiều, khi Tô Mộc lái xe đến nơi, cô dâu vẫn còn đang trang điểm.

Vinh Viên là một hội sở phỏng theo phong cách cổ xưa, gạch đen tường trắng, mái cong kiều giác, đậm chất phong tình của Giang Nam, mà nổi tiếng nhất ở đây là một biển hoa tường vi. Mấy năm nay ở đây dường như làm ăn không tốt lắm nên ông chủ đã bắt đầu hợp tác với các studio chụp ảnh, cho thuê sân quay chụp. Đối với mục đích kinh doanh ban đầu thì chỉ giữ diện tích một phần ở phía sau khu vườn, và một lối đi đặc biệt để đảm bảo riêng tư cho khách nhân.

Tháng này cũng không có nhiều người đến đây để chụp ảnh cưới, nguyên nhân rất đơ giản: thời tiết quá nóng. Ánh mặt trời chiều rọi xuống màu xanh lục của lá cây ướt át, màu hồng nhạt của hoa tường vi phủ khắp nơi đây, cơ hồ muốn phủ kín hơn nữa cái Vinh Viên.

Ống kính đã được chuẩn bị xong, tù phía xa một người phụ nữ diễm lệ đi tới, dáng người thướt tha, trên người mặc một chiếc váy màu đỏ dường như muốn hòa quyện với biển hoa tường vi rực rỡ sau lưng.

Tô Mộc buông máy ảnh, đối với người phụ nữ đột nhiên lọt vào ống kính này cô cảm thấy không vui chút nào.

"Tô tiểu thư, không ngờ chúng ta nhanh như vậy đã gặp lại." Lý Hi Nguyệt nhìn Tô Mộc đang đứng trước mặt, cười đến ý vị không rõ. Cô ta nhớ rõ hôm đó Cố Trừng Huy đã mang người phụ nữ này đi trước mặt mọi người trong phòng. Lý Hi Nguyệt đánh giá Tô Mộc: "Như thế nào? Hôm nay nóng như vậy, Cố tổng vậy mà vẫn không tiếc cho cô ra ngoài làm việc."

Tô Mộc đang muốn mở miệng, sau lưng lại truyền đến một giọng nữ ngọt ngào: "Chị họ, sao giờ chị mới đến?" Cô dâu khoác trên mình một bộ váy cưới dài, chạy chậm lại đây: "Em đang muốn hỏi chị xem hai sợi dây chuyền này, cái nào đẹp hơn."

"Tư Lộ, đây là nhiếp ảnh gia của em?" Lý Hi Nguyệt hỏi.

"Đúng vậy, là một người bạn giới thiệu cho em, cô ấy nói studio của bọn họ chụp ảnh không tồi." Cô dâu lại thân mật kéo tay Lý Hi Nguyệt: "Chị họ, ánh mắt chị tốt, chị góp ý cho em đi."

Lý Hi Nguyệt nhìn về phía Tô Mộc câu môi cười, sau đó đi theo cô dâu.

Tô Mộc cũng không giận không bực, lại cầm máy ảnh lên, trong lòng thầm suy đoán, người phụ nữ này tám phần là muốn làm chuyện xấu.

Quả nhiên trực giác của phụ nữ luôn đúng.

Hai mươi phút sau, cô dâu đã chuẩn bị xong liền đi ra nói cho Tô Mộc biết đột nhiên muốn thay đổi chủ ý, cô ấy thấy biển hoa tường vi khá đẹp nên không muốn chụp nội cảnh nữa mà muốn chụp ngoại cảnh.

"Lưu tiểu thư, nếu tôi nhớ không lầm, cô nói kiểu album này đã chụp rồi." Tô Mộc hảo ý nhắc nhở.

"Tôi mặc kệ, nếu tôi đã chi tiền tìm mấy người chụp thì tôi chính là người định đoạt." Cô dâu cao ngạo nâng cằm, vừa rồi chị họ cô ta nói sợi dây chuyền kim cương này phải ở dưới ánh mặt trời mới có thể đẹp nhất, mặc dù lúc này ánh nắng khá gắt nhưng ảnh cưới cả đời chỉ có một lần nên cô ta cũng không hối hận: "Tôi chính là muốn chụp cái này, tôi thích, tôi vui."

Tô Mộc khẽ cười một tiếng, ngài chi tiền ngài là chủ. Sau đó gật đầu nói: "Được."

---------------------------- Buổi chiều lúc hai rưỡi thật sự là nóng như phơi người.

Lý Hi Nguyệt vốn dĩ muốn ngồi điều hòa trong phòng chờ bọn họ nhưng Lưu Tư Lộ lại không chịu, một hai phải lôi kéo cô ta đi tham mưu cho chính mình. Khuôn mặt Lý Hi Nguyệt đen lại, mấy lời vừa nãy của cô ta vốn dĩ là lừa Lưu Lộ Tư để thông qua đó chỉnh Tô Mộc, bây giờ đành phải căng da đầu đi theo.

Lúc này, Lý Hi Nguyệt cầm ô đứng dưới ánh mặt trời chói chang, cô ta có khi nào phải đứng chịu tội như thế này, cảm giác một chút cũng không chịu nổi. Một biển hoa tường vi lớn nhưng một chỗ để che nắng cũng không có.

Thừa dịp cô dâu đi chỉnh lại lớp trang điểm, Tô Mộc cầm chai nước lên uống, nhìn một bên cô dâu mặc váy cưới dày nặng, nóng đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, chú rể còn thảm hơn, dưới thời tiết 30 độ C mà bên trong phải mặc áo sơ mi, bên ngoài lại khoác tây trang, vẻ mặt đau khổ đứng ở bên cạnh nhíu mày nhếch miệng cắm eo, cảm giác giống như một con Alaska được nuôi ở vùng cận nhiệt đới.

Cô dâu bên này đã trang điểm xong, Tô Mộc vặn chặt chai nước, cầm máy ảnh lên: "Lùi sang bên này một chút, đúng, chính là vị trí đó." Tô Mộc hướng dẫn đôi cô dâu chú rể, cong chân cong lưng: "Hơi hơi cúi đầu, cằm thu một chút."

---------------------------------------------

Ở bên kia của Vinh Viên cũng đang tiếp đón một đám người.

"Này, trời nóng như vậy, đại thiếu gia như cậu đứng ở ngoài này làm gì." Mạnh Hàn Tùng cà lơ phất phơ đi ra, trong miệng ngậm một điếu thuốc là, đặt tay lên vai người trước mặt. Trên hành lang tầng hai, Cố Trừng Huy chống đôi tay trên lan can nhìn một màn cách đó không xa.

Mạnh Hàn Tùng tò mò nhìn theo ánh mắt của Cố Trừng Huy, là bóng dáng của một người phụ nữ, áo thun trắng cùng quần jean. Vì buổi chiều phải đến đây chụp ảnh nên giữa trưa Tô Mộc đã quay về nhà thay đồ.

"Nha, dáng người không tồi a, 90, 60, 90." Mạnh Hàn Tùng nhìn người phụ nữ đang cầm máy ảnh đứng ở đằng xa: "Cố thiếu đây là xuân tâm manh động."

"Cậu làm may vá?" Cố Trừng Huy nhàn nhạt liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, ẩn ý trong ánh mắt rất rõ ràng: Mau ngậm miệng lại, cũng đừng ở nơi này làm chướng mắt.

Mạnh Hàn Tùng có chút không vui. Mạnh thiếu hắn bên người có vô số phụ nữ, kích cỡ của người nào là bao nhiêu hắn chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nói được chính xác: "Mình nói với cậu a, Trừng Huy, cậu đừng không tin, cô gái này ít nhất phải 34C…"

Lời nói được một nửa liền thấy cô gái kia quay người lại, Mạnh Hàn Tùng vội nuốt mấy lời còn lại xuống híp mắt nhìn, mặt mày xinh đẹp như vậy, còn không phải là Tô Mộc hay sao.

Mạnh Hàn Tùng không tự giác được nuốt nuốt nước miếng, buông bàn tay đang đặt trên vai Cố Trừng Huy xuống: "Cái kia…Mình quay vào uống nước, trời hôm nay nóng nên dễ khát."

Cố Trừng Huy nhíu mày cũng không phản ứng hắn, giương mắt lên nhìn bầu trời nắng chói chang: "Mình nhớ vừa nãy cậu nói ông chủ ở đây muốn tu sửa lại cái sân này?"

"Hả?" Mạnh Hàn Tùng khó khăn lắm mới có thể bước được một chân vào phòng liền ngây ngẩn cả người, không rõ tại sao Cố Trừng Huy lại nhắc đến chuyện này: "Đúng vậy, tuần sau bắt đầu khởi công."

"Mình cảm thấy hôm nay không tồi." Cố Trừng Huy dừng một chút: "Ngày 12 tháng 7, thích hợp cho động thổ trồng trọt."

"Không phải, mình nói…" Mạnh Hàn Tùng đột nhiên hiểu rõ, vị gia này rõ ràng là đang đau lòng, không chịu nổi người phụ nữ trong lòng mình phải đứng dưới kia phơi nắng: "Được a, việc rất nhỏ, Cố thiếu ngài nói một câu, muốn ngày nào ngày đó liền hợp." Nói xong khẽ cười một tiếng, dường như cảm thấy như vậy vẫn còn chưa đủ, hắn liền đứng dựa ở cửa nói: "Trừng Huy a, đừng trách mình lắm miệng, cậu nếu như trong lòng vẫn không bỏ xuống được, liền lớn mật mà thượng a."

"Thượng cái gì a?" Lục Tiếu cũng thò đầu đi ra, trên mặt là nụ cười thuần khiết. Cậu ta vốn muốn gọi hai người này vào nhà đánh bài, kết quả liền thấy Tô Mộc đang đứng giữa một biển hoa, nụ cười trên mặt liền cứng lại.

Cố Trừng Huy quay đầu nhìn hai người bọn họ, anh liếc mắt một cái: "Hai người rất rảnh?" Nói xong liền đi vào phòng.

--------------------------

Ở bên này của Tô Mộc, Lưu Tư Lộ đã trang điểm lại lần thứ tư, cô ta lúc này ước chừng cũng cảm thấy chụp ảnh ở ngoài trời như thế này có vẻ không thích hợp nên cau mày lại.

Chú rể thấy thế thật cẩn thận mở miệng: "Lộ Lộ, nếu không chúng ta không chụp nữa?"

Vừa nghe lời này, Lưu tiểu thư tức khắc liền không vui. Đôi mắt đẹp trừng lớn: "Chỉ là dưới ánh mặt trời chụp một cái ảnh cưới mà anh cũng không muốn? Anh căn bản là không yêu em có phải hay không?"

Lúc trước Tô Mộc có nghe nói chú rể là cấp dưới trung tầng trong Lưu thị, phí không ít tâm tư mới có thể theo đuổi được vị đại tiểu thư này, tự nhiên là phải cung phụng như Bồ Tát.

"Lộ Lộ, ý của anh không phải như vậy, làm sao anh lại không yêu em chứ." Chú rể dùng mấy lời ngon ngọt dụ dỗ nói. Nhưng Tô Mộc nhìn thấy rất rõ ràng, người đàn ông này cũng sắp không kiên nhẫn được nữa rồi.

"Vậy vì cái gì anh không muốn cùng em chụp ảnh cưới!?"

"Anh chỗ nào không muốn, còn không phải là sợ nắng quá đem em phơi luôn sao. Hơn nữa tháng sau kết hôn, vạn nhất đem em phơi đen luôn thì làm sao bây giờ?"

"Anh chê tôi đen?"

"Không phải…"

"Vậy anh đi cưới cái người trắng đến a! Anh có phải vẫn còn nhớ thương bạch liên hoa kia đúng không?!"

"Lộ Lộ, em đừng vô cớ gây rối."

"Tôi vô cớ gây rối? Phạm Kiệt! Tôi nói cho anh biết, anh nếu như còn bên ngoài dây dưa không rõ, vậy thì cả đời này cũng đừng mơ có thể bước chân vào hội đồng quản trị của Lưu thị!"

Câu này nói ra, quả thật rất nặng.

Người đàn ông tên Phạm Kiệt này hiển nhiên bị dẫm tới đau chân, vốn dĩ một khuôn mặt tươi cười lập tức trở nên lạnh xuống. Cô dâu thấy khuôn mặt này của hắn, nước mắt lập tức liền dâng lên, Lý Hi Nguyệt thấy thế cũng chạy nhanh tới: "Lộ Lộ, hôm nay là ngày lành, nếu khóc sẽ làm nhòe đi lớp trang điểm."

Lưu Tư Lộ đứng đó khóc không được mà không khóc cũng không xong, Phạm Kiệt nghe đến cũng phiền lòng, một tay hất tấm phản quang bên cạnh lên: "Không chụp liền không chụp!"

Nhân viên cầm tấm phản quang không kịp phản ứng, nhìn thấy bản thân sắp ngã, trong lòng liến sốt ruột tiện tay kéo luôn cô dâu. Cô bé nhân viên này nhìn có vẻ nhỏ con nhưng lực tay lại rất lớn, Lưu Tư Lộ không kịp phòng ngừa khiến cả hai song song ngã xuống một bên, thuận tiện làm ngã luôn Lý Hi Nguyệt đang đứng, cả ba người tựa như quân cờ Domino cùng nhau ngã vào biển hoa tường vi.

Lưu Tư Lộ bị Lý Hi Nguyệt đè ở dưới thân thì hô đau một tiếng, Phạm Kiệt không dự đoán được mọi chuyện sẽ trở nên như vậy, vội vàng chạy qua đỡ cô dâu của mình đứng lên. Váy cưới là kiểu cúp ngực lộ lưng, lúc này cánh tay, ngực, phía sau lưng…từng chỗ từng chỗ đều có vết máu, vết máu dính lên váy cưới trắng tinh nhìn qua có chút ghê người.

Tô Mộc vội vàng đi qua, cô bé cầm tấm phản quang vẫn còn nhăn mày ngã vào bụi hoa, Tô Mộc cúi người kéo cô bé đứng lên: "Thế nào, không có việc gì chứ?"

Tiểu cô nương một khuôn mặt đau khổ, quần áo giày dép trên người đều là bùn đất, gương mặt, cổ, cánh tay cũng có vết máu, nhìn qua cũng không tốt hơn Lưu Tư Lộ là mấy.

Thời điểm Mạnh Hàn Tùng mang theo công nhân tới liền thấy được một màn chật vật như vậy.

Thật ra việc nhỏ như vậy không cần Mạnh thiếu hắn phải tự thân xuất mã, chỉ là Mạnh Hàn Tùng người này có chút bướng bỉnh, hắn muốn trước mặt Cố Trừng Huy trêu chọc Tô Mộc một chút để xem tiểu tử này lúc nào thì phá rách mặt.

Lúc này nhìn thấy mấy người toàn máu đứng trước mặt, nguyên bản chút ý nghĩ xấu xa cũng mất đi, vội vàng đem người đi đến bệnh viện. Trước khi khởi động xe còn tiện tay gửi cho Cố Trừng Huy một tin nhắn: "Tiểu phù dung trong giây lát liền biến thành xương rồng bà."
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...