Chuyển ngữ: @motquadao
Cuộc quấn quýt trước lúc chia xa của họ vừa phóng túng lại vừa kìm nén. Lần thân mật duy nhất trong ngôi nhà mới này còn phải lo lắng liệu có làm phiền giấc ngủ của người bên kia bức tường hay không, để rồi chính họ lại làm rối tung giấc mộng xuân của chính mình.
Gần như cả đêm không được ngủ hẳn hoi, sáng hôm sau Hứa Nghiên không tài nào dậy nổi. Lâm Trạch để lại cho cô một mẩu giấy, hôn nhẹ lên trán cô, không bắt cô tiễn mà tự mình đẩy hành lý bắt taxi ra sân bay.
Gần trưa Hứa Nghiên mới tỉnh, vừa mở điện thoại ra xem giờ thì hoảng hốt, tưởng mình không nghe thấy báo thức, hét toáng lên: “Lâm Trạch! Lâm Trạch! Trễ rồi!”
Không có ai đáp lại.
Cô nhặt chiếc váy ngủ dưới đất lên mặc vào rồi lao xuống lầu.
Trong phòng khách, Ba Đóa đang vừa uống cà phê vừa chỉnh sửa ảnh trên điện thoại, nghe tiếng động trên cầu thang thì ngẩng đầu nhìn cô.
Hứa Nghiên hỏi: “Lâm Trạch đi rồi hả?”
Ba Đóa nhướng mày: “Bạn trai mày mà sao lại hỏi tao? Chắc là đi rồi đấy, lúc tao dậy đã không thấy ai rồi.”
Hứa Nghiên “ồ” một tiếng, quay người lên lầu đi vệ sinh cá nhân, vừa đi vừa nhắn tin cho Lâm Trạch: “Sao anh không gọi em dậy?”
Tin nhắn vừa được gửi đi, mũi cô lập tức cay xè, nước mắt lưng tròng.
Lúc này Lâm Trạch đã lên máy bay nên không kịp trả lời.
Hứa Nghiên về phòng mới phát hiện ra trên tủ đầu giường có một tờ giấy nhắn. Phía trên viết “money for you” (cho em tiêu này), bên dưới là một dãy số, chính là ngày sinh nhật của cô.
Lật lại tờ giấy, mặt sau có dán một chiếc thẻ ngân hàng.
Cô chợt nhớ ra, hình như có một lần cô đang ôn bài thì anh nói muốn ra ngoài đi dạo. Đó là lần duy nhất anh ra ngoài một mình. Hóa ra là để đến ngân hàng dưới nhà mở thẻ.
Sau khi vệ sinh cá nhân, cô xuống ăn bữa sáng kiêm luôn bữa trưa. Không có Lâm Trạch, mấy món đồ ăn nhanh trong tủ lạnh cuối cùng cũng được thấy ánh mặt trời. Hứa Nghiên cắt thịt hộp thành những hình vuông to to nhỏ nhỏ rồi đập trứng vào giữa chiên trứng ốp la.
Cô tưởng rằng mình sẽ rất nhớ hương vị này, nhưng khi ăn lại thấy hình như món bông cải xanh mà Lâm Trạch nấu ngon hơn nhiều.
Cuối cùng Lâm Trạch cũng hạ cánh, trên đường đi lấy hành lý anh đã gọi video cho cô: “Em dậy rồi à, ăn trưa chưa?”
Hứa Nghiên nằm sấp trên ghế sofa: “Chưa, em nhớ anh quá, chẳng thiết tha gì chuyện ăn uống cả.”
Vừa nói xong, cô lại ợ một cái.
Lâm Trạch bật cười.
Hứa Nghiên biện minh: “Em chưa ăn trưa, em chỉ ăn sáng thôi.”
Lâm Trạch ngước nhìn biển chỉ dẫn ở ngã rẽ rồi nói với Hứa Nghiên: “Anh đến chỗ tập trung rồi nói chuyện với em sau nhé, trưởng đoàn đang đợi anh rồi.”
“Khoan đã! Chỉ một lát thôi!” Hứa Nghiên vội vàng gọi anh: “Cái thẻ đó của anh nghĩa là sao? Ai lại ngủ với người ta rồi để tiền trên đầu giường chứ!”
Vừa nói xong, Ba Đóa ngồi cách đó không xa lặng lẽ ngẩng đầu nhìn qua, rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.
Hứa Nghiên ho khan một tiếng, xoay người quay lưng đi, hạ giọng như đang thì thầm với Lâm Trạch.
Lâm Trạch khựng lại một chút: “Anh xin lỗi, anh không có ý gì đâu.”
Chỉ là anh cảm thấy, nếu đưa cho cô sớm hơn, có lẽ cô sẽ không nhận nên đợi đến lúc đi rồi mới để lại.
Lâm Trạch: “Anh đã liên kết thẻ với số điện thoại của mình. Mỗi khi em tiêu tiền trong thẻ, anh sẽ nhận được thông báo. Anh hy vọng mỗi ngày đều có thể nhận được tin nhắn biến động số dư để biết rằng em đang sống tốt. Như thế sẽ khiến anh cảm thấy việc kiếm tiền có ý nghĩa hơn.”
Dù có muốn tiêu tiền của anh hay không, Hứa Nghiên vẫn cảm thấy khá vui khi nghe anh nói như vậy.
Cô hỏi: “Nghe anh mạnh miệng chưa kìa. Vậy trong thẻ có bao nhiêu tiền đó?”
Lâm Trạch đáp: “Toàn bộ tiền có thể tiêu của anh.”
Hứa Nghiên hít một hơi thật sâu.
Trên màn hình, lúc này anh đã đi đến băng chuyền hành lý. Hứa Nghiên bảo anh cứ lo việc của mình đi rồi vội vàng cúp điện thoại.
Cô lên tầng, mở ngăn kéo trong tủ đầu giường lấy tấm thẻ vàng ra, tim đập thình thịch.
Sau bữa tối, Hứa Nghiên rủ Ba Đóa xuống dưới đi dạo. Khi đi ngang qua cây ngân hàng tự phục vụ 24/7, cô chọc vào tay Ba Đóa: “Tao muốn vào kiểm tra số dư.”
Ba Đóa gật đầu: “Đi đi, tao đứng ngoài canh cho.”
Trong căn phòng nhỏ, Hứa Nghiên nhập mật khẩu, nhìn dãy số bắt đầu bằng số 1 hiện lên trên màn hình. Cô lẩm bẩm đếm từng hàng: “Hàng đơn vị, chục, trăm, nghìn…”
Một lát sau, cô đẩy cửa ra, đôi mắt sáng rực nhìn Ba Đóa.
Ba Đóa cũng tò mò: “Bao nhiêu tiền vậy?”
Hứa Nghiên giơ tay làm ký hiệu số “tám”.
Ba Đóa dè dặt đoán: “Tám mươi vạn?”
Hứa Nghiên mở tròn mắt: “Tám chữ số.”
Ba Đóa thốt lên một câu “vãi ò” rồi nắm lấy tay Hứa Nghiên, nhét chiếc thẻ vào túi quần cô: “Cất kỹ vào cất kỹ vào, đừng để rơi.”
“Nhiều tiền thế mà cậu ấy không quản lý tài chính sao? Gửi tiết kiệm hay mua quỹ kiếm chút lãi cũng được mà, chứ để không thế này lãng phí quá!” Ba Đóa vẫn lẩm bẩm mấy câu “nếu không quản lý tiền bạc thì tiền bạc cũng sẽ chẳng đoái hoài gì đến mình”.
Hứa Nghiên hơi mất tập trung. Cô chỉ biết Lâm Trạch có một căn nhà ở Áo Viên, một chiếc Bentley và một chiếc du thuyền. Còn lại, việc anh có những tài sản gì khác thì họ chưa bao giờ nói đến.
Nhưng giờ anh lại đột ngột đưa cho cô một tấm thẻ mà theo anh nói là trong đó có toàn bộ số tiền anh có thể tiêu trước khi họ bắt đầu yêu xa.
Anh luôn có thói quen đưa ra “sự bảo đảm” trước rồi mới đòi hỏi “lợi ích”.
Mãi đến trước khi đi ngủ Lâm Trạch mới liên lạc với cô, nói rằng ở trung tâm huấn luyện đã tổ chức một cuộc họp và một buổi tiệc nhỏ nên kết thúc hơi muộn: “Kỷ luật sẽ nghiêm hơn, sau này có lẽ anh chỉ có thể trả lời tin nhắn của em vào buổi tối.”
Hứa Nghiên cợt nhả trêu anh: “Tiền cũng đã nộp nên anh có ở đây hay không cũng chẳng quan trọng nữa rồi.”
Lâm Trạch cảnh cáo cô: “Anh không ở đây thì cũng không có ai khác được ở đây.”
Hứa Nghiên: “Thế thì em đáng thương lắm đó, chăn đơn gối chiếc.”
Lâm Trạch: “Em còn có Ba Đóa mà.”
Hứa Nghiên cười ha hả: “Đã bị anh phát hiện ra rồi thì em cũng không giấu nữa. Đúng vậy, thật ra em và Ba Đóa…”
“Thôi nào.” Lâm Trạch ngắt lời cô: “Nói linh tinh nữa là anh tét mông đấy.” Đọc Full Tại Truyenfull.vison
Hứa Nghiên nghẹn lời. Anh đã hứa sẽ không bao giờ đánh cô, nhưng sau đó lại đổi thành “đánh vào mông thì không tính”.
Cô nhăn mũi, đưa điện thoại ra xa để quay toàn thân, sau đó vỗ vỗ vào mông mình: “Anh đến mà tét nè!”
Lâm Trạch không nói gì nhưng lòng bàn tay anh tưởng như đã chạm được vào làn da mềm mại, trơn láng đó.
Hứa Nghiên không biết gì về quản lý tài chính nên cô cũng chỉ có thể mù mờ đưa ra vài gợi ý cho Lâm Trạch, hỏi anh có nên gửi tiết kiệm hay đầu tư số tiền đó không.
Lâm Trạch nói không cần, số tiền này là để chi tiêu hằng ngày. Gia đình anh đã có người chuyên phụ trách việc quản lý tài chính giúp anh rồi: “Chỗ đó là tiền lương của anh, đưa em tiêu đó.”
Hứa Nghiên nhớ lại những lời anh nói lúc nghỉ phép, rằng anh đang thất nghiệp và cần cô nuôi. Nhớ lại vẻ mặt không biết xấu hổ của mình lúc đó, cô chỉ thấy ngại. Cô không biết vận động viên chuyên nghiệp lại kiếm được nhiều tiền như vậy.
Tự dưng cô có cảm giác muốn nằm không ăn sẵn, chẳng cần cố gắng nữa.
Nhưng sau đó Lâm Trạch lại hỏi cô hôm nay ôn bài thế nào, có lười biếng không.
Trong suy nghĩ của anh, chỉ cần cô còn đang học hành nghiêm túc thì sẽ không có thời gian ra ngoài làm quen với mấy gã đàn ông khác.
Hứa Nghiên: ““Anh tính toán thật kỹ đấy, em ở tận Thượng Hải mà vẫn nghe rõ mồn một đây này!”
Những câu nói dí dỏm trên mạng, Lâm Trạch đều nghe được từ miệng Hứa Nghiên nên anh luôn thấy cô đáng yêu và lanh lợi, “có khả năng sử dụng ngôn ngữ rất giỏi”.
Đùa thì đùa vậy chứ Hứa Nghiên cũng không muốn vì mấy chuyện vớ vẩn này mà làm anh phân tâm. Thế nên cô đã cam đoan mình sẽ ôn tập nghiêm túc để chuẩn bị thi cử.
Dù sao cũng chỉ còn vài tháng nữa là đến kỳ thi. Đã nhiều năm không đụng vào sách vở, môn tiếng Anh và chính trị khiến cô đau đầu vô cùng.
Thật sự cũng chẳng còn tâm trạng để chơi bời gì cả.
May mắn là vẫn còn Ba Đóa ở cùng, không để cô biến thành một “củ khoai tây trên ghế sofa”. Mỗi lần Ba Đóa muốn ra ngoài chơi đều kéo cô đi cùng.
Phố bar ở Thượng Hải đang bước vào lúc náo nhiệt nhất.
Đầu óc Hứa Nghiên lơ mơ, Ba Đóa nói học hành thế này không vào đầu được đâu, đi quẩy một chút, rũ hết nước trong đầu ra, có chỗ trống thì kiến thức mới chui vào được.
Hứa Nghiên: “Thế lỡ rũ hết cả số kiến thức ít ỏi còn lại, chỉ còn nước thôi thì sao?”
Ba Đóa không phản bác lại nổi, chống nạnh: “Thế tóm lại mày có đi không?”
Hứa Nghiên cũng chống nạnh: “Đi!”
Cả hai đều cảm thấy nửa năm qua quá bí bách, muốn được giải tỏa một chút.
Hai người dùng bữa tối ở một nhà hàng Trung Đông nổi tiếng với phong cách lãng mạn. Cả hai không đói lắm, những món ăn được bày biện tinh tế mang lại cảm giác thỏa mãn về mặt tinh thần nhiều hơn.
Cocktail đi kèm có nồng độ cồn thấp. Hai cô gái đã thỏa thuận lát nữa đến quán bar sẽ không uống rượu, chỉ nhảy nhót thôi.
Đến lúc thanh toán, Hứa Nghiên giành trả tiền. Suốt thời gian qua, Lâm Trạch cứ bóng gió hỏi cô sao mãi chưa nhận được tin nhắn thông báo số dư nào, liệu có phải điện thoại anh bị hỏng rồi không.
Hôm nay cô đã có cơ hội để tiêu tiền: “Quẹt thẻ của Lâm Trạch!”
Ba Đóa cũng không tranh với cô, còn bày trò xấu: “Lát nữa đến quán bar cũng dùng thẻ này đi, xem cậu ấy có tức không.”
Hứa Nghiên: “Thôi đi, người ta đang tập huấn mà, trêu anh ấy làm gì.”
Ba Đóa: “Ghen một chút tình cảm mới thêm đậm đà chứ ~ Với cả mày cũng không thể quá chiều người ta được, lỡ bị cột chặt không cho đi đâu thì có khác gì thú cưng của cậu chàng không?”
Hứa Nghiên: “Không có chuyện đấy đâu!”
Ba Đóa dí ngón tay vào cái “não yêu đương” của cô: “Dù sao thì mày đấy, cứ hễ yêu đương vào là đầu óc mụ mị hết cả đi. Tùy mày thôi, mày thấy vui là được.”
Họ đến một quán bar nổi tiếng nhất khu vực đó, phụ nữ được miễn phí vé vào cửa.
Mới hơn mười giờ, không khí chưa nóng hẳn lên.
Ba Đóa và Hứa Nghiên bất ngờ gặp lại bạn học thời đại học. Người bạn ấy cũng đi cùng bạn, trò chuyện vài câu thì tất cả đều trở thành bạn bè, cuối cùng ngồi chung một bàn chơi trò chơi.
Ba Đóa nói chuyện rôm rả, phá lệ uống rượu luôn.
Hứa Nghiên ngồi cạnh chỉ gọi một ly Coca, mắt dán chặt vào Ba Đóa, sợ cô nàng uống say bị người khác lợi dụng.
Một cậu bạn đặt tay lên lưng ghế của Hứa Nghiên, cúi đầu nói với cô: “Nghiên Nghiên, nếu cậu muốn thi cao học thì tớ giới thiệu cho cậu một anh bạn chuyên làm bên mảng luyện thi nhé.”
Hồi còn học đại học, mấy đứa cùng nhau tập kịch, nhậu nhẹt, ăn xiên nướng, quan hệ giữa mọi người khá thân thiết, ôm vai bá cổ cũng là chuyện bình thường.
Nhưng hiện tại Hứa Nghiên đột nhiên cảm thấy mình không còn thích kiểu thân mật bạn bè thế này nữa. Cô né sang bên cạnh, tránh cậu bạn kia: “Ôi, cảm ơn cậu nhé.”
Cậu bạn cảm nhận được sự xa cách của cô, cười ha hả: “Ôi dào, tớ đã thành một ông chú trung niên dầu mỡ rồi hả?”
Ba Đóa uống hơi nhiều nên mặt đỏ bừng. Cô nàng vỗ một cái vào lưng cậu bạn: “Tránh ra! Hứa Đại Bảo của chúng ta bây giờ là “phụ nữ có chồng” đấy, cậu có chịu được đòn không mà dám tán tỉnh ẻm?”
Cậu bạn kia: “Ôi! Thất lễ rồi! Bạn trai cậu ấy ghê lắm sao?”
Ba Đóa: “Chứ sao nữa, vị kia nhà ẻm là Lâm ưm ưm…”
Hứa Nghiên lập tức bịt miệng Ba Đóa lại, không cho cô nàng nói tiếp.
Hứa Nghiên nâng ly Coca lên uống cạn: “Anh giai, em kính anh một ly trước!”
Cậu bạn kia cũng uống hết một chai bia: “Hay lắm, ai không biết lại tưởng ly của cậu là rượu vang ấy chứ.”
Cả nhóm chơi tới tận nửa đêm. Thấy Ba Đóa say khướt, Hứa Nghiên dìu cô nàng bắt taxi về nhà.
Về đến nhà đã gần hai giờ sáng, cô không nhắn tin cho Lâm Trạch nữa.
Ai ngờ lúc trời tờ mờ sáng thì điện thoại rung. Hứa Nghiên nhìn người gọi đến, nếu không phải Lâm Trạch thì có lẽ cô đã chửi um lên rồi.
Hứa Nghiên nghe máy: “A lô?”
Lâm Trạch: “Về đến nhà chưa?”
Hứa Nghiên mơ màng: “Rồi, em đang ngủ…”
Lâm Trạch: “Ừ, không có gì đâu, em ngủ tiếp đi.”
Nói xong, anh cúp điện thoại.
Hứa Nghiên quá buồn ngủ, không kịp phản ứng gì, trùm chăn lại ngủ tiếp.
Trong mơ, cô cùng bạn học cũ uống rượu, nhảy múa thân mật. Quay đầu lại, cô thấy Lâm Trạch đứng bên cạnh sàn nhảy, mặt mày u ám hỏi cô: “Em ôn bài kiểu này đấy à?”
Sợ quá, cô giật mình tỉnh giấc.
Mơ hồ nhớ lại sáng sớm đã nhận được một cuộc điện thoại. Cô cầm điện thoại lên xem, quả thật có một cuộc gọi với Lâm Trạch lúc 5 giờ 20 sáng.
Hứa Nghiên nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện của họ. Nếu cô nhớ không nhầm, hình như anh đã biết cô đi chơi rất khuya, còn hỏi cô đã về nhà chưa.
Rõ ràng tối qua cô đã nhắn tin cho anh, nói rằng mình và Ba Đóa đi ăn rồi về, hơi buồn ngủ nên đi ngủ trước, không đợi video call của anh nữa.
Cảm giác bị bắt quả tang này không mấy dễ chịu. Hứa Nghiên nghĩ, sao anh biết được chứ, chẳng lẽ anh lắp camera giám sát trong phòng cô sao?
Nghĩ đến lời Ba Đóa nói về việc đừng trở thành “thú cưng” của anh, tim cô nảy lên một cái. Anh không b**n th** như thế đâu nhỉ?
Khi cô đang ôm một bụng đầy nghi vấn định hỏi Ba Đóa thì Ba Đóa với đôi mắt sưng húp đã xin lỗi cô trước: “Tối qua tao say quá, quên mất không chặn cậu em nhà mày xem vòng bạn bè rồi.”
“Hả?” Hứa Nghiên mở trang cá nhân của Ba Đóa, thấy bài đăng lúc 1 giờ sáng. Một nhóm bạn bè đang khoác vai nhau trên ghế sofa, tay cầm chai rượu, viết dòng trạng thái “Bạn cũ nơi xa, không say không về”, còn gắn cả địa chỉ quán bar.
Trong số những người bạn chung đã thích bài đăng đó, ảnh đại diện của Lâm Trạch quen thuộc đến chói mắt.
Tiêu rồi.
Hứa Nghiên nhìn Ba Đóa, người mà cô luôn xem là “quân sư tình yêu” không ngờ lại là đồng đội heo!
— — —